- Bình luận
- 640
- Số lượt thích
- 3,906
- Fan não tàn của
- Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
Về mục lục
Tác giả: 麦瑟尔夫
–
Cao Anh Kiệt bỗng nhiên thức dậy sớm khác thường, có lẽ là vì hai ngày liên tục làm việc và nghỉ ngơi theo Kiều Nhất Phàm mà đủ giấc.
Cao Anh Kiệt nghiêng người nhìn Kiều Nhất Phàm.
Hôm nay người yêu của Cao Anh Kiệt trở về chưa?
Dường như là chưa.
Cao Anh Kiệt không biết hai Kiều Nhất Phàm rốt cuộc muốn trao đổi bao lâu, tóm lại người trước mắt nằm ngủ càng lúc càng cách xa cậu, hơn nữa ngủ sớm dậy cũng sớm, càng khó hiểu hơn nữa là dù có đi ngủ cũng mặc quần áo chỉnh tề, thắt lưng cũng không cởi, cứ như sợ mình sẽ làm gì. Dù ban đêm cậu có lăn sát vào Nhất Phàm thế nào thì đến sáng tỉnh dậy vẫn cứ cách xa thật xa, rõ ràng là chung một cái giường mà cứ như cách cả ngân hà.
Thật tủi thân mà, khi nào thì Nhất Phàm của cậu mới trở về đây…
Cao Anh Kiệt khẽ thở dài, nâng cánh tay với chân Kiều Nhất Phàm buông xuống dưới giường lên, cẩn thận ôm cậu dịch vào giữa giường, tuy động tác rất nhẹ nhưng Kiều Nhất Phàm lúc nào cũng ngủ không quá sâu, vẫn bị mấy động tác nhỏ này làm tỉnh.
“. . .”
“. . .”
Bốn mắt nhìn nhau không nói gì, tư thế mờ ám này duy trì đến mấy giây, lo lắng tâm trạng mất thể diện của Nhất Phàm mười năm trước, Cao Anh Kiệt vội buông cậu ra, giải thích: “Ban nãy anh… Chỉ là thấy em sắp ngã khỏi giường nên mới giúp em một chút… Không có ý gì khác cả!”
Kiều Nhất Phàm dụi dụi mắt, thở ra một hơi, cuối cùng vẫn không nói gì, xoay người quay lưng về phía Cao Anh Kiệt, kéo chăn lên như ngủ tiếp.
Sao mà đến nông nỗi chạm vào người yêu một chút cũng phải giải thích thế này? Cao Anh Kiệt với tay lấy điện thoại, vẫn còn sớm, Cao Anh Kiệt nằm trở lại giường, đặt vào trước, ít nhất là ba ngày trước, cậu còn có thể ôm người yêu hôn chào buổi sáng, tùy tâm trạng mà ngủ thêm chút nữa hoặc đi tập thể dục buổi sáng sau đó bắt đầu một ngày mới hạnh phúc mỹ mãn…
Bản thân cậu mười năm trước đã yên bình ngủ cùng Kiều Nhất Phàm thế nào? Trước kia vì sao lại đơn giản như vậy?
Cậu nhớ lại một chút bản thân năm đó đã tranh thủ ăn vụng đậu hũ của Nhất Phàm còn không bị cậu ấy ghét bỏ ra sao, nghĩ thế, Cao Anh Kiệt lại lăn qua, lăn một vòng đến sau lưng Kiều Nhất Phàm, mượn danh nghĩa đắp chăn cứ xích xích lại gần Kiều Nhất Phàm từng chút. Nhưng tình tiết kế tiếp lại không được như dự liệu, đầu cậu còn chưa cọ đến sau gáy Kiều Nhất Phàm, một chỗ khác đã cọ đến người cậu ấy.
… Cao Anh Kiệt sáng sớm lên tinh thần.
Kiều Nhất Phàm tựa như cảm giác có cái gì chọc vào cậu, rụt người lại, do dự mở miệng: “Anh… Thường xuyên như thế?”
“Không không không —— không có!” Cao Anh Kiệt lui về sau một chút, không biết mở miệng thế nào, đối với người yêu mười năm trước còn chưa trải sự đời thật khó nói, hơn nữa việc này cũng không phải việc cậu khống chế được… Cậu vốn chỉ định ghé tới dụi dụi gáy Kiều Nhất Phàm một chút.
Chậc, vẫn là… Tự mình giải quyết? Dù sao… Nếu để lại bóng ma tâm lý cho người yêu mười bảy tuổi cũng không tốt, nhỡ đâu tạo thành hậu quả không thể xóa nhòa, cậu ấy xuyên trở về không thèm để ý tới mình hồi mười bảy tuổi nữa thì phải làm sao! Đây không phải trực tiếp dẫn đến BE sao?
Thật khổ sở mà, đâu ra có người yêu bên cạnh còn phải tự thân giải quyết.
Cao Anh Kiệt không tình nguyện bước xuống giường, lại nghe thấy Kiều Nhất Phàm bật cười.
Quay đầu nhìn lại chỉ thấy Kiều Nhất Phàm ngồi dậy khỏi chăn, hỏi một câu: “Anh đi đâu vậy?”
“Đi vệ…” Cao Anh Kiệt nhìn Kiều Nhất Phàm cố nhịn cười mà khóe miệng run lên, vài giây sau đột nhiên nở nụ cười, tuy chuyện này có phần khó tin nhưng trong lòng Cao Anh Kiệt vẫn vui sướng nhiều hơn, không nói tiếp nữa.
—— Nhất Phàm của cậu đã trở lại.
Không biết là vì rất vui hay còn nguyên nhân gì khác, Cao Anh Kiệt kích động lao tới ôm Kiều Nhất Phàm, động tác như sói vồ mồi khiến cho gáy Kiều Nhất Phàm bị đập vào thành giường.
“A… Để anh xoa cho em?” Mặc dù là trưng cầu ý kiến nhưng Cao Anh Kiệt sẽ không đợi được câu trả lời thì mới hành động. Kiều Nhất Phàm vươn tay vỗ vỗ tấm lưng cậu, ôm nhẹ một cái: “Không cần phải thế đâu, anh tránh ra trước đã.”
Cao Anh Kiệt nghe vậy liền buông lỏng tay ra, hai tay chống thành giường, hai mắt như hiện ra hai chữ “đáng thương”, khó chịu nói: “Nhất Phàm…! Em trở về lúc nào thế?”
Kiều Nhất Phàm lắc đầu, “Em không biết… Tỉnh dậy thì phát hiện đã trở lại rồi.”
Cao Anh Kiệt cũng không để tâm, nâng má người yêu sau lại hôn môi. Kiều Nhất Phàm ôm lấy bả vai Cao Anh Kiệt, thuần thục đáp lại, giống như bao lần trước đây. Một cái hôn dài kết thúc, Kiều Nhất Phàm trêu đùa: “Không phải anh muốn đi WC sao?”
“Không đi, có em anh còn lâu mới đi.” Cao Anh Kiệt nói xong liền cởi thắt lưng Kiều Nhất Phàm. Kiều Nhất Phàm ngả người xuống, ngửa đầu hỏi: “Hai ngày nay anh đã làm gì với em?”
“Gì anh cũng chưa làm! Thật khổ thân anh.” Cao Anh Kiệt ném quần bò vừa mới cởi xuống đất, trước giờ cậu chưa từng ném đồ như thế, xem chừng lần này thực sự gấp gáp. Kiều Nhất Phàm khẽ cười: “Sao em lại mặc quần áo của anh?”
“Là em tự chọn mà! Huống hồ đây cũng là đồ em mua tặng anh.” Cao Anh Kiệt nói không sai, cỡ người cậu với Kiều Nhất Phàm không khác nhau là mấy, tủ quần áo dùng chung một cái, đồ đạc cũng xếp lẫn với nhau, hai cậu vốn chẳng có ý phân ra đây đồ ai kia đồ ai. Hôm qua Kiều Nhất Phàm tự lấy đồ để mặc, lại đúng là bộ đồ mà năm nào đó cậu mua tặng sinh nhật Cao Anh Kiệt. Hai cậu tặng nhau không ít quần áo kỳ quái, cái này xem như là món bình thường nhất, khi đó hai người mới chuyển qua quan hệ yêu đương không lâu. Lúc nhận được món quà có ghi tên người gửi là “Bạn trai của Cao Anh Kiệt” tâm tình cậu thật phức tạp, từ đó về sau, hai cậu gửi đồ gì cho đối phương cũng dùng mấy cái tên “Người yêu trọn đời của Kiều Nhất Phàm”, “Thân ái của Cao Anh Kiệt” linh tinh khiến Tiểu Biệt trông thấy mà câm nín, Văn Dật nghe xong muốn rớt nước mắt với kiểu xưng hô. Trần Quả đã có lần ký nhận giúp Kiều Nhất Phàm một món đến từ “Ngọt ngào nhỏ của Kiều Nhất Phàm”, lúc đó chị còn muốn nói fan gì mà quá trớn, dùng kiểu xưng hô như thế không sợ thần tượng sẽ sợ chạy mất sao. Sau khi biết được đó là gói quà từ Cao Anh Kiệt, Trần Quả thầm nghĩ hiện giờ lời rác rưởi đã đáng sợ đến mức này sao?
Dù sao, quần áo kia cũng bị cởi xuống, Cao Anh Kiệt nhịn không xong nhưng chuyện này vẫn không thể gấp gáp, với tay lấy dầu bôi trơn trong tủ đầu giường, làm bước chuẩn bị cho Kiều Nhất Phàm. Kiều Nhất Phàm híp mắt, mười năm trước mình có bao giờ nghĩ sẽ có một ngày như thế, nếu mười năm trước mình biết được việc này, hết thảy sẽ ra sao…
Thời gian mười năm, tâm tình cũng sớm thay đổi.
Không biết cậu của mười năm trước hoán đổi trở về nhìn thấy lời nhắn mình để lại trong điện thoại sẽ nghĩ thế nào.
Đợi đến khi bên trong cậu có thể chứa đủ ba ngón tay, Cao Anh Kiệt mới thuần thục tiến vào. Không thể nói là đã lâu, tối ba hôm trước cũng đã cùng nhau nhưng lần này Kiều Nhất Phàm ngầm đồng ý cho Cao Anh Kiệt tiến vào mà không mang bao.
Tựa như vào buổi sáng sớm con người luôn tràn đầy tinh thần hơn, không biết còn nguyên nhân nào khác nữa không mà hôm nay Cao Anh Kiệt gây áp lực thật lâu. Kiều Nhất Phàm bị những va chạm kích thích đến không chịu nổi: “Anh… Anh sao thế…?”
“Anh… Anh nhớ em…” Cao Anh Kiệt hôn ào ạt lên môi Kiều Nhất Phàm, “Rất nhớ…”
“Này… Mới có vài ngày…” Kiều Nhất Phàm trả lời đứt quãng: “Trước kia chúng ta còn có khi hai tháng liền không gặp nhau…”
“Không giống nhau mà! Em ngủ bên cạnh anh, ngay cả chạm một chút cũng không cho anh chạm, anh thật đáng thương!”
Nói rồi còn cố ý thúc mạnh một chút khiến Kiều Nhất Phàm không kiềm được mà bật ra tiếng kêu.
Đến lúc kết thúc, hai người còn hôn môi thêm lần nữa, tựa như muốn bù lại phần thiếu mấy hôm nay.
Nhân lúc Cao Anh Kiệt đi chuẩn bị bữa sáng, Kiều Nhất Phàm lấy điện thoại di động, muốn xem hai ngày nay mình có bỏ lỡ tin tức gì không.
Không nhìn không biết, nhìn rồi liền thấy tên mình bị réo liên hồi trong hai group chat, một là group Hưng Hân, bị đám tiểu bối thay phiên nhau chỉ trích “Cưới chồng rồi liền quên nhà mẹ”. Vất vả lội 999+ tin nhắn cũng không thấy lý do đâu, đống tin đó cơ bản chỉ lặp đi lặp lại mấy câu. Kiều Nhất Phàm không hiểu, lại chuyển qua group Tuyển thủ chuyên nghiệp cũng hiện 999+, đặc biệt tag riêng cậu vào là chuyện hai ngày trước, người đầu tiên gọi hồn là Lư Hãn Văn, đọc lướt qua mấy tin nhắn của người khác với đống lời vô nghĩa của Hoàng Thiếu Thiên, đại ý nội dung là —— “Kiều Nhất Phàm vậy mà cậu lại dùng tài khoản Thích khách giúp Vi Thảo cướp boss.”
“…”
Trong đầu Kiều Nhất Phàm liền nghĩ ra là Cao Anh Kiệt dụ dỗ thiếu niên không biết chuyện tới giúp Vi Thảo cướp boss.
Mặt mũi Kiều đội trưởng còn đâu?
Thế là hai người thông qua đàm phán quyết định một phương thức giải quyết.
Vậy nên vào một ngày nào đó tại máy chủ 10 game Vinh Quang, trước khi Boss reset mười phút.
“… Nhất Phàm, thế này không được đâu.” Cao Anh Kiệt cầm thẻ tài khoản, nét mắt rối ren.
“Có gì không được, không phải trước đó anh dụ dỗ em giúp các anh cướp Boss, giờ đi cướp lại là quá đúng rồi.”
“… Nhưng mà… Anh có thể đổi thẻ khác không?”
Kiều Nhất Phàm rất thẳng thắn: “Không được.”
Cao Anh Kiệt mắt to trừng mắt nhỏ với Thích khách trên màn hình, vài giây sau lại tiếp tục cầu xin: “Nhưng mà… Anh không chơi Thích khách mà…”
“Dùng Ma đạo ai cũng biết là anh, anh dùng Thích khách không phải rất phù hợp sao, trình độ cũng không kém em hồi mười năm trước.”
Cao Anh Kiệt đau khổ: “Em đề cao quá rồi… Trình độ thích khách của anh còn không vào nổi trại huấn luyện.”
“Đừng nói nữa, lên đi. Mau kéo quái.”
Tuy nói Cao Anh Kiệt chưa từng dùng Thích khách nhưng cũng không phải không biết chút gì, chỉ là cậu tạch còn sớm hơn cả Kiều Nhất Phàm khi trước —— trên cơ bản nhìn thao tác của thích khách đó cũng không tệ nhưng mỗi khi phóng kỹ năng lại như muốn phóng thẳng lên trời liền làm người ta đều đoán được là Cao Anh Kiệt.
Vì thế đêm đó trong group Tuyển thủ chuyên nghiệp lại xôn xao tin tức, Cao Kiều đều dùng tài khoản Thích khách giúp đối phương cướp boss, đại khái cả hai đều đặc biệt tình thú.
Cao Anh Kiệt tắt trang trò chuyện đang nổ tin nhắn ầm ầm, thầm nghĩ, về sau tuyệt đối không kêu Nhất Phàm đi giúp mình cướp boss nữa, đúng thế… Vĩnh viễn không tái phạm.
DAY 31/ Exchange 2032 4
Tác giả: 麦瑟尔夫
–
Cao Anh Kiệt bỗng nhiên thức dậy sớm khác thường, có lẽ là vì hai ngày liên tục làm việc và nghỉ ngơi theo Kiều Nhất Phàm mà đủ giấc.
Cao Anh Kiệt nghiêng người nhìn Kiều Nhất Phàm.
Hôm nay người yêu của Cao Anh Kiệt trở về chưa?
Dường như là chưa.
Cao Anh Kiệt không biết hai Kiều Nhất Phàm rốt cuộc muốn trao đổi bao lâu, tóm lại người trước mắt nằm ngủ càng lúc càng cách xa cậu, hơn nữa ngủ sớm dậy cũng sớm, càng khó hiểu hơn nữa là dù có đi ngủ cũng mặc quần áo chỉnh tề, thắt lưng cũng không cởi, cứ như sợ mình sẽ làm gì. Dù ban đêm cậu có lăn sát vào Nhất Phàm thế nào thì đến sáng tỉnh dậy vẫn cứ cách xa thật xa, rõ ràng là chung một cái giường mà cứ như cách cả ngân hà.
Thật tủi thân mà, khi nào thì Nhất Phàm của cậu mới trở về đây…
Cao Anh Kiệt khẽ thở dài, nâng cánh tay với chân Kiều Nhất Phàm buông xuống dưới giường lên, cẩn thận ôm cậu dịch vào giữa giường, tuy động tác rất nhẹ nhưng Kiều Nhất Phàm lúc nào cũng ngủ không quá sâu, vẫn bị mấy động tác nhỏ này làm tỉnh.
“. . .”
“. . .”
Bốn mắt nhìn nhau không nói gì, tư thế mờ ám này duy trì đến mấy giây, lo lắng tâm trạng mất thể diện của Nhất Phàm mười năm trước, Cao Anh Kiệt vội buông cậu ra, giải thích: “Ban nãy anh… Chỉ là thấy em sắp ngã khỏi giường nên mới giúp em một chút… Không có ý gì khác cả!”
Kiều Nhất Phàm dụi dụi mắt, thở ra một hơi, cuối cùng vẫn không nói gì, xoay người quay lưng về phía Cao Anh Kiệt, kéo chăn lên như ngủ tiếp.
Sao mà đến nông nỗi chạm vào người yêu một chút cũng phải giải thích thế này? Cao Anh Kiệt với tay lấy điện thoại, vẫn còn sớm, Cao Anh Kiệt nằm trở lại giường, đặt vào trước, ít nhất là ba ngày trước, cậu còn có thể ôm người yêu hôn chào buổi sáng, tùy tâm trạng mà ngủ thêm chút nữa hoặc đi tập thể dục buổi sáng sau đó bắt đầu một ngày mới hạnh phúc mỹ mãn…
Bản thân cậu mười năm trước đã yên bình ngủ cùng Kiều Nhất Phàm thế nào? Trước kia vì sao lại đơn giản như vậy?
Cậu nhớ lại một chút bản thân năm đó đã tranh thủ ăn vụng đậu hũ của Nhất Phàm còn không bị cậu ấy ghét bỏ ra sao, nghĩ thế, Cao Anh Kiệt lại lăn qua, lăn một vòng đến sau lưng Kiều Nhất Phàm, mượn danh nghĩa đắp chăn cứ xích xích lại gần Kiều Nhất Phàm từng chút. Nhưng tình tiết kế tiếp lại không được như dự liệu, đầu cậu còn chưa cọ đến sau gáy Kiều Nhất Phàm, một chỗ khác đã cọ đến người cậu ấy.
… Cao Anh Kiệt sáng sớm lên tinh thần.
Kiều Nhất Phàm tựa như cảm giác có cái gì chọc vào cậu, rụt người lại, do dự mở miệng: “Anh… Thường xuyên như thế?”
“Không không không —— không có!” Cao Anh Kiệt lui về sau một chút, không biết mở miệng thế nào, đối với người yêu mười năm trước còn chưa trải sự đời thật khó nói, hơn nữa việc này cũng không phải việc cậu khống chế được… Cậu vốn chỉ định ghé tới dụi dụi gáy Kiều Nhất Phàm một chút.
Chậc, vẫn là… Tự mình giải quyết? Dù sao… Nếu để lại bóng ma tâm lý cho người yêu mười bảy tuổi cũng không tốt, nhỡ đâu tạo thành hậu quả không thể xóa nhòa, cậu ấy xuyên trở về không thèm để ý tới mình hồi mười bảy tuổi nữa thì phải làm sao! Đây không phải trực tiếp dẫn đến BE sao?
Thật khổ sở mà, đâu ra có người yêu bên cạnh còn phải tự thân giải quyết.
Cao Anh Kiệt không tình nguyện bước xuống giường, lại nghe thấy Kiều Nhất Phàm bật cười.
Quay đầu nhìn lại chỉ thấy Kiều Nhất Phàm ngồi dậy khỏi chăn, hỏi một câu: “Anh đi đâu vậy?”
“Đi vệ…” Cao Anh Kiệt nhìn Kiều Nhất Phàm cố nhịn cười mà khóe miệng run lên, vài giây sau đột nhiên nở nụ cười, tuy chuyện này có phần khó tin nhưng trong lòng Cao Anh Kiệt vẫn vui sướng nhiều hơn, không nói tiếp nữa.
—— Nhất Phàm của cậu đã trở lại.
Không biết là vì rất vui hay còn nguyên nhân gì khác, Cao Anh Kiệt kích động lao tới ôm Kiều Nhất Phàm, động tác như sói vồ mồi khiến cho gáy Kiều Nhất Phàm bị đập vào thành giường.
“A… Để anh xoa cho em?” Mặc dù là trưng cầu ý kiến nhưng Cao Anh Kiệt sẽ không đợi được câu trả lời thì mới hành động. Kiều Nhất Phàm vươn tay vỗ vỗ tấm lưng cậu, ôm nhẹ một cái: “Không cần phải thế đâu, anh tránh ra trước đã.”
Cao Anh Kiệt nghe vậy liền buông lỏng tay ra, hai tay chống thành giường, hai mắt như hiện ra hai chữ “đáng thương”, khó chịu nói: “Nhất Phàm…! Em trở về lúc nào thế?”
Kiều Nhất Phàm lắc đầu, “Em không biết… Tỉnh dậy thì phát hiện đã trở lại rồi.”
Cao Anh Kiệt cũng không để tâm, nâng má người yêu sau lại hôn môi. Kiều Nhất Phàm ôm lấy bả vai Cao Anh Kiệt, thuần thục đáp lại, giống như bao lần trước đây. Một cái hôn dài kết thúc, Kiều Nhất Phàm trêu đùa: “Không phải anh muốn đi WC sao?”
“Không đi, có em anh còn lâu mới đi.” Cao Anh Kiệt nói xong liền cởi thắt lưng Kiều Nhất Phàm. Kiều Nhất Phàm ngả người xuống, ngửa đầu hỏi: “Hai ngày nay anh đã làm gì với em?”
“Gì anh cũng chưa làm! Thật khổ thân anh.” Cao Anh Kiệt ném quần bò vừa mới cởi xuống đất, trước giờ cậu chưa từng ném đồ như thế, xem chừng lần này thực sự gấp gáp. Kiều Nhất Phàm khẽ cười: “Sao em lại mặc quần áo của anh?”
“Là em tự chọn mà! Huống hồ đây cũng là đồ em mua tặng anh.” Cao Anh Kiệt nói không sai, cỡ người cậu với Kiều Nhất Phàm không khác nhau là mấy, tủ quần áo dùng chung một cái, đồ đạc cũng xếp lẫn với nhau, hai cậu vốn chẳng có ý phân ra đây đồ ai kia đồ ai. Hôm qua Kiều Nhất Phàm tự lấy đồ để mặc, lại đúng là bộ đồ mà năm nào đó cậu mua tặng sinh nhật Cao Anh Kiệt. Hai cậu tặng nhau không ít quần áo kỳ quái, cái này xem như là món bình thường nhất, khi đó hai người mới chuyển qua quan hệ yêu đương không lâu. Lúc nhận được món quà có ghi tên người gửi là “Bạn trai của Cao Anh Kiệt” tâm tình cậu thật phức tạp, từ đó về sau, hai cậu gửi đồ gì cho đối phương cũng dùng mấy cái tên “Người yêu trọn đời của Kiều Nhất Phàm”, “Thân ái của Cao Anh Kiệt” linh tinh khiến Tiểu Biệt trông thấy mà câm nín, Văn Dật nghe xong muốn rớt nước mắt với kiểu xưng hô. Trần Quả đã có lần ký nhận giúp Kiều Nhất Phàm một món đến từ “Ngọt ngào nhỏ của Kiều Nhất Phàm”, lúc đó chị còn muốn nói fan gì mà quá trớn, dùng kiểu xưng hô như thế không sợ thần tượng sẽ sợ chạy mất sao. Sau khi biết được đó là gói quà từ Cao Anh Kiệt, Trần Quả thầm nghĩ hiện giờ lời rác rưởi đã đáng sợ đến mức này sao?
Dù sao, quần áo kia cũng bị cởi xuống, Cao Anh Kiệt nhịn không xong nhưng chuyện này vẫn không thể gấp gáp, với tay lấy dầu bôi trơn trong tủ đầu giường, làm bước chuẩn bị cho Kiều Nhất Phàm. Kiều Nhất Phàm híp mắt, mười năm trước mình có bao giờ nghĩ sẽ có một ngày như thế, nếu mười năm trước mình biết được việc này, hết thảy sẽ ra sao…
Thời gian mười năm, tâm tình cũng sớm thay đổi.
Không biết cậu của mười năm trước hoán đổi trở về nhìn thấy lời nhắn mình để lại trong điện thoại sẽ nghĩ thế nào.
Đợi đến khi bên trong cậu có thể chứa đủ ba ngón tay, Cao Anh Kiệt mới thuần thục tiến vào. Không thể nói là đã lâu, tối ba hôm trước cũng đã cùng nhau nhưng lần này Kiều Nhất Phàm ngầm đồng ý cho Cao Anh Kiệt tiến vào mà không mang bao.
Tựa như vào buổi sáng sớm con người luôn tràn đầy tinh thần hơn, không biết còn nguyên nhân nào khác nữa không mà hôm nay Cao Anh Kiệt gây áp lực thật lâu. Kiều Nhất Phàm bị những va chạm kích thích đến không chịu nổi: “Anh… Anh sao thế…?”
“Anh… Anh nhớ em…” Cao Anh Kiệt hôn ào ạt lên môi Kiều Nhất Phàm, “Rất nhớ…”
“Này… Mới có vài ngày…” Kiều Nhất Phàm trả lời đứt quãng: “Trước kia chúng ta còn có khi hai tháng liền không gặp nhau…”
“Không giống nhau mà! Em ngủ bên cạnh anh, ngay cả chạm một chút cũng không cho anh chạm, anh thật đáng thương!”
Nói rồi còn cố ý thúc mạnh một chút khiến Kiều Nhất Phàm không kiềm được mà bật ra tiếng kêu.
Đến lúc kết thúc, hai người còn hôn môi thêm lần nữa, tựa như muốn bù lại phần thiếu mấy hôm nay.
Nhân lúc Cao Anh Kiệt đi chuẩn bị bữa sáng, Kiều Nhất Phàm lấy điện thoại di động, muốn xem hai ngày nay mình có bỏ lỡ tin tức gì không.
Không nhìn không biết, nhìn rồi liền thấy tên mình bị réo liên hồi trong hai group chat, một là group Hưng Hân, bị đám tiểu bối thay phiên nhau chỉ trích “Cưới chồng rồi liền quên nhà mẹ”. Vất vả lội 999+ tin nhắn cũng không thấy lý do đâu, đống tin đó cơ bản chỉ lặp đi lặp lại mấy câu. Kiều Nhất Phàm không hiểu, lại chuyển qua group Tuyển thủ chuyên nghiệp cũng hiện 999+, đặc biệt tag riêng cậu vào là chuyện hai ngày trước, người đầu tiên gọi hồn là Lư Hãn Văn, đọc lướt qua mấy tin nhắn của người khác với đống lời vô nghĩa của Hoàng Thiếu Thiên, đại ý nội dung là —— “Kiều Nhất Phàm vậy mà cậu lại dùng tài khoản Thích khách giúp Vi Thảo cướp boss.”
“…”
Trong đầu Kiều Nhất Phàm liền nghĩ ra là Cao Anh Kiệt dụ dỗ thiếu niên không biết chuyện tới giúp Vi Thảo cướp boss.
Mặt mũi Kiều đội trưởng còn đâu?
Thế là hai người thông qua đàm phán quyết định một phương thức giải quyết.
Vậy nên vào một ngày nào đó tại máy chủ 10 game Vinh Quang, trước khi Boss reset mười phút.
“… Nhất Phàm, thế này không được đâu.” Cao Anh Kiệt cầm thẻ tài khoản, nét mắt rối ren.
“Có gì không được, không phải trước đó anh dụ dỗ em giúp các anh cướp Boss, giờ đi cướp lại là quá đúng rồi.”
“… Nhưng mà… Anh có thể đổi thẻ khác không?”
Kiều Nhất Phàm rất thẳng thắn: “Không được.”
Cao Anh Kiệt mắt to trừng mắt nhỏ với Thích khách trên màn hình, vài giây sau lại tiếp tục cầu xin: “Nhưng mà… Anh không chơi Thích khách mà…”
“Dùng Ma đạo ai cũng biết là anh, anh dùng Thích khách không phải rất phù hợp sao, trình độ cũng không kém em hồi mười năm trước.”
Cao Anh Kiệt đau khổ: “Em đề cao quá rồi… Trình độ thích khách của anh còn không vào nổi trại huấn luyện.”
“Đừng nói nữa, lên đi. Mau kéo quái.”
Tuy nói Cao Anh Kiệt chưa từng dùng Thích khách nhưng cũng không phải không biết chút gì, chỉ là cậu tạch còn sớm hơn cả Kiều Nhất Phàm khi trước —— trên cơ bản nhìn thao tác của thích khách đó cũng không tệ nhưng mỗi khi phóng kỹ năng lại như muốn phóng thẳng lên trời liền làm người ta đều đoán được là Cao Anh Kiệt.
Vì thế đêm đó trong group Tuyển thủ chuyên nghiệp lại xôn xao tin tức, Cao Kiều đều dùng tài khoản Thích khách giúp đối phương cướp boss, đại khái cả hai đều đặc biệt tình thú.
Cao Anh Kiệt tắt trang trò chuyện đang nổ tin nhắn ầm ầm, thầm nghĩ, về sau tuyệt đối không kêu Nhất Phàm đi giúp mình cướp boss nữa, đúng thế… Vĩnh viễn không tái phạm.
Phần tiếp: Day 32 (2022)