Hoàn [Hạo Hãn 2021][Lư Hãn Văn] Gặp gỡ

Aq O

A quằn quại O quần quật
Thần Lĩnh
Bình luận
50
Số lượt thích
719
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Tiểu Lư
#1
Sản phẩm thuộc [Project] Hạo Hãn - Mừng sinh nhật Lư Hãn Văn 2021

Gặp gỡ

Author: Lạc Sanh Hữu Dư
Editor: Aq
Beta: Akkichan​

1.

Gần đây Lư Hãn Văn cực kỳ buồn bã. Cậu nhóc sắp phải thi cấp ba nhưng cậu cũng không thể bỏ huấn luyện, trong một chốc khó mà cân bằng được. Cha mẹ cũng không mong cậu thi đỗ trường cấp 3 nào tốt, chỉ mong cậu lấy được bằng tốt nghiệp trung học. Nhưng vì bản tính kiêu ngạo của thiếu niên, cậu nhóc không cam lòng chịu thua. Chưa kể mấy tuần trước cậu còn cược với Lưu Tiểu Biệt.

Cậu đánh cược với Lưu Tiểu Biệt rằng mình nhất định sẽ đỗ trường cấp ba tốt ở thành phố G.

Sau khi buông lời ngông cuồng mới tỉnh ngộ. Cậu thừa biết bản thân không làm được, nhưng lời đã nói ra khỏi miệng không còn cơ hội hối hận nữa nên chỉ có thể cam chịu cầm quyển sách giáo khoa đã phủ một lớp bụi lên, đọc lại.

Vào mùa đông, thành phố G mưa dầm liên miên, đôi khi có mây. Thời tiết âm u làm lòng người cũng như bị một lớp tro bao trùm, ỉu xìu phờ phạc. Lư Hãn Văn nhìn sang thầy phụ đạo đang văng nước miếng tung tóe, trong lòng không nhịn nổi giơ một ngón tay cái cho sự kính nghiệp của ông nhưng vẫn không nghe vào cái gì hết, cậu nhóc vẫn đang nghĩ đến trận đấu với Hoàng Thiếu Thiên hôm qua.

Mãi đến lúc đỉnh đầu truyền đến một cơn đau nhẹ, nhóc mới phát hiện ra thầy giáo vừa gõ bút vào đầu mình. Bĩu môi, cúi đầu nhìn đề bài thầy phụ đạo đang chỉ, đọc chẳng hiểu gì hết, đành phải cười xin thầy giáo nhắc lại lần nữa.

Thời gian lướt qua từng quyển sách tham khảo dày cộp, qua từng đề thi khô khan khó hiểu, cứ thế tiếng mưa tí tách ngoài cửa sổ cũng vãn dần.

Đến lúc Lư Hãn Văn ngẩng đầu lên lần nữa mới nhận ra là đã giữa trưa rồi. Tiếng ục ục vang lên, cậu nhóc đứng dậy, vươn vai một cái, chuẩn bị tới nhà ăn ăn cơm trưa.

“Này, nhóc con, hôm nay anh mua đồ ngon cho nhóc này.”

Thanh âm quen thuộc rơi vào tai, ngoảnh đầu nhìn về phía kia, Lư Hãn Văn thấy được bóng dáng quen thuộc ấy - Lưu Tiểu Biệt.

Cảm giác khó chịu vừa nãy đều bị quét đi sạch, thay vào đó là niềm vui sướng và bất ngờ. Lư Hãn Văn nhảy đến trước người Lưu Tiểu Biệt, khuôn mặt rạng rỡ, cười hì hì nhận lấy hộp cơm trong tay anh.

“Sao anh lại đến đây? Nhớ em phải không?”

Bây giờ đang là kỳ nghỉ đông, hơn nữa còn sắp đón Tết, Lư Hãn Văn cứ tưởng Lưu Tiểu Biệt sẽ ở yên trong thành phố B. Không ngờ anh lại giấu mình vượt hơn nửa Trung Quốc đến đây.

Lưu Tiểu Biệt bị vạch trần thì mất tự nhiên sờ mũi một cái, hừ một tiếng, đi ra ngoài trước. Vừa đi vừa giục.

"Anh mua cơm cho nhóc rồi thì đừng nói là nhóc định ăn luôn ở đây đấy nhé? Anh nghe Hoàng Thiếu nói nhóc thích ăn mấy món này, lại thấy nó đắt hàng quá nên mới mua hộ nhóc thôi. Nhóc con, đi nhanh lên.”

“Bọn mình ăn ở chỗ nào ạ?”

“Ở nhà ăn? Hay phòng của nhóc cũng được.”

“Ở phòng em đi. Nhà ăn ồn lắm.”

“Được.”

Đi đôi với tiếng nói chuyện ngày càng nhỏ, bóng của hai người bị ánh nắng xuyên qua tầng mây kéo dài ra, chiếu xuống hành lang.

2.

Vừa kết thúc trận đấu với Lôi Đình, Dụ Văn Châu còn chưa nói gì, Lư Hãn Văn đã cướp lời anh:

“Đội trưởng, em... em vào nhà vệ sinh một chút!”

Hoàng Thiếu Thiên tò mò nhìn bóng dáng hốt hoảng của Lư Hãn Văn, vỗ vỗ bờ vai cậu nhóc. Còn Dụ Văn Châu chỉ gật đầu, không nói gì. Lư Hãn Văn nhanh chóng chạy ra khỏi phòng nghỉ.

“Thằng nhóc này... vì đánh không tốt?” Hoàng Thiếu Thiên nhún vai. Dụ Văn Châu cúi đầu cười, xòe tay ra.

“Chắc thế, Hãn Văn vẫn còn bé, những chuyện như này còn phải mài giũa nhiều hơn.”

Lư Hãn Văn trốn trong phòng vệ sinh, khóa trái cửa, dựa người vào tường, cúi đầu, nhìn mũi chân, không biết là đang nghĩ gì.

Ừm, trận này đánh không tốt. Cậu nhóc nghĩ thế.

Trong trận, bạn thân của cậu Tiểu Đới - Đới Nghiên Kỳ với đội trưởng Lôi Đình là Tiêu Thời Khâm chớp được thời cơ dùng một chiêu suýt nữa diệt sạch cả đội cậu. Mặc dù tiền bối Từ Cảnh Hi chạy tới đúng lúc, nhưng Lưu Vân vẫn là nhân vật đầu tiên ngã xuống. Cũng may người thứ sáu Bát Âm Phù kịp thời gia nhập trận chiến, cộng thêm Lam Vũ bọc hậu rất ưu tú nên mới không thua trận đoàn đội.

Nếu như ban đầu không khinh địch, đánh cẩn thận một chút, trận đầu này chắc chắn sẽ thắng dễ dàng hơn mà không khó khăn như thế. Lư Hãn Văn tự trách.

Cậu nhóc rửa tay xong rồi đi ra ngoài thì đụng phải Đới Nghiên Kỳ. Đối phương vui vẻ chào cậu:

“Tiểu Lư cậu cũng đi vệ sinh à?”

“Ừ,” Lư Hãn Văn nói, nghĩ một chút, lại bổ sung thêm một câu: “Trận này cậu đánh rất tốt.”

“Cậu đừng có khen tớ, tớ đánh như nào tớ tự biết mà,” Trên tay Đới Nghiên Kỳ dính đầy nước, cô vừa cười vừa vẩy vẩy nước đầy mặt Lư Hãn Văn, “Trái lại cậu đánh cũng không tệ đâu, bị cả tớ lẫn đội trưởng cùng nhau tấn công mạnh như thế còn kiên trì chờ được cứu binh tới, đỉnh.”

“Hả?” Lư Hãn Văn nghe Đới Nghiên Kỳ nói vậy, đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó bất đắc dĩ cười, giơ tay lau bớt nước trên mặt, “Cậu cũng đang an ủi tớ đấy à? Hôm nay tớ không ổn tẹo nào.”

“Ây da, dù sao đây cũng mới là vòng đấu bảng, coi như đang luyện tập thôi, lần sau cố gắng phát huy không mắc lại sai lầm nữa là được,” Đới Nghiên Kỳ nhướn mày, “Nam tử hán đại trượng phu, có mỗi thế mà cũng không chịu được?”

Hay thật, hóa ra người này mới nhìn đã nhận ra mình không vui.

Lư Hãn Văn sờ đầu một cái, cảm thấy hơi xấu hổ. Không ngờ đối phương lại vỗ cái ‘bộp’ lên bờ vai mình.

“Hẹn cậu ở vòng chung kết, đội trưởng vừa gọi tớ rồi.” Đới Nghiên Kỳ lắc lắc điện thoại trong tay, nháy mắt với cậu rồi rời khỏi khu vệ sinh.

Lư Hãn Văn vẫn còn đứng ngốc trong khu vệ sinh thêm lúc nữa.

“Tiểu Lư! Nhóc vẫn đang ở trong nhà vệ sinh à? Sao còn chưa đi ra? Ngủ trong đó luôn rồi hả?”

Ngoài cửa, một âm thanh cực to từ xa truyền tới, là Hoàng Thiếu Thiên. Giờ Lư Hãn Văn mới hết đờ người, cậu đáp lại một tiếng, chạy ra ngoài.

Hoàng Thiếu Thiên, Trịnh Hiên và Dụ Văn Châu đang đứng gần đấy, riêng Hoàng Thiếu Thiên thì đang nói bla bla gì đó với hai người còn lại. Vừa trông thấy Lư Hãn Văn, Trịnh Hiên là người đầu tiên giơ cao tay vẫy vẫy cậu nhóc, sau đó thúc Hoàng Thiếu Thiên một cái. Hoàng Thiếu Thiên nghiêng đầu nhìn thấy Lư Hãn Văn thì vội vàng chạy tới, nhìn trái ngó phải cậu nhóc mấy lần, mãi đến khi Dụ Văn Châu đến lôi đi mới thôi.

“Hoàng Thiếu làm sao vậy ạ?”

“Cậu ta á? Đang sợ heo con nhà mình chạy mất đó.”

Lư Hãn Văn lén lút hỏi Trịnh Hiên đang đứng bên cạnh. Trịnh Hiên trả lời xong tự chọc mình cười trước. Lúc này Lư Hãn Văn mới kịp phản ứng, cũng cười theo. Đúng lúc Dụ Văn Châu với Hoàng Thiếu Thiên đang đi trước cũng quay lại.

Bốn người nhìn nhau, sau đó cùng phụt cười.

3.

Không biết từ khi nào, Lư Hãn Văn càng ngày càng cao, cao vọt bằng Tống Hiểu luôn. Đến mức trong khoảng thời gian rất dài đó, lần nào Tống Hiểu nhìn thấy Lư Hãn Văn đều không kiềm được cảm thán một câu:

“Áp lực như núi.”

Fan hâm mộ trêu đùa Lư Hãn Văn sắp tốt nghiệp cấp 2 rồi, sắp thành người lớn rồi. Có một fan hâm mộ không biết kiếm ở đâu được ảnh chụp hồi nhỏ của các thành viên trong Lam Vũ, gom lại, chỉnh sửa thành một video so sánh quá trình trưởng thành của mọi người.

“Em đứng trước mặt mọi người, mọi người thấy em có giống dạo trước chút nào không?”

Ảnh chụp của những thành viên còn lại đều không khác hồi tiểu học với trung học cơ sở mấy, chỉ có mình Lư Hãn Văn là không giống thế.

Dù sao ảnh lúc nhỏ của người khác là chụp năm lớp 7, ảnh lúc lớn là hồi lớp 9, cảm giác đúng là có trưởng thành hơn một chút.

Nhưng sự trưởng thành của Lư Hãn Văn không chỉ thể hiện ở chiều cao mà còn ở rất nhiều mặt khác.

Dụ Văn Châu cũng nói: “Tôi là người đã nhìn Tiểu Lư trưởng thành. Từ lúc em ấy còn là một kiếm khách trẻ có tài năng cho đến khi trở thành nòng cốt mới kiểm soát được toàn cục Lam Vũ, thực ra chỉ mới qua một năm.”

Đúng là như thế, không có ai là không thán phục mức độ trưởng thành của Lư Hãn Văn, đến cả Diệp Tu cũng khen cậu nhóc là tương lai của Lam Vũ.

“Thằng bé này rồi sẽ điều khiển Dạ Vũ Thanh Phiền, mang trách nhiệm gánh vác toàn bộ Lam Vũ mà tiếp tục cố gắng - nó hoàn toàn đủ khả năng, hơn nữa, thật sự phải thừa nhận rằng thằng bé có cả tương lai rộng mở chờ nó khám phá ra.”

4.

Lư Hãn Văn có một biệt danh là “Con trai ngốc nhà Lam Vũ”.

Để hiện thực cái danh hiệu này đến cùng, mỗi thành viên Lam Vũ đều quan tâm đến cậu hơn xa bình thường. Fan hâm mộ cũng không chịu thua, cụ thể là vào một lần phỏng vấn sau trận đấu đã đưa cho Lư Hãn Văn bộ năm quyển sách “Ôn luyện thi cấp ba”.

“Tui đảm bảo lúc Lư Hãn Văn nhìn thấy mấy quyển sách cam kia mặt đen hẳn, sụp đổ luôn.” Hoàng Thiếu Thiên không nể nang gì cười cợt.

Mặc dù Lư Hãn Văn có vẻ im lặng, nhưng cậu nhóc cũng hiểu fan hâm mộ cực kỳ quan tâm đến mình, vậy nên đành ngoan ngoãn nhận lấy.

Thiếu niên tuổi dậy thì không muốn phụ kỳ vọng của người khác, vậy nên chấp nhận tự động viên chính mình dũng cảm chạy về phía trước. Dù cho có chông gai chắn đường cũng sẽ không từ bỏ.

Mỗi lần cảm thấy mệt mỏi cậu đều nhìn dòng chữ mình viết ở góc bàn.

“Vương triều của tôi tự tôi gây dựng, kẻ địch của tôi cũng chỉ có đất trời.”

5.

Tuy nói là tương đối bận rộn, nhưng tranh thủ lúc rảnh rỗi, cha mẹ vẫn đưa Lư Hãn Văn ra ngoài đi chơi một chuyến.

Đến thành phố B, hôm sau đúng lúc gặp cảnh tuyết rơi.

Thật ra những năm gần đây không phải Lư Hãn Văn chưa bao giờ nhìn thấy tuyết mà là ngược lại. Cậu theo chiến đội bay khắp thế giới, hơn nữa cha mẹ cũng thích đưa cậu đi chơi khắp nơi do vậy lúc thấy tuyết cậu cũng không ngạc nhiên nữa.

Nhưng lòng hiếu kỳ của thiếu niên vẫn còn đó. Vậy nên khi thấy khắp nơi đều chỉ một màu trắng xóa, cậu vẫn vui thích không thôi. Mè nheo mãi, Lư Hãn Văn mới cùng Lưu Tiểu Biệt đi chơi. Đúng lúc còn có một vài người khác trong dàn thế hệ mới cũng ở đây, mọi người bàn bạc với nhau, quyết định ra ngoài ném tuyết.

Cuối cùng quyết định hẹn nhau tại quảng trường lớn ngay trước khách sạn Lư Hãn Văn ở. Lư Hãn Văn không may ngủ quên mất, cậu là người cuối cùng đến điểm hẹn.

Chào mừng cậu là một quả cầu tuyết bay thẳng đến. Không kịp né, Lư Hãn Văn bị trúng thẳng mặt.

“Tiểu Lư cậu đến muộn.” Mọi người cười ha ha. Lư Hãn Văn bị thiệt cũng không phục, tùy tiện nắm mấy quả cầu tuyết ném lại.

Trận chiến ném bóng tuyết vui vẻ bắt đầu.

6.

Đến khi trời đã chạng vạng tối, mọi người chỉnh trang ở bên ngoài một chút rồi quay về khách sạn, đến khi Lưu Tiểu Biệt và Viên Bách Thanh cũng bị gọi về thì chỉ còn Cao Anh Kiệt đi chơi với Lư Hãn Văn.

Lư Hãn Văn giống Lưu Tiểu Biệt, cũng coi như là có quen biết với Viên Bách Thanh, nhưng cậu thực sự không thân thiết lắm với Cao Anh Kiệt, mà người kia cũng không phải người hướng ngoại cho cam. Cũng may Lư Hãn Văn quen rồi, mới qua một lúc mà hai người đã trò chuyện vui vẻ.

“Anh Anh Kiệt, thành phố B có món gì ngon không?” Vừa cắn một xâu kẹo hồ lô, Lư Hãn Văn vừa hỏi Cao Anh Kiệt. Cao Anh Kiệt nghĩ nghĩ một chút, sau đó đưa cậu đến phố ăn vặt phía sau Vi Thảo.

“Hồi trước lúc anh còn chưa thành tuyển thủ chuyên nghiệp, tiền bối Tiểu Biệt hay đưa tụi anh lén chạy ra ngoài chơi, chơi chán thì qua phố ăn vặt này mua đồ ăn,” Cao Anh Kiệt giải thích, “Bọn anh đều thích đồ ăn vặt ở khu này, nhưng anh cũng không biết em thích ăn gì, hay em tự chọn đi.”

“Thích thật đấy.” Lư Hãn Văn cắn một miếng bánh cá hầm trên tay, ậm ờ trả lời.

“Đúng vậy, ban đầu tụi anh lén đội trưởng đến đây, chẳng hiểu sao sau đó đội trưởng cũng biết chỗ này, thế là sau mỗi lần Vi Thảo được quán quân anh ấy đều đưa tụi anh đến đây ăn một bữa, đội trưởng trả tiền.” Nghĩ đến đây, Cao Anh Kiệt buột miệng cười ra tiếng.

“Lam Vũ chúng em cũng có truyền thống đánh thắng là được ra ngoài ăn,” Nuốt xong cá viên ở trong miệng, Lư Hãn Văn cũng không chịu thua nói, “Ở xung quanh Lam Vũ đúng là không có phố đồ vặt như này, nhưng mà cũng có không ít quán ngon cực, có quán lẩu này, còn có Haidilao nữa, muốn ăn gì cũng có.”

*Haidilao: hệ thống chuỗi nhà hàng lẩu được thành lập vào năm 1994 tại Giản Dương, Tứ Xuyên, Trung Quốc.

“Lẩu với Haidilao không phải đều là một à?” Cao Anh Kiệt nghi ngờ hỏi. Lư Hãn Văn cười ngượng, gãi đầu một cái.

“Dù sao xung quanh Lam Vũ có rất nhiều quán ăn ngon. Cứ sau trận đấu là đội trưởng với Hoàng thiếu lại dẫn bọn em đến một quán mới ăn một bữa.”

“Thế em thích ăn gì nhất?”

“Em á? Ừm... Chắc là quán đồ nướng dạo trước em được đến ăn, em cực kỳ thích thịt xiên chỗ ý luôn, sau đó Hoàng thiếu còn gọi đồ bên quán ý cho tụi em đỡ thèm nữa...”

“Này, ở phía trước có một quán thịt nướng, em muốn ăn không?” Cao Anh Kiệt chỉ vào một quán ăn trước mặt, hỏi.

“Thôi, em còn chưa ăn xong bánh cá hầm nữa.” Lư Hãn Văn lắc bánh cá hầm trên tay.

“Vậy thôi, mình đi tiếp.”

Hai người tiếp tục nói chuyện, trên đường đi, giữa dòng người, cười cực kỳ rạng rỡ.

7.

Vào năm học mới, chỉ nhìn bằng mắt thường thôi cũng thấy được Lư Hãn Văn cực kỳ bận rộn. Lam Vũ không để cậu nhóc đến trường học mà mời một thầy giáo dạy kèm những chương trình trên lớp cho cậu. Cũng bởi thế mà Lư Hãn Văn vẫn luôn không ra sân trong những trận đầu xuân.

Fan hâm mộ cũng biết tình huống của cậu, vẫn luôn cổ vũ cậu cố gắng học tập thật giỏi trên Weibo. Những thành viên trong chiến đội cũng rất quan tâm đến Lư Hãn Văn, Trịnh Hiên còn vẽ cho cậu hình một cái bánh nướng, hứa là sau khi cậu thi xong sẽ dẫn đi ăn hết một lượt các món ngon ở thành phố G.

Bạn tốt của Lư Hãn Văn đều đã thi xong cấp ba, có mấy người còn gửi lời “quan tâm” sâu sắc đến cậu, chỉ là ai cũng bảo chờ cậu thi xong sẽ dẫn cậu ra ngoài chiêm ngưỡng non sông đẹp đẽ của tổ quốc.

Ngày đầu tiên đi thi là một ngày nắng, lúc thi xong trời vẫn ửng nắng.

Khi tiếng chuông nộp bài đúng hẹn vang lên, nguyên trường thi vang lên tiếng vỗ tay hoan hô vang dội. Lư Hãn Văn không kêu gào với mọi người, nhưng khóe miệng vẫn hơi cong lên mỉm cười.

Ngoài trường thi, đội viên Lam Vũ đang đứng chờ cậu, còn có những người bạn tốt luôn đồng hành với cậu từ trước tới giờ. Thấy cậu đi ra, Hoàng Thiếu Thiên là người đầu tiên xông lên ôm cậu thật chặt.

“Chúc mừng!”

8.

Có lẽ ban đầu Lư Hãn Văn chỉ có một thân một mình bước đi trên con đường của chính cậu. Nhưng thật may, không biết từ khi nào, con đường ấy lại giao thoa với những người khác. Cậu không còn phải bước tiếp một mình nữa, bên cạnh cậu cũng có bè bạn.

Cậu thật sự biết ơn khi có những người như thế trong cuộc sống của mình.

Khi Lư Hãn Văn chia sẻ đoạn văn này vào group chat của thế hệ mới liền bị một đám người cười nhạo, mọi người trêu hỏi sao tự dưng hôm nay Lư Hãn Văn lại sến súa lãng mạn thế.

“Chỉ là Tiểu Lư à, có một câu cậu nói sai rồi. Cậu cảm ơn bọn tôi đã xuất hiện, bọn tôi cũng muốn cảm ơn cậu.”

End.

Tiểu kịch trường:

Lưu Tiểu Biệt: Nhóc thi thế nào?

Lư Hãn Văn: Em không biết em không biết em không biết...

Lưu Tiểu Biệt: Mau xem đi, không xem sao biết được?

Lư Hãn Văn: Em không muốn xem...

Lưu Tiểu Biệt: Ầy, sợ cái gì, gan phải to một chút

Lư Hãn Văn: Không phải anh thi đương nhiên anh không sợ rồi!

Lưu Tiểu Biệt: Ha ha, nhóc thi cũng được đó

Lư Hãn Văn: Anh đừng an ủi em...

Lưu Tiểu Biệt: Nhóc tự xem đi, tốt thật mà

Lư Hãn Văn: Vậy em đi xem thử...

---

Tiểu Lư,
sinh nhật vui vẻ,
hay ăn chóng nhớn,
gặp được em cũng là may mắn của tôi đó!!
:sauc
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook