- Bình luận
- 640
- Số lượt thích
- 3,906
- Fan não tàn của
- Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
Về mục lục
DAY 44/ Không phải cậu, không phải tôi 2
Tác giả: KAN
–
08
Vương Kiệt Hi đang chuẩn bị thường quy trước lượt đấu thứ 22 cùng Đặng Phục Thăng. Lượt 21, trận đoàn đội của họ xảy ra vấn đề, dù cuối cùng vẫn thắng nhưng từng lỗi nhỏ vẫn bị đội trưởng đội phó vạch ra rõ ràng. Tuy lúc họp bàn đã nói nhưng Vương Kiệt Hi vẫn thấy không ổn: “Cậu nói Anh Kiệt nó…”
Đặng Phục Thăng nghiêng đầu nhìn anh.
“Không có gì.”
“Nói một nửa không phải kiểu của anh.”
“Có phải gần đây Anh Kiệt cãi nhau với Kiều Nhất Phàm không.” Vương Kiệt Hi nói, “Lần trước tôi thấy Kiều Nhất Phàm đi ra từ phòng nó, tâm trạng không tốt.” Còn sập cửa nữa, cậu nhóc đó bị chọc đến mức nào mới giận như thế chứ?
“Nghĩ gì lại hỏi cái này, hai đứa đó vẫn rất tốt mà, cùng ăn cơm, cùng mua đồ ăn vặt, aiz, anh quản cái lũ kia kìa, hôm nào cũng ăn vặt như thay cơm, có muốn lớn nữa không cơ chứ.”
“Tôi rảnh lắm chắc.”
Vương Kiệt Hi chuyển qua nói chuyện bên công hội báo lên: “Lão Đặng, không phải tôi không tin anh, muốn nhân tài chân chính —— ”
“Thôi đi, Đại thần Kiệt Hi, anh không muốn viết báo cáo thì nói thẳng.” Đặng Phục Thăng phất tay đuổi người ra ngoài.
Chốc sau cửa lại mở ra, Đặng Phục Thăng không thèm ngẩng đầu lên đã nói: “Lại gì nữa? Công hội cũng lại bó tay à, muốn tới nhờ giúp sao, thật chứ Trung Thảo… Anh Kiệt?”
Cậu như bất chợt nghe được bí mật gì lớn lắm, tay nhét trong áo măng tô không dám lên tiếng.
“Em đứng đó làm gì,” Đặng Phục Thăng dở khóc dở cười, “Qua đây.”
“Xin, xin lỗi, em quên gõ cửa.”
“Đội trưởng vừa ra ngoài, em có việc gì không?”
Cao Anh Kiệt mắt nhìn lung tung, có vẻ khó xử: “Đội phó, em…”
“Sao thế?”
“Lần chia tổ tới, em có thể không chung tổ với Nhất Phàm không?”
Hóa ra Vương Kiệt Hi nói đúng. Đặng Phục Thăng vừa lẩm bẩm cảm khái người này càng ngày càng thần, vừa lấy tư liệu huấn luyện gần đây ra. “Kiều Nhất Phàm… Anh thấy số liệu cậu ấy mấy ngày nay không vấn đề gì, không phải em muốn cùng em ấy luyện phối hợp gì đó sao?”
Cao Anh Kiệt giật mình tròn mắt, “Không, không có gì, lần trước… Đội trưởng nói hiệu quả thử nghiệm không tốt lắm, lúc đó cũng không cho bọn em cùng lên sân, sau đó thì không luyện nữa.”
“À?” Đặng Phục Thăng cố nhớ, có lần như thế, Vương Kiệt Hi nói hai cậu này đang thử cái mới, sau cũng chẳng nhắc gì nữa, thì ra là thế này. Nếu đội trưởng nói không được thì chính là không được, Đặng Phục Thăng không cần suy xét tỉ mỉ, nhưng nhìn vẻ uể oải của Cao Anh Kiệt, lại an ủi cậu một chút: “Chiến thuật mới, luôn phải thử nghiệm rèn luyện, một lần không được thì vài lần, nếu các em đều muốn dùng thì cứ cố gắng tạo ra thành quả, đội trưởng sẽ cân nhắc thôi mà.”
“Không phải, không phải vì thế…” Cao Anh Kiệt lắc đầu.
“Em chắc chắn chứ?” Đặng Phục Thăng không hỏi nhiều nữa, nếu đã chắc chắn muốn sửa kế hoạch thì cứ sửa đi, “Vậy được, để cậu ấy chung tổ với Chu Diệp Bách, nhưng mà anh nói trước, khác tổ, đến lúc đối chiến vẫn phải gặp, em đừng vì chuyện cá nhân ảnh hưởng tới huấn luyện.
“Vâng, cảm ơn đội phó.”
09
Từ sau cái hôn thoáng qua ở lối đi lần đó, Cao Anh Kiệt không thể nào tới quá gần Kiều Nhất Phàm được nữa. Hồi đầu ở trại huấn luyện, hai cậu thường được gọi là anh em sinh đôi, không phải vì diện mạo giống nhau mà là vì dáng dấp hai cậu tương đồng lại lúc nào cũng cùng đến cùng đi, quả thật thân thiết hơn những người khác rất nhiều.
Vào chiến đội, hoàn cảnh thay đổi, trong trại huấn luyện một đám nhóc thoải mái kề vai sát vách, đến chiến đội rồi lại thấy có chút không tự nhiên. Nơi này đều là tiền bối, Cao Anh Kiệt trông thấy từ xa đều cúi gập đầu chào, đừng nói gì tới xưng huynh gọi đệ.
“Nhất Phàm.”
“Anh Kiệt!” Kiều Nhất Phàm thoạt trông rất có tinh thần, “Đi nào, mình cho cậu xem cái này.”
Cậu không nói rõ gì đã kéo Cao Anh Kiệt chạy vào phòng huấn luyện, trên đường còn suýt đụng vào Lưu Tiểu Biệt, anh ta còn huých nhẹ cậu một cái: “Coi chừng, ngã giờ!”
“Cảm ơn Tiểu Biệt tiền bối.” Kiều Nhất Phàm nói.
“Aiz! Đừng có chạy nhanh thế chứ!” Lưu Tiểu Biệt nói với theo, “Ngã cả đôi đấy!”
Cao Anh Kiệt không hiểu gì, cho đến khi Kiều Nhất Phàm mở máy vào Vinh Quang mới hồi phục chút tinh thần, “Vừa rồi là…”
“Này!” Kiều Nhất Phàm làm mấy thao tác, lực chú ý của Cao Anh Kiệt chuyển hết sang Vinh Quang, “Cậu xem!”
Đặc sắc, rất đặc sắc, Thích khách của Kiều Nhất Phàm vọt ra khỏi rừng, hình như muốn thao tác lay động chữ Z. Cao Anh Kiệt biết thao tác của cậu ấy còn chưa đạt đến tiêu chuẩn này, nhưng mà —— “Có thể dùng Áo choàng che dấu!” Cao Anh Kiệt tìm được điểm tiến vào, “Nếu tớ nhanh hơn một chút, cậu cũng nhanh một chút, thế là hoàn hảo!”
“Chưa dám nói là hoàn hảo đâu.” Tuy nói vậy nhưng Kiều Nhất Phàm vẫn rất vui, “Tuy chúng ta chưa có năng lực như đội trưởng và các tiền bối nhưng cũng có thể dùng phương pháp khác đúng không?”
“Đúng, chỉ cần có thể đạt tới mục tiêu thì chính là phương pháp tốt.” Không biết Vương Kiệt Hi đã đứng sau hai cậu từ khi nào, ánh mắt luôn nghiêm khắc lại thêm mấy phần mong chờ, “Đợi thử nghiệm thêm, với kế hoạch mới đề ra, anh thấy hai em…”
Anh nhướng mày.
“Đội trưởng?” Cao Anh Kiệt nhìn tập tài liệu trong tay anh.
“Không có gì, Đặng Phục Thăng nhầm.” Vương KiệT Hi lấy bút gạch hai đường, “Hai em một tổ, đấu với Tiểu Biệt và Liễu Phi.”
“Vâng!” Cả hai đồng thanh.
“Còn ba mươi phút nữa, nghỉ chút đi.”
Vương Kiệt Hi vừa đi, Kiều Nhất Phàm liền ghé vào tai Cao Anh Kiệt nói: “Vừa rồi mình cùng đội trưởng qua chỗ quản lý, trông thấy phương án phát triển vũ khí cho cậu đó!”
Cao Anh Kiệt nghe thế, suýt chút nhảy dựng lên: “Thật sao? Nhất Phàm, tớ…” Cậu đột nhiên nhận ra mình đang nắm tay Kiều Nhất Phàm.
“Xin lỗi, chỉ là tớ…”
“Không sao, mình cũng rất vui.” Ánh mắt Kiều Nhất Phàm trong veo hệt như ánh mặt trời tươi mới sau trận tuyết bên ngoài. Tay cậu ấy ấm như vậy, hệt như ngày đó trong hành lang…
Một trận huyên náo cắt đứt suy nghĩ của cậu, mọi người lục tục tiến vào, hai cậu nhanh chóng tách ra với tốc độ phản ứng cấp chuyên nghiệp.
Chỉ còn một chút xíu khoảng cách.
Cao Anh Kiệt vùi mặt vào khăn quàng cổ, khóe mắt trộm ngắm hai má đỏ đến bên tai của Kiều Nhất Phàm bên cạnh. Thật tốt. Sau đó cậu quét nhầm thẻ tài khoản vào cạnh bên máy đọc, bị Liễu Phi cười cho một trận.
10
Cho đến trước khi đối chiến với Quân Mạc Tiếu, ngày qua của Cao Anh Kiệt vẫn rất hài lòng, trừ việc Diệp Thu giải nghệ để lại mùa giải tám thế cục rối loạn cũng không có gì đáng để Vi Thảo lo lắng. Cậu chẳng thể nghĩ tới Kiều Nhất Phàm lại sa sút trong thời gian này, không chỉ lúc cậu lao ra khi vây chiến Quân Mạc Tiếu mà khi bị Tiêu Vân trách cứ còn làm ra sai lầm tệ hại hơn.
Cao Anh Kiệt sốt ruột, chỉ cố tăng tốc thao tác, vọt tới trước mặt Kiều Nhất Phàm.
“Anh Kiệt.” Cao Anh Kiệt nghe thấy tiếng nói rất nhỏ của Kiều Nhất Phàm, “Xin lỗi…”
Xin lỗi gì chứ? Tuy khoảng thời gian này trạng thái của cậu ấy không tốt nhưng cậu cũng không kịp giúp cậu ấy cái gì, cậu cũng chưa đủ mạnh mẽ. Cậu chỉ muốn mau chóng hoàn thành nhiệm vụ được giao để nói chuyện tử tế với Kiều Nhất Phàm.
Trận tra tấn này rốt cuộc cũng kết thúc, Cao Anh Kiệt xấu hổ nhìn quanh, quay qua chỗ Kiều Nhất Phàm đã không thấy cậu ấy đâu.
“Để ý nó làm gì,” Chu Diệp Bách gắt, “Cũng đâu phải ngày một ngày hai, kệ cậu ta đi.”
“Đúng thế Anh Kiệt, chúng ta đi báo cáo với đội trưởng một tiếng…” Liễu Phi cũng khuyên.
Nếu là bình thường, Cao Anh Kiệt cũng sẽ áp chế cảm xúc hỗn loạn, nghe lời các tiền bối để bạn mình yên tĩnh một chút. Nhưng lần này lại không thế.
“Em đi tìm cậu ấy!” Cao Anh Kiệt nói.
Cậu chạy ra khỏi phòng huấn luyện, Kiều Nhất Phàm cũng không có ngoài cửa. Cũng đúng, sao cậu ấy còn ở đây chứ. Hay là về ký túc rồi? Phía sau bắt đầu có người đi ra, Cao Anh Kiệt không quay lại nhìn, chạy vội về khu ký túc.
Rẽ qua mấy lần, cậu đột nhiên dừng bước, chỉ thấy giữa hành lang trống trải toàn là tiếng tim đập mãnh liệt của mình, máu nóng dâng lên khiến cho tiếng hét của của cậu lớn khác thường: “Dừng tay!”
Chưa đến tối, đèn hành lang ký túc xá còn chưa bật hết, Kiều Nhất Phàm bị áp trên vách tường, đang muốn thoát khỏi sự khống chế của kẻ kia: “Không…”
Không nghĩ nhiều, Cao Anh Kiệt lập tức vọt lên, vừa lúc Kiều Nhất Phàm đá kẻ kia một cú, hai người cùng hợp sức kéo kẻ kia ngã xuống đất.
“Nhất Phàm, cậu không ——” cậu đang định nói, chợt nghe Kiều Nhất Phàm hét cậu né ra. Cao Anh Kiệt hoàn toàn không ngờ kẻ đó khỏe đến thế, quay người trả đòn lại cậu. Một bàn tay lạnh lẽo túm lấy cổ cậu, cậu không ngừng giãy dụa nhưng cũng chẳng ăn thua. Kiều Nhất Phàm lao vào muốn giúp, ba người quần đảo loạn lên, Cao Anh Kiệt tưởng hai đánh một hai cậu có ưu thế hơn nhưng cậu chỉ cảm thấy gáy mình đau nhói một cái rồi hôn mê bất tỉnh.
11
Cao Anh Kiệt phát hiện mình đang ở trong một tình cảnh rất kì diệu —— cửa kính mới thay ở Vi Thảo vẫn chói mắt như vậy, bãi đỗ đầy xe, Đặng Phục Thăng vừa mới trở về, trên tay cầm theo một túi dưa hấu cắt sẵn.
Nắng hè chói chang, Cao Anh Kiệt thấy cả hồn lẫn xác mình đều bị đốt nóng. Giấc mơ này chân thật quá, cậu nghĩ.
Thế là cậu đi theo đội phó trong mơ vào, tới phòng huấn luyện, Kiều Nhất Phàm đang đấu với Tiêu Vân, thua liền mấy bận, rõ ràng trong phòng có điều hòa mà lại ủ rũ như bị nắng phơi héo. Tiêu Vân gần như hết kiên nhẫn, nói lời rất khó nghe nhưng tốt xấu gì Kiều Nhất Phàm cũng nghe rồi chắt lọc học hỏi. Đội trưởng vẫn rất bận, mùa giải mới sắp bắt đầu, có rất nhiều chuyện cần anh xử lý.
Cao Anh Kiệt loanh quanh trong phòng huấn luyện, quang minh chính đại xem Lý Diệc Huy đấu với Đặng Phục Thăng mà khi đó cậu không được xem.
Qua một hồi Tiêu Vân thấy phiền, Kiều Nhất Phàm lại bị sai đi mua đồ uống, Cao Anh Kiệt theo sau cậu, nhìn cậu ấy đứng thất thần trước máy bán nước, suy nghĩ về trận đấu khi nãy.
Trận vừa rồi sao…
“Thực ra lúc đó dùng Thiểm thước đột thứ sẽ tương đối tốt.” Cao Anh Kiệt nói với Kiều Nhất Phàm trong mơ.
Khiến cậu kinh ngạc chính là câu trả lời của Kiều Nhất Phàm: “A? Lúc ấy mình… À, thiếu mana.”
Có thể thế này sao! Cao Anh Kiệt nhất thời không biết nói sao, chỉ đành ‘Ừ’ một tiếng.
Có thể là gần đây tâm trạng Kiều Nhất Phàm không tốt, cậu vẫn luôn muốn tìm cơ hội an ủi cậu ấy. Lúc ấy hai cậu vẫn chưa có cơ hội lên sân nhưng cậu còn có đội trưởng chiếu cố, Kiều Nhất Phàm lại chỉ có thể tự mình cố gắng. Cao Anh Kiệt cũng không ngây thơ đến mức oán giận sự bất công này, cậu chỉ muốn giúp đỡ Kiều Nhất Phàm, giúp thế nào cũng được, trong mơ cũng được.
“Anh Kiệt nói đúng, là mình không nghĩ ra có thể làm như vậy.”
Nhất Phàm trong mơ cũng cẩn thận thế này sao?
Cho dù là đối với cậu… Cao Anh Kiệt hơi buồn lòng, vội nói: “Ấy, không phải, Nhất Phàm cũng…” Cũng cái gì? Cậu nói không nên lời, có một số việc là sự thật không thể chối cãi, ví dụ như Nhất Phàm không nghĩ tới điều kia, hay là tốc độ tay và kỹ xảo chiến đấu khác biệt giữa hai người. Cả hai đều đuổi theo bước chân các tiền bối nhưng Kiều Nhất Phàm thiếu cơ hội được chỉ dạy trực tiếp vẫn kém nửa bước.
Tuyển thủ chuyên nghiệp, nửa bước là ngàn dặm.
Cậu buồn phiền nhìn qua nơi khác, cảnh trong mơ cũng biến chuyển, cậu nhìn thấy phía bên kia Kiều Nhất Phàm đang đi lên lầu, không đành lòng nói tiếp ở bên này nữa, nhanh chóng tiến vào mộng cảnh kế tiếp.
12
Kiều Nhất Phàm lên lầu nhưng chưa về phòng huấn luyện, mà đi về khu ký túc, Cao Anh Kiệt giờ mới phát hiện ngoài trời đã chuyển đêm, đại khái là thời gian nghỉ sau huấn luyện tối.
Các bóng đèn đều sáng lên, đội viên Vi Thảo tốp năm tốp ba tụ tập ở các khu nghỉ, lối đi, phòng giải trí, Vương Kiệt Hi ngồi trên sofa gọi điện thoại. Cao Anh Kiệt nghĩ dù gì cũng chỉ là mơ thôi nên liền tiến lại gần.
“Sao cậu cũng bắt đầu suy nghĩ lung tung rồi.” Vương Kiệt Hi nghe rất thoải mái, “Đừng có học theo đội trưởng nhà cậu, gần mực thì đen.”
Đầu kia nói ào ào một chuỗi dài, tốc độ nhanh nghe không kịp, Cao Anh Kiệt chỉ miễn cưỡng thấy giọng người nọ quen quen.
“Hắc anh ta? Cậu đừng đùa, ai còn không biết bốn con hồ ly… Hửm? Không dám nhận, còn kém lắm.” Vương Kiệt Hi còn cười, “Thì sao, không phải cậu vui lắm khi người ta gặp họa à, mà lại nói, trận kế là Vi Thảo đấu Gia Thế, liên quan gì tới cậu.”
Trước lượt đấu thứ năm, Cao Anh Kiệt đoán được thời gian.
“Anh ta? Tám phần không phải, quan sát anh ta không bằng quan sát đội phó kia kia, có tin hay không thì tùy cậu.”
Cao Anh Kiệt nhìn Vương Kiệt Hi nhếch môi, biết là nếu nghe tiếp sẽ không ổn. Em không cố ý đâu! Cao Anh Kiệt nhanh chóng chạy đi, đây là mơ! Đều là giả! Gì cũng không nghe thấy hết!
Cậu hoang mang chạy đến trước cửa phòng mình mới nhớ đây là mơ! Vương Kiệt Hi lại không trông thấy cậu. Cho dù trong mơ ra sao thì tỉnh dậy rồi đều chẳng còn gì nữa! Nhất định là gần đây huấn luyện áp lực nên mới lơ ngơ thành thế này.
Cậu thở một hơi, nghĩ liệu giấc mơ có chuyển cảnh tiếp không? Kết quả Vương Kiệt Hi vừa nghe điện thoại vừa đi về phía bên này làm cậu hoảng đến mức muốn trốn vào phòng.
Một tiếng rên bị đè nén vang lên.
Cao Anh Kiệt ngẩn người, không thể nào nghĩ nổi lại thấy hình ảnh thế này.
Giường đơn được cậu sửa soạn gọn gàng sạch sẽ giờ chăn đệm đang loạn một nùi, một thân thể trắng nõn nằm trên đang vặn vẹo, giãy dụa, đùi bị tách ra, mà bàn tay không phải của cậu ấy đang làm càn ở giữa hai cánh mông.
Kiều Nhất Phàm đã cắn môi mình đến bật máu, người đang đè trên người cậu vươn lưỡi liềm sạch vết máu, thở dốc, nói: “Nhất Phàm, tin tớ.”
Kiều Nhất Phàm lắc đầu, động tác người kia lại càng thêm thô bạo, “Nhất Phàm, cậu thích tớ không?”
Người kia rút ngón tay ra, hai tay nâng chân Kiều Nhất Phàm lên cao, lộ ra nơi bí mật đã hơi sưng đỏ.
Cao Anh Kiệt rốt cuộc nhìn rõ mặt nghiêng của người nọ.
“Không!”
Phần trước: Day 37
DAY 44/ Không phải cậu, không phải tôi 2
Tác giả: KAN
–
08
Vương Kiệt Hi đang chuẩn bị thường quy trước lượt đấu thứ 22 cùng Đặng Phục Thăng. Lượt 21, trận đoàn đội của họ xảy ra vấn đề, dù cuối cùng vẫn thắng nhưng từng lỗi nhỏ vẫn bị đội trưởng đội phó vạch ra rõ ràng. Tuy lúc họp bàn đã nói nhưng Vương Kiệt Hi vẫn thấy không ổn: “Cậu nói Anh Kiệt nó…”
Đặng Phục Thăng nghiêng đầu nhìn anh.
“Không có gì.”
“Nói một nửa không phải kiểu của anh.”
“Có phải gần đây Anh Kiệt cãi nhau với Kiều Nhất Phàm không.” Vương Kiệt Hi nói, “Lần trước tôi thấy Kiều Nhất Phàm đi ra từ phòng nó, tâm trạng không tốt.” Còn sập cửa nữa, cậu nhóc đó bị chọc đến mức nào mới giận như thế chứ?
“Nghĩ gì lại hỏi cái này, hai đứa đó vẫn rất tốt mà, cùng ăn cơm, cùng mua đồ ăn vặt, aiz, anh quản cái lũ kia kìa, hôm nào cũng ăn vặt như thay cơm, có muốn lớn nữa không cơ chứ.”
“Tôi rảnh lắm chắc.”
Vương Kiệt Hi chuyển qua nói chuyện bên công hội báo lên: “Lão Đặng, không phải tôi không tin anh, muốn nhân tài chân chính —— ”
“Thôi đi, Đại thần Kiệt Hi, anh không muốn viết báo cáo thì nói thẳng.” Đặng Phục Thăng phất tay đuổi người ra ngoài.
Chốc sau cửa lại mở ra, Đặng Phục Thăng không thèm ngẩng đầu lên đã nói: “Lại gì nữa? Công hội cũng lại bó tay à, muốn tới nhờ giúp sao, thật chứ Trung Thảo… Anh Kiệt?”
Cậu như bất chợt nghe được bí mật gì lớn lắm, tay nhét trong áo măng tô không dám lên tiếng.
“Em đứng đó làm gì,” Đặng Phục Thăng dở khóc dở cười, “Qua đây.”
“Xin, xin lỗi, em quên gõ cửa.”
“Đội trưởng vừa ra ngoài, em có việc gì không?”
Cao Anh Kiệt mắt nhìn lung tung, có vẻ khó xử: “Đội phó, em…”
“Sao thế?”
“Lần chia tổ tới, em có thể không chung tổ với Nhất Phàm không?”
Hóa ra Vương Kiệt Hi nói đúng. Đặng Phục Thăng vừa lẩm bẩm cảm khái người này càng ngày càng thần, vừa lấy tư liệu huấn luyện gần đây ra. “Kiều Nhất Phàm… Anh thấy số liệu cậu ấy mấy ngày nay không vấn đề gì, không phải em muốn cùng em ấy luyện phối hợp gì đó sao?”
Cao Anh Kiệt giật mình tròn mắt, “Không, không có gì, lần trước… Đội trưởng nói hiệu quả thử nghiệm không tốt lắm, lúc đó cũng không cho bọn em cùng lên sân, sau đó thì không luyện nữa.”
“À?” Đặng Phục Thăng cố nhớ, có lần như thế, Vương Kiệt Hi nói hai cậu này đang thử cái mới, sau cũng chẳng nhắc gì nữa, thì ra là thế này. Nếu đội trưởng nói không được thì chính là không được, Đặng Phục Thăng không cần suy xét tỉ mỉ, nhưng nhìn vẻ uể oải của Cao Anh Kiệt, lại an ủi cậu một chút: “Chiến thuật mới, luôn phải thử nghiệm rèn luyện, một lần không được thì vài lần, nếu các em đều muốn dùng thì cứ cố gắng tạo ra thành quả, đội trưởng sẽ cân nhắc thôi mà.”
“Không phải, không phải vì thế…” Cao Anh Kiệt lắc đầu.
“Em chắc chắn chứ?” Đặng Phục Thăng không hỏi nhiều nữa, nếu đã chắc chắn muốn sửa kế hoạch thì cứ sửa đi, “Vậy được, để cậu ấy chung tổ với Chu Diệp Bách, nhưng mà anh nói trước, khác tổ, đến lúc đối chiến vẫn phải gặp, em đừng vì chuyện cá nhân ảnh hưởng tới huấn luyện.
“Vâng, cảm ơn đội phó.”
09
Từ sau cái hôn thoáng qua ở lối đi lần đó, Cao Anh Kiệt không thể nào tới quá gần Kiều Nhất Phàm được nữa. Hồi đầu ở trại huấn luyện, hai cậu thường được gọi là anh em sinh đôi, không phải vì diện mạo giống nhau mà là vì dáng dấp hai cậu tương đồng lại lúc nào cũng cùng đến cùng đi, quả thật thân thiết hơn những người khác rất nhiều.
Vào chiến đội, hoàn cảnh thay đổi, trong trại huấn luyện một đám nhóc thoải mái kề vai sát vách, đến chiến đội rồi lại thấy có chút không tự nhiên. Nơi này đều là tiền bối, Cao Anh Kiệt trông thấy từ xa đều cúi gập đầu chào, đừng nói gì tới xưng huynh gọi đệ.
“Nhất Phàm.”
“Anh Kiệt!” Kiều Nhất Phàm thoạt trông rất có tinh thần, “Đi nào, mình cho cậu xem cái này.”
Cậu không nói rõ gì đã kéo Cao Anh Kiệt chạy vào phòng huấn luyện, trên đường còn suýt đụng vào Lưu Tiểu Biệt, anh ta còn huých nhẹ cậu một cái: “Coi chừng, ngã giờ!”
“Cảm ơn Tiểu Biệt tiền bối.” Kiều Nhất Phàm nói.
“Aiz! Đừng có chạy nhanh thế chứ!” Lưu Tiểu Biệt nói với theo, “Ngã cả đôi đấy!”
Cao Anh Kiệt không hiểu gì, cho đến khi Kiều Nhất Phàm mở máy vào Vinh Quang mới hồi phục chút tinh thần, “Vừa rồi là…”
“Này!” Kiều Nhất Phàm làm mấy thao tác, lực chú ý của Cao Anh Kiệt chuyển hết sang Vinh Quang, “Cậu xem!”
Đặc sắc, rất đặc sắc, Thích khách của Kiều Nhất Phàm vọt ra khỏi rừng, hình như muốn thao tác lay động chữ Z. Cao Anh Kiệt biết thao tác của cậu ấy còn chưa đạt đến tiêu chuẩn này, nhưng mà —— “Có thể dùng Áo choàng che dấu!” Cao Anh Kiệt tìm được điểm tiến vào, “Nếu tớ nhanh hơn một chút, cậu cũng nhanh một chút, thế là hoàn hảo!”
“Chưa dám nói là hoàn hảo đâu.” Tuy nói vậy nhưng Kiều Nhất Phàm vẫn rất vui, “Tuy chúng ta chưa có năng lực như đội trưởng và các tiền bối nhưng cũng có thể dùng phương pháp khác đúng không?”
“Đúng, chỉ cần có thể đạt tới mục tiêu thì chính là phương pháp tốt.” Không biết Vương Kiệt Hi đã đứng sau hai cậu từ khi nào, ánh mắt luôn nghiêm khắc lại thêm mấy phần mong chờ, “Đợi thử nghiệm thêm, với kế hoạch mới đề ra, anh thấy hai em…”
Anh nhướng mày.
“Đội trưởng?” Cao Anh Kiệt nhìn tập tài liệu trong tay anh.
“Không có gì, Đặng Phục Thăng nhầm.” Vương KiệT Hi lấy bút gạch hai đường, “Hai em một tổ, đấu với Tiểu Biệt và Liễu Phi.”
“Vâng!” Cả hai đồng thanh.
“Còn ba mươi phút nữa, nghỉ chút đi.”
Vương Kiệt Hi vừa đi, Kiều Nhất Phàm liền ghé vào tai Cao Anh Kiệt nói: “Vừa rồi mình cùng đội trưởng qua chỗ quản lý, trông thấy phương án phát triển vũ khí cho cậu đó!”
Cao Anh Kiệt nghe thế, suýt chút nhảy dựng lên: “Thật sao? Nhất Phàm, tớ…” Cậu đột nhiên nhận ra mình đang nắm tay Kiều Nhất Phàm.
“Xin lỗi, chỉ là tớ…”
“Không sao, mình cũng rất vui.” Ánh mắt Kiều Nhất Phàm trong veo hệt như ánh mặt trời tươi mới sau trận tuyết bên ngoài. Tay cậu ấy ấm như vậy, hệt như ngày đó trong hành lang…
Một trận huyên náo cắt đứt suy nghĩ của cậu, mọi người lục tục tiến vào, hai cậu nhanh chóng tách ra với tốc độ phản ứng cấp chuyên nghiệp.
Chỉ còn một chút xíu khoảng cách.
Cao Anh Kiệt vùi mặt vào khăn quàng cổ, khóe mắt trộm ngắm hai má đỏ đến bên tai của Kiều Nhất Phàm bên cạnh. Thật tốt. Sau đó cậu quét nhầm thẻ tài khoản vào cạnh bên máy đọc, bị Liễu Phi cười cho một trận.
10
Cho đến trước khi đối chiến với Quân Mạc Tiếu, ngày qua của Cao Anh Kiệt vẫn rất hài lòng, trừ việc Diệp Thu giải nghệ để lại mùa giải tám thế cục rối loạn cũng không có gì đáng để Vi Thảo lo lắng. Cậu chẳng thể nghĩ tới Kiều Nhất Phàm lại sa sút trong thời gian này, không chỉ lúc cậu lao ra khi vây chiến Quân Mạc Tiếu mà khi bị Tiêu Vân trách cứ còn làm ra sai lầm tệ hại hơn.
Cao Anh Kiệt sốt ruột, chỉ cố tăng tốc thao tác, vọt tới trước mặt Kiều Nhất Phàm.
“Anh Kiệt.” Cao Anh Kiệt nghe thấy tiếng nói rất nhỏ của Kiều Nhất Phàm, “Xin lỗi…”
Xin lỗi gì chứ? Tuy khoảng thời gian này trạng thái của cậu ấy không tốt nhưng cậu cũng không kịp giúp cậu ấy cái gì, cậu cũng chưa đủ mạnh mẽ. Cậu chỉ muốn mau chóng hoàn thành nhiệm vụ được giao để nói chuyện tử tế với Kiều Nhất Phàm.
Trận tra tấn này rốt cuộc cũng kết thúc, Cao Anh Kiệt xấu hổ nhìn quanh, quay qua chỗ Kiều Nhất Phàm đã không thấy cậu ấy đâu.
“Để ý nó làm gì,” Chu Diệp Bách gắt, “Cũng đâu phải ngày một ngày hai, kệ cậu ta đi.”
“Đúng thế Anh Kiệt, chúng ta đi báo cáo với đội trưởng một tiếng…” Liễu Phi cũng khuyên.
Nếu là bình thường, Cao Anh Kiệt cũng sẽ áp chế cảm xúc hỗn loạn, nghe lời các tiền bối để bạn mình yên tĩnh một chút. Nhưng lần này lại không thế.
“Em đi tìm cậu ấy!” Cao Anh Kiệt nói.
Cậu chạy ra khỏi phòng huấn luyện, Kiều Nhất Phàm cũng không có ngoài cửa. Cũng đúng, sao cậu ấy còn ở đây chứ. Hay là về ký túc rồi? Phía sau bắt đầu có người đi ra, Cao Anh Kiệt không quay lại nhìn, chạy vội về khu ký túc.
Rẽ qua mấy lần, cậu đột nhiên dừng bước, chỉ thấy giữa hành lang trống trải toàn là tiếng tim đập mãnh liệt của mình, máu nóng dâng lên khiến cho tiếng hét của của cậu lớn khác thường: “Dừng tay!”
Chưa đến tối, đèn hành lang ký túc xá còn chưa bật hết, Kiều Nhất Phàm bị áp trên vách tường, đang muốn thoát khỏi sự khống chế của kẻ kia: “Không…”
Không nghĩ nhiều, Cao Anh Kiệt lập tức vọt lên, vừa lúc Kiều Nhất Phàm đá kẻ kia một cú, hai người cùng hợp sức kéo kẻ kia ngã xuống đất.
“Nhất Phàm, cậu không ——” cậu đang định nói, chợt nghe Kiều Nhất Phàm hét cậu né ra. Cao Anh Kiệt hoàn toàn không ngờ kẻ đó khỏe đến thế, quay người trả đòn lại cậu. Một bàn tay lạnh lẽo túm lấy cổ cậu, cậu không ngừng giãy dụa nhưng cũng chẳng ăn thua. Kiều Nhất Phàm lao vào muốn giúp, ba người quần đảo loạn lên, Cao Anh Kiệt tưởng hai đánh một hai cậu có ưu thế hơn nhưng cậu chỉ cảm thấy gáy mình đau nhói một cái rồi hôn mê bất tỉnh.
11
Cao Anh Kiệt phát hiện mình đang ở trong một tình cảnh rất kì diệu —— cửa kính mới thay ở Vi Thảo vẫn chói mắt như vậy, bãi đỗ đầy xe, Đặng Phục Thăng vừa mới trở về, trên tay cầm theo một túi dưa hấu cắt sẵn.
Nắng hè chói chang, Cao Anh Kiệt thấy cả hồn lẫn xác mình đều bị đốt nóng. Giấc mơ này chân thật quá, cậu nghĩ.
Thế là cậu đi theo đội phó trong mơ vào, tới phòng huấn luyện, Kiều Nhất Phàm đang đấu với Tiêu Vân, thua liền mấy bận, rõ ràng trong phòng có điều hòa mà lại ủ rũ như bị nắng phơi héo. Tiêu Vân gần như hết kiên nhẫn, nói lời rất khó nghe nhưng tốt xấu gì Kiều Nhất Phàm cũng nghe rồi chắt lọc học hỏi. Đội trưởng vẫn rất bận, mùa giải mới sắp bắt đầu, có rất nhiều chuyện cần anh xử lý.
Cao Anh Kiệt loanh quanh trong phòng huấn luyện, quang minh chính đại xem Lý Diệc Huy đấu với Đặng Phục Thăng mà khi đó cậu không được xem.
Qua một hồi Tiêu Vân thấy phiền, Kiều Nhất Phàm lại bị sai đi mua đồ uống, Cao Anh Kiệt theo sau cậu, nhìn cậu ấy đứng thất thần trước máy bán nước, suy nghĩ về trận đấu khi nãy.
Trận vừa rồi sao…
“Thực ra lúc đó dùng Thiểm thước đột thứ sẽ tương đối tốt.” Cao Anh Kiệt nói với Kiều Nhất Phàm trong mơ.
Khiến cậu kinh ngạc chính là câu trả lời của Kiều Nhất Phàm: “A? Lúc ấy mình… À, thiếu mana.”
Có thể thế này sao! Cao Anh Kiệt nhất thời không biết nói sao, chỉ đành ‘Ừ’ một tiếng.
Có thể là gần đây tâm trạng Kiều Nhất Phàm không tốt, cậu vẫn luôn muốn tìm cơ hội an ủi cậu ấy. Lúc ấy hai cậu vẫn chưa có cơ hội lên sân nhưng cậu còn có đội trưởng chiếu cố, Kiều Nhất Phàm lại chỉ có thể tự mình cố gắng. Cao Anh Kiệt cũng không ngây thơ đến mức oán giận sự bất công này, cậu chỉ muốn giúp đỡ Kiều Nhất Phàm, giúp thế nào cũng được, trong mơ cũng được.
“Anh Kiệt nói đúng, là mình không nghĩ ra có thể làm như vậy.”
Nhất Phàm trong mơ cũng cẩn thận thế này sao?
Cho dù là đối với cậu… Cao Anh Kiệt hơi buồn lòng, vội nói: “Ấy, không phải, Nhất Phàm cũng…” Cũng cái gì? Cậu nói không nên lời, có một số việc là sự thật không thể chối cãi, ví dụ như Nhất Phàm không nghĩ tới điều kia, hay là tốc độ tay và kỹ xảo chiến đấu khác biệt giữa hai người. Cả hai đều đuổi theo bước chân các tiền bối nhưng Kiều Nhất Phàm thiếu cơ hội được chỉ dạy trực tiếp vẫn kém nửa bước.
Tuyển thủ chuyên nghiệp, nửa bước là ngàn dặm.
Cậu buồn phiền nhìn qua nơi khác, cảnh trong mơ cũng biến chuyển, cậu nhìn thấy phía bên kia Kiều Nhất Phàm đang đi lên lầu, không đành lòng nói tiếp ở bên này nữa, nhanh chóng tiến vào mộng cảnh kế tiếp.
12
Kiều Nhất Phàm lên lầu nhưng chưa về phòng huấn luyện, mà đi về khu ký túc, Cao Anh Kiệt giờ mới phát hiện ngoài trời đã chuyển đêm, đại khái là thời gian nghỉ sau huấn luyện tối.
Các bóng đèn đều sáng lên, đội viên Vi Thảo tốp năm tốp ba tụ tập ở các khu nghỉ, lối đi, phòng giải trí, Vương Kiệt Hi ngồi trên sofa gọi điện thoại. Cao Anh Kiệt nghĩ dù gì cũng chỉ là mơ thôi nên liền tiến lại gần.
“Sao cậu cũng bắt đầu suy nghĩ lung tung rồi.” Vương Kiệt Hi nghe rất thoải mái, “Đừng có học theo đội trưởng nhà cậu, gần mực thì đen.”
Đầu kia nói ào ào một chuỗi dài, tốc độ nhanh nghe không kịp, Cao Anh Kiệt chỉ miễn cưỡng thấy giọng người nọ quen quen.
“Hắc anh ta? Cậu đừng đùa, ai còn không biết bốn con hồ ly… Hửm? Không dám nhận, còn kém lắm.” Vương Kiệt Hi còn cười, “Thì sao, không phải cậu vui lắm khi người ta gặp họa à, mà lại nói, trận kế là Vi Thảo đấu Gia Thế, liên quan gì tới cậu.”
Trước lượt đấu thứ năm, Cao Anh Kiệt đoán được thời gian.
“Anh ta? Tám phần không phải, quan sát anh ta không bằng quan sát đội phó kia kia, có tin hay không thì tùy cậu.”
Cao Anh Kiệt nhìn Vương Kiệt Hi nhếch môi, biết là nếu nghe tiếp sẽ không ổn. Em không cố ý đâu! Cao Anh Kiệt nhanh chóng chạy đi, đây là mơ! Đều là giả! Gì cũng không nghe thấy hết!
Cậu hoang mang chạy đến trước cửa phòng mình mới nhớ đây là mơ! Vương Kiệt Hi lại không trông thấy cậu. Cho dù trong mơ ra sao thì tỉnh dậy rồi đều chẳng còn gì nữa! Nhất định là gần đây huấn luyện áp lực nên mới lơ ngơ thành thế này.
Cậu thở một hơi, nghĩ liệu giấc mơ có chuyển cảnh tiếp không? Kết quả Vương Kiệt Hi vừa nghe điện thoại vừa đi về phía bên này làm cậu hoảng đến mức muốn trốn vào phòng.
Một tiếng rên bị đè nén vang lên.
Cao Anh Kiệt ngẩn người, không thể nào nghĩ nổi lại thấy hình ảnh thế này.
Giường đơn được cậu sửa soạn gọn gàng sạch sẽ giờ chăn đệm đang loạn một nùi, một thân thể trắng nõn nằm trên đang vặn vẹo, giãy dụa, đùi bị tách ra, mà bàn tay không phải của cậu ấy đang làm càn ở giữa hai cánh mông.
Kiều Nhất Phàm đã cắn môi mình đến bật máu, người đang đè trên người cậu vươn lưỡi liềm sạch vết máu, thở dốc, nói: “Nhất Phàm, tin tớ.”
Kiều Nhất Phàm lắc đầu, động tác người kia lại càng thêm thô bạo, “Nhất Phàm, cậu thích tớ không?”
Người kia rút ngón tay ra, hai tay nâng chân Kiều Nhất Phàm lên cao, lộ ra nơi bí mật đã hơi sưng đỏ.
Cao Anh Kiệt rốt cuộc nhìn rõ mặt nghiêng của người nọ.
“Không!”
Phần trước: Day 37
Phần tiếp: Day 45