Ongoing [Song Diệp] Chuyện Của Hồi Ức

Petite Chérie

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
76
Số lượt thích
714
Fan não tàn của
Dụ Độiii _( :3_| \_)_
#1
CHUYỆN CỦA HỒI ỨC

Tác giả: Ché

Đây là chiếc fic dành tặng cho Diệp Tu nhân ngày sinh nhật, mỗi tội bàn lùi hơi lâu nên sườn đã xong từ lâu nhưng mới viết được 800 chữ dù đã 2 tháng trôi qua OTL thôi thì xin phép trả dần dần vậy éc o éccc
======================================
1.

Tôi đã luôn ghen tị với anh trai của mình.

Nhà họ Diệp là một gia đình gia giáo. Ông Diệp là quan chức cấp cao trong Bộ Quốc Phòng, bà Diệp là một doanh nhân thành đạt, giữ chức vụ cao trong một tập đoàn kinh tế máu mặt. Vậy nên như một lẽ thường, những đứa con trong gia đình ấy cũng thuộc tầng lớp tinh anh, cả ngày ngụp lặn trong tri thức và nghệ thuật, cốt để “giữ thể diện” cho gia đình.

Trong ký ức thời thơ ấu của tôi, thời gian biểu chỉ quanh quẩn giữa nhà và trường học. Khi những đứa trẻ khác mải miết chơi đùa với nhau cả chiều ở sân bóng - nơi xe riêng đưa đón tôi và anh trai đi qua mỗi ngày, thì chúng tôi phải luyện tập cảm thụ âm nhạc hàng giờ trên những phím đàn đen trắng. Nó thực sự rất buồn tẻ, nhưng ít nhất tôi không cô đơn.

“Thôi nào, vẫn còn anh ở đây cùng em mà!” Đó là lời mà anh trai tôi – Diệp Tu, vẫn hay cười và nói với tôi lúc nhỏ, mỗi lần tôi phát ngán vì cuộc sống bí bách của mình. Tôi cũng muốn được như bao đứa trẻ bình thường khác, được chạy nhảy thoải mái trên sân tập, được túm năm tụm ba xem hoạt hình, được ăn uống thỏa thích ở hàng quán bên lề đường,… Chỉ có điều… Tôi không dám.

Tôi không có can đảm như anh trai tôi. Diệp Tu là một người rất mạnh dạn, thậm chí là bạo gan, không sợ bất cứ thứ gì, kể cả bố tôi. Anh ấy có đủ các phẩm chất của một tinh anh: thanh lịch, giỏi giang, thông minh, hiểu biết. Anh ấy có đầu óc vô cùng linh hoạt, cũng rất nghe lời bố, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao. Không khó để hiểu vì sao bố lại hài lòng và khắt khe với anh ấy như vậy. Cũng phải thôi, một người con cả đáng tin cậy, có thể gánh vác danh tiếng của gia đình, có bậc cha mẹ nào không ưng?

Có lẽ trong một lúc nào đấy, tôi đã thở phào nhẹ nhõm vì có một người anh tài giỏi đến thế. Vì có Diệp Tu làm tâm điểm chú ý của bố mà tôi đã được sống thoải mái hơn. Ít nhất so với Diệp Tu, thời gian biểu của tôi không bị đè quá nặng bởi hai chữ “giỏi nhất”. Dù chỉ đỡ hơn anh ấy một chút thôi, nhưng tôi cảm thấy thật may mắn vì người được kỳ vọng không phải là mình. Nhưng điều ấy không có nghĩa tôi của khi đó không hề ghen tị với Diệp Tu. Tôi cũng từng ghen tị vì anh ấy luôn làm tốt việc của mình, ghen tị vì anh ấy có thể thản nhiên đối mặt với áp lực, ghen tị vì anh ấy dám đứng lên phản bác lời bố.

Năm mười lăm tuổi, một kẻ trong giai đoạn phản nghịch như tôi đã ra một quyết định điên rồ và táo bạo: bỏ nhà ra đi. Tôi thực sự đã ngán cuộc sống tù túng ngột ngạt này lắm rồi! Tôi ghét cay ghét đắng sự quản thúc của bố! Bố đã có anh trai rồi, nên có lẽ tôi sẽ được giải thoát thôi nhỉ? Tôi muốn chạy trốn, tôi muốn tự do! Ý định này tôi đã nung nấu rất rất lâu, nhưng tôi chưa thể thực hiện được, vì tôi biết khả năng của mình đến đâu. Tôi đã chuẩn bị rất kỹ càng trong bí mật, từ hành lý tư trang cho đến giấy tờ cá nhân. Tôi chỉ chia sẻ chuyện này với Diệp Tu, bởi tôi biết chắc anh sẽ không để lộ tiếng gió cho bố biết. Diệp Tu nhìn tôi một lúc lâu và không nói gì. Tôi hoang mang mất vài giây, chẳng lẽ anh ấy định kể với bố thật? Nhưng rồi Diệp Tu cũng chỉ cười xòa rồi ghẹo: “Diệp Thu, em trẻ trâu thật đấy.” Tôi biết tôi đã đặt niềm tin đúng chỗ.

Có lẽ mọi người sẽ bảo chúng tôi hiểu nhau vì chúng tôi là anh em sinh đôi. Ngày hôm đó tôi cũng đã nghĩ như thế, cho tới khi anh ấy chơi tôi một vố thật lớn, vượt ra ngoài tầm kiểm soát của tôi, tôi mới vỡ lẽ rằng thì ra tôi không hề hiểu anh ấy chút nào.

Diệp Tu nhanh hơn tôi một bước, lấy hành lý và giấy tờ của tôi, bỏ nhà ra đi!

Đứa con ngoan mà bố tự hào nhất, bỏ nhà ra đi!
 

Bình luận bằng Facebook