Hoàn [Thiên Ngôn Vạn Ngữ 2022][Tô Mộc Tranh] Vòng cung

Phong1947

Cống hiến cấp cao
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
214
Số lượt thích
1,218
Location
TP.HCM
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Tất cả đội trưởng (◕‿◕) Đặc biệt là Dụ đội (⌒‿⌒)
#1
Sản phẩm thuộc Project vinh danh Nữ Tuyển Thủ của Liên minh - Thiên Ngôn Vạn Ngữ

[Tô Mộc Tranh] Vòng cung

Tác giả: (bổ sung sau)
Edit: Phong​

"Nhớ lại thì, hình như Mộc Tranh vẫn luôn cực kỳ am hiểu loại hoạt động tuyên truyền này, lúc mới ra mắt cũng không luống cuống chút nào." Lần này MC bắt được một điểm cực mấu chốt, sau khi thăm hỏi qua về con đường trưởng thành mà Tô Mộc Tranh đã đi qua, dường như cũng chỉ có điểm này là không hề thay đổi: "Như là quanh thân cô ấy có một loại sức mạnh nào đó giúp cô ấy có thể ứng phó thành thạo trong bất kỳ hoạt động nào."​

Cô che miệng cười, lắc đầu: "Không phải vậy, ban đầu tôi cũng rất hồi hộp. Tôi còn nhớ lần đầu hỗ trợ hoạt động vẫn có chút chật vật đây."​

"Ài… Nhớ lại thì hình như lần ấy khởi đầu có chút việc ngoài ý muốn nhỉ? Nhưng sau đó vẫn rất thuận lợi mà." MC đã thật sự cẩn thận điều tra qua, biết cả ít chuyện của lần đầu tiên Tô Mộc Tranh tham gia hoạt động.​

"Khi đó tôi cũng rất bối rối, may là có Diệp Tu." Giọng Tô Mộc Tranh nhẹ đi, như đang chậm rãi kể ra với thời không.​

"Diệp thần chưa bao giờ tham gia hoạt động thương nghiệp thế mà lại có thể giúp cô trong phương diện này sao? Bất ngờ thật đấy."​

"Đúng." Tô Mộc Tranh mỉm cười khép hai mắt lại, dòng suy nghĩ bay về cái ngày bảy năm trước kia.​

Đấy là một buổi sáng yên tĩnh, nắng sớm xuyên qua cửa sổ thủy tinh sáng long lanh sạch sẽ, phản ánh xanh, rơi lên khuôn mặt mỹ lệ. Rời giường từ sớm, chải đầu rửa mặt xong, cô mở ra một quyển sách đặt giữa đầu gối, nhưng không đặt mắt vào nó, mà lại đưa mắt ngắm cảnh sắc ngoài cửa sổ.​

Một ngón tay thon dài đặt lên vai cô, một âm giọng trầm thấp cất lên sau lưng cô: "Chiều nay có sự kiện đấy, em kích động không?"​

"Cũng có chút." Tô Mộc Tranh nắm tay khoát lên hai chân đặt trước ngực, quay lại nhìn về phía người kia, miệng cười thản nhiên.​

Diệp Tu đứng thẳng mình, phất tro thuốc rơi xuống: "Danh tiếng em đang ngày càng tăng, đáng lẽ đã sớm tổ chức hoạt động kiểu này từ lâu rồi. Giờ lại giữ em đến tận lúc kết thúc thi đấu như này, rồi lại tổ chức một hoạt động bổ trợ long trọng với kích thước hoàn toàn không phù hợp với người mới như này nữa, dù là đám người mới ở Ngôi Sao Cuối Tuần cũng không ai bằng, độc nhất vô nhị. Ông chủ tâm cơ thật đấy."​

"Ông chủ cũng chỉ cân nhắc đến mấy lời đàm tiếu về việc em làm bình hoa gì gì đó thôi mà, cho em thời gian là để em phô bày thực lực, giảm thiểu những lời đó nha." Tô Mộc Tranh giận, liếc Diệp Tu một cái: "Đừng cho là ai cũng như anh."​

"Vâng vâng, em nói cái gì thì là cái đó." Diệp Tu phóng đấu thuốc chuẩn xác vào thùng rác: "Vậy anh đây qua kia chiếm chỗ trước, chờ xem biểu hiện của em."​

"Anh đi đi!" Cô cười nhìn hắn rời đi, trước khi hắn tiến đến cửa lại đột ngột quay đầu nhắc nhở một câu: "Em nhớ đi sớm chút đấy."​

"Tất nhiên rồi." Tô Mộc Tranh phất phất tay.​

Diệp Tu cười cổ vũ xong liền đẩy cửa ra ngoài. Trong nháy mắt, tâm trạng căng thẳng của cô vừa rồi bỗng thả lỏng, lỗ hổng không ngừng lan ra ăn mòn khắp tim cũng bỗng được lấp đầy.​

Diệp Tu chưa bao giờ nói lời khích lệ, hắn chỉ cổ vũ qua từng lời, từng cử chỉ của mình, trong khóe miệng cười hờ hững của hắn, lại lộ ra tín nhiệm và kỳ vọng.​

-- anh tin nhất định em sẽ làm được.​

Lời kia từ một chiều không gian không biết tên truyền đến, trấn an một trái tim đập loạn. Ngón tay thon dài của Tô Mộc Tranh khẽ cuộn tròn, nhẹ sờ lòng bàn tay, cuối cùng thở ra một hơi dài.​

Cô lấy danh sách những hạng mục cần chú ý ra, cẩn thận xem từ từ, soi mình vào gương tập mỉm cười. Mặt trời dần nghiêng.​

Thời gian cứ thế lẳng lặng trôi qua.​

Đồng hồ treo tưởng màu trà làm đúng chức trách, tíc tắc tiến lên từng chút một, kim giờ bằng đồng đen dần di chuyển. Tô Mộc Tranh chỉnh trang lại một phen, ngoắc một chiếc taxi trên con đường nhộn nhịp. Sau khi cầm túi tiến vào, nhịp tim cô bắt đầu lớn dần, cô vội vàng ấn ngực một cái, hít thở sâu một hơi, lấy điện thoại di động ra lần nữa xem lại quy trình quen thuộc.​

Ánh sáng lờ mờ từ màn hình điện thoại di động lóe lên, nửa gương mặt nhỏ của Tô Mộc Tranh lộ ra ngoài phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt ấy, có vài sợi tóc lộn xộn nhẹ rũ xuống, như đang tán tụng điểm gì đó trí tuệ, sâu sắc lại hời hợt.​

Lần nữa hít dài một hơi, lúc ngẩng đầu lên, cô lại đột ngột cúi đầu nhìn thời gian, cuối cùng mới phát hiện điểm bất thường.​

"Bác tài, sao vẫn chưa đến thế ạ?" Trung tâm huyên náo, xe cộ hối hả tấp nập, tiếng ầm vang vô lý tràn ngập không gian.​

Lẽ ra cuối tuần con đường này không nên bị kẹt mới phải.​

Bác tài liếc mắt nhìn cô gái xinh đẹp ngồi phía sau, rõ ràng vẫn còn đang đầu thu, thế mà cô lại che kín mình, mũ dệt kim đội lên che kín cả mặt, còn có khăn lụa trơn và áo khoác dạ cồng kềnh, khó làm người cảm thấy hơi kỳ quái. Ông tiện tay tra thử, đáp: "Hình như là có hoạt động gì đấy, đường phía trước bị chặn cả rồi."​

"Bị chặn cả sao?" Tô Mộc Tranh nhấm nuốt lời này, trong lúc lơ đãng, ngón tay cô bắt đầu gõ lên kính xe.​

Một năm đã qua, cuối cùng cô cũng đã có thể xuất hiện bên cạnh người kia, có thể kề vai sát cánh tiến về phía trước cùng hắn, dù vẫn có những bình luận trái chiều, nhưng cô vẫn nghĩa vô phản cố nỗ lực, muốn giúp nhiều việc hơn nữa cho hắn.​

Cô cũng biết vấn đề của hắn, vì đó hắn không tham gia hoạt động tuyên truyền buôn bán gì bên ngoài, không tham gia tuyên truyền bên ngoài, lợi nhuận câu lạc bộ có thể nhận sẽ không được nhiều, bây giờ còn chưa quá rõ ràng, nhưng cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ gặp sự cố.​

Vậy nên phần việc này cứ để cô đến nhận đi, có thể cô không thể chia sẻ hết được, nhưng ít nhiều gì cũng có thể kiên trì thêm một chút thời gian. Cho dù mới năm trước cô vẫn còn là một cô gái nhút nhát trong lớp, bây giờ cô vẫn phải một mình đối mặt với tất thảy sóng gió.​

Nhưng vừa nghĩ đến hành động của mình cuối cùng cũng có thể giúp được hắn, cô lại không cảm thấy do dự chút nào.​

Vậy nên cô mới phải kiểm tra đối chiếu những hạng mục cần chú ý một lần lại một lần, cô mới phải đứng trước gương tập cong miệng cười, căng thẳng đến không thể nén tim ngừng đập loạn.​

Nhìn chiếc xe trước mắt vẫn mãi không nhúc nhích, nét mặt Tô Mộc Tranh càng lúc càng trở nên lo lắng. Vì có kính râm to che, bác tài đằng trước không thấy được nét mặt cô, thế nhưng ông vẫn cảm giác được cô đang nóng nảy, ông không khỏi mở lời khuyên bảo: "Cô bé xinh đẹp này, nhìn cháu thế chắc cũng đang đi tham gia hoạt động nhỉ? Đừng gấp, theo kinh nghiệm của bác, hoạt động kiểu này chắc hơn nửa là phải trì hoãn rồi, bởi khách mời cũng bị chặn mà, ha ha!"​

Nhưng cháu chính là vị khách mời bất hạnh kia ạ… Tô Mộc Tranh yên lặng tựa mình vào cửa sổ, nhìn đám xe chen chúc bên cạnh, bất đắc dĩ bĩu môi.​

Đúng vậy, kỳ thật cô… Rất xem trọng lần hoạt động này.​

Trong không gian kín chợt có tiếng chuông vang lên. Đúng rồi, hẳn là người Gia Thế cũng biết tình trạng này, nói không chừng sẽ phái người tới đón.​

Tựa như thấy được chút hi vọng, Tô Mộc Tranh nhanh chóng bắt máy, đặt bên tai, có chút cẩn trọng phát ra lời đáp cơ bản nhất: "Alo?"​

"Mộc Tranh, em vẫn chưa đến sao?" Giọng lo lắng bên kia chính là của ông chủ Đào Hiên.​

"Em bị chặn ở Tam Hoàn rồi, sao lại cứ trùng hợp thế chứ! Còn tiếp tục thế này sẽ không kịp lên đồ mất."​

Giọng Đào Hiên cũng mang ba phần nóng nảy: "Là lỗi của bên marketing, lần này bán ra nhiều vé quá, bên đấy cho rằng dựa theo lượng fan của em thì nhất định sẽ có nhiều người không đến, chẳng ngờ lại có thể hot đến vậy."​

Đúng là hoạt động lần này của Gia Thế chủ yếu để tuyên truyền, số vé vào cửa thật sự rất thoải mái, rất nhiều người có thể chỉ là mua đại, có thời gian đi hay không còn chưa chắc. Do đó Gia Thế mới có thể nhận định như trên.​

Nhưng bọn họ có thể đoán được số fan của Tô Mộc Tranh, lại không chú ý đến độ tranh luận đang vây quanh trên người Tô Mộc Tranh ngày hôm nay, loại chủ đề như vậy cũng thu hút không ít những người không phải fan.​

Này có vẻ không hẳn đều là lỗi của bọn họ, nhưng sự thật chính là vì sai lầm như vậy nên mới dẫn đến việc bùng lên hỗn loạn.​

"Bên bọn anh cũng rất nóng nảy, đâu đâu cũng có người, quá nhiều người không vào được giờ còn đang oán trách. Tóm lại em nhanh chút nhé, nếu phải bắt đầu thì bọn anh sẽ dựng một phần hoạt náo nhỏ cố gắng tranh thủ kéo dài thời gian cho em."​

"Nhưng em cũng bị chặn lại rồi, phải làm sao bây giờ…" Tô Mộc Tranh cau mày mỏng, giọng thấp dần, do cô phát hiện tạp âm ở micro đối diện đã biến mất rồi.​

Điện thoại đen thui, rõ ràng là đã hết pin.​

Mái tóc dài mềm mại của Tô Mộc Tranh bị ép lên kính cửa sổ xe, suy nghĩ hỗn loạn của cô cứ như vậy trở nên tê dại.​

Làm sao bây giờ?​

Kim giây đồng hồ trên cổ tay cứ tích tắc xoay tròn tận trách, quấy nhiễu sợi dây căng chặt trong tim cô, kỳ hạn từng chút từng chút tới gần. Tô Mộc Tranh bị kẹp trong cỗ xe, chẳng thể động lấy nửa bước.​

Đã đến thời gian dự tính bắt đầu chương trình, hẳn Gia Thế cũng không rõ vị trí của cô, không thể trông cậy được rồi. Tô Mộc Tranh cảm giác rất tủi thân, cô mong ngày hôm nay như vậy, cô chuẩn bị lâu như vậy, cô nghĩ lâu như vậy, cuối cùng chỉ có thế thôi sao? Em ước chi có anh ở đây, cạnh em, thế thì ít nhất em còn có một đối tượng để khóc lóc kể lể.​

Chấp niệm bất chợt trào dâng từ tận đáy lòng, và cô nhớ lại nó.​

… Mình muốn trở thành một người có thể kề vai sát cánh bên cạnh anh ấy, cùng tiến về phía trước.​

Tô Mộc Tranh giãy dụa nâng thẳng người lên, nắm ví: "Bác tài, cho cháu thanh toán nhé, cháu muốn xuống xe."​

"A? Nhưng còn rất xa đó cô gái." Bác tài kinh ngạc nhận tiền.​

"Không sao ạ." Tô Mộc Tranh đẩy cửa bước ra ngoài, một cô gái mới mười sáu mười bảy tuổi muốn ra vẻ mạnh mẽ một chút, thế nhưng lại nhìn như một đứa bé đang vụng về diễn trò, khó tránh khỏi lộ ra nét yếu đuối.​

Mũi có hơi xót, quần áo rất nặng, lòng thì đầy lo lắng, trống rỗng xám xịt.​

Dù là thế cũng nhất định phải đi, không đi không được, vì nơi đó có hắn.​

-​

Mũi giày đầu tròn của Tô Mộc Tranh khẽ chọc đất xi măng, cô đã ra khỏi xe, đến trung tâm ồn ào náo nhiệt, đứng giữa dòng xe cộ, hoảng sợ đến không thể hô hấp.​

Sau đó, cô chần chừ, bước ra một bước.​

Hai chân chạm nhau, mái tóc dài màu nâu phất lên, lấp lánh trong nắng thu xa.​

Tiếng còi và âm thanh huyên náo vẫn đang không ngừng ầm ĩ, ai cũng thề phải phát tiết nỗi giận trong lòng mình ra khắp thế giới, nhưng những âm thanh này đều dần ngày càng xa Tô Mộc Tranh, trong mắt cô chỉ còn lại con đường trước mắt.​

Sau đó là tiến lên.​

Mình muốn theo đuổi bước tiến của anh ấy.​

Mình muốn đến bên cạnh anh ấy.​

Đội nắng trên đầu, chịu đựng bộ đồ rườm rà chân liền chân tiến bước. Mồ hôi chảy ròng, tóc dài bị gió thổi đến loạn.​

Nhưng nhất định cô phải đi, không đi không được.​

Cảnh tượng trước kính râm di chuyển như chong chóng, đã không thể phân rõ phía, nỗi thống khổ tê tâm liệt phế truyền khắp toàn thân.​

Vì sao lại như vậy, ngoan ngoãn ngồi trên xe đợi là được rồi, rõ ràng không phải trách nhiệm của cô, dựa vào cái gì mà cô lại phải cố gắng đền bù.​

Nhưng cô bất chấp, cô chỉ không ngừng xác nhận thời gian, không ngừng xác định vị trí. Còn bao lâu nữa? Còn bao lâu nữa?​

Ánh mắt trời gay gắt vô tình tước đoạt năng lượng của thiếu nữ, nhưng cô vẫn tiến về phía trước, không chỉ vì chấp niệm, mà còn là vì mang một loại hờn giận trẻ con.​

Chẳng dễ gì mới đến được đây, không hoàn thành, cố gắng trước đó há chẳng phải đều uổng phí cả sao?​

Gió thu mang hơi lạnh lướt qua, thiếu nữ đi lại ngay trên đường dù có cực khổ đến thế nào cũng không bỏ cuộc, không chú ý thấy người xung quanh đang ngày càng nhiều lên.​

Rất oan ức, rất oan ức, cho nên càng muốn đi, mới có thể bộc hết oan ức ra.​

Nhìn thấy bảng địa điểm tổ chức rồi! Tô Mộc Tranh ngạc nhiên bước nhanh hơn, hơi thở dần trở nên dồn dập.​

Nhanh nhanh, chỉ cần vòng qua khúc ngoặt này… Sớm thôi!​

Cô vịn tường, vòng qua khúc ngoặt, cô thấy rồi, địa điểm tổ chức đây.​

Đôi mắt hổ phách trong veo như hồ nước kịch liệt chấn động, bọt nước như muốn bắn tung tóe cả ra, một luồng hơi lạnh buốt chạy thẳng từ mũi chân xộc lên trên, xuyên qua sống lưng, trực tiếp công kích trái tim trong lồng ngực. "Thịch", trống trận tê liệt. Nó hệt như rắn độc quấn lấy mũi chân, nọc độc thuận tim lan ra khắp toàn thân.​

Hai chân đã mềm nhũn bất lực, bắp thịt không còn chống nổi cơ thể, đầu gối nặng nề bụp ngã xuống đất. Đôi tay trắng nõn vô lực vịn lên vách tường xám trắng, tro bụi bám vào lòng bàn tay, không người hay biết.​

Đã… đến mức thậm chí không thể tiến thêm một bước.​

Bạn có thể thử đột phá cực hạn, dùng sức chín trâu ba hổ, cuối cùng cũng tới điểm cuối thì mới phát hiện ra, đấy chẳng qua cũng chỉ là một vực sâu khác mà thôi. Ánh hào quang nhỏ yếu duy nhất truyền đến từ cửa động triệt để bị vùi lấp, bóng tối mênh mông bọc lấy bạn, tầng tầng lớp lớp, không thể hô hấp, không thể vùng vẫy.​

Khúc ngoặt kia không cho cô thấy địa điểm tổ chức.​

Phải nói, chỉ có người, người chi chít, chen nhau đầy khủng bố, che chắn hết thảy.​

Ở đất nước đông dân nhất thế giới này, một khi mọi người hội tụ lại, ấy sẽ là cảnh không thể nào tưởng tượng được.​

Mọi người vẫn còn náo động, tỏ vẻ bất mãn. Bọn họ trả tiền, lại tới đây, lại thậm chí còn không thể tiến vào sân bãi, chỉ có thể nhịn chịu ánh mặt trời, bị đông cứng trong đám người chi chít.​

Mọi người ngọ nguậy tiến về phía trước, vạn phần gian nan, bọn họ oán hận, bọn họ mở di động lên mạng phát tiết sự bất mãn, cảm xúc tiêu cực dần tích tụ.​

Tại cửa sân, mọi người chật vật tiến vào, góc nào góc nấy đều đầy ắp người, ngay cả người qua đường cũng không khỏi bị cuốn vào cuồng triều này.​

Giữa đám đông chật vật, có một người như một cái xác không hồn, mất đi sức than thở và sức mạnh tiến lên, cứ thế lặng lẽ tiến về phía trước cùng với làn sóng.​

Đã không còn quan trọng rồi… Dù sao, cuối cùng cũng không thể đến được.​

Tất nhiên cô không cam lòng từ bỏ như vậy, nhưng cô chỉ là một người con gái yếu ớt, có thể luồn lách bao xa trong biển người này chứ. Mồ hôi ướt sũng cả thân, nhưng cô chỉ có thể nhìn thấy khán đài trước mặt. Đường hướng về phía hậu trường cũng bị người chạy tới chắn đầy, nơi đó sẽ có phục trang của cô, có chuyên gia trang điểm và nhà tạo mẫu tóc, vốn dĩ cô nên xinh đẹp gọn gàng đứng trên đài kia.​

Lòng oán hận của những người ở nơi này còn lợi hại hơn, bọn họ đã chẳng dễ gì tiến tới nơi có thể nhìn thấy sân khấu rồi, nhưng vẫn chẳng thấy được nhân vật chính, chỉ có những người mê man tương tự mình. MC trên đài như vì trấn an mọi người mà pha đôi trò hoạt náo, nhưng nhìn bộ dạng kia kìa, loại làm nóng không khí vốn chỉ nên dùng mở màn này đã làm lâu lắm rồi, tất nhiên những người ái mộ rất bất mãn, mất trung tâm chương trình, vậy còn ý nghĩa gì nữa.​

Tô Mộc Tranh đứng trong đám người, hai mắt trống rỗng. Đây thật là một buổi hoạt động nhếch nhách nhất rồi, hoạt động mà không có nhân vật chính. Nhưng cô ở đây, thấy được cả sân khấu lại không cách nào đến.​

Ngay phía trước, chỉ cách có năm sáu mươi mét thôi! Nhưng không đi được, cô chỉ có thể bị chen trong đám người, đứng xem màn biểu diễn của chú hề vui nhộn.​

Ai đã phát hiện ra cô gái choáng ngợp trong đám đông?​

Ai đang vật lộn để di chuyển cơ thể?​

Nỗ lực của ai đó không bao giờ là điều hiển hiện rõ ràng.​

Nhưng hắn vẫn dùng hết mọi thứ mình có, để đổi lấy lòng người an tâm.​

Nước mắt đảo quanh đáy lòng, cô muốn trở nên kiên cường một chút, nhưng quả nhiên vẫn không đủ sao, quả nhiên cô vẫn không làm được sao.​

Thật hi vọng có hắn bên cạnh cô, thật hi vọng có thể nhào vào lồng ngực hắn, khóc một trận đã đời kể hết một cuộc.​

Quả nhiên cô vẫn khó tránh khỏi muốn dựa dẫm hắn, muốn tránh về vòng che chở của hắn.​

Nếu… Nếu hắn ở đây, cô…​

Những ngón tay như có khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng nhấc đôi bàn tay thanh tú của cô lên từ phía sau, kia là hơi thở quen thuộc.​

Một mái tóc ngắn có chút xốc xếch màu đen nhẹ nhàng phất qua cổ cô, hơi thở dịu dàng hiền hậu hiện ra bên tai.​

Phút chốc, cô nước mắt lưng tròng, gần như muốn quay đầu, khóc lóc kể lể. Lại có cánh tay nghịch ngợm rút đi khăn lụa của cô từ phía sau.​

"… Hở?"​

Một âm duy nhất biểu thị nghi vấn bất an, cái tay kia lại không nhanh không chậm thay cô cởi áo khoác xuống: "Nhớ phải ưu nhã một chút, đừng hoảng hốt, lúc nào cũng phải giữ nụ cười."​

"Diệp…" Bàn tay còn lại kéo ra khỏi tay cô, bối rối không hề nhẹ. Bàn tay đó phủ lên môi cô, một bàn tay khác lại nhẹ nhàng kéo mũ dệt xuống: "Nếu có thể duy trì nét tươi cười, vậy em sẽ phải không tốn sức."​

"Cuối cùng…" Cái tay kia che trước mắt Tô Mộc Tranh, dường như tất thảy ồn ào bên người đều đã biến mất, bên trong không gian này cũng chỉ còn có hắn và cô, lặng lẽ trao đổi hô hấp vòng cung.​

Kính râm được tháo xuống, thân hắn dần rời xa cô, trốn vào trong đám người, chỉ để lại một lời nói dịu dàng –​

"Em có thể làm được."​

Nước mắt bị bức quay về vành mắt, hiện tại vẫn chưa phải lúc có thể nhàn nhã khóc kể, muốn kể khổ, sau này vẫn còn nhiều thời gian.​

Mà bây giờ, cô phải phủ thêm chiến y.​

Phía trước có một thanh niên chợt xoay mình lại, thoáng liếc thấy nụ cười giai nhân, không nhịn được kinh hô: "Tô Mộc Tranh?"​

Rất nhiều người nhìn lại, lại thốt lên một tràng, đoàn người càng lúc càng hỗn loạn, chen chúc lẫn nhau. Tô Mộc Tranh chỉ cảm thấy tâm hoảng ý loạn, khẩn trương đến cứng đờ, nhưng cô lại mỉm cười, nhẹ nhàng lễ phép nhờ người xung quanh: "Mọi người có thể nhường cho tôi một con đường được không?"​

Nụ cười này như có sức mạnh vô hạn, dù có đang chen, dù ai cũng không thể tự chủ hành động, thân phận của cô không ngờ lại tạo nên một con đường trống, như kỳ tích của Moses*.​

(*Mose rẽ nước Biển Đỏ, Google để biết thêm chi tiết.)

Tô Mộc Tranh hít sâu một hơi, chầm chậm tiến lên.​

Thân là một cô gái nghiệp dư, tất nhiên áo khoác dưới trang phục của Tô Mộc Tranh sẽ không khó nhìn, trái lại còn rất khác biệt. Nhưng nói sao đi nữa thì thường phục như thế cũng không thể chống nổi thế trận gì, hơn nữa vừa nãy cô còn chạy như điên, tóc dài bay loạn chưa xử lý, trông càng thêm chật vật.​

Dù vậy, Tô Mộc Tranh vẫn giữ nụ cười mỉm đầy ưu nhã, cô liền trở thành một vị nữ thần, như đang diện bộ dạ phục đắt tiền nhất trên thế giới, nhẹ nhàng tiến trên thảm đỏ.​

Quên đi bộ váy tinh tế, kiểu tóc thiết kế và bộ trang điểm trong hậu trường không thể tiếp cận được, cô bước lên sân khấu dưới muôn sự chú ý, với gương mặt không trang điểm, trên trán lấm tấm mồ hôi và đầu tóc rối bù.​

Nữ thần Vinh Quang cứ thế ra đời.​

"Được rồi." Tô Mộc Tranh cầm ví, ngồi xuống vị trí, nghiêng đầu cười: "Chúng ta bắt đầu thôi."​

Đến muộn, nhất định sẽ bị làm khó dễ, nhưng không sao, dù rất hồi hộp, rất bối rối, nhưng chỉ cần giữ nụ cười, vậy nhất định sẽ không sao.​

Nếu anh ấy tin cô có thể làm được, vậy nhất định cô phải làm được.​

Trong lần hoạt động đầy hỗn loạn này, Tô Mộc Tranh trên sân khấu nở nụ cười xinh đẹp nhất.​

Cuộc thăm hỏi đã sắp kết thúc, MC hỏi một vấn đề cuối cùng: "Chúng ta đều biết Mộc Tranh là do một tay Diệp thần dẫn ra, vậy xin hỏi bản thân cô cảm thấy trong quá trình phát triển của mình, Diệp thần đã đóng vai trò thế nào, quả là giáo viên chỉ dẫn sao?"​

Tô Mộc Tranh vẫn giữ nụ cười ưu nhã vạn năm không đổi: "Là hải đăng."​

"Là anh ấy… Chỉ cho tôi hướng tiến về phía trước."​
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook