Giải khiêu chiến - Một thế giới khác

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,061
Số lượt thích
4,104
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#1
Giải đấu Liên minh chuyên nghiệp Vinh Quang là nơi chiến trường khốc liệt để chạm tay tới cúp quán quân, điều đó ai cũng biết.

Song ở một thế giới khác, còn có một chiến trường khác cũng khốc liệt chỉ hơn không kém chỉ để bước lên sàn đấu chính thức ấy - Giải khiêu chiến.

Nếu nói giải chính quy là ánh sáng người người tranh giành, thì giải khiêu chiến chính là bóng tối bóp nát ước mơ nhiều người.

Huyền Kỳ với “cựu Thương Vương” Trương Ích Vỹ - một danh hiệu chưa bao giờ được công nhận bởi chủ nhân trước của Nhất Thương Xuyên Vân, mà chỉ còn tồn tại cho tuyển thủ lâu năm hiếm hoi như Diệp Tu lơ đễnh đùa.

Tru Tiên đã rất vui vẻ khi ông chủ tiểu thuyết gia nửa đường rẽ ngang đập tiền, chỉ để an tâm về điều kiện chiến đội “trong một quãng thời gian rất ngắn”, dù ông chủ nôn nóng hấp tấp đến vô lý muốn lập tức vọt về lại giải đấu chính quy kể cả đứng trước gã khổng lồ Gia Thế.

Vô Cực thậm chí có một ông chủ càng có tâm hơn và một đội trưởng cực kỳ kiên nghị, bám trụ với đội bất kể thăng trầm, không rời không bỏ.

Song “cố gắng là thứ không đáng để kể nhất”, và điều đó càng đúng ở giải đấu tầng chót của Esports, nên kỳ tích không hề xuất hiện. Họ vẫn cứ chìm nổi ở giải khiêu chiến hết năm này đến năm khác. Hoặc trở về lại Liên mình chóng vánh một mùa giải để rồi mùa sau lại bị đạp về lại tầng đáy chót, tiếp tục giãy dụa trong vô vòng.

“Các tuyển thủ cũng vì thế mà ngày đêm lo sợ. Bọn họ chỉ sợ sáng sớm nào đó tỉnh dậy sẽ nhận được thông báo tuyên bố chiến đội giải tán, rồi cứ thế từng người từng người một phải ra đi.

Đó chính là tháng ngày của tầng lớp thấp nhất trong giới tuyển thủ chuyên nghiệp, cũng giống như giai cấp thấp nhất trong xã hội. Họ không thể nói đến lý tưởng, cũng chẳng dám kể đến mục tiêu, chỉ nội chuyện tồn vong thôi đã đủ làm họ sứt đầu mẻ trán rồi.”

Các bạn tưởng Vòng Chung Kết đã đủ tàn khốc khi mà các đội chiếm nhiều yêu thích nhất cạnh tranh sống còn với nhau khiến bất kỳ đội nào bị loại cũng đẩy cảm xúc thăng hoa nhất? Không, tàn khốc nhất là khi những chiến đội và tuyển thủ mắc kẹt trong vũng bùn này thậm chí còn không có tư cách mơ mộng đứng trên sàn đấu đó, huống chi là tranh giành.

Cả hai đội trưởng Ngũ Thần của Vô Cực và Lâm Dịch của Tru Tiên đều là những đội trưởng tốt đáng tôn trọng, và cả hai chiến đội đều chia sẻ kết cuộc chung là bị Hưng Hân loại.

Ông chủ Vô Cực thì nói: “Hôm nay, mọi người vất vả rồi… nghỉ sớm chút đi…”

Ông chủ Tru Tiên lại quát: “Quay về cuốn gói cút hết đi cho tôi! Thả tao ra, đám tụi bây thật không biết nhục! Tụi bây có còn đạo đức nghề nghiệp hay không?”

Đội trưởng Lâm Dịch tiến đến bắt tay Diệp Tu sau trận: “Các anh đánh tốt lắm.”

Đội trưởng Ngũ Thần vừa nén uất ức bực bội thua Hưng Hân vừa thuyết phục ban lãnh đạo Vô Cực “Chẳng có gì đáng xấu hổ. Thi đấu là thi đấu, làm ăn là làm ăn” để tranh thủ giá tốt.

Thử hỏi ở giải đấu thường quy, kể cả có là tổng chung kết, nào có chuyện thua một trận đấu là đi tong một chiến đội? Giải đấu thường quy làm gì có chuyện ông chủ chửi đội viên như giẻ rách như thế? Đến một ông chủ chiến đội lớn từ ngày đầu Liên minh thành lập lão luyện tầm cỡ Đào Hiên khi thua khiêu chiến mà còn phải nhảy đổng lên tóm cổ áo Tôn Tường - cậu con cưng như cứng trứng của hắn thuở trước - gào vào mặt cậu thì đủ để hiểu giải đấu này có thể huỷ hoại con người ta và thử thách nhân tính thế nào.

Nó tàn nhẫn hơn. Tuyệt vọng hơn. Bẩn thỉu hơn. Nực cười hơn. Mỉa mai thay cho cái khẩu hiệu “Nơi ước mơ bắt đầu” của giải đấu này.

Song vẫn có những con người yêu Vinh Quang tha thiết chịu nằm gai nếm mật năm này qua tháng nọ ở thế giới bóng tối này.

Tru Tiên thành lập từ mùa giải thứ nhất, lênh đênh ở giải chính quy, rồi lại chìm nổi 3 năm liên tục ở giải khiêu chiến.

Vô Cực thành lập vào mùa năm, lăn lộn ba năm với thành tích tốt nhất lọt top 15, đến cái mép của top 8 còn chưa chạm được đã bị loại.

Nhiều lúc tui tự hỏi, họ chưa từng được hưởng bất cứ vinh quang gì ở giải đấu chính quy, thì tại sao vẫn cứ tâm tâm niệm niệm muốn quay về nơi ấy? Đến giữ hạng còn khó, rốt cuộc họ lưu luyến điều chi ở nơi sân khấu hoa lệ ấy? Là ước mơ tươi đẹp? Hay chỉ là giấc mộng hão huyền?

“Ngũ Thần của chiến đội Vô Cực dùng luôn tên QQ là nhân vật mình, đây là thói quen của rất nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp, đặc biệt là thế hệ trước. Liên minh hiện giờ phát triển, việc mua bán trao đổi giữa các tuyển thủ ngày càng nhiều, nếu dùng tên nhân vật của mình, một khi nhân vật bị chuyển nhượng thì người điều khiển sẽ rơi vào hoàn cảnh khó xử. Nhưng vẫn có nhiều người giữ thói quen này, coi như một chi tiết nhỏ thể hiện lòng trung thành của mình với chiến đội hiện tại.”

Ngũ Thần từng được nhiều lần được các đội chuyên nghiệp khác chèo kéo, nhưng hắn đều từ chối. Tên QQ của hắn là Hiểu Thương từ đầu vào nghề đến ngày cuối giải nghệ, chưa từng đổi một lần. Ông chủ, các đội viên và vật liệu tài nguyên sang tay thay đổi mấy bận, hắn vẫn chưa từng rời đi. Ban đầu bị loại, tâm nguyện nhỏ nhoi đến đơn giản ban đầu của hắn “chỉ nghĩ mình có thể cùng chiến đội trở lại liên minh, vui vẻ đánh thêm một mùa nữa, thế là đủ”. Bây giờ đến cái đủ đó cũng sắp tiêu tan, ép hắn phải sống những tháng ngày “chán thật đấy” khi chỉ có thể tưởng niệm Vinh Quang của quá khứ qua lồng kính.

Nên có người bạn cũ lâu năm tặng lại cho hắn hai hộp quà, động viên hắn đừng suy nghĩ linh tinh, mong hắn tiếp tục gầy dựng một cuộc hành trình mới và bảo tồn chút di sản cuối cùng của Vô Cực, một chiến đội mà “điều duy nhất chưa từng thay đổi, có lẽ chính là tên đội, đội huy, và người đội viên cũ trung thành trước mặt này”.

Những tấm lòng như ngọc sáng như thế, đáng tiếc lại mài mòn che phủ chôn dưới lớp bùn ở tầng lớp thấp nhất. Song bằng cách này hay cách khác, tâm huyết ấy vẫn sẽ tiếp tục ngắc ngoải tồn tại.

Ngũ Thần mang theo hai chiếc hộp “Vô” và “Cực” đầy ắp thanh xuân và gửi gắm của rất nhiều con người, duy trì Vinh Quang dưới một chức vị khác, một tấm áo khác, dù màu áo ấy đã không còn in chiếc đội huy không bao giờ treo lệch hắn nắm rõ như lòng bàn tay.

Hắn vui vẻ nhận lời giúp Diệp Tu ở trận chung kết, kể cả khi biết đó chẳng qua là do nghề hắn chọn, chứ chẳng phải do tài năng hay gì khác. Hắn bước lên sân khấu trong im lặng, chẳng hề có một tiếng vỗ tay dành cho mình. Hắn thấy thoả mãn “không cần lập công, chỉ cần không sai lầm”, một bậc thầy pháo súng lại mất lý trí cứng đối cứng dùng thân mình chặn địch. Để khi Hưng Hân tiến vào giới chuyên nghiệp hắn hằng ước ao, thì hắn lại lựa chọn rút về công hội, bởi hắn biết đủ.

Lâm Dịch gạt bỏ cành ô liu tương tự của Trần Quả với Ngũ Thần, tiếp tục dẫn dắt những chàng tuyển thủ Tru Tiên dù “vẫn chưa nghĩ đến chuyện giải nghệ, nếu có thể, bọn họ mong rằng mình sẽ tiếp tục theo đuổi con đường làm tuyển thủ chuyên nghiệp đứng trên sân đấu”.

Họ rồi cũng sẽ già đi, có lẽ sẽ mãi không thể trở về đấu trường ánh sáng mình hằng mong, nhưng chưa tới thời khắc cuối cùng, thì ở một thế giới khác, vẫn ngày ngày có những con người chật vật giãy dụa vì Vinh Quang trong hy vọng và vô vọng đến vậy.
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook