Ongoing [HPBD Cao Anh Kiệt] [Thế Hệ Mới] Bỗng nhiên xuyên về bảy năm trước phải làm sao?

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
575
Số lượt thích
3,687
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#1
🎆 CHÚC MỪNG NĂM MỚI 🎆

BỖNG NHIÊN XUYÊN VỀ BẢYM TRƯỚC PHẢI LÀM SAO?

Tác giả: 堇色千染

Link gốc: 【新生代友情向】一下子回到七年前了怎么办

Edit: Nguyệt

–​

MỤC LỤC

Phần 1: Bỗng nhiên xuyên về bảy năm trước phải làm sao?

Phần 2: Rốt cuộc tại sao phải chơi Truth or Dare?

Phần 3: Tương lai của Liên minh đồng loạt OOC rồi

Phần 4: Hình như đám người này điên rồi

Phần 5: Chính đạo nhân gian quá xa vời

Phần 6: Người ngủ sớm không hợp đi cướp Boss

Phần 7: Bung xõa bản thân rồi ngả bài

Phần 8: Tương lai vẫn tươi đẹp như ngày trước

END

–​

Phần 1: Bỗng nhiên xuyên về bảy năm trước phải làm sao?

Trận đấu Ngôi Sao Tụ Hội mùa giải thứ mười lăm chính thức kết thúc. Thời gian phỏng vấn sau sự kiện, mặc cho cánh phóng viên trông ngóng mòn con mắt, đội trưởng các chiến đội lớn chẳng hề xuất hiện dù chỉ một cái bóng.

Phóng viên người nào người nấy đều âm thầm thăm hỏi tổ tông từng vị trốn phỏng vấn kia. Đám thế hệ sau này đúng là trò giỏi hơn thầy mà, lại còn dám kéo cả hội cùng trốn nữa chứ!

Cùng lúc đó, trong một con ngõ nhỏ cách nhà thi đấu không xa, một địa điểm chơi Escape Room đón vài vị khách mặt mũi bịt kín mít như một toán cướp.

Mấy người nọ tiến vào một cách dè chừng, sau khi chắc chắn rằng xung quanh không còn ai có khả năng nhận ra mình nữa mới tháo khắn quàng cổ, mũ lưỡi trai và khẩu trang đang che kín mặt, để lộ diện mạo bản thân.

Đây rõ ràng là mấy vị đang khiến phóng viên đỏ mắt tìm khắp nhà thi đấu: đội trưởng Hưng Hân – Kiều Nhất Phàm, đội trưởng Gia Thế – Khưu Phi, đội trưởng Bá Đồ – Tống Kỳ Anh, đội trưởng Vi Thảo – Cao Anh Kiệt, đội trưởng Lam Vũ – Lư Hãn Văn và đội trưởng Lôi Đình – Đới Nghiên Kỳ.

“Phòng chúng ta chơi hôm nay có chủ đề là xuyên không. Ái chà, còn là xuyên từ cổ đại đến hiện đại nữa, cảm giác sẽ thú vị lắm đây.” Bạn Đới, người khởi xướng hoạt động này, nhận xét.

“Từ bao giờ mà Escape Room có cả chủ đề xuyên không vậy? Chủ đề này phù hợp để giải mật mã à?”

“Mặc kệ đi, vào xem là biết liền. Huống hồ ở đây còn có mấy vị Bậc Thầy Chiến Thuật thế hệ mới nữa, cũng không đến mức không thoát được đâu.”

“Cũng đúng, vào luôn đi. Chơi xong thì quay về khách sạn thu xếp đồ đạc, mai còn lên máy bay nữa.”

Thế nên sáu người cứ vậy lập thành đội vào phòng chơi. Đến khi cả hội khoái chí chơi xong đã là hơn năm giờ sáng ngày hôm sau. Cảm giác hưng phấn sau khi chơi Escape Room qua đi, trở lại khách sạn, ai nấy vừa ngả đầu liền lăn ra ngủ say như chết, trời có sập cũng không tỉnh.

Lần thứ hai Kiều Nhất Phàm mở mắt, trông thấy cảnh tượng quen thuộc xung quanh, cậu cảm giác thế giới quan của bản thân đã sụp đổ.

Ai có thể nói với cậu vì sao rõ ràng cậu ngủ trong phòng khách sạn mà giờ mở mắt lại trông thấy màu xanh Vi Thảo được không!

Lại xem thời gian, ngày 1 tháng 1 năm 2023, thời điểm trước khi sự kiện Ngôi Sao Tụ Hội mùa giải thứ tám diễn ra…

Đội trưởng Hưng Hân đã nắm ba cúp quán quân trong tay, hiện tại đang dẫn dắt đội ngũ tiến thẳng vào top bốn bày tỏ bản thân không chịu nổi đả kích này!

Chơi Escape Room chủ để xuyên không thôi mà bản thân cũng bị quấn vào luôn sao? Vậy mấy người còn lại chắc cũng tới nhỉ? Tiếc ghê, không được trông thấy phản ứng của bọn họ, bằng không thì đã có tư liệu sống siêu xịn xò rồi!

Bên trong thân xác Kiều – thiên sứ nhỏ – Nhất Phàm, linh hồn Kiều – tâm bẩn số một của Liên minh thế hệ mới – Nhất Phàm đang tự tìm vui mà nghĩ.

“Chậc, không phiền lòng về chuyện này nữa, dù sao cũng qua thời gian huận luyện rồi, chi bằng qua chỗ Anh Kiệt xem tình huống bên đó ra sao.” Đội trưởng Kiều lẩm bẩm một mình rồi dùng tốc độ nhanh nhất chỉnh trang bản thân, ra ngoài, tới phòng Cao Anh Kiệt.

Còn cách một đoạn hành lang, Kiều Nhất Phàm đã trông thấy Vương Kiệt Hi đứng trước cửa và Cao Anh Kiệt vừa tỉnh giấc ra mở cửa.

Kiều Nhất Phàm lặng lẽ đứng nấp sau góc tường, kế đó liền nghe được một cuộc đối thoại khiến cậu suýt nữa cười thành tiếng.

Vương Kiệt Hi: Anh Kiệt, sao hôm nay em không đi huấn luyện, bị ốm à?

Cao Anh Kiệt: Đội trưởng? Sao anh lại ở đây, anh tới xem Ngôi Sao Tụ Hội ạ?

Cao Anh Kiệt (vò mái tóc rối của mình, hơi ngại ngùng): Em, em, hôm qua kết thúc Ngôi Sao Tụ Hội bọn em đi chơi hơi khuya, vừa mới ngủ dậy. Đội trưởng yên tâm, quay về chiến đội, em lập tức huấn luyện bù.

Vương Kiệt Hi (kinh ngạc đến mức hai mắt to bằng nhau): Anh Kiệt? Em không sao chứ? Ngôi Sao Tụ Hội còn chưa diễn ra, em đang nói gì vậy?

Cao Anh Kiệt: Đâu có, chẳng phải Ngôi Sao Tụ Hội vừa kết thúc hôm qua sao. Em còn đi chơi Escape Room với đám Nhất Phàm mà, nãy mới về khách sạn ngủ bù. Đội trưởng, anh đang nói gì vậy?

Kiều Nhất Phàm nấp trong góc nghe từ đầu đến cuối cười đến run cả người, cố gắng lắm mới nhịn không phát ra tiếng.

Còn Vương Kiệt Hi đối diện Cao Anh Kiệt càng cảm thấy mầm non bé nhỏ nhà mình đang ngớ ngẩn vì sốt mất rồi.

Vương Kiệt Hi: Anh Kiệt, em thật sự không sao chứ? Có phải em bị sốt không, có cần đến bệnh viện khám không?

Cao Anh Kiệt: Đội trưởng, em không bị sốt, anh tin em đi mà. Em chỉ thức đêm thôi, chắc chắn không hề bị sốt.

Cao Anh Kiệt: Nhưng mà đội trưởng, chẳng phải lúc trước anh bảo anh đang đi du lịch Châu Âu cùng tiền bối Phương Sĩ Khiêm à? Sao đã về nước còn xem Ngôi Sao Hội Tụ nhanh vậy?

Dường như Cao Anh Kiệt nghĩ đến điều gì đó, lên tiếng hỏi với vẻ mặt nghi ngờ, chỉ tiếc là…

Hậu quả của việc thức xuyên đêm chơi Escape Room có lẽ đã phơi bày hết khi Vương Kiệt Hi đập cửa đánh thức. Cao Anh Kiệt cảm thấy mơ mơ màng màng, cho dù hiện tại còn cố mở mắt được nhưng cậu chẳng hề phát hiện nội dung đối thoại giữa cậu với Vương Kiệt Hi thật sự rất kỳ quái và cả biểu cảm như “trúng tà” của Vương Kiệt Hi nữa.

Tuy Kiều Nhất Phàm rất vui lòng chứng kiến lịch sử đen tối của bạn thân mình, nhưng nhìn tình huống trước mắt, nếu còn tiếp tục không nói gì, có lẽ Ma Thuật Sư đại đại sẽ dẫn đồ đệ thân yêu của anh ấy đi khám thần kinh mất. Kiều Nhất Phàm cảm thấy bản thân nhất thiết phải đi giải cứu bạn tốt còn chưa tỉnh ngủ một phen.

“Vương… khụ, đội trưởng, Anh Kiệt, hai người sao vậy?” Hay lắm, ở Hưng Hân gọi đội trưởng Vương quen miệng rồi, vừa nãy suýt chút nữa đã bại lộ.

“Sao cả hai em đều không đến buổi huấn luyện sáng nay đúng giờ?” Vương Kiệt Hi quay lại, nghiêm mặt hỏi Kiều Nhất Phàm.

Nếu đây vẫn là cậu nhóc vô hình ở Vi Thảo khi trước, chắc chắn sẽ sợ quắn người trước biểu cảm này của Vương Kiệt Hi. Nhưng hiện tại, người đứng trước mặt đội trưởng Vi Thảo lại là đội trưởng Hưng Hân cũng đã thân kinh bách chiến tại Liên minh.

“Đội trưởng, ngại quá, tối qua Anh Kiệt hơi sốt, mãi quá nửa đêm mới đỡ rồi ngủ được nên sáng nay dậy trễ.” Kiều Nhất Phàm chớp chớp đôi mắt ngây thơ vô tội với Vương Kiệt Hi, gia tăng mức độ tin cậy cho lý do cậu vừa nghĩ ra, đồng thời miễn cưỡng giải thích một chút về biểu hiện khác thường khi nãy của Cao Anh Kiệt.

“Nếu đã vậy thì hai em nghỉ ngơi cho tốt. Huấn luyện buổi chiều cũng hủy, Nhất Phàm chăm sóc Anh Kiệt nhé.” Nghe xong lời giải thích của Kiều Nhất Phàm, vẻ mặt Vương Kiệt Hi cũng hòa hoãn bớt, nhẹ nhàng nói với cả hai.

“Đội trưởng yên tâm, em sẽ chăm sóc Anh Kiệt cẩn thận.” Kiều Nhất Phàm đáp lời.

Cao Anh Kiệt đứng bên cạnh nghe hai người nói chuyện bằng vẻ mặt nghi hoặc. Nhưng chí ít cậu cũng tỉnh táo hơn chút, Cao Anh Kiệt biết hiện giờ nói nhiều chỉ có sai nhiều nên cũng ngoan ngoãn xuôi theo, hy vọng đội trưởng nhà mình mau chóng rời đi.

Bây giờ vẫn đang là thời gian huấn luyện, Vương Kiệt Hi nắm được tình huống, hỏi thăm Cao Anh Kiệt vài câu xong cũng trở về huấn luyện.

Chờ anh đi xa, Cao Anh Kiệt lập tức kéo Kiều Nhất Phàm vào phòng mình, tay kia nhanh nhẹn đóng cửa lại, động tác gọn gàng thuần thục, hoàn toàn không thấy chút mệt mỏi ngái ngủ nào như vừa nãy.

“Nhất Phàm, rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế này?” Vừa vào trong, Cao Anh Kiệt sốt ruột hỏi ngay.

“Anh Kiệt, nếu mình không nhầm thì chúng ta đang xuyên về thời điểm trước khi Ngôi Sao Tụ Hội mùa giải thứ tám diễn ra.” Nếu bỏ qua nét phấn khởi khi xem kịch vui trong mắt, Kiều Nhất Phàm quả thật đang nói ra sự thật bi thảm với Cao Anh Kiệt bằng vẻ mặt khó xử.

“Gì? Nhất Phàm, cậu đảm bảo là cậu không bị sốt đến mức ngớ ngẩn đấy chứ?” Từ khi tiếp nhận chức vị đội trưởng Vi Thảo, Cao Anh Kiệt đã dần phát triển theo hướng mặt lạnh như tiền hiếm khi nào lộ vẻ hoảng hốt sét đánh ngang tai thế này. Khung cảnh hiếm gặp này thành công khiến Kiều Nhất Phàm luôn âm thầm trông ngóng bật cười thành tiếng.

“Kiều! Nhất! Phàm! Cậu đang cười cợt tớ? Hay chuyện này từ đầu đến cuối đều do cậu bày ra để trêu tớ?!”

“Anh Kiệt, Anh Kiệt, đừng tức giận, cậu nhìn ngày trên điện thoại mà xem, xuyên về mùa giải thứ tám thật mà. Kể cả mình có thể chính thời gian hiển thị trên điện thoại, nhưng mình đâu thể dùng thời gian nửa buổi sáng đưa cậu từ thành phố G về đến tận phòng ngủ của cậu ở thành phố B được.” Kiều Nhất Phàm thôi cười, an ủi bạn thân lâu năm, “Mình cũng không phải tội phạm đủ khả năng đánh thuốc mê, đưa đi suốt dọc đường mà cậu không hề tỉnh lại.”

“Cũng đúng…” Cho dù sự thật vượt khỏi tầm nhận thức của cậu đến mức nào, Cao Anh Kiệt cũng không thể tin nổi giả thiết vô cùng hoang đường kia được.

“Hay chúng ta liên hệ bốn người kia thử xem? Hôm qua cả sáu người cùng chơi Escape Room, có khi đều xuyên không hết đó.” Sau khi tiếp nhận sự thật, Cao Anh Kiệt cũng khôi phục năng lực suy luận như bình thường.

“Có thể thử, nhưng mà thời điểm hiện tại, có ba trong số họ còn chưa ra mắt, cũng không biết liệu có liên hệ được không. “ Kiều Nhất Phàm tiếp lời.

“Cứ thử đi.” Cao Anh Kiệt vừa nói vừa lấy điện thoại ra, cả hai cùng mở QQ.

Vừa mở ứng dụng, còn chưa cần tìm đã nhận được lời mời vào một group chat mới.

Lưu Vân mời bạn gia nhập group chat [Vượt qua thời không gặp lại người]

“Gần đây nhóc Lư lại đọc bộ truyện tình cảm ngu ngốc nào à!” Kiều Nhất Phàm bất đắc dĩ.

“Ai mà biết được.”

Hai cậu miệng bình luận nhưng tay vẫn nhanh chóng nhận lời mời gia nhập. Vào group liền thấy đủ cả sáu người.

[Vượt qua thời không gặp lại người]

Lưu Vân: Gấp gấp gấp! Mọi người mau ngoi lên, có ai biết rốt cuộc tình huống hiện tại là sao không @ All

Lưu Vân: Không phải chúng ta chơi Escape Room cả đêm à, sao vừa tỉnh dậy đã thấy thế giới thay đổi hết rồi!

Loan Lộ Âm Trần: Chúng ta vẫn chưa thoát khỏi mật thất sao. Có trời mới biết tâm trạng tôi ra sao lúc vừa mở mắt đã phát hiện ra mình đang ở phòng ký túc chiến đội.

Trường Hà Lạc Nhật: Ài, như thế có là gì, cậu có biết lúc vừa mở mắt, tôi đã thấy đội trưởng Hàn và đội phó Trương cùng đứng cạnh giường mình là trải nghiệm thế nào không?!

Mộc Ân: Vậy cậu tưởng tượng được cảnh sáng sớm bị đội trưởng nhà mình nhìn bằng ánh mắt lo lắng cho trẻ thiểu năng trí tuệ, tui sẽ có cảm giác gì không. Nói chung tôi không muốn bị lại thêm một lần nào hết.

Lưu Vân: Em đây nè, vốn đã thiếu ngủ còn phải tiếp nhận sự chăm sóc bằng ngôn từ của Hoàng Thiếu và nụ cười mỉm trấn an của đội trường Dụ nữa.

Lưu Vân: Trái tim nhỏ bé của em không chịu nổi đâu!

Mộc Ân: [đập bàn cười.jpg]

Loan Lộ Âm Trần: [đập bàn cười.jpg]

Trường Hà Lạc Nhật: [đập bàn cười.jpg]

Cách Thức Chiến Đấu: [đập bàn cười.jpg]

Một Tấc Tro: [đập bàn cười.jpg]

Cách Thức Chiến Đấu: Vậy xem ra tôi vẫn may mắn nhỉ?

Cách Thức Chiến Đấu: Mới đầu hơi khó chấp nhận sự thật chút nhưng ít ra không bị ai trông thấy.

Một Tấc Tro: Chẳng phải tôi may mắn nhất sao. Tỉnh dậy không có ai bên cạnh, còn được xem toàn cảnh lịch sử đen tối của đội trưởng Cao nhà chúng ta nữa.

Một Tấc Tro: [khoái chí xoay vòng vòng.jpg]

Loan Lộ Âm Trần: Kể đi bạn [mắt lấp lánh ánh sao.jpg]

Lưu Vân: Anh Nhất Phàm mau kể đi! [chờ mong.jpg]

Một Tấc Tro: [Cuộc đối thoại của kì diệu giữa các Ma đạo học giả người thường chúng ta không thể hiểu.mp3]

Mộc Ân: Nhất Phàm, cậu…

Mộc Ân: Liên minh thiên sứ tay trong tay đã nói đâu rồi hả!

Một Tấc Tro: Có chuyện vui không tiết lộ là con gâu gâu!

Một Tấc Tro: Huống hồ, ai nói với cậu như thế chứ, mình đâu biết gì đâu

Mộc Ân: Chính cậu nói chứ ai. Kiều Nhất Phàm, liên minh thiên sứ giữa hai ta kết thúc từ đây, cậu chờ nhận trừng phạt đi!

Loan Lộ Âm Trần: Ha ha ha ha ha! Anh Kiệt, cậu thú vị thật đấy, cậu với đội trưởng Vương rõ ràng là mỗi người nói một phách mà.

Trường Hà Lạc Nhật: Mấu chốt là hai người họ còn có thể giao tiếp rất trôi chảy.

Cách Thức Chiến Đấu: Hơn nữa, Anh Kiệt thậm chí hoàn toàn không nhận ra điểm bất thường.

Lưu Vân: Lại còn cố gắng thuyết phục đội trưởng Vương nữa chứ [cười không thương tiếc.jpg]

Một Tấc Tro: Nói thật, nếu không vì cảm thấy rằng cứ mặc kệ cho nói tiếp, đội trưởng Vương hẳn muốn dẫn đồ đệ thân yêu đi khám thần kinh, tôi vẫn rất vui lòng đứng hóng chuyện tiếp.

Mộc Ân: Kiều Nhất Phàm! Hình như cậu quên là hai ta còn ngồi chung một phòng nhỉ, hiện giờ tớ có thể trừng phạt cậu ngay và luôn đấy!

Mộc Ân: Mọi người cứ nói chuyện nhé, bọn tôi xử lý ân oán cá nhân chút đã.

Một Tấc Tro: Anh Kiệt! Cậu nghe mình nói aifwoforegjpsjigorjfiowgosg

Loan Lộ Âm Trần:

Loan Lộ Âm Trần: Cảm tạ đội trưởng Kiều hy sinh bản thân, thỏa mãn mọi người.

Lưu Vân: Cảm tạ đội trưởng Kiều hy sinh bản thân, thỏa mãn mọi người.

Cách Thức Chiến Đấu: Cảm tạ đội trưởng Kiều hy sinh bản thân, thỏa mãn mọi người.

Trường Hà Lạc Nhật: Cảm tạ đội trưởng Kiều hy sinh bản thân, thỏa mãn mọi người.

Cách Thức Chiến Đấu: Quay lại vấn đề chính, tình huống hiện giờ phải giải quyết thế nào đây.

Lưu Vân: Đúng vậy đúng vậy! Chúng ta cũng không thể ngồi yên thế này được, phải nghĩ cách để quay về chứ!

Trường Hà Lạc Nhật: Nhưng hiện tại chúng ta còn không biết bản thân đã đến đây như thế nào thì phải tìm cách trở về kiểu gì?!

Cách Thức Chiến Đấu: Trước khi tới đây, chúng ta đã làm chuyện đặc biệt gì à?

Loan Lộ Âm Trần: Không đâu nhỉ, lúc bọn mình rời khỏi mật thất thì trời cũng sáng rồi. Tôi về khách sạn là lăn ra ngủ ngay.

Lưu Vân: Em cũng gần giống thế, rời khỏi mật thất đã buồn ngủ gần chết, còn chẳng lướt điện thoại nữa.

Trường Hà Lạc Nhật: Tôi cũng vậy, lâu lắm rồi không thức đêm, không tài nào chịu nổi.

Cách Thức Chiến Đấu: Tôi cũng chỉ gặp Văn Lý trên đường về, nói vài câu với cậu ấy rồi vào phòng ngủ luôn.

Loan Lộ Âm Trần: Hai người còn chưa trả lời kia đâu rồi?

Loan Lộ Âm Trần: @ Một Tấc Tro @ Mộc Ân giải quyết ân oán cá nhân xong chưa?

Mộc Ân: Tôi về phòng ngủ luôn.

Một Tấc Tro: +1

Loan Lộ Âm Trần: Ái chà, hai vị xuất hiện rồi, giao lưu tình cảm thế nào đó?

Một Tấc Tro: Vẫn sống rất tốt, mấy người tự cầu phúc đi.

Mộc Ân: Ồ… Hình như khi nãy không chỉ có một người cười cợt tôi đâu nhỉ?!

Mộc Ân: Tôi cảm thấy mình có nghĩa vụ cho mọi người cảm nhận một chút về điểm tuyệt diệu của Chổi Lốc Xoáy.

Lưu Vân: Tới luôn tới luôn, trọng kiếm của bổn thiếu gia cũng không sợ chổi của anh đâu, nào PKPKPKPK!

Cách Thức Chiến Đấu: Khụ khụ, có phải chúng ta lại mới lạc đề không.

Trường Hà Lạc Nhật: Chúng ta vẫn cần suy nghĩ kỹ xem rốt cuộc phải làm sao mới quay về được, đến lúc đó hai cậu muốn PK thế nào cũng được @ Lưu Vân @ Mộc Ân

Loan Lộ Âm Trần: Trở lại chuyện đang nói, rốt cuộc chúng ta đã đến đây bằng cách nào.

Loan Lộ Âm Trần: Ngay việc đến bằng cách nào cũng không biết thì làm sao chúng ta tìm cách quay về được.

Một Tấc Tro: Trước khi tới đây, nơi duy nhất chúng ta đi chung chỉ có mật thất với chủ đề xuyên không kia thôi.

Một Tấc Tro: Chẳng lại chúng ta phải tham gia Escape Room thêm lần nữa?

Loan Lộ Âm Trần: Căn cứ kinh nghiệm đọc tiểu thuyết nhiều năm của tôi, quả thật có khả năng này.

Lưu Vân: Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta chuẩn bị xuất phát tới địa điểm Escape Room đó luôn đi!

Mộc Ân: Lư Hãn Văn, em ngốc luôn rồi ạ. Hiện giờ chúng ta đều không phải đội trưởng, sao có thể quang minh chính đại trốn huấn luyện được.

Mộc Ân: Huống hồ, dù chúng ta biết khi đó chúng ta ở thành phố G, nhưng bây giờ là 7 năm trước, địa điểm chơi Escape Room đó liệu đã mở hay chưa cũng là cả một vấn đề đó!

Loan Lộ Âm Trần: Bạn trẻ, cậu phát hiện ra điểm mù rồi đó.

Loan Lộ Âm Trần: Nếu nhớ không nhầm, lúc tôi đọc hướng dẫn, hình như trong đó có viết rằng địa điểm đó mới mở thôi…

Lưu Vân: Á! Vậy phải làm sao bây giờ!

Cách Thức Chiến Đấu: Dù gì hiện tại cũng không có cách nào cả. Mấy hôm tới là Ngôi Sao Tụ Hội, chi bằng chúng ta gặp nhau rồi bàn tiếp.

Một Tấc Tro: Quả thật không có cách. Cứ vậy đi, gặp rồi bàn tiếp.

Mộc Ân: Ok.

Trường Hà Lạc Nhật: Chốt.

Loan Lộ Âm Trần: Không thành vấn đề.

Lưu Vân: Duyệt duyệt duyệt duyệt, vậy hẹn gặp mọi người nhé.

Cuộc nói chuyện trong group chat kết thúc, Cao Anh Kiệt và Kiều Nhất Phàm cùng đặt điện thoại xuống. Nếu bỏ qua quần áo xộc xệch trên người và mái tóc rối như tổ quạ của Kiều Nhất Phàm, có thể coi như hai cậu đang nhìn nhau đắm đuối.

“Anh Kiệt, cậu xem, thù đã báo rồi, đừng so đo nữa. Chúng ta đi ăn trưa đi, tranh thủ lúc các tiền bối còn chưa huấn luyện xong.” Đội trưởng Kiều cười với vẻ thuần lương, rủ rê làm nũng bạn thân nhiều năm.

“Rồi rồi, tha thứ cho cậu. Đi nào, mau chóng ăn cơm thôi, tớ đói sắp chết rồi. Tranh thủ ăn nhanh rồi về ký túc xá, bằng không nhỡ mà đội trưởng trông thấy thì chúng ta khó giải thích rõ ràng lắm.” Đội trưởng Cao không những trước sau như một luôn chịu thua đội trưởng Kiều làm nũng mà còn bận cúi đầu chỉnh trang mà bỏ qua ánh sao chợt lóe trong mắt người nào đó.

Mấy ngày kế tiếp, hai cậu quay trở lại sinh hoạt huấn luyện hàng ngày ở Vi Thảo.

Cuộc sống như đã khôi phục quỹ đạo bình thường.

Nếu như chúng ta không tính đến chuyện đội trưởng tiểu Kiều nhiều năm rồi không đụng tới Thích khách, kết quả huấn luyện thảm đến mức khiến người ta giận điên người, lại còn bị đội trưởng tiểu Cao ngồi cạnh xem hết từ đầu đến cuối sau đó tuyệt tình chụp lại, gửi vào group chat cho mọi người tiêu khiển thì quả đúng là bình thường.

Về phần sau khi cả đám xuyên trở về được, đội trưởng Hưng Hân gây nên tai họa trong game online khiến các công hội lớn tổn thất trầm trọng, vài đương sự khác bày tỏ không nên nhắc lại chuyện đau thương này nữa!

Đương nhiên, hiện tại vẫn chưa có bất kỳ chuyện gì xảy ra, vậy nên cả đám còn cười nhạo đội trưởng Hưng Hân tương lai một cách không thèm kiêng nể. Dù sao cũng là cơ hội hiếm hoi, lần này được cười, chưa biết bao giờ mới được cười thêm lần nữa.

Mà lúc này đội trưởng tiểu Kiều không biết làm thế nào vừa cảm thấy may mắn thay cho cậu nhóc vô hình ở Vi Thảo năm đó, vừa âm thầm cân nhắc sau khi trở về nên cướp bao nhiêu Boss thì hợp lý.

Rốt cuộc cũng đến ngày xuất phát tới thành phố S, sáu người ở những nơi khác nhau đều cảm thấy rộn rạo, bước lên đoạn hành trình với nhiệt tình đầy ắp trong lòng mà không hề biết rằng phía sau còn có bất ngờ lớn hơn đang chờ đợi…

 
Last edited:

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
575
Số lượt thích
3,687
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#3
CHÚC MỪNG SINH NHẬT CAO ANH KIỆT :xu

Phần 2: Rốt cuộc tại sao lại phải chơi Truth or Dare?!

Tên khác: Suýt chết ngắc trong buổi Ngôi Sao Tụ Hội.



Trong sự trông ngóng mong đợi của mọi người, sự kiện Ngôi Sao Hội Tụ lần thứ sáu của Liên minh Vinh Quang chuyên nghiệp chính thức mở màn tại thành phố S.

Ba người Cao Anh Kiệt, Kiều Nhất Phàm và Đới Nghiên Kỳ đã ra mắt đương nhiên tới cùng chiến đội nhà mình, ngồi chung chỗ với những tuyển thủ chuyên nghiệp khác. Mà ba người Tống Kỳ Anh, Khưu Phi và Lư Hãn Văn chưa ra mắt thì xin vài ngày nghỉ, hẹn nhau cùng xem ở khán đài.

Ngôi Sao Tụ Hội ngày đầu tiên, khán giả đã vào nhà thi đấu, sau khi ngồi xuống, sáu người bắt đầu trò chuyện trong group chat.

[Vượt qua thời không gặp lại người]

Loan Lộ Âm Trần: Ba người đến chưa @ Lưu Vân @ Trường Hà Lạc Nhật @ Cách Thức Chiến Đấu

Lưu Vân: Đến rồi, vừa vào chỗ

Mộc Ân: Mọi người ngồi đâu vậy, phải khu ghế VIP không?

Cách Thức Chiến Đấu: Khu VIP gần khu tuyển thủ quá, dễ bị phát hiện lắm nên bọn tôi đổi thành vé thường.

Một Tấc Tro: Mọi người quên là lần Ngôi Sao Tụ Hội này huyên náo đến độ nào à, còn dám ngồi ghế thường…

Lưu Vân: Quên thế nào được công lao vĩ đại của tiền bối Diệp năm đó chứ, vậy nên bọn em đã chọn chỗ cách khu C thật xa rồi.

Loan Lộ Âm Trần: Vậy mọi người ngồi đâu?

Trường Hà Lạc Nhật: Ghế 9, 11, 13 hàng 23 khu A.

Một Tấc Tro: Sắp bắt đầu rồi, mọi người tự cầu may đi.

Mộc Ân: Nhưng tôi cứ có dự cảm xấu sao sao ấy…

Lưu Vân: Thôi nào đội trưởng Cao, xin anh thu hồi dự cảm xấu đó lại đi.

Lưu Vân: Nếu thật sự để đội trưởng đội phó biết em nói dối họ tới xem Ngôi Sao, chắc mọi người sẽ không còn thấy được em nguyên lành tròn vẹn nữa mất.

Trường Hà Lạc Nhật: Tốt nhất là đừng, tuy đội trưởng đội phó tôi đều là người hiền lành nhưng mà tôi không chịu nổi khuôn mặt sa sầm của đội trưởng đâu.

Cách Thức Chiến Đấu: Có vẻ tôi nên vui và cười nhạo các cậu.

Loan Lộ Âm Trần: … Đội trưởng Khưu, cậu OOC rồi.

Một Tấc Tro: Tiểu Đới, cậu nên chuẩn bị lên sân khấu đi, đừng tám nhảm nữa.

Group chat cứ vậy trở về với sự yên tĩnh.

Ba người ngồi cùng chiến đội vẫn phải dè chừng vài phần, không thể nào cứ cắm mặt vào điện thoại mãi được. Trong khi ba người còn kia chẳng mấy khi được lấy thân phận khán giả xem Ngôi Sao Tụ Hội, dự tính sẽ phải tận hưởng cảm giác này cho đã.

Ngôi Sao Tụ Hội ngày đầu tiên, Tân binh khiêu chiến chính thức bắt đầu.

Mặc dù Đới Nghiên Kỳ có một trái tim đam mê cận chiến cứng đối cứng nhưng vì cố gắng giảm thiểu ảnh hưởng đối với tương lai đến mức nhỏ nhất, cuối cùng cô nàng vẫn đưa ra lựa chọn giống trong quá khứ. Trận đấu đầu tiên kết thúc trong bầu không khi so đấu hài hòa.

Trận thứ hai, Cao Anh Kiệt vẫn khiêu chiến với đội trưởng Vương Kiệt Hi nhà mình.

Nhưng trên sân khấu hôm nay không phải người nối nghiệp nhỏ nhoi nhút nhát của mùa giải thứ tám, Cao Anh Kiệt này chính là đội trưởng Vi Thảo đã chân chính tiếp nhận Vương Bất Lưu Hành, cưỡi Diệt Tuyệt Tinh Trần, dẫn dắt chiến đội đi đến tổng quán quân.

Thế nên cậu không hề sợ sệt, cần Vương Kiệt Hi tới trợ giúp như năm đó. Lúc này đây, ánh sáng lấp lánh trong mắt cậu thiếu niên đang tự tin bước lên đài, ngẩng đầu nói với mọi người rằng “Người em muốn khiêu chiến là đội trưởng chiến đội, tiền bối Vương Kiệt Hi!”

Khoảnh khắc Vương Bất Lưu Hành ngã xuống, Cao Anh Kiệt vẫn còn ngồi trong phòng thi đấu với trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Với bảy năm kinh nghiệp và sự thấu hiểu đối với Vương Kiệt Hi, cậu phát hiện ra một vài điều khác biệt, những điều đáng lẽ sẽ mãi mãi là bí mật ấy giờ đây khiến Cao Anh Kiệt xúc động muốn bật khóc.

Đội trưởng của cậu, Ma Thuật Sư độc nhất vô nhị của Liên minh, dụng tâm khổ lương, chỉ vì âm thầm thua một ván này mà hy sinh danh vọng như mặt trời ban trưa của bản thân để trải sẵn con đường cho cậu tiến bước, để cậu tìm được tự tin, để tương lai Vi Thảo có thể phát triển thật tốt.

Cao Anh Kiệt điều chỉnh tâm trạng bản thân, rời khỏi phòng thi đấu, Vương Kiệt Hi đã đứng đó chờ cậu.

Cậu nhìn Vương Kiệt Hi giơ cao tay cậu lên, nói rằng “Anh Kiệt, em phải gánh vác tương lai của Vi Thảo.”

Lúc này, Cao Anh Kiệt không tiếp tục im lặng nữa.

Cậu quay người đối diện Vương Kiệt Hi, ánh mắt chưa bao giờ sáng ngời đến thế, trả lời đầy kiên định: “Đội trưởng, chắc chắn em sẽ gánh vác tương lai Vi Thảo!”

Giây phút ấy, Vương Kiệt Hi mỉm cười, dù rất khẽ nhưng vô cùng chân thành, lẫn trong đó còn có cảm giác như trút được gánh nặng.

Trận Tân binh khiêu chiến thứ ba, Kiều Nhất Phàm cũng chọn khiêu chiến Lý Hiên, mang thái độ học hỏi, hai người đánh một trận biểu diễn cực kỳ đẹp mắt. Tiếp sau đó, cậu cũng gặp Diệp Tu như trong quá khứ, chỉ khác là hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ.

Đối với khán giả xem trực tiếp tại nhà thi đấu, những trận đấu phía sau giống như những cơn sóng lớn thi nhau dâng lên, vô cùng đáng tiền vé đã bỏ ra, nhưng đối với vài người đã trải qua một lần, khung cảnh ấy vẫn khá nhàm chán.

Thế nên thời điểm Tôn Tường bại dưới tay Hàn Văn Thanh hệt như dự kiến, sáu người đã bàn nhau tới một nhà hàng khá riêng tư gần nhà thi đấu ăn liên hoan.

Nửa giờ sau, sáu người tụ tập đông đủ trong phòng riêng của một nhà hàng đồ Trung Quốc tên “Triều Dâng Sóng Dậy”.

“Hôm nay chán quá đi, hay là chúng ta chơi “Truth or Dare” đi!” Sau khi no nê, tiểu Đới đề nghị.

“Được đó, nhưng mọi người đều không uống được rượu, vậy hình phạt là gì mới hợp lý nhỉ?” Đây là bạn trẻ Lư Hãn Văn không bao giờ ngại quậy tung trời.

“Hay là thôi đừng, ở đây gần nhà thi đấu vậy, chẳng may đụng mặt các tiền bối thì sao?” Đây là tương lai Bá Đồ luôn phát triển theo thiên hướng hòa nhã.

“Chẳng mấy khi có dịp, chơi thì cứ chơi đi. Chẳng lẽ đội trưởng Tống không dám?” Đây là đội trưởng Tân Gia Thế không vướng bận chuyện gì lại tương ái tương sát với Bá Đồ.

“Chơi đi, dù sao cũng thú vị hơn nói chuyện không, hơn nữa hai ngày cũng chẳng làm được gì khác, chẳng bằng tự tìm trò vui.”

“Khu bên này toàn hàng quán, cũng không trùng hợp đến mức đụng mặt tiền bối đâu ha. Huống hồ, cả tầng này cũng chỉ có hai phòng riêng, dù có vào chung một nhà hàng thật thì cũng không đến mức ngồi chung tầng luôn đâu.”

Hai vị thuộc liên minh thiên sứ nói tan là tan, nói lành liền lành bổ sung.

Tuy chuyện lát nữa sẽ xảy ra khiến năm người còn lại đồng loạt hằm hè “Kiều Nhất Phàm, thật đáng tiếc khi cậu không làm nhà tiên tri” nhưng bây giờ cả đám vẫn hào hứng bắt đầu trò chơi, đồng thời giao kèo rằng nếu không làm thì hình phạt là phải giúp năm người còn lại cướp Boss hoang dã, thời hạn hiệu lực là một tháng.

Ván đầu tiên, người dính chưởng là Lư Hãn Văn, thử thách do Cao Anh Kiệt đưa ra.

“Nhóc Lư, ôm chậu cây chỗ cửa sổ kia ra hành lang, giơ cao quá đầu rồi hô to ba lần “Vi Thảo mạnh nhất quả đất” đi!” Đội trưởng Cao mang diện mạo non nớt thẹn thùng nói ra những lời giết người không đền mạng.

“Cao Anh Kiệt, anh!” Lư Hãn Văn tức xì khói.

“Bạn nhỏ Lư à, dám chơi dám chịu nha~” Rõ ràng tâm trạng đội trưởng Cao đang rất tốt.

“Được! Vậy tốt nhất anh nên cầu khấn đừng để bản thân rơi vào tay em!” Lư Hãn Văn cũng chẳng giận thật, đó giờ mọi người vẫn thường xuyên chơi trò này, không thiếu những thử thách quá đáng hơn, cậu chỉ tức vì bản thân bị nhà Dược hố thôi.

Lư Hãn Văn đeo khẩu trang, ôm lấy chậu cây đặt chỗ cửa sổ, tay còn bứt mấy cái lá hơi hoe vàng như để trút giận sau đó vọt tới cạnh cửa, không ngừng tự ám thị tâm lý.

“Trước sau gì cũng một đao chém đầu, em nhanh nhẹn chút coi!” Bạn trẻ Nhất Phàm đả kích đối thủ cũ không thèm che đậy chút gì.

“Phù!” Lư Hãn Văn thở hắt một hơi sau đó đẩy tung cửa, xông ra ngoài, hô to ba lượt bằng tốc độ Hoàng Thiếu Thiên phun lời rác rưởi rồi quay người, chạy ào vào phòng xong liền dập cửa, ném chậu cây vào tay Cao Anh Kiệt, kéo một cái ghế ngồi phịch xuống. Toàn bộ quá trình diễn ra liền mạch lưu loát, không có lấy một giây do dự.

Hành động này diễn ra nhanh như Pháp sư nguyên tố dùng Blink đồng thời cũng bỏ lỡ một người quen ở phòng bên mở cửa, ló đầu ra xem tình hình ngay giây tiếp theo.

“Nhóc Lư ổn chứ, uống cốc nước cho bình tĩnh nhé?” Khưu Phi vừa nhịn cười vừa đưa cốc nước trên bàn tới cho Lư Hãn Văn.

“Rồi rồi rồi, mọi người muốn cười thì cứ cười đi, nghẹn chết bây giờ.” Lư Hãn Văn uống hết cốc nước trái cây, nhìn đám bạn tồi đang vất vả nhịn cười, đành cam chịu.

Giây tiếp theo, tiếng cười sang sáng vang khắp phòng.

Chờ mọi người cười xong, nhóc Lư cũng hồi phục nguyên khí, tiếp tục quẩy tưng bừng.

Sau ba ván tương đối bình thường, kết quả của ván thứ năm đã định.

Trời xanh có mắt, quả báo nhãn tiền.

Không có lấy một bước đệm, đội trưởng Vi Thảo cứ thế rơi vào tay đội trưởng Lam Vũ.

Nhìn thấy kết quả này, một trận cười nữa lại vang khắp phòng.

“Thế này đi, em cũng không làm khó anh, anh qua gõ cửa phòng bên cạnh sau đó ôm lấy người mở cửa, ghé vào tai người đó hát bài “Tiệm thuốc Vi Thảo” là được.” Nhóc Lư chớp đôi mắt to vô tội, nói với vẻ hiền lành dễ thương.

“Lư Hãn Văn, em cứ chờ đấy! Quay về rồi, Vi Thảo nhất định sẽ đập Lam Vũ ra bã.” Cao Anh Kiệt buông lời cảnh cáo cay độc nhưng không có chút lực sát thương nào xong liền mở cửa đi sang phòng bên cạnh với tâm tình không còn luyến tiếc gì với cõi đời.

Bóng lưng ấy trông rất có cảm giác bi tráng thê lương “Gió hiu hiu, sông Dịch lạnh lẽo/ Tráng sĩ một đi không trở về”*.

* Dịch thủy ca – Kinh Kha truyện trích Sử ký Tư Mã Thiên

Đội trưởng Vi Thảo trong bảy năm kiếp sống chuyên nghiệp đã sớm trở thành một trong các tâm bẩn thế hệ mới, hố người không nương tay, lúc này xuất hiện cảm giác áy náy hiếm hoi.

Đối với người tốt không biết tên sắp gặp tai họa từ cậu, Cao Anh Kiệt thầm nói lời xin lỗi chân thành rồi thôi do dự, đưa tay gõ cửa.

Cao Anh Kiệt không thèm nhìn rõ rốt cuộc người ra mở cửa có dáng vẻ ra sao đã nhào thẳng vào lòng, ôm chầm lấy rồi nhắm tịt hai mắt hát bài “Tiệm thuốc Vi Thảo” bên tai người ta.”

Thế rồi, khi Cao Anh Kiệt hoàn thanh nội dung thử thách, dịch người ra chuẩn bị giải thích, cậu trông thấy đối diện mình là các thành viên Thế hệ Hoàng Kim của Liên minh đang nhịn cười đến mức mặt mũi biến dạng và đứng ngay trước mặt chính là đội trưởng nhà cậu kinh ngạc trợn hai con mắt to bằng nhau.

Trong lòng Cao Anh Kiệt chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Trời muốn diệt ta!!

“Xin lỗi đội trưởng, anh nghe em ngụy biện, nhầm, nghe em giải biện. Em em em em thật sự không cố ý đâu, chỉ là chơi “Truth or Dare” thua thôi, đội trưởng, xin anh ngàn vạn lần đừng bận lòng, các tiền bối chơi vui vẻ nhé, em không quấy rầy mọi người nữa, em đi đây!”

Cao Anh Kiệt nói hết những lời này bằng tốc độ nhả chữ của Hoàng Thiếu Thiên, mặc kệ phản ứng của mọi người trong phòng này, lập tức quay người bỏ chạy. Lúc đóng sập cửa, cậu còn nghe tiếng cười như sấm của Hoàng Thiếu Thiên vọng ra từ bên trong, “Ha ha ha ha ha, lão Vương, phạm vi trị liệu này của Vi Thảo mấy ông rộng quá trời quá đất luôn, nhưng sao lại không có Vương Bất Lưu Hành trị đau bụng kinh nhỉ.”

“Mau, thu dọn đồ đạc nhanh lên, không ở lại đây được nữa đâu!” Cao Anh Kiệt vội vã chạy về phòng mình, tựa cánh cửa vừa thở hồng hộc vừa nói.

“Xảy ra chuyện gì, từ từ nói nào.” Kiều Nhất Phàm bê một cốc nước tới hỏi han.

“Phòng bên cạnh là đội trưởng, còn có các tiền bối mùa bốn!” Cao Anh Kiệt hít sâu vài hơi cho đỡ khó thở, không nhận cốc nước trong tay Kiều Nhất Phàm mà vội vã nói.

“Cái gì?!” Năm người còn lại chưa bao giờ đồng thanh hô một câu ăn ý đến thế.

“Đừng kinh ngạc nữa, đi nhanh lên, chậm thêm nữa sẽ không đi được mất!” Cao Anh Kiệt đã chấp nhận sự thật này vội vàng nhác nhở mọi người.

“Đúng đúng đúng, đi mau đi mau, đồ không quan trọng thì khỏi cầm, nhanh chóng dọn đồ đi thôi!” Người phản ứng đầu tiên là Đới Nghiên Kỳ, cô vừa nói vừa tròng các loại đồ dùng để ngụy trang khi nãy tháo xuống để ăn cơm lên người bằng tốc độ nhanh nhất có thể.

Mấy người còn lại cũng không hề chậm trễ, vội vã chỉnh lại quần áo, đeo khẩu trang, quấn khăn quàng chuẩn bị chạy lấy người.

Sáu người chỉnh trang xong xuôi, vừa mở cửa, cả hội đã trông thấy Vương Kiệt Hi, Dụ Văn Châu, Hoàng Thiếu Thiên, Trương Tân Kiệt, Tiêu Thời Khâm, Tô Mộc Tranh, Sở Vân Tú và Lý Hiên đang chắn trước cửa.

Xong, phen này toang rồi.

Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu cả sáu người.

Người cũng đã tới cửa, còn có thể làm gì được nữa chứ. Sáu cô cậu trẻ tuổi nghiêng người nhường đường cho các tiền bối vào trong sau đó ghé tới cạnh tiền bối nhà mình, giả vờ ngoan ngoãn.

“Các em quen nhau từ lúc nào?” Tuy Vương Kiệt Hi là người bị sụp đổ thế giới quan nặng nề nhất nhưng đồng thời chính là người bình tĩnh nhanh nhất. Mạch não thần kỳ của Ma Thuật Sư đại đại giúp anh chấp nhận hiện thực rất mau.

“Đội trưởng, thực ra là bọn em quen nhau trong game, thỉnh thoảng cũng hẹn nhau so đấu chút để cải thiện kỹ năng, lần này nhân dịp Ngôi Sao Hội Tụ mới có cơ hội gặp nhau.” Cao Anh Kiệt không còn là bé Cao Anh Kiệt năm nào, tuy vẫn hơi căng thẳng đối diện với đội trưởng nhà mình nhưng cậu vẫn bình tĩnh rất nhanh, hơn nữa còn trình bày nguyên nhân các cậu có mặt tại đây một cách logic, rành mạch.

Trong lúc nói chuyện, cậu và Kiều Nhất Phàm nắm chặt tay nhau như tiếp thêm sức mạnh cho bạn mình. Đương nhiên Vương Kiệt Hi trông thấy cả.

Anh cũng chẳng giận gì, thấy hai cậu thiếu niên như vậy chỉ cho rằng chúng sợ bị mắng nên nhịn không được, khẽ cười một tiếng rồi nhẹ giọng nói chuyện với cậu nhóc trước mặt.

“Được rồi, Anh Kiệt, em căng thẳng gì chứ. Cả hai em đó, kết bạn là chuyện tốt, gặp nhau cũng rất bình thường, anh chỉ tò mò hỏi chút đâu có nghĩa là các em phạm lỗi, thả lòng chút đi nào.”

Bên kia, bạn trẻ Lư Hãn Văn không được nhẹ nhàng như thế.

“Nhóc Lư anh nói em này, cái người hô khẩu hiệu đầu hàng ngoài hành lang lúc trước là em đúng không, anh ngồi trong phòng nghe thấy giọng quen quen mà, kết quả mở cửa lại chẳng thấy ai cả còn tưởng mình nghe lầm rồi chứ, không ngờ thật sự đúng là em, em xem em đó, chơi “Truth or Dare” thì thôi đi nhưng sao lại chơi thua cơ chứ, mà đã thua thì chớ thế quái nào lại thua trong tay thằng nhóc nhà Dược cơ chứ, thật chẳng có chút phong phạm nào của bản Kiếm Thánh, bản Kiếm Thánh đây đủ sức đập bẹp cái tên trị đau bụng kinh kia, sao em có thể đánh không lại nhãi con nhà anh ta chứ, quay về nhất định phải cho em huấn luyện tăng cường tăng cường tăng cường…”

Đối mặt với nụ cười mỉm thân thiện của đội trưởng nhà mình, tai phải nghe đội phó thao thao bất tuyết, Lư Hãn Văn vô cùng mong muốn trời cao giáng xuống một tia sét đánh chết cậu luôn cho rồi!

So ra, ba người còn lại hài hòa hơn nhiều.

Tiêu Thời Khâm đó giờ luôn bó tay với cô gái nhỏ trong đội, hơn nữa, chẳng qua chỉ là một buổi tụ tập bạn bè thôi, không gây ra chuyện gì phạm pháp phạm tội, anh cũng chẳng có điều gì để nói, nắm được tình huống rồi liền bỏ qua.

Bên phía Bá Đồ, Trương Tân Kiệt không nói gì nhiều, chỉ dặn dò Tống Kỳ Anh lần sau có muốn đi gặp bạn như vậy thì cứ nói thật, anh sẽ cho nghỉ phép, còn có thể để cậu đi cùng chiến đội, như vậy sẽ không phải tốn tiền tự đặt vé máy bay thuê khách sạn.

Khưu Phi thì khỏi cần nói, vì mối quan hệ với Diệp Tu, Tô Mộc Tranh cũng rất quen thân với Khưu Phi. Không những kéo cậu nhóc về phía mình mà còn lôi luôn cả Sở Vân Tú theo, tinh thần hóng chuyện sáng lấp lánh trong mắt hai cô gái như muốn nuốt gọn cậu, khiến đội trưởng tiểu Khưu luôn điềm tĩnh cũng phải bối rối sau đó bất đắc dĩ giải thích rằng thật sự không hề có bí mật không thể tiết lộ nào hết.

Một giờ sau, sáu người hiện tại vẫn là tân binh rốt cuộc cũng tiễn được đoàn thể tiền bối tới hóng chuyện đi. Cả đám ngồi phịch ra ghế, thở phào một hơi.

Suy nghĩ của họ bây giờ là nếu về sau còn ai dám đề nghị chơi “Truth or Dare” thì chắc chắn kẻ đó sẽ bị đánh hội đồng!

 

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
575
Số lượt thích
3,687
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#4
CHÚC MỪNG SINH NHẬT CAO ANH KIỆT :xu

Phần 3: Tương lai của Liên minh đồng loạt OOC rồi

Tên khác: Không những không quay về được mà còn bị hoán đổi linh hồn thì phải làm sao?

Note: Vì tiểu Đới là nữ nên sự kiện tráo hồn này sẽ chỉ diễn ra giữa năm bạn nam.



Trò chơi Truth or Dare suýt hại chết người cũng mang đến một vài lợi ích, chí ít, sáu người họ không cần tiếp tục gặp mặt một cách lén lút như đám phần tử phi pháp nữa.

Ngày thứ hai của chuỗi sự kiện Ngôi Sao Tụ Hội, sáu người xin chiến đội nghỉ phép như mong muốn, tề tụ tại sân bay thành phố S.

Tuy đã biết hiện giờ chưa chắc địa điểm chơi Escape Room kia đã tồn tại nhưng mọi người vẫn muốn đến địa chỉ đó xem thử, hy vọng có thể tìm được chút manh mối để trở về.

Đứng trước tiệm nằm đúng địa chỉ ấy, sáu người trầm ngâm nhìn nhau, nhất thời không biết nên tiến hay nên lui.

Đây là một tiệm bún ốc. Hương vị bún ốc chính tông rất hấp dẫn, cả sáu người đều nhất trí nhận định này và cũng khá thích ăn.

Nhưng bún ốc của tiệm này, không biết do ốc có vấn đề hay măng chua bị hỏng, mùi hương xộc lên thật sự một lời khó có thể tả xiết khiến sáu người tần ngần do dự trước cửa tiệm mãi.

“Tôi chịu thôi, mấy cậu thấy có hứng thú thì tự vào xem đi.” Đới Nghiên Kỳ, nữ giới duy nhất trong sáu người, lên tiếng đầu tiên, cô thật sự không tài nào chịu nổi thứ mùi này.

“Thế này đi, cậu sang tiệm trà sữa chỗ rẽ kia chờ, bọn tôi vào xem xét tình hình chút.” Kiều Nhất Phàm kéo cao khăn quàng trên cổ mình lên, quay đầu nói với Đới Nghiên Kỳ.

Những người còn lại cũng gật đầu đồng ý.

“Cũng được, các cậu muốn tôi gọi hộ gì không?” Đới Nghiên Kỳ thấy mọi người đều đồng ý thì không nói thêm nữa.

“Cứ như mọi khi là được.”

“Ok.”

Nói xong, Đới Nghiên Kỳ nhìn mấy người còn lại đi vào tiệm bún ốc như tráng sĩ liều chết xông pha. Sau đó, cô cũng quay người rảo bước đi tới tiệm trà sữa đầu ngã rẽ.

Mười phút sau, trà sữa vừa làm xong, Đới Nghiên Kỳ đã trông thấy năm người bịt mặt kín mít chạy ào vào tiệm như có người đuổi sau lưng.

Sáu người tìm một bàn khuất góc cùng ngồi xuống xong xuôi mới yên tâm cởi khăn quàng, tháo khẩu trang, uống vài hớp trà sữa, xoa dịu khứu giác bị mùi bún ốc khi nãy tàn phá.

“Các cậu phát hiện được gì không?”

“Chẳng có gì cả, tiệm đó bình thường đến không thể bình thường hơn, mỗi tội vắng khách. Dù sao thì người bình thường đâu ai chịu nổi cái mùi đó.” Lư Hãn Văn đáp đầu tiên.

“Hiện tại bọn tôi cũng chịu, tiệm bún ốc đó trông chẳng liên quan gì đến chuyện chúng ta xuyên không hay trùng sinh gì đó cả.” Tống Kỳ Anh lên tiếng.

“Phải làm sao bây giờ?” Cao Anh Kiệt hỏi.

“Về chiến đội, tìm đội trưởng nhà mình. Hết ngày mai là kết thúc Ngôi Sao Tụ Hội rồi, nếu còn không về, chúng ta chưa tìm ra phương pháp quay lại tương lai thì có khi đã toi mạng với đội trưởng rồi…” Khưu Phi nói.

“Đội trưởng Khưu, có nhất thiết phải bóc trần sự thật vậy không, cậu đả kích sĩ khí quá đi mất!” Kiều Nhất Phàm thở dài.

“Tôi chỉ ăn ngay nói thật thôi. Hãn Văn ở ngay đây, có thể về thẳng Lam Vũ, mấy người chúng ta ai cũng phải đi máy bay. Ngày kia các đội trưởng sẽ về chiến đội, vậy nên muộn nhất là ngày mai chúng ta phải xuất phát.” Khưu Phi nói.

“Thời gian khá eo hẹp, chúng ta còn cách nào khác không?” Đới Nghiên Kỳ hỏi.

“Thử đi xung quanh xem xét tình hình lân cận chỗ này một lượt, nếu vẫn không phát hiện được gì thì cứ về chiến đội trước vậy. Để tiểu Lư chú ý tình huống bên này, chúng ta cũng tìm kiếm manh mối ở phía chiến đội xem sao.” Tống Kỳ Anh đăm chiêu.

Những người khác cũng không có ý tưởng nào đặc biệt hơn, chỉ có thể hành động theo lời Tống Kỳ Anh nói.

Ngày hôm sau, không thu hoạch được gì, mọi người đành phải xếp hành lý, trở về chiến đội tiếp tục chuẩn bị thi đấu.

Ngôi Sao Tụ Hội kết thúc, mọi chiến đội trở lại trạng thái huấn luyện thông thường. Nhưng ngày vào ngày huấn luyện đầu tiên, các chiến đội lớn bỗng nhiên rối bòng bong vì một sự cố lạ lùng.

———— Chiến đội Vi Thảo ————

Phòng của Cao Anh Kiệt.

“Á!” Lư Hãn Văn mệt rã rời về đến ký túc xá là lăn ra ngủ ngay lập tức. Ai ngờ vừa tỉnh dậy, cậu mở mắt ra liền trông thấy màu xanh Vi Thảo của đối thủ truyền kiếp, sợ tới mức nhảy bật dậy khỏi giường.

Cậu vội vàng đứng dậy quan sát xung quanh, chắc chắn rằng đây là phòng của Cao Anh Kiệt cậu từng đường trông thấy rồi lại chạy tới phòng vệ sinh, muốn rửa mặt cho tỉnh táo, xem rốt cuộc mình có đang nằm mơ hay không.

Nhưng cậu còn chưa mở vòi nước đã trông thấy khuôn mặt “mình” trong gương.

“WTF?! Vừa thức giấc, không những dịch chuyển từ thành phố G sang thành phố B mà tui còn nhập hồn vào người công nhân vệ sinh cưỡi chổi?!” Lư Hãn Văn gầm gừ.

Lẩm bẩm hồi lâu, Lư Hãn Văn rốt cuộc chấp nhận sự thực rằng mình đã xuyên thành đối thủ một mất một còn. Tiếp đó, cậu không kìm được, muốn tìm người để kể lệ cảnh ngộ tang thương này của bản thân.

Thế rồi, Kiều Nhất Phàm cùng một chiến đội còn ở phòng ký túc ngay bên cạnh trở thành đối tượng bị bạn trẻ Lư Hãn Văn nhắm đến.

Lư Hãn Văn vừa mở cửa đã đụng mặt Kiều Nhất Phàm còn đang mơ màng chưa tỉnh hẳn bước ra từ căn phòng kế bên.

Bạn trẻ Lư Hãn Văn đang gấp gáp tìm người kể lể không hề để ý rằng Kiều Nhất Phàm khá bất thường đã lôi kéo người ta bắt đầu lải nhải.

“Đội trưởng Kiều, em kể anh nghe, số em khổ quá trời khổ luôn! Em đang ngủ yên lành trong phòng ký túc của chiến đội, ai ngờ vừa mở mắt ra đã thấy mình bay từ Lam Vũ thân yêu sang tiệm thuốc, xuyên thành công nhân vệ sinh cưỡi chổi thì thôi đi, lát nữa em còn phải tiếp nhận chăm sóc đặc biệt của đội trưởng Vương nữa!”

“Đợi chút đợi chút, em nghe anh nói mấy câu trước được không?” Kiều Nhất Phàm nhận thấy còn có xu hướng tiếp tục lải nhải, vội vàng ngắt lời trước.

“Rồi rồi rồi rồi, anh nói đi, em nghe nè.” Lư Hãn Văn vung tay áo.

Thấy thế, Kiều Nhất Phàm cố gắng áp chế khóe miệng mình đang run rẩy, nhìn thẳng vào mắt “Cao Anh Kiệt” bằng ánh mắt vô cùng chân thành, trịnh trọng lên tiếng, “Đội trưởng Lư, anh cảm thấy là anh cần phải nói cho em biết một cách cực kỳ cực kỳ nghiêm túc rằng anh chính là công nhân vệ sinh cưỡi chổi mà em nói, là chủ nhân chân chính của cơ thể đang bị em chiếm đoạt.”

“Cái gì?! Anh chắc chắn là em không nghe nhầm đúng không, anh là đội trưởng Cao?! Chuyện chuyện chuyện…” Lư Hãn Văn không dám tin, lắp bắp mãi chẳng thốt được ra lời.

Hỏi: Dìm hàng chê bai người khác đến cùng cực rồi phát hiện người nghe mình lải nhải là chính chủ thì phải làm sao? Online chờ, rất gấp!

Cao Anh Kiệt đang ở trong cơ thể Kiều Nhất Phàm lúc này mới cảm giác tam quan của bản thân đã vỡ vụn.

Đội trưởng Cao bày tỏ rằng cậu chưa bao giờ trông thấy những biểu cảm phong phú, động tác khoa trương, lải nhải nhiều lời đến thế xuất hiện ở bản thân.

“Đội trưởng Lư đừng hoảng, sắp muộn giờ huấn luyện rồi, chúng ta mau đi thôi. Đợi đến lúc hoàn thành huấn luyện buổi sáng thì liên hệ với mọi người, nếu không phải chỉ có hai chúng ta gặp vấn đề thì chắc chắn những người còn lại cũng bị ảnh hưởng.” Cao Anh Kiệt nhìn đồng hồ, cố gắng bỏ qua cảm giác kỳ quái khi phải đối diện với “chính mình”, kéo người bên cạnh chạy về phía phòng huấn luyện.

Hai người chạy băng băng suốt quãng đường, rốt cuộc đến kịp vào phút cuối trước khi bắt đầu huấn luyện, đồng thời nhận được ánh nhìn quan tâm xen lẫn kinh ngạc từ đôi mắt bên to bên nhỏ của đội trưởng Vi Thảo.

Dưới sự quan sát của đội trưởng Vương, hai cậu trông như không chút hoang mang nhưng thực chất đang cố gắng bước thật nhanh tới chỗ ngồi của mình.

Cao Anh Kiệt định ngồi xuống chỗ mình hay ngồi theo thói quen lại bị Lư Hãn Văn bên cạnh kéo lại. Bấy giờ cậu mới sực nhớ ra bản thân hiện đang là Kiều Nhất Phàm còn Lư Hãn Văn mới là cậu. Cậu nhanh chân dịch sang bên cạnh một bước, ngồi xuống chỗ của Kiều Nhất Phàm, để Lư Hãn Văn ngồi xuống chỗ của cậu.

Dù sao thì bảy năm sau, các chỉ số của tài khoản cũng thay đổi rất nhiều, dù giờ để Lư Hãn Văn dùng Mộc Ân cũng không lo bị lộ bí mật gì cả.

Vậy nên từ sáng đến trưa, toàn bộ thành viên Vi Thảo chứng khiến cậu Thích khách vô hình liên tục phạm phải rất nhiều sai lầm khó hiểu và người nối nghiệp Vi Thảo không biết đã trúng phải cơn gió độc nào mà thành tích huấn luyện lao dốc không phanh, thậm chí khi đối chiến còn ôm chổi lao về phía trước.

Nhìn bảng thành tích tệ hại và những thao tác như bị động kinh, Vương Kiệt Hi một lần nữa hoài nghi rốt cuộc do bản thân anh dạy dỗ sai cách hay đồ đệ thân yêu nhà mình bị tà ma quấn thân, nếu không thì tại sao cách hành xử của cậu mấy ngày nay lại khó hiểu đến thế, rồi cả tính cách cũng thay đổi hoàn toàn nữa.

Buổi họp sau khi hoàn thành huấn luyện càng khiến Vương Kiệt Hi nghi ngờ cuộc đời sâu sắc thêm. Vậy nên suốt cả buổi sáng, hai mắt anh luôn trợn to bằng nhau làm cho thành viên vi thảo cảm thấy áp lực như núi.

Đội trưởng Vương vô cùng buồn rầu, thậm chí muốn lấy chổi ra bay sang bên Miếu. Ma Thuật Sư đại đại nghĩ, nếu không phải tại tên phương trượng bên Miếu kia ngấm ngầm giở trò, mầm non bé nhỏ trước nay luôn hướng nội ngoan ngoãn của anh sao có thể lắm mồm thậm chí còn có xu hướng vượt mặt cả tên nào đó ở Miếu được!

Vương Kiệt Hi quyết định sau khi tan họp sẽ lập tức đi gây rối Miếu của tên đó, dù thế nào chăng nữa, anh chắc chắn phải đưa được người nối nghiệp ngoan ngoãn đáng yêu của anh trở về!

Cuộc họp sáng kết thúc vội vã trong sự thấp thỏm bất an của mọi người, hiếm lắm mới thấy papa tốt của Vi Thảo bỏ mặc đàn con, rời khỏi phòng họp đầu tiên.

Ngay giây tiếp theo, bạn trẻ Lư Hãn Văn được đội trưởng quan tâm đặc biệt đến mức như ngồi trên chông lập tức kéo Cao Anh Kiệt xịn bên cạnh chạy vội đến nhà ăn.

Cả hai cuống cuồng lấy cơm, chiếm cứ chiếc bàn ở góc khuất nhất, vội vàng ăn vài miếng lấp đầy bụng rồi lấy điện thoại, mở group chat ra, chuẩn bị bàn bạc với những người khác một phen.

 

Bình luận bằng Facebook