- Bình luận
- 575
- Số lượt thích
- 3,687
- Fan não tàn của
- Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
🎆 CHÚC MỪNG NĂM MỚI 🎆
BỖNG NHIÊN XUYÊN VỀ BẢY NĂM TRƯỚC PHẢI LÀM SAO?
Tác giả: 堇色千染
Link gốc: 【新生代友情向】一下子回到七年前了怎么办
Edit: Nguyệt
–
MỤC LỤC
Phần 1: Bỗng nhiên xuyên về bảy năm trước phải làm sao?
Phần 2: Rốt cuộc tại sao phải chơi Truth or Dare?
Phần 3: Tương lai của Liên minh đồng loạt OOC rồi
Phần 4: Hình như đám người này điên rồi
Phần 5: Chính đạo nhân gian quá xa vời
Phần 6: Người ngủ sớm không hợp đi cướp Boss
Phần 7: Bung xõa bản thân rồi ngả bài
Phần 8: Tương lai vẫn tươi đẹp như ngày trước
END
–
Phần 1: Bỗng nhiên xuyên về bảy năm trước phải làm sao?
Phần 2: Rốt cuộc tại sao phải chơi Truth or Dare?
Phần 3: Tương lai của Liên minh đồng loạt OOC rồi
Phần 4: Hình như đám người này điên rồi
Phần 5: Chính đạo nhân gian quá xa vời
Phần 6: Người ngủ sớm không hợp đi cướp Boss
Phần 7: Bung xõa bản thân rồi ngả bài
Phần 8: Tương lai vẫn tươi đẹp như ngày trước
END
–
Phần 1: Bỗng nhiên xuyên về bảy năm trước phải làm sao?
Trận đấu Ngôi Sao Tụ Hội mùa giải thứ mười lăm chính thức kết thúc. Thời gian phỏng vấn sau sự kiện, mặc cho cánh phóng viên trông ngóng mòn con mắt, đội trưởng các chiến đội lớn chẳng hề xuất hiện dù chỉ một cái bóng.
Phóng viên người nào người nấy đều âm thầm thăm hỏi tổ tông từng vị trốn phỏng vấn kia. Đám thế hệ sau này đúng là trò giỏi hơn thầy mà, lại còn dám kéo cả hội cùng trốn nữa chứ!
Cùng lúc đó, trong một con ngõ nhỏ cách nhà thi đấu không xa, một địa điểm chơi Escape Room đón vài vị khách mặt mũi bịt kín mít như một toán cướp.
Mấy người nọ tiến vào một cách dè chừng, sau khi chắc chắn rằng xung quanh không còn ai có khả năng nhận ra mình nữa mới tháo khắn quàng cổ, mũ lưỡi trai và khẩu trang đang che kín mặt, để lộ diện mạo bản thân.
Đây rõ ràng là mấy vị đang khiến phóng viên đỏ mắt tìm khắp nhà thi đấu: đội trưởng Hưng Hân – Kiều Nhất Phàm, đội trưởng Gia Thế – Khưu Phi, đội trưởng Bá Đồ – Tống Kỳ Anh, đội trưởng Vi Thảo – Cao Anh Kiệt, đội trưởng Lam Vũ – Lư Hãn Văn và đội trưởng Lôi Đình – Đới Nghiên Kỳ.
“Phòng chúng ta chơi hôm nay có chủ đề là xuyên không. Ái chà, còn là xuyên từ cổ đại đến hiện đại nữa, cảm giác sẽ thú vị lắm đây.” Bạn Đới, người khởi xướng hoạt động này, nhận xét.
“Từ bao giờ mà Escape Room có cả chủ đề xuyên không vậy? Chủ đề này phù hợp để giải mật mã à?”
“Mặc kệ đi, vào xem là biết liền. Huống hồ ở đây còn có mấy vị Bậc Thầy Chiến Thuật thế hệ mới nữa, cũng không đến mức không thoát được đâu.”
“Cũng đúng, vào luôn đi. Chơi xong thì quay về khách sạn thu xếp đồ đạc, mai còn lên máy bay nữa.”
Thế nên sáu người cứ vậy lập thành đội vào phòng chơi. Đến khi cả hội khoái chí chơi xong đã là hơn năm giờ sáng ngày hôm sau. Cảm giác hưng phấn sau khi chơi Escape Room qua đi, trở lại khách sạn, ai nấy vừa ngả đầu liền lăn ra ngủ say như chết, trời có sập cũng không tỉnh.
Lần thứ hai Kiều Nhất Phàm mở mắt, trông thấy cảnh tượng quen thuộc xung quanh, cậu cảm giác thế giới quan của bản thân đã sụp đổ.
Ai có thể nói với cậu vì sao rõ ràng cậu ngủ trong phòng khách sạn mà giờ mở mắt lại trông thấy màu xanh Vi Thảo được không!
Lại xem thời gian, ngày 1 tháng 1 năm 2023, thời điểm trước khi sự kiện Ngôi Sao Tụ Hội mùa giải thứ tám diễn ra…
Đội trưởng Hưng Hân đã nắm ba cúp quán quân trong tay, hiện tại đang dẫn dắt đội ngũ tiến thẳng vào top bốn bày tỏ bản thân không chịu nổi đả kích này!
Chơi Escape Room chủ để xuyên không thôi mà bản thân cũng bị quấn vào luôn sao? Vậy mấy người còn lại chắc cũng tới nhỉ? Tiếc ghê, không được trông thấy phản ứng của bọn họ, bằng không thì đã có tư liệu sống siêu xịn xò rồi!
Bên trong thân xác Kiều – thiên sứ nhỏ – Nhất Phàm, linh hồn Kiều – tâm bẩn số một của Liên minh thế hệ mới – Nhất Phàm đang tự tìm vui mà nghĩ.
“Chậc, không phiền lòng về chuyện này nữa, dù sao cũng qua thời gian huận luyện rồi, chi bằng qua chỗ Anh Kiệt xem tình huống bên đó ra sao.” Đội trưởng Kiều lẩm bẩm một mình rồi dùng tốc độ nhanh nhất chỉnh trang bản thân, ra ngoài, tới phòng Cao Anh Kiệt.
Còn cách một đoạn hành lang, Kiều Nhất Phàm đã trông thấy Vương Kiệt Hi đứng trước cửa và Cao Anh Kiệt vừa tỉnh giấc ra mở cửa.
Kiều Nhất Phàm lặng lẽ đứng nấp sau góc tường, kế đó liền nghe được một cuộc đối thoại khiến cậu suýt nữa cười thành tiếng.
Vương Kiệt Hi: Anh Kiệt, sao hôm nay em không đi huấn luyện, bị ốm à?
Cao Anh Kiệt: Đội trưởng? Sao anh lại ở đây, anh tới xem Ngôi Sao Tụ Hội ạ?
Cao Anh Kiệt (vò mái tóc rối của mình, hơi ngại ngùng): Em, em, hôm qua kết thúc Ngôi Sao Tụ Hội bọn em đi chơi hơi khuya, vừa mới ngủ dậy. Đội trưởng yên tâm, quay về chiến đội, em lập tức huấn luyện bù.
Vương Kiệt Hi (kinh ngạc đến mức hai mắt to bằng nhau): Anh Kiệt? Em không sao chứ? Ngôi Sao Tụ Hội còn chưa diễn ra, em đang nói gì vậy?
Cao Anh Kiệt: Đâu có, chẳng phải Ngôi Sao Tụ Hội vừa kết thúc hôm qua sao. Em còn đi chơi Escape Room với đám Nhất Phàm mà, nãy mới về khách sạn ngủ bù. Đội trưởng, anh đang nói gì vậy?
Kiều Nhất Phàm nấp trong góc nghe từ đầu đến cuối cười đến run cả người, cố gắng lắm mới nhịn không phát ra tiếng.
Còn Vương Kiệt Hi đối diện Cao Anh Kiệt càng cảm thấy mầm non bé nhỏ nhà mình đang ngớ ngẩn vì sốt mất rồi.
Vương Kiệt Hi: Anh Kiệt, em thật sự không sao chứ? Có phải em bị sốt không, có cần đến bệnh viện khám không?
Cao Anh Kiệt: Đội trưởng, em không bị sốt, anh tin em đi mà. Em chỉ thức đêm thôi, chắc chắn không hề bị sốt.
Cao Anh Kiệt: Nhưng mà đội trưởng, chẳng phải lúc trước anh bảo anh đang đi du lịch Châu Âu cùng tiền bối Phương Sĩ Khiêm à? Sao đã về nước còn xem Ngôi Sao Hội Tụ nhanh vậy?
Dường như Cao Anh Kiệt nghĩ đến điều gì đó, lên tiếng hỏi với vẻ mặt nghi ngờ, chỉ tiếc là…
Hậu quả của việc thức xuyên đêm chơi Escape Room có lẽ đã phơi bày hết khi Vương Kiệt Hi đập cửa đánh thức. Cao Anh Kiệt cảm thấy mơ mơ màng màng, cho dù hiện tại còn cố mở mắt được nhưng cậu chẳng hề phát hiện nội dung đối thoại giữa cậu với Vương Kiệt Hi thật sự rất kỳ quái và cả biểu cảm như “trúng tà” của Vương Kiệt Hi nữa.
Tuy Kiều Nhất Phàm rất vui lòng chứng kiến lịch sử đen tối của bạn thân mình, nhưng nhìn tình huống trước mắt, nếu còn tiếp tục không nói gì, có lẽ Ma Thuật Sư đại đại sẽ dẫn đồ đệ thân yêu của anh ấy đi khám thần kinh mất. Kiều Nhất Phàm cảm thấy bản thân nhất thiết phải đi giải cứu bạn tốt còn chưa tỉnh ngủ một phen.
“Vương… khụ, đội trưởng, Anh Kiệt, hai người sao vậy?” Hay lắm, ở Hưng Hân gọi đội trưởng Vương quen miệng rồi, vừa nãy suýt chút nữa đã bại lộ.
“Sao cả hai em đều không đến buổi huấn luyện sáng nay đúng giờ?” Vương Kiệt Hi quay lại, nghiêm mặt hỏi Kiều Nhất Phàm.
Nếu đây vẫn là cậu nhóc vô hình ở Vi Thảo khi trước, chắc chắn sẽ sợ quắn người trước biểu cảm này của Vương Kiệt Hi. Nhưng hiện tại, người đứng trước mặt đội trưởng Vi Thảo lại là đội trưởng Hưng Hân cũng đã thân kinh bách chiến tại Liên minh.
“Đội trưởng, ngại quá, tối qua Anh Kiệt hơi sốt, mãi quá nửa đêm mới đỡ rồi ngủ được nên sáng nay dậy trễ.” Kiều Nhất Phàm chớp chớp đôi mắt ngây thơ vô tội với Vương Kiệt Hi, gia tăng mức độ tin cậy cho lý do cậu vừa nghĩ ra, đồng thời miễn cưỡng giải thích một chút về biểu hiện khác thường khi nãy của Cao Anh Kiệt.
“Nếu đã vậy thì hai em nghỉ ngơi cho tốt. Huấn luyện buổi chiều cũng hủy, Nhất Phàm chăm sóc Anh Kiệt nhé.” Nghe xong lời giải thích của Kiều Nhất Phàm, vẻ mặt Vương Kiệt Hi cũng hòa hoãn bớt, nhẹ nhàng nói với cả hai.
“Đội trưởng yên tâm, em sẽ chăm sóc Anh Kiệt cẩn thận.” Kiều Nhất Phàm đáp lời.
Cao Anh Kiệt đứng bên cạnh nghe hai người nói chuyện bằng vẻ mặt nghi hoặc. Nhưng chí ít cậu cũng tỉnh táo hơn chút, Cao Anh Kiệt biết hiện giờ nói nhiều chỉ có sai nhiều nên cũng ngoan ngoãn xuôi theo, hy vọng đội trưởng nhà mình mau chóng rời đi.
Bây giờ vẫn đang là thời gian huấn luyện, Vương Kiệt Hi nắm được tình huống, hỏi thăm Cao Anh Kiệt vài câu xong cũng trở về huấn luyện.
Chờ anh đi xa, Cao Anh Kiệt lập tức kéo Kiều Nhất Phàm vào phòng mình, tay kia nhanh nhẹn đóng cửa lại, động tác gọn gàng thuần thục, hoàn toàn không thấy chút mệt mỏi ngái ngủ nào như vừa nãy.
“Nhất Phàm, rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế này?” Vừa vào trong, Cao Anh Kiệt sốt ruột hỏi ngay.
“Anh Kiệt, nếu mình không nhầm thì chúng ta đang xuyên về thời điểm trước khi Ngôi Sao Tụ Hội mùa giải thứ tám diễn ra.” Nếu bỏ qua nét phấn khởi khi xem kịch vui trong mắt, Kiều Nhất Phàm quả thật đang nói ra sự thật bi thảm với Cao Anh Kiệt bằng vẻ mặt khó xử.
“Gì? Nhất Phàm, cậu đảm bảo là cậu không bị sốt đến mức ngớ ngẩn đấy chứ?” Từ khi tiếp nhận chức vị đội trưởng Vi Thảo, Cao Anh Kiệt đã dần phát triển theo hướng mặt lạnh như tiền hiếm khi nào lộ vẻ hoảng hốt sét đánh ngang tai thế này. Khung cảnh hiếm gặp này thành công khiến Kiều Nhất Phàm luôn âm thầm trông ngóng bật cười thành tiếng.
“Kiều! Nhất! Phàm! Cậu đang cười cợt tớ? Hay chuyện này từ đầu đến cuối đều do cậu bày ra để trêu tớ?!”
“Anh Kiệt, Anh Kiệt, đừng tức giận, cậu nhìn ngày trên điện thoại mà xem, xuyên về mùa giải thứ tám thật mà. Kể cả mình có thể chính thời gian hiển thị trên điện thoại, nhưng mình đâu thể dùng thời gian nửa buổi sáng đưa cậu từ thành phố G về đến tận phòng ngủ của cậu ở thành phố B được.” Kiều Nhất Phàm thôi cười, an ủi bạn thân lâu năm, “Mình cũng không phải tội phạm đủ khả năng đánh thuốc mê, đưa đi suốt dọc đường mà cậu không hề tỉnh lại.”
“Cũng đúng…” Cho dù sự thật vượt khỏi tầm nhận thức của cậu đến mức nào, Cao Anh Kiệt cũng không thể tin nổi giả thiết vô cùng hoang đường kia được.
“Hay chúng ta liên hệ bốn người kia thử xem? Hôm qua cả sáu người cùng chơi Escape Room, có khi đều xuyên không hết đó.” Sau khi tiếp nhận sự thật, Cao Anh Kiệt cũng khôi phục năng lực suy luận như bình thường.
“Có thể thử, nhưng mà thời điểm hiện tại, có ba trong số họ còn chưa ra mắt, cũng không biết liệu có liên hệ được không. “ Kiều Nhất Phàm tiếp lời.
“Cứ thử đi.” Cao Anh Kiệt vừa nói vừa lấy điện thoại ra, cả hai cùng mở QQ.
Vừa mở ứng dụng, còn chưa cần tìm đã nhận được lời mời vào một group chat mới.
Lưu Vân mời bạn gia nhập group chat [Vượt qua thời không gặp lại người]
“Gần đây nhóc Lư lại đọc bộ truyện tình cảm ngu ngốc nào à!” Kiều Nhất Phàm bất đắc dĩ.
“Ai mà biết được.”
Hai cậu miệng bình luận nhưng tay vẫn nhanh chóng nhận lời mời gia nhập. Vào group liền thấy đủ cả sáu người.
[Vượt qua thời không gặp lại người]
Lưu Vân: Gấp gấp gấp! Mọi người mau ngoi lên, có ai biết rốt cuộc tình huống hiện tại là sao không @ All
Lưu Vân: Không phải chúng ta chơi Escape Room cả đêm à, sao vừa tỉnh dậy đã thấy thế giới thay đổi hết rồi!
Loan Lộ Âm Trần: Chúng ta vẫn chưa thoát khỏi mật thất sao. Có trời mới biết tâm trạng tôi ra sao lúc vừa mở mắt đã phát hiện ra mình đang ở phòng ký túc chiến đội.
Trường Hà Lạc Nhật: Ài, như thế có là gì, cậu có biết lúc vừa mở mắt, tôi đã thấy đội trưởng Hàn và đội phó Trương cùng đứng cạnh giường mình là trải nghiệm thế nào không?!
Mộc Ân: Vậy cậu tưởng tượng được cảnh sáng sớm bị đội trưởng nhà mình nhìn bằng ánh mắt lo lắng cho trẻ thiểu năng trí tuệ, tui sẽ có cảm giác gì không. Nói chung tôi không muốn bị lại thêm một lần nào hết.
Lưu Vân: Em đây nè, vốn đã thiếu ngủ còn phải tiếp nhận sự chăm sóc bằng ngôn từ của Hoàng Thiếu và nụ cười mỉm trấn an của đội trường Dụ nữa.
Lưu Vân: Trái tim nhỏ bé của em không chịu nổi đâu!
Mộc Ân: [đập bàn cười.jpg]
Loan Lộ Âm Trần: [đập bàn cười.jpg]
Trường Hà Lạc Nhật: [đập bàn cười.jpg]
Cách Thức Chiến Đấu: [đập bàn cười.jpg]
Một Tấc Tro: [đập bàn cười.jpg]
Cách Thức Chiến Đấu: Vậy xem ra tôi vẫn may mắn nhỉ?
Cách Thức Chiến Đấu: Mới đầu hơi khó chấp nhận sự thật chút nhưng ít ra không bị ai trông thấy.
Một Tấc Tro: Chẳng phải tôi may mắn nhất sao. Tỉnh dậy không có ai bên cạnh, còn được xem toàn cảnh lịch sử đen tối của đội trưởng Cao nhà chúng ta nữa.
Một Tấc Tro: [khoái chí xoay vòng vòng.jpg]
Loan Lộ Âm Trần: Kể đi bạn [mắt lấp lánh ánh sao.jpg]
Lưu Vân: Anh Nhất Phàm mau kể đi! [chờ mong.jpg]
Một Tấc Tro: [Cuộc đối thoại của kì diệu giữa các Ma đạo học giả người thường chúng ta không thể hiểu.mp3]
Mộc Ân: Nhất Phàm, cậu…
Mộc Ân: Liên minh thiên sứ tay trong tay đã nói đâu rồi hả!
Một Tấc Tro: Có chuyện vui không tiết lộ là con gâu gâu!
Một Tấc Tro: Huống hồ, ai nói với cậu như thế chứ, mình đâu biết gì đâu
Mộc Ân: Chính cậu nói chứ ai. Kiều Nhất Phàm, liên minh thiên sứ giữa hai ta kết thúc từ đây, cậu chờ nhận trừng phạt đi!
Loan Lộ Âm Trần: Ha ha ha ha ha! Anh Kiệt, cậu thú vị thật đấy, cậu với đội trưởng Vương rõ ràng là mỗi người nói một phách mà.
Trường Hà Lạc Nhật: Mấu chốt là hai người họ còn có thể giao tiếp rất trôi chảy.
Cách Thức Chiến Đấu: Hơn nữa, Anh Kiệt thậm chí hoàn toàn không nhận ra điểm bất thường.
Lưu Vân: Lại còn cố gắng thuyết phục đội trưởng Vương nữa chứ [cười không thương tiếc.jpg]
Một Tấc Tro: Nói thật, nếu không vì cảm thấy rằng cứ mặc kệ cho nói tiếp, đội trưởng Vương hẳn muốn dẫn đồ đệ thân yêu đi khám thần kinh, tôi vẫn rất vui lòng đứng hóng chuyện tiếp.
Mộc Ân: Kiều Nhất Phàm! Hình như cậu quên là hai ta còn ngồi chung một phòng nhỉ, hiện giờ tớ có thể trừng phạt cậu ngay và luôn đấy!
Mộc Ân: Mọi người cứ nói chuyện nhé, bọn tôi xử lý ân oán cá nhân chút đã.
Một Tấc Tro: Anh Kiệt! Cậu nghe mình nói aifwoforegjpsjigorjfiowgosg
Loan Lộ Âm Trần: …
Loan Lộ Âm Trần: Cảm tạ đội trưởng Kiều hy sinh bản thân, thỏa mãn mọi người.
Lưu Vân: Cảm tạ đội trưởng Kiều hy sinh bản thân, thỏa mãn mọi người.
Cách Thức Chiến Đấu: Cảm tạ đội trưởng Kiều hy sinh bản thân, thỏa mãn mọi người.
Trường Hà Lạc Nhật: Cảm tạ đội trưởng Kiều hy sinh bản thân, thỏa mãn mọi người.
Cách Thức Chiến Đấu: Quay lại vấn đề chính, tình huống hiện giờ phải giải quyết thế nào đây.
Lưu Vân: Đúng vậy đúng vậy! Chúng ta cũng không thể ngồi yên thế này được, phải nghĩ cách để quay về chứ!
Trường Hà Lạc Nhật: Nhưng hiện tại chúng ta còn không biết bản thân đã đến đây như thế nào thì phải tìm cách trở về kiểu gì?!
Cách Thức Chiến Đấu: Trước khi tới đây, chúng ta đã làm chuyện đặc biệt gì à?
Loan Lộ Âm Trần: Không đâu nhỉ, lúc bọn mình rời khỏi mật thất thì trời cũng sáng rồi. Tôi về khách sạn là lăn ra ngủ ngay.
Lưu Vân: Em cũng gần giống thế, rời khỏi mật thất đã buồn ngủ gần chết, còn chẳng lướt điện thoại nữa.
Trường Hà Lạc Nhật: Tôi cũng vậy, lâu lắm rồi không thức đêm, không tài nào chịu nổi.
Cách Thức Chiến Đấu: Tôi cũng chỉ gặp Văn Lý trên đường về, nói vài câu với cậu ấy rồi vào phòng ngủ luôn.
Loan Lộ Âm Trần: Hai người còn chưa trả lời kia đâu rồi?
Loan Lộ Âm Trần: @ Một Tấc Tro @ Mộc Ân giải quyết ân oán cá nhân xong chưa?
Mộc Ân: Tôi về phòng ngủ luôn.
Một Tấc Tro: +1
Loan Lộ Âm Trần: Ái chà, hai vị xuất hiện rồi, giao lưu tình cảm thế nào đó?
Một Tấc Tro: Vẫn sống rất tốt, mấy người tự cầu phúc đi.
Mộc Ân: Ồ… Hình như khi nãy không chỉ có một người cười cợt tôi đâu nhỉ?!
Mộc Ân: Tôi cảm thấy mình có nghĩa vụ cho mọi người cảm nhận một chút về điểm tuyệt diệu của Chổi Lốc Xoáy.
Lưu Vân: Tới luôn tới luôn, trọng kiếm của bổn thiếu gia cũng không sợ chổi của anh đâu, nào PKPKPKPK!
Cách Thức Chiến Đấu: Khụ khụ, có phải chúng ta lại mới lạc đề không.
Trường Hà Lạc Nhật: Chúng ta vẫn cần suy nghĩ kỹ xem rốt cuộc phải làm sao mới quay về được, đến lúc đó hai cậu muốn PK thế nào cũng được @ Lưu Vân @ Mộc Ân
Loan Lộ Âm Trần: Trở lại chuyện đang nói, rốt cuộc chúng ta đã đến đây bằng cách nào.
Loan Lộ Âm Trần: Ngay việc đến bằng cách nào cũng không biết thì làm sao chúng ta tìm cách quay về được.
Một Tấc Tro: Trước khi tới đây, nơi duy nhất chúng ta đi chung chỉ có mật thất với chủ đề xuyên không kia thôi.
Một Tấc Tro: Chẳng lại chúng ta phải tham gia Escape Room thêm lần nữa?
Loan Lộ Âm Trần: Căn cứ kinh nghiệm đọc tiểu thuyết nhiều năm của tôi, quả thật có khả năng này.
Lưu Vân: Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta chuẩn bị xuất phát tới địa điểm Escape Room đó luôn đi!
Mộc Ân: Lư Hãn Văn, em ngốc luôn rồi ạ. Hiện giờ chúng ta đều không phải đội trưởng, sao có thể quang minh chính đại trốn huấn luyện được.
Mộc Ân: Huống hồ, dù chúng ta biết khi đó chúng ta ở thành phố G, nhưng bây giờ là 7 năm trước, địa điểm chơi Escape Room đó liệu đã mở hay chưa cũng là cả một vấn đề đó!
Loan Lộ Âm Trần: Bạn trẻ, cậu phát hiện ra điểm mù rồi đó.
Loan Lộ Âm Trần: Nếu nhớ không nhầm, lúc tôi đọc hướng dẫn, hình như trong đó có viết rằng địa điểm đó mới mở thôi…
Lưu Vân: Á! Vậy phải làm sao bây giờ!
Cách Thức Chiến Đấu: Dù gì hiện tại cũng không có cách nào cả. Mấy hôm tới là Ngôi Sao Tụ Hội, chi bằng chúng ta gặp nhau rồi bàn tiếp.
Một Tấc Tro: Quả thật không có cách. Cứ vậy đi, gặp rồi bàn tiếp.
Mộc Ân: Ok.
Trường Hà Lạc Nhật: Chốt.
Loan Lộ Âm Trần: Không thành vấn đề.
Lưu Vân: Duyệt duyệt duyệt duyệt, vậy hẹn gặp mọi người nhé.
Cuộc nói chuyện trong group chat kết thúc, Cao Anh Kiệt và Kiều Nhất Phàm cùng đặt điện thoại xuống. Nếu bỏ qua quần áo xộc xệch trên người và mái tóc rối như tổ quạ của Kiều Nhất Phàm, có thể coi như hai cậu đang nhìn nhau đắm đuối.
“Anh Kiệt, cậu xem, thù đã báo rồi, đừng so đo nữa. Chúng ta đi ăn trưa đi, tranh thủ lúc các tiền bối còn chưa huấn luyện xong.” Đội trưởng Kiều cười với vẻ thuần lương, rủ rê làm nũng bạn thân nhiều năm.
“Rồi rồi, tha thứ cho cậu. Đi nào, mau chóng ăn cơm thôi, tớ đói sắp chết rồi. Tranh thủ ăn nhanh rồi về ký túc xá, bằng không nhỡ mà đội trưởng trông thấy thì chúng ta khó giải thích rõ ràng lắm.” Đội trưởng Cao không những trước sau như một luôn chịu thua đội trưởng Kiều làm nũng mà còn bận cúi đầu chỉnh trang mà bỏ qua ánh sao chợt lóe trong mắt người nào đó.
Mấy ngày kế tiếp, hai cậu quay trở lại sinh hoạt huấn luyện hàng ngày ở Vi Thảo.
Cuộc sống như đã khôi phục quỹ đạo bình thường.
Nếu như chúng ta không tính đến chuyện đội trưởng tiểu Kiều nhiều năm rồi không đụng tới Thích khách, kết quả huấn luyện thảm đến mức khiến người ta giận điên người, lại còn bị đội trưởng tiểu Cao ngồi cạnh xem hết từ đầu đến cuối sau đó tuyệt tình chụp lại, gửi vào group chat cho mọi người tiêu khiển thì quả đúng là bình thường.
Về phần sau khi cả đám xuyên trở về được, đội trưởng Hưng Hân gây nên tai họa trong game online khiến các công hội lớn tổn thất trầm trọng, vài đương sự khác bày tỏ không nên nhắc lại chuyện đau thương này nữa!
Đương nhiên, hiện tại vẫn chưa có bất kỳ chuyện gì xảy ra, vậy nên cả đám còn cười nhạo đội trưởng Hưng Hân tương lai một cách không thèm kiêng nể. Dù sao cũng là cơ hội hiếm hoi, lần này được cười, chưa biết bao giờ mới được cười thêm lần nữa.
Mà lúc này đội trưởng tiểu Kiều không biết làm thế nào vừa cảm thấy may mắn thay cho cậu nhóc vô hình ở Vi Thảo năm đó, vừa âm thầm cân nhắc sau khi trở về nên cướp bao nhiêu Boss thì hợp lý.
Rốt cuộc cũng đến ngày xuất phát tới thành phố S, sáu người ở những nơi khác nhau đều cảm thấy rộn rạo, bước lên đoạn hành trình với nhiệt tình đầy ắp trong lòng mà không hề biết rằng phía sau còn có bất ngờ lớn hơn đang chờ đợi…
TBC
Về mục lục
Về mục lục
Last edited: