Ongoing [Trân] [Nhiều cp] Hoa nắng lung linh

Phi Tuyết

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
368
Số lượt thích
1,952
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow
#1
HOA NẮNG LUNG LINH

Title: Hoa nắng lung linh​

Author: Phi Tuyết​

Rating: T​

Pairing: Các couple trong Toàn Chức Cao Thủ​

Genre: General​

Disclaimer: Họ không thuộc về tôi.​

Summary: Mỗi câu chuyện như một bông hoa nắng, vương chút dịu dàng ấm áp, đọng chút thanh khiết ngọt ngào. Và tôi muốn cùng bạn dạo qua vườn nắng của tôi, bạn đồng ý chứ?​

Note:

1. Many shots này giống như một tuyển tập oneshot không tên mà nhân vật chính là các cặp đôi trong Toàn Chức Cao Thủ. Các shot này hoàn toàn độc lập và không liên quan đến nhau.​

2. Nhân vật có khả năng OOC. Suy nghĩ kĩ trước khi đọc!​

3. Một số câu chuyện được lấy ý tưởng từ những tình tiết trong truyện tranh.​
 

Phi Tuyết

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
368
Số lượt thích
1,952
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow
#2
SHOT 1: Lưu Lư

– Hai chân xinh xinh, có rùa con trong bể kính. Im im, chẳng nhích, bé rùa rúc trong mai...

Trên con đường nhỏ dẫn đến trường, có một cậu bé bụ bẫm vô cùng dễ thương đang vừa đi vừa khe khẽ hát. Đó là Lư Hãn Văn. Vì nhà rất gần nên cậu nhóc thường tự đi đến trường cùng các bạn.

Hôm nay Hãn Văn rất vui. Mẹ nhóc vừa dạy cho nhóc một bài hát mới về rùa con. Bố nhóc còn chiên cơm cho nhóc ăn nữa. Cơm chiên của bố là ngon nhất trần đời. Lát nữa đến trường chắc chắn nhóc sẽ còn vui hơn nhiều thật là nhiều.

~~~oOo~~~
Trường tiểu học Glory.

– Chào các bạn!

Lư Hãn Văn vào lớp. Các bạn trong lớp cũng vui vẻ chào lại nhóc. Tiến về chỗ ngồi của mình, khuôn mặt bầu bĩnh của nhóc hơi xìu xuống.

– Lại ngủ nữa rồi!

Nhóc lẩm bẩm giận dỗi với cậu bé đang ngủ khò bên cạnh. Đó là Lưu Tiểu Biệt – bạn cùng bàn với với Lư Hãn Văn. Dù đã học chung với nhau được hai tháng nay nhưng Lư Hãn Văn vẫn chưa thực sự nói chuyện với Lưu Tiểu Biệt lần nào. Cậu ta rất lạnh lùng và trầm tính, chẳng bao giờ chịu tiếp xúc với ai. Ngoài giờ học ra, nếu cậu ta không gục xuống bàn ngủ thì cũng chạy biến đi đâu đó. Nhưng... Lư Hãn Văn rất muốn bắt chuyện với Lưu Tiểu Biệt. Nhóc thực sự rất thích cậu bạn khó gần này.

~~~oOo~~~
Giờ ra chơi.

Trên sân thượng của trường, Lưu Tiểu Biệt đang ngồi tựa lưng vào tường và nhìn vu vơ đi đâu đó. Dù đã chuyển đến một ngôi trường mới nhưng Lưu Tiểu Biệt vẫn không thể nào hòa đồng được với các bạn. Cậu sợ mọi chuyện sẽ một lần nữa tái diễn. Thở hắt ra, cố gắng xua đi những kí ức đáng sợ, Lưu Tiểu Biệt khẽ búng tay một cái.

Póc!

Một bông hoa xinh xắn hiện ra. Đó là một bông hoa nhỏ bốn cánh màu tím nhạt. Nó như lơ lửng trên tay Lưu Tiểu Biệt và tỏa ra một làn ánh sáng dìu dịu đẹp vô cùng...

– Oa, đẹp thật đấy!

Giọng nói trong trẻo của ai đó vang lên khiến Lưu Tiểu Biệt giật mình. Cậu vội nắm tay lại và giấu ra sau lưng, bông hoa cũng vì thế mà biến mất. Nhìn chằm chằm người đang đứng trước mặt, mất ba giây để Lưu Tiểu Biệt nhận ra đó là ai.

– Lư Hãn Văn? Sao cậu lại ở đây?

– Vì tớ bám theo Tiểu Biệt mà, hi hi!

Lư Hãn Văn hồn nhiên trả lời, không hề để ý đến vẻ mặt khó chịu của Lưu Tiểu Biệt. Chợt như nhớ ra điều gì đó, cậu nhóc vỗ tay reo lên:

– A, phải rồi! Bông hoa lúc nãy ấy... Đó là phép màu của Tiểu Biệt phải không? Tiểu Biệt giỏi thật đấy!

"Phép màu?"

Khuôn mặt Lưu Tiểu Biệt đanh lại khi nghe thấy hai từ đó. Cơn giận dữ trào lên, cậu bặm môi đẩy mạnh Lư Hãn Văn khiến nhóc ngã nhào xuống đất.

– ĐỒ NGỐC! ĐÓ KHÔNG PHẢI LÀ PHÉP MÀU! ĐÓ CHỈ LÀ MỘT TRÒ BỊP BỢM LỪA NGƯỜI MÀ THÔI!

Lưu Tiểu Biệt hét lên và chạy đi, bỏ mặc Lư Hãn Văn nhìn theo với ánh mắt ngỡ ngàng. Nhóc không hiểu, nhưng nhóc biết Lưu Tiểu Biệt cần được giúp đỡ.

~~~oOo~~~
Sáng hôm sau, Lưu Tiểu Biệt đến lớp với tâm trạng vô cùng bất an. Cậu rất lo cho Lư Hãn Văn. Sau giờ ra chơi hôm qua, mãi mà không thấy Lư Hãn Văn vào lớp, cậu đã rất sợ, chỉ cầu mong Lư Hãn Văn đừng bị thương vì sự nóng giận của mình. Nếu thầy giáo không nói cho cậu biết rằng Lư Hãn Văn đã về trước thì chắc cậu đã lật tung cả trường lên để tìm nhóc rồi.

Về chỗ ngồi quen thuộc, Lưu Tiểu Biệt ngạc nhiên khi thấy cặp của Lư Hãn Văn đặt ngay ngắn trong ngăn bàn. Vậy là nhóc đã đến trường nhưng không ở trong lớp. Nghĩ vậy, Lưu Tiểu Biệt vội chạy đi tìm Lư Hãn Văn. Cậu cần phải xin lỗi Lư Hãn Văn vì chuyện ngày hôm qua.

~~~oOo~~~
Lưu Tiểu Biệt mở cửa sân thượng, không hiểu sao cậu có linh cảm rằng Lư Hãn Văn đang ở trên này. Và thực tế đã chứng minh linh cảm đó hoàn toàn chính xác.

– Tiểu Biệt!

Lư Hãn Văn reo lên khi nhìn thấy cậu, nhóc nhảy phắt ra khỏi ghế và chạy đến lay tay Lưu Tiểu Biệt. Đôi mắt nâu to tròn của cậu nhóc như lấp lánh hơn.

– Tớ biết là thế nào Tiểu Biệt cũng lên đây mà!

Lư Hãn Văn cười tít. Lưu Tiểu Biệt cũng định nói điều gì đó nhưng lại im bặt khi thấy bàn tay nhỏ nhắn của nhóc phải quấn băng trắng.

– Lư Hãn Văn, tay cậu sao vậy?

Lưu Tiểu Biệt vội cầm bàn tay bị thương của Lư Hãn Văn lên xem. Nhóc có chút lúng túng, chỉ còn cách cười trừ:

– Không sao đâu mà!

– Có phải là do hôm qua tớ đẩy cậu ngã nên tay cậu mới thế này phải không?

– ...

– Tớ xin lỗi!

Lưu Tiểu Biệt trầm giọng, trong lòng cứ áy náy mãi không thôi. Tuy cậu và Lư Hãn Văn không thân thiết gì, hồi trước nếu có nói chuyện thì cũng chỉ là đôi ba câu vớ vẩn, nhưng cậu không thể phủ nhận sự trong sáng, hồn nhiên của của Lư Hãn Văn khiến cậu rất có thiện cảm.

– Tiểu Biệt, quên chuyện ngày hôm qua đi nhá! Tớ đã quên hết rồi nè, hì hì...

– Cậu có biết là mình rất kì lạ không hả Lư Hãn Văn?

Lưu Tiểu Biệt mỉm cười, đẩy nhóc ngồi xuống ghế và sau đó cũng ngồi xuống. Lư Hãn Văn nghiêng đầu không hiểu ý Lưu Tiểu Biệt, nhưng rồi cũng lập tức quên ngay thắc mắc đó.

– Tiểu Biệt, kể cho tớ nghe vì sao hôm qua cậu lại tức giận như vậy được không?

– Đã bảo quên hết rồi mà!

– Thì đây là ngoại lệ! Kể cho tớ nghe đi mà! Chia sẻ nỗi buồn với người khác sẽ cảm thấy tốt hơn rất nhiều đó!

Lư Hãn Văn trưng ra bản mặt dễ thương nhất, thiện trí nhất nhìn Lưu Tiểu Biệt. Nhóc thực sự muốn giúp cậu mà! Lưu Tiểu Biệt thở hắt ra. Cậu không ngờ mình lại dễ bị đánh gục thế này. Dù sao thì... Cậu cũng không biết nữa, chỉ là có cảm giác gì đó thật tin tưởng, thật an tâm. Và cậu thực sự muốn chia sẻ với Lư Hãn Văn.

– Muốn nghe thật chứ?

Ai đó gật gật đầu.

– Thực ra cái cậu nhìn thấy không phải là phép màu, đó là ảo thuật. Vì bố mẹ tớ là ảo thuật gia nên từ nhỏ tớ đã biết làm ảo thuật rồi.

– Ảo thuật?

– Ừm! Đó là cách dùng thủ thuật để đánh lừa mắt người ta, khiến người ta tin những gì mình đang thấy là thật, dù điều đó có thể là không tưởng.

– Vậy ảo thuật là phép màu rồi!

Lư Hãn Văn tròn mắt như vừa phát hiện một chân lí mới. Còn Lưu Tiểu Biệt thì nhìn nhóc với ánh mắt bất lực. Cậu nghĩ nếu để giải thích cặn kẽ cho Lư Hãn Văn hiểu chắc phải mất cả tuần mất. Thôi thì vấn đề đó để sau đã. Cậu đằng hắng:

– Hèm, Lư Hãn Văn, có muốn nghe tớ kể tiếp không thì bảo?

Ai đó tiếp tục gật đầu, ngồi ngoan.

– Khi còn ở trường cũ, các bạn xung quanh thường xem tớ làm ảo thuật. Nhưng bọn họ quá nhỏ để hiểu ảo thuật là gì. Họ nghĩ tớ có phép thuật và sùng bái tớ. Cho đến khi một đứa bạn mới chuyển đến nhận ra thủ thuật của tớ và nói cho mọi người biết. Họ nghĩ tớ là kẻ xấu, là kẻ lừa bịp nên... tẩy chay tớ...

Giọng Lưu Tiểu Biệt buồn buồn. Cậu thở dài khi những kí ức đó hiện về trong tâm trí. Nói gì thì nói, khi đó cậu cũng chỉ là một cậu bé con ít tuổi, bị đối xử như vậy thật đáng thương. Lư Hãn Văn nhìn Lưu Tiểu Biệt, nhóc không ngờ câu chuyện của cậu lại buồn đến vậy. Cuối cùng thì nhóc cũng đã hiểu vì sao từ khi đến đây cậu lại luôn thu mình lại như thế.

– Bọn họ thật quá đáng! Nhưng Tiểu Biệt đừng buồn nữa nhé! Từ bây giờ trở đi có tớ chơi với Tiểu Biệt rồi. Tớ thích phép màu của Tiểu Biệt lắm!

– Đã bảo đó là ảo thuật rồi mà!

– Ảo thuật của Tiểu Biệt là phép màu. Khi nhìn thấy Tiểu Biệt làm ảo thuật, tớ thấy tim mình ấm áp lắm! Đây nè!

Lư Hãn Văn cầm lấy tay Lưu Tiểu Biệt đặt lên ngực trái của mình. Cậu giật nảy:

– Ê, ê, làm gì vậy hả?

Và "Bùm!" một tiếng, Lư Hãn Văn phải quay mặt đi để tránh khói và cánh hoa táp vào mặt. Đến khi quay lại thì không còn thấy Lưu Tiểu Biệt đâu nữa, chỉ còn lại hàng trăm cánh hoa vàng rực rỡ xoay tròn trong gió và nắng sớm mùa thu...

~~~oOo~~~
Sau khi lẻn được xuống sân trường, Lưu Tiểu Biệt đi nhanh về lớp. Người không hiểu sao cứ nóng bừng. Sao trên đời lại có người kì lạ như vậy chứ? Chẳng hiểu cậu nhóc đó nghĩ gì trong đầu nữa. Nhưng...

Thực sự đã cảm thấy tốt hơn nhiều...

~~~oOo~~~
– Cả lớp chú ý đây! Hai tuần nữa là thầy Phùng sẽ chính thức về hưu. Tớ đề nghị lớp ta nên tổ chức một bữa tiệc nhỏ để chia tay thầy.

Lớp trưởng đứng lên dõng dạc nói. Cả lớp vỗ tay hưởng ứng. Ở phía bàn cuối, Lưu Tiểu Biệt thì vẫn ngủ như mọi khi, còn Lư Hãn Văn thì đăm chiêu suy nghĩ cái gì đó. Chợt nhóc giơ tay:

– Lớp trưởng, tớ có ý kiến!

– Sao vậy, tiểu Lư?

– Tớ nghĩ lớp mình cũng nên tặng thầy một món quà. Nếu được thì cứ để cho tớ và Tiểu Biệt lo liệu. Nhất định thầy sẽ thích!

Cả lớp bàn tán xôn xao. Họ cũng đồng ý với sáng kiến của Hãn Văn. Không những thế lần này lại có sự tham gia đặc biệt của cậu bạn lạnh lùng chẳng mấy khi lên tiếng – Lưu Tiểu Biệt nên sự tò mò về món quà kia sẽ tăng lên gấp nhiều lần.

~~~oOo~~~
– Cậu nghĩ sao mà tính lôi cả tớ vào chuyện này thế hả?

Lưu Tiểu Biệt cau mày nhìn Lư Hãn Văn. Từ sau hôm đó, nhóc đã trở thành người bạn duy nhất của cậu ở đây. Và cũng từ hôm đó, nhóc luôn nung nấu ý định kéo cậu ra khỏi vỏ ốc, sống chan hòa với mọi người. Bây giờ cơ hội đã đến, Lư Hãn Văn chẳng dại gì mà không nắm lấy. Bằng mọi cách, nhóc phải bắt Lưu Tiểu Biệt tham gia với mình.

– Tiểu Biệt à, tớ đã nói với lớp trưởng và cả lớp rồi. Cả thầy chủ nhiệm cũng thông qua rồi. Cậu định bỏ mặc tớ như vậy sao?

– ...

– Nếu không có Tiểu Biệt giúp thì tớ chắc chắn không làm được. Như vậy thầy Phùng sẽ buồn, các bạn trong lớp cũng không tin tưởng tớ nữa.

– ...

– Giúp tớ đi mà! Nha, nha, nha ~

Lư Hãn Văn ngước đôi mắt ngập nước của mình lên nhìn Lưu Tiểu Biệt, miệng không ngớt năn nỉ. Chiêu này nhóc học lỏm từ anh họ và chưa một lần thất bại. Dĩ nhiên, Lưu Tiểu Biệt cũng không ngoại lệ. Sau khi nhận được cái gật đầu đồng ý của Lưu Tiểu Biệt, nhóc hào hứng nói cho cậu nghe kế hoạch của mình.

~~~oOo~~~
Hai tuần sau

Lưu Tiểu Biệt nhìn Lư Hãn Văn háo hức chuẩn bị món quà tặng thầy mà không thể không mỉm cười. Lư Hãn Văn lúc nào cũng quan tâm đến người khác. Những lúc nhóc giúp mọi người, khuôn mặt đáng yêu như bừng sáng lên vậy. Thật là dễ thương!

Tiết học cuối cùng là của thầy Phùng. Sau khi kết thúc bài giảng, cả lớp đã có một bữa tiệc nhỏ để chia tay với thầy. Và rồi Lư Hãn Văn đứng lên, nhóc cười rạng rỡ:

– Thưa thầy, chúng em có một món quà nhỏ tặng thầy. Mong là thầy sẽ thích!

Nói rồi Lư Hãn Văn huơ huơ tay như đang làm phép, miệng lẩm nhẩm như đọc thần chú và "Póc!", một nhành hoa được gắn vào một cái đế nhựa nhỏ xuất hiện trên... đỉnh đầu bóng láng không một sợi tóc (vì bị hói) của thầy. Cả lớp hết hồn sợ thầy sẽ giận, nhưng không, thầy chỉ nhẹ nhàng cầm lấy nhành hoa, mỉm cười:

– Hoa chuông xanh!

– Vâng ạ, hoa chuông xanh chính là tấm lòng biết ơn mà chúng em dành cho thầy. Dù sau này thầy không ở bên chúng em nữa, nhưng chúng em sẽ không bao giờ quên công ơn dạy dỗ của thầy.

– Cảm ơn cả lớp! Trong suốt những năm dạy học của thầy, đây có lẽ là món quà ý nghĩa nhất mà thầy nhận được. Thật sự rất cảm ơn các em!

Thầy xúc động nói. Cả lớp vỗ tay rào rào. Ở phía cuối lớp, có một cậu bé cũng đang mỉm cười. Lưu Tiểu Biệt thực sự cũng đang rất vui, niềm vui đến từ nụ cười rạng ngời của Lư Hãn Văn. Hơn ai hết, cậu hiểu rằng Hãn Văn đã phải cố gắng như thế nào. Trong hai tuần, đúng, chỉ với hai tuần ngắn ngủi đó, nhóc đã phải rất cố gắng để học những kĩ năng cơ bản để hoàn thành màn diễn này dưới sự chỉ dạy của cậu. Có lẽ cậu cũng nên làm gì đó để giúp Lư Hãn Văn.

Nghĩ là làm, Lưu Tiểu Biệt tiến đến song song với Lư Hãn Văn.

– Thưa thầy, chúng em vẫn còn một món quà nữa ạ!

Lưu Tiểu Biệt vừa dứt lời thì...

BÙM!

Một tiếng động lớn vang lên làm tất cả giật mình. Sau khi làn khói mỏng tan đi, mọi người đều ồ lên kinh ngạc, Lưu Tiểu Biệt đang cầm một bó hoa lớn đủ màu sắc để tặng thầy giáo. Và cùng lúc đó, rất nhiều những chú chim bồ câu trắng muốt tung cánh cùng với hàng trăm cánh hoa nhỏ màu hồng phấn bay lên tạo ra một khung cảnh tuyệt đẹp... giống như là... phép màu...

~~~oOo~~~
Trên sân thượng

– Tiểu Biệt của tớ giỏi quá đi! Tớ thích Tiểu Biệt nhất quả đất luôn đó!

Lư Hãn Văn sung sướng ôm chầm lấy Lưu Tiểu Biệt. Hơi bất ngờ một chút, nhưng thay vì đẩy nhóc ra như thường ngày, cậu lại vòng tay ôm lấy nhóc.

– Cảm ơn cậu!

– Sao lại cảm ơn tớ?

Lư Hãn Văn nói trong khi đôi tay nhỏ xinh vẫn siết chặt lấy vai Lưu Tiểu Biệt.

– Vì tất cả. Và... tớ cũng rất thích cậu, tiểu Lư!

Lưu Tiểu Biệt mỉm cười dịu dàng. Cậu nghĩ có lẽ Lư Hãn Văn chính là thiên sứ mang đến phép màu. Cậu nhóc lúc nào cũng tràn ngập sức sống, lúc nào cũng khiến cho người ta cảm nhận được sự tươi mới và ấm áp của những tia nắng ban mai rực rỡ. Bản thân cậu nhóc đó... có lẽ cũng là một tia nắng lấp lánh lạc trên thế gian...

Nếu phép màu mà có trên đời…

Thì đó chính là tình yêu...
End shot 1.
 
Last edited:

Phi Tuyết

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
368
Số lượt thích
1,952
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow
#3
SHOT 2: Tiêu Đới

Vũ Hán một ngày đầu hạ, nắng rực rỡ nở bung trên những tàng cây, trải dài những con phố tấp nập, lấp lánh trên mặt nước trong mát. Bầu trời lại như vút cao hơn, thuần khiết một màu xanh bất tận mà bình yên. Đứng bên cửa sổ phòng học, Tiêu Thời Khâm mỉm cười cảm nhận những cơn gió nhẹ mang hương nắng lướt qua từng cảm xúc. Anh thấy tiếc vì không mang theo máy ảnh. Đôi khi, chính những cảnh vật quen thuộc xung quanh mình như thế này lại đẹp đến kì lạ.

– Buông tôi ra! Tại sao cô lì lợm thế nhỉ?

Một giọng nam cáu gắt vang lên thu hút sự chú ý của Tiêu Thời Khâm. Anh nhìn quanh thì thấy có người đang đứng dưới gốc cây cách đấy không xa. Cửa sổ này vốn dĩ nhìn ra sân sau của trường – nơi mà nhiều người thường chọn làm địa điểm nói chuyện riêng, vậy nên Tiêu Thời Khâm cũng không tiện nhìn nữa. Anh vừa định quay đi thì chợt nhận ra ở đó có một người mà anh biết.

– Đới Nghiên Kỳ?

Tiêu Thời Khâm bật thốt ra một cái tên. Đới Nghiên Kỳ vốn học dưới anh hai khoá. Cả anh và cô cùng sinh hoạt trong câu lạc bộ Âm nhạc nên cũng có thể nói là quen biết sơ qua. Đới Nghiên Kỳ là một cô nhóc đáng yêu, tính cách hoạt bát, thân thiện, luôn mang đến cảm giác vui vẻ cho người khác. Nghĩ về cô khiến Tiêu Thời Khâm bất giác mỉm cười. Có một bí mật mà không ai biết, anh đã thầm mến cô gái nhỏ này từ lâu lắm. Chỉ là...

– Tuấn Hào à, em xin lỗi! Anh đừng như vậy nữa!

Giọng nói trong trẻo của Đới Nghiên Kỳ kéo Tiêu Thời Khâm về với hiện thực. Lúc này, anh mới để ý bên cạnh Đới Nghiên Kỳ còn một người nữa. Đó là Lý Tuấn Hào – đội trưởng câu lạc bộ Karate và cũng là bạn trai của cô.

– Hừ, xin lỗi? Tôi không cần mấy lời xin lỗi của cô. Tôi chịu đựng cô đủ rồi! Tại sao tôi lại cặp kè với một kẻ bình thường như cô được nhỉ? Từ hôm nay chúng ta chấm dứt.

– Sao cơ? Khoan đã! Tuấn Hào! Tuấn Hào!

Đới Nghiên Kỳ hoảng hốt đuổi theo Lý Tuấn Hào – kẻ đã bỏ đi sau lời chia tay phũ phàng.

Từ trên cao nhìn xuống, Tiêu Thời Khâm đã vô tình chứng kiến tất cả. Anh tựa lưng vào cửa sổ với một tiếng thở dài. Sự khó chịu cứ như vậy dâng đầy trong lồng ngực.

"Một kẻ như thế... đáng để em yêu sao?"

~~~oOo~~~​

Chủ nhật, Tiêu Thời Khâm vác "đồ nghề" ra công viên. Một ngày đẹp trời thế này mà không dùng máy ảnh ghi lại thì thật phí phạm. Chọn một góc nhìn thật tốt, Tiêu Thời Khâm chỉnh ống kính. Bất chợt, anh khựng lại. Lọt vào tầm mắt của anh là...

Đưa mình nhè nhẹ trên chiếc xích đu, Đới Nghiên Kỳ chìm vào những suy nghĩ của bản thân. Cô biết chuyện này sớm muộn gì cũng xảy ra. Níu kéo một tình yêu đã rạn nứt khiến cô chẳng còn chút sức lực nào. Mệt mỏi như thế! Đau khổ như thế! Buông tay... có khi lại tốt hơn...

– Cà phê sữa nhé!

Một giọng nói trầm ấm vang lên khiến Đới Nghiên Kỳ giật mình. Cô vội ngẩng đầu và rồi ngây ra trước nụ cười dịu dàng của người con trai vừa lên tiếng.

– Đàn anh Tiêu Thời Khâm?

Đới Nghiên Kỳ chớp mắt ngạc nhiên. Cô biết Tiêu Thời Khâm qua câu lạc bộ Âm nhạc. Không giống như cô, Tiêu Thời Khâm rất nổi tiếng trong trường. Anh đẹp trai, học giỏi, hát hay, lại có rất nhiều tài lẻ nữa. Số người hâm mộ anh chắc cô đếm cả ngày cũng không hết. À, còn phải tính cả cô nữa. Tiêu Thời Khâm cũng là thần tượng của cô mà. Dù sinh hoạt cùng một câu lạc bộ, nhưng hai người rất ít khi tiếp xúc. Anh giống như một ngôi sao ở một nơi rất xa, rất xa mà cô chẳng bao giờ với tới.

– Sao anh lại ở đây?

Đới Nghiên Kỳ hỏi. Cô đưa tay nhận lấy lon cà phê từ tay anh.

– Ý của em là anh không được phép đến công viên hả?

Tiêu Thời Khâm cười trêu chọc. Anh ngồi xuống chiếc xích đu bên cạnh.

– A? Không... em không có ý đó đâu!

Ai đó lắc đầu nguầy nguậy.

– Được rồi, anh đùa chút thôi mà!

Tiêu Thời Khâm phì cười trước phản ứng đáng yêu của Đới Nghiên Kỳ. Cô nhóc này bình thường rất xông xáo, thế mà ở trước mặt anh lại có vẻ thẹn thùng nhỉ? Biết anh trêu mình, Đới Nghiên Kỳ cúi đầu không nói. Bầu không khí lại rơi vào im lặng.

– Anh không muốn hỏi đã xảy ra chuyện gì sao?

Cuối cùng người chịu thua vẫn là Đới Nghiên Kỳ. Cô biết anh là người không thích xen vào việc người khác. Lần trước lúc ở sân sau của trường cô đã vô tình thấy anh ở gần cửa sổ tầng hai. Dù đoán anh đã nghe hết, nhưng cô và anh cũng chẳng thân thiết gì, vậy nên cô không nghĩ anh lại bất ngờ xuất hiện như thế này. Cứ như... anh ở đây là để an ủi cô vậy.

– Nếu em muốn nói thì anh rất muốn nghe.

Tiêu Thời Khâm mỉm cười thật nhẹ. Không hiểu sao, nụ cười đó khiến Đới Nghiên Kỳ cảm thấy an tâm.

– Em và Tuấn Hào chia tay rồi! Dù buồn... nhưng có lẽ vẫn là nhẹ nhõm nhiều hơn. Đôi khi em cũng tự hỏi, liệu em có yêu anh ta nhiều như em nghĩ không? Những lúc như thế khiến em thấy mọi thứ thật mơ hồ quá!

Đới Nghiên Kỳ thầm thì. Cô ngước mắt lên nhìn khoảng trời rộng lớn trên cao...

Mây vẫn trôi...

Và nắng vẫn trong...

~~~oOo~~~​

Thời gian gần đây, trường Đại học Z bắt đầu nổi lên một tin đồn mới: Nam thần Tiêu Thời Khâm đang cặp kè với một sinh viên năm hai tên Đới Nghiên Kỳ. Ừ thì ai bảo hai người ở trường cứ dính lấy nhau như sam cơ! Ừ thì ai bảo hai người ở ngoài cũng suốt ngày bị bắt gặp đang đi cùng nhau cơ! Ừ thì ai bảo...

Cứ như vậy, như vậy, một đồn mười, mười đồn trăm, cả cái trường này đang nóng lên vì thông tin vô cùng sốt dẻo đó. Ấy thế mà hai chính chủ vẫn im hơi lặng tiếng. Lí do ư? Đơn giản vì hai kẻ ngu ngơ lười cập nhật thông tin ấy có biết cái quái gì đâu, vẫn vui vẻ dắt díu nhau đi chơi ngày ngày.

Lại nói về hai nhân vật chính, thành thực mà nói Đới Nghiên Kỳ cảm thấy có chút tội lỗi vì có thể nhanh chóng lấy lại niềm vui sau khi chấm dứt một cuộc tình kéo dài hai năm (cho dù cuộc tình ấy cũng chẳng mấy tốt đẹp). Nhớ đến khoảng thời gian trước, lúc nào cô cũng phải dè dặt, cố ý lấy lòng đối phương, nơm nớp lo sợ đối phương bỏ rơi mình. Giờ ngẫm lại, mối tình kia đã bào mòn bao nhiêu sự tự tin vốn có của cô rồi? Nhưng mà khoảng thời gian ở bên Tiêu Thời Khâm thì khác. Cô thật sự được trở về làm chính mình. Cô được thoải mái cười đùa, làm nũng, được cảm nhận sự ấm áp khi anh quan tâm chăm sóc. Hình như càng ngày cô càng ỷ lại vào anh rồi. Cứ thế này cô sẽ sinh hư vì được anh nuông chiều mất thôi.

– Em đang suy nghĩ gì mà ngơ ngẩn cả người ra vậy?

Tiêu Thời Khâm gõ vào đầu Đới Nghiên Kỳ khiến cô la oai oái. Hai người đang ngồi trong một quán cà phê nhỏ. Phong cách tinh tế của quán đem lại cho khách hàng cảm giác bình yên và ấm áp.

– Em đang nghĩ... tại sao anh lại đối tốt với em như vậy? Chúng ta vốn không thân thiết, cũng ít khi nói chuyện...

Đới Nghiên Kỳ đánh liều hỏi khẽ. Khoảng thời gian qua cứ như một giấc mơ vậy. Cô chưa bao giờ dám nghĩ sẽ có lúc cô sẽ được ở gần người mà mình ngưỡng mộ từ lâu như thế.

– Vì anh thích em!

– Dạ?

Ai đó mở to mắt ra nhìn.

– Phì, vẻ mặt của em là sao vậy? Em dễ thương như thế ai mà không thích cho được.

Tiêu Thời Khâm cười lớn rồi nhéo mũi cô một cái. Đới Nghiên Kỳ chỉ biết cười gượng khi anh trêu mình.

Thực ra...

Có ai đó cảm thấy hụt hẫng...

Thực ra...

Có ai đó cảm thấy thất vọng...

"Đới Nghiên Kỳ, mày là đồ ngốc! Sao anh ấy có thể thích mày theo kiểu đó được!"

"Vẻ mặt đó... Em ấy chưa bao giờ nghĩ tình cảm mình dành cho em ấy là tình yêu sao? Có lẽ... mình chỉ là một người anh tốt trong lòng tiểu Đới thôi..."

~~~oOo~~~​

– Tiểu Đới?

– A! Dạ?

– Em nghe chăm chú quá! Em thích dương cầm à?

Tiêu Thời Khâm mỉm cười nhìn Đới Nghiên Kỳ. Quán cà phê này có một sân khấu nhỏ. Đó là nơi mà các nghệ sĩ nghiệp dư hoặc các vị khách lên biểu diễn khi họ muốn. Ở góc sân khấu là một cây đàn dương cầm trắng muốt.

– Vâng, hồi trước em cũng từng học qua dương cầm! Nhưng cũng lâu rồi em không chơi...

Đới Nghiên Kỳ vừa nói vừa ngoái đầu lại nhìn người nghệ sĩ đánh những nốt cuối cùng của bản nhạc. Trong mắt cô chợt ánh lên một niềm khao khát kì lạ.

– Đi nào!

– Sao ạ?

Đới Nghiên Kỳ kinh ngạc khi thấy Tiêu Thời Khâm dắt mình lên sân khấu. Anh ấn cô ngồi lên chiếc ghế đẩu trước cây dương cầm còn mình thì cầm lấy micro. Tất cả mọi người đều ngoái đầu lại nhìn họ.

– Chào mọi người! Hôm nay tôi có một món quà muốn dành tặng cho một người đặc biệt quan trọng với tôi. Đó là tấm lòng của tôi dành cho người ấy.

Tiêu Thời Khâm bắt đầu cất tiếng hát. Từng thanh âm trầm ấm nhẹ nhàng rơi, thấm vào cảm xúc, chạm đến trái tim, hòa quyện cùng tiếng dương cầm êm dịu...

Anh yêu em
Không sợ biển người chen chúc
Dùng hết dũng khí của quãng đời còn lại
Chỉ để có thể gần em
Dù là 1 cm

Yêu em
Là anh đánh một nước cờ mạo hiểm
Không sợ năm tháng thay đổi
Thời gian từ nay về sau
Cho dù mưa gió
Chỉ cần là em vậy cũng đủ rồi…

~~~oOo~~~​

Trên đường về, Đới Nghiên Kỳ trầm ngâm suy nghĩ. Cô thực sự muốn biết người được Tiêu Thời Khâm hát tặng là ai.

"Có lẽ... là bạn gái anh ấy..."

Trái tim ai đó nhói lên một nhịp.

Đi bên cạnh, Tiêu Thời Khâm khẽ nén tiếng thở dài. Anh chỉ muốn cô được đặt tay lên những phím đàn mà cô yêu thích, chỉ muốn kín đáo thổ lộ tâm tư của mình. Nhưng nhìn cô bây giờ... Anh cũng chẳng thể đoán được cô đang nghĩ gì nữa.

– Xin lỗi!

Tiếng ai đó cất lên làm cả hai ngoái lại nhìn. Đó là...

~~~oOo~~~
Hai tuần sau, trường đại học Z.

– Anh!

Đới Nghiên Kỳ hét lên rồi lao vào ôm lấy Tiêu Thời Khâm. "Dân tình" lại có thêm một màn tình tứ rất ư là "bổ mắt".

– Có chuyện gì vậy, tiểu Đới?

Tiêu Thời Khâm vỗ vỗ lưng Đới Nghiên Kỳ hỏi. Anh chưa bao giờ thấy cô kích động như vậy cả.

– Em đoạt giải rồi! Em đoạt giải rồi anh!

Quay ngược thời gian trở về trước, khi Tiêu Thời Khâm và Đới Nghiên Kỳ đang trên đường trở về từ quán cà phê, cả hai bị làm phiền bởi một người phụ nữ. Cô ấy là một người tìm kiếm tài năng của công ty giải trí Lôi Đình nổi tiếng. Cô nói công ty cô đang tổ chức cuộc thi tìm kiếm những nghệ sĩ dương cầm tương lai và cô thực sự đã bị thu hút bởi tiếng dương cầm của Đới Nghiên Kỳ. Sau khi trao đổi qua lại một hồi, Đới Nghiên Kỳ quyết định tham gia.

Trở lại hiện tại, Đới Nghiên Kỳ và Tiêu Thời Khâm rủ mấy người bạn trong câu lạc bộ Âm nhạc kéo nhau đi ăn mừng. Sau đó mấy hôm, tin tức về kết quả cuộc thi tràn lan trên các phương tiện thông tin đại chúng. Chẳng mấy chốc cái tên Đới Nghiên Kỳ trở nên nổi tiếng.

~~~oOo~~~​

Một buổi sáng, Tiêu Thời Khâm đến trường từ khá sớm. Anh quyết định đi dạo một vòng. Nhưng khi đến phía sân sau của trường, anh bất chợt gặp Đới Nghiên Kỳ.

– Anh Thời Khâm!

Đới Nghiên Kỳ thốt lên đầy kinh ngạc. Cô không ở một mình, bên cạnh cô còn có một người nữa – Lý Tuấn Hào.

– Tiểu Đới, em làm gì ở đây vậy?

Tiêu Thời Khâm nhíu mày. Anh thực sự không muốn để Đới Nghiên Kỳ đứng cạnh tên khốn đó.

– Em ấy ở đây với tôi, không được sao? Anh có quyền gì mà xen vào việc của chúng tôi hả?

Lý Tuấn Hào hếch mặt lên với Tiêu Thời Khâm, tiện tay kéo Đới Nghiên Kỳ vào gần mình.

– Nếu tôi nhớ không lầm thì cậu với tiểu Đới chia tay rồi. Cậu cũng không có quyền đến gần em ấy.

– Chia tay? Tôi và tiểu Đới chưa bao giờ chia tay, chỉ là giận dỗi bình thường thôi. Người như em ấy chỉ tôi mới xứng. Còn anh...

Lý Tuấn Hào đi gần tới chỗ Tiêu Thời Khâm. Xem xét...

– Đủ rồi!

Giọng nói đanh thép của Đới Nghiên Kỳ khiến cả hai ngừng lại. Cô bặm môi:

– Anh Thời Khâm, em có chuyện muốn nói riêng với Tuấn Hào. Anh tránh đi một lát có được không?

Tiêu Thời Khâm im lặng. Hai bàn tay không biết từ lúc nào đã nắm chặt lại.

– Anh hiểu rồi!

"Cho dù có cố gắng thế nào, anh cũng không thể có được trái tim em phải không, tiểu Đới?..."

Tiêu Thời Khâm rời đi, để mặc Lý Tuấn Hào khiêu khích bằng những lời lẽ quá đáng, để mặc Đới Nghiên Kỳ vẫn im lặng cúi đầu...

Đã đến lúc... anh phải từ bỏ rồi sao?

~~~oOo~~~
Tiêu Thời Khâm đứng ở ban công, trong tay anh là bức ảnh chụp Đới Nghiên Kì đang say sưa với những phím đàn dương cầm.

Anh đã sai rồi phải không? Sai khi tự cho mình một hi vọng. Sai khi mỗi ngày lại càng muốn gần cô hơn. Sai... vì đã quá muộn để buông bỏ tình yêu này...

"Tiêu Thời Khâm, mày đã trắng tay rồi..."

Tiêu Thời Khâm cười khổ. Bức ảnh trong bàn tay nắm chặt của anh đã nhăn nhúm tự lúc nào.

Kính coong...

Tiếng chuông cửa vang lên làm Tiêu Thời Khâm giật mình. Anh vội vàng thả tấm ảnh lên bàn rồi chạy ra mở cửa.

– Tiểu Đới!

Tiêu Thời Khâm kinh ngạc khi nhìn thấy cô nhóc nhỏ nhắn đang đứng trước cửa. Cô lúng túng:

– Em... em có thể nói chuyện với anh một chút được không?

– À... ờ... em mau vào nhà đi!

Tiêu Thời Khâm vội nhường đường để cô vào và đóng cửa lại. Nhưng khi vào đến phòng khách, anh bắt gặp Đới Nghiên Kỳ sững người nhìn tấm ảnh nhăn nhúm trên bàn. Chẳng hiểu sao, Tiêu Thời Khâm cảm thấy hoảng sợ. Anh vội chụp lấy tấm ảnh giấu ra sau lưng.

– Anh, anh đang giận em?

Đới Nghiên Kỳ cúi đầu khẽ hỏi.

– Không, anh không giận.

– Anh nói dối! Rõ ràng anh đang giận.

– Tiểu Đới...

– Em xin lỗi! Anh đừng giận em, đừng ghét em! Nếu Lý Tuấn Hào biết em thích anh, anh ta chắc chắn sẽ không để yên. Nếu anh bị bất cứ tổn thương nào, em chẳng biết mình sẽ ra sao nữa. Em chỉ muốn giải quyết dứt khoát mối quan hệ với anh ta thì mới có thể đi tìm anh...

Đới Nghiên Kỳ hoảng hốt nói liền một hơi. Cô cúi đầu, hai tay nắm chặt góc áo, mắt nhắm tịt không dám nhìn anh. Cô đoán mặt mình giờ chắc còn đỏ hơn trái cà chua chín nữa.

– A...

Đới Nghiên Kỳ kêu lên khe khẽ khi bất ngờ ngã vào một vòng tay ấm áp. Ấm đến nỗi khiến trái tim như muốn tan chảy...

– Cô nhóc ngốc nghếch này, nếu em cứ tung hỏa mù như vậy, sẽ có ngày anh đau tim mà chết mất.

– Dạ?

Đới Nghiên Kỳ ngơ ngác đáp lời. Cô lúng túng khi nghe tiếng cười trầm ấm của anh quanh quẩn bên tai. Tiêu Thời Khâm vẫn cười. Anh ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cụng trán hai người vào nhau. Nhìn sâu vào đôi mắt trong veo của Đới Nghiên Kỳ, Tiêu Thời Khâm thì thầm.

– Muốn nghe câu trả lời của anh không?

– ...

– Anh không thích em. Vì anh đã lỡ yêu em từ lâu lắm rồi...

Tình yêu...
đôi khi tinh khiết như buổi sớm mùa hạ
có vị ngọt của ly cà phê sữa
có vị đắng của nước mắt khẽ rơi
có hạnh phúc vương trong tiếng dương cầm
và bình yên...
khi anh ở bên em...

End shot 2.
 

Bình luận bằng Facebook