Công việc Hội những người thích viết fanfic Toàn Chức

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,152
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#1

Forum Toàn Chức vốn không phải một nơi chuyên về viết, cho nên có lẽ không có quá nhiều tay bút. Nhưng viết vốn là một đam mê, người chưa thử sẽ tò mò, người thử rồi sẽ nghiện.

Bất kể bạn viết vì ý tưởng não động, viết để bày tỏ tình yêu nhân vật, hay viết chỉ vì thích;

Bất kể bạn viết thể loại gì, fanfic hay là cảm nhận phân tích, hướng nguyên hay là AU;

Bất kể bạn đang tập viết, hay đã viết lâu ngày;

Bất kể bạn viết có gei hay là không;

mời vào chia sẻ một hai ý nghĩ đi.

Tạm thời topic chỉ có một quy định duy nhất: Có thể cả người viết fic Non CP (không có yếu tố tình cảm) và CP (có yếu tố tình cảm) đều sẽ sinh hoạt ở đây, nên hai đảng sinh sống hòa thuận nhé, nhường nhường lẫn nhau. Yêu ~

Bài viết hữu ích: Craft of Writing - Nghệ thuật viết
 
Last edited by a moderator:

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,152
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#2
Mở hàng.

Lá từng bảo với một người bạn, rằng Toàn Chức là nơi có các nhân vật mà Lá yêu, Lá muốn họ được sống trong những thế giới tốt đẹp. Không phải thế giới nguyên tác không tốt đẹp, nó quá tốt đẹp luôn ấy chứ, nhưng đôi khi cái đẹp ấy lại được xây dựng trên những tiếc nuối, những đau đớn, những khó thể buông tay, những cầu mà không được. Cho nên đôi khi, Lá chỉ hi vọng ở một thế giới song song tưởng tượng nào đó, họ có thể, dù chỉ một chút thôi, vẹn mộng.

Được rồi trên kia là hoa mỹ, nói thiệt heng, tui thích viết, đơn giản vậy hoy. Đam mê cái cảm giác làm sao xử lý nhân vật cho đúng với tính cách nguyên tác nhất có thể trong một thế giới xây nên từ ý tưởng của riêng mình, làm sao ca ngợi idol nhà mình bá nhất vũ trụ mà vẫn hợp mẹ nó lý, dìm idol nhà đứa khác sml sao cho đứa đó đọc vào cũng không thể phản bác (hoặc không biết đang bị dìm và tưởng mình cũng là đồng bọn muahaha).

Nói riêng về fanfic, Lá thuộc đảng anti OOC (Out of Characteristic - không đúng với tính cách nhân vật nguyên tác). Lá từng đọc rất nhiều fanfic OOC cũng như non-OOC, và ý thức được rằng có những fic OOC nhưng vẫn rất hay. Tuy nhiên điều đó cần bút lực thâm hậu, cho nên vẫn hi vọng người viết fanfic luôn luôn theo hướng non-OOC nhất có thể. Câu này nói mãi thì nhàm, nhưng luôn đúng: Chúng ta đến với nhau, trong fandom này, là từ nguyên tác. Hãy tôn trọng nguyên tác, đừng để fetish của bạn lấn át.

Fandom có rất nhiều bạn tập tành viết, viết đi a Lá ủng hộ hết mình, đại thần nào cũng trưởng thành từ những fic nhục mặt chúng ta cùng đốt dưới gốc anh đào năm nọ. Bản thân Lá không tự gọi mình là một người viết, và vô số đại thần, kể cả ba Bướm của chúng ta cũng mắc đầy lỗi khi viết truyện, cho nên chaiyo! Yêu đi đừng sợ ~

Profile: Lá Mùa Thu
Chuyên: Song Hoa
Sở trường: AU cổ phong

[Bách Hoa] Hoa Khai Nan Chiết - Không gei.
[Song Hoa & toàn viên] Lưu Manh Văn Hóa Tổ 3 Người - Có chút gei, nhưng mọi trực nam từng xem đều thích.
[Song Hoa] Người Về - AU cổ phong.
[R18 - Song Hoa] Đông Ấm - R18 nam x nam, warning.
 

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#3
Mở sạp cạnh tiệm kế bên.

Chị Lá nói hay quá giờ t thiệc không biết nói gì luôn. T cũng có thể tính là một người viết ha, dù viết không nhiều. Với t, viết vừa là sở thích vừa là thử thách. Cảm giác có thể biểu đạt quan điểm thẩm mỹ của mình, cũng như có thể thử sức trong nhiều cách viết khác nhau có thể nói là 1 cảm giác hạnh phúc nhất trên đời này.

Còn về TCCT, giống như việc edit, viết fic TCCT là một cách để mình thể hiện quan điểm cá nhân về nhân vật, mong muốn có thể đem đến một góc nhìn mới (và đúng) về những nhân vật chúng ta đã yêu, đặc biệt là Tô Mộc Thu. Và đương nhiên là còn để thỏa mãn 1001 fetish Tu Tán của mị!!

T cũng thuộc đảng anti OOC như chị Lá, nhất là trong TCCT bởi dàn nhân vật ba Bướm xây dựng là một dàn nhân vật quá tuyệt vời, quá unique để có thể và dám OOC. Tuy nhiên thì chín người sẽ có mười cách nhìn về nhân vật nên t cũng chỉ đảm bảo nhân vật t viết không OOC so với quan điểm của t về họ, khác biệt so với người ngoài sẽ tiếp thu một cách có chọn lọc riêng.

Profile: Tán Ô Nhỏ
Chuyên: Tu Tán Tu
Sở trường: Fic AU hiện đại, lấy bối cảnh Nhật, theo đường lối nhẹ nhàng
Muốn viết sau này: Những fic có thể biểu đạt quan điểm thẩm mỹ "đạt đến một mức độ nào đó thì cái gì cũng đẹp" aka muốn chơi fic twisted, bạo lực mỹ học, filth in the beauty

[Đa CP] Song Challenge - Tập hợp nhiều đoản ngắn, chủ yếu là Tu Tán, tương lai có thể có thêm cp khác; Fic gei nhưng trực nam trực nữ đều chứng nhận ko gei lắm, bản thân người viết cũng không tìm thấy gei luôn
 

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#4
Vốn là đợi chỗ này đông vui một chút rồi mới bắt đầu bàn linh tinh nhưng xem chừng đợi đến lúc topic này bị quăng vô Cánh Cửa Tử Vong còn nhanh hơn nên khởi xướng luôn vậy. Ai ngang quá muốn góp đôi lời thì xin mời thoải mái.

Thực ra dạo gần đây có dịp để suy nghĩ về HE (Happy Ending) và BE (Bad Ending). Thế nào là 1 HE? Thế nào là 1 BE? Và có vẻ như lằn ranh giữa HE và BE còn chưa đủ mờ nhạt khi giờ đây còn sinh ra đủ thể loại ending như Good Ending (GE), Open Ending (OE), Sad Ending (SE),... đủ làm điên đầu giới viết cũng như giới đọc.

Và trong lúc lang thang giữa mớ suy nghĩ này thì bắt gặp lại được một mẩu hội thoại trong một serie manga tôi rất thích.

"... Is it... a scary story......?"

"Of course not."

"Is it a sad story...?"

"Not at all."

"Then, what kind of story... will it be?"

"After hearing it, you can decide that by yourself."

Có thể khi đọc mẩu hội thoại, bạn không hiểu gì hết, cũng không sao. Tạm gạt qua vấn đề thể loại, nó gợi ra trong tôi một ý nghĩ rằng, vậy với một câu chuyện, ai là người được quyền quyết định nó là HE hay BE?

Đầu tiên chắc chắn là người viết, tác giả, người khai sinh ra câu chuyện đó. Khi bạn là người viết, bạn nắm trong tay toàn quyền sinh sát của một câu chuyện. Nó có thể hay, có thể dở tệ, có thể hạnh phúc, có thể đau lòng, có thể nhẹ nhàng, có thể khô cứng,... tất cả đều do bạn chi phối. Tôi nghĩ, không một ai có thể nhìn vào tác phẩm của mình và nói rằng, tôi không hiểu gì về nó. Bạn có thể không thấu hết tất cả chi tiết, có đôi chỗ bạn viết ra bâng quơ với tư cách một người nhìn, nhưng bạn chắc chắn sẽ phải hiểu gì đó về truyện của mình hơn tất cả những người đọc ngoài kia. Trong đó, dĩ nhiên có cả phần kết. Chắc sẽ có kha khá người giống tôi, viết theo một dòng chảy nào đó, và đến khi cảm thấy đủ sẽ đặt ở đó một dấu kết, không hề đặt nặng truyện mình HE hay BE hay bất kỳ cái E nào khác. Và cũng sẽ có kha khá người suy nghĩ sẵn về cái kết của mình và không chấp nhận một phương án nào khác. Dù là loại nào, tôi nghĩ nếu được hỏi "Fic bạn thuộc loại end nào?", đã là một người viết chắc chắn ai cũng sẽ trả lời được.

Nhưng vấn đề nằm ở bên quyết định còn lại - người đọc. Tôi từng nói, không phải lúc nào người đọc cũng chung suy nghĩ với tác giả. Và ending cũng không phải ngoại lệ. Bạn viết một câu chuyện, bạn nói truyện bạn HE, độc giả bảo không không rõ ràng là BE mà. Vậy ở đây đâu là người đúng, đâu là bên sai? Xét ở vế người đọc trước. Nhiều khả năng độc giả không nắm được mạch truyện, nắm được cảm xúc mà người viết gửi gắm. Đây quả thực là một điều rất đáng buồn. Tôi từng đọc được, khi đọc một câu chuyện, bạn không nên chỉ đọc, bạn cũng cần và phải động não suy nghĩ nữa. Rằng vì sao người viết lại chọn chi tiết này để miêu tả, rằng vì sao nhân vật này lại hành động như thế, rằng mọi thứ diễn ra có hợp lý không,... Tôi thường đùa, đọc truyện giống như giải phẫu vậy, thân là người đọc phải mổ banh câu chuyện đó ra, không được để lại bất kỳ một nghi vấn nào dù là nhỏ nhất. Nếu bạn chỉ đọc không, sẽ giống như bạn đang cố bốc lên một đụm cát, và kết cục sẽ là chẳng nắm được gì.

Tuy nhiên, nhiều khi bên sai lại chẳng phải độc giả. Người viết quả thực là người có quyền năng lớn nhất và cũng đáng ra phải là người hiểu truyện mình nhất. Dù vậy không phải lúc nào điều này cũng có thể xảy ra. Lắm khi người viết do quá tự tin vào tài năng của mình, và mắc phải lỗi lầm cơ bản nhất: hiểu sai chính fic của mình. Bạn bảo truyện mình HE nhưng một người vào nói không phải, là BE, rồi hai người, rồi ba người, rồi n người, tất cả đều nhất trí cho rằng đó là BE. Vậy là lỗi của độc giả ư? Thực ra, theo quan điểm của tôi mà nói, không cần đợi đến người thứ hai, chỉ cần một người có cảm nhận về truyện khác với mình đã là cả một vấn đề cần kiểm điểm lại rồi. Vì thực ra trừ phi người đọc của bạn có trình độ văn hóa cực kỳ thấp, còn đâu nhiều khả năng lỗi sai đã nằm ở cách diễn đạt của bạn rồi.

Lải nhải một hồi dài, chỉ là muốn nói, rốt cuộc một truyện như nào là HE, như nào là BE, tất cả phụ thuộc vào người viết và người đọc. Người viết phải bỏ tâm ra viết, người đọc phải lấy tâm ra đọc, không chỉ là tôn trọng đối phương mà còn tôn trọng chính tác phẩm ấy nữa.
 
Last edited:

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,152
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#5
Vốn là đợi chỗ này đông vui một chút rồi mới bắt đầu bàn linh tinh nhưng xem chừng đợi đến lúc topic này bị quăng vô Cánh Cửa Tử Vong còn nhanh hơn nên khởi xướng luôn vậy. Ai ngang quá muốn góp đôi lời thì xin mời thoải mái.

Thực ra dạo gần đây có dịp để suy nghĩ về HE (Happy Ending) và BE (Bad Ending). Thế nào là 1 HE? Thế nào là 1 BE? Và có vẻ như lằn ranh giữa HE và BE còn chưa đủ mờ nhạt khi giờ đây còn sinh ra đủ thể loại ending như Good Ending (GE), Open Ending (OE), Sad Ending (SE),... đủ làm điên đầu giới viết cũng như giới đọc.

Và trong lúc lang thang giữa mớ suy nghĩ này thì bắt gặp lại được một mẩu hội thoại trong một serie manga tôi rất thích.

"... Is it... a scary story......?"

"Of course not."

"Is it a sad story...?"

"Not at all."

"Then, what kind of story... will it be?"

"After hearing it, you can decide that by yourself."

Có thể khi đọc mẩu hội thoại, bạn không hiểu gì hết, cũng không sao. Tạm gạt qua vấn đề thể loại, nó gợi ra trong tôi một ý nghĩ rằng, vậy với một câu chuyện, ai là người được quyền quyết định nó là HE hay BE?

Đầu tiên chắc chắn là người viết, tác giả, người khai sinh ra câu chuyện đó. Khi bạn là người viết, bạn nắm trong tay toàn quyền sinh sát của một câu chuyện. Nó có thể hay, có thể dở tệ, có thể hạnh phúc, có thể đau lòng, có thể nhẹ nhàng, có thể khô cứng,... tất cả đều do bạn chi phối. Tôi nghĩ, không một ai có thể nhìn vào tác phẩm của mình và nói rằng, tôi không hiểu gì về nó. Bạn có thể không thấu hết tất cả chi tiết, có đôi chỗ bạn viết ra bâng quơ với tư cách một người nhìn, nhưng bạn chắc chắn sẽ phải hiểu gì đó về truyện của mình hơn tất cả những người đọc ngoài kia. Trong đó, dĩ nhiên có cả phần kết. Chắc sẽ có kha khá người giống tôi, viết theo một dòng chảy nào đó, và đến khi cảm thấy đủ sẽ đặt ở đó một dấu kết, không hề đặt nặng truyện mình HE hay BE hay bất kỳ cái E nào khác. Và cũng sẽ có kha khá người suy nghĩ sẵn về cái kết của mình và không chấp nhận một phương án nào khác. Dù là loại nào, tôi nghĩ nếu được hỏi "Fic bạn thuộc loại end nào?", đã là một người viết chắc chắn ai cũng sẽ trả lời được.

Nhưng vấn đề nằm ở bên quyết định còn lại - người đọc. Tôi từng nói, không phải lúc nào người đọc cũng chung suy nghĩ với tác giả. Và ending cũng không phải ngoại lệ. Bạn viết một câu chuyện, bạn nói truyện bạn HE, độc giả bảo không không rõ ràng là BE mà. Vậy ở đây đâu là người đúng, đâu là bên sai? Xét ở vế người đọc trước. Nhiều khả năng độc giả không nắm được mạch truyện, nắm được cảm xúc mà người viết gửi gắm. Đây quả thực là một điều rất đáng buồn. Tôi từng đọc được, khi đọc một câu chuyện, bạn không nên chỉ đọc, bạn cũng cần và phải động não suy nghĩ nữa. Rằng vì sao người viết lại chọn chi tiết này để miêu tả, rằng vì sao nhân vật này lại hành động như thế, rằng mọi thứ diễn ra có hợp lý không,... Tôi thường đùa, đọc truyện giống như giải phẫu vậy, thân là người đọc phải mổ banh câu chuyện đó ra, không được để lại bất kỳ một nghi vấn nào dù là nhỏ nhất. Nếu bạn chỉ đọc không, sẽ giống như bạn đang cố bốc lên một đụm cát, và kết cục sẽ là chẳng nắm được gì.

Tuy nhiên, nhiều khi bên sai lại chẳng phải độc giả. Người viết quả thực là người có quyền năng lớn nhất và cũng đáng ra phải là người hiểu truyện mình nhất. Dù vậy không phải lúc nào điều này cũng có thể xảy ra. Lắm khi người viết do quá tự tin vào tài năng của mình, và mắc phải lỗi lầm cơ bản nhất: hiểu sai chính fic của mình. Bạn bảo truyện mình HE nhưng một người vào nói không phải, là BE, rồi hai người, rồi ba người, rồi n người, tất cả đều nhất trí cho rằng đó là BE. Vậy là lỗi của độc giả ư? Thực ra, theo quan điểm của tôi mà nói, không cần đợi đến người thứ hai, chỉ cần một người có cảm nhận về truyện khác với mình đã là cả một vấn đề cần kiểm điểm lại rồi. Vì thực ra trừ phi người đọc của bạn có trình độ văn hóa cực kỳ thấp, còn đâu nhiều khả năng lỗi sai đã nằm ở cách diễn đạt của bạn rồi.

Lải nhải một hồi dài, chỉ là muốn nói, rốt cuộc một truyện như nào là HE, như nào là BE, tất cả phụ thuộc vào người viết và người đọc. Người viết phải bỏ tâm ra viết, người đọc phải lấy tâm ra đọc, không chỉ là tôn trọng đối phương mà còn tôn trọng chính tác phẩm ấy nữa.
Gần đây trong lúc tìm truyện, Lá tìm thấy một fic hướng nguyên được rec với dòng chữ "Bạn hỏi tôi kết thúc? Kết thúc này không liên quan BE hay HE, hãy đọc đi và tin rằng bạn sẽ không đặt câu hỏi nữa."

Lá luôn cảm thấy việc chọn truyện không nên được dựa trên loại kết thúc, bởi HE hay BE không nói lên chất lượng truyện. Tuy nhiên không thể phủ nhận, bản thân Lá cũng rất nhiều lúc tránh né BE vì sợ bị ngược. Tuy nhiên, bạn dám nói chưa từng đọc các truyện HE ngược sml sao? Có một số truyện, kết thúc HE rồi nhưng nỗi đau vẫn còn đó, bạn không thể trốn tránh chỉ vì nó không được tag BE.

Lá cho rằng tâm lý tránh né BE vì sợ bị ngược là một xu thế với sự đáng trách nghiêng về phía người viết. Viết BE là một việc rất khó cũng rất dễ. Ngược nhân vật vô tội vạ để tạo cảm giác, ai cũng làm được, nhưng để viết một truyện mà dù nó ngược, nó BE, người đọc vẫn phải nhớ mãi đến nó, thậm chí đọc đi đọc lại nhiều lần, thậm chí, quên luôn cảm giác BE và chỉ còn nhớ tinh thần truyện truyền tải, thì không phải chuyện nhấc bút là làm được ngay. Lượng người viết làm được điều đó quá ít cũng không phải điều đáng trách, lượng người viết phân biệt được hai thứ đó quá ít mới là niềm đau. Tương tự, có những HE chẳng qua chỉ để xoa dịu người đọc, chứ nó vốn không nên như vậy. Nói to tát lên một chút, những fic BE và HE lạc lối chính là nguyên nhân dẫn đến việc người đọc chỉ nhìn BE hay HE để đọc, và đó là điều đáng buồn một lời không thể nói hết.

Mạc Hoa là người rất nổi tiếng với cái gọi là "HE kiểu Mạc Hoa". Tự đặt tên cho ending của mình, nói dễ hơn làm. Mạc Hoa không tự tag HE cho truyện mình, mà chính người đọc chỉ vào đó và nói rằng đó là HE, nhưng tôi sao lại rơi nước mắt thế này. Rơi nước mắt rồi, nhưng sao tôi vẫn không thể không gật đầu đồng ý kết cuộc tốt đẹp ấy thế này, dù nó để lại vô vàn bàng hoàng.

Lá gọi đó là nghệ thuật điều khiển cảm xúc người đọc. Gặp những truyện như thế, quả thật kết thúc thế nào không còn là vấn đề cần nhớ nữa.
 

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#6
Gần đây trong lúc tìm truyện, Lá tìm thấy một fic hướng nguyên được rec với dòng chữ "Bạn hỏi tôi kết thúc? Kết thúc này không liên quan BE hay HE, hãy đọc đi và tin rằng bạn sẽ không đặt câu hỏi nữa."

Lá luôn cảm thấy việc chọn truyện không nên được dựa trên loại kết thúc, bởi HE hay BE không nói lên chất lượng truyện. Tuy nhiên không thể phủ nhận, bản thân Lá cũng rất nhiều lúc tránh né BE vì sợ bị ngược. Tuy nhiên, bạn dám nói chưa từng đọc các truyện HE ngược sml sao? Có một số truyện, kết thúc HE rồi nhưng nỗi đau vẫn còn đó, bạn không thể trốn tránh chỉ vì nó không được tag BE.

Lá cho rằng tâm lý tránh né BE vì sợ bị ngược là một xu thế với sự đáng trách nghiêng về phía người viết. Viết BE là một việc rất khó cũng rất dễ. Ngược nhân vật vô tội vạ để tạo cảm giác, ai cũng làm được, nhưng để viết một truyện mà dù nó ngược, nó BE, người đọc vẫn phải nhớ mãi đến nó, thậm chí đọc đi đọc lại nhiều lần, thậm chí, quên luôn cảm giác BE và chỉ còn nhớ tinh thần truyện truyền tải, thì không phải chuyện nhấc bút là làm được ngay. Lượng người viết làm được điều đó quá ít cũng không phải điều đáng trách, lượng người viết phân biệt được hai thứ đó quá ít mới là niềm đau. Tương tự, có những HE chẳng qua chỉ để xoa dịu người đọc, chứ nó vốn không nên như vậy. Nói to tát lên một chút, những fic BE và HE lạc lối chính là nguyên nhân dẫn đến việc người đọc chỉ nhìn BE hay HE để đọc, và đó là điều đáng buồn một lời không thể nói hết.

Mạc Hoa là người rất nổi tiếng với cái gọi là "HE kiểu Mạc Hoa". Tự đặt tên cho ending của mình, nói dễ hơn làm. Mạc Hoa không tự tag HE cho truyện mình, mà chính người đọc chỉ vào đó và nói rằng đó là HE, nhưng tôi sao lại rơi nước mắt thế này. Rơi nước mắt rồi, nhưng sao tôi vẫn không thể không gật đầu đồng ý kết cuộc tốt đẹp ấy thế này, dù nó để lại vô vàn bàng hoàng.

Lá gọi đó là nghệ thuật điều khiển cảm xúc người đọc. Gặp những truyện như thế, quả thật kết thúc thế nào không còn là vấn đề cần nhớ nữa.
Thực ra vốn dĩ phần genre được tạo ra để tránh cho người đọc gặp phải những truyện mình dị ứng như tragedy, heavy angst, character death, rape,... Bản thân tôi khi đọc fic ở những trang lớn cũng sẽ dòm vô mục genre (lẫn summary) rồi mới quyết định ấn vào đọc. Tuy nhiên, tôi cũng tự hiểu điều này đồng nghĩa với việc mình có thể sẽ bỏ lỡ rất nhiều fic hay, và không phải truyện nào mang những tag tôi không thích cũng đều từ chối đọc. Tôi không có ý lên mặt hay gì cả, chỉ là, việc phân biệt HE với BE có vẻ dễ bị đưa đi quá xa khi giờ người đọc nhìn thấy BE là sợ không dám đọc. Thiết nghĩ, có thể lý do là vì người đọc đọc chưa đủ nhiều. Trong thế giới văn học này, như chị Lá này, có những HE trống rỗng, cũng có những BE lắng đọng, càng có những HE mà độc giả rơi nước mắt khi đọc nó,... Tôi sẽ tạm lấy serie manga ở post trên trên ra làm ví dụ. Rất nhiều lần những nhân vật trong truyện ấy khẳng định rằng "Câu chuyện này sẽ không có một kết cục hạnh phúc" nhưng đọc đến đoạn kết, tôi đã cảm thấy rất ấm áp, và rằng đây thực sự là 1 happy ending. Hay như vô vàn các bộ phim Nhật tôi xem, các đoạn kết của nó sẽ không thể liệt vào một loại cụ thể, tất cả những gì người xem biết chỉ đơn thuần là cảm xúc của mình khi dõi theo những phút cuối ấy. Nói như vậy để làm gì? Là giống như chị Lá nói, bạn sẽ chẳng thể xếp một cái kết vào một thể loại cố định nào cả. Chết là BE, còn sống là HE? Chia ly là BE, đoàn tụ là HE? Mọi thứ chỉ là tương đối, và những cái kết cũng vậy.

Cũng muốn bàn thêm một vấn đề chị Lá gợi ra bên trên là angst (ngược) và BE. Có lần tôi chia sẻ về một idea truyện của mình, có người đã hỏi, sao không để nhân vật X chết nốt. Thực sự tôi cảm thấy có chút buồn cười khi đọc được câu hỏi đó. Vì sao nhân vật X không chết? Vì không cần. Đơn giản vậy thôi. Nếu chỉ giết hàng loại nhân vật hay ngược tới ngược lui, lôi một người mới tập viết ra cũng có thể làm thành một fic hoàn chỉnh, có đầu có kết. Nhưng sẽ có những ai muốn đọc? Và sẽ có ai nhớ tới nó sau một vài tuần? Giống như giết người, có thể giết bình thường và lên báo trong một góc tí hin và lãng quên sau dăm ba ngày, nhưng cũng có thể biến nó thành một tác phẩm nghệ thuật và mãi mãi được nêu tên và tìm hiểu? Theo quan điểm cá nhân tôi, cái gì cũng có thể thành nghệ thuật và cũng có thể thành rác rưởi. Có tâm sẽ là nghệ, vô tâm là rác. Nhất là trong văn chương. Cái này ai học văn cấp Ba chắc đều biết một câu nổi tiếng của tác gia Nam Cao rồi ha. "Sự cẩu thả trong văn chương thì thật là đê tiện". Tôi không có ý nói về một điều gì xa vời, nhưng dù là truyện ngắn hay dài, điều gì cũng nên có nghĩa, nhất là những chi tiết lớn. Cái chết của nhân vật này sẽ đóng góp điều gì cho truyện? Còn cách nào khác để truyền tải thông điệp đó mà bớt đau thương không? Vì sao nhân vật này phải chịu đựng thương tổn?... Rất rất nhiều câu hỏi chờ bạn khi đặt bút xuống để vẽ nên một chi tiết. Và chỉ khi nào bạn trả lời được hết, chi tiết ấy mới nên được viết ra. Còn không, hoặc bạn chỉ đang muốn thỏa mãn cảm xúc cá nhân, xin hãy giữ truyện bạn cho chính bạn và chỉ một mình bạn mà thôi.
 

Túc Liên

Enthusiastic Dramatist
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
243
Số lượt thích
1,474
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Tranh, Quả, Nhu, Tú, Kỳ
#7
Đoạn này được viết vội trên điện thoại nên ý tứ lẫn từ ngữ đều chưa được hoàn thiện, nhưng mình muốn gõ vài dòng để suy nghĩ hiện giờ không trôi tuột đi.

Là một người đọc, thứ mình đề cao nhất trong mỗi truyện - bất kể truyện thuộc thể loại nào - là tính hợp lý. Mình gần như không thể kiên nhẫn đọc những truyện ngược mà nhân vật phải đau khổ vì lý do vớ vẩn, hoặc những phim drama dài lê thê bất hạnh nối tiếp bất hạnh trong khi cách giải quyết vấn đề rất đơn giản. Tính hợp lý của câu chuyện liên quan chặt chẽ đến khả năng xử lý tình huống và óc logic của tác giả, vì thế, không thể trách khi có rất rất nhiều truyện ngoài kia viết na ná nhau, cách xử lý cũng rất chán và theo lối mòn, rồi khi kết thúc không mấy ai còn nhớ về nó.

Tính hợp lý phải được thể hiện qua toàn bộ câu chuyện, chứ không thể nhận xét chỉ dựa trên BE hay HE. Nếu kết thúc đó vô cùng đẹp và hợp lý cho câu chuyện, sẽ không ai oán trách tác giả. Còn nếu kết thúc chẳng liên quan đến hành trình trong câu chuyện, hoặc đi theo một mô-típ quá dễ đoán và người đọc chỉ đang hy vọng vào HE, ok chỉ cần đọc 3 chương đầu và 3 chương cuối là đủ, đoạn drama ở giữa vừa mệt mỏi vừa gây chán ngán. Thế nên mình ít khi nhìn vào tag HE hay BE, phải đọc thử mới biết nội dung câu chuyện có hấp dẫn và hợp lý không.

Có lẽ vì vậy mà khi đọc đồng nhân Toàn Chức, mình thường dành cảm tình cho những truyện hướng nguyên hơn, vì tác giả đã thành công xây dựng tính hợp lý cho câu chuyện dựa trên những chi tiết có sẵn trong nguyên tác.
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,152
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#8
Cũng muốn bàn thêm một vấn đề chị Lá gợi ra bên trên là angst (ngược) và BE. Có lần tôi chia sẻ về một idea truyện của mình, có người đã hỏi, sao không để nhân vật X chết nốt. Thực sự tôi cảm thấy có chút buồn cười khi đọc được câu hỏi đó. Vì sao nhân vật X không chết? Vì không cần. Đơn giản vậy thôi. Nếu chỉ giết hàng loại nhân vật hay ngược tới ngược lui, lôi một người mới tập viết ra cũng có thể làm thành một fic hoàn chỉnh, có đầu có kết. Nhưng sẽ có những ai muốn đọc? Và sẽ có ai nhớ tới nó sau một vài tuần? Giống như giết người, có thể giết bình thường và lên báo trong một góc tí hin và lãng quên sau dăm ba ngày, nhưng cũng có thể biến nó thành một tác phẩm nghệ thuật và mãi mãi được nêu tên và tìm hiểu? Theo quan điểm cá nhân tôi, cái gì cũng có thể thành nghệ thuật và cũng có thể thành rác rưởi. Có tâm sẽ là nghệ, vô tâm là rác. Nhất là trong văn chương. Cái này ai học văn cấp Ba chắc đều biết một câu nổi tiếng của tác gia Nam Cao rồi ha. "Sự cẩu thả trong văn chương thì thật là đê tiện". Tôi không có ý nói về một điều gì xa vời, nhưng dù là truyện ngắn hay dài, điều gì cũng nên có nghĩa, nhất là những chi tiết lớn. Cái chết của nhân vật này sẽ đóng góp điều gì cho truyện? Còn cách nào khác để truyền tải thông điệp đó mà bớt đau thương không? Vì sao nhân vật này phải chịu đựng thương tổn?... Rất rất nhiều câu hỏi chờ bạn khi đặt bút xuống để vẽ nên một chi tiết. Và chỉ khi nào bạn trả lời được hết, chi tiết ấy mới nên được viết ra. Còn không, hoặc bạn chỉ đang muốn thỏa mãn cảm xúc cá nhân, xin hãy giữ truyện bạn cho chính bạn và chỉ một mình bạn mà thôi.
Phải công nhận là việc giết nhân vật nó rất vui =)) Vui đến mức khi bắt đầu giết và giết đã tay, thì quên luôn mục đích ban đầu khi viết và giết là gì.

Với các truyện giết tốt, ngoài Toàn Chức, Lá có thể kể các ví dụ manga như Battle Royale, bộ truyện toàn diệt nổi tiếng thế giới với mỗi cái chết dù nhanh nhất cũng để lại bao nhiêu ấn tượng, 42 nhân vật chỉ còn lại 2, mà trong đó Lá có thể kể vanh vách từng cái chết mang đến chấn động cảm xúc thế nào. Thậm chí cái chết khiến Lá ấn tượng nhất, còn thuộc về một nhân vật phụ đến không thể phụ hơn. Hay Death Note, kết thúc với cái chết khiến độc giả thậm chí là fan Light như Lá cũng phải gật đầu khen phải.

Còn với các truyện giết đại, giết cho vui, Lá từng nghe những lý do giết nhân vật rất hài hước, có lẽ người phát biểu chỉ đang đùa, nhưng việc cho vào quá nhiều nhân vật và rồi không biết xử lý thế nào, sẵn tiện fic ngược rồi hay chắc chắn BE rồi thôi ta giết luôn, thì... nói nhẹ chút, hơi thiếu đức.

Không rõ người viết cảm nhận thế nào khi ra tay tàn sát vô tội vạ các nhân vật mình đã dày công xây dựng bất chấp bối cảnh, với tư cách một người đọc, Lá có thể nói với các bạn là đau lòng lắm. Tiếc cho truyện đã làm tốt nhưng rồi lại không thể xử lý những gì mình bày ra, tiếc cho tình cảm của mình đã lỡ đặt vào truyện, thật sự. Người viết có lẽ đã rất vui hoặc rất mệt mỏi nên mới quyết định làm thế, nhưng họ quên mất độc giả sẽ đặt từng chút yêu thương trân trọng những nhân vật họ đã đắp nặn nên.

Thiên Phương Như Thủy, là nỗi buồn này của Lá.

36 chương đầu truyện, tác giả xây dựng nên một bối cảnh tuyệt vời để gần như mọi người đọc mà Lá giới thiệu đều đắm chìm vào thế giới đó, chẳng ai thèm để tâm đến việc tác giả đã cảnh báo "kết cuộc sẽ là toàn diệt", bởi truyện quá đẹp, chôn quá nhiều phục bút một cách tài tình để khơi gợi tưởng tượng của người đọc. Các nhân vật đều được diễn tả tốt đến mức người đọc phải trông chờ đến khi tác giả giết họ, sẽ là một cảnh tượng bi tráng đẹp đẽ cỡ nào để xứng đáng với toàn bộ mọi thứ mà cô ấy đã xây dựng?

Lá nguyện chờ để thấy.

Chờ hết một năm, chờ đến tác giả quay về lấp hố. Cô ấy dường như không ưng ý với những gì mình đã viết, nên muốn lấp cho xong. Bắt đầu chuỗi giết nhân vật rào rào không hồi kết, đi ngược bao nhiêu tinh thần trước đó đã tạo nên trong truyện. Lá không biết nói gì, mỗi ngày nhìn một chương mới chết 1 - 3 nhân vật, lòng buồn rười rượi. May sao gần đây tác giả viết chậm lại và cẩn thận hơn rồi, nhưng có lẽ, có lẽ có một vài truyện, thôi thì cứ để đấy hơn là xử lý đại...

Cho nên, đừng giết nhân vật chỉ vì không biết xử lý thế nào. Người đọc sẽ đau lòng, không phải vì nhân vật chết, mà vì tình cảm đã bỏ ra cho truyện.
 

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,157
Số lượt thích
2,614
Team
Hưng Hân
#9
Đã từng viết vài truyện ngắn hồi còn học sinh để thỏa mãn sở thích, đối với mình mỗi câu truyện viết ra là để thực thể hóa trí tưởng tượng luôn bay xa quá mức cần thiết, thỏa mãn ham muốn xây dựng lên một câu chuyện với từng nhân vật, diễn biến theo như mình muốn, thực hóa ở mức độ nào đó những gì mà mình không thực hiện được trong thực tế hoặc chỉ đơn giản là sửa lại một câu chuyện theo cái hướng mình mong muốn. Viết một câu chuyện không phải là dễ, từ lời văn sao cho mượt mà, đọc lên không bị gợn, nội dung hấp dẫn, có đủ cao trào, đủ nút thắt và bất ngờ mà vẫn giữ được logic, xử lý tình huống, xây dựng tính cách nhân vật, dựng một cốt truyện đạt yêu cầu (cái này thì lại phải tùy xem đang viết thể loại truyện gì hay mục đích như thế nào), đôi lúc đau đầu vắt óc chỉ vì một từ mãi không tìm ra cho hợp ý, đủ thứ phải làm để đảm bảo một tác phẩm ra hồn.

Viết truyện không chỉ để thỏa mãn cá nhân, đã đăng truyện lên thì người đọc cũng là một phần quan trọng. Cảm giác có người thích những gì mình viết, ủng hộ mình thực sự là hạnh phúc. Viết truyện để mọi người cùng đọc thì cũng phải lưu ý xem như thế nào để nhiều người đọc thấy xuôi vì nhiều lúc khẩu vị của bản thân lại khác hẳn so với mọi người, nhưng cũng không thể nào đẽo cày giữa đường, tránh để phản cảm nhưng cũng không thể vì thế mà bỏ đi cái riêng của bản thân được, trung hòa yếu tố cá nhân và quần chúng cũng không phải dễ.

Xử lý tình huống là cả một nghệ thuật, nó cũng giống như thương gia đàm phán hợp đồng hay giao tiếp ứng xử hàng ngày vậy, phải làm sao cho khéo léo, lý do thuyết phục, vừa đảm bảo lợi ích của mình vừa đảm bảo đối phương cũng được hài lòng để lần hợp tác tiếp theo được đảm bảo. Nếu xử lý cực đoan thì ngay cả bản thân người viết cũng sẽ nảy sinh tâm lý ức chế không thể tiếp tục sáng tác như ý được. Mỗi một nhân vật đều có vị trí cho riêng họ, mỗi nhân vật biến ất là một vị trí trống xuất hiện, hơn nữa sinh tử con người luôn là vấn đề tế nhị, việc để một nhân vật chết đi càng phải được tính toán cẩn thận, sai một ly là đi một dặm, hỏng cả một tác phẩm dày công xây dựng. Từ lý do, bối cảnh, tình huống cho đến giải quyết sau đó đều phải tính toán hợp logic và thuyết phục người đọc, nếu chỉ đơn giản không biết giải quyết thế nào liền giết một nhân vật thì chẳng thà để người đó mất tích đi còn dễ chấp nhận hơn.

Viết fanfic có cái dễ vì đã có hệ thống nhân vật được xây dựng sẵn, nhưng cái khó là phải đảm bảo sao cho không đi ngược lại nguyên tác, ít nhất là ở mức chấp nhận được. Một câu truyện viết ra, là tâm tư tình cảm, là sản phẩm tâm hồn của tác giả dù có thế nào cũng đừng nặng nề phán xét, nghệ thuật phải đánh giá trên sở thích của mỗi người nữa, trừ khi phi logic hoặc đi ngược quan điểm đạo đức xã hội, còn lại đừng cường ngạnh phán xét, tổn thương đó không đáng có. Mình là người đọc truyện nhiều, đọc nhiều loại hầu như loại nào cũng đọc, có chuyện thích, có chuyện không nhưng hiếm khi phán xét hay dở, chỉ đơn giản là "tôi thích" hoặc "tôi không thích" trừ một hai lần truyện quá nhảm và ngược đời thì không nói. Với mình, trừ khi làm cùng phong cách mà hay hơn thì hay chê người khác, còn nếu chỉ là trái sở thích thì hãy đơn giản nói tôi không thích vì..., câu đó rất hợp lý và không hề gây ra bất cứ bài xích gì, vốn dĩ khẩu vị mỗi người một khác, tránh sao được có sự bất đồng?

Bản thân cũng là kẻ cứng đầu, nhưng chỉ đưa ra lý do đủ thuyết phục chắc chắn sẽ tiếp thu, nếu không một cuộc tranh luận sẽ là cần thiết. Vài ý kiến cá nhân, nếu ai đồng tình hay không đồng tình đều sẵn lòng thảo luận, học thày không tày học bạn mà :D
 

Bình luận bằng Facebook