Hoàn [Thiên Ngôn Vạn Ngữ] [Hàn Đới] Thanh Thanh Nha

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#1
[Hàn Đới] Thanh Thanh Nha

Fic thuộc project Nữ Tuyển Thủ - Thiên Ngôn Vạn Ngữ 2022

Đới Nghiên Kỳ chẳng ngờ bản thân chỉ chạy ra khỏi khách sạn liền chợt gặp phải Hàn Văn Thanh.

Không những thế, còn là Hàn Văn Thanh phát hiện cô trước.

Khi đó Đới Nghiên Kỳ đang đeo tai nghe đi dạo ở phố đi bộ cách khách sạn không xa, nơi này cho phép bày sạp, buổi tối liền náo nhiệt vô cùng. Cô xuyên qua đám đông, không chớp mắt nhìn nghệ nhân làm đường, quán trà sữa, quầy BBQ, cuối cùng dừng chân trươc một xe đẩy nhỏ bán kẹo hồ lồ.

Xe đẩy tay bày đầy những xâu kẹo màu sắc rực rỡ cùng dâu tây ngào đường bọc một lớp đường áo thật dày, quả nào cũng tươi mới, cách mấy bước đã có thể ngửi được vị ngọt của dau tây và đường phèn.

Đới Nghiên Kỳ - cuồng dâu tây - không nhịn được mà nuốt nước miếng.

Chủ quầy hàng là một cụ ông. Khi được hỏi có thể chi trả bằng điện thoại hay không, ông lắc đầu: "Tôi già rồi, không làm được mấy chuyện như thế."

"Cụ bày sạp một mình sao?" Đới Nghiên Kỳ hỏi.

"Đúng vậy. Con trai và con dâu đi làm ở tỉnh khác, chỉ có mình tôi."

Đới Nghiên Kỳ gật đầu, vỗ vỗ túi áo trống rỗng, thẹn thùng nói: "Ra ngoài gấp quá, quên mang tiền."

Cô nhìn quanh bốn phía, đang định túm người qua đường hỏi xem có thể chuyển khoản không, chợt bị ai đó vỗ vào sau lưng.

Xoay người lại liền thấy Hàn Văn Thanh mặc áo lông đen, đội nón, dáng người cao lớn, đen thui.

"Hàn, Hàn Văn Thanh tiền bối?" Đới Nghiên Kỳ khẩn trương đến thắt cả lưỡi.

Hàn Văn Thanh ừ một tiếng.

"Em, em là Đới Nghiên Kỳ của Lôi Đình." Đới Nghiên Kỳ rặn một nụ cười, nỗ lực chào hỏi một cách tự nhiên.

Hàn Văn Thanh khó hiểu nhìn cô: "Tôi biết."

Lại ngó qua quầy kẹo hồ lô mà Đới Nghiên Kỳ đang tha thiết ngắm nhìn nãy giờ: "Muốn mua?"

"A?" Đới Nghiên Kỳ ngẩn người, chợt hiểu ra ý anh, ngại ngùng gãi đầu: "Muốn thì muốn, nhưng không thể chi trả bằng điện thoại."

"Một mình ra cửa?" Hàn Văn Thanh hỏi.

Đới Nghiên Kỳ gật đầu như gà con mổ thóc: "Đội trưởng đi ăn cơm cùng tiền bối Trương Tân Kiệt, em không có việc gì bèn đi dạo chơi."

"Tiền bối thì sao?" Đới Nghiên Kỳ nhịn không được lòng hiếu kỳ.

Hàn Văn Thanh nghe cô hỏi, mặt đen thấy rõ. Đới Nghiên Kỳ bị dọa hết hồn, lắp bắp hỏi: "Không không không không thể nói sao?"

"Không phải." Hàn Văn Thanh chợt nhận ra cô nàng trước mặt hơi sợ anh, vội vàng dị sắc mặt, còn nặn ra một nụ cười động viên: "Tôi đến mua trà sữa cho Trương Giai Lạc."

Đới Nghiên Kỳ nghi ngờ: "Không gọi ship được à?"

Hàn Văn Thanh cau mày: "Đánh bài thua, bị phạt."

"Xì", Đới Nghiên Kỳ không nhịn được phì cười.

Hàn Văn Thanh bất đắc dĩ: "Cười cái gì?"

"Xin lỗi xin lỗi, em chỉ không nghĩ rằng tiền bối cũng sẽ đánh bài." Đới Nghiên Kỳ cười.

"Thỉnh thoảng đánh một ván." Hàn Văn Thanh đáp.

Anh bước tới hai bước, chỉ vào xe đẩy tay sắp đầy xâu kẹo hồ lô cùng dâu tây ngào đường: "Muốn ăn cái nào?"

Đới Nghiên Kỳ chớp chớp mắt, vội xua tay: "Không cần không cần, em tự mua được."

Hàn Văn Thanh ngắt lời: "Không phải không mang tiền à?"

"Ặc..." Đới Nghiên Kỳ nghẹn lời. Tính cô xưa nay vốn nhanh nhẹn, cũng không lại rối rắm: "Dâu tây được không?"

Hàn Văn Thanh ừ một tiếng, bắt đầu sờ ví.

"Dâu tây 10 đồng." Ông chủ huơ tay ra hiệu.

Hàn Văn Thanh nhìn đôi bàn tay đỏ lên vì vét, lại nhìn mớ dâu tây ngào đường trên xe, rút ra hai tờ tiền: "Làm phiền, tôi lấy hết dâu tây."

Đới Nghiên Kỳ cùng ông chủ đồng loạt nhìn anh.

Hàn Văn Thanh hơi mất tự nhiên nhấp miệng, trầm giọng nói: "Tôi không có thời gian."

Bị gương mặt ví tiền dọa, cụ ông vội vàng thu tiền, bỏ dâu tây vào túi giấy chuyên dụng.

Đới Nghiên Kỳ lại gần, nhỏ giọng nói: "Tiền bối, em không ăn hết nhiều đến thế..."

"Mang về cho đồng đội ăn."

"Nhưng mà..."

Hàn Văn Thanh hơi không kiên nhẫn. Anh thật sự không quen giao tiếp với con gái, chẳng qua là mấy xâu kẹo hồ lô, mua xong thì đi, chuyện đơn giản như vậy, sao cứ dây dưa dây cà.

Vậy nên anh im lặng không nói.

Dâu tây ngào đường còn 18 xâu, nhét đầy hai túi lớn. Cụ ông thối tiền, rồi đưa túi cho anh.

Hàn Văn Thanh tay xách túi, hỏi Đới Nghiên Kỳ: "Em tự quay về hay chờ tôi mua xong trà sữa lại đưa em về?"

Bóng đèn sáng rực trên xe đẩy chiếu sáng nửa gương mặt lạnh lẽo cứng rắn của Hàn Văn Thanh, đồng thời cũng tô một tầng sắc ấm lên gương mặt anh.

Đới Nghiên Kỳ ngơ ngác nhìn người trước mặt.

Hàn Văn Thanh nhướng mày: "Đới Nghiên Kỳ?"

"A? A a, tiền bối có việc bận đúng chứ! Em tự quay về được mà!" Đới Nghiên Kỳ hoàn hồn, hốt hoảng cúi đầ, lỗ tai nóng lên. Cô muốn đi cùng Hàn Văn Thanh, nhưng càng muốn rút điện thoại để chia sẽ với đám bạn về lần kỳ ngộ này.

Hàn Văn Thanh gật đầu, đưa túi cho cô.

Đới Nghiên Kỳ ngại ngùng: "Cảm ơn tiền bối..."

"Không có chi."

Bởi có hai túi, Đới Nghiên Kỳ nhìn qua bèn phân cho anh một túi: "Hay là chúng ta mỗi người một nửa đi?"

"Đội Lôi Đình đến bao nhiêu người?" Hàn Văn Thanh hỏi.

"8, thêm cả quản lý thì 9."

Hàn Văn Thanh nghe vậy bật cười: "Không phải em thích ăn à? Lấy về hết đid9ichia xong em còn được nhiều chút."

Đới Nghiên Kỳ lại ngẩn người.

Hàn Văn Thanh giơ tay nhìn đồng hồ: "Quá trễ rồi, ngồi xe về đi. Có tiền không?"

Đới Nghiên Kỳ ngốc ngốc gật đầu: "Có, có thể dùng Wechat."

"Được, chú ý an toàn. Tạm biệt." Hàn Văn Thanh nói.

"Tạm biệt tiền bối." Đới Nghiên Kỳ máy móc vậy tay.

Hàn Văn Thanh qay đi.

Vóc dáng anh cao, vóc người to lớn, vai rộng chân dài, dù trong bóng đêm, giữa đám đông, cũng vẫn gây chú ý.

Đới Nghiên Kỳ đứng tại chỗ, một lúc lâu mới hồi thần.

Tinh thần đã về, sự ngượng ngùng của thiếu nữ cũng theo tới, dần dân hiện trên mặt. Cô xoa xoa gỏ má ửng đỏ, nhịn không được nhảy nhót tại chỗ, miệng lầm bầm: "Này, này cũng phạm quy quá mức!"
 

Bình luận bằng Facebook