Tôn Tường - Cậu có xứng không?

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Staff member
Bình luận
1,000
Số lượt thích
3,939
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#1
Tôn Tường là một thiên tài.

Tính đến thời của cậu, sau 4 năm kể từ Vương Kiệt Hi, Tôn Tường là người duy nhất phá vỡ rào cản tân binh, điều mà cả Thế hệ Hoàng kim lấp lánh chẳng ai làm được.

Tôn Tường solo với Hàn Văn Thanh kéo dài hơn 10 phút, gấp đôi gấp ba lần độ dài tiêu chuẩn 5 phút bình thường. Hai bên đánh gần như ngang tay, chỉ thua một chiêu cuối do thiếu kinh nghiệm.

Cậu vừa nghe đến Rồng Ngẩng Đầu đã có thể biết vanh vách “dĩ nhiên từng nghe qua nó, cũng biết rõ nguyên lý của những thao tác tinh vi ấy, thậm chí còn từng nghiên cứu thử, nhưng cậu ta vẫn không làm được nó. Ý thức, kinh nghiệm, tốc độ tay, thiếu một thứ cũng không được”. Với nghề mà chỉ chơi chuyên một tháng ngắn ngủi đã nghiên cứu tận trick khó như Rồng Ngẩng Đầu thì không thể nói là Tôn Tường chơi pháp sư chiến đấu không dụng tâm hoặc không bá. Sau khi bị kích thích thì tự lén lút luyện ra Rồng Ngẩng Đầu với biên độ xoay còn lớn hơn Diệp Tu chỉ trong vài tháng. Một năm sau cậu lại đánh ra một kỹ thuật mới Rồng Quay Đầu ở vòng chung kết khiêu chiến.

Tôn Tường vừa cầm nhân vật cuồng kiếm sĩ không xịn xò gì dẫn dắt Việt Vân càng cùi hơn lao vào Vòng chung kết, đủ sức sút văng các đội mạnh lâu năm khác, vừa chơi song song pháp sư chiến đấu đến độ lọt mắt xanh của Gia Thế - nơi có tiêu chuẩn pháp sư chiến đấu mà đứng thứ nhì thì Liên minh chẳng nhà nào dám đứng nhất. Họ thậm chí đánh giá cậu đủ trình độ chơi tốt cái nghề mà thậm chí còn không phải nghề chính của cậu để thay thế ông tổ của nghề Diệp Thu.

Gia Thế giàu chứ không mù, không dại gì xúc một em tân binh gà tơ lóng ngóng về train tỉ mỉ lại, vậy chẳng thà đôn đốc từ trại huấn luyện trẻ lên. Họ cần một thiên tài vừa về đã đủ trình độ để điều khiển nhân vật mạnh nhất Vinh Quang và đủ khí thế đè bẹp Diệp Thu, và Tôn Tường đã (phần nào) làm được điều đó với cái chất xấc xược thách thức chủ nhân Nhất Diệp Chi Thu ngay ngày chuyển giao, cũng như biểu hiện thần dũng uy phong 1v3 trên lôi đài với 301 sau kỳ chuyển nhượng.

Nói “phần nào” thay vì “hoàn toàn” là bởi ai cũng biết Diệp Tu đã thành tinh nên chẳng có chuyện hắn bị một thằng tân binh doạ sợ và sau này còn dắt đội đi mần gỏi ngược lại nó vô số lần, thêm cả 301 cố ý dụ khị Tôn Tường high ở lôi đài để trận đoàn đội đánh tách rời mọi người.

“Chắc chắn không có tân binh nào nổi hơn cậu ta dù cùng là cùng năm như Đường Hạo.”

Thậm chí nhìn xa hơn đi nữa thì dàn tuyển thủ trẻ từ mùa 7 trở về sau, chẳng ai bản lĩnh được như Tôn Tường cả. Tân binh tốt nhất Triệu Vũ Triết, Lư Hãn Văn, Đường Nhu, thiên tài Cao Anh Kiệt, Tần Mục Vân vượt rào cản tân binh… đấu với Tôn Tường, ai dám cược họ trên kèo Tôn Tường?

Quay về mùa 7 - một mùa cá nhân mình đánh giá rất cao sau Thế hệ Hoàng kim - đến Đường Hạo người bá xếp thứ hai sau Tôn Tường thì cũng phải sau trận Tân Binh Khiêu Chiến mới được Hô Khiếu chấm mút vào tận mùa hè, chứ không như Tôn Tường được Gia Thế hốt nhanh cho nóng khi mới nửa mùa 8 và khi cậu mới chỉ cầm cuồng kiếm sĩ. Thành tích mùa 8 của Đường Hạo? Chấp luôn hai tuyển thủ thế hệ mới Đường Hạo và Trâu Viễn cùng toạ trấn thì Bách Hoa còn chẳng lọt vào được Vòng chung kết.

Còn Tôn Tường? Dẫn Gia Thế đường đường chiến đội nhà giàu, nhân vật cấp thần, tuyển thủ hạng sao rớt ra khỏi Liên minh.

Tôn Tường đúng là một thiên tài.



Gia Thế cung phụng, người hâm mộ ủng hộ, đến cựu đội trưởng cũng mong mỏi cậu cứu lấy Gia Thế. Thế mà họp báo sau khi Gia Thế thua tơi tả, cậu cũng không biết an ủi fan lên sĩ khí, chỉ biết cáu giận ra mặt trút tâm tình của mình ở một giai đoạn chuyển giao cực kỳ nhạy cảm. Càng đừng nói sau này đội ngũ lao thẳng khỏi Liên minh vội vàng còn hơn đi đầu thai, tuy không phải lỗi của một mình cậu, nhưng chắc chắn cậu không vô tội.

Tôn Tường, cậu có xứng với Gia Thế không?


Trong đội cậu có đệ nhất bậc thầy pháo súng, đấu pháp phối hợp với Nhất Diệp Chi Thu nhuần nhuyễn thứ hai thì không ai chủ nhật, “khi tuyển thủ hạch tâm lực chọn cách tấn công, hành động đầu tiên của Tô Mộc Tranh luôn là suy nghĩ xem nên làm thế nào để trợ thủ phát huy được hết khả năng phối hợp.” Đáng tiếc thay cậu lại không hề biết tận dụng một support tuyệt vời, đến độ Tô Mộc Tranh phải bất đắc dĩ chuyển sang tay đấm DPS mới có chỗ phát huy trong đội hình. Càng tức hơn nữa là không phải thằng lỏi này không biết, nhưng mà ku cậu đách thèm để tâm.

“Tôn Tường chưa chắc không có năng lực này, nhưng giờ cậu ta chưa ý thức được nó.”

“Bởi tuyển thủ hạch tâm của Gia Thế hiện nay là một tuyển thủ theo chủ nghĩa cá nhân.”

Tôn Tường, cậu có xứng với Tô Mộc Tranh tuyển thủ Pháo Bình Phong phối hợp được tôn số 1 Liên minh không?


Sau trận Tân binh khiêu chiến với Hàn Văn Thanh thất bại bị ném vào mặt câu “còn non lắm” và pha “dằn mặt” Rồng Ngẩng Đầu Diệp Tu đánh ra ngay sau đó thì ngày hôm sau cậu vẫn còn chìm trong ủ rủ, thua Lâm Kính Ngôn trên lôi đài All-Stars, một lão tướng vừa thua còn thảm hơn cả cậu hôm qua. Tâm lý chưa đủ vững, thua xong thì ỉu xìu lết xuống sân, còn tiến hoá lùi hơn cả hôm qua thua Hàn Văn Thanh còn biết đường ráng gượng cười.

Tôn Tường, cậu có xứng với vé vào All-Stars không?


“Tôn Tường thua cũng đã thua, đương nhiên không thể phản bác, lúc đó cũng không mất bao nhiêu phong độ. Chỉ có đồng đội mới biết sau đó Tôn Tường đã tức giận tới mức nào, mất tập trung liên tục trong nhiều ngày. Người có lòng tốt an ủi, đều có tỷ lệ cao dẫm phải đinh.”

Chưa nói đến việc cậu chơi Nhất Diệp Chi Thu thua Diệp Tu thật hay không, thậm chí không tính xem cậu có làm đội trưởng tốt hay không, thì cậu từ chối ý tốt của người khác, cư xử tuỳ hứng xấc xược bộp chộp cả người đầy gai như thế thì làm sao làm một đồng đội tốt? Huống hồ, thắng thua là chuyện bình thường của tuyển thủ chuyên nghiệp. Phong độ bấp bênh mất tập trung đến độ thua Lâm Kính Ngôn ngày hôm sau thì thôi đi, nhưng đến nhiều ngày vẫn còn căm tức mãi không tập trung được.

Tôn Tường, cậu có xứng làm tuyển thủ chuyên nghiệp không?


Sau trận PK giữa Dạ Vũ Thanh Phiền với Quân Mạc Tiếu trong đấu trường tu chỉnh, Kiếm Thánh thân là người trong cuộc xem lại replay, bàn với đội trưởng Dụ Văn Châu về sau tán nhân sẽ gây sóng gió thế nào cho Liên minh.

Quyền Hoàng tuy cũng một mình xem lại trận đấu, lại dừng và đổi góc nhìn liên tiếp để đánh giá trọn vẹn, ánh mắt không tập trung vào một điểm cụ thể nào, dường như chỉ muốn xem những thao tác thể hiện phong độ đỉnh cao của đối thủ cả đời, xem đến hài lòng thoả ý mới ngừng, chờ mong ngày quay về tái chiến.

Ma Thuật Sư đêm đó còn chưa vội xem lại replay, người ta còn đang thăm dò thực lực Nghĩa Trảm ở đấu trường, phòng hờ trước cho đối thủ tương lai của Vi Thảo.

Còn tuy cậu cũng tập tành “replay chục lần như Hàn Văn Thanh, chỉ khác là Tôn Tường nhìn một lần cả video, thêm nữa là từ đầu đến cuối đều chỉ dùng một loại góc nhìn, là góc nhìn từ thị giác của Hoàng Thiếu Thiên. Cậu ta vừa lặng lẽ xem, thỉnh thoảng còn lẩm bẩm gì đó. . .” Cầm trong tay Đấu Thần, cậu không buồn để ý hậu quả của tán nhân như 3 người kia, chỉ chăm chăm muốn thay chỗ Hoàng Thiếu Thiên so đấu cùng Diệp Thu. Không biết nên khen cậu chơi đẹp công bằng hay nói cậu ương bướng nữa, nằng nặc không dừng replay hay tua lại, càng không đổi góc nhìn như Hàn Văn Thanh.

Tôn Tường không để tâm tương lai khó lường, cậu chỉ muốn hiện tại đánh bại hắn đường đường chính chính. Cậu không quan tâm sau này Gia Thế có thắng Diệp Thu không, cậu chỉ muốn mình chiến thắng Diệp Tu.

Tôn Tường, cậu có xứng với Ngũ Thánh không?


Nhưng Lưu Hạo vẫn đưa cậu ta pháp sư chiến đấu – nghề mà cậu ta mới chơi được nửa giải đấu năm nay, không thể không nói gã đã hiểu thấu tính cách Tôn Tường.

Đưa cho Tôn Tường một tài khoản có nghề vốn dĩ của cậu, có lẽ cậu sẽ phát huy tốt hơn. Nhưng theo tính tình kiêu ngạo tự phụ của Tôn Tường, cậu ta chắc chắn sẽ không hiểu, sợ rằng còn không hài lòng. Đó chẳng khác gì bảo mình không tin tưởng vào thực lực pháp sư chiến đấu của Tôn Tường, chạm tự ái của cậu ta.”

Đội phó Lưu Hạo chẳng coi cậu là cái đinh gì trong mắt ngoài “hoạ chú chịu, phúc anh hưởng” trước truyền thông, còn lại gã vẫn tự tin mình nắm trùm Gia Thế. Thân làm đội trưởng mà cậu bị người khác nắm được thóp, hiểu rõ thói hư tật xấu của mình và thao túng ngược như con rối thế à? Thậm chí Trần Dạ Huy làm bên công hội còn biết ngầm khích tướng cho Tôn Tường kể lể Quân Mạc Tiếu lợi hại thế nào trong cuộc họp các ban, nhằm kích Tôn Tường máu nóng xông đầu lén chạy vào game xử lý giùm. Hai bộ phận chiến đội công hội riêng biệt, mà đến gã cũng biết tính Tôn Tường bộp chộp ra sao để lợi dụng.

Đội trưởng nhà nào lại hình tượng vô trách nhiệm đến độ tiếng “lành” đồn xa như thế? Nhìn sang Lam Vũ, Vi Thảo, Bá Đồ mà xem, hội trưởng người ta cũng tìm đội trưởng vụ Quân Mạc Tiếu đấy, nhưng là vì tin tưởng nể phục chứ không phải bị lợi dụng mượn dao giết người ngược.

Tôn Tường, cậu có xứng với cái ghế đội trưởng không?


Cậu đánh với đội Nghĩa Trảm trong game, nào là Rồng Ngẩng Đầu trúng Diệp Tu mình hằng ước ao, Đâm Liên Tiếp tách ra đâm hai người có khoảng cách, thoát khỏi kẽ hở của ngàn lớp công kích Thiên Lôi Địa Hỏa dày đặc, Thiên Kích chữ V, tấn công ninja từ phía sau “như mọc mắt từ sau lưng”, đánh trúng lựu đạn lại không nổ mà bay ngược về… đều là thao tác đỉnh cấp, song “hoàn toàn không cần thiết, động tác thừa nhiều lắm, toàn sơ hở thôi.”

Tôn Tường ham hư vinh, không khoe khoang sẽ chết. Cậu khác với Chu Trạch Khải, người ta là thao tác hoa lệ nhưng có dụng, cậu là đẹp nhưng dư thừa, càng làm màu càng nhiều sơ hở.

Cậu nghe Diệp Tu nói team bên mình sẽ thua vì đây là đấu đoàn đội và bên hắn đông hơn, dù đã bị sự phối hợp của đám “tôm tép” Nghĩa Trảm dập cho tơi bời trước đó, Tôn Tường vẫn không hề lọt tai, vẫn lao ra khỏi phạm vi cover của đoàn đội mà truy lùng một mình để rửa nhục. Đám Lưu Hạo cũng tính là trình giỏi, nhưng chính Lưu Hạo còn tự cảm nhận được trong mắt cậu thì e là đồng đội cũng cùi không kém đám Nghĩa Trảm, vô dụng nên mới bị kẻ địch xúc.

Còn cậu thì luôn chứng minh đồng đội đã nghĩ đúng.

Thấy 3/4 đồng đội mình đều bị lên dĩa chỉ còn dư Lưu Hạo, trong khi phe địch còn vẹn nguyên thì cậu chẳng mảy may rén hơn vì vốn cậu chẳng coi trọng sức đánh đồng đội, nên vẫn dám cười khẩy nhào lên xử “đám cỏ dại” Nghĩa Trảm. Đúng là vừa khinh người vừa tự tin, quả thật cậu cũng có vài thao tác rất bá, nhưng hiển nhiên bảy đánh một không chột cũng què, đến cuối vẫn bị nguyên team Nghĩa Trảm tẩm quất.

Diệp Tu bảo hãy gọi Lưu Hạo đến giúp đi vì bọn anh cũng đánh hội đồng mà, Tôn Tường tái mét mặt nhất quyết không thèm nhìn Lưu Hạo nữa. Cậu thà tự gồng để rồi tự ngỏm, dường như kêu gọi giúp đỡ từ đồng đội là chuyện gì rất mất mặt.

“Dạng như cậu, đừng có đánh Vinh Quang, đi chơi Super Mario hay Galaxian đi, luôn có thứ thích hợp với cậu hơn đấy.”

Tôn Tường, cậu có xứng đánh Vinh Quang không?


Khi cậu bị quản lý mắng té tát vì lén lên mạng hóng hớt Quân Mạc Tiếu PK Dạ Vũ Thanh Phiền, hẳn cũng là lần đầu tiên chàng thiên tài trẻ được “cưng như cưng trứng hứng như hứng hoa” bị mắng đến nỗi sầm cả mặt, quá dễ tự ái. Bị Lưu Hạo khích chỉ với một câu Diệp Thu dẫn đội Nghĩa Trảm 7 người dễ dàng bem chết một đám game thủ, thì cậu bộp lại liền “mình tôi cũng có thể đánh chết một đội người chơi thường”, rồi nóng máu bị dụ vào game đánh với Diệp Tu.

Trong tiệc tẩy trần Tiêu Thời Khâm, Đào Hiên còn không quên hỏi han cậu sợ cậu bất an nghĩ linh tinh, dù trong thâm tâm hắn và trên dưới Gia Thế đều hiểu Tiêu Thời Khâm đến để quản lý chiến đội giùm cậu. Thậm chí khi Tôn Tường thua lôi đài và ngay trước trận đoàn đội lúc Tô Mộc Tranh chạy sang Hưng Hân, thì Đào Hiên dù sầu thúi ruột cũng cắn răng cổ động sĩ khí chứ hắn chẳng tin cậu sẽ đứng ra làm điều đó được.

Cả câu lạc bộ từ ông chủ đến quản lý đến đồng đội ai cũng biết cậu huênh hoang, không biết nhìn bầu không khí, ai cũng nhìn thấu cậu dở cái gì yếu cái gì, ai cũng không kính trọng cậu. Gặp chuyện trọng đại mọi người đều nhờ vả và tin tưởng Tiêu Thời Khâm. Nếu Tiêu Thời Khâm mà bụng dạ nham hiểm thì cậu toi đời rồi.

Có lẽ ông trời thương tình, Tiêu Thời Khâm sống có đức và dễ tánh nhất trong bốn bậc thầy chiến thuật. Cướp boss hoang dã cậu chỉ chăm chăm lo thù riêng thay vì giết boss, tách rời đội thì hắn đi lụm cậu về. Ganh phá kỷ lục với Diệp Tu không thành, đoàn đội hoang mang, hắn khéo ăn nói khuyên mọi người từ bỏ trong khi cậu còn giục giã làm um lên. Cậu không hiểu dụng ý của ban quản lý hoặc cứng đầu nằng nặc đòi cầm Nhất Diệp Chi Thu vào game, hắn khuyên nhủ mềm mỏng, giải thích tường tận, dỗ dành lừa gạt cậu cho êm chuyện.

Cậu chọc hắn đau đầu nhắc cũng không ngộ ra, quậy tanh bành khuyên cũng chẳng ăn thua, tuỳ hứng vứt team đó, trong khi Tiêu Thời Khâm vừa dọn hậu quả vừa chu toàn cho cậu mặt mũi “dù sao cũng là đội trưởng Gia Thế bọn họ, hạch tâm, vương bài, vứt đó không lo hình như cũng không thỏa đáng cho lắm”.

““Tôn đội.” Tiêu Thời Khâm lên tiếng, tiếng gọi này chứa rất nhiều cảm xúc khó nói. Tôn Tường là đội trưởng của họ, nhưng trong đội bây giờ, người giống đội trưởng lại là Tiêu Thời Khâm. Tôn Tường làm đội trưởng chỉ có danh mà không có thật.”

Tôn Tường, hắn hết lòng phò tá cậu không nề hà cực nhọc, còn cậu chỉ vô tư hưởng thụ hào quang đội trưởng mà không thực hiện nghĩa vụ, cậu có xứng với hai chữ “Tôn đội” Tiêu Thời Khâm gọi không?


Thằng này đúng là thiên tài, mọi người không thể không thừa nhận. Nhưng vấn đề là thằng nhóc này khá ngang ngược càn rỡ, cho dù có thực lực thực sự, quan hệ với người khác cũng không tốt đẹp gì. Không nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp hoanh nghênh gã cho lắm.

Tôn Tường cũng đang tức điên, nhưng hai tay vốn thao tác chơi game vô cùng linh hoạt bỗng dưng như bị đông cứng lại, sững sờ không biết gõ gì để phản bác.”

Tôn Tường, cậu vào nghề hai năm rồi, tại sao vẫn chưa hoà nhập vào được với mọi người? Đến cả câm như Chu Trạch Khải nhân duyên còn tốt hơn thiên tài như cậu. Mà quan trọng hơn nữa, sao cậu lại cứng tay? Tui có thể chấp nhận cậu cứng miệng hoặc cứng não, nhưng tôi ghét nhất cậu cứng tay. Tay của tuyển thủ quý giá như thế, sao cậu có thể cứng tay được? Diệp Tu chỉ troll cậu một câu thôi, không lẽ cậu thực sự tin rằng mình không đủ sức cầm Nhất Diệp Chi Thu. Nếu thế thì lòng tin của cậu xây dựng bằng bong bóng xà phòng ư?

Hai tay trái phải, một lướt phím, một khiển chuột, đã đứng sững không thể tạo ra bất kì thao tác gì.

Có muốn giãy giụa cũng vô phương, mỗi một hit sát thương của Quân Mạc Tiếu đều sẽ khiến đầu mình trống rỗng, sững sờ không biết phải làm gì.

Rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề?”

Tui cũng muốn hỏi rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề lắm, Tôn Tường à. Là đầu óc cậu có vấn đề hay kỹ thuật cậu có vấn đề? Thua tâm lý là cái thua không đáng nhất, cậu làm cái moẹ gì đi chứ! Lần đầu cậu cứng tay thì tạm tính là do miệng mồm cậu không đốp chát bằng Diệp Tu, đây đã là lần thứ hai rồi.

Tôn Tường, cậu có thể chơi ngu vài chục bận nữa tui cũng không giận, nhưng mỗi lần thấy cậu cứng còng người không gõ nổi phím là tui lại tức điên lên. Tôn Tường, cậu có xứng với đôi tay điêu luyện cầm Nhất Diệp Chi Thu không?


Cậu nói mình muốn hạ Diệp Tu trên sàn đấu chính thức để làm tế phẩm cho chiến tích lấp lánh của mình, tạm thời không bàn chuyện này rảnh rỗi, thiếu tôn trọng và không cần thiết cỡ nào, thì cứ khư khư muốn tế trước mặt càng nhiều truyền thông càng tốt. Cậu mừng rỡ khi giải khiêu chiến năm nay thu hút rất nhiều sự chú ý, rốt cuộc cậu muốn đánh bại Diệp Tu vì chính bản thân hay vì người khác xem? Đến bình luận viên còn nhìn ra “tâm tư” cậu muốn thắng anh ta cho ấn tượng để chứng minh chức đội trưởng Gia Thế này cậu gánh nổi, rằng cậu giỏi hơn Diệp Tu.

Đối thủ trực tiếp của cậu từ khi còn chưa xác định sẽ là đối thủ của cậu đã đánh giá cậu rất cao, “cậu ta mà vô dụng thì cả Liên minh này chẳng đứa nào dám xưng cao thủ đâu.” Đến khi chắc chắn sẽ đụng độ ở giải khiêu chiến thì càng chưa bao giờ xem thường cậu. Hưng Hân ráo riết luyện binh cả năm trời, phái hẳn ba slot đầu Đường Nhu, Mạc Phàm, Nguỵ Sâm với phong cách khác nhau chuyên trị một mình cậu. Đến khi Diệp Tu vào trận rồi vẫn không ngừng tìm tòi, hi sinh chơi bán máu 40% HP, thậm chí là từ khi thấy thuộc tính trang bị của Nhất Diệp Chi Thu đều đổi mới thì không tiếc dùng chính bản thân để thử chỉ với 70% máu trong khi Tôn Tường đầy cây. Đối thủ của cậu chuẩn bị tận một năm trời đấy đứa ngốc à, cậu đặt tay lên ngực tự hỏi xem mình đã chuẩn bị bao lâu, hay vì khinh thường mà đến tận giờ phút vào trận rồi vẫn chê õng ẹo thắng Quân Mạc Tiếu không đầy máu chưa đủ ngầu.

Đánh không lo đánh, chưa đánh xong đã ảo tưởng sức mạnh khi thắng thì sỉ nhục đối thủ “anh quá đát rồi” ra sao, cậu có thấy đối thủ của mình chưa từng khinh thường mình chưa? Đó là lý do anh ta thắng, còn cậu thì thua. Tua ngược nếu đầu trận cậu không coi thường đối thủ, hăng hái lùng sục tạo áp lực rút ngắn thời gian thay vì thong thả tản bộ cho anh ta thời gian hồi HP thì người thắng trận đó là ai còn chưa chắc. 0.03% HP đó, bây giờ biết thốn chưa?

Thậm chí không bàn đến trận đoàn đội điểm yếu của cậu, thì ngay trên sàn đấu lôi đài cậu sở trường nhất, Tôn Tường, cậu có xứng với Hưng Hân và Diệp Tu đối thủ của mình không?


Diệp Tu đánh vào tâm lý đối với tuyển thủ luôn thuận buồm xuôi gió trên sân solo như Tôn Tường bằng chiêu cơ bản của pháp sư chiến đấu. Chú mài rén Thiên Kích? Vậy quất Thiên Kích! Hãy nhìn Khưu Phi trận trước khi bị Diệp Tu dùng trick Đâm Liên Tiếp ngắt quãng từ trận đấu hướng dẫn bồi hồi một năm trước mà hất Cách Thức Chiến Đấu lên không, thì Khưu Phi vẫn giữ tỉnh táo tung đại chiêu mình sáng tạo ra để ráng phản kháng, trong khi cậu thì lo sợ xoắn xuýt Thiên Kích một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.

Thằng lỏi này mới nghe lời ngoan ngoãn được một lần ở trận đoàn đội, sau khi Đường Nhu chắn đường chọt cậu một cái thì Tôn Tường hết nhịn nổi lao lên giành thế công với Khưu Phi vốn đang tính giữ chân Đường Nhu giùm để Tôn Tường đi chấp hành mệnh lệnh của Tiêu Thời Khâm. Đến khi nào cậu ngừng xem việc phối hợp đồng đội là “nhịn” để chiến thắng? Chứ nhịn, nhịn nữa, nhịn mãi rồi mới tới lúc cũng tức nước vỡ bờ như giờ hết kiềm nổi.

Cho đến trước phút cuối cùng, Tôn Tường chưa từng để ý Cái Bóng đi sát cạnh mình là chuyện gì to tát cả. Cậu có biết phối hợp giữa cậu và Khưu Phi trong trận khá thông thuận, tức là Khưu Phi kiên nhẫn train với cậu không phải ngày một ngày hai? Cậu có biết Khưu Phi liều lĩnh ngắt liên kích để ngầm nhắc cậu trọng điểm của thế trận hiện tại? Cậu có biết người hợp tác lặng lẽ của mình EQ rất cao, hiểu tính tình cậu nóng nảy nên luôn sẵn sàng linh hoạt bọc hậu cho những khi cậu hăng máu? Cậu có biết tuyển thủ Cái Bóng có nền tảng và trình độ rất khá khẩm không, trong trận cậu ấy là người duy nhất chưa từng dao động, hay cậu căn bản chẳng để tâm cậu ấy là người giỏi thế nào?

Tôn Tường, cậu xứng với Khưu Phi không?



Không ngông sẽ chết sao?

Phải, Tôn Tường không ngông thì thà chết.

Không mạnh sẽ chết.

Không tiến bộ sẽ chết.

Không thiên tài sẽ chết.


Cậu biết an ủi Khưu Phi khi đồng đội vừa bại trận.

Cậu biết lăn lê bò trườn xấu xí để thoát khỏi liên kích từ Diệp Tu.

Cậu lợi dụng ngược Diệp Tu để tìm và vá lại điểm không tương thích giữa mình và Nhất Diệp Chi Thu mà hắn vừa khui ra. 20% HP Nhất Diệp Chi Thu bị động chịu đòn đến ngu người? Ok Tường đổi tiếp 20% HP Nhất Diệp Chi Thu chủ động chịu đòn cho tỉnh người.

Cậu buông bỏ mặt mũi hình tượng lấp lánh, ổn định tâm lý, công nhận kính trọng đối thủ nhưng không khiếp nhược, cẩn trọng moi móc nhìn thẳng vào điểm yếu của mình, chỉ kém ăn ở 0.03%.

Cậu tém chủ nghĩa cá nhân lại, không hề nổi nóng để nghe lời Tiêu Thời Khâm trong trận đoàn đội dù ban đầu Tiêu Thời Khâm phán đoán sai lầm dắt team chạy vòng vòng.

Cậu sánh vai cùng Khưu Phi tiếp lấy lợi thế mà Tiêu Thời Khâm hi sinh từng giọt HP giành lấy và giao phó “trông vào các cậu đó.”

Cậu liều mạng bùng nổ để giữ chân cả ba Diệp Tu, Bánh Bao, Kiều Nhất Phàm cho Khưu Phi giết mục sư, cũng như Khưu Phi kẹp đường di chuyển không cho Tay Nhỏ đến gần khu giao chiến bên cậu vậy, phối hợp ăn ý đến thần kỳ.

Cậu muốn bất chấp tất cả lao ra chắn pháo cho Cách Thức Chiến Đấu đừng ngã xuống, một cái bóng trước đó cậu chẳng coi trọng.

Tiếng thét “aaaaaaa” vang lên trong phòng thi đấu thật bất lực và đau thương, chỉ mình cậu nghe thấy, cũng như chỉ còn duy nhất Nhất Diệp Chi Thu lẻ loi trong trận…

Tôn Tường lớn thật chậm, thật đỏng đảnh, thật phô trương. Biết bao lần vào game bị Diệp Tu dạy dỗ thô bạo một năm rưỡi, gần đèn thì sáng cạnh Tiêu Thời Khâm nổi danh về liên kết đoàn đội một năm trời. Qua tay hai bậc thầy chiến thuật, hai chiến đội, hai tài khoản, hai loại giải đấu mà cứ ngỡ dạy mãi chẳng khôn.

Song tính ra Tôn Tường trưởng thành cũng thật nhanh, thật đáng nể, thật lặng thầm. Chỉ qua một trận đấu, một tiếng hét xé lòng, tốn một ý niệm mà thôi.

“Vinh Quang không phải trò chơi của một người.”



Đấu Thần, cậu gánh nổi, cậu xứng.

Đoàn đội, cậu quý trọng, cậu xứng.

Chiến thắng, cậu đói khát, cậu xứng.

Vinh Quang, cậu truy cầu, cậu xứng.

Tôn Tường, trả lời tôi, thật to và rõ, một lần dứt khoát, cậu có xứng không?

Tốt lắm, mùa 10 đợi cậu, năm rộng tháng dài, chứng minh cho cả thế giới cùng xem câu trả lời của cậu đi!

Tôn Tường là một thiên tài!




(Dù tui biết rằng có rất nhiều người chê cậu rồi và hôm nay tui xét cực kỳ gắt, hứa danh dự bài sau tui khen cậu bù. Tôn Tường nhà ta giỏi nhất!)
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook