Hoàn [Hành siêu to khổng lồ 2022][Vương Liễu] Chuyện trước giờ ngủ

Hóng chuyện 24/7

Hóng ai mà đôi mắt không đều (☆_@)
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
337
Số lượt thích
2,062
Location
Bắc Kinh
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Phương Minh Hoa, Trịnh Hiên, Lý Diệc Huy
#1
Đồng nhân Toàn chức cao thủ

VươngLiễu
Chuyện trước giờ ngủ

Người viết: @Hóng chuyện 24/7

Gửi tặng tuổi 18 của bạn @Huyenanh0901 của tôi một món quà nho nhỏ. Chúc bạn có năm mới đầy vui vẻ, sức khoẻ và đạt được những điều như muốn nhé.​
-----------
WARNING:
  1. Fic rất OOC, bug từ đầu đến cuối
  2. Trình độ viết văn còn tệ hơn học sinh tiểu học, có gì xin hãy nhẹ tay
----------

......Ngày xửa ngày xưa ở một vương quốc tên Vi Thảo nọ, có một vị vua "già" tên Kiệt họ Lâm. Vua luôn đau đáu mãi nỗi niềm được bế cháu mà người nối dõi duy nhất Vương Bất Lưu Hành lại nhất định không chịu kết hôn. Vua cha tức lắm, ông dùng đủ mọi cách thuyết phục con trai nhưng chỉ nhận được hai chữ: "Không hợp." Lại một hôm như bao hôm khác, người cha tâm sự với người con:
......- Con trai, con cũng đến tuổi dựng vợ gả chồng rồi, cũng nên nên duyên với một cô gái thôi.
......- Thưa đức cha, sinh cả lý con yếu, giờ mà có lấy cũng chưa chắc đã có con. Đức cha cứ để con độc thân vui tính vài năm nữa, đến lúc con chữa khỏi được căn bệnh này, khi đó mình kết hôn vẫn chưa muộn... không thì cũng tội cô gái ấy lắm.
......Vua cha nín lặng, vua cha hạn hán lời, vua cha dỗi không thèm để ý nữa.
......Thật lòng mà nói về vấn đề này, người buồn không chỉ đức vua mà ngay cả Vương Bất Lưu Hành cũng rất sầu. Là thái tử của vương quốc Vi Thảo, dáng chuẩn mặt men, người muốn đăng ký làm vợ có thể xếp hàng dài từ cửa cung điện cho đến vùng biên giới, ấy vậy anh chàng vẫn không thể chiếm được trái tim người con gái mình thương. Và đó cũng là lí do anh từ chối những mối hôn nhân mà cha mình sắp xếp cho.
......Vương Bất Lưu Hành ngồi thui thủi trong phòng, người cứ thẩn thơ nghĩ về cô gái họ Diệp làm ở thư viện hoàng gia. Nàng ấy không hẳn là đẹp, da không trắng môi cũng không đỏ, tính cũng sáng nắng chiều mưa, đã thế nhiều khi còn ghép cặp mình với chàng trai khác nhưng dù vậy mỗi khi nàng cười, lòng anh lại xao xuyến không nguôi.
.....Lần đầu gặp nàng là trong chuyến đi săn với đức cha ba năm trước, anh lúc đó vốn chỉ nghe danh có cô thiếu nữ có tài săn bắn rất giỏi được các quan cận thần cử đi bắn lượt đầu mở màn cho đợt săn. Khi ấy nàng đứng thẳng, giơ cung lên, ngắm bắn và chú nai đang chạy thục mạng. Nàng có nước da nâu đồng tôn lên vóc dáng săn chắc khoẻ khoắn của một thợ săn lành nghề, đôi mắt tinh tường hơi nheo lại ngắm chính xác mục tiêu. Rồi "Xoẹt!", tiếng mũi tên xé gió ngăm trúng thẳng vào chân nai, con nai ré lên vì đau đớn, nó không chạy được nữa chỉ biết kêu gào để cho người đến vác về. Quan viên thấy thế thì vỗ tay nhiệt liệt, ngỡ ngàng trước tài năng của cô gái trẻ. Mục tiêu đầu đã được cô thu về một cách nhẹ nhàng, không chỉ nai mà còn cả trái tim lỡ đập chệch nhịp của chàng thái tử.
- Tên đầy đủ của cô Diệp là gì thế? - Anh hỏi người bạn thân bên cạnh.
- Ai cơ? Cô Diệp nào? Phòng Phong nghe xong thì nhăn mày, đột nhiên thằng bạn thân hỏi một câu không đầu không đuôi.
- Người đang bắn mở màn ấy.
- À à, là Diệp Hạ Hồng. Thấy bảo là học sĩ bên thư viện, đây cứ tưởng làm bên đó thì cả ngày ngồi mài đít cơ, ai ngờ săn giỏi vậy.
“Diệp Hạ Hồng à…” Anh lẩm bẩm tên nàng, cái tên đẹp quá, đẹp như một đoá hoa dại kiên cường giữa vườn hồng mảnh mai khoe sắc.
Phải lòng như thế đấy, từ lúc rung rinh anh đã luôn tìm cách để tiếp cận, để tán đổ nàng… nhưng tiếc thay đến giờ kết quả nhận lại không ổn cho lắm. Nàng không chỉ không đổ mà còn thỉnh thoảng trêu ghép cặp anh với người khác. Cứ mỗi lần anh tiếp cận, nàng lại khéo léo từ chối: hồi còn lạ anh muốn tặng hoa nhưng lại ngại nên nhờ người quen của nàng tặng giúp cho nhưng bị nàng bảo không nhận đồ người lạ rồi từ chối; đến làm thân thì riết thành thân quá bị nàng nhận thành chị em; lúc nàng sốt bị lịm đi ở thư viện, mình bế nàng theo kiểu công chúa thì bị kêu bỏ xuống, cõng thoải mái hơn… Vương Bất Lưu Hành công nhận, nhiều lần cố đến gần nàng mình chưa tinh tế cho lắm nhưng dù sao bị từ chối nhiều lần vậy, tim anh vẫn tổn thương, cộng thêm cả việc đức vua cứ mai hết mối này đến mỗi khác cho mình, Vương Bất Lưu Hành ngày càng ỉu xìu xìu.
Là quân sư quạt mo chuyên tư vấn tâm lý tình cảm kiêm cách tán gái cho thái tử, Phòng Phong trông vậy suốt ngày “chẹp chẹp”. Ôi tình yêu, thông minh đến mấy khi yêu vào cũng ngu đi rõ rệt. Không biết sao thái tử không thấy chứ cậu thì sắp chói mắt vì cái đèn nàng thơ trong mộng người kia rồi. Nàng bật đèn sáng chói, chỉ cần anh tỏ tình thôi là sẽ gật đầu lia địa. Thậm chí cậu còn nghi ngờ, nếu thằng bạn thân không tỏ tình sớm thì để nàng kia xắn tay lên thổ lộ.
Nàng từ chối hoa người lạ tặng nhưng khi biết đó là chàng quý tộc sáng thứ bảy nào cũng đến thư viện thì lại nằng nặc đòi lại hoa; Vương Bất Lưu Hành đến làm quen rồi thân thiết với nàng, mặt nàng đỏ lự, tim đập thình thịch, suýt nữa nhảy cả ra ngoài, cứ mỗi khi anh định sát lại là lại lắp ba lắp bắp trả lời lảng đi vì ngại; nàng bị sốt, thái tử bế nàng lên theo kiểu công chúa nhưng nàng lại sợ chàng mệt nên chỉ dám nói khéo để được cõng thôi…
Thế đấy, Phòng Phong không biết nói gì nữa. Bao lần cứ:
- Nàng cũng thích ngài đấy.
- Thích thì sao lại mấy lần lại cứ từ chối ta.
- Có từ chối đâu, người ta ngại thôi.
- Không, chắc chắn không!
Và cứ thế nhiều lần, Phòng Phong chán chả muốn nói nữa, cậu đành lên kế hoạch chốt sổ đi vào lòng đất cho thằng bạn thân.
Tối đó Phòng Phong hẹn Diệp Hạ Hồng ra ngoài nói chuyện. Giọng cậu cực kỳ nghiêm túc:
- Cô Diệp này, tôi nói điều này xin cô đừng phật lòng. Biết là khá shock nhưng tôi vẫn đành phải nói.
- Dạ vâng? - Diệp Hạ Hồng nói với vẻ nghi ngờ, cô không rõ mình và ngài ấy có gì để ngạc nhiên cả.
- Thái tử nhà tôi… ý tôi là Vương Bất Lưu Hành ấy, ngài ấy… - Phòng Phong lắp bắp, tuy cậu không phải là nhân vật chính trong cuộc đối thoại nhưng chẳng hiểu sao tim vẫn cứ đập thình thịch - ngài ấy… Ngài ấy thích cô đấy.
- Dạ?
Diệp Hạ Hồng mồm chữ O nói, tỏ vẻ: “Ồ, cũng không ngoài dự đoán.”
-Sao cô không ngạc nhiên gì hết vậy? - Phòng Phong thấy dáng vẻ của cô thì thắc mắc - Cô cũng biết ngài ấy thích mình hả?
-Hì hì… Tôi vẫn ngạc nhiên mà, chỉ là ngạc nhiên là ngài sẽ tỏ tình giúp ngài ấy thôi. Thái độ của ngài ấy với tôi nói thật nhiều khi tôi cảm thấy khá mơ màng, tôi vừa định tiến một bước thì ngài ấy lạ lùi chục bước rồi. - Nàng thở dài, cảm xúc bồn chồn bấy lâu nay mới có người tâm sự cùng. Vốn nàng tưởng rằng chỉ có mình đem lòng trộm nhớ quý ngài kia thôi, giờ thứ tình cảm này được cả hai bên cùng đáp lại bỗng dưng khiến cô bồn chồn đến lạ.
- Tôi cũng bảo Vương Bất Lưu Hành tỏ tình sớm với cô đi mà ngài ta cứ làm bộ ngai ngùng, cứ lo không biết cô có thích ngài ta không. Hầy dà, đúng là yêu vào làm con người ngu đi.
Diệp Hạ Hồng trông thế thì không nói gì, cô chỉ mỉm cười.
- Tôi khuyên ngài kia bao lần rồi nhưng không thành nênlà... Tôi chúc cho tình yêu của hai người có thể đơm hoa kết trái nhé và để có thể ra trái, hi vọng rằng nếu có thể xin cô hãy chủ động theo đuổi ngài ấy luôn nhé. Cái tên kia cứ dính vào mấy cái này là ngu lắm.
- Tôi cảm ơn ngài nhiều lắm. - Diệp Hạ Hồng nở nụ cười rạng rỡ, may nhờ có Phòng Phong mà thứ tình cảm của đôi bên mới có thể làm rõ. Giờ cô đang hạnh phúc quá, tuy chưa được đối phương nói ra tình cảm của mình nhưng rồi thời gian sẽ trả lời hết thôi.
Và từ đó ta thấy những cảnh mù mắt cẩu của cặp đôi trai tài gái sắc này.
--------------------​
- Hết rồi ạ? - Liễu Phi nhíu mày hỏi đội trưởng. Cô đang nằm trên giường, chườm ấm lên bụng để tránh cơn đau của kỳ dâu. - Sao kết cụt thế anh? Còn phần theo đuổi đâu? Sao chỉ có mỗi một dòng thế.
Thấy đối phương được voi đòi tiên quá thể, Vương Kiệt Hi cũng chỉ lờ đi, vò đầu cô rồi giục đi ngủ.
.....- Ngủ đi, ngủ sớm mới hết đau.
.....- Anh bịa chuyện chán quá, chuyện trước khi đi ngủ mà kết thế này thì ai ngủ được chứ. - Liễu Phi mè nheo - Kể tiếp đi anh, tiếp đi mà.
.....- Không, ngủ đi.
.....Vương Kiệt Hi từ chối quyết liệt mọi trò mè nheo của cô. Rồi trước khi ra khỏi phòng chỉnh chăn lại cho cô, rót cốc nước nóng để lên trên bàn.
.....Sau đó tặng cô một nụ hôn ngủ ngon lên trán.
.....- Ngủ đi.

END.

.....Trong đám cưới đẹp như mơ giữa chàng thái tử và vị nữ học sĩ của thư viện, Đông trùng Hạ Thảo khoác vai thằng anh song sinh của mình, miệng khinh khỉnh:
- Hên cho anh là hai người đều có tình cảm với nhau đất. Tính ra cô Diệp cũng khảng khái, chứ nếu không nhỡ hai bên mà đằng có đằng không vì anh thì ối dồi.
Phòng Phong đẩy tay thằng đang khoác cổ mình ra, phủi tay đuổi người:
- Anh mày tính cả rồi, biết chín tám phần trăm rồi mới làm chứ, chứ ai như mày. Xuỳ xuỳ…
 

Huyenanh0901

Người chơi công hội
Thần Lĩnh
Bình luận
160
Số lượt thích
460
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Vương Kiệt Hi, Tôn Tường, có nửa fan Luân Hồi
#2
Đồng nhân Toàn chức cao thủ

VươngLiễu
Chuyện trước giờ ngủ

Người viết: @Hóng chuyện 24/7

Gửi tặng tuổi 18 của bạn @Huyenanh0901 của tôi một món quà nho nhỏ. Chúc bạn có năm mới đầy vui vẻ, sức khoẻ và đạt được những điều như muốn nhé.​
-----------
WARNING:
  1. Fic rất OOC, bug từ đầu đến cuối
  2. Trình độ viết văn còn tệ hơn học sinh tiểu học, có gì xin hãy nhẹ tay
----------

......Ngày xửa ngày xưa ở một vương quốc tên Vi Thảo nọ, có một vị vua "già" tên Kiệt họ Lâm. Vua luôn đau đáu mãi nỗi niềm được bế cháu mà người nối dõi duy nhất Vương Bất Lưu Hành lại nhất định không chịu kết hôn. Vua cha tức lắm, ông dùng đủ mọi cách thuyết phục con trai nhưng chỉ nhận được hai chữ: "Không hợp." Lại một hôm như bao hôm khác, người cha tâm sự với người con:
......- Con trai, con cũng đến tuổi dựng vợ gả chồng rồi, cũng nên nên duyên với một cô gái thôi.
......- Thưa đức cha, sinh cả lý con yếu, giờ mà có lấy cũng chưa chắc đã có con. Đức cha cứ để con độc thân vui tính vài năm nữa, đến lúc con chữa khỏi được căn bệnh này, khi đó mình kết hôn vẫn chưa muộn... không thì cũng tội cô gái ấy lắm.
......Vua cha nín lặng, vua cha hạn hán lời, vua cha dỗi không thèm để ý nữa.
......Thật lòng mà nói về vấn đề này, người buồn không chỉ đức vua mà ngay cả Vương Bất Lưu Hành cũng rất sầu. Là thái tử của vương quốc Vi Thảo, dáng chuẩn mặt men, người muốn đăng ký làm vợ có thể xếp hàng dài từ cửa cung điện cho đến vùng biên giới, ấy vậy anh chàng vẫn không thể chiếm được trái tim người con gái mình thương. Và đó cũng là lí do anh từ chối những mối hôn nhân mà cha mình sắp xếp cho.
......Vương Bất Lưu Hành ngồi thui thủi trong phòng, người cứ thẩn thơ nghĩ về cô gái họ Diệp làm ở thư viện hoàng gia. Nàng ấy không hẳn là đẹp, da không trắng môi cũng không đỏ, tính cũng sáng nắng chiều mưa, đã thế nhiều khi còn ghép cặp mình với chàng trai khác nhưng dù vậy mỗi khi nàng cười, lòng anh lại xao xuyến không nguôi.
.....Lần đầu gặp nàng là trong chuyến đi săn với đức cha ba năm trước, anh lúc đó vốn chỉ nghe danh có cô thiếu nữ có tài săn bắn rất giỏi được các quan cận thần cử đi bắn lượt đầu mở màn cho đợt săn. Khi ấy nàng đứng thẳng, giơ cung lên, ngắm bắn và chú nai đang chạy thục mạng. Nàng có nước da nâu đồng tôn lên vóc dáng săn chắc khoẻ khoắn của một thợ săn lành nghề, đôi mắt tinh tường hơi nheo lại ngắm chính xác mục tiêu. Rồi "Xoẹt!", tiếng mũi tên xé gió ngăm trúng thẳng vào chân nai, con nai ré lên vì đau đớn, nó không chạy được nữa chỉ biết kêu gào để cho người đến vác về. Quan viên thấy thế thì vỗ tay nhiệt liệt, ngỡ ngàng trước tài năng của cô gái trẻ. Mục tiêu đầu đã được cô thu về một cách nhẹ nhàng, không chỉ nai mà còn cả trái tim lỡ đập chệch nhịp của chàng thái tử.
- Tên đầy đủ của cô Diệp là gì thế? - Anh hỏi người bạn thân bên cạnh.
- Ai cơ? Cô Diệp nào? Phòng Phong nghe xong thì nhăn mày, đột nhiên thằng bạn thân hỏi một câu không đầu không đuôi.
- Người đang bắn mở màn ấy.
- À à, là Diệp Hạ Hồng. Thấy bảo là học sĩ bên thư viện, đây cứ tưởng làm bên đó thì cả ngày ngồi mài đít cơ, ai ngờ săn giỏi vậy.
“Diệp Hạ Hồng à…” Anh lẩm bẩm tên nàng, cái tên đẹp quá, đẹp như một đoá hoa dại kiên cường giữa vườn hồng mảnh mai khoe sắc.
Phải lòng như thế đấy, từ lúc rung rinh anh đã luôn tìm cách để tiếp cận, để tán đổ nàng… nhưng tiếc thay đến giờ kết quả nhận lại không ổn cho lắm. Nàng không chỉ không đổ mà còn thỉnh thoảng trêu ghép cặp anh với người khác. Cứ mỗi lần anh tiếp cận, nàng lại khéo léo từ chối: hồi còn lạ anh muốn tặng hoa nhưng lại ngại nên nhờ người quen của nàng tặng giúp cho nhưng bị nàng bảo không nhận đồ người lạ rồi từ chối; đến làm thân thì riết thành thân quá bị nàng nhận thành chị em; lúc nàng sốt bị lịm đi ở thư viện, mình bế nàng theo kiểu công chúa thì bị kêu bỏ xuống, cõng thoải mái hơn… Vương Bất Lưu Hành công nhận, nhiều lần cố đến gần nàng mình chưa tinh tế cho lắm nhưng dù sao bị từ chối nhiều lần vậy, tim anh vẫn tổn thương, cộng thêm cả việc đức vua cứ mai hết mối này đến mỗi khác cho mình, Vương Bất Lưu Hành ngày càng ỉu xìu xìu.
Là quân sư quạt mo chuyên tư vấn tâm lý tình cảm kiêm cách tán gái cho thái tử, Phòng Phong trông vậy suốt ngày “chẹp chẹp”. Ôi tình yêu, thông minh đến mấy khi yêu vào cũng ngu đi rõ rệt. Không biết sao thái tử không thấy chứ cậu thì sắp chói mắt vì cái đèn nàng thơ trong mộng người kia rồi. Nàng bật đèn sáng chói, chỉ cần anh tỏ tình thôi là sẽ gật đầu lia địa. Thậm chí cậu còn nghi ngờ, nếu thằng bạn thân không tỏ tình sớm thì để nàng kia xắn tay lên thổ lộ.
Nàng từ chối hoa người lạ tặng nhưng khi biết đó là chàng quý tộc sáng thứ bảy nào cũng đến thư viện thì lại nằng nặc đòi lại hoa; Vương Bất Lưu Hành đến làm quen rồi thân thiết với nàng, mặt nàng đỏ lự, tim đập thình thịch, suýt nữa nhảy cả ra ngoài, cứ mỗi khi anh định sát lại là lại lắp ba lắp bắp trả lời lảng đi vì ngại; nàng bị sốt, thái tử bế nàng lên theo kiểu công chúa nhưng nàng lại sợ chàng mệt nên chỉ dám nói khéo để được cõng thôi…
Thế đấy, Phòng Phong không biết nói gì nữa. Bao lần cứ:
- Nàng cũng thích ngài đấy.
- Thích thì sao lại mấy lần lại cứ từ chối ta.
- Có từ chối đâu, người ta ngại thôi.
- Không, chắc chắn không!
Và cứ thế nhiều lần, Phòng Phong chán chả muốn nói nữa, cậu đành lên kế hoạch chốt sổ đi vào lòng đất cho thằng bạn thân.
Tối đó Phòng Phong hẹn Diệp Hạ Hồng ra ngoài nói chuyện. Giọng cậu cực kỳ nghiêm túc:
- Cô Diệp này, tôi nói điều này xin cô đừng phật lòng. Biết là khá shock nhưng tôi vẫn đành phải nói.
- Dạ vâng? - Diệp Hạ Hồng nói với vẻ nghi ngờ, cô không rõ mình và ngài ấy có gì để ngạc nhiên cả.
- Thái tử nhà tôi… ý tôi là Vương Bất Lưu Hành ấy, ngài ấy… - Phòng Phong lắp bắp, tuy cậu không phải là nhân vật chính trong cuộc đối thoại nhưng chẳng hiểu sao tim vẫn cứ đập thình thịch - ngài ấy… Ngài ấy thích cô đấy.
- Dạ?
Diệp Hạ Hồng mồm chữ O nói, tỏ vẻ: “Ồ, cũng không ngoài dự đoán.”
-Sao cô không ngạc nhiên gì hết vậy? - Phòng Phong thấy dáng vẻ của cô thì thắc mắc - Cô cũng biết ngài ấy thích mình hả?
-Hì hì… Tôi vẫn ngạc nhiên mà, chỉ là ngạc nhiên là ngài sẽ tỏ tình giúp ngài ấy thôi. Thái độ của ngài ấy với tôi nói thật nhiều khi tôi cảm thấy khá mơ màng, tôi vừa định tiến một bước thì ngài ấy lạ lùi chục bước rồi. - Nàng thở dài, cảm xúc bồn chồn bấy lâu nay mới có người tâm sự cùng. Vốn nàng tưởng rằng chỉ có mình đem lòng trộm nhớ quý ngài kia thôi, giờ thứ tình cảm này được cả hai bên cùng đáp lại bỗng dưng khiến cô bồn chồn đến lạ.
- Tôi cũng bảo Vương Bất Lưu Hành tỏ tình sớm với cô đi mà ngài ta cứ làm bộ ngai ngùng, cứ lo không biết cô có thích ngài ta không. Hầy dà, đúng là yêu vào làm con người ngu đi.
Diệp Hạ Hồng trông thế thì không nói gì, cô chỉ mỉm cười.
- Tôi khuyên ngài kia bao lần rồi nhưng không thành nênlà... Tôi chúc cho tình yêu của hai người có thể đơm hoa kết trái nhé và để có thể ra trái, hi vọng rằng nếu có thể xin cô hãy chủ động theo đuổi ngài ấy luôn nhé. Cái tên kia cứ dính vào mấy cái này là ngu lắm.
- Tôi cảm ơn ngài nhiều lắm. - Diệp Hạ Hồng nở nụ cười rạng rỡ, may nhờ có Phòng Phong mà thứ tình cảm của đôi bên mới có thể làm rõ. Giờ cô đang hạnh phúc quá, tuy chưa được đối phương nói ra tình cảm của mình nhưng rồi thời gian sẽ trả lời hết thôi.
Và từ đó ta thấy những cảnh mù mắt cẩu của cặp đôi trai tài gái sắc này.
--------------------​
- Hết rồi ạ? - Liễu Phi nhíu mày hỏi đội trưởng. Cô đang nằm trên giường, chườm ấm lên bụng để tránh cơn đau của kỳ dâu. - Sao kết cụt thế anh? Còn phần theo đuổi đâu? Sao chỉ có mỗi một dòng thế.
Thấy đối phương được voi đòi tiên quá thể, Vương Kiệt Hi cũng chỉ lờ đi, vò đầu cô rồi giục đi ngủ.
.....- Ngủ đi, ngủ sớm mới hết đau.
.....- Anh bịa chuyện chán quá, chuyện trước khi đi ngủ mà kết thế này thì ai ngủ được chứ. - Liễu Phi mè nheo - Kể tiếp đi anh, tiếp đi mà.
.....- Không, ngủ đi.
.....Vương Kiệt Hi từ chối quyết liệt mọi trò mè nheo của cô. Rồi trước khi ra khỏi phòng chỉnh chăn lại cho cô, rót cốc nước nóng để lên trên bàn.
.....Sau đó tặng cô một nụ hôn ngủ ngon lên trán.
.....- Ngủ đi.

END.

.....Trong đám cưới đẹp như mơ giữa chàng thái tử và vị nữ học sĩ của thư viện, Đông trùng Hạ Thảo khoác vai thằng anh song sinh của mình, miệng khinh khỉnh:
- Hên cho anh là hai người đều có tình cảm với nhau đất. Tính ra cô Diệp cũng khảng khái, chứ nếu không nhỡ hai bên mà đằng có đằng không vì anh thì ối dồi.
Phòng Phong đẩy tay thằng đang khoác cổ mình ra, phủi tay đuổi người:
- Anh mày tính cả rồi, biết chín tám phần trăm rồi mới làm chứ, chứ ai như mày. Xuỳ xuỳ…
Hóng em iu (。•̀ᴗ-)✧ Bà là đỉnh nhất, huhu
Mặc dù tự sản không phải là thế mạnh của bà, nhưng bà đã vì sinh nhật tui mà viết tặng tui, đã thế cp này còn hẻo ༎ຶ‿༎ຶ
Hóng Hóng love u 3000
 

Bình luận bằng Facebook