[Thiên Ngôn Vạn Ngữ] [Đường Nhu] Dòng thời gian

Revulsion

Cống hiến cấp cao
Bình luận
623
Số lượt thích
1,276
Location
Thái Bình
#1
Dành tặng project [Project] Nữ Tuyển Thủ - Thiên Ngôn Vạn Ngữ
Chương 1: Tuổi 18 bất định
Một mùa hè nữa lại đến. Năm nay Đường Nhu bước vào tuổi 18. Vừa mới tốt nghiệp trung học độ tuổi mà ai cũng phải lựa chọn cho mình con đường tiếp sau đây mà họ phải đi. Học đại học hay đi làm nghề. Cũng có một số bạn trẻ nó năng khiếu riêng biệt thì sẽ theo học những ngành nghệ thuật. Đường Nhu được tính là nằm trong số này. Từ nhỏ Đường Nhu đã học piano. Trình độ cũng đã đến một cấp độ nhất định. Nếu tiếp tục đi theo con đường này thì nhất định sẽ có thành tựu. Chỉ là Đường Nhu có thể đạt được đến mức nào thì đến bản thân Đường Nhu cũng không biết. Bởi vì học đàn với Đường Nhu giống như một thói quen giống như một việc mà mình bắt buộc phải làm. Còn hỏi Đường Nhu có thực sự thích học piano hay không. Câu trả lời sẽ là không biết. Bởi vì khi nghe bạn bè cùng lớp kể về ước mơ kể về những việc mình muốn làm trong ít nhất là 4 năm sắp tới. Đường Nhu thấy được sự hạnh phúc trong những đôi mắt sáng long lanh đấy. Còn khi Đường Nhu kể về việc tiếp tục theo học đàn của mình. Trong mắt Đường Nhu lại hoàn toàn không có sự hạnh phúc đó. Đường Nhu không hiểu được. Vấn đề gì đang xảy ra. Thời gian ghi nguyện vọng sau kỳ thi vẫn còn. Cách duy nhất Đường Nhu có thể làm hiện tại là về nói chuyện với ba của mình.
Đường Nhu: Ba ơi. Con có thể không theo học nhạc nữa được không ạ.
Chủ tịch Đường: Sao vậy con gái. Có vấn đề gì à.
Đường Nhu: Con thực sự không biết. Là mình có thích học nhạc hay không.
Chủ tịch Đường: Ba hiểu rồi. Vậy bây giờ con đang muốn làm gì hay học gì.
Đường Nhu: Con thật sự không biết. Mấy ngày gần đây. Khi các bạn bàn bạc với nhau về điền nguyện vọng sau khi thi cao khảo. Con mới nhận ra là mình hình như không có hứng thú với bất cứ cái gì. Con không có ước mơ như các bạn. Con cũng không chắc là sau khi học đàn con có thể trở thành một nghệ sĩ piano.
Chủ tịch Đường: Vậy à. Ba có ý này. Vậy sau khi thi cao khảo xong. Con cứ để trống tất cả nguyện vọng. Con hãy đi ra ngoài kia. Đi tìm lấy chuyện con muốn làm. Rồi con sẽ tìm được thôi. Vì ngày xưa. Lúc ba mưới bắt đầu kinh doanh. Ba cũng thay đổi ngành nghề rất nhiều rồi mới có được thành công. Chỉ khi tự mình trải nghiệm. Con mới biết cái gì làm cho mình yêu thích. Cái gì làm cho mình hứng thú.
Đường Nhu: Vâng ạ. Con sẽ làm thế.
Thế là sau khi thi cao khảo. Đại tiểu thư của nhà họ Đường một mình ra ngoài du ngoạn. Cô bé đi nhiều nơi tiếp xúc với rất nhiều người mới. Thử nhiều công việc bán thời gian. Từ phát tờ rơi cho đến bán hàng thời vụ. Tất cả đều đã làm qua.
Ngày hôm đó. Trên một hành trình mới. Đường Nhu ngồi trên một đoàn tàu cao tốc. Cô bé bất ngờ nghe được một lời bài hát thế này. “Một kiếp này phảng phất như một hồi mộng. Nhìn mặt trời lên rồi lặn. Đuổi theo tịch dương ngả về tây. Một đoạn hành trình này lẽ ra trên mặt không nên có nước mắt. Hướng về phương xa cuồng chạy. Nghênh đón gió cát cuồn cuộn. Ai ngắm qua hoàng hôn tuyệt mỹ ngày hôm ấy. Đem ngày mai đặt tận nơi cuối con đường.”
Bài hát kể về hành trình của một người lữ khách. Đường Nhu bất chợt mình cũng đang như vậy. Nhưng mình đang đi tìm cái gì thì Đường Nhu vẫn chưa biết. Thế rồi có thông báo từ nhà ga. Tàu đã vào bến. Đây là bến trung tâm của thành phố H. Đường Nhu tự nhẩm trong đầu. Thành phố H rồi cơ à. Vậy mình cũng xuống đây thử một chút nhỉ. Rồi cô nhóc xuống tàu.
Đường Nhu mang theo vali hành lý nhỏ của mình bắt đầu đi trên những con đường xa lạ từ bến tàu trung tâm ra đến bên ngoài. Trời đã gần về tối. Mà Đường Nhu vẫn chưa biết mình nên dừng chân ở đâu để nghỉ lại. Còn đang nghĩ miên man thì Đường Nhu bất chợt nhìn thấy một cái gì đó đang sáng sáng ở trên cao. Ngẩng đầu lên thì thấy hai chữ màu đỏ. Gia Thế. Cái tên nghe rất cao lãnh. Đường Nhu không biết tòa nhà trước mặt này làm gì mà lại có cái tên như thế. Rồi cô quay sang bên đối diện. Cũng có một hàng chữ khác. Hội quán Hưng Hân. Nhìn vào thì nhận ra đây là tiệm net. Trong tiệm net chắc chắn là có bán đồ ăn. Và nếu cần thiết thì có thể ngủ lại tại bàn máy cũng được. Đường Nhu quyết định băng qua đường tiến về phía tiệm net kia. Một cô gái xinh đẹp lại kéo theo vali đi lại làm cho rất nhiều người chú ý. Trong đó có một cô gái xinh đẹp khác. Người đang đứng trong quầy thu ngân. Đường Nhu tiến đến trước quầy. Tất nhiên là muốn dùng máy tính. Tiện thể lát nữa sẽ gọi thêm chút đồ ăn. Mục đích của việc dùng máy cũng chỉ là tìm kiếm mấy địa chỉ có phòng thuê trọ để Đường Nhu có thể ơ lại ít nhất là vài ngày. Còn chưa quay đi thì Đường Nhu chú ý đến tờ thông báo dán ngay trên quầy. Đang tuyển người làm. Cái quan trọng nhất trong thông báo là bao ăn bao ở. Cái này thì Đường Nhu cực kỳ ưng ý. Ngay lập tức Đường Nhu hỏi chị gái xinh đẹp đang đứng trong quầy.
Đường Nhu: Cho em hỏi một chút. Thông báo tuyển người này hiện tại còn hiệu lực không ạ.
Trần Quả: Còn chứ. Em muốn đăng ký à.
Đường Nhu: Vâng ạ.
Trần Quả: Công việc cũng không khó lắm. Để chị hướng dẫn cho em. Chị là chủ ở đây.
Như vậy mối lương duyên giữa hai người bắt đầu. Và tiệm net Hưng Hân từ đấy có thêm một ai gái trông net xinh đẹp. Cả ca đêm cả ca ngày đều có mặt. Rất nhiều anh khách đã quay lại chỉ để nhìn thấy hot girl mới đến này. Tiệm net từ đó cũng có thêm một ít khách quen. Chưa kể thỉnh thoảng Trần Quả nhờ trông nick Vinh Quang của mình Đường Nhu thao tác theo kiểu mù mờ mà Trần Quả chỉ cho không những không gây ra sai lầm gì mà còn đem lại hiệu quả tốt đến mức không ngờ nữa. Có lẽ Đường Nhu cũng không ngờ được rằng. Mình lại đến với thứ sẽ gắn bó với bản thân cả 10 năm sau đó một cách tự nhiên như thế.
 

Revulsion

Cống hiến cấp cao
Bình luận
623
Số lượt thích
1,276
Location
Thái Bình
#2
Chương 2: Tuổi 22 điên cuồng
Trong một buổi phỏng vấn sau này. Đường Nhu đã kể lại về ngày hôm đó. Một ngày vào mùa giải Vinh Quang chuyên nghiệp thứ 10.
Đường Nhu: Lúc đó tôi hoàn toàn không nghĩ nhiều. Tôi chỉ đơn giản là muốn thể hiện khả năng thi đấu của mình một cách tốt nhất. Và tôi đã đưa ra trận đánh cuộc đó. Ở thời điểm đó tôi tin tưởng bản thân có thể làm được.
Đúng thế trong mùa giải đầu tiên trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp. Ngay trong những vòng đấu đầu tiên. Đường Nhu đã tạo ra vụ bê bối lớn nhất cuộc đời thi đấu của mình. Lần đánh cược một chấp ba đó đã trở thành câu chuyện đi cùng với Đường Nhu đến mãi sau này. Và Đường Nhu cũng chấp nhận nó như một phần trong lý lịch Vinh Quang của mình. Đã nhiều lần được hỏi là Đường Nhu có hối hận vì lần đó hay không. Đường Nhu đều trả lời rằng không. Cô chỉ thấy có lỗi vì đã lôi Hưng Hân vào rắc rối cùng với mình.
Khoảng thời gian đó với Đường Nhu đúng là khó khăn hơn tưởng tượng. Đến Đường Nhu khi nhìn lại cũng thấy mình đã rất vất vả để vượt qua thời gian đó. Đường Nhu tiếp tục chia sẻ lại trong bài phỏng vấn.
Tôi có nhớ lúc đó là những ngày tháng 9 tháng 10. Trong vòng 5 tuần. Tôi liên tục train đánh một chọi một và gần như là không đóng góp được gì cho đoàn đội cả. Vì thế tôi thường đánh đoàn đội ở vị trí thứ 6. Nghĩ lại thì đúng là có hơi buồn cười. Trong đầu tôi chỉ có một mục tiêu duy nhất. Một chọi ba tôi. Tôi cứ điên cuồng ngồi trong phòng tập luyện của Hưng Hân. Các anh có nhớ chúng tôi thời đó như thế nào không. Để tôi miêu tả lại nhé. Chúng tôi có một cụm bàn hình vuông chia 12 máu thành bốn góc ba máy. Trong một căn phòng trên tầng 2 của tiệm net Hưng Hân ngày đó. Bây giờ căn phòng đó chỉ còn là kỷ niệm mà thôi. Hiện tại nó đã là khu nhà ở cho quản lý của chúng tôi rồi. Ngày ấy anh ấy là đội trưởng của chúng tôi.
Thật lòng tôi muốn gửi lời xin lỗi một lần nữa đến Diệp Tu người đã dẫn tôi đến với Vinh Quang. Khoảng thời gian đó vì tôi mà anh ấy buộc phải bố trí chiến thuật của đội sao cho thuận lợi nhất cho mục tiêu cá nhân của tôi. Ấy vậy mà tôi lại làm anh ấy và chiến đội thất vọng. Một lần nữa xin lỗi anh nhé. Lúc đó em còn nhỏ dại. Một người nữa mà tôi muốn xin lỗi chính là bà chủ của Hưng Hân. Cũng là bạn thân của tôi. Lúc đó nhìn chị ấy lo lắng cho đứa em gái ngốc nghếch này. Tôi lại chẳng làm cho chị ấy yên lòng được. Đánh nhẽ em dám cược thì phải làm được mới phải.
Đường Nhu thấy có lỗi với đồng đội. Thấy có lỗi với chiến đội. Đó là đương nhiên. Hưng Hân vì khoảng thời gian đó mà đem về không ít antifan. Cũng không ít người đang là fan mà từ bỏ chiến đội. Đó là một thảm họa với một chiến đội vừa mới chân ướt chân ráo bước vào giới chuyên nghiệp. Tôi biết lúc đó Hưng Hân nổi tiếng vì tai tiếng chứ không phải vì thành tích thi đấu. Kể về những việc này thật là. Tôi không biết phải nói gì nữa.
Còn riêng về bản thân tôi. Tôi nói thật nhé. Sau bốn trận thất bại. Đến trận thứ 5 lại đối đầu với Vi Thảo. Tối hôm trước khi thi đấu tôi đã không thể ngủ được. Cả đêm hôm đó. Tối mai mình phải đánh thế nào đây khi đối thủ là Vi Thảo. Người đánh cuối lại là Vương Kiệt Hy. Chắc các anh vẫn nhớ lúc đó Vi Thảo chưa từng bị một chấp ba bởi vì bất cứ ai chứ. Lúc đó tôi dù cố giữ bình tĩnh thì tận sâu bên trong tôi vẫn cảm thấy sợ. Đến tận khi thi đấu cũng thế. Khi bị anh ấy đánh bại trong trận thứ ba một cách nhanh chóng. Tôi đã sụp đổ. Trong đầu tôi lúc đó toàn là mình phải làm sao đây. Mình sẽ phải nói gì trong buổi họp báo sau trận đây. Sau đó mãi rồi tôi cũng có quyết định của mình. Lúc đó thật là điên cuồng. Ở cái tuổi ấy. Không hiểu sao tôi lại có dũng khí lớn đến như thế.
Phóng viên lúc đó cũng cười nói: " Quả thật là tuổi 22 điên cuồng".
Đường Nhu rất đồng ý với ý kiến này. Quả thật lúc đó Đường Nhu rất tự tin về bản thân. Rất mong muốn được thể hiện bản thân trước những khó khăn của liên minh chuyên nghiệp. Rất kiên cường đứng trước giông tố mà tự bản thân mình tạo ra. Và đi tới trận chiến cuối cùng.
Lúc đó thật ra Đường Nhu cũng lo lắng như bao người khác khi bước vào trận chiến quan trọng nhất. Khi mà công sức cả mùa giải sẽ dồn hết vào một trận đấu. Khi mỗi một điểm đều quan trọng đến mức. Tuyển thủ nào cũng sẵn sàng đánh đổi để giữ lại được điểm số đó. Đường Nhu lại là một tân binh nên không chỉ lo lắng. Còn có cả hồi hộp và mong chờ nữa. Quá nhiều cảm xúc dồn lên một cô gái trẻ.
"Chắc năm đó các anh cũng nhớ. Trong trận chiến quan trọng nhất của mùa giải. Tôi đã một chấp ba nhỉ. Chỉ là không đủ hết 300% máu mà thôi. Lúc đó tôi đã nói. "Ơ hết rồi à". Trạng thái của tôi lúc đó rất tốt. Tôi có thể đánh thêm với một người nữa được. Không thành vấn đề. Chỉ là lúc đó tôi hoàn toàn quên đi mình vừa làm gì. Tôi không vui cho bản thân mình lúc đó. Tôi vui vì Hưng Hân đã lật ngược được tình thế vào lúc quan trọng. Chúng tôi đã dẫn trước 5-4 sau phần thi lôi đài và có được chiến thắng cuối cùng. Với tôi đây mới là khoảnh khắc quan trọng nhất và đáng nhớ nhất. Sự điên cuồng của tôi ngày hôm đó mới là sự điên cuồng đáng nhớ."
Tuổi 22 của Đường Nhu đã diễn ra với những khoảnh khắc như thế. Từ thảm họa cho đến phép màu. Chiến thắng của bản thân Đường Nhu không quan trọng. Chiến thắng của cả Hưng Hân mới là chiến thắng quan trọng nhất. Thế nên mỗi lần nhớ về năm đó. Đường Nhu chưa bao giờ cảm thấy cần phải quên đi điều gì đó cả. Mỗi một khoảnh khắc của mùa giải đặc biệt đó. Đều là những kỷ niệm quan trọng trong cuộc đời của Đường Nhu. Không chỉ là cuộc đời Vinh Quang mà là cả cuộc đời mấy chục năm sau này nữa.
Cuộc phóng vấn lần đấy của Đường Nhu động chạm đến nhiều vấn đề nhạy cảm thì Đường Nhu vẫn vượt qua nó y như cách mà Đường Nhu vượt qua bê bối một chấp ba vậy. Chỉ cần tập trung thi đấu. Tập trung làm những việc mình mong muốn. Làm những việc mình giỏi nhất. Thế là quá đủ.
 
Last edited:

Revulsion

Cống hiến cấp cao
Bình luận
623
Số lượt thích
1,276
Location
Thái Bình
#3
Chương 3: Tuổi 26 đỉnh phong
Mùa giải thứ 13 của Vinh Quang. Mùa giải thứ 4 thi đấu chuyên nghiệp của Đường Nhu. Năm đó cũng là một năm tuyệt vời. Theo đúng nghĩa đen với Đường Nhu. Năm đó có rất nhiều chuyện vui đã xảy ra. Đường Nhu nhớ tất cả những sự kiện đó. Mùa giải năm đó là bắt đầu với một giai đoạn khó khăn. Khi việc thay đổi đội hình là cho Hưng Hân thi đấu không được tốt lắm. Đường Nhu lúc đó phải gồng gánh lôi đài. Trong khi Tô Mộc Tranh và Phương Duệ. Một người 28 một người 27 tuổi thi đấu. Cả hai đều được đưa ra đánh solo để dùng kinh nghiệm chiến thắng là chính. Lúc đó phần thi đấu cá nhân của Hưng Hân. Người có phong độ cao nhất lại là Mạc Phàm. Khi mà trạng thái căng cứng ban đầu làm cho Đường Nhu chỉ thể hiện được tốt khi đánh lôi đài chứ không thể hiện được tốt khi đánh đoàn đội. Như một câu thành ngữ. Áp lực tạo nên kim cương. Nên Hưng Hân trong áp lực đó. Càng lúc càng thi đấu hay hơn. Cả đội chứ không riêng một ai cả. Khiến cho thành tích của chiến đội càng lúc càng tốt lên. Càng đánh càng mạnh.
Sau giai đoạn đó là đến giai đoạn mà Hưng Hân ổn định đội hình trở lại. Và tiến những bước vững chắc trên bảng xếp hạng. Còn Đường Nhu thì càng lúc càng thi đấu tốt hơn và tâm lý cũng trở nên thoải mái hơn. Trạng thái của tuyển thủ luôn là một điều gì đó rất kỳ diệu. Năm đó trạng thái của Đường Nhu không thể gọi là tốt được mà phải gọi là thăng hoa. Từ tâm lý thi đấu. Cho đến những phân tích và suy nghĩ trong trận. Chúng trở nên hợp lý một cách ảo diệu. Cứ như Đường Nhu được một vị thần nào đó chỉ dẫn trong lúc thi đấu vậy. Và tất nhiên trong đó Đường Nhu thừa nhận có cả yếu tố may mắn nữa. Một sự may mắn được số phận sắp đặt.
Khi được hỏi về nguyên nhân của trạng thái đó. Đường Nhu cũng rất vui vẻ mà trả lời. "Đó là món quà của số phận". Thật may mắn khi nó rơi vào tay Đường Nhu. Trong một lúc mà Hưng Hân cần đến nó. Và Đường Nhu đã cùng với nó đem đến thắng lợi cho Hưng Hân. Mùa giải năm đó Liên Minh đã trao danh hiệu MVP vòng chung kết cho Đường Nhu. Đường Nhu vẫn còn nhớ như in cái ngày mà mình nhận được danh hiệu và nhận phỏng vấn của Thường Tiên.

Đường Nhu đã gửi lời cảm ơn đến tất cả những người đồng đội đã chiến đấu cùng với mình trong cả mùa giải. Và cảm ơn cả những người hâm mộ đã ủng hộ tinh thần cho mình nữa. Một người từng bị phần lớn fan của chiến đội quay lưng lại có được sự ủng hộ trở lại của họ. Đấy không chỉ là một niềm vui. Đó là một sự thuyết phục mà Đường Nhu đã tạo ra đối với những người đó. Họ đã thực tâm quay lại ủng hộ cho người đã mang rắc rối đến cho chiến đội. Đó cũng là sự công nhận cho phong độ đã đạt đến đỉnh cao của Đường Nhu trong mùa giải thứ 13 diệu kỳ của Hưng Hân.
Không chỉ là trong sân đấu năm đó Đường Nhu còn rất vui vẻ ở bên ngoài sân đấu nữa. Đường Nhu còn vui hơn cả lúc kể về khoảng thời gian đó. "Lúc đó chúng tôi cũng rất hạnh phúc nữa". Thường Tiên không nhịn được trước màn cơm chó đấy mà nói.
Thường Tiên: Ý của chị là anh ấy đúng không. "Thần Vương- God King".
Đường Nhu: Đúng thế. Năm đó là năm đỉnh cao nhất của tôi. Anh ấy đã nghỉ nghỉ thi đấu nên chỉ có thể ủng hộ tôi từ phía sau. Thời điểm mà anh ấy từ bệnh viện trở lại tâm lý của tôi được giải toả hoàn toàn.
Thường Tiên: Tôi còn xem lại video về những trận đấu nổi tiếng của anh ấy đấy.
Đường Nhu: Đừng xem anh sẽ bị chóng mặt đấy.
Thường Tiên: Đúng thế. Tôi thật sự đã bị chóng mặt.
Cuộc sống và gắn liền với Vinh Quang chính là như vậy. Mỗi một niềm hạnh phúc đều gắn liền với thi đấu. Và còn gì hạnh phúc hơn khi được thi đấu lại luôn có người ủng hộ tinh thần chưa kể còn làm cho Đường Nhu set trang bị mạnh nhất lịch sử Vinh Quang. Cuộc sống của Đường Nhu lúc này chính là đỉnh cao nhất.
Thường Tiên tất nhiên không muốn hỏi quá sâu về tuyển thủ xuất hiện chỉ vài năm nhưng đã tạo thành ám ảnh cho đến cả hiện tại đó. Vinh Quang còn tạo ra một boss cấp 100 siêu cấp để ghi nhận tuyển thủ này như một huyền thoại của Vinh Quang. Boss này cũng có tên là biệt danh của tuyển thủ đó. Thần Vương. Mỗi lần phỏng vấn người đó là Thường Tiên phải uống thuốc an thần. Chỉ sợ mình hớ cái gì đấy thì chết dở.
Đường Nhu và tuyển thủ huyền thoại đó đã cùng nhau làm mọi thứ. Rồi một người thì giải nghệ. Một người thì cũng tạm thời nghỉ thi đấu. Một người đang trên đỉnh cao mà lại tạm thời nghỉ thi đấu. Đó là một quyết định rất ngờ nhưng nhìn lại trên khía cạnh một cô gái thì đó lại rất bình thường. Tuổi 26 tuổi đẹp nhất của một cô gái. Có thể dùng nó để tận hưởng hạnh phúc lớn nhất của đời người thì còn gì có thể hơn được nữa cơ chứ. Sau đó thì Đường Nhu vẫn trở lại với một phong độ cực cao mà. Quãng thời gian nghỉ thi đấu đó đâu có ảnh hưởng gì đến Đường Nhu đâu. Đấy chính xác là sức mạnh từ tình yêu như mọi người vẫn nói. Nó còn ảo diệu hơn cả "trạng thái của tuyển thủ" nữa. Quãng thơi gian đỉnh phong đó quả thực là một quãng thời gian không thể nào quên.
 
Last edited:

Revulsion

Cống hiến cấp cao
Bình luận
623
Số lượt thích
1,276
Location
Thái Bình
#4
Chương 4: Tuổi 30 hạnh phúc
Ở tuổi 30. Đường Nhu chính thức rời khỏi Vinh Quang chuyên nghiệp. Lùi về hỗ trợ cho chiến đội trên một cương vị mới. Giáo viên hướng dẫn cho tuyển thủ trẻ. Từ mùa hè đó. Đường Nhu đã được gọi theo một cái tên mới. Đường Giáo Luyện. Các tân binh được huấn luyện ở trong trung tâm huấn luyện tân binh của Hưng Hân đều lấy đội hình mùa 10 làm mục tiêu phấn đấu của mình. Câu chuyện về những tân binh vừa ra mắt đã vô địch là một động lực cực lớn cho các thanh niên trẻ đang chăm chỉ luyện tập này. Ở đây có những người trẻ sẽ vươn tới được giấc mơ thi đấu chuyên nghiệp. Có những người thì không. Xong tất cả đều hiểu rằng. Giấc mơ sẽ chỉ trở thành hiện thực khi mà họ cố gắng hết mình. Vì vị giáo luyện xinh đẹp đang quan sát bọn họ trước kia cũng phải như vậy. Thậm chí làm tốt hơn thế thì mới có thể đứng ở đỉnh Vinh Quang. Trong lúc mà mọi người vẫn đang luyện tập. Thì có một cặp bố con bước vào trụ sở của Hưng Hân. Hai người họ dừng chân trước phòng trưng bày. Nơi lưu lại tất cả những chiến tích lừng lẫy của Hưng Hân kể từ ngày thành lập cho đến hiện tại. Bế trên tay bé trai mới chỉ vài tuổi. Người đàn ông đang chỉ lên những bức ảnh chụp lại toàn đội Hưng Hân. Đứa trẻ cũng rất nhanh nhẹn mà líu lo.
Đây là bác Diệp. Mẹ nói bác Diệp chính là thầy của mẹ ở trong Vinh Quang. Bác Diệp là người thành công nhất.
Đây là bác Tô. Bác Tô là người xinh đẹp nhất và là đội trưởng đáng kính.
Người đàn ông không ngờ lại còn thêm vào cho cu con.
Bác Tô không chỉ xinh đẹp đâu. Bác Tô còn rất giỏi nữa. Bác ấy là người hi sinh thầm lặng cho chiến đội.
Cu con lại tiếp tục nhận người quen trên những khuôn mặt đang có trong bức hình.
Đây là bác Phương. Mẹ nói bác Phương là người tốt. Nhưng phong thái của bác ấy không được tốt.
Đây là chú Bánh Bao. Chú Bánh Bao rất vui tính. Con thích chơi cùng với chú ấy lắm.
Đây là chú Kiều. Chú ấy rất tốt bụng. Còn hay mua bánh cho con nữa.
Đây là bác Trần. Bác Trần chiều con nhất. Còn chiều hơn cả ba mẹ nữa.
Nói đến đây thì điện thoại của người đàn ông vang lên tiếng chuông.
"Alo. Con nghe đây ba. Vâng ạ. Vâng ạ."
Sau đấy thì người đàn ông nói với đứa bé.
Ông ngoại cần ba làm chút việc. Bây giờ ba nhờ bác Trần chơi với con nhé. Đứa bé rất vui vẻ vì như những gì cậu nhóc từng nói. Bác Trần mới là người chiều cậu nhóc nhất. Thế là chỉ một tẹo sau đó. Trần Quả phóng vèo ra bế lấy thằng cu con từ tay bố nó. Sau đó người đàn ông rời đi. Trong khi Trần Quả thì đang quấn chặt lấy thằng bé.
Ôi thằng cún con của bác. Bác nhớ con quá đi mất. Hihi. Hai ba con đang xem gì thế.
Thằng cu con chỉ tay về bức hình đang xem dở vừa xong. Thật ra xem đến đây thì thằng cu con cũng hết nhớ nổi ai với ai nữa. Vì những người còn lại ít gặp hơn hẳn. Thế là Trần Quả liền kể về những người này.
Đây là bác Ngụy. Bác ấy là người lớn tuổi nhất ở đây. Nhưng mà đừng có đi với bác ấy. Bác ấy toàn dạy mấy cái không tốt thôi.
Đây là chú La. Chú ấy là người rất thông minh. Chú ấy đóng góp thầm lặng cho chiến đội rất nhiều. Nên mới ít xuất hiện.
Đây là chú An. Chú ấy là một người lý chí. Chú ấy bây giờ là quản lý bộ phận kinh doanh đấy. Nhờ chú ấy mà chiến đội kiếm được rất nhiều tiền. Có cả tiền mua bánh cho cháu đấy.
Sau bức ảnh về tập thể Hưng Hân thì là một bức ảnh khác về đội tuyển quốc gia Vinh Quang. Trần Quả rất hào hứng giới thiệu với cu con. Còn lúc này Đường Nhu đã lẳng lặng đứng sau hai bác cháu. Sau khi kết thúc giờ luyện tập buổi sáng cho các học viên.
Người này con phải gọi là bác. Bác ấy tên là Vương Kiệt Hy. Biệt hiệu của bác ấy là Ma Thuật Sư. Bác ấy rất rất giỏi. Từng đánh bại mẹ con rất nhiều lần. Bác ấy so với bác Diệp chỉ kém hơn một xíu thôi.
Còn bác này tên là Chu Trạch Khải. Bác ấy điều khiển nhân vật có biệt hiệu là Súng Vương. Bác ấy được gọi là người đẹp trai nhất trong Vinh Quang đấy. Không chỉ đẹp trai mà còn vô cùng tài giỏi nữa. Bác ấy có cực kỳ nhiều người hâm mộ.
Còn chú này. Tên là Tống Kỳ Anh. Chú ấy là người thứ hai được mang theo danh hiệu Quyền Hoàng. Chú ấy cũng rất giỏi. Còn người đầu tiên đây để bác mở cho con xem. Bác ấy tên là Hàn Văn Thanh. Là đối thủ cả đời của bác Diệp đấy.
Tiếp theo là bác này. Bác này tên là Hoàng Thiếu Thiên. Bác ấy là người sở hữu Kiếm Thánh. Bác ấy nói rất nhiều. Nhưng càng nói nhiều thì thi đấu càng hay. Đó là đặc điểm của bác ấy.
Người này là chú Tôn. Chú ấy là người thứ hai sở hữu Đấu Thần vang danh thiên hạ. Người đầu tiên sở hữu chính là bác Diệp. Chú ấy cũng rất giỏi. Chỉ là chú ấy với mẹ con cùng nghề. Nên bác không thể ủng hộ chú ấy được.
Lúc này thằng cu con mới hỏi một câu rất ngây thơ y như trẻ con vẫn hay hỏi. "Bác ơi. Vậy ai là người mạnh nhất ạ".
Trần Quả không suy nghĩ mà trả lời. Mẹ con. Bác Diệp là người giỏi nhất trong mắt tất cả mọi người. Còn với bác mẹ con là người giỏi nhất. Không phải bàn.
Thằng cu con cũng rất phấn khích mà gật đầu. Ba con cũng nói như vậy ạ. Ba con nói người giỏi nhất là mẹ con.
Lúc này thì Đường Nhu mới cười vui vẻ rồi đưa tay ra đón lấy thằng cu con. Trần Quả cũng ngay lập tức đưa thằng bé cho mẹ cuả nó. Đường Nhu cười nói.
Tiểu Hưng à. Ba con nói thế là vì ba con yêu mẹ thôi. Chứ mẹ không phải người giỏi nhất đâu. Mẹ còn kém nhiều người lắm.
Trần Quả lúc này mới tò mò hỏi.
Trần Quả: Vậy ba con có nói. Ba con đứng thứ mấy không.
Tiểu Hưng: Ba con nói. Ba con không được xếp hạng ạ.
Thế là hai người Đường Nhu, Trần Quả đều cười. Đường Nhu vừa cười vừa nói.
Đúng thế ba con không được xếp hạng. Vì chẳng có ai đồng hạng với ba con cả.
Đứa con trai đầu lòng của Đường Nhu được đặt tên là Hưng. Năm nay đã được ba tuổi. Năm đó Đường Nhu nghỉ thi đấu chính là để sinh nhóc con này. Dự định của Đường Nhu là sinh thêm một bé gái nữa đặt tên là Hân. Tên của hai đứa cũng chính là Hưng Hân. Tên của chiến đội cũng là biểu hiện cho hạnh phúc tuổi 30 của Đường Nhu.
 

Bình luận bằng Facebook