Một mùa hè nữa lại đến. Năm nay Đường Nhu bước vào tuổi 18. Vừa mới tốt nghiệp trung học độ tuổi mà ai cũng phải lựa chọn cho mình con đường tiếp sau đây mà họ phải đi. Học đại học hay đi làm nghề. Cũng có một số bạn trẻ nó năng khiếu riêng biệt thì sẽ theo học những ngành nghệ thuật. Đường Nhu được tính là nằm trong số này. Từ nhỏ Đường Nhu đã học piano. Trình độ cũng đã đến một cấp độ nhất định. Nếu tiếp tục đi theo con đường này thì nhất định sẽ có thành tựu. Chỉ là Đường Nhu có thể đạt được đến mức nào thì đến bản thân Đường Nhu cũng không biết. Bởi vì học đàn với Đường Nhu giống như một thói quen giống như một việc mà mình bắt buộc phải làm. Còn hỏi Đường Nhu có thực sự thích học piano hay không. Câu trả lời sẽ là không biết. Bởi vì khi nghe bạn bè cùng lớp kể về ước mơ kể về những việc mình muốn làm trong ít nhất là 4 năm sắp tới. Đường Nhu thấy được sự hạnh phúc trong những đôi mắt sáng long lanh đấy. Còn khi Đường Nhu kể về việc tiếp tục theo học đàn của mình. Trong mắt Đường Nhu lại hoàn toàn không có sự hạnh phúc đó. Đường Nhu không hiểu được. Vấn đề gì đang xảy ra. Thời gian ghi nguyện vọng sau kỳ thi vẫn còn. Cách duy nhất Đường Nhu có thể làm hiện tại là về nói chuyện với ba của mình.
Đường Nhu: Ba ơi. Con có thể không theo học nhạc nữa được không ạ.
Chủ tịch Đường: Sao vậy con gái. Có vấn đề gì à.
Đường Nhu: Con thực sự không biết. Là mình có thích học nhạc hay không.
Chủ tịch Đường: Ba hiểu rồi. Vậy bây giờ con đang muốn làm gì hay học gì.
Đường Nhu: Con thật sự không biết. Mấy ngày gần đây. Khi các bạn bàn bạc với nhau về điền nguyện vọng sau khi thi cao khảo. Con mới nhận ra là mình hình như không có hứng thú với bất cứ cái gì. Con không có ước mơ như các bạn. Con cũng không chắc là sau khi học đàn con có thể trở thành một nghệ sĩ piano.
Chủ tịch Đường: Vậy à. Ba có ý này. Vậy sau khi thi cao khảo xong. Con cứ để trống tất cả nguyện vọng. Con hãy đi ra ngoài kia. Đi tìm lấy chuyện con muốn làm. Rồi con sẽ tìm được thôi. Vì ngày xưa. Lúc ba mưới bắt đầu kinh doanh. Ba cũng thay đổi ngành nghề rất nhiều rồi mới có được thành công. Chỉ khi tự mình trải nghiệm. Con mới biết cái gì làm cho mình yêu thích. Cái gì làm cho mình hứng thú.
Đường Nhu: Vâng ạ. Con sẽ làm thế.
Thế là sau khi thi cao khảo. Đại tiểu thư của nhà họ Đường một mình ra ngoài du ngoạn. Cô bé đi nhiều nơi tiếp xúc với rất nhiều người mới. Thử nhiều công việc bán thời gian. Từ phát tờ rơi cho đến bán hàng thời vụ. Tất cả đều đã làm qua.
Ngày hôm đó. Trên một hành trình mới. Đường Nhu ngồi trên một đoàn tàu cao tốc. Cô bé bất ngờ nghe được một lời bài hát thế này. “Một kiếp này phảng phất như một hồi mộng. Nhìn mặt trời lên rồi lặn. Đuổi theo tịch dương ngả về tây. Một đoạn hành trình này lẽ ra trên mặt không nên có nước mắt. Hướng về phương xa cuồng chạy. Nghênh đón gió cát cuồn cuộn. Ai ngắm qua hoàng hôn tuyệt mỹ ngày hôm ấy. Đem ngày mai đặt tận nơi cuối con đường.”
Bài hát kể về hành trình của một người lữ khách. Đường Nhu bất chợt mình cũng đang như vậy. Nhưng mình đang đi tìm cái gì thì Đường Nhu vẫn chưa biết. Thế rồi có thông báo từ nhà ga. Tàu đã vào bến. Đây là bến trung tâm của thành phố H. Đường Nhu tự nhẩm trong đầu. Thành phố H rồi cơ à. Vậy mình cũng xuống đây thử một chút nhỉ. Rồi cô nhóc xuống tàu.
Đường Nhu mang theo vali hành lý nhỏ của mình bắt đầu đi trên những con đường xa lạ từ bến tàu trung tâm ra đến bên ngoài. Trời đã gần về tối. Mà Đường Nhu vẫn chưa biết mình nên dừng chân ở đâu để nghỉ lại. Còn đang nghĩ miên man thì Đường Nhu bất chợt nhìn thấy một cái gì đó đang sáng sáng ở trên cao. Ngẩng đầu lên thì thấy hai chữ màu đỏ. Gia Thế. Cái tên nghe rất cao lãnh. Đường Nhu không biết tòa nhà trước mặt này làm gì mà lại có cái tên như thế. Rồi cô quay sang bên đối diện. Cũng có một hàng chữ khác. Hội quán Hưng Hân. Nhìn vào thì nhận ra đây là tiệm net. Trong tiệm net chắc chắn là có bán đồ ăn. Và nếu cần thiết thì có thể ngủ lại tại bàn máy cũng được. Đường Nhu quyết định băng qua đường tiến về phía tiệm net kia. Một cô gái xinh đẹp lại kéo theo vali đi lại làm cho rất nhiều người chú ý. Trong đó có một cô gái xinh đẹp khác. Người đang đứng trong quầy thu ngân. Đường Nhu tiến đến trước quầy. Tất nhiên là muốn dùng máy tính. Tiện thể lát nữa sẽ gọi thêm chút đồ ăn. Mục đích của việc dùng máy cũng chỉ là tìm kiếm mấy địa chỉ có phòng thuê trọ để Đường Nhu có thể ơ lại ít nhất là vài ngày. Còn chưa quay đi thì Đường Nhu chú ý đến tờ thông báo dán ngay trên quầy. Đang tuyển người làm. Cái quan trọng nhất trong thông báo là bao ăn bao ở. Cái này thì Đường Nhu cực kỳ ưng ý. Ngay lập tức Đường Nhu hỏi chị gái xinh đẹp đang đứng trong quầy.
Đường Nhu: Cho em hỏi một chút. Thông báo tuyển người này hiện tại còn hiệu lực không ạ.
Trần Quả: Còn chứ. Em muốn đăng ký à.
Đường Nhu: Vâng ạ.
Trần Quả: Công việc cũng không khó lắm. Để chị hướng dẫn cho em. Chị là chủ ở đây.
Như vậy mối lương duyên giữa hai người bắt đầu. Và tiệm net Hưng Hân từ đấy có thêm một ai gái trông net xinh đẹp. Cả ca đêm cả ca ngày đều có mặt. Rất nhiều anh khách đã quay lại chỉ để nhìn thấy hot girl mới đến này. Tiệm net từ đó cũng có thêm một ít khách quen. Chưa kể thỉnh thoảng Trần Quả nhờ trông nick Vinh Quang của mình Đường Nhu thao tác theo kiểu mù mờ mà Trần Quả chỉ cho không những không gây ra sai lầm gì mà còn đem lại hiệu quả tốt đến mức không ngờ nữa. Có lẽ Đường Nhu cũng không ngờ được rằng. Mình lại đến với thứ sẽ gắn bó với bản thân cả 10 năm sau đó một cách tự nhiên như thế.
Đường Nhu: Ba ơi. Con có thể không theo học nhạc nữa được không ạ.
Chủ tịch Đường: Sao vậy con gái. Có vấn đề gì à.
Đường Nhu: Con thực sự không biết. Là mình có thích học nhạc hay không.
Chủ tịch Đường: Ba hiểu rồi. Vậy bây giờ con đang muốn làm gì hay học gì.
Đường Nhu: Con thật sự không biết. Mấy ngày gần đây. Khi các bạn bàn bạc với nhau về điền nguyện vọng sau khi thi cao khảo. Con mới nhận ra là mình hình như không có hứng thú với bất cứ cái gì. Con không có ước mơ như các bạn. Con cũng không chắc là sau khi học đàn con có thể trở thành một nghệ sĩ piano.
Chủ tịch Đường: Vậy à. Ba có ý này. Vậy sau khi thi cao khảo xong. Con cứ để trống tất cả nguyện vọng. Con hãy đi ra ngoài kia. Đi tìm lấy chuyện con muốn làm. Rồi con sẽ tìm được thôi. Vì ngày xưa. Lúc ba mưới bắt đầu kinh doanh. Ba cũng thay đổi ngành nghề rất nhiều rồi mới có được thành công. Chỉ khi tự mình trải nghiệm. Con mới biết cái gì làm cho mình yêu thích. Cái gì làm cho mình hứng thú.
Đường Nhu: Vâng ạ. Con sẽ làm thế.
Thế là sau khi thi cao khảo. Đại tiểu thư của nhà họ Đường một mình ra ngoài du ngoạn. Cô bé đi nhiều nơi tiếp xúc với rất nhiều người mới. Thử nhiều công việc bán thời gian. Từ phát tờ rơi cho đến bán hàng thời vụ. Tất cả đều đã làm qua.
Ngày hôm đó. Trên một hành trình mới. Đường Nhu ngồi trên một đoàn tàu cao tốc. Cô bé bất ngờ nghe được một lời bài hát thế này. “Một kiếp này phảng phất như một hồi mộng. Nhìn mặt trời lên rồi lặn. Đuổi theo tịch dương ngả về tây. Một đoạn hành trình này lẽ ra trên mặt không nên có nước mắt. Hướng về phương xa cuồng chạy. Nghênh đón gió cát cuồn cuộn. Ai ngắm qua hoàng hôn tuyệt mỹ ngày hôm ấy. Đem ngày mai đặt tận nơi cuối con đường.”
Bài hát kể về hành trình của một người lữ khách. Đường Nhu bất chợt mình cũng đang như vậy. Nhưng mình đang đi tìm cái gì thì Đường Nhu vẫn chưa biết. Thế rồi có thông báo từ nhà ga. Tàu đã vào bến. Đây là bến trung tâm của thành phố H. Đường Nhu tự nhẩm trong đầu. Thành phố H rồi cơ à. Vậy mình cũng xuống đây thử một chút nhỉ. Rồi cô nhóc xuống tàu.
Đường Nhu mang theo vali hành lý nhỏ của mình bắt đầu đi trên những con đường xa lạ từ bến tàu trung tâm ra đến bên ngoài. Trời đã gần về tối. Mà Đường Nhu vẫn chưa biết mình nên dừng chân ở đâu để nghỉ lại. Còn đang nghĩ miên man thì Đường Nhu bất chợt nhìn thấy một cái gì đó đang sáng sáng ở trên cao. Ngẩng đầu lên thì thấy hai chữ màu đỏ. Gia Thế. Cái tên nghe rất cao lãnh. Đường Nhu không biết tòa nhà trước mặt này làm gì mà lại có cái tên như thế. Rồi cô quay sang bên đối diện. Cũng có một hàng chữ khác. Hội quán Hưng Hân. Nhìn vào thì nhận ra đây là tiệm net. Trong tiệm net chắc chắn là có bán đồ ăn. Và nếu cần thiết thì có thể ngủ lại tại bàn máy cũng được. Đường Nhu quyết định băng qua đường tiến về phía tiệm net kia. Một cô gái xinh đẹp lại kéo theo vali đi lại làm cho rất nhiều người chú ý. Trong đó có một cô gái xinh đẹp khác. Người đang đứng trong quầy thu ngân. Đường Nhu tiến đến trước quầy. Tất nhiên là muốn dùng máy tính. Tiện thể lát nữa sẽ gọi thêm chút đồ ăn. Mục đích của việc dùng máy cũng chỉ là tìm kiếm mấy địa chỉ có phòng thuê trọ để Đường Nhu có thể ơ lại ít nhất là vài ngày. Còn chưa quay đi thì Đường Nhu chú ý đến tờ thông báo dán ngay trên quầy. Đang tuyển người làm. Cái quan trọng nhất trong thông báo là bao ăn bao ở. Cái này thì Đường Nhu cực kỳ ưng ý. Ngay lập tức Đường Nhu hỏi chị gái xinh đẹp đang đứng trong quầy.
Đường Nhu: Cho em hỏi một chút. Thông báo tuyển người này hiện tại còn hiệu lực không ạ.
Trần Quả: Còn chứ. Em muốn đăng ký à.
Đường Nhu: Vâng ạ.
Trần Quả: Công việc cũng không khó lắm. Để chị hướng dẫn cho em. Chị là chủ ở đây.
Như vậy mối lương duyên giữa hai người bắt đầu. Và tiệm net Hưng Hân từ đấy có thêm một ai gái trông net xinh đẹp. Cả ca đêm cả ca ngày đều có mặt. Rất nhiều anh khách đã quay lại chỉ để nhìn thấy hot girl mới đến này. Tiệm net từ đó cũng có thêm một ít khách quen. Chưa kể thỉnh thoảng Trần Quả nhờ trông nick Vinh Quang của mình Đường Nhu thao tác theo kiểu mù mờ mà Trần Quả chỉ cho không những không gây ra sai lầm gì mà còn đem lại hiệu quả tốt đến mức không ngờ nữa. Có lẽ Đường Nhu cũng không ngờ được rằng. Mình lại đến với thứ sẽ gắn bó với bản thân cả 10 năm sau đó một cách tự nhiên như thế.