Hoàn [Cao Kiều] 100 Ngày

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#1
CAO KIỀU 100 NGÀY
Đây là một project về cp Cao Kiều của các chị thực hiện trên lofter, kéo dài 100 ngày từ 30/6/2017 đến 7/10/2017.

Mỗi ngày là một fic hoặc tranh vẽ do một người thực hiện, xoay vòng với nhiều artist hoặc tác giả.

Có những fic có nhiều hơn một phần nhưng không liên tục giữa các ngày.

Link tổng hợp bài đăng gốc (tiếng Trung): *Chọt chọt* (Có một số fic đã bị tác giả xóa do vấn đề riêng :'( )


Day 1 | Day 2 | Day 3 | Day 4 | Day 5 |
Day 6 | Day 7 | Day 8 | Day 9 | Day 10 |
Day 11 | Day 12 | Day 13 | Day 14 | Day 15 |
Day 16 | Day 17 | Day 18 | Day 19 | Day 20 |
Day 21 | Day 22 | Day 23 | Day 24 | Day 25 |
Day 26 | Day 27 | Day 28 | Day 29 | Day 30 |
Day 31 | Day 32 | Day 33 | Day 34 | Day 35 |
Day 36 | Day 37 | Day 38 | Day 39 | Day 40 |
Day 41 | Day 42 | Day 43 | Day 44 | Day 45 |
Day 46 | Day 47 | Day 48 | Day 49 | Day 50 |
Day 51 | Day 52 | Day 53 | Day 54 | Day 55 |
Day 56 | Day 57 | Day 58 | Day 59 | Day 60 |
Day 61 | Day 62 | Day 63 | Day 64 | Day 65 |
Day 66 | Day 67 | Day 68 | Day 69 | Day 70 |
Day 71 | Day 72 | Day 73 | Day 74 | Day 75 |
Day 76 | Day 77 | Day 78 | Day 79 | Day 80 |
Day 81 | Day 82 | Day 83 | Day 84 | Day 85 |
Day 86 | Day 87 | Day 88 | Day 89 | Day 90 |
Day 91 | Day 92 | Day 93 | Day 94 | Day 95 |
Day 96 | Day 97 | Day 98 | Day 99 | Day 100 |​
 
Last edited:

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#2
Về mục lục
DAY 1/ Luận Kiếm
Tác giả: 良川怀雪



Trước tiên chúc mừng tag Cao Kiều đạt 3000 wwwww

Cảm tạ tổ chức đã giao ngày mở màn cho tôi √

Thực sự là tôi muốn thử nghiệm đao pháp của bản thân, nhưng mà Ấu Mạch nói tôi không được, không nên ngày đầu tiên đã chọt dao, sẽ bị đập chết nên tôi liền, hmmmm… Được rồi, tôi để sau vậy .

Ngày đầu tiên tôi muốn điên cuồng buff Kiều!!



Võ hiệp paro, Hoa Sơn luận kiếm

Đề cử BGM: Sakura Sakura




Ánh kiếm bạc loang loáng liên tục đan qua nhau.

Lưỡi kiếm lạnh băng, máu tươi ấm áp, dưới lớp áo màu lục là tầng mồ hôi mỏng, ánh mặt trời rọi xuống, xuyên qua tầng mây xanh biếc.

Mới hồi vừa rồi còn yên ắng tịch mịch mà giờ tiếng phao tay cùng cổ vũ đã dậy vang như rời non lấp biển.

Cao Anh Kiệt lắc nhẹ cổ tay, một dòng máu trượt xuống khỏi thân kiếm Thần Lộ, rơi vào viên gạch xám trắng, sắc đỏ chuyển màu đậm đi, sát khí cũng tiêu tan.

“Đa tạ.”

Thiếu niên tuấn kiệt xuất thân từ Vi Thảo khẽ gật đầu, mỉm cười như làn gió ấm áp, hoàn toàn chẳng thấy sự hung hiểm mỗi chiêu kiếm như vừa rồi.

Bên bị thua cũng là một nhân tài kiệt xuất trong chính đạo, thẳng thắn thừa nhận tài nghệ không bằng người liền xuống khỏi võ đài theo người đồng môn đang đỡ mình. Cho đến hiện giờ, Cao Anh Kiệt đã thắng liên tiếp mười bảy người tại đại hội võ lâm, gần như bao hàm cả những tinh anh trong các môn phái đứng đầu.

Tiên sinh chủ trì sân đấu cao giọng công thắng lợi trận này vẫn thuộc về Cao Anh Kiệt, hỏi còn ai muốn lên đấu một hiệp. Hỏi qua ba lượt vẫn không có ai lên đài, tiên sinh xát ngón tay, đốt một nén hương theo lệ thường. Sau một nén hương mà vẫn không có người ứng chiến thì danh hiệu tân đệ nhất võ lâm sẽ là của Vi Thảo.

So với đánh cược tính mạng mình hay những cuộc giao chiến kịch liệt đầu vinh dự, cảnh tượng bình thản thế này càng khiến cho Cao Anh Kiệt không biết làm sao. Trên đài chỉ có một mình cậu, vì thế mọi ánh mắt tiền bối tiểu bối trong võ lâm chính đạo đều dồn vào cậu. Thứ họ muốn nhìn kỹ không phải là bộ pháp hay kiếm pháp của cậu mà chính là bản thân cậu, một thiếu niên đầy triển vọng mà có lẽ tương lai sẽ là kịch địch, bằng hữu hay hiệp lữ của người nào đó.

Những suy nghĩ ấy khiến cậu bất giác nắm chặt bội kiếm chưa tra vào vỏ.

Lúc nhỏ bé yêu ớt, những đau đớn mất đi những người quan trọng chôn sâu trong ký ức, mỗi khi cậu bất chợt tỉnh giác, kiếm là thứ duy nhất cậu có thể dựa vào.

Kiếm trong tay, chẳng chút sợ sệt, chém ra một góc an bình vô ưu.

Đó là lời thề trên kiếm.

Nén hương cháy đến cuối cùng như một ánh lửa mỏng manh, lụi tắt không một tiếng động.

Cách khá xa dưới đài, tiên sinh đã tuyên bố người thắng, mà những vị tu vi cao thâm cũng những người đứng gần võ đài lại tận mắt trông thấy một phi tiêu lá liễu tinh xảo chém ngang qua tàn hương, cắm xuống trước mũi giày Cao Anh Kiệt ba tấc.

So với lĩnh giáo luận bàn, ý đồ tuyên chiến còn rõ ràng hơn.

Đối mặt với Cao Anh Kiệt thắng liên tiếp mười bảy trận trước những cao thủ cùng thế hệ, kẻ nào lại dám như vậy? Kẻ nào phù hợp cho hành động ấy?

Đám người tự giác tách ra hai bên trái phải, chừa ra một lối đi. Người tới mặc đồ thuần sắc đen, đầu đội nón tre, dáng người cao gầy, không thấy rõ khuôn mặt, đậm tác phong của một cao nhân vô danh.

Người nọ mới vừa vững vàng bước ra hai bước, thân người khẽ động một chút, không biết đã lên đến võ đài thế nào. Chưa ra tay nhưng khinh công bậc nhất đã khiến không ít người kinh hãi, chẳng rõ đây là vô tư hay thái độ cuồng ngạo.

Y dừng lại trước mặt Cao Anh Kiệt, lễ nghĩa chu đáo ôm quyền cúi người, một lời cũng không nói.

Cao Anh Kiệt âm thầm kêu khổ, người này trước không đến, mãi đến tận khi nén hương cháy hết mới chịu hiện thân, muốn đánh một trận cớ gì phải chờ tận một nén hương?

Mà cậu vẫn không thay đổi sắc mặt, nói: “Xin hỏi cao tính đại danh của các hạ?”

Người nọ làm như do dự mà chớp mắt, mở miệng nói bằng giọng khàn khàn hết sức: “Ta không mang họ Cao*, xưng hô à, gọi là Một Tấc Tro.”

* “Cao tính đại danh” là cụm dùng để hỏi danh tính với ý nghĩa tôn trọng trong võ hiệp.
Câu đáp gốc là “Ngã bất tính cao” (我不姓高) có thể hiểu là không có tên họ vẻ vang gì nhưng ở đây hiểu là không phải họ Cao (còn có liên quan đến đoạn sau).

Câu trả lời ngoài dự đoán như vậy làm cho mọi người khẽ bật cười, nhưng lại thấy được người này thần bí khó lường, hoặc có nỗi niềm khó nói, đều không phải hạng người muốn mượn cơ hội nổi danh trục lợi.

Cao Anh Kiệt chẳng qua cũng chỉ khách khí một câu, tỉ thí võ công không cần phải nói chuyện, họ hay kể cả tên là gì cũng có sao chứ. Cổ tay tức thời đưa lên, dựng kiếm ý nói trận tỉ thí thứ mười tám bắt đầu.

Một Tấc Tro dùng một thanh thái đao Nhật, không biểu hiện gì ra ngoài, lối võ công huyền diệu khó giải thích, thật giả khó đoán, mơ hồ hàm chứa nhiều trường phái võ nghệ, lại không biết nội công nhà nào có thể khống chế chiêu thức như vậy.

Cao Anh Kiệt dùng kiếm pháp Trung Thảo nền tảng của mọi đệ tử Vi Thảo, ba mươi ba cách đấu chiêu không rơi vào thế hạ phong cũng không thể thăm dò được chi tiết Một Tấc Tro, chỉ thấy được y có chút quen thuộc với võ công Vi Thảo.

Biến số sinh ra lúc thu chiêu, cuối cùng cậu nghĩ ra một phương pháp biến chiêu để dung hòa, kiếm theo tim, khác nhiều với kiếm pháp chính thống Vi Thảo, để giết Một Tấc Tro một cách bất ngờ không kịp đề phòng.

Dưới tình thế cấp bách, Một Tấc Tro mở rộng nội lực, dồn thẳng vào binh khí trong tay. Thái đao bổ tới, ngàn vạn đường sát khí đan thành quang ảnh như một tấm lưới dày không thể tránh mà lao ra, thực sự xoay chuyển thế cục, ép Cao Anh Kiệt vào thế khó chống đỡ.

Thủ pháp không thành, Cao Anh Kiệt mượn trọn vẹn lực kiếm theo bộ pháp Trung Thảo mà bật lên, giương kiếm đón lấy luồng nhiệt cuối chiều, kiếm phun sóng nhiệt, ánh sáng chói lòa ép về phía đối thủ. Đây chính là kiếm pháp Tinh Thần hàng đầu do chưởng môn đương nhiệm của Vi Thảo, một trong Ngũ Thánh giang hồ - Vương Kiệt Hi sáng tạo nên, cũng là kiếm pháp Cao Anh Kiệt buộc phải luyện tập ngày đêm, đã in sâu vào tâm trí.

Một kiếm này trông qua chỉ là một chiêu đâm thẳng thông thường nhưng lại như dẫn theo nắng gắt, lóa mắt, cường thế, không gì cản nổi. Kiếm pháp Tinh Thần đã bộc lộ ra cái bá đạo, sắc bén của nó.

Đâm phá đao quang kiếm ảnh, khí thế còn chưa hết, nhắm thẳng về phía cổ họng đối phương.

Cao Anh Kiệt không chỉ một chiêu mà làm nên chuyện, mỗi chiêu thức đều cực độ hàm súc, từng bước thản nhiên ép sát tới, chặn sạch đường thoát.

Trong khi tỉ thí, cậu dùng toàn lực ứng phó, không hề có phần nào không chuyên tâm, chỉ một ý niệm giành chiến thắng. Một Tấc Tro đầu đội nón tre, có vẻ không muốn để lộ diện mạo, song đã lên võ đài, sống chết đều phải hết sức, Cao Anh Kiệt cũng sẽ không kiêng dè, dùng con đường ngắn nhất mà đi khiến cho kẻ khác không thể chống trả.

Song phương đối chiêu đều nắm một phần cơ hội, khí thế dần dâng cao, Cao Anh Kiệt cũng ít nhiều thăm dò chi tiết. Người này xác thực là dùng kiếm nhập đao, con đường võ học biến hóa nhiều lần, thủ mạnh hơn công, chiến đấu dẻo dai vững chắc, giỏi bắt giữ sơ hở.

Nếu muốn phá được thủ thế của y, chỉ bằng kiếm chiêu sợ rằng không đủ.

Vi Thảo lấy dược lập phái, chuyên hai lối y độc, binh khí của đệ tử trong phái đều trải qua xử lý, ẩn dấu độc dược không ai biết tên. Đây vốn là điều trong giang hồ ai cũng rõ, thế nhưng môn chủ Vi Thảo, Vương Kiệt Hi, chỉ dựa vào kiếm pháp Tinh Thần biến hóa khôn lường liền xưng bá một phương, Cao Anh Kiệt nghe theo sự phụ làm bạn cùng kiếm, khiến cho chẳng còn mấy ai nhớ rõ cậu cũng biết biện pháp dùng độc đoạt chiến thắng.

Bàng môn tà đạo, cũng vẫn là thực lực.

Trong khi đối địch, hiển nhiên cậu sẽ không nhắc nhở. Trong kiếm Thần lộ ẩn giấu bột thuốc có thể làm cho toàn thân không còn sức lực, cùng với chiêu Trích tinh đoạt nguyệt tiếp theo tấn công vào chỗ yếu hại của Một Tấc Tro. Nếu y không chống đỡ nổi có thể trực tiếp chiến thắng, kể cả có chịu được chiêu này, công dụng bột thuốc phát tác cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt.

Một kiếm này, phân định thắng bại.

Cao Anh Kiệt lặng yên ngậm dược dưới lưỡi, ngưng thần ngự kiếm. Tóc khẽ bay theo kiếm khí, mồ hôi tinh mịn chảy từ thái dương xuống hai má, trong con ngươi đen nhánh chỉ có Thần Lộ và Một Tấc Tro.

Kiếm và y.

Một đường cong nối dài trên không.

Một Tấc Trong lại đột nhiên đổi công làm thủ, rút đao làm nhiều loạn đường kiếm, mượn cơ hội lao vào lòng Cao Anh Kiệt.

Lúc hai vị thiếu niên nhà võ sát vai nhau, Một Tấc Tro lại vứt đao đi, hai tay vòng qua eo Cao Anh Kiệt, xoay người ôm cậu.

Dưới đài ồ lên một trận, thấy Một Tấc Tro đang như kề sát vào thì thầm với Cao Anh Kiệt. Nón tre buông lướt chặn ánh mắt dò xét của người ngoài.

Cao Anh Kiệt biết rõ không phải như vậy.

Đó là một nụ hôn dài.

Đôi môi ấm áp kề trên môi cậu, giây tiếp theo, đầu lưỡi linh hoạt kia len lỏi vào giữa môi cậu, đảo qua khoang miệng, cuốn lấy đầu lưỡi cậu, một khoảnh khác thật nhiệt tình, vừa chạm đã tách ra.

Khẩn cấp, lại nhu tình như nước.

Thần Lộ che chở, nội lực trên thân kiếm lại tán loạn, vừa vặn đánh bay nón tre của Một Tấc Tro.

Lúc Cao Anh Kiệt ngã trên mặt đất mới chợt nhận ra, đó không chỉ là một nụ hôn mà còn cuốn mất thuốc giải của cậu.

Cậu mờ mịt ngẩng đầu nhìn đối thủ của mình. Ngàn tia nắng nhu hòa chiếu quanh y.

Mình thua, thua bởi... Kiều Nhất Phàm.

Ba chữ kia xuất hiện liền chiếm cứ toàn bộ suy nghĩ của cậu, mầm mống chôn sâu trong nội tâm không chịu nghe lời mà phát triển mạnh mẽ, hấp thu áp lực tình cảm nhiều năm, trở thành một cây đại thụ che trời, nhập vào tâm trí cả hai.

Nhất Phàm còn sống.

Cao Anh Kiệt bất chấp tất cả nhìn cậu chăm chú, ngắm khuôn mặt tuấn tú của cậu, vẻ mặt nhu hoa, bên tai ửng hồng, còn cả đôi môi ướt át.

Nhất Phàm, Nhất Phàm. Cậu thực sự ở đây.

Cậu như muốn rơi lệ ngay tức thì.

Mấy năm liền tịch mịch, đau đớn, tuyệt vọng không thể nói hết, đến khi đứng trước Kiều Nhất Phàm đều hóa thành hư vô.

Cậu có ngàn vạn lời muốn nói, lại bị dược lực trói buộc không nói nên lời.

Một tiếng thét kinh hãi dưới đài phá vỡ khoảng yên lặng. Cao Anh Kiệt nghe ra là đồng môn Vi Thảo nhận ra Kiều Nhất Phàm, người nọ kích động trách cứ cậu ấy tội phản nghịch, luận tội đáng giết mà lại dám xuất hiện nơi đại hội võ lâm chính đạo tề tựu.

Đúng thế, Nhất Phàm thân là môn đồ bị Vi Thảo vứt bỏ mà trốn tới cấm địa, nhất định không thể giữ lại, chẳng qua những năm gần đây tất cả mọi người đều cho rằng cậu đã táng thân trong những cơ quan nơi cấm địa nên mới không công khai truy cứu.

Cao Anh Kiệt vội vàng muốn tiến tới nhưng ngay cả một ngón tay cũng chẳng thể động đậy, chỉ vội vàng lo lắng mà nhìn về phía Kiều Nhất Phàm.

Kiều Nhất Phàm ngồi xổm xuống, cười vô cùng ôn nhu, ôm người hoàn toàn không có sức phản kháng vào lòng, lại khẽ thân một hôn lên môi cậu một cái.

“Anh Kiệt, mình không sao.”

Người của Vi Thảo ào ào rút kiếm lao lên, sắc mặt đều không tốt. Kiều Nhất Phàm thu đao vào vỏ, ôm lấy Cao Anh Kiệt, mặt quay về phía mọi người.

Cũng không phải tận lực tuyên cáo, cũng không có ý cố gắng lảng tránh, Kiều Nhất Phàm chỉ trần thuật lại sự thật: “Anh Kiệt, là mình.”

Một viên đá tạo nên ngàn tầng sóng dậy.

Đệ tử Vi Thảo nào có thể để cho thiếu môn chủ rơi vào tay kẻ có ý xấu phản nghịch, lúc này đã giương kiếm bày trận tấn công.

Chân trời chợt truyền đến tiếng sáo lảnh lót, một người toàn thân bạch y, dung tư xuất trần, tay cầm ô đỏ sẫm, cười dò xét, bước trên mây mà tới, khí thế áp đảo mọi người.

Kiều Nhất Phàm mở miệng chào một tiếng “sư phụ”, dưới đài đã có người kinh hãi kêu lên thân phận của người vừa tới, thực sự nổi bật không gì địch lại trong tức khắc, tà giáo ma đầu Diệp Tu.

Diệp Tu chắn ở giữa hai cậu và những người còn lại, lạnh nhạt nói: “Đốt hương xin đến chỉ giáo cũng không cần làm đâu, tiểu Kiều của bọn ta thắng trận này, cũng không muốn cái hư danh đệ nhất đó, chỉ muốn đòi lại người trong lòng nó mà thôi.”

“Chư vị tụ tập thế này sợ là đã đề cử được minh chủ võ lâm thảo phạt giáo phái của ta chăng? Cứ việc đến chiến, Hưng Hân xin đợi. Nếu muốn đòi lại thiếu môn chủ Vi Thảo, cũng mời đến luôn một lần.”

“Tiểu Kiều, đi thôi.”

Hôm sau, người đứng đầu giang hồ, Diệp Tu, cùng với đồ đệ tới làm loạn đại hội võ lâm đồng thời bắt đi thiếu môn chủ Vi Thảo đã trở thành tin tức quan trọng nhất khắp tứ hải.

Trên một trà lâu ven hồ phía tây nơi Hàng* thành, Kiều Nhất Phàm dùng cơm cùng Cao Anh Kiệt nội lực vẫn chưa ngưng tụ lại, chọn một vị trí tốt nghe người kể chuyện ba hoa.

* Ý chỉ Hàng Châu.

Nghe đến đoạn “Tên tiểu ma đầu áo đen kia mở miệng nói Ta không mang họ Cao”, Cao Anh Kiệt véo một cái rồi cùng Kiều Nhất Phàm hôn môi đầy tình ý, đến lúc lưu luyến không rời mà tách ra, cậu cười nói: “Này tên tiểu ma đầu áo đen, cho dù không mang họ Cao thì sớm muộn gì cũng là người nhà họ Cao thôi.”
 
Last edited:

Túc Liên

Enthusiastic Dramatist
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
243
Số lượt thích
1,474
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Tranh, Quả, Nhu, Tú, Kỳ
#3
Mừng dự án lên sóng ♡\( ̄▽ ̄)/♡

100 ngày lận, phải vào để like tinh thần can đảm của gái (y)

Cứ từ từ không cần vội đâu gái, hàng về Thiên Sứ hơi ít á, có người bỏ công lùng hàng rồi còn dịch là cả làng mừng lắm rồi :cry:
 

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#4
Về mục lục
DAY 2/ (Tranh) Chia Sẻ và Lắng Nghe
Artist: 空盏蝣


Vẫn là kiểu vẽ như cũ mọi người thường thấy.

Tiểu Cao bên đó hơi bị bắt sáng quá đà ORZ.

Tự tôi cảm thấy Cao và Kiều đối với nhau mà nói đều là người chia sẽ và lắng nghe rất tốt, lần này để cho tiểu Cao nói yêu trước. (vẫn muốn để hiểu ngầm cơ)



 

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#5
Về mục lục
DAY 3/ Bị Hanahaki phải làm sao?
Tác giả: Just a Csy



Phần ××××-××-×× ××:××:×× là tên của topic

Nội dung bên trên, tên account trả lời ngay sát dưới



* Topic kín, chỉ tài khoản VIP mới có thể xem *



Ờm, như tên topic đó, rất cấp bách online chờ…
Tóm lại hiện giờ cảm thấy thật là khó chịu, bệnh thành như vậy muốn giấu cũng không giấu nổi.
001☆☆☆ Một Tấc Tương Tư nhắn lại với ××××-××-×× ××:××:×× ☆☆☆



Ôi cậu bé đáng thương, dạo này Hanahaki lan tràn quá ~ sợ là không thể ra khỏi nhà rồi đó.
002☆☆☆ Người sử dụng nặc danh nhắn lại với ××××-××-×× ××:××:×× ☆☆☆



À thì, thật ngại quá, tui trạch nữ quá đà, có ai đó giải thích cho tui Hanahaki là cái gì vậy ? QAQ??
003☆☆☆ Trạch Hủ Chưa Một Người Chiếm Lấy nhắn lại với ××××-××-×× ××:××:×× ☆☆☆



Là một người đơn phương người khác, tích tụ lâu mà thành bệnh, mỗi khi nói chuyện sẽ có cánh hoa phun ra từ miệng, nếu người được đơn phương kia vẫn không biết thì sẽ chết sau một thời gian ngắn.
004☆☆☆ Lầu Trên Trạch Tới Trình Độ Nào nhắn lại với ××××-××-×× ××:××:×× ☆☆☆



Đệch, mấy người quan tâm chủ topic chút đi!! Chủ topic sao rồi!! Có ổn không a a a —— tui nói với cậu này, tui cũng từng mắc bệnh này, giờ đã khỏi hẳn rồi!! Cậu mạnh mẽ lên nha
005☆☆☆ Niconiconi nhắn lại với ××××-××-×× ××:××:×× ☆☆☆



Bệnh này rất khó chịu phải không… ?
006☆☆☆ Cây Anh Đào Cây Anh Đào Muốn Gặp Ngươi nhắn lại với ××××-××-×× ××:××:×× ☆☆☆



Vốn nghĩ ra vẻ mạnh mẽ chút, cười tôi không sao.
Bị bệnh một hai tuần rồi, hiện giờ cảm thấy rất khó chịu, luôn ho khan không ngừng, sau đó lại thấy đầu choáng váng não ong ong, gần như ở trên giường không dậy nổi, hiện giờ gõ chữ mà tay cũng run rẩy, cho nên gõ rất chậm.
Thuận tiện nói luôn, đóa hoa ho ra hình như là hoa hồ điệp*, có chút hiểu biết về mặt này, có phần bất ngờ.
007☆☆☆ Một Tấc Tương Tư nhắn lại với ××××-××-×× ××:××:×× ☆☆☆

*Còn gọi là hoa tím tam sắc




Đi bày tỏ đi, được không?
Lỡ đâu người kia cũng đang chờ cậu thì sao.
008☆☆☆ SugarFree nhắn lại với ××××-××-×× ××:××:×× ☆☆☆



Hoa hồ điệp… Trong ngôn ngữ hoa hình như như xin hãy nhớ đến tôi?
Ôi trời, ôm ôm chủ topic.
009☆☆☆ Mr. Maisel nhắn lại với ××××-××-×× ××:××:×× ☆☆☆



Đừng để người cậu thích chờ sốt ruột nữa.
Nếu vẫn còn băn khoăn, có thể nói chuyện của cậu xem?
010☆☆☆ Soleil nhắn lại với ××××-××-×× ××:××:×× ☆☆☆



Lại nói tiếp, có vẻ cũng không phải dài lắm.
À thì, đại khái là tôi là một tuyển thủ chuyên nghiệp Vinh Quang… Nói tiếp nữa thì bại lộ thân phận mất…
Nói vào trọng điểm này, bình thường lúc ra ngoài liên hoan với các tiền bối, đặc biệt là trận đấu giữa hai nhà chúng tôi, vốn quan hệ cũng không tệ, thậm chí đôi khi còn liên hoan cùng một chỗ. Thường xuyên bị các tiền bối hữu ý vô tình mà sắp xếp ngồi cạnh nhau, ngay từ đầu hai người chúng tôi đã có chút thẹn thùng lảng tránh một chút, sau đó cũng thành quen.
Cậu ấy rất nghiêm túc, luôn qan tâm đến tôi, cho dù thế nào đi nữa cũng sẽ không để tôi một mình.
Chỉ cần có cậu ấy ở đó đã liền cảm thấy an tâm.
011☆☆☆ Một Tấc Tương Tư nhắn lại với ××××-××-×× ××:××:×× ☆☆☆



Ôi dzồi ôi ngại quá, kìm lòng không nổi, mời hai người kết hôn, nhất định là cùng thích nhau rồi, làm thiếp cảm ơn tung hoa
012☆☆☆ Mời Kết Hôn Ngay Tại Chỗ nhắn lại với ××××-××-×× ××:××:×× ☆☆☆



Đây là thời điểm để vua trinh thám tôi đây online!
Quan hệ rất tốt —— loại bỏ Lam Vũ Vi Thảo
Gọi tiền bối —— là thế hệ tân binh
ID Một Tấc Tương Tư ——
Có chút thẹn thùng ngại ngùng Tiểu Thiên sứ ——
Vậy thì, đáp án miêu tả sinh động 233333
013☆☆☆ Ánh Trăng Nước Thu nhắn lại với ××××-××-×× ××:××:×× ☆☆☆



Tạm thời còn chưa chắc chắn phải là Tiểu Thiên sứ ấy không, nhưng mà mong cậu đừng làm sao được không, tui yêu cậu lắm đó. Theo đuổi cậu đã nhiều năm, goods đã mua đầy cả phòng rồi.
Cho dù người cậu thích là ai thì tui vẫn thích cậu như thế.
Nếu xác định cậu kia cũng thích cậu thì đi bày tỏ đi.
014☆☆☆ Thế Giới Đệ Nhất Chủ Cao Kiều nhắn lại với ××××-××-×× ××:××:×× ☆☆☆



Cám ơn bạn, chắc là không sao đâu.
Những chuyện có thể nói một mình cũng không phải quá nhiều, nhưng mà cậu ấy có thể làm cho mọi người từ nhiều nơi khác nhau đều thích.
Cậu ấy để ý đến tôi, dáng vẻ rất lo lắng, ghé vào bên giường không ngừng nắm chặt tay tôi, bất lực mà nói ‘người cậu thích là ai vậy, để tớ đi bày tỏ giúp cậu, được không. Để tớ cứu cậu, được không.’
Chưa từng bắt gặp bộ dạng cậu ấy như thế, lúc ấy cảm thấy thật vui vẻ, thiếu chút nữa liền nói ra luôn rồi.
015☆☆☆ Một Tấc Tương Tư nhắn lại với ××××-××-×× ××:××:×× ☆☆☆



Hẳn là cậu ấy cũng thích cậu rồi, chẳng qua không dám nghĩ cậu cũng… Đối với một người đơn phương đã lâu mà nói, nhưng hy vọng như vậy thực sự rất xa xỉ.
016☆☆☆ Đêm Trăng Thần Kì nhắn lại với ××××-××-×× ××:××:×× ☆☆☆



Khả năng tôi biết là ai rồi… Thực ra từ lúc cậu chính thức ra mắt thì tôi đã bắt đầu thích các cậu rồi
017☆☆☆ Cây Sam nhắn lại với ××××-××-×× ××:××:×× ☆☆☆



Tôi muốn hỏi chút, cậu xác định cậu kia không bị Hanahaki sao?
018☆☆☆ Csy nhắn lại với ××××-××-×× ××:××:×× ☆☆☆



… Aiz? Chưa có hỏi, nhưng mà lúc cậu ấy tới thăm tôi quả thật giống như bị cảm nhẹ. Chẳng qua cũng không quá nghiêm trọng, chỉ là đôi khi ho khan sẽ cúi thấp người hoặc là đi thẳng ra ngoài gì gì đó.
019☆☆☆ Một Tấc Tương Tư nhắn lại với ××××-××-×× ××:××:×× ☆☆☆



ヾ(。`Д´。) đừng trốn nữa, chủ topic mau tỉnh ngộ, người cậu thích khả năng cực cao là cũng Hanahaki rồi?
020☆☆☆ Makimakima nhắn lại với ××××-××-×× ××:××:×× ☆☆☆



Tốt nhất cậu nên hỏi thử xem?
021☆☆☆ Natsu nhắn lại với ××××-××-×× ××:××:×× ☆☆☆



Nếu bày tỏ không thành sẽ ra sao, sẽ chết sao…
022☆☆☆ Nam Chước nhắn lại với ××××-××-×× ××:××:×× ☆☆☆



Hình như thật sự sẽ chết.
023☆☆☆ Hạt Dẻ nhắn lại với ××××-××-×× ××:××:×× ☆☆☆



(*꒦ິ⌓꒦ີ) các cậu tốt như thế, đáng yêu như thế, dù thế nào cũng đừng chết mà… Mình cũng thích các cậu từ lâu rồi!
024☆☆☆ Nằm-Vùng-er nhắn lại với ××××-××-×× ××:××:×× ☆☆☆



Cậu thổ lộ trước được không uhuhuhuhu
025☆☆☆ Soleil nhắn lại với ××××-××-×× ××:××:×× ☆☆☆



Cảm ơn mọi người, thổ lộ… ?
Chuyện đó, tôi thật sự phải đi sao? Tôi cảm thấy cậu ấy đối với tôi cũng chỉ là bạn tốt mà thôi.
026☆☆☆ Một Tấc Tương Tư nhắn lại với ××××-××-×× ××:××:×× ☆☆☆



Cậu còn không đi tui liền gửi post này của cậu kia xem đó!
027☆☆☆ SU nhắn lại với ××××-××-×× ××:××:×× ☆☆☆



Người hiểu tình hình rốt cục cũng đến rồi?!
Mừng đến phát khóc, cảm động chảy cả nước mắt, rốt cuộc tui cũng không từ bỏ mà chờ được người, vừa khóc vừa viết thánh ca ba ngàn chữ. Chẳng qua thì nữ thần à, chế thực sự bại lộ nghiêm trọng rồi XD
028☆☆☆ Am Ngân Sênh nhắn lại với ××××-××-×× ××:××:×× ☆☆☆



“Với mình, tất cả những giấc mộng thời thiếu niên đều là cậu, nhưng sự dịu dàng của cậu không phải chỉ dành cho mình mình, chuyện này mãi đến khi thật lâu thật lâu về sau mình mới biết.
Nhưng mà mình gần như đã bỏ qua cậu.”
029☆☆☆ Thầm Mến Có Đầu Không Đuôi nhắn lại với ××××-××-×× ××:××:×× ☆☆☆



Không biết tại sao nhưng tui nghĩ nên tặng lầu trên vài dao AVA
030☆☆☆ Khuẩn Khuẩn Khuẩn Nấm nhắn lại với ××××-××-×× ××:××:×× ☆☆☆



Lầu 29 đừng phá mood coi?? Mời thím té ra ngoài dùm??
“Tình cảm của tớ vĩnh viễn chỉ biết dành cho mình cậu.
Những ái mộ đó giấu trong sách, trong thư, dưới biển rộng, trên trời cao, trong nhật kí của cậu, trong Vinh Quang của cậu, còn có ở trong mắt tớ.
Chỉ cần cậu quay đầu lại sẽ nhận thấy ngay thôi.
Tớ vẫn luôn đứng đây chờ cậu.
Cậu là niềm vui cả quãng thời gian niên thiếu.”
031☆☆☆ Thầm Mến Đến Nơi Đến Chốn nhắn lại với ××××-××-×× ××:××:×× ☆☆☆



Này thì, nếu chủ topic đúng là người mà tôi đang nghĩ đến…
Trong phỏng vấn kỳ 396 của Vinh Quang cậu ấy có nhắc tới đó, người mà cậu ấy muốn trân trọng nhất trong Liên minh chính là Vi Thảo và cậu đó.
032☆☆☆ Chu Sùng Hiên nhắn lại với ××××-××-×× ××:××:×× ☆☆☆



Haha, bị phát hiện rồi, nhưng mà cũng chẳng sao, dù gì thì cũng là post bí mật mà! Với cả, lầu 32, chúc mừng giải đúng.
033☆☆☆ SU nhắn lại với ××××-××-×× ××:××:×× ☆☆☆



Có phải tui tới chậm rồi không [gào khóc.jpg]
Thực lòng tui đã muốn buộc hai người chung với nhau rồi ném đi kết hôn từ lâu rồi!!!
Ném vào Cục Dân chính không chịu đăng ký liền không cho ra ngoài!
034☆☆☆ Đằng nhắn lại với ××××-××-×× ××:××:×× ☆☆☆



Ngại quá đi, tôi trở lại rồi đây, không ngờ được mới đó mà cậu ấy đã sắp đến đây, hiện giờ còn ngồi ngu người ở đây này, căng thẳng quá… Đau đầu, không biết tôi đang nói gì cả, vừa mở miệng đã ho ra bao nhiêu là hoa, cổ họng không thoải mái uống cao sơn trà hữu dụng không?
A, cậu ấy gọi tôi, chờ chút tôi sẽ quay lại.
035☆☆☆ Một Tấc Tương Tư nhắn lại với ××××-××-×× ××:××:×× ☆☆☆



Thế, thế nào mà bất ngờ không kịp đề phòng, tôi cũng chỉ có thể chúc các cậu may mắn…
Nếu tỏ tình thành công tôi sẽ vẽ liền mười bức tranh để chúc mừng luôn.
(đương nhiên là không phải thật đâu)
036☆☆☆ Alis nhắn lại với ××××-××-×× ××:××:×× ☆☆☆



Tui sẽ trả hết nợ của mình? Bỏ đi, không có đâu…
037☆☆☆ Lão Cán Bộ JiJi nhắn lại với ××××-××-×× ××:××:×× ☆☆☆



Mị muốn gào lên một câu Tuổi trẻ tình cảm nhẹ nhàng thật tốt.
Nhất định sẽ thành công!!
038☆☆☆ Nằm-Vùng-er nhắn lại với ××××-××-×× ××:××:×× ☆☆☆



Ui đệch, có phải tui tới chậm không???
039☆☆☆ Tốc Độ Tay Đánh Bại Vạn Người nhắn lại với ××××-××-×× ××:××:×× ☆☆☆



Lâu trên có loạn vào ai không thế…
Chủ topic còn đó không?
040☆☆☆ Khúc Côn Cầu nhắn lại với ××××-××-×× ××:××:×× ☆☆☆



Về rồi đây.
Đúng thế, thành công.
041☆☆☆ Một Tấc Tương Tư nhắn lại với ××××-××-×× ××:××:×× ☆☆☆



Ha ha chị biết mà ~ hai đứa nên ở bên nhau từ lâu rồi.
[Tô Mộc Tranh tung hoa. jpg]
042☆☆☆SU nhắn lại với ××××-××-×× ××:××:×× ☆☆☆



Ối dời ơi chúc mừng!!! Lần đầu tiên đã liền vượt qua bay tỏ thành công thật sự tốt quá!!!
043☆☆☆ Kiều Mộc Một Tấc Cao nhắn lại với ××××-××-×× ××:××:×× ☆☆☆



Lúc cậu ấy tới đã trực tiếp nói với tôi, cậu ấy cũng bị Hanahaki. Rất bình tĩnh mà lại vô cùng nghiêm túc, không có chút nào muốn lừa gạt tâm ý của tôi.
Cậu ấy nói loại hoa hình như là… Hoa du đồng*, không phải loại hoa mà tôi biết.
Nói chung là bây giờ phải nói một câu cám ơn mọi người đã ở bên cạnh tôi.
044☆☆☆ Một Tấc Tương Tư nhắn lại với ××××-××-×× ××:××:×× ☆☆☆

* Còn gọi là hoa trẩu trơn/ trẩu lùn




Cho nên bạn nữ lầu trên trên à, tim còn ổn không vậy 23333333
045☆☆☆ Đùa Gió Ghẹo Trăng nhắn lại với ××××-××-×× ××:××:×× ☆☆☆



Kết post cảm ơn!!! Chúc mừng cặp đôi mới nha, nên là hiện giờ hai người có thể động phòng rồi (bị hành hung)
046☆☆☆ Soleil nhắn lại với ××××-××-×× ××:××:×× ☆☆☆



Tuy rằng đến muộn rồi nhưng tôi vẫn muốn đứng dậy vỗ tay!!!!
048☆☆☆ Phù Du nhắn lại với ××××-××-×× ××:××:×× ☆☆☆



Đến trễ rồi nhưng vẫn chúc mừng nha~ Chỉ là, không thể nói thêm vài câu với bọn tui sao?
049☆☆☆ Ruki nhắn lại với ××××-××-×× ××:××:×× ☆☆☆



Chuyện đó, cho phép chúng tôi nói sau nha. (cười)
Tóm lại, thật bất ngờ thổ lộ thành công, còn giành được trợ giúp từ tiền bối, không biết nên nói sao mới tốt, đại khái là thụ sủng nhược kinh?
Vậy nên hẹn gặp lại sau [ngoan ngoãn.jpg]
050☆☆☆ Mộc Ân nhắn lại với ××××-××-×× ××:××:×× ☆☆☆

* Topic kín này đã bị tắt chức năng trả lời *
 
Last edited:

Vịt Xinh Xắn

Giữa hồ băng ngẫm nhân sinh vỡ nát...
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
475
Số lượt thích
2,837
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow ^_^/(Lão Lâm nữa hí hí)
#6
Ư ư day 1 yêu quá <33 2 đứa n hôn nhau nồng thắm luôn ư ư ư
Mà tui đọc k hiểu day 3...
 

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#7
Ư ư day 1 yêu quá <33 2 đứa n hôn nhau nồng thắm luôn ư ư ư
Mà tui đọc k hiểu day 3...
Day 3 chính là Kiều (ID Một Tấc Tương Tư) đăng một post bảo mật trên chỗ nào đó (forum đi) hỏi về chuyện Hanahaki
Sau đó là các vị cư dân mạng + fangirl đi vào cả tư vấn cả tào lao
Rồi túm lại là Cao cũng hanahaki và chạy đến nói rõ với kiều aka tỏ tình luôn =))))))))))))))
Câu chiện chỉ có vậy
 

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#8
Về mục lục
DAY 4/ Một Chiếc Xe Võ Hiệp
Tác giả: 腐眼看人大基基



OOC | Võ hiệp paro

Thứ lỗi tui lái xe nhất thời thích tinh tẫn với nhân vong



Toi không biết tại sao lại lái được như cái fic này nữa ... Toi edit mà toi cũng hoang mang lắm

Có cảnh giới hạn :) haha :) Toi sẽ cho vào khung spoil



01

Gió vượt qua khe núi khuất, hoa đào rực nở, con đường nơi đây thật đìu hiu.

Rõ ràng đã gần tới vương đô của Gia Vương Triều, vậy mà người qua lại trên đường lại vắng vẻ đến thế. Ngày trước Kiều Nhất Phàm cũng đã được nghe nói thực lực nơi Gia Vương Triều đã không bằng như xưa, nửa năm trước đại tướng quân Diệp Thu bị triều đình ép dẫn quân đi chinh phạt phương bắc, rõ là một đi khó về. Trong triều dù không thiếu danh môn tướng lĩnh đứng đắn nhưng bộ tộc phương bắc không dễ sống chung, chiến trường thắng bại càng khó định, dù có mối quan hệ thường xuyên qua lại nhưng cũng đã đến gần bờ vực suy tàn. Chẳng qua điều này cũng chẳng liên quan đến cậu.

Kiều Nhất Phàm đang được Diệp Tu vác trên vai, máu loang khắp bộ đồ dạ hành rách nát, máu còn thấm đẫm ra ngoài chảy thành dòng ngày một nhiều. Thiếu niên thích khách cúi thấp đầu, tầm mắt mờ mịt nhìn quanh, nhìn máu trên người cậu nhuộm lên cả y phục của vị tiền bối nọ. Không khí tựa như càng lúc càng đặc lại theo những nhịp thở khó nhọc của cậu, thật lâu sau, Kiều Nhất Phàm lấy chút sức tàn còn lại trong mình, cố gắng thều thào với cổ họng như tứa máu từ trong:

“Nhất Phàm… Tạ ơn cứu mạng của Diệp tiền bối.”

“Câu cảm ơn người cứ nói không như thế, cảm ơn mà không báo tên họ thân gia, thiếu niên đây phải chăng không có ý muốn trả ơn?”

Diệp Tu mang trên vai một người sắp chết cần cứu vớt mà vẫn còn có lòng trêu đùa một câu, lại không hề nghĩ rằng câu nói đùa ấy có thể khiên Kiều Nhất Phàm vốn đã rơi vào tình thế nguy hiểm lại phun ra thêm một búng máu.

Rất nghiêm túc, không biết đùa, đến Hưng Hân cốc rồi sẽ phải uốn nắn thay đổi tính cách này, Diệp Tu cười thầm, trong đầu tự vẽ ra một viễn cảnh tương lai tốt đẹp.

“Vãn bối… là Vi Thảo đường …”

“Thôi im đi, tắt thở nhanh hơn bây giờ.”

“Nhưng không phải vãn bối muốn giấu diếm…”

Thiếu niên bắt đầu ho khan đứt quảng trên vai Diệp Tu, muốn cố nói rõ bản thân không phải kẻ biết ơn không biết báo, chỉ sợ liên lụy tới tiền bối đã hảo tâm cứu giúp. Nhưng thân thể không cho phép, những lời muốn nói còn phải chờ qua cơn ho này, Diệp Tu có thể chờ nhưng sợ rằng chính bản thân cậu sẽ không chờ được.

“Bảo ngươi im ngươi liền im luôn, tuổi còn trẻ mà đã sống cứng nhắc như thế.” Diệp Tu đưa tay phải còn nhàn rỗi lên day day huyệt thái dương, tay trái vận chút nội lực giúp cho thiếu niên trên vai, “Quan tâm gì ngươi ở đâu chứ, được ta cứu thì chính là người của Hưng Hân chúng ta rồi.”

Người trên vai gật nhẹ đầu, Diệp Tu vừa lòng, nện bước nhanh hơn, miệng vẫn tiếp tục nói:

“Ngoại công và kinh mạch của ngươi đều bị hủy sạch rồi, sợ là về sau không còn làm thích khách được nữa.”

“Nhưng theo mắt quan sát của ta, ngươi có cái nhìn đại cục, có đầu óc, không học Kỳ Môn Độn Giáp* thì thật quá lãng phí thiên phú.”

* Là một thuật có thể vận dụng ngũ hành, âm dương để tính toán, thay đổi vận mệnh. Được áp dụng trong nhiều vấn đề, trong đó có bày trận, điều binh. Kỳ môn độn giáp là gì? - Ngọa Long

“Có nguyện theo ta về cốc tu tập trận pháp không? Không việc cụ thể thì ta sẽ liên lạc với Đường chủ ngươi sau.”

“Nguyện…”

Thiếu niên cúi đầu, khuôn mặt tuy dính máy nhưng vẫn hiển lộ vẻ nhu hòa thanh tú. Câu đồng ý nặng tựa ngàn cân như đốt nốt chú sinh mệnh cuối cùng của Kiều Nhất Phàm, lời còn chưa dứt, cậu đã không thể chống đỡ được nữa mà lịm đi vì mất máu quá nhiều, ý thức chìm xuống biển sâu hỗn loạn.



02

“Thế nào rồi?”

Kiều Nhất Phàm nghe có người hỏi. Trên mắt bị quấn vải đen đã lâu, lại mất đi năng lực phản ứng của thích khách, nhất thời cậu còn chưa kịp trả lời. Vị thiếu gia áp trên người, che kín tầm mắt của cậu – Thiếu đường chủ Vi Thảo đặc biệt chạy tới Hưng Hân cốc làm chuyện xấu lại như không hề kiên nhẫn trước vẻ dại ra không phản ứng đó, chỉ hạ giọng khẽ gọi thêm một tiếng ‘Nhất Phàm’.

Vẫn không phản ứng?

Thiếu niên mặc y phục màu ngọc bích thầm nhủ trong bụng, đầu chậm rãi ghé đến sat bên tai Kiều Nhất Phàm. Cậu nhẹ nhàng thổi một hơi bên vành tai ửng hồng của người kia, tiếng gọi tên càng đè thấp xuống lại càng liêu nhân, mái tóc đen rủ lên người trong lòng cậu, hai tay vuốt nhẹ từng chút lên vết sẹo còn chưa phai trên người Kiều Nhất Phàm.

Cho dù có là thằng ngốc thì lúc này cũng nên hoàn hồn rồi, càng đừng nói tới Kiều Nhất Phàm bây giờ đang bị miêng vải đen che kín hai mắt khiến cho những giác quan còn lại đặc biệt nhạy. Cảm giác mái tóc dài của Cao Anh Kiệt cọ cọ trên ngực, thật sự là tê dại truyền từ ngực vào tận tim, Vì thế cậu đáp lại một tiếng, lại không nghĩ câu “ưm” này chọc giận đến tiểu thiếu gia nọ. Đang muốn nói tiếp thì thiếu niên bích y kia đã khẽ chạm môi lên khuôn mặt Kiều Nhất Phàm, nhanh như chuồn chuồn lướt nước, sau đó lại áp môi mình lên đôi môi mềm mại kia.

Hơi thở và nhiệt độ của cả hai truyền qua nhau tại nơi tiếp xúc.

Sau hồi lâu dây dưa triền miên, người có hành động trước vẫn là Cao Anh Kiệt, cậu giữ lấy gáy thiếu niên kia, cảm giác được dường như Kiều Nhất Phàm lại tin tưởng mình như trước đây, không còn ý muốn trốn tránh nữa lên cong đuôi mắt, lập tức vuốt ve đôi môi cậu như thưởng cho, đầu lưỡi nhẹ nhàng phác lại hình dáng đôi môi, sau đó cạy mở, xâm nhập vào giữa môi răng.

Kiều Nhất Phàm phát ra vài tiếng kêu thoải mái khó nói.

Thoải mái nhưng không phải là có thể ngăn cản được sự thẹn thùng của cậu, Kiều Nhất Phàm bị áp xuống, màu ửng hồng vì xấu hổ trên khuôn mặt dần lan rộng ra, khóe mi tràn ra nước mắt sinh lý bị miếng vải đen âm thầm thấm đi. Cậu mờ mịt đón nhận đầu lưỡi Cao Anh Kiệt đang tàn sát bừa bãi trong miệng mình, cũng đón nhận bàn tay đối phương đang lần xuống phía dưới. Thực tế thì ngay lúc cậu không kịp nuốt lại nước bọt mà bị thiếu niên bích y liếm đi, Kiều Nhất Phàm đã xấu hổ tới mức tim đập nhanh liên hồi.

Cảm giác phân thân bị người khác vuốt vẽ thật sự quá mức thoải mái, Kiều Nhất Phàm chỉ cảm thấy trước mắt mình trắng lóa đi. Cao Anh Kiệt kết thúc nụ hôn dài mãnh liệt ngay giây phút cậu phóng thích, chuyển hướng tới hầu kết cậu mà gặm cắn, cảm giác dính dấp nơi cổ và cảm giác tê dại khiến cho người ta thấy có phần trống vắng khó chịu, vì thế cậu nhỏ giọng gọi ‘Anh Kiệt’, ý muốn ra hiệu cho người kia cảm giác gấp gáp trong mình.

Kiều Nhất Phàm hiểu rất rõ Cao Anh Kiệt, sau khi gọi mấy tiếng, thiếu niên bích y liền dừng việc trêu đùa con mồi lại. Cao Anh Kiệt dùng bạch trọc Kiều Nhất Phàm vừa xuất ra trên ngón tay bôi lên cửa huyệt, miệng cũng buông tha cho hầu kết, dời xuống dưới, khẽ liếm lên điểm thù du trước ngực thiếu niên.

Cậu thưởng thức hai điểm hồng trước ngực người nọ bị nước bọt làm cho ướt át, nghe Kiều Nhất Phàm rơi vào tình dục mà nhỏ giọng rên rỉ.

“Anh… Anh Kiệt… Đừng mà….”

“Nhịn một chút.” Thiếu niên khẽ nỉ non như trấn an, ngón tay tiến vào hậu huyệt khai thác, vách thịt mềm mại ướt át bao chặt lấy ngón tay cậu. Cao Anh Kiệt dụi dụi đầu Kiều Nhất Phàm, “Sẽ ổn ngay thôi.”

Hiện giờ đã ổn rồi.

Kiều Nhất Phàm sửng sốt, còn chưa kịp hiểu ý của mấy lời này, giây tiếp theo, thiếu niên trên người đã dùng sức tiến vào khiến cậu thiếu chút nữa đụng vào đầu giường, cậu chỉ có thể bối rồi vội vàng ôm lấy gáy và bả vai người kia. Bên trong tràng vách cực kỳ ấm áp, tần suất co rút, mức độ kẹp chặt nơi hậu huyệt Kiều Nhất Phàm đều cực kỳ thoải mái đối với Cao ANh Kiệt. Trách vách cẩn thận thích ứng với cảm giác có dị vật tiến vào từng chút một, cái miệng nho nhỏ vừa phun vừa nuốt, thiếu niên muốn di chuyển nhưng lại sợ tùy tiện và kịch liệt có thể làm người còn lại bị thương, chỉ đành co sát nhẹ nhàng một chút.

Cảm giác bên trong tràng vách bị nghiền áp rất kỳ quái – khoái cảm như ăn mòn lý trí từng phút từng giây, bởi vì không hề mãnh liệt mà không thể đạt tới cao triều, Kiều Nhất Phàm bị sự thong thả này tra tấn đến bật khóc, huyệt sau co rút phân bộ dịch ruột non càng khát cầu sự kịch liệt hơn nữa.

“Anh Kiệt… Nhanh một chút…”

Cậu khó chịu tới mức ngay cả tiếng rên rỉ cũng như nức nở. Cũng may Cao Anh Kiệt không có ý cố tình tra tấn cậu, đợi đến khi tràng vách đủ ướt át và mềm xếp, đảm bảo Kiều Nhất Phàm không bị thương, thiếu niên trên người liên tăng biên độ chuyển động. Âm thanh va chạm rõ ràng truyền tới từ dưới thân, những chuyển động kịch liệt khiến cho người tiếp nhận phải bấu chặt ngón tay lên vai người kia, cào thành vài đường đỏ hồng.

“Anh Kiệt… Khó chịu quá…”

Khoái cảm và xấu hổ đan xen trong Kiều Nhất Phàm, khiến cậu khóc không ra nước mắt, trách vách bị vật vừa rắn vừa nóng kích thích, khoái cảm từ phía dưới lan ra khắp người, cảm giác này thực sự quá khó tả.

“Đây là trừng phạt.” Khí tức của Cao Anh Kiệt có chút hỗn loạn nho nhỏ nhưng ngữ khí vẫn thong dong bình tĩnh, “Ngoại trừ lần cậu dùng bồ câu đưa thư với vài chữ giản lược về nguyên cơ thì đều bặt vô âm tính, một câu từ biệt cũng không chịu gặp mặt mà nói sao?”

“Không… A… Không muốn từ biệt…”

“Trong lòng muốn Anh Kiệt… Cho nên… Sẽ không từ biệt…”

Lần này người đỏ mặt chính là Cao Anh Kiệt.

“Thật là… Nhất Phàm à, cậu cứ để ta phải lo lắng, rõ ràng lúc ấy bị thương nặng như vậy…” thiếu niên nọ rốt cục cũng trút xuống vỏ bọc ác liệt bản thân cố tạo nên, thẹn quá hóa giận, “Còn nữa, thời điểm này rồi cậu còn nói mấy lời đó làm gì.”

Âm điệu thấp xuống, động tác kiệt liệt dưới thân Cao Anh Kiệt lại càng săn sóc tới đối phương hơn, tần xuất dần chậm lại nhưng dùng sức hơn, cuối cùng cũng phóng thích mà chấm dứt đợt tra tấn lâu dài này.

“Tháng sau có tranh tài lớn giữa các môn phái, Hưng Hân tham gia chứ?”

“Ừ.”

“Vậy tháng sau ta chờ cậu trong phòng.”

Cao Anh Kiệt vừa chiến đấu xong vẫn còn thở gáp, lời nói khiêu khích uyển chuyển nói ra còn mang phần nào phong phạm thanh thản nơi Vi Thảo.

Tên háo sắc, Kiều Nhất Phàm bị tra tấn đến khắp người mỏi mệt không cử động nổi thầm mắng một câu.
 

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#9
Về mục lục
DAY 5/ Thật Vất Vả Ở Cạnh Người Yêu Lại Bị Trẻ Nhỏ Quấy Phá Nên Làm Gì Bây Giờ!
Tác giả: 麦瑟尔夫



Cao Anh Kiệt nghiêng người nhìn thằng cháu nhỏ đang nằm chen vào giữa mình và người yêu, cảm thấy tủi thân biết bao nhiêu.

Rõ ràng bây giờ hai người hẳn nên làm chuyện gì đó càng thú vị hơn mới đúng.

Cao Anh Kiệt cũng không biết vì sao mà mọi chuyện lại diễn biến thế này.

Chuyện này nên bắt đầu kể từ sáng nay, hôm đó Kiều Nhất Phàm tới nhà cậu từ rất sớm, đây là kỳ nghỉ hè khó có được của cả hai, cũng là cơ hội sống chung không dễ có. Cao Anh Kiệt vốn đã tính toán xong xuôi, ở nhà dính lấy Kiều Nhất Phàm nghỉ ngơi vài ngày, kết quả mới dính người ta được một lúc, cửa nhà đã bị anh trai và chị dâu tới thăm hỏi, hóa ra hôm nay là ngày kỷ niệm kết hôn của hai người, họ muốn trải qua thế giới riêng của hai người trong một ngày, thế là nhét luôn thằng nhóc này tới nhà mình.

Được rồi, hai người họ muốn trải qua thế giới riêng của hai người nên tống thằng nhóc này tới quấy rầy thế giới riêng của cậu và Nhất Phàm.

Cao Anh Kiệt bất đắc dĩ vô cùng mà phải cho thằng cháu vào phòng, thằng nhóc lanh lợi nhận ra có người khác ngồi trên ghế sa lông, vì thế liền hỏi: “Chú à, hôm nay chú có khách sao?”

“Chú đó không phải khách, cháu mới là khách.” Cao Anh Kiệt xoa xoa đầu cháu trai, lúc này Kiều Nhất Phàm đang ngồi trên ghế xem lại bản thu hình năm trận đấu, nghe có tiếng nói mới ngẩng đầu lên, vừa lúc trông thấy Cao Anh Kiệt đang dẫn nhóc kia đi tới, vì thế quay qua hỏi Cao Anh Kiệt: “Cậu còn có em trai à?”

“Không phải, là cháu.” Cao Anh Kiệt phẫn nộ ngồi xuống bên cạnh Kiều Nhất Phàm, ném một máy chơi game cho thằng cháu: “Cháu tự chơi đi này.”

Nhóc con bắt lấy máy chơi game, lại còn không chút khách khí đặt mông ngồi trên đùi Cao Anh Kiệt, cậu thiếu điều viết dòng chữ ‘Chú lạy nhóc đừng có làm bóng đèn nữa, qua phòng khác chơi đi được không’ lên mặt, nhưng cậu lại không thể thực sự hất thằng nhóc đi được. Kiều Nhất Phàm thấy vẻ mặt Cao Anh Kiệt, không khỏi buồn cười: “Sao rồi?”

“Tớ không ngờ được là nó lại tới...” Cao Anh Kiệt xụ mặt, muốn dựa gần vào Kiều Nhất Phàm một chút, vừa dịch người, nhóc con trên đùi đã la oai oái: “Cháu đang đánh quái đó! Loạn là chết bây giờ!”

Kiều Nhất Phàm ngó qua màn hình game nhóc đang chơi, lập tức quay đầu hỏi Cao Anh Kiệt: “Nó chơi Vinh Quang à?”

“Nó còn nhỏ lắm.” Cao Anh Kiệt vỗ đầu nhóc, nhóc kia liền nhanh chóng ngoan trở lại.

Kiều Nhất Phàm hiểu ý Cao Anh Kiệt là gì, nhóc kia trông qua cũng chỉ tầm bảy tám tuổi, loại game như thế quả thật không phù hợp với lứa tuổi.

Nhóc con ngồi trên đùi Cao Anh Kiệt hồi lâu, chơi mệt liền thả máy chơi game xuống, ngẩng đầu chớp chớp mắt làm nũng kêu đói bụng muốn ăn, Kiều Nhất Phàm thấy trên đùi Cao Anh Kiệt còn có đứa nhỏ đang ngồi, liền chủ động đứng dậy lấy chút đồ ăn vặt.

Kiều Nhất Phàm đương nhiên không phải lần đầu tới nhà Cao Anh Kiệt, thực sự là cậu quen với nhà Cao Anh Kiệt giống như nhà mình vậy, đang lúc Kiều Nhất Phàm đứng dậy đi, nhóc con kia hồn nhiên ghé vào bên tai Cao Anh Kiệt hỏi: “Anh kia là nhân tình của chú à?”

Cao Anh Kiệt nghi ngờ tai mình hỏng rồi, cậu không thể tưởng tượng nổi những lời này lại được nói ra bởi miệng một đứa nhóc lớp hai —— thằng nhóc này vừa nói gì? Tui nghe lầm rồi sao?

Thấy Cao Anh Kiệt không có phản ứng, thằng bé còn vô cùng có tâm lặp lại thêm lần nữa: “Chính là nhân tình đó, chữ tịnh bên cạnh chữ nữ*, đầu chính là đầu này nè.” Nói đến đó, thằng nhóc còn cố tình chỉ vào đầu mình.

* Nhân tình (gốc là từ biền đầu): 姘头

Được rồi, xác định không phải tai mình có vấn đề, Cao Anh Kiệt cũng đã chuẩn bị sẵn tư tưởng nhưng vành tai vẫn đỏ lên, một lúc lâu mới nói được một câu: “... Ai dạy cháu cái từ này?”

“Mẹ cháu xem phim truyền hình! Hai hôm trước vừa mới tập kết!” Nhóc con kia còn ra vẻ nói có sách, mách có chứng.

“... Cháu có muốn chơi thêm ván nữa không?”

“Không cần! Cháu vừa mới chơi rồi, chú đừng có trốn tránh vấn đề như thế!” Nhóc con kia lại rất cố chấp, nhảy khỏi đùi Cao Anh Kiệt, nhìn chằm chằm Cao Anh Kiệt như quan thẩm vấn, thấy Cao Anh Kiệt một mực im lặng không nói gì. Cứ như bản thân vừa phát hiện ra một bí mật động trời, nhóc con vươn ngón út, nét mặt nghiêm túc: “Chú yên tâm đi! Cháu sẽ không nói cho ai biết đâu! Chú cháu mình móc ngoéo.”

Thằng nhóc nhìn Cao Anh Kiệt không phản ứng gì, liền tự vươn ngón út mình ra ngoéo vào ngón út Cao Anh Kiệt, còn đọc một bài đồng dao như thể đó là một câu thần chú thật sự tạo nên một giao kèo giữ bí mật.

Lúc này Kiều Nhất Phàm đã bê một đĩa đồ ăn vặt trở lại phòng khách, vừa kịp trông thấy hai người một lớn một nhỏ đang giữ một tư thế ngoéo tay khó hiểu.

“Nhất Phàm...” Cao Anh Kiệt do dự lên tiếng.

“Ừ?”

“...” Một lời khó nói cho hết. Nguyên do cũng bởi sự có mặt của thằng nhóc này.

Cuối cùng Cao Anh Kiệt chỉ có thể chọn giữ im lặng, nhiều năm quen biết, Kiều Nhất Phàm không khó nhìn ra vẻ muốn nói lại thôi của Cao Anh Kiệt, chỉ là lúc này Kiều Nhất Phàm cũng không thể nhìn thấu Cao Anh Kiệt đang muốn nói gì. Ánh mắt giao nhau hồi lâu cũng không tìm được nguyên cớ, Cao Anh Kiệt vô tình liếc qua đồng hồ, ấy vậy mà lại tìm thấy được cái cớ hợp lý: “À, đến lúc nấu cơm tối rồi, Nhất Phàm làm cùng tớ đi.”

Kiều Nhất Phàm vừa định đi cùng lại nghe thấy nhóc con không chịu an phận kia lên tiếng: “Còn cháu thì sao?”

“Thái rau có thể sẽ đứt tay đấy, tốt nhất là cháu cứ ngồi trong phòng khách xem TV một lúc đi.” Cao Anh Kiệt nhéo nhéo mặt nhóc con, lập tức đứng dậy đi về phía Kiều Nhất Phàm, không ngờ nhóc nọ lại không theo ý cậu: “TV cháu đã xem chán rồi, anh ngồi nói chuyện tâm sự với em đi.”

Không được đánh trẻ nhỏ, không được đánh trẻ nhỏ, không được đánh trẻ nhỏ...

Cho dù là người ôn hòa như Cao Anh Kiệt cũng không nhịn được mà âm thầm nã súng trong lòng, hiển nhiên Kiều Nhất Phàm đâu phải một người sẽ từ chối người khác, hơn nữa ‘người khác’ đây còn là một nhóc con đáng yêu.

“Không sao đâu, mình có thể đối phó với trẻ con mà.” Kiều Nhất Phàm nhìn vẻ mặt không biết nói sao của Cao Anh Kiệt, nhẹ giọng an ủi: “Lại còn là người nhà Anh Kiệt nữa, mình cũng nên tạo chút hảo cảm mà.”

“À...” Lý do này quá đầy đủ. Cao Anh Kiệt lại chỉ thầm mong thằng nhóc kia đừng có kéo thấp độ hảo cảm dành cho mình trong lòng Kiều Nhất Phàm thôi.

Vì thế Cao Anh Kiệt vẫn đành không tình nguyện mà vào phòng bếp, chỉ có một mình, một mình thôi đấy, cũng không phải là một người thì không nấu nướng được... Chẳng qua cứ nghĩ đến Kiều Nhất Phàm ở bên ngoài là lòng lại thấy ngứa ngáy. Cậu không thể biết được thằng nhóc nói được từ ‘nhân tình’ liệu có còn nói thêm cái gì kỳ quái nữa hay không.

Trong phòng khách, Kiều Nhất Phàm ngồi bên cạnh nhóc, nhóc kia cũng nhanh quen với người khác, sau khi hỏi vài câu tên tuổi khách sáo với Kiều Nhất Phàm, nhóc như thể muốn chú nhà mình quan sát ‘nhân tình’ của chú một chút: “Anh cũng chơi game sao?”

“Ừ. Cháu cũng xem trận đấu của cậu ấy à?”

“Muốn xem lắm... Nhưng mà bố em không cho xem.” Giọng điệu của nó như hơi xìu xuống nhưng đã mau chóng vui vẻ trở lại: “Nhưng mà em đã chơi trò khác với chú ấy nhá, chú siêu lắm luôn.”

“Ồ vậy sao, cậu ấy rất siêu... Hai chú cháu chơi gì thế?”

Kiều Nhất Phàm vốn nghĩ là mấy game trẻ con hay chơi kiểu như Heros Fighter với Super Mario, kết quả thằng bé lại nói tới một... Otome game nổi tiếng. Cho dù bản thân Kiều Nhất Phàm không chơi nhưng mà cái tên này cậu cũng hay nghe thấy, cậu nhớ hình như hồi trước chị Mộc Tranh còn livestream chơi game này.

Kiều Nhất Phàm dùng hết năng lực được rèn luyện mỗi ngày để không bật cười thành tiếng, như thể phát hiện được một mặt tài năng nữa của người yêu mình: “Siêu như thế nào vậy?”

“Chú ấy có thể không đọc hướng dẫn mà qua nhiệm vụ ngay trong một lần đó.”

“Thế cũng... rất siêu.” Kiều Nhất Phàm thật sự không nhịn được nữa mà bật cười: “Nhưng mà sao hai chú cháu lại muốn chơi game đó?”

“À! Chuyện này kể ra dài lắm... Các bạn nữ ở lớp em rất thích chơi trò này, nhưng mà mấy bạn đó đều không qua được, cho nên em gọi chú ấy giúp em. Em còn ghi hình lại đó.”

“Ey? Còn lưu lại à?”

“Đúng thế, các bạn nữ lớp em xem xong đều rất thích chú ấy đấy, tan học cứ vây quanh em hỏi chuyện của chú. Anh có muốn xem không để về nhà em tìm rồi gửi cho?”

“Được đó.” Kiều Nhất Phàm vừa nghe liền thấy vui, phát hiện mình tìm được kỹ năng chơi game khác ngoài Vinh Quang của người yêu, dù gì thì những khi hai cậu ở cạnh nhau chơi game đa phần cũng chỉ là Vinh Quang, thi thoảng cũng nghịch vài game khám phá vượt ải, nếu rảnh hơn nữa còn có thể livestream, nhưng dù là thế nào đi nữa thì cũng sẽ không đặt chân đến khu vực otome game thế này.

“Đúng rồi, anh ơi, anh có video trận đấu của hai người không? Em muốn xem!”

Đến đây Kiều Nhất Phàm lại không bắt vào trọng điểm: “Đương nhiên là có... Nhưng từ từ đã, cháu gọi Anh Kiệt là chú mà lại gọi chú là anh, chú cứ thấy nó không ổn lắm.”

“Vậy... Cháu gọi là chú ạ?” Kết quả, thằng nhóc nọ tiếp tục rất mau.

“Aiz... Thôi quên đi...”

“Hay gọi là thím*... Mà khi nào thì cháu có thể được xem hai người cùng chơi game?”

* Vợ của em trai bố thì gọi là thím.

“Aiz... Thế thì cháu đi hỏi chú của cháu đi.”

“Nhà chú có hai máy tính đó, thế là cháu có thể xem hai chú PK rồi!” Nhóc con đầy hào hứng tự mình sắp xếp lịch trình sau bữa tối, hưng phân hoa tay múa chân mà nói: “Thế giờ xem video trận đấu đi! Mong chờ quá đi mất!”

Cao Anh Kiệt trong phòng bếp không nghe được rõ hai người ở ngoài nói gì, trong lòng lại cảm thấy lo lắng khó hiểu —— liệu có phải nhóc con kia lại nói ra cái quần què gì rồi, sao bây giờ cậu không được dính bên người Kiều Nhất Phàm chứ, rõ ràng chỉ cách có mấy bước chân thôi mà...

Ngay lúc tư duy Cao Anh Kiệt đang chuẩn bị vút lên chín tầng mây thì bỗng có người đẩy nhẹ sau lưng cậu: “Cậu đang nghĩ gì đấy, cháy rồi kìa.”

“Ối ối... Nhất Phàm, cậu... Aiz, cái thằng nhóc kia đâu?”

“Đang ngồi xem video rồi.” Kiều Nhất Phàm cầm lấy xẻng xào trong tay Cao Anh Kiệt: “Tắt bếp được rồi.”

“Ừ... Ây, nhóc đó, vừa nãy không nói linh tinh kỳ quái gì chứ?”

Kiều Nhất Phàm nghe vậy liền nghiêm túc ngẫm nghĩ một lát, nghĩ đến điều gì đó mà mỉm cười đáp lại: “Nói cậu chơi... ờm, otome game đó có tính là kỳ quái linh tinh không?”

Cao Anh Kiệt đỏ mặt vội xua tay giải thích: “Không phải thế đâu! Là nhóc đó nói có một nhiệm vụ chơi mãi không qua muốn tớ giúp... Tớ cũng không biết là cái đó!”

“Nghe nói cậu không đọc hướng dẫn một lần liền quá.” Kiều Nhất Phàm càng cười sâu thêm: “Anh Kiệt quả nhiên chơi gì cũng giỏi nha.”

“Không... Không phải đâu...” Cao Anh Kiệt cam chịu nghĩ, lịch sử đen tối từ năm ngoái này đã sớm bị mình lãng quên, ấy thế mà đúng hôm nay... Hôm nay lại bị người yêu biết được.

Cao Anh Kiệt cảm thấy mình nên tìm một cái hố mà chui xuống.

“Nhóc nói muốn xem chúng ta PK.” Kiều Nhất Phàm cười xong liền nói sang chuyện khác.

“Để nó tự kiếm bản thu hình mà xem đi.” Giọng điệu Cao Anh Kiệt như đang không vui.

Biết được cảm xúc người yêu, Kiều Nhất Phàm vỗ nhẹ sau lưng Cao Anh Kiệt: “Cậu không muốn chơi sao?”

... Muốn. So với việc bị cái bóng đèn sáng chói quấy rầy chuyện khác thì để cho nó ngoan ngoãn ngồi bên cạnh nhìn hai người chơi game còn tốt hơn. Được rồi, Vinh Quang và Kiều Nhất Phàm đều là những thứ cậu thích nhất.

Thật sự cho đến lúc cơm nước xong xuôi hai cậu ngồi trước máy tính, một tên nhóc khác kéo cái ghế dựa đến bên cạnh ngồi xem, cả hai đều có chút không được tự nhiên. Loại cảm giác này không hề giống với lúc đi lên sân nhà, lúc huấn luyện hay kể cả pk trên sân khách.

Nhưng hai cậu tốt xấu gì cũng là tuyển thủ xuất sắc, nhanh chóng hòa vào cũng nhân vật. Mới đầu nhóc kia còn hăng say ngồi xem, nhưng hai cậu đã tiến vào trạng thái chiến đấu, hoàn toàn quên mất sau lưng còn có người xem nho nhỏ, đánh xong một trận liền làm thêm trận nữa, chẳng thèm đoái hoài giải thích chút cho nhóc.

Nhóc con vốn nghĩ mình sẽ kéo cả hai người cùng tâm sự, ngờ đâu cả hai lại không hẹn mà cũng lựa chọn bỏ bơ nó, nhóc không có ai chơi liền bò lên giường tự chơi.

Internet khiến con người lạnh lùng xa cách.

Nhóc khi nhàm chán nằm úp sấp trên giường vò vò Ma đạo học giả và Quỷ kiếm sĩ bằng bông, vò chán lại đặt lại tủ đầu giường, lăn lăn mấy vòng xong lại kiếm trò vui khác.

Vì thế nên nó lấy ra một thứ trông giống như kẹo cao su từ trong tủ đầu giường.

Ừm, vị táo. Có vẻ như rất ngon.

“Chú ơi chú ơi! Cái này ăn được không?”

Không để ai ý đến nhóc.

“Chú ơi!”

Vẫn là không ai quan tâm.

“Chú ơi cháu muốn ăn kẹo!” Nhóc con chạy đến kéo kéo góc áo Cao Anh Kiệt.

Lúc này, trong màn hình, Ma đạo học giả đang xoay người trên không, trong mắt Cao Anh Kiệt chỉ có trận pháp do Quỷ kiếm sĩ bố trí, vì thế nên cứ ừ bừa cho xong.

Kiều Nhất Phàm nhận ra có chỗ không đúng trước: “Cậu để cả kẹo trong phòng ngủ à?”

“Hả? Không...” Cao Anh Kiệt liếc nhìn một cái, trông rõ thứ mà nhóc kia đang cầm trong tay rồi thiếu điều hất văng cả bàn phím: “... Từ từ ! Cái đó không ăn được!”

Trong màn hình, Ánh sao xạ tuyến của Ma đạo học giả vừa vặn ném xuống vị trí Quỷ kiếm sĩ.

Ờm... Siêu mỏng hương táo. Trên bao bì còn có logo hình thứ bên trong.

“Cái này không phải để ăn.” Cao Anh Kiệt vội tịch thu ‘kẹo’ mà thằng cháu mình nói tới, đẩy nó ra khỏi phòng ngủ: “Trong phòng khách có đồ ăn vặt đó, cháu xuống đó mà ăn...”

Kiều Nhất Phàm ban đầu còn chưa rõ nhóc đó cầm cái gì, kết quả vừa cúi đầu liền thấy ngăn kéo tủ đầu giường còn đang mở, nhìn qua là hiểu ‘kẹo’ đó rốt cục là gì.

Hay lắm, siêu mỏng hương táo. Bên cạnh còn có một chai dầu bôi trơn cùng nhãn hiệu.

Kiều Nhất Phàm vờ như chưa thấy gì mà đóng ngăn kéo lại.

Cậu thấy giờ có thể nhân lúc Ma đạo học giả còn lượn trên không mà cho nó một đòn trí mạng.

Sau đó, Cao Anh Kiệt và Kiều Nhất Phàm khó có được một hôm ngủ sớm, đại khái là vì đứa nhỏ kia không thức đêm được, từ lúc chưa đến mười giờ đã chìm vào mộng đẹp.

Nhóc này ngủ trước nằm ngay chính giữa giường lớn, chia tách hai người vốn nên nằm cạnh nhau sang hai bên. Nhóc còn ngủ không yên thân, lúc thế đá bên này cái, lúc lại đá bên kia cái, cuối cùng hai người cũng phải chấp nhận mà cố ngủ.

“Thế về sau còn muốn nuôi bé con nữa không?” Cao Anh Kiệt nhẹ giọng hỏi.

“Ừm... Thực ra cũng tốt mà?”

“Thế thì cũng nên nuôi đứa ngoan một chút...”

“Được, nghe theo cậu.”

Thật sự thì nuôi một đứa bé cũng không tồi? Chỉ cần... Chỉ cần nó ngoan ngoãn một chút là được rồi.

Trưa hôm sau, anh trai và chị dâu của Cao Anh Kiệt đến đó nhóc con về, trước khi đi, nó còn làm vẻ mặt thần bí mà nói với Cao Anh Kiệt: “Cháu biết rồi, chú là quỷ ki bo, có phải chú giấu kẹo đó chỉ cho anh nhân tình của chú ăn không?”

Có thể nuôi một đứa nhỏ thật sao?

Cao Anh Kiệt rơi vào trạng thái hoài nghi.
 
Last edited:

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#10
Về mục lục
DAY 6/ Quê Nhà Thanh Sơn
Tác giả: 良川怀雪



Tu tiên tận thế paro | OOC

-

Phần này từng up trên forum nên mình dẫn link qua: DAY 6
 

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#11
Về mục lục
DAY 7/ 99 Lần Tôi Yêu Cậu Ấy 1
Tác giả: Soleil@第一麦吹



Ý tưởng được gợi ý bởi 沉迷和小明星恋爱的麦瑟尔夫

BGM: 99 Lần Tôi Yêu Cậu


Cao – gì cũng hát ngoại trừ nhảy x Kiều – gì cũng nhảy ngoại trừ hát



Kiều Nhất Phàm đang lướt trạm B, bỗng nhiên hiện ra một bài mới. Cậu di chuột vào xem qua, ra là Cao Anh Kiệt vừa ra bài hát mới. Ra là Cao Anh Kiệt vốn dĩ nghiêm túc, vẫn luôn hát các ca khúc đứng đắn, ví dụ như cổ phong trữ tình hay là tình ca ấm áp đều là các kiểu bài hát thường thấy ở Cao Anh Kiệt. Nhưng đứa bé ngoan cũng có lúc lật kèo, Kiều Nhất Phàm vừa thấy liền vui vẻ.

Ca khúc mới của Cao Anh Kiệt là “Đương nhiên anh chọn tha thứ cho em”.

“Anh Kiệt cậu chịu kích thích gì rồi.” Kiều Nhất Phàm cười toe, click vào định nghe một lần, phần giới thiệu vắn tắt bi ai thảm thương qua một câu: nghe một chút cho vui thôi nha... Hiển nhiên, đối phương không quen với phong cách ca khúc thế này, vẫn hát bằng chất giọng quen thuộc, nhẹ nhàng thoải mái mang theo nét cười nhẹ, đặc biệt là lúc hát đến “Đương nhiên anh chọn thứ tha cho em”, Kiều Nhất Phàm cũng nhịn không được gõ một dòng live comment xanh lá cây: Mộc Ân đại đại thay đổi rồi nè hhhhhh

Đương nhiên không phải ai cũng thấy tin cậu gửi, nhưng Kiều Nhất Phàm vẫn thấy vui.

Một cái live comt xanh lá, bay ra mà hahaha giữa một loạt comt thổ lộ bày tỏ, nhìn qua cũng có vẻ hay hay. Cậu dời tầm mắt nhìn tới phần chế tác, hậu kì lần này là một người cậu chưa từng thấy. Dán lên đủ loại meme tiếng Nhật, bối cảnh là một màu xanh lục, thực sự trông không thể yêu thương nổi.

Kiều Nhất Phàm nghĩ, kéo xuống khu vực bình luận liền thấy mình đã tới khá chậm, chỉ đành để lại một câu: Tha thứ mới là yêu thương chân thành nhất.?

Không bao lâu sau, Cao Anh Kiệt liền gửi tin tới cho cậu: “Nhất Phàm, cậu nghe bài mới của tớ rồi à?”

“Đúng thế đúng thế.” Lúc Kiều Nhất Phàm gõ dòng chữ này khóe miệng còn hơi cong lên, “Anh Kiệt, cậu chịu kích thích gì rồi?”

Cao Anh Kiệt gửi qua một cái meme [Tui không có như thế], giọng điệu còn có chút uể oải: “Tớ đánh cuộc thua, người ta bảo tớ hát cái này, nói là rất hay, mất thể diện lắm nên tớ mới không đưa cậu làm hậu kì PV.”

Kiều Nhất Phàm nghĩ đến dáng vẻ quẫn bách của Cao Anh Kiệt, quả thật có thể lý giải chút tâm tình khi cậu ấy hát bài này nha, kiểu người bình thường đứng đắn như vậy đều hay bị người khác trêu chọc vì trêu rất vui. Lúc quay lại trạm B đã có vài người trả lời lại bình luận của cậu, đều nói là thánh get trọng điểm blah blah.

Cậu đứng dậy rót cốc nước, đồng thời trong lòng nhanh chóng tính toán vài ngày nữa đến thăm Cao Anh Kiệt, thuận tiện đi loanh quanh nghiên cứu bên đó xem có chỗ ngoại cảnh nào mình có thể nhờ để nhảy không. Từ sau khi cậu được Cao Anh Kiệt cổ vũ thử gửi bản demo lên LAMB, cậu ấy cứ như chuyển thành fan não tàn bảo sẽ bao thầu trọn gói quay chụp hậu kì cho cậu. Đối với chuyện này Kiều Nhất Phàm cũng thật bất đắc dĩ, vẫn thấy Cao Anh Kiệt như thế sẽ quá vất vả, thế mà cậu ấy lại vô cùng kiên trì: “Lần đầu tiên cậu gửi bản demo, tớ muốn đi cùng cậu.”

Cao Anh Kiệt tìm được ngoại cảnh cho cậu là trước một nhà xưởng bỏ hoang, cát phủ trên mặt đất, đôi chỗ còn có cả tro, mặt tường cao của nhà xưởng đương nhiên là rạn nứt mốc meo, cầu thang tròn dẫn lên lâdu trên cũng đã hoen rỉ. Ngoại cảnh như thế mà Cao Anh Kiệt lại tỏ vẻ nhảy LAMB ở đây không có gì là không ổn. Kiều Nhất Phàm cũng không đành phản đối cậu, chỉ cần có chỗ thì sao mà không thể nhảy? Sau khi Kiều Nhất Phàm thay bộ đồ cosplay kiểu quân phục, hai cậu cùng bắt xe tới nhà xưởng, đoạn đường mới này ít người biết, làm lái xe vất vả đi loanh quanh mấy vòng mới tìm được.

Kết quả đến lúc tới nơi, gần như toàn bộ hành trình đều là Cao Anh Kiệt nói không ngừng với Kiều Nhất Phàm, nào là mệt thì liền nghỉ, đói bụng chúng ta cùng đi mua đồ ăn, tóm lại không cần tự làm mình phải mệt... Kiều Nhất Phàm bề ngoài ngoan ngoãn gật đầu, nội tâm cũng không biết phải oán giận CP nhà mình dong dài ra sao.

Chẳng qua mấy lo lắng đó cũng không phải không có lý, mới nhảy lần đầu tiên đã có chuyện. BGM vừa phát đến câu thứ hai, Kiều Nhất Phàm trông thấy vẻ mặt nghiêm túc chăm chú sau máy quay của Cao Anh Kiệt đã cười sằng sặc. Cao Anh Kiệt bất đắc dĩ dừng quay, thò mặt ra nhìn cậu thăm dò: “Cười cái gì đấy?”

“Eey, đừng quay vội, để mình tập vài lần xem sao đã.” Kiều Nhất Phàm vẫn không nói ý nghĩ trong bụng ra, đi sang lấy điện thoại, mở dance prac LAMB rồi dịch sang vài bước, cười cười vỗ nhẹ Cao Anh Kiệt.

“Được rồi, để tớ hát cho cậu.” Kiều Nhất Phàm còn chưa nói, Cao Anh Kiệt đã tự giác cầm điện thoại của cậu.

Kiều Nhất Phàm cười, sau đó wink một cái.

Cao Anh Kiệt trúng chiêu, trong đầu xẹt qua một vạn dòng chữ ‘đáng yêu quá’...

Nhưng dù sao cũng là lần đầu, chuyện ngoài ý muốn quả thật rất nhiều. Hai cậu vật vã nửa ngày mới quay xong mà đi về. LAMB này nhảy khá là mệt, nhảy cả ngày hôm nay xong Kiều Nhất Phàm cảm thấy chắc từ này về sau cậu sẽ không muốn nghe bài này nữa.

“Vất vả rồi vất vả rồi.” Cao Anh Kiệt lúc này không mệt nhiều, bóp vai cho Kiều Nhất Phàm đang ngồi phịch trên ghế, “Đêm nay ngủ lại nhà tớ nhé?”

“Ừm... Cũng được.” Kiều Nhất Phàm nghĩ một chút rồi vẫn đồng ý.

Đêm đó là một đêm mộng đẹp, về phần sáng hôm sau rời giường mới phát hiện chuyện đã lăn vào ôm nhau thì tạm thời để đó không nhắc tới.



Phần tiếp: Day 9
 
Last edited:

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#12
Về mục lục
DAY 8/ (Tranh) Quảng Cáo Chocolate
Artist: 夜久puriko



Tiểu Cao cos Mộc Ân quay quảng cáo chocolate! Thực ra là tiểu Cao siêu cấp thẹn thùng diễn xong một đoạn quảng cáo được Kiều Kiều khen đến ngại ngùng vô cùng mà hôn để chặn không cho Kiều Kiều nói tiếp! //////

Aiz, hai bên cùng tình cảm thật tốt (… … …)

Tui đây lui về, không muốn bị đút cẩu lương.




 

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#13
Về mục lục
DAY 9/ 99 Lần Tôi Yêu Cậu 2
Tác giả: Soleil@第一麦吹



Cao Anh Kiệt làm xong hậu kì video cho LAMB đã là chuyện của mấy ngày sau nhưng Kiều Nhất Phàm cũng lười thúc giục, cũng thấy không vội đến mức phải giục, Cao Anh Kiệt miễn phí hậu kì video cho cậu là đã tốt lắm rồi. Huống chi cậu biết đối phương còn đang học thuyết kế chuyên môn, bài tập xếp thành chồng thì phải ưu ái lắm mới bớt thời gian làm hậu kì cho cậu.

Nhưng đến lúc Cao Anh Kiệt gửi bài đi cho Kiều Nhất Phàm vẫn nhịn không được mà hỏi một câu: “Nhất Phàm, cậu định đề tên là gì? Hay để tên như tên trên mạng của cậu đi?”

Vấn đề này cũng không quá khó với Kiều Nhất Phàm.

Mấy hôm trước, trong lúc lơ đãng có đọc được một đoạn thơ mà đến giờ vẫn in sâu trong đầu cậu.

Lòng xuân chớ với hoa đua nở

Một tấc tương tư, một tấc tro.

“Gọi là Một Tấc Tro đi.” Kiều Nhất Phàm mỉm cười gõ dòng chữ này.

Cao Anh Kiệt cũng không nghĩ nhiều về hàm nghĩa cái tên, gửi qua một meme hình hải cẩu rồi chúc Nhất Phàm lượng tinh truyền phát đột phá hàng vạn.

Thực ra Kiều Nhất Phàm đã tự tập nhảy LAMB rất nhiều lần, mỗi một động tác xoay người đưa tay đá chân cậu đều rõ ràng rành mạch, hồi đó đã luyện đến chuẩn xác từng nhịp. Nhưng mà vẫn cẩn thận chút…, trước khi gửi đi cậu vẫn mở video ra xem một lượt.

Phần hậu kỳ đặc biệt thuyết phục. Bởi vì chỗ ngoại cảnh được chọn nhìn qua đã sắp thành phế tích, tông màu chung thiên về u tối, chỉnh màu hợp lý, ngay cả phụ đề lời bài hát cũng làm rất đẹp.



Như lời Cao Anh Kiệt nói, video của Kiều Nhất Phàm quả nhiên đột phá 10k share trong một tuần. Không nói tới giá trị nhan sắc của Kiều Nhất Phàm vốn không tệ, vẻ ngoài mang tới cho người ta cảm giác muốn cảm thán đó chính là kiểu mẫu bạn nam đáng yêu nhà bên, hơn nữa lần này Kiều Nhất Phàm thay đổi chút hình tượng, đột nhiên trở nên nghiêm túc trưởng thành, cộng thêm hậu kì bùng nổ hoa lệ của Cao Anh Kiệt, tất cả hợp lại khiến cho Kiều Nhất Phàm hút thêm hàng loạt fan.

Mà mỗi bình luận của mỗi người cậu đều nghiêm túc đọc hết, dù sao cũng mới chỉ là video đầu tiên, cậu cũng không có cảm giác kiêu ngạo gì, chỉ là muốn đem tâm ý biết ơn truyền đạt tới những người xem ủng hộ cậu thôi. Nhưng bình luận của Cao Anh Kiệt lại tung hô vô cùng bá đạo, reply cho cậu còn là một làn sóng yoooooooo.

“Cho nên, Nhất Phàm à, vì sao tớ lại cảm giác… Có chút ghen?” Cao Anh Kiệt lại bắt đầu gửi meme hải cẩu nhỏ quấy rầy Kiều Nhất Phàm, sau đó lại gửi một ảnh cap màn hình tới.

Kiều Nhất Phàm nhìn cap màn hình này.



[Live comment

—— ôi đệch chân đẹp quá!!

—— chuyển lối sang làm fan não tàn

—— nhảy đẹp quá đi lặng lẽ dâng ví

—— ôi mẹ ơi hậu kì quá fabulous

—— nói thầm cho chế hậu kì chính là Mộc Ân đại đại…

—— nụ cười này nháy mắt này tui muốn bắt về nuôi

—— đừng có mơ, tui đây bao thầu Một Tấc Tro rồi

—— sao mà biểu cảm này đáng yêu thế chứ a a a a ]

Thôi xong rồi, trọng điểm chính là câu ‘tui đây bao thầu Một Tấc Tro rồi’ Cao Anh Kiệt đã gửi đi.

Màu chữ vẫn là màu lục.

Kiều Nhất Phàm im lặng bất thường một lát, ngón tay đặt ở bàn phím cứ gõ rồi lại xóa, Cao Anh Kiệt ở bên kia màn hình không khỏi bắt đầu chống cằm tự hỏi có phải mình lại nói linh tinh gì rồi không.

Mười phút sau Kiều Nhất Phàm mới trả lời Cao Anh Kiệt: “Xin hỏi mình có thể cười không?”

Cao Anh Kiệt gửi hình hải cẩu nhỏ tủi thân ôm đầu, tuy cách một màn hình máy tính, đối phương không thể trông thấy nhưng Cao Anh Kiệt nghiêm túc gõ chữ: “Không được, tớ đã nghiêm lúc lắm rồi.”

“Được rồi được rồi.” Cao Anh Kiệt dường như có thể trông thấy dáng vẻ hơi híp mắt cong môi cười của Kiều Nhất Phàm khi gõ mấy chữ này, “Ghen cái gì chứ, ngây thơ… Người mình thích rõ ràng là cậu.”

Phần trước: Day 7
 

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#14
Về mục lục
DAY 10/ Nồi Này Tui Gánh
Tác giả: 腐眼看人大基基



OOC | Ngắn

Đặt ra Kiều Nhất Phàm đột ngột tính chuyển



CẢNH BÁO TRƯỚC: HÀI NHẢM ĐẤY CÁC BẠN



01.

“Tách —— ”

Ngọn đèn rọi lên sân khấu, dưới sân người người tấp nập, tiếng hò hét chói tai vang dội.

Kiều Nhất Phàm dưới sân khấu nuốt một ngụm nước bọt —— hiện giờ cậu cực kỳ cực kỳ căng thẳng, không chỉ bởi đây là trận tổng chung kết mùa giải thứ mười bốn, cũng không phải bởi đối thủ chính là người yêu của cậu ba tháng trước đã come out trước mặt mọi ngườimaà giờ phải tương ái tương sát.

Chỉ là bởi vì cậu không mặc áo lót.

Đúng thế, lặp lại lần nữa, cậu, không mặc, áo lót.

Giờ khắc này, nếu có người hỏi cảm về cảm giác xấu hổ cực điểm khi trước trận chung kết năm phút chợt nhận ra ngực mình đột nhiên to ra, chắc chắn không ai có tư cách trả lời hơn Kiều Nhất Phàm. Đội viên nữ trong đội cũng không có khả năng nào mà lại mang theo áo bra trong túi vào lúc này, tình hình hiện nay khiến cho Kiều Nhất Phàm trông hệt như đang mặc trang phục của nữ.

Không sao cả, Kiều Nhất Phàm, hít sâu nào, cậu tự khích lệ mình.

Cuốn cho kín vào, sẽ nhìn không ra ngực đang đung đưa, cứ coi như đang hóa trang thành một bà già!

Thanh niên dẫn đầu đội ngũ tiến tới sân đấu huy hàng, dưới khán đài là sự yên lặng kỳ quái rồi bùng nổ lên tiếng hò hét điên cuồng chói tai. Đội trưởng trưởng Hưng Hân cải trang bà già nhìn về phía đối diện không rõ chuyện mà bị dọa hết hồn, tiểu đội trưởng Vi Thảo chính nhân quân tử đang nhìn vào ngực cậu với vẻ mặt khó hiểu.

Giây phút đó, Kiều Nhất Phàm rốt cục nhớ tới sự sợ hãi khi bị truyền thông bẻ lái: Xong đời, cái nồi này, Cao Anh Kiệt nhất định gánh rồi.



02.

Quả nhiên, trận đấu kết thúc, cậu và Cao Anh Kiệt – đội trưởng hai đội – bị phóng viên quây kín, một người cũng không chạy nổi.

Cao Anh Kiệt thực mờ mịt a.

Phóng viên cứ dồn dập nhào về phía cậu lại bị bảo an nhẹ đẩy ra, quá trình ấy cứ lặp đi lặp lại trước mặt cậu mà trong đầu cậu chỉ hoang mang toàn về vấn đề ngực của người kia.

“Xin hỏi vấn đề trang phục của đội trưởng Kiều hôm nay có liên quan đến anh sao?”

Đương nhiên là không hề liên quan, tui đây là biến thái hay sao chứ? Đội trưởng Vi Thảo cần cù chính trực oan ức vô cùng, nhưng căn bản là giờ nói thì có người chịu tin à… Cậu liếc nhìn Nhất Phàm đang thất thần.

Nhất Phàm giống như đang rất đau đầu kìa.

Vậy thì nồi này để tui gánh.

“Tình thú.”

Cảm giác tiểu đội trưởng nọ bị khó xử, có phần mất hứng liền chỉ nói hai chữ. Nồi này khi không lại rơi vào đội trưởng Vi Thảo – Cao Anh Kiệt luôn bình tĩnh – liền thành chuyện nóng hổi.

Đội viên theo sau sôi nổi bày tỏ vẻ kính nế với cậu, lúc những ánh mắt nóng rực ấy vào mình, Cao Anh Kiệt cảm tháy da mặt mình bị thiêu cháy luôn mất.

Kích thích.



03.

Khi báo chí e-sport cho tin tức hường phấn bay loạn khắp nơi, cuối cùng kỳ nghỉ hè cũng đến để Cao Anh Kiệt có thể ở cạnh Kiều Nhất Phàm, cùng ngồi lượn khắp Baidu Baike.

Tra Baidu ‘làm sao để biến trở lại thành nam’.

Tìm kiếm ‘áo lót cỡ 36D’.

Đứng đầu top hot rõ ràng là ‘đội trưởng Vi Thảo nhiệt liệt đề cử đồ lót ren xuyên thấu tình thú’.

Tình thú đâu phải chỉ có đồ lót tình thú chứ, Cao Anh Kiệt thầm gào thét trong lòng, sau đó tắt trang web nằm xuống bên cạnh Kiều Nhất Phàm cũng sắp phát điên như mình.

“A a a a a a a a a Nhất Phàm à!” Cậu lật người trên giường, dụi vào bộ ngực mềm mại trên trời rơi xuống của người kia vào kêu, “Mặc kệ! Dù cậu có ngực hay không có ngực tớ đều thích cậu! Mệt mỏi quá a a a a a đám người bán đồ lót đó trong đầu đều nghĩ cái khỉ gì không biết nữa!”

Có mà mấy người mới mặc đồ lót ren xuyên thấu tình thú ấy!

Kiều Nhất Phàm đẩy mặt cậu ra, sau đó hôn lên môi Cao Anh Kiệt Một cái.

Có thấy không? Định lực này rõ ràng là một cậu trai thuần khiết mà.



04.

Thực tế đương nhiên là không ai thấy, may mà Kiều Nhất Phàm rốt cục biến được trở về vào một đêm nào đó.

Nhưng mà Cao Anh Kiệt vẫn bất hạnh phải gánh nồi suốt bao lâu.
 

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#15
Về mục lục
DAY 11/ (Tranh) Cùng Khiêu Vũ
Artist: 空盏蝣



Vẽ một ít động tác, cũng không dám nói là hai bé đang khiêu vũ

Còn để lại hình cắt riêng mỗi bé size lớn cho ai muốn làm ava ~





 

Hoang

Gà con lon ton
Bình luận
9
Số lượt thích
2
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Kiều Nhất Phàm
#16
Về mục lục
DAY 10/ Nồi Này Tui Gánh
Tác giả: 腐眼看人大基基



OOC | Ngắn

Đặt ra Kiều Nhất Phàm đột ngột tính chuyển



CẢNH BÁO TRƯỚC: HÀI NHẢM ĐẤY CÁC BẠN



01.

“Tách —— ”

Ngọn đèn rọi lên sân khấu, dưới sân người người tấp nập, tiếng hò hét chói tai vang dội.

Kiều Nhất Phàm dưới sân khấu nuốt một ngụm nước bọt —— hiện giờ cậu cực kỳ cực kỳ căng thẳng, không chỉ bởi đây là trận tổng chung kết mùa giải thứ mười bốn, cũng không phải bởi đối thủ chính là người yêu của cậu ba tháng trước đã come out trước mặt mọi ngườimaà giờ phải tương ái tương sát.

Chỉ là bởi vì cậu không mặc áo lót.

Đúng thế, lặp lại lần nữa, cậu, không mặc, áo lót.

Giờ khắc này, nếu có người hỏi cảm về cảm giác xấu hổ cực điểm khi trước trận chung kết năm phút chợt nhận ra ngực mình đột nhiên to ra, chắc chắn không ai có tư cách trả lời hơn Kiều Nhất Phàm. Đội viên nữ trong đội cũng không có khả năng nào mà lại mang theo áo bra trong túi vào lúc này, tình hình hiện nay khiến cho Kiều Nhất Phàm trông hệt như đang mặc trang phục của nữ.

Không sao cả, Kiều Nhất Phàm, hít sâu nào, cậu tự khích lệ mình.

Cuốn cho kín vào, sẽ nhìn không ra ngực đang đung đưa, cứ coi như đang hóa trang thành một bà già!

Thanh niên dẫn đầu đội ngũ tiến tới sân đấu huy hàng, dưới khán đài là sự yên lặng kỳ quái rồi bùng nổ lên tiếng hò hét điên cuồng chói tai. Đội trưởng trưởng Hưng Hân cải trang bà già nhìn về phía đối diện không rõ chuyện mà bị dọa hết hồn, tiểu đội trưởng Vi Thảo chính nhân quân tử đang nhìn vào ngực cậu với vẻ mặt khó hiểu.

Giây phút đó, Kiều Nhất Phàm rốt cục nhớ tới sự sợ hãi khi bị truyền thông bẻ lái: Xong đời, cái nồi này, Cao Anh Kiệt nhất định gánh rồi.



02.

Quả nhiên, trận đấu kết thúc, cậu và Cao Anh Kiệt – đội trưởng hai đội – bị phóng viên quây kín, một người cũng không chạy nổi.

Cao Anh Kiệt thực mờ mịt a.

Phóng viên cứ dồn dập nhào về phía cậu lại bị bảo an nhẹ đẩy ra, quá trình ấy cứ lặp đi lặp lại trước mặt cậu mà trong đầu cậu chỉ hoang mang toàn về vấn đề ngực của người kia.

“Xin hỏi vấn đề trang phục của đội trưởng Kiều hôm nay có liên quan đến anh sao?”

Đương nhiên là không hề liên quan, tui đây là biến thái hay sao chứ? Đội trưởng Vi Thảo cần cù chính trực oan ức vô cùng, nhưng căn bản là giờ nói thì có người chịu tin à… Cậu liếc nhìn Nhất Phàm đang thất thần.

Nhất Phàm giống như đang rất đau đầu kìa.

Vậy thì nồi này để tui gánh.

“Tình thú.”

Cảm giác tiểu đội trưởng nọ bị khó xử, có phần mất hứng liền chỉ nói hai chữ. Nồi này khi không lại rơi vào đội trưởng Vi Thảo – Cao Anh Kiệt luôn bình tĩnh – liền thành chuyện nóng hổi.

Đội viên theo sau sôi nổi bày tỏ vẻ kính nế với cậu, lúc những ánh mắt nóng rực ấy vào mình, Cao Anh Kiệt cảm tháy da mặt mình bị thiêu cháy luôn mất.

Kích thích.



03.

Khi báo chí e-sport cho tin tức hường phấn bay loạn khắp nơi, cuối cùng kỳ nghỉ hè cũng đến để Cao Anh Kiệt có thể ở cạnh Kiều Nhất Phàm, cùng ngồi lượn khắp Baidu Baike.

Tra Baidu ‘làm sao để biến trở lại thành nam’.

Tìm kiếm ‘áo lót cỡ 36D’.

Đứng đầu top hot rõ ràng là ‘đội trưởng Vi Thảo nhiệt liệt đề cử đồ lót ren xuyên thấu tình thú’.

Tình thú đâu phải chỉ có đồ lót tình thú chứ, Cao Anh Kiệt thầm gào thét trong lòng, sau đó tắt trang web nằm xuống bên cạnh Kiều Nhất Phàm cũng sắp phát điên như mình.

“A a a a a a a a a Nhất Phàm à!” Cậu lật người trên giường, dụi vào bộ ngực mềm mại trên trời rơi xuống của người kia vào kêu, “Mặc kệ! Dù cậu có ngực hay không có ngực tớ đều thích cậu! Mệt mỏi quá a a a a a đám người bán đồ lót đó trong đầu đều nghĩ cái khỉ gì không biết nữa!”

Có mà mấy người mới mặc đồ lót ren xuyên thấu tình thú ấy!

Kiều Nhất Phàm đẩy mặt cậu ra, sau đó hôn lên môi Cao Anh Kiệt Một cái.

Có thấy không? Định lực này rõ ràng là một cậu trai thuần khiết mà.



04.

Thực tế đương nhiên là không ai thấy, may mà Kiều Nhất Phàm rốt cục biến được trở về vào một đêm nào đó.

Nhưng mà Cao Anh Kiệt vẫn bất hạnh phải gánh nồi suốt bao lâu.
=))) hài nhảm mà đáng yêu dữ.
Do tui tưởng tượng hay Tiểu Cao ngầu thật vậy? =)))
 

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#17
=))) hài nhảm mà đáng yêu dữ.
Do tui tưởng tượng hay Tiểu Cao ngầu thật vậy? =)))
Tui thấy Tiểu Cao vừa đáng yêu vừa ngầu =))))))
 

Hoang

Gà con lon ton
Bình luận
9
Số lượt thích
2
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Kiều Nhất Phàm
#18
Tui thấy Tiểu Cao vừa đáng yêu vừa ngầu =))))))
《Tình thú đâu phải chỉ có đồ lót tình thú chứ, Cao Anh Kiệt thầm gào thét trong lòng,》
Khúc này đáng yêu này =)))) cảm giác như bé cuống quá nhấn mạnh nhầm trọng điểm rồi. =))))
 

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#19
Về mục lục
DAY 12/ Trống Rỗng
Tác giả: 严染



1

Giữa lúc nửa tỉnh nửa mê, chợt có ánh sáng le lói vào khóe mắt.

Kiều Nhất Phàm muốn dụi mắt, vừa mới chạm tới khóe mắt, ngón tay cậu đã như bị điện giật mà rụt lại. Đợi qua một lát, cậu mới duỗi tay phải về phía bàn trà, muốn cầm gói bông tăm lên nhưng lại nhận ra là với không được, chỉ đành thở dài.

Kiều Nhất Phàm nuốt nước bọt, tay trái cố gắng vươn về phía trước, nhưng bởi cả người đang nằm quay về bên phải, khoảng sách giữa sô pha và bàn trà lại khá xa, nếu cố với tay trái mà lấy, không cẩn thận có thể ngã lăn xuống đất.

Kiều Nhất Phàm luôn cảm thấy vô cùng cạn lời với chính bản thân mình.

Nhiều lần cố với thử nhưng đều thất bại, Kiều Nhất Phàm không tình nguyện chống đệm dựa thẳng người dậy.

Hiện giờ đang là cuối thu, trong phòng dù có mở hệ thống sưởin hẹ nhưng chân trần dẫm xuống đất vẫn thấy lạnh. Cậu dùng bông tăm nhẹ nhàng gạt mấy sợi tóc dính ở miệng vết thương trên trán, vẫn có cảm giác còn vài sợi bám trên mặt, nhưng với ánh sáng tù mù thế này thì gạt thế nào cũng không hết được.

Kiều Nhất Phàm nhớ tới trong phòng vệ sinh có thuốc mỡ, nghiêng người đứng dậy, bám vào sô pha muốn đi về phía ban công, đột nhiên thoáng thấy banner quảng cáo trên mái nhà phía đối diện, bước chân vội vã lùi lại, lảo đảo chạy xuống phòng vệ sinh dưới lâu, không thèm để tâm tới mắt cá chân bị va vào bậc thang.

Kiều Nhất Phàm không thèm để ý.

Người có thể khiến mình nhớ kỹ từ phút từng giây, vĩnh viễn đứng ở nơi cao nhất trong lòng mình, người đó đã ra đi từ lâu rồi.

Chăm chú nhìn vào vết sẹo trên mi mắt, phần gò má đỏ bầm của mình qua gương, Kiều Nhất Phàm như thấy được thằng nhóc với vành tai hồng hồng đang mỉm cười.

Đó chính là cậu, Kiều Nhất Phàm nghĩ.

Lúc ấy, Cao Anh Kiệt đỏ mặt, thở hồng hộc chạy về phía cậu giải thích chuyện không thể mua được hai phần bánh đường rán, tay nắm chặt cái gói đến nhăn nhúm lại, lúng túng nhìn về phía Kiều Nhất Phàm.

Cậu muốn giải cứu gói bánh đáng thương, cẩn thận lấy bánh ra, cắn thử một miếng, vẫn còn nóng, “Không sao đâu Anh Kiệt! Hai chúng ta có thể cùng ăn mà. Cậu đến thăm mình là tốt lắm rồi, mình rất vui! Mình còn muốn xin lỗi vì làm chậm trễ hoạt động hôm nay của cậu nữa.”

“Nhất Phàm đừng nói thế, chúng ta là bạn tốt nhất mà, không phải sao!” Cao Anh Kiệt cong ngón út, ăn nốt miếng bánh cuối cùng.

Kiều Nhất Phãm bỗng nhiên mỉm cười, dùng ngón tay cái lau vụn bánh dính bên khóe miệng người kia, lại nắm lấy ngón tay người kia.

Đó là lúc mình có thể hét lớn tên cậu với cả thế giới.

Đó là khi chúng ta có thể cùng đi du lịch, thoải mái cười đùa.

Những điều ấy đều đã qua.

Vô số lần nhìn về phía cậu từ giữa biển người mờ mịt, từ màn hình phóng đại, mình cũng chỉ có thể nói một câu:

“Đó là người mình thích.”

Mình rất muốn nói với cậu, mình thích cậu, cũng không biết cậu có muốn nghe hay không.



Cao Anh Kiệt có phần nhớ mong Kiều Nhất Phàm.

Không hiểu, lơ đãng, thình lình xảy ra, vượt ngoài dự kiến.

Hai cậu cùng là học viên trong trường diễn, sau khi tốt nghiệp đãi ngộ lại khác nhau một trời một vực. Hai cậu cùng được công ty giải trí Vi Thảo ký hợp đồng hai năm, một người bộc lộ tài năng, nhanh chóng giành được cơ hội từ vai nam thứ trong bộ điện ảnh đầu xuân “Thiên Lý Bất Lưu Hành”, bước vào hàng ngũ tiểu sinh đang hot ; một người lại vì nhiều lần biểu hiện không đủ xuất sắc trước ống kính máy quay mà nhanh chóng bị đào thải, dạt xuống làm diễn viên đóng thế.

Khoảng cách giữa hai cậu càng ngày càng lớn, gần đây còn không rõ tung tích của Kiều Nhất Phàm, ngay cả mình lúc gửi tin nhắn nói chuyện về vai diễn mới cho cậu cũng không có hồi đáp. Cao Anh Kiệt vừa ảm đạm lại vừa bất đắc dĩ.

Cũng phải, trong mối quan hệ giữa hai người còn có thể nói gì cũng nhau chứ, gặp mặt có lẽ cũng chẳng có gì nói mà càng thêm ngượng ngùng.

Hai cậu đã từng là người yêu.

Chuyện chia tay là Kiều Nhất Phàm đề nghị, cho dù cậu cố gắng khuyên nhủ hay thậm chí là cầu xin thế nào cũng không thay đổi được.

Nếu là Cao Anh Kiệt hiện tại đánh giá hai cậu khi ấy cũng không khỏi tự giễu một câu, người kéo cậu ấy vào con đường này là mình, thế mà giờ đây mình lý trí điềm tĩnh đứng ngoài còn Kiều Nhất Phàm lại là người bị hãm sâu, luẩn quẩn không thoát ra được.

Cao Anh Kiệt khi không cẩn thận đụng phải tiền bối chỉ là không biết làm sao để đáp lại. Nhưng Kiều Nhất Phàm thì ngay cả một câu nói đơn giản nhất cũng không nói được.

Có lẽ điều duy nhất Cao Anh Kiệt bộc lộ trước mắt người khác chính là tài hoa.

Cậu có thể nhanh chóng nắm bắt đặc điểm nhân vật qua lời đạo diễn giảng giải, nhưng âu cũng là vì được Vương Kiệt Hi đích thân truyền dạy, cổ vũ rất nhiều, một vài đọc tác nhỏ xuất sắc nào đó đều có thể được Vương Kiệt Hi khen ngợi.

Kiều Nhất Phàm lại không như thế.

Mỗi một lần Kiều Nhất Phàm treo mình lên dây cáp, bởi vì di chuyển của diễn viên thế thân khác chưa hoàn hảo dẫn đến phải quay lại, cậu cũng bị gom chung vào mắng té tát.

Hoặc đây là sự khác biệt giữa người với người đi, Kiều Nhất Phàm đã từng nói thế.

Cao Anh Kiệt không tin.

Mặc dù cậu luôn có chút thiếu tự tin, nhưng vì Nhất Phàm, hẳn cậu nên dũng cảm hơn chút nữa.

Cậu càng phải mạnh mẽ hơn, có đủ năng lực để bảo vệ cậu ấy.

Cho đến lúc này, cậu và mình đều không cần vì thứ gì đó mà buông tay nhau.

Mình đã muốn cậu hơn tất thảy mọi thứ.

Mình thích cậu, Nhất Phàm.
 
Last edited:

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#20
Về mục lục
DAY 13/ (Tranh) Giấc mộng xưa
Artist:



Truyện chữ: Nhớ lại giấc mộng xưa

Thật vinh hạnh được chị @好大一道狗血天雷 trao quyền! Có thể quang minh chính đại vẽ một bức lớn!!! Đoạn này là đoạn tôi thích nhất nè ^q^ (trước đó đều là âm thầm chọt chọt không có can đảm dẫm hố)

Bày tỏ tình cảm với 雷雷! Văn này thực sự rất hay ~ rất hay ~ rất hay ~ Mong 雷雷 tích cực phát huy!!!

Tranh vẽ có chỗ còn cầu thả, mong các vị thứ lỗi!



 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook