SHOT 2: Tiêu Đới
Vũ Hán một ngày đầu hạ, nắng rực rỡ nở bung trên những tàng cây, trải dài những con phố tấp nập, lấp lánh trên mặt nước trong mát. Bầu trời lại như vút cao hơn, thuần khiết một màu xanh bất tận mà bình yên. Đứng bên cửa sổ phòng học, Tiêu Thời Khâm mỉm cười cảm nhận những cơn gió nhẹ mang hương nắng lướt qua từng cảm xúc. Anh thấy tiếc vì không mang theo máy ảnh. Đôi khi, chính những cảnh vật quen thuộc xung quanh mình như thế này lại đẹp đến kì lạ.
– Buông tôi ra! Tại sao cô lì lợm thế nhỉ?
Một giọng nam cáu gắt vang lên thu hút sự chú ý của Tiêu Thời Khâm. Anh nhìn quanh thì thấy có người đang đứng dưới gốc cây cách đấy không xa. Cửa sổ này vốn dĩ nhìn ra sân sau của trường – nơi mà nhiều người thường chọn làm địa điểm nói chuyện riêng, vậy nên Tiêu Thời Khâm cũng không tiện nhìn nữa. Anh vừa định quay đi thì chợt nhận ra ở đó có một người mà anh biết.
– Đới Nghiên Kỳ?
Tiêu Thời Khâm bật thốt ra một cái tên. Đới Nghiên Kỳ vốn học dưới anh hai khoá. Cả anh và cô cùng sinh hoạt trong câu lạc bộ Âm nhạc nên cũng có thể nói là quen biết sơ qua. Đới Nghiên Kỳ là một cô nhóc đáng yêu, tính cách hoạt bát, thân thiện, luôn mang đến cảm giác vui vẻ cho người khác. Nghĩ về cô khiến Tiêu Thời Khâm bất giác mỉm cười. Có một bí mật mà không ai biết, anh đã thầm mến cô gái nhỏ này từ lâu lắm. Chỉ là...
– Tuấn Hào à, em xin lỗi! Anh đừng như vậy nữa!
Giọng nói trong trẻo của Đới Nghiên Kỳ kéo Tiêu Thời Khâm về với hiện thực. Lúc này, anh mới để ý bên cạnh Đới Nghiên Kỳ còn một người nữa. Đó là Lý Tuấn Hào – đội trưởng câu lạc bộ Karate và cũng là bạn trai của cô.
– Hừ, xin lỗi? Tôi không cần mấy lời xin lỗi của cô. Tôi chịu đựng cô đủ rồi! Tại sao tôi lại cặp kè với một kẻ bình thường như cô được nhỉ? Từ hôm nay chúng ta chấm dứt.
– Sao cơ? Khoan đã! Tuấn Hào! Tuấn Hào!
Đới Nghiên Kỳ hoảng hốt đuổi theo Lý Tuấn Hào – kẻ đã bỏ đi sau lời chia tay phũ phàng.
Từ trên cao nhìn xuống, Tiêu Thời Khâm đã vô tình chứng kiến tất cả. Anh tựa lưng vào cửa sổ với một tiếng thở dài. Sự khó chịu cứ như vậy dâng đầy trong lồng ngực.
"Một kẻ như thế... đáng để em yêu sao?"
~~~oOo~~~
Chủ nhật, Tiêu Thời Khâm vác "đồ nghề" ra công viên. Một ngày đẹp trời thế này mà không dùng máy ảnh ghi lại thì thật phí phạm. Chọn một góc nhìn thật tốt, Tiêu Thời Khâm chỉnh ống kính. Bất chợt, anh khựng lại. Lọt vào tầm mắt của anh là...
Đưa mình nhè nhẹ trên chiếc xích đu, Đới Nghiên Kỳ chìm vào những suy nghĩ của bản thân. Cô biết chuyện này sớm muộn gì cũng xảy ra. Níu kéo một tình yêu đã rạn nứt khiến cô chẳng còn chút sức lực nào. Mệt mỏi như thế! Đau khổ như thế! Buông tay... có khi lại tốt hơn...
– Cà phê sữa nhé!
Một giọng nói trầm ấm vang lên khiến Đới Nghiên Kỳ giật mình. Cô vội ngẩng đầu và rồi ngây ra trước nụ cười dịu dàng của người con trai vừa lên tiếng.
– Đàn anh Tiêu Thời Khâm?
Đới Nghiên Kỳ chớp mắt ngạc nhiên. Cô biết Tiêu Thời Khâm qua câu lạc bộ Âm nhạc. Không giống như cô, Tiêu Thời Khâm rất nổi tiếng trong trường. Anh đẹp trai, học giỏi, hát hay, lại có rất nhiều tài lẻ nữa. Số người hâm mộ anh chắc cô đếm cả ngày cũng không hết. À, còn phải tính cả cô nữa. Tiêu Thời Khâm cũng là thần tượng của cô mà. Dù sinh hoạt cùng một câu lạc bộ, nhưng hai người rất ít khi tiếp xúc. Anh giống như một ngôi sao ở một nơi rất xa, rất xa mà cô chẳng bao giờ với tới.
– Sao anh lại ở đây?
Đới Nghiên Kỳ hỏi. Cô đưa tay nhận lấy lon cà phê từ tay anh.
– Ý của em là anh không được phép đến công viên hả?
Tiêu Thời Khâm cười trêu chọc. Anh ngồi xuống chiếc xích đu bên cạnh.
– A? Không... em không có ý đó đâu!
Ai đó lắc đầu nguầy nguậy.
– Được rồi, anh đùa chút thôi mà!
Tiêu Thời Khâm phì cười trước phản ứng đáng yêu của Đới Nghiên Kỳ. Cô nhóc này bình thường rất xông xáo, thế mà ở trước mặt anh lại có vẻ thẹn thùng nhỉ? Biết anh trêu mình, Đới Nghiên Kỳ cúi đầu không nói. Bầu không khí lại rơi vào im lặng.
– Anh không muốn hỏi đã xảy ra chuyện gì sao?
Cuối cùng người chịu thua vẫn là Đới Nghiên Kỳ. Cô biết anh là người không thích xen vào việc người khác. Lần trước lúc ở sân sau của trường cô đã vô tình thấy anh ở gần cửa sổ tầng hai. Dù đoán anh đã nghe hết, nhưng cô và anh cũng chẳng thân thiết gì, vậy nên cô không nghĩ anh lại bất ngờ xuất hiện như thế này. Cứ như... anh ở đây là để an ủi cô vậy.
– Nếu em muốn nói thì anh rất muốn nghe.
Tiêu Thời Khâm mỉm cười thật nhẹ. Không hiểu sao, nụ cười đó khiến Đới Nghiên Kỳ cảm thấy an tâm.
– Em và Tuấn Hào chia tay rồi! Dù buồn... nhưng có lẽ vẫn là nhẹ nhõm nhiều hơn. Đôi khi em cũng tự hỏi, liệu em có yêu anh ta nhiều như em nghĩ không? Những lúc như thế khiến em thấy mọi thứ thật mơ hồ quá!
Đới Nghiên Kỳ thầm thì. Cô ngước mắt lên nhìn khoảng trời rộng lớn trên cao...
Mây vẫn trôi...
Và nắng vẫn trong...
~~~oOo~~~
Thời gian gần đây, trường Đại học Z bắt đầu nổi lên một tin đồn mới: Nam thần Tiêu Thời Khâm đang cặp kè với một sinh viên năm hai tên Đới Nghiên Kỳ. Ừ thì ai bảo hai người ở trường cứ dính lấy nhau như sam cơ! Ừ thì ai bảo hai người ở ngoài cũng suốt ngày bị bắt gặp đang đi cùng nhau cơ! Ừ thì ai bảo...
Cứ như vậy, như vậy, một đồn mười, mười đồn trăm, cả cái trường này đang nóng lên vì thông tin vô cùng sốt dẻo đó. Ấy thế mà hai chính chủ vẫn im hơi lặng tiếng. Lí do ư? Đơn giản vì hai kẻ ngu ngơ lười cập nhật thông tin ấy có biết cái quái gì đâu, vẫn vui vẻ dắt díu nhau đi chơi ngày ngày.
Lại nói về hai nhân vật chính, thành thực mà nói Đới Nghiên Kỳ cảm thấy có chút tội lỗi vì có thể nhanh chóng lấy lại niềm vui sau khi chấm dứt một cuộc tình kéo dài hai năm (cho dù cuộc tình ấy cũng chẳng mấy tốt đẹp). Nhớ đến khoảng thời gian trước, lúc nào cô cũng phải dè dặt, cố ý lấy lòng đối phương, nơm nớp lo sợ đối phương bỏ rơi mình. Giờ ngẫm lại, mối tình kia đã bào mòn bao nhiêu sự tự tin vốn có của cô rồi? Nhưng mà khoảng thời gian ở bên Tiêu Thời Khâm thì khác. Cô thật sự được trở về làm chính mình. Cô được thoải mái cười đùa, làm nũng, được cảm nhận sự ấm áp khi anh quan tâm chăm sóc. Hình như càng ngày cô càng ỷ lại vào anh rồi. Cứ thế này cô sẽ sinh hư vì được anh nuông chiều mất thôi.
– Em đang suy nghĩ gì mà ngơ ngẩn cả người ra vậy?
Tiêu Thời Khâm gõ vào đầu Đới Nghiên Kỳ khiến cô la oai oái. Hai người đang ngồi trong một quán cà phê nhỏ. Phong cách tinh tế của quán đem lại cho khách hàng cảm giác bình yên và ấm áp.
– Em đang nghĩ... tại sao anh lại đối tốt với em như vậy? Chúng ta vốn không thân thiết, cũng ít khi nói chuyện...
Đới Nghiên Kỳ đánh liều hỏi khẽ. Khoảng thời gian qua cứ như một giấc mơ vậy. Cô chưa bao giờ dám nghĩ sẽ có lúc cô sẽ được ở gần người mà mình ngưỡng mộ từ lâu như thế.
– Vì anh thích em!
– Dạ?
Ai đó mở to mắt ra nhìn.
– Phì, vẻ mặt của em là sao vậy? Em dễ thương như thế ai mà không thích cho được.
Tiêu Thời Khâm cười lớn rồi nhéo mũi cô một cái. Đới Nghiên Kỳ chỉ biết cười gượng khi anh trêu mình.
Thực ra...
Có ai đó cảm thấy hụt hẫng...
Thực ra...
Có ai đó cảm thấy thất vọng...
"Đới Nghiên Kỳ, mày là đồ ngốc! Sao anh ấy có thể thích mày theo kiểu đó được!"
"Vẻ mặt đó... Em ấy chưa bao giờ nghĩ tình cảm mình dành cho em ấy là tình yêu sao? Có lẽ... mình chỉ là một người anh tốt trong lòng tiểu Đới thôi..."
~~~oOo~~~
– Tiểu Đới?
– A! Dạ?
– Em nghe chăm chú quá! Em thích dương cầm à?
Tiêu Thời Khâm mỉm cười nhìn Đới Nghiên Kỳ. Quán cà phê này có một sân khấu nhỏ. Đó là nơi mà các nghệ sĩ nghiệp dư hoặc các vị khách lên biểu diễn khi họ muốn. Ở góc sân khấu là một cây đàn dương cầm trắng muốt.
– Vâng, hồi trước em cũng từng học qua dương cầm! Nhưng cũng lâu rồi em không chơi...
Đới Nghiên Kỳ vừa nói vừa ngoái đầu lại nhìn người nghệ sĩ đánh những nốt cuối cùng của bản nhạc. Trong mắt cô chợt ánh lên một niềm khao khát kì lạ.
– Đi nào!
– Sao ạ?
Đới Nghiên Kỳ kinh ngạc khi thấy Tiêu Thời Khâm dắt mình lên sân khấu. Anh ấn cô ngồi lên chiếc ghế đẩu trước cây dương cầm còn mình thì cầm lấy micro. Tất cả mọi người đều ngoái đầu lại nhìn họ.
– Chào mọi người! Hôm nay tôi có một món quà muốn dành tặng cho một người đặc biệt quan trọng với tôi. Đó là tấm lòng của tôi dành cho người ấy.
Tiêu Thời Khâm bắt đầu cất tiếng hát. Từng thanh âm trầm ấm nhẹ nhàng rơi, thấm vào cảm xúc, chạm đến trái tim, hòa quyện cùng tiếng dương cầm êm dịu...
Anh yêu em
Không sợ biển người chen chúc
Dùng hết dũng khí của quãng đời còn lại
Chỉ để có thể gần em
Dù là 1 cm
Yêu em
Là anh đánh một nước cờ mạo hiểm
Không sợ năm tháng thay đổi
Thời gian từ nay về sau
Cho dù mưa gió
Chỉ cần là em vậy cũng đủ rồi…
~~~oOo~~~
Trên đường về, Đới Nghiên Kỳ trầm ngâm suy nghĩ. Cô thực sự muốn biết người được Tiêu Thời Khâm hát tặng là ai.
"Có lẽ... là bạn gái anh ấy..."
Trái tim ai đó nhói lên một nhịp.
Đi bên cạnh, Tiêu Thời Khâm khẽ nén tiếng thở dài. Anh chỉ muốn cô được đặt tay lên những phím đàn mà cô yêu thích, chỉ muốn kín đáo thổ lộ tâm tư của mình. Nhưng nhìn cô bây giờ... Anh cũng chẳng thể đoán được cô đang nghĩ gì nữa.
– Xin lỗi!
Tiếng ai đó cất lên làm cả hai ngoái lại nhìn. Đó là...
~~~oOo~~~
Hai tuần sau, trường đại học Z.
– Anh!
Đới Nghiên Kỳ hét lên rồi lao vào ôm lấy Tiêu Thời Khâm. "Dân tình" lại có thêm một màn tình tứ rất ư là "bổ mắt".
– Có chuyện gì vậy, tiểu Đới?
Tiêu Thời Khâm vỗ vỗ lưng Đới Nghiên Kỳ hỏi. Anh chưa bao giờ thấy cô kích động như vậy cả.
– Em đoạt giải rồi! Em đoạt giải rồi anh!
Quay ngược thời gian trở về trước, khi Tiêu Thời Khâm và Đới Nghiên Kỳ đang trên đường trở về từ quán cà phê, cả hai bị làm phiền bởi một người phụ nữ. Cô ấy là một người tìm kiếm tài năng của công ty giải trí Lôi Đình nổi tiếng. Cô nói công ty cô đang tổ chức cuộc thi tìm kiếm những nghệ sĩ dương cầm tương lai và cô thực sự đã bị thu hút bởi tiếng dương cầm của Đới Nghiên Kỳ. Sau khi trao đổi qua lại một hồi, Đới Nghiên Kỳ quyết định tham gia.
Trở lại hiện tại, Đới Nghiên Kỳ và Tiêu Thời Khâm rủ mấy người bạn trong câu lạc bộ Âm nhạc kéo nhau đi ăn mừng. Sau đó mấy hôm, tin tức về kết quả cuộc thi tràn lan trên các phương tiện thông tin đại chúng. Chẳng mấy chốc cái tên Đới Nghiên Kỳ trở nên nổi tiếng.
~~~oOo~~~
Một buổi sáng, Tiêu Thời Khâm đến trường từ khá sớm. Anh quyết định đi dạo một vòng. Nhưng khi đến phía sân sau của trường, anh bất chợt gặp Đới Nghiên Kỳ.
– Anh Thời Khâm!
Đới Nghiên Kỳ thốt lên đầy kinh ngạc. Cô không ở một mình, bên cạnh cô còn có một người nữa – Lý Tuấn Hào.
– Tiểu Đới, em làm gì ở đây vậy?
Tiêu Thời Khâm nhíu mày. Anh thực sự không muốn để Đới Nghiên Kỳ đứng cạnh tên khốn đó.
– Em ấy ở đây với tôi, không được sao? Anh có quyền gì mà xen vào việc của chúng tôi hả?
Lý Tuấn Hào hếch mặt lên với Tiêu Thời Khâm, tiện tay kéo Đới Nghiên Kỳ vào gần mình.
– Nếu tôi nhớ không lầm thì cậu với tiểu Đới chia tay rồi. Cậu cũng không có quyền đến gần em ấy.
– Chia tay? Tôi và tiểu Đới chưa bao giờ chia tay, chỉ là giận dỗi bình thường thôi. Người như em ấy chỉ tôi mới xứng. Còn anh...
Lý Tuấn Hào đi gần tới chỗ Tiêu Thời Khâm. Xem xét...
– Đủ rồi!
Giọng nói đanh thép của Đới Nghiên Kỳ khiến cả hai ngừng lại. Cô bặm môi:
– Anh Thời Khâm, em có chuyện muốn nói riêng với Tuấn Hào. Anh tránh đi một lát có được không?
Tiêu Thời Khâm im lặng. Hai bàn tay không biết từ lúc nào đã nắm chặt lại.
– Anh hiểu rồi!
"Cho dù có cố gắng thế nào, anh cũng không thể có được trái tim em phải không, tiểu Đới?..."
Tiêu Thời Khâm rời đi, để mặc Lý Tuấn Hào khiêu khích bằng những lời lẽ quá đáng, để mặc Đới Nghiên Kỳ vẫn im lặng cúi đầu...
Đã đến lúc... anh phải từ bỏ rồi sao?
~~~oOo~~~
Tiêu Thời Khâm đứng ở ban công, trong tay anh là bức ảnh chụp Đới Nghiên Kì đang say sưa với những phím đàn dương cầm.
Anh đã sai rồi phải không? Sai khi tự cho mình một hi vọng. Sai khi mỗi ngày lại càng muốn gần cô hơn. Sai... vì đã quá muộn để buông bỏ tình yêu này...
"Tiêu Thời Khâm, mày đã trắng tay rồi..."
Tiêu Thời Khâm cười khổ. Bức ảnh trong bàn tay nắm chặt của anh đã nhăn nhúm tự lúc nào.
Kính coong...
Tiếng chuông cửa vang lên làm Tiêu Thời Khâm giật mình. Anh vội vàng thả tấm ảnh lên bàn rồi chạy ra mở cửa.
– Tiểu Đới!
Tiêu Thời Khâm kinh ngạc khi nhìn thấy cô nhóc nhỏ nhắn đang đứng trước cửa. Cô lúng túng:
– Em... em có thể nói chuyện với anh một chút được không?
– À... ờ... em mau vào nhà đi!
Tiêu Thời Khâm vội nhường đường để cô vào và đóng cửa lại. Nhưng khi vào đến phòng khách, anh bắt gặp Đới Nghiên Kỳ sững người nhìn tấm ảnh nhăn nhúm trên bàn. Chẳng hiểu sao, Tiêu Thời Khâm cảm thấy hoảng sợ. Anh vội chụp lấy tấm ảnh giấu ra sau lưng.
– Anh, anh đang giận em?
Đới Nghiên Kỳ cúi đầu khẽ hỏi.
– Không, anh không giận.
– Anh nói dối! Rõ ràng anh đang giận.
– Tiểu Đới...
– Em xin lỗi! Anh đừng giận em, đừng ghét em! Nếu Lý Tuấn Hào biết em thích anh, anh ta chắc chắn sẽ không để yên. Nếu anh bị bất cứ tổn thương nào, em chẳng biết mình sẽ ra sao nữa. Em chỉ muốn giải quyết dứt khoát mối quan hệ với anh ta thì mới có thể đi tìm anh...
Đới Nghiên Kỳ hoảng hốt nói liền một hơi. Cô cúi đầu, hai tay nắm chặt góc áo, mắt nhắm tịt không dám nhìn anh. Cô đoán mặt mình giờ chắc còn đỏ hơn trái cà chua chín nữa.
– A...
Đới Nghiên Kỳ kêu lên khe khẽ khi bất ngờ ngã vào một vòng tay ấm áp. Ấm đến nỗi khiến trái tim như muốn tan chảy...
– Cô nhóc ngốc nghếch này, nếu em cứ tung hỏa mù như vậy, sẽ có ngày anh đau tim mà chết mất.
– Dạ?
Đới Nghiên Kỳ ngơ ngác đáp lời. Cô lúng túng khi nghe tiếng cười trầm ấm của anh quanh quẩn bên tai. Tiêu Thời Khâm vẫn cười. Anh ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cụng trán hai người vào nhau. Nhìn sâu vào đôi mắt trong veo của Đới Nghiên Kỳ, Tiêu Thời Khâm thì thầm.
– Muốn nghe câu trả lời của anh không?
– ...
– Anh không thích em. Vì anh đã lỡ yêu em từ lâu lắm rồi...
Tình yêu...
đôi khi tinh khiết như buổi sớm mùa hạ
có vị ngọt của ly cà phê sữa
có vị đắng của nước mắt khẽ rơi
có hạnh phúc vương trong tiếng dương cầm
và bình yên...
khi anh ở bên em...
End shot 2.