Chương 1473: Hoàn trả
Đối diện với tình thế ngặt nghèo, Lam Vũ không hề mất bình tĩnh. Một mệnh lệnh xuất hiện cực nhanh trên kênh chat, đến từ đội trưởng Dụ Văn Châu.
Tay tàn chỉ là cách gọi tương đối. Tay tàn của giới chuyên nghiệp, vẫn là kiệt xuất trong người chơi thường.
Đột phá chính diện theo hướng ngược gió là tuyệt đối không thể. Hai tướng Dạ Vũ Thanh Phiền và Thương Lâm Đạn Vũ chia nhau vòng sang hai cánh trái phải, hành động như Phương Duệ đầu game. Chính diện vẫn có người trấn thủ, đó là Lưu Vân ôm trọng kiếm xông pha lên đầu. Và người tấn công chủ đạo, là Sách Khắc Tát Nhĩ.
Chú thuật.
Chỉ có chú thuật của Sách Khắc Tát Nhĩ mới không bị sức gió quấy rầy. Nói cách khác, tác chiến ngược gió không ảnh hưởng gì đến cá nhân anh.
Thế nên Sách Khắc Tát Nhĩ bắt đầu ngâm xướng. Lam Vũ hành động chậm giây nào, trị liệu Linh Hồn Ngữ Giả của họ sẽ đau đớn thêm giây ấy. Lam Vũ không được phép do dự hay ngập ngừng, quy tắc hành động của họ chỉ có một: Phải nhanh.
Đột phá chính diện thật nhanh, vòng sang hai cánh thật nhanh.
Đương nhiên, Hưng Hân sẽ không ngồi nhìn Lam Vũ hình thành vòng vây.
Mộc Vũ Tranh Phong dẫn đầu nã pháo, nhắm thẳng vào Sách Khắc Tát Nhĩ. Tô Mộc Tranh quyết tâm không để Dụ Văn Châu được yên ổn.
Ầm!
Pháo nổ, thế nhưng Sách Khắc Tát Nhĩ không hề bị ngắt ngâm xướng. Lưu Vân sải bước, tay cầm trọng kiếm Diễm Ảnh, dùng sống kiếm chém quả pháo vừa rồi. Pháo gặp va chạm liền phát nổ, Sách Khắc Tát Nhĩ được che chắn hoàn hảo, Lưu Vân cũng chỉ chịu một ít sát thương lan.
Tuy nhiên, việc che chắn phải đảm bảo liên tục, vì rõ ràng Sách Khắc Tát Nhĩ không chỉ đang ngâm một phép thuật nhỏ với thời gian ngắn.
Mọi người đang trông vào mình!
Lư Hãn Văn, cậu nhóc tuyển thủ 14 tuổi đã bước vào Liên minh, đến nay chưa đầy 16 nhưng đã quá quen với việc gánh vác trọng trách trong trận.
Từ ngày đầu tiên Lam Vũ cho cậu vào đội hình chính thức, họ đã ném cậu lên thẳng vị trí chủ lực. Đây là vị trí cũ của Vu Phong, cũng là vị trí đầu tàu Lam Vũ, oanh liệt và lẫy lừng.
Một chú nhóc con mới mở mắt nhìn đời, liền trở thành tướng tiên phong Lam Vũ. Ngày ấy, bao nhiêu người đã không hiểu nổi cách làm của Lam Vũ, thậm chí gọi đó là hành động điên rồ.
Nhưng biểu hiện của Lư Hãn Văn nhanh chóng chinh phục tất cả. Nhìn vào cậu, người ta thấy được cả một tương lai xán lạn dành cho Lam Vũ.
Lư Hãn Văn không nghĩ nhiều vậy đâu. Hồi đầu cậu chỉ phấn khởi vì được đánh giải, một sự phấn khởi rất đơn thuần.
Gánh vác trọng trách? Kỳ vọng to lớn? Những điều này quá xa vời để một chú nhóc 14 tuổi có thể cảm nhận, và cũng không ai cố tình chỉ cho cậu thấy. Cứ thế, Lư Hãn Văn bước từng bước trên sự nghiệp đánh giải của mình một cách rất mông lung. Thắng lợi trong ngỡ ngàng, thua cuộc trong ngơ ngác. Ngu ngơ mà khóc, ngu ngơ mà cười.
Dần dần, cậu không còn ngây ngô nữa. Cậu bắt đầu cảm giác được rằng, chỗ đứng trên đấu trường không chỉ thể hiện sức mạnh, mà còn là sự truyền thừa trách nhiệm và nghĩa vụ.
Cậu cần kế thừa mọi thứ mà một tuyển thủ Lam Vũ cần phải gánh vác khi đứng trên vị trị này.
Cậu nhóc 14 tuổi không lùi bước khi biết điều đó. Cậu như đứa trẻ tìm thấy một món đồ chơi mới còn vui hơn món cũ, bắt đầu tò mò nghịch ngợm. Thế nhưng, đó không phải một món đồ chơi. Nó nặng nề hơn món đồ chơi trong trí tưởng tượng của một đứa trẻ nhiều lắm, cho nên, Lư Hãn Văn đã từng rơi giọt nước mắt hối hận.
Rửa tội bằng nước mắt là cách mà Lư Hãn Văn trưởng thành. Tuy mới mười mấy tuổi, nhưng cậu rồi sẽ là một người đàn ông thực thụ. Mỗi một lần rơi lệ, cậu sẽ càng thêm kiên cường.
Lúc này đây, cậu không trốn tránh mà đón nhận toàn bộ trọng trách. Cậu không còn ngu ngơ bước đi như ngày trước nữa. Cậu có dũng khí, có niềm tin gánh vác tất cả.
Phải tự cố gắng!
Lư Hãn Văn âm thầm tự nhắc nhở mình. Cậu không muốn rơi thêm nước mắt trên vòng chung kết, dù chỉ một lần.
Lưu Vân gắt gao canh giữ bên người Sách Khắc Tát Nhĩ. Mọi góc độ tấn công có thể quấy rầy Sách Khắc Tát Nhĩ ngâm xướng, cậu đều gom vào tầm mắt. Lúc này không một tiền bối nào giúp được cậu, cậu chỉ có thể dựa vào bản thân.
Ầm ầm ầm.
Dồn hỏa lực xuống nhiều nhất là Mộc Vũ Tranh Phong. Cô bị Lưu Vân cản pháo, bèn bắn liền ba quả Pháo Chống Tăng.
Ba quả, khó quá...
Nhưng không được phép để lọt quả nào!
Lư Hãn Văn kiên quyết nghênh đón thách thức. Lưu Vân sải một bước lên trước, chém!
Trọng kiếm thua xa kiếm quang về mảng linh hoạt, nhát chém của Lưu Vân nặng nề, trì trệ vô cùng, nhưng vị trí chọn đứng, thời cơ ra tay và thao tác đều khống chế cực tốt.
Ầm!
Quả thứ nhất.
Ầm!
Quả thứ hai.
Một nhát kiếm chém hai quả pháo, và tiếp tục giương cao giữa trời.
Ầm!
Quả thứ ba nổ tung.
Lư Hãn Văn đã từng thể hiện sự tinh mắt và phản ứng kinh người của mình trong phần đấu lôi đài, với bản đồ Rừng Sương Mù. Mọi người tận mắt chứng kiến, nhưng một nhát kiếm chém nổ ba quả pháo lần này vẫn gây nên những tràng vỗ tay khắp nhà thi đấu.
Nhưng, chưa xong đâu!
Trong vùng tâm bão, Hải Vô Lượng và Bánh Bao Xâm Lấn đang hai đánh một, một kia còn là trị liệu nên không quá bận tay. Thấy Sách Khắc Tát Nhĩ định thông mình từ chính diện, họ như gặp đại địch. Lại thấy Lam Vũ phái bảo kê chuyên cản công kích từ Mộc Vũ Tranh Phong, họ dĩ nhiên phải phối hợp một phen.
Đạn Sóng Khí!
Hải Vô Lượng tung chưởng.
Ngắt ngâm xướng thì không cần sát thương cao, chỉ cần ra chiêu nhanh, tốc độ đạn bay nhanh là đủ. Với khí công sư, Đạn Sóng Khí vỗ bộp phát ra ngay là thuận tay nhất.
Tuy vậy, bảo kê mà thấy kỹ năng sát thương thấp thì mừng lắm. Lưu Vân vừa cản xong pha dội bom của Mộc Vũ Tranh Phong, nhìn qua thấy Hải Vô Lượng bắn lén, cậu chẳng hề do dự mà bước vòng sang, lấy thân mình đỡ luôn cho khỏe.
Kỹ năng level thấp nhất, có thể xây xước bao nhiêu?
"Chết tiệt!" Phương Duệ chẳng nể mặt mũi, mắng ngay trên kênh chung.
Bất kỳ ai đánh từ phía nào đều bị Lư Hãn Văn cản phá, nhưng Sách Khắc Tát Nhĩ vẫn chưa ngâm xướng xong. Nói đúng hơn là, còn lâu mới xong. Hưng Hân chuẩn bị tấn công tiếp từ hai đầu, bên kia Tay Nhỏ Lạnh Giá cũng không đứng yên mà nhìn. Cô tiến tới trước, hướng mặt về Sách Khắc Tát Nhĩ, thập tự giá đặt trước ngực đu đưa qua lại như con lắc.
Thuật Thôi Miên!
An Văn Dật biết mình không bị ai quấy nhiễu, bèn ngâm luôn một phép thuật rất tốn công hòng tắt điện Sách Khắc Tát Nhĩ lâu hơn.
Lư Hãn Văn phát hiện việc này, nhưng cậu biết làm gì đây? Thuật Thôi Miên của mục sư ngâm xướng rất dài, muốn cản thì phải ngắt ngâm xướng, chứ nếu để ngâm xong sẽ trúng mục tiêu 100%. Lưu Vân tay ngắn, An Văn Dật lại lanh trí cho Tay Nhỏ Lạnh Giá đứng ở khá xa, Lưu Vân không cách nào phá rối cả.
Thế là hết ư?
Mình lại lần nữa, ở vào tình cảnh chiến đội khốn khó, không thể giúp đỡ mọi người sao?
Súng vang!
Động tác đu đưa thập tự giá của Tay Nhỏ Lạnh Giá bị gián đoạn.
Ngắt chiêu thành công! Có thể nổ súng, Lam Vũ lúc này chỉ duy một người: Trịnh Hiên.
Trong cuộc chiến đoàn đội, ta sẽ không bao giờ cô độc.
Lư Hãn Văn bỗng nhớ đến lời đội trưởng từng nói. Cậu hạnh phúc quá, hãnh diện quá. Lam Vũ của các cậu là một chiến đội như thế đấy. Trịnh Hiên thiếu đấu chí được mọi người bao dung, Hoàng Thiếu Thiên nói nhiều được mọi người bao dung, đội trưởng tay chậm cũng được mọi người bao dung, cho nên cậu, nhóc con thiếu kinh nghiệm mới chân ướt chân ráo gia nhập chiến trường, lẽ nào không được?
Bao dung lẫn nhau, bổ khuyết thiếu hụt cho nhau, Lam Vũ từ đó kết thành một thể thống nhất. Khi Lư Hãn Văn uất ức vì mình không thể giải quyết vấn đề, đồng đội của cậu sẽ vô cùng tự nhiên mà giúp đỡ cậu.
Trịnh Hiên giúp Lư Hãn Văn xử lý cái khó, còn Lư Hãn Văn, lẽ nào không đang giúp đội trưởng một điều tương tự?
Trịnh Hiên làm được, nên Lư Hãn Văn cũng sẽ làm được.
Ngâm xướng hoàn thành.
Tia sáng màu tím sẫm tỏa ra lấp lánh trên đỉnh thủ trượng.
Cánh Cửa Tử Vong!
Chương 1474: Không thể dao động
Bóng Lửa!
Một ngọn lửa màu tím sẫm cháy bừng trên thủ trượng Lời Nguyền Diệt Thần.
Sách Khắc Tát Nhĩ không tiếp tục sử dụng chú thuật level cao như Cánh Cửa Tử Vong, bởi bắt một mình Lưu Vân bảo vệ anh toàn diện thật quá khó khăn. Trước đó may mà Thương Lâm Đạn Vũ đi ngang giúp đỡ, nhưng Dạ Vũ Thanh Phiền và Thương Lâm Đạn Vũ đang vòng sang hai cánh, càng đi càng xa, không còn cách nào trợ giúp hai người. Sách Khắc Tát Nhĩ muốn cast phép, buộc phải nhìn theo tiết tấu che chắn của Lưu Vân.
Bóng Lửa thành công tung ra, ngọn lửa màu tím sẫm bừng cháy.
Nếu trúng mục tiêu, kỹ năng này sẽ gây sát thương kéo dài, mỗi lần nhảy dame là một lần ngắt ngâm xướng. Sách Khắc Tát Nhĩ cast nó lên Hải Vô Lượng. Dù Phương Duệ đã biến Hải Vô Lượng thành một khí công sư chơi zâm, nhưng thiết lập ngâm xướng của một số kỹ năng không vì vậy mà thay đổi.
Nếu Hải Vô Lượng gắng gượng ăn chiêu, thế tấn công sẽ bị hạn chế. Nếu hắn chọn né tránh, Linh Hồn Ngữ Giả lại càng dễ thở. Trị liệu bị focus cũng không phải miếng thịt trên thớt nằm chờ đồng đội. Họ luôn biết tìm cách kháng cự, cứu lấy chính mình.
Cơ hội đang đến!
---
Quân Mạc Tiếu đang trong tâm bão, bất ngờ xuôi chiều gió xông thẳng ra ngoài.
Không chặn đường Dạ Vũ Thanh Phiền bên phải, cũng không cản trở Thương Lâm Đạn Vũ bên trái, hắn nhắm vào Sách Khắc Tát Nhĩ, người đang được Lưu Vân bảo vệ.
Xung Phong! Hồ Quang Thiểm!
Hai kỹ năng và một pha đổi hướng, chú thuật Sách Khắc Tát Nhĩ phóng ra bị né mất, nhưng trọng kiếm Diễm Ảnh của Lưu Vân đang chém xuống đầu Quân Mạc Tiếu.
Chém Vỡ Núi!
Không có Dạ Vũ Thanh Phiền phối hợp, hit chém của Lưu Vân dĩ nhiên không thể phóng tay hết mức mà phải nhìn trước nhìn sau, đảm bảo tiến có thể công, lùi có thể chuyển...
Cơ mà muốn chuyển cũng đâu thể nhanh tới vậy!
Thứ duy nhất kịp di chuyển theo Quân Mạc Tiếu, chỉ có góc nhìn của Lưu Vân. Khoảnh khắc Chém Vỡ Núi sắp chạm vào Quân Mạc Tiếu, hắn một lần nữa bẻ góc.
Đâm Xung Phong!
Cũng bằng kỹ năng cuồng kiếm sĩ, Quân Mạc Tiếu lướt sát qua lưỡi kiếm Chém Vỡ Núi. Lưu Vân muốn vặn lưỡi kiếm đuổi theo nhưng không kịp.
Lư Hãn Văn chưa từng ghét bỏ tốc độ tấn công chậm của trọng kiếm Diễm Ảnh. Tuy là một thiếu niên rất nhỏ tuổi, nhưng cậu khá thích cảm giác trĩu nặng vững chãi này. Mỗi một nhát bổ trúng mục tiêu đều sẽ làm cậu cảm thấy phê pha tột độ.
Nhưng lúc này thì sao?
Khi nhát chém nặng nề trượt khỏi đối thủ, cảm giác bất an càng thêm chiếm đóng cõi lòng Lư Hãn Văn. Nhìn thấy Quân Mạc Tiếu dùng Đâm Xung Phong lướt qua Chém Vỡ Núi của mình, húc trúng Sách Khắc Tát Nhĩ và lôi theo người đội trưởng mình cố công bảo vệ, lần đầu tiên Lư Hãn Văn nảy sinh ý nghĩ: Ước gì kiếm trong tay mình nhanh hơn tí nữa...
Cậu đang dao động.
Thiếu niên kiên định, lạc quan, mãi mãi hướng về phía trước này, ở thời điểm cực kỳ quan trọng lại lực bất tòng tâm, bắt đầu hoài nghi về thanh trọng kiếm mình luôn tin tưởng...
"Đứng đơ ra làm gì đứng đơ ra làm gì đứng đơ ra làm gì..."
Bỗng nhiên, kênh chiến đội Lam Vũ xuất hiện một câu lặp đi lặp lại đầy cả khung chat.
Cách nói chuyện này, chỉ có thể là Hoàng Thiếu Thiên.
Đứng đơ ra làm gì?
Khán giả khó hiểu vô cùng. Có ai đơ ra đâu? Họ thấy mọi tuyển thủ Lam Vũ trong trận đều đang đánh hộc máu. Lưu Vân tuy không cản được Quân Mạc Tiếu, Sách Khắc Tát Nhĩ tuy không né được cú húc, nhưng chẳng ai trong họ đứng đơ ra cả. Họ đều đang tập trung, cố gắng hết mình.
"Ai đơ ra nhỉ?" Bình luận viên Phan Lâm tự hỏi.
Tới lượt Lý Nghệ Bác đơ ra vì không thể trả lời. Hắn lại mắc bệnh cũ rồi, người ta càng đánh kịch liệt, hắn càng chả hiểu mô tê gì...
Trong phòng thi đấu, Lư Hãn Văn đang đỏ mặt.
Mọi người không hiểu, nhưng cậu thì khác. Người mà Hoàng Thiếu Thiên nói, chính là cậu!
Không phải trách cậu không chịu cản Quân Mạc Tiếu, mà là mắng cậu đã có một thoáng ngập ngừng, dao động, hoang mang vì không ngăn cản được hắn.
Chỉ một thoáng thôi, nhưng Hoàng Thiếu Thiên vẫn phát hiện, vẫn nhìn ra...
Lư Hãn Văn xấu hổ quá.
Xưa nay, bảo vệ đội trưởng Sách Khắc Tát Nhĩ luôn là trách nhiệm của Hoàng Thiếu Thiên. Vì việc này, Lam Vũ còn train cả một chiến thuật lấy Sách Khắc Tát Nhĩ làm mồi, Dạ Vũ Thanh Phiền nhân cơ hội tập kích. Trận đêm nay, do sự khó khăn của việc cứu viện trong tâm bão, nhiệm vụ bảo vệ được giao cho Lư Hãn Văn.
Và rồi cậu đã thực hiện nhiệm vụ ấy thế nào?
Ngăn chặn đối thủ thất bại, cậu lại dao động. Tích tắc ngập ngừng ngắn ngủi thôi nhưng không lọt khỏi mắt Hoàng Thiếu Thiên. Có lẽ vì bản thân hắn chưa bao giờ dao động. Hắn từng mắc sai lầm, cũng từng thất bại trong việc bảo vệ đội trưởng, nhưng, Hoàng Thiếu Thiên có khi nào tự vấn bản thân dù chỉ mảy may? Tật xấu lắm lời bị người ta lên án từng ấy năm, hắn có nhìn lại ư, có ý định phản biện ư? Ờ thì coi như cái đó không phải ví dụ nghiêm túc cho lắm, nhưng, Lư Hãn Văn đã cảm nhận được thái độ kiên định của Hoàng Thiếu Thiên khi hắn chỉ ra phút giây hoang mang ở cậu.
Không thể dao động, không được phép dao động!
Đã quyết định, thì phải kiên trì tới cùng!
Vù!
Trọng kiếm chuyển hướng, tiếng gió nặng nề như tiếng gào thét từ tâm can Lư Hãn Văn. Lưu Vân nhắm về phía Quân Mạc Tiếu, kiên định mà chém tới.
Ầm ầm ầm ầm!
Một đường pháo lửa rải trước mặt cậu. Mộc Vũ Tranh Phong đằng xa triển khai phối hợp với Quân Mạc Tiếu. Hành động cứu viện của Lưu Vân vừa bắt đầu đã gặp khó khăn, nhưng lúc này cậu đã chấn chỉnh tinh thần. Dũng khí, Lư Hãn Văn xưa nay không thiếu. Cái cậu thiếu, là sự trầm tĩnh của đội trưởng Dụ Văn Châu, sự kiên quyết đến lạnh lùng của Hoàng Thiếu Thiên.
Lúc này, cậu không vội vã tung hết toàn bộ sức lực. Cậu tỉnh táo quan sát thế trận, suy ngẫm toàn diện. Và rồi, mắt cậu sáng bừng.
Trị liệu Hưng Hân, Tay Nhỏ Lạnh Giá, đang ở gần mình!
Chương 1475: Giữ vững
Nhận thức vấn đề, ra quyết định, Lư Hãn Văn đã hạ quyết tâm thì sẽ không do dự nữa. Lưu Vân rời bỏ đội trưởng Sách Khắc Tát Nhĩ, quay đầu tìm đến Tay Nhỏ Lạnh Giá.
Tam Đoạn Trảm!
Kiếm Ảnh Bước!
Hai kỹ năng tung ra liên tiếp, tàn ảnh do tốc độ di chuyển cao của Tam Đoạn Trảm còn chưa tan biến, Lưu Vân đã hóa thành mấy cái bóng, chớp nhoáng vây quanh Tay Nhỏ Lạnh Giá.
"Ồ!!" Cả nhà thi đấu thốt lên.
Khi mọi người đang lo ngại cho an nguy của Sách Khắc Tát Nhĩ, Lưu Vân lại quả quyết rời bỏ đội trưởng, lao thẳng tới trị liệu Hưng Hân.
Rồi sao nữa ta?
Khán giả chưa kịp ngẫm nghĩ sâu xa, chỉ theo thói quen mà cảm thấy mọi hành động bất ngờ của tuyển thủ chuyên nghiệp đều rất prao, rất thần thánh.
Rào rào rào rào…
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm. Bị vây bởi Kiếm Ảnh Bước, Tay Nhỏ Lạnh Giá luống cuống thấy rõ. Bảy bóng là mức độ để Lư Hãn Văn khiển chiêu hoàn hảo, chấp mấy tay Vinh Quang già đời cũng không dễ dàng phân biệt đâu là thật, đâu là giả, huống hồ một tân binh như An Văn Dật!
Nhưng Lư Hãn Văn vẫn rất tập trung thao tác. Đối mặt với "khuyết điểm" của chiến đội Hưng Hân, cậu không chút nào khinh thường hay chủ quan.
Kiếm Ảnh Bước chỉ để tung hỏa mù, gây hoang mang đối thủ. Mục đích thật sự vẫn là tấn công.
Quá trình từ Tam Đoạn Trảm đến tách bóng, đến thật sự công kích chỉ diễn ra trong một hai giây, khi trọng kiếm Diễm Ảnh chém xuống đầu Tay Nhỏ Lạnh Giá, loạt bóng mờ Lưu Vân để lại vẫn chưa tan hết.
Trúng kiếm, Tay Nhỏ Lạnh Giá ngã lăn ra đất, tiếng vỗ tay càng thêm nhiệt liệt.
Trong mắt khán giả, đánh trúng tức là Lư Hãn Văn đã thực hiện thành công một kế hoạch nào đó!
Nhưng rất nhanh, pháo đến sát gót.
Mộc Vũ Tranh Phong luôn để mắt đến mọi điểm trên chiến trường, di chuyển liên tục để gom tất cả vào phạm vi tấn công. Lư Hãn Văn quyết định quá bất ngờ, Tô Mộc Tranh không kịp phản ứng nên đến giờ mới nã pháo quấy rối.
Lư Hãn Văn không hề ngạc nhiên. Cậu sớm biết Tô Mộc Tranh sẽ dùng hỏa lực bắn phá mình. Đấu pháp Pháo Bình Phong mà cô sở trường là trọng điểm nghiên cứu của chiến đội Lam Vũ trước trận.
Nhưng ở khoảng cách này, Lư Hãn Văn tự tin rằng mình có thể vừa xử lý hỏa lực của Mộc Vũ Tranh Phong, vừa kèm chặt Tay Nhỏ Lạnh Giá. Dù sao con mồi chỉ là một mục sư, không có nhiều chiêu chiến đấu, kèm dễ vô cùng.
Lách mình né tránh, mũi kiếm trong tay Lưu Vân vẫn chém về phía Tay Nhỏ Lạnh Giá. Lúc này, Lư Hãn Văn chú ý đến Mộc Vũ Tranh Phong hơn. Chỉ cần không bị cô tấn công quấy nhiễu, cậu sẽ quấn lấy trị liệu Hưng Hân, Hưng Hân chắc chắn phải cho người qua cứu.
Đó chính là kế hoạch của Lư Hãn Văn.
Tuy trị liệu nhà mình cũng rơi vào tay Hưng Hân, nhưng Hoàng Thiếu Thiên và Trịnh Hiên đã chia hai đường đi cứu, Hưng Hân muốn trao đổi trị liệu cũng phải điều chỉnh thế trận đôi chút. Đơn giản và hữu hiệu nhất, là để Quân Mạc Tiếu qua tấn công Lưu Vân.
Lư Hãn Văn chưa từng để Quân Mạc Tiếu ngoài tầm quan sát. Tóm được điểm yếu của đối thủ, cậu muốn lợi dụng triệt để. Mượn cơ hội này, giành quyền kiểm soát thế trận về cho Lam Vũ là tốt nhất.
Nhưng không.
Quân Mạc Tiếu không chịu nhích chân. Hắn vẫn cắm đầu đánh Sách Khắc Tát Nhĩ.
Sách Khắc Tát Nhĩ là thuật sĩ, cận chiến chẳng qua chỉ mạnh hơn trị liệu tí chút, chưa kể tốc độ tay của Dụ Văn Châu mà muốn chơi với Bão Chiêu Tán Nhân của Diệp Tu... Lư Hãn Văn hết muốn nghĩ tiếp, vì nghĩ tiếp là bất kính với đội trưởng mất.
Khó hiểu ở chỗ, Diệp Tu lại bỏ mặc cậu. Hắn cảm thấy Tô Mộc Tranh nã pháo là quá đủ để xử Lư Hãn Văn à?
Xem ra mình gây áp lực chưa đủ. Phải cho Hưng Hân nhìn thấy, bậc thầy pháo súng không thể giúp trị liệu thoát vòng vây!
Dồn dame, dồn dame và dồn dame. Lưu Vân mạnh tay hơn hẳn, trông như thà chết chứ không chịu dừng.
Thế mà...
Quân Mạc Tiếu vẫn không nhích.
Hắn vẫn tập trung tấn công Sách Khắc Tát Nhĩ, tập trung hoàn toàn luôn. Lư Hãn Văn định xem thử Quân Mạc Tiếu có xoay góc nhìn sang mình không, có điều... Bão Chiêu Tán Nhân tiết tấu quá nhanh, Ô Thiên Cơ biến đổi xoành xoạch, vị trí, tư thế và động tác cũng liên tục thay đổi theo vũ khí và kỹ năng. Đôi lúc góc nhìn có xoay về phía Lưu Vân, nhưng cái gì nói lên rằng hắn đang nhìn cậu?
Lư Hãn Văn không biết, nhưng vì mới học được bài học, cậu không thể dao động nữa. Nếu bỏ Tay Nhỏ Lạnh Giá qua cứu đội trưởng, thì nãy giờ chả phải uổng phí sao? Một trận đấu quan trọng thế này, uổng phí tức là chết.
Dù sai, cũng phải kiên quyết mà sai đến cùng. Từ trong cái sai, phải mở một con đường máu đột phá!
Chém chém chém!
Lưu Vân càng thêm điên cuồng. Cầm trong tay trọng kiếm, khí thế ở cậu làm người ta cứ ngỡ cậu là một cuồng kiếm chứ chẳng phải kiếm khách.
"Chỉ đạo Lý, anh thấy thế nào?" Cục diện trận đấu làm Phan Lâm không thể không hỏi thử Lý Nghệ Bác.
"Ừm... Trao đổi trong trận liên quan đến rất nhiều phương diện, nhất thời cũng khó tính ra lắm." Lý Nghệ Bác nói.
"Ý anh muốn chỉ hai trị liệu và Sách Khắc Tát Nhĩ phải không?" Phan Lâm nói.
"Đúng thế... Nhìn thì tưởng là Lam Vũ lấy hai đổi một đấy, nhưng họ đang trên đường cứu viện trị liệu rồi. Trong khi đó, Hưng Hân lại chỉ dựa dẫm hỏa lực từ Mộc Vũ Tranh Phong, rõ ràng không đủ khống chế Lưu Vân. Nếu cứ tiếp tục, cục diện sẽ nghiêng về phía Lam Vũ. Chỉ cần Dạ Vũ Thanh Phiền và Thương Lâm Đạn Vũ cứu được Linh Hồn Ngữ Giả về, quyền chủ động chắc chắn rơi vào tay Lam Vũ." Lý Nghệ Bác phân tích.
"Thế thì, biểu hiện của Hoàng Thiếu Thiên và Trịnh Hiên là điểm mấu chốt kế tiếp." Phan Lâm nói.
"Đúng, mà khả năng xoay chuyển tình thế của Lam Vũ lại do Lư Hãn Văn mang về bằng hành động bạo gan của mình. Nếu không, dù có cứu được Linh Hồn Ngữ Giả, hai bên cũng chỉ ngang cơ là cùng. Nhờ Lư Hãn Văn, Lam Vũ mới có cửa giành quyền chủ động." Lý Nghệ Bác nói.
"Tôi hiểu." Phan Lâm gật đầu.
---
Vậy chỉ còn Tô Mộc Tranh...
Tô Mộc Tranh, cao thủ support, giỏi nhất là cứu viện. Cô ấy đang làm gì?
Tổ ghi hình vội vàng lia camera tìm kiếm bóng dáng Mộc Vũ Tranh Phong. Vừa tìm thấy cô, họ liền trố mắt.
Mộc Vũ Tranh Phong vừa xong một pha di chuyển...
Vốn ở rất xa, lại không có đối thủ nào ở gần, Mộc Vũ Tranh Phong rất ít khi lọt vào khung hình. Camera chỉ cần quay các địa điểm giao chiến khác là đủ để thấy hỏa lực từ cô. Trước đó, vì nã pháo quấy rối Lưu Vân tấn công Tay Nhỏ Lạnh Giá, cô được ưu ái lên tivi một chốc. Hỏa lực không khống chế nổi Lưu Vân, Mộc Vũ Tranh Phong không ngừng di chuyển hòng đến gần hơn một tí.
Thế nhưng bây giờ nhìn kỹ lại, ai nói Mộc Vũ Tranh Phong chọn vị trí kia để bắn Lưu Vân?
Nằm mơ à? Cô ấy muốn phụ hai người trong tâm bão dồn sát thương thì có!
Chương 1476: Hộ giá
Tô Mộc Tranh cứ ngang nhiên thể hiện rõ ý đồ của mình đấy, năm người Lam Vũ làm gì được cô?
Dụ Văn Châu và Từ Cảnh Hi đang trong tình cảnh bị động, mạng mình chưa chắc giữ nổi. Hoàng Thiếu Thiên và Trịnh Hiên gánh vác trách nhiệm xoay chuyển cục diện, buộc phải tập trung hành động thật nhanh. Chưa kể, Tô Mộc Tranh cố tình đến tìm họ, họ chạy qua đón cô thì thừa thãi rồi. Thế là Lam Vũ chỉ còn Lư Hãn Văn, người duy nhất được phép chủ động lựa chọn. Cậu đã chọn Tay Nhỏ Lạnh Giá, tức khả năng lật ngược thế cờ duy nhất của Lam Vũ. Lư Hãn Văn không muốn buông bỏ.
Chương 1477: Không cách nào phá hoại
Tướng Lam Vũ duy nhất còn chiếm chủ động trên sân lúc này, là Lư Hãn Văn.
Cậu vẫn luôn để mắt đến tình hình xung quanh. Vốn dĩ cho rằng Hoàng Thiếu Thiên và Trịnh Hiên giáp công thuận lợi, chẳng mấy chốc sẽ xoay chuyển cục diện, ai ngờ hai đầu đều bị ngăn trở.
Nếu cứ tiếp tục, cho dù cậu giết được Tay Nhỏ Lạnh Giá, Quân Mạc Tiếu khả năng cũng đã tiễn chân đội trưởng, Bánh Bao Xâm Lấn chắc đã hốt gọn Linh Hồn Ngữ Giả.
Tính sao giờ?
Lư Hãn Văn lần thứ hai tự nhủ: Không thể chần chừ do dự, phải quyết đoán. Nhưng lúc này, cậu thật sự không biết nên làm thế nào.
Làm thế nào cũng không biết, nói chi đến chần chừ hay do dự?
Tin tưởng các tiền bối có thể xoay chuyển mọi thứ, chắc cũng là ý hay ha? Lư Hãn Văn đột nhiên có ý nghĩ này. Vậy mình chỉ cần giết trị liệu Hưng Hân nhanh thiệt nhanh là được.
Biết phải làm gì rồi, Lư Hãn Văn lập tức kiên định, tập trung tấn công Tay Nhỏ Lạnh Giá.
---
Hắn xoay người, Ô Thiên Cơ lại biến thành hình thái khác, tiếp tục tấn công.
Trên lôi đài, chỉ một pha áp sát thành công đã đủ cho Diệp Tu lấy mạng Dụ Văn Châu. Và câu chuyện đó đang lặp lại trong đoàn đội.
Dụ Văn Châu cần cứu viện khẩn cấp! Gà mờ Vinh Quang cũng hiểu được điều này. Trong trận không có gà, nhưng Hoàng Thiếu Thiên và Trịnh Hiên bận túi bụi, chỉ còn Lư Hãn Văn. Tuy quyết định bất chấp tất cả để đánh Tay Nhỏ Lạnh Giá, cậu cũng biết chơi chiêu, vừa đánh vừa đẩy cô nàng đến gần Sách Khắc Tát Nhĩ, mong tìm thấy cơ hội giúp đội trưởng một phen.
Lư Hãn Văn không phải kẻ ngốc, chứ Diệp Tu thì phải à? Cậu tiến gần về phía hắn, hắn lẽ nào không nhìn ra? Thế là Quân Mạc Tiếu cũng vừa đánh Sách Khắc Tát Nhĩ, vừa lôi anh đi xa.
Thế trận vì vậy chẳng hề thay đổi. Hoàng Thiếu Thiên bị Lục Tinh Quang Lao giam chân, lần nữa rơi vào hố lửa của Mộc Vũ Tranh Phong.
Không còn lựa chọn nào khác, đột phá thôi!
Trịnh Hiên hạ quyết tâm yolo, Thương Lâm Đạn Vũ nhắm về phía Hải Vô Lượng đang tử thủ, xông lên!
Ánh sáng rực rỡ đến từ đạn dược đủ loại nhanh chóng lát thành một con đường, Thương Lâm Đạn Vũ vừa tấn công vừa che chắn chính mình qua ải.
Thuận gió, Trịnh Hiên hăng hái lắm, Thương Lâm Đạn Vũ phóng đi ào ào như bay, như một đấu sĩ cận chiến thực thụ.
Khí công sư có những cách nào cản địa? Tuy lao đi vùn vụt, trong đầu Trịnh Hiên vẫn suy nghĩ kỹ lưỡng. Phương án xử lý của hắn không chắc ăn 100%, nên đây mới gọi là đánh cược, là yolo.
Trịnh Hiên đã đặt toàn bộ vốn liếng, nhưng hắn rất nhanh phát hiện, đối thủ không hề chơi chung ván cược với mình. Cảm giác này giống như lắc xí ngầu xem ai điểm cao hơn, mình lắc một viên xong quay qua thấy thằng kia lắc ba viên...
Khí công sư của Phương Duệ! Sao lại đi phỏng đoán con người này như các khí công sư bình thường khác?
Dĩ nhiên Trịnh Hiên không quên điều này. Căn cứ những gì Lam Vũ nghiên cứu nát giấy về Phương Duệ, hắn tính toán mọi thứ dựa theo mạch suy nghĩ của khí công sư zâm, đồng thời cũng không lược bỏ khả năng Phương Duệ tự dưng nghỉ zâm một bữa.
Nhưng nói là nói thế thôi, tuyển thủ chuyên nghiệp bình thường vẫn quen đường lối của khí công sư chính phái. Cái zâm của Phương Duệ ấy à, bạn tưởng bạn hiểu, tới lúc nó phát sinh trước mặt bạn, bạn mới phát hiện còn xa lắm, xa xôi lắm lắm.
Một viên xí ngầu, hai viên xí ngầu, úi, thêm viên nữa kìa...
Trịnh Hiên như chứng kiến thằng chơi chung với mình nó gom từng viên xí ngầu vô lắc, tăng điểm một cách đê tiện.
Thương Lâm Đạn Vũ cạp đất...
Hi vọng lóe lên để rồi vụt tắt, fan Lam Vũ tâm như tro tàn.
Xoay chuyển tình thế? Làm sao xoay chuyển tình thế?
Tướng Lam Vũ cố tìm mọi cách, vẫn bị Hưng Hân phá hoại triệt để.
Làm sao đây?
Cuối cùng, Lư Hãn Văn không thể kiên định được nữa. Sách Khắc Tát Nhĩ của đội trưởng đã đỏ máu... Anh bị động chịu đòn, thiếu cả khả năng chống cự lẫn sức phòng ngự, chẳng khác gì một trị liệu. Xét về tự cứu bản thân, trị liệu còn có cơ hội phóng chiêu tức thời để hồi máu, còn thuật sĩ? Thuật sĩ có cái gì? Quỷ Ám? Ừ thì Quỷ Ám chuyển hóa sát thương thành HP thật đấy, nhưng Diệp Tu sẽ cho anh yên ổn mà ngâm xướng cái chiêu dài dằng dặc đó sao?
Hoàng Thiếu Thiên? Trịnh Hiên? Xa quá! Lúc này cho dù họ đột phá thành công, cứu Linh Hồn Ngữ Giả thành công, cậu ta cũng chưa chắc chạy tới bơm máu kịp.
Chỉ có mình mới cứu được đội trưởng!
Ánh kiếm chuyển hướng, ba luồng sáng lóe lên. Tam Đoạn Trảm! Lưu Vân lao gấp về phía Quân Mạc Tiếu.
Quân Mạc Tiếu dường như không nỡ cho Sách Khắc Tát Nhĩ xanh cỏ quá sớm. Nghênh đón Lưu Vân, hắn vung Ô Thiên Cơ, đỡ đòn!
Rầm!
Trọng kiếm Diễm Ảnh khá nặng, một hit chém xuống buộc Diệp Tu phải khiển Quân Mạc Tiếu lùi về sau hai bước mới giải trừ hết lực. Ô Thiên Cơ trong tay hắn lập tức đâm nghiêng sang bên, móc lấy Sách Khắc Tát Nhĩ đang lảo đảo sau hit trước đó.
Viên Vũ Côn!
Sách Khắc Tát Nhĩ bị Ô Thiên Cơ hất vào mặt Lưu Vân.
Lưu Vân nhảy lùi, xoay ngược Diễm Ảnh, chuẩn bị chém thêm một nhát.
"Sau lưng"
Dụ Văn Châu không kịp khiển nhân vật, chỉ cố gõ một câu.
Lư Hãn Văn cả kinh không kịp nhìn, vội khiển Lưu Vân né tránh.
Phụt!
Ngọn Lửa Thần Thánh màu trắng dấy lên, nếu không phải Dụ Văn Châu nhắc nhở, Lưu Vân chắc chắn dính trấu.
Sứ giả thủ hộ giỏi về phòng ngự, còn mục sư, thì giỏi hỗ trợ tấn công.
Chương 1478: Xương Cốt Sắt Thép
Có mục sư kế bên, gần như trong đầu mọi người cùng bật ra một từ: Càn giết!
Diệp Tu lúc này hoàn toàn có thể dựa dẫm thùng máu Tay Nhỏ Lạnh Giá, mặc kệ Lưu Vân đánh hay chém, hắn chỉ việc càn giết Sách Khắc Tát Nhĩ.
Mà Lư Hãn Văn thì sao? Muốn cản trở Diệp Tu, cậu phải chọn các kỹ năng có hiệu ứng tấn công mạnh mẽ mới đủ sức ngắt combo của hắn.
Một trận đấu trình độ đỉnh cấp, bỗng trở thành bài toán đơn giản đến mức ai nhìn cũng hiểu. Fan Lam Vũ đồng loạt siết chặt nắm đấm, cổ vũ Lư Hãn Văn.
---
Lư Hãn Văn chỉ có duy nhất một lựa chọn...
Một luồng sáng trắng phủ xuống Sách Khắc Tát Nhĩ.
Ánh Sáng Thánh Giới, tăng sát thương nhận vào người, khá uổng nếu cast lên đối thủ vào lúc không có nhiều tay đấm cùng focus. Nhưng với Lam Vũ hiện tại, cái uổng đó lại chẳng khác nào đổ dầu vào lửa. HP Sách Khắc Tát Nhĩ vốn đã không nhiều, nếu ăn bonus dame 30%, anh sẽ hấp hối được bao lâu nữa chứ?
Quân Mạc Tiếu bắt đầu tấn công.
Lưu Vân cũng bắt đầu tấn công.
Ảo Ảnh Vô Hình Kiếm!
Cậu bất ngờ sử dụng đại chiêu.
Quân Mạc Tiếu không hề né tránh mà chỉ tập trung đánh Sách Khắc Tát Nhĩ. Ảo Ảnh Vô Hình Kiếm của Lưu Vân chém từng nhát, từng nhát xuống cơ thể hắn. Máu bắn tung tóe, hắn chẳng buồn để tâm.
HP trượt dốc không phanh, nhưng sát thương dữ dội đến đâu cũng không khiến hắn nảy sinh do dự hay ngập ngừng trong hành động. Giá trị của Bá Thể chính là ở đây. Có lẽ Diệp Tu đang trao đổi một cách thiệt thòi, nhưng hắn cứ làm, bởi hắn chỉ mất kha khá máu, còn Sách Khắc Tát Nhĩ sắp mất cả mạng.
Biết sao giờ...
Mọi người cùng nghĩ. Chỉ một chiêu Liệt Ba Trảm là quá ít ỏi để gây nên đe dọa, nên Lưu Vân mới chọn Ảo Ảnh Vô Hình Kiếm. Phải chăng cậu bó tay rồi, đành mượn cơ hội cào máu Quân Mạc Tiêu, được bao nhiêu hay bấy nhiêu?
Trọng kiếm Diễm Ảnh tuy nặng nhưng vẫn tách bóng với tốc độ cực nhanh. Đối thủ không phản kháng, Lưu Vân chặt chém điên cuồng, đảo mắt đã sắp thu chiêu.
Hit thu chiêu với uy lực mạnh nhất của Ảo Ảnh Vô Hình Kiếm.
Khi nhát chém mạnh nhất này sắp vót xuống, Diệp Tu bỗng ngừng bán bơ Lư Hãn Văn.
Ánh kiếm lấp loáng, Quân Mạc Tiếu lăn mình.
Né!
Hắn đột ngột né hit cuối, chấp nhận trì hoãn combo với Sách Khắc Tát Nhĩ.
Ủa né chi vậy? Không phải muốn càn giết hả? Đánh gì chán thế?
Fan Lam Vũ ban đầu thì ủ rũ, thấy Quân Mạc Tiếu né chiêu mạnh nhất lại hùa nhau tỏ vẻ khinh thường.
Tuy trượt, nhát chém của Lưu Vân như thể xé rách không khí, một đường đen nhánh không giống kiếm khí từ đâu nứt ra và rất nhanh tan biến.
Mọi người hoảng hồn.
Đây không phải kết thúc Ảo Ảnh Vô Hình Kiếm. Đây là Liệt Ba Trảm!
Hóa ra, Lư Hãn Văn vẫn chưa bỏ cuộc. Cậu giấu Liệt Ba Trảm trong cơn mưa chặt chém của Ảo Ảnh Vô Hình Kiếm, muốn chơi một vố bất ngờ.
Tiếc rằng, Diệp Tu đã phát hiện.
Vì sao hắn né hit cuối? Không phải sợ sát thương to đâu, vì hắn không muốn Liệt Ba Trảm ngắt combo của mình thôi.
Chiêu duy nhất hữu dụng đã trượt. Tia hi vọng le lói vụt tan triệt để.
Fan Lam Vũ vẫn cố mong mỏi một kỳ tích nào đó, một bước ngoặt thần thánh nào đó, chẳng hạn như Diệp Tu mắc sai lầm.
Nhưng không, hắn không hề.
Sách Khắc Tát Nhĩ tử trận. Trước khi ngã xuống, Dụ Văn Châu kịp hạ mệnh lệnh cuối cùng cho trận đêm nay: Cứu trị liệu.
Cứu trị liệu.
Hoàng Thiếu Thiên và Trịnh Hiên đang trên đường cứu, Từ Cảnh Hi đang chờ cứu. Mệnh lệnh này, là dành cho Lư Hãn Văn.
Lưu Vân lập tức chuyển mục tiêu. Diệp Tu cố gắng last hit Sách Khắc Tát Nhĩ nên không kịp cản chân cậu. Mệnh lệnh sau cùng, Dụ Văn Châu chọn đúng thời điểm ngắn ngủi mà mấu chốt để truyền đạt. Trước khi anh chết, Quân Mạc Tiếu không thể buông tay.
Song, điều đó không ngăn được pháo lửa từ xa quất tới.
Lưu Vân chuyển mục tiêu, Mộc Vũ Tranh Phong chuyển mục tiêu, Quân Mạc Tiếu chuyển mục tiêu.
Quân Mạc Tiếu tấn công Lưu Vân. Người last hit Sách Khắc Tát Nhĩ là Mộc Vũ Tranh Phong!
Khoảng thời gian chênh lệch mà Dụ Văn Châu lợi dụng, rốt cuộc lại tạo điều kiện cho người hợp tác của anh, Hoàng Thiếu Thiên.
Kẻ xuất sắc nhất Vinh Quang trong nghề chớp lấy cơ hội đã không phụ lòng người bạn thân, người hợp tác lâu năm của mình. Hắn không để lỡ cơ hội mà anh dùng tính mạng bản thân đổi lấy.
Từ trong tâm bão, Dạ Vũ Thanh Phiền lao ra.
Ánh kiếm cuồn cuộn chém về phía Bánh Bao Xâm Lấn.
Cứu trị liệu!
Mệnh lệnh hạ xuống cho Lư Hãn Văn, nhưng người thực hiện, lại là Hoàng Thiếu Thiên!
Dạ Vũ Thanh Phiền, không gì cản nổi.
Kể cả cản nổi thì sao chứ? Chỉ cần Bánh Bao Xâm Lấn bị ngắt combo, Linh Hồn Ngữ Giả sẽ được cứu.
Hải Vô Lượng lập tức bỏ Thương Lâm Đạn Vũ, chạy về.
Tuy thuận gió, nhưng có kịp không?
Không kịp!
Muốn ngăn Dạ Vũ Thanh Phiền, chắc chắn là không kịp. Hải Vô Lượng bèn tung chưởng, một luồng sóng khí đánh về phía Linh Hồn Ngữ Giả.
Bánh Bao Xâm Lấn cũng chẳng có vẻ gì muốn tay đôi với Dạ Vũ Thanh Phiền.
Hưng Hân định bất chấp tất cả để giết Linh Hồn Ngữ Giả?
Thế nào cũng sẽ bị ngắt combo! Cứ nhìn Dạ Vũ Thanh Phiền đang dũng mãnh lao tới là biết.
Bỗng nhiên, cả người Bánh Bao Xâm Lấn và Hải Vô Lượng chấn động. Cả hai trông như to con lên hẳn.
Người xem đều trợn mắt.
Bánh Bao Xâm Lấn và Hải Vô Lượng sử dụng cùng một kỹ năng, chính là kỹ năng trước đó Quân Mạc Tiếu đã dùng.
Xương Cốt Sắt Thép!
Xương Cốt Sắt Thép của hệ Vật Lộn.
Bánh Bao Xâm Lấn là lưu manh, Hải Vô Lượng là khí công sư, đều thuộc hệ Vật Lộn nên có thể học Xương Cốt Sắt Thép, kỹ năng cấp thấp của nhà quyền pháp. Và tương tự, họ không cần chỉ số phòng ngự tăng thêm, họ chỉ cần Bá Thể.
Cho dù Dạ Vũ Thanh Phiền có dốc một rừng đao kiếm xuống họ, thì cũng làm gì được nhau? Vẫn chỉ duy nhất một chiêu Liệt Ba Trảm có khả năng ngắt combo.
Cho dù Thương Lâm Đạn Vũ hết bị cản đường, thì cũng làm gì được nhau? Đạn dược nổ hay lực chấn động đều vô hiệu với Bá Thể. Đạn Pháo Sáng? Đạn Băng? Bá Thể bó tay với chúng thật đấy, nhưng chúng không thể giải quyết toàn vẹn vấn đề.
Xương Cốt Sắt Thép.
Đến tận ba nhân vật trong đội hình Hưng Hân biết sử dụng Xương Cốt Sắt Thép, ban đầu có ai để ý điểm này không? Không hề.
Ban đầu có ai ngờ rằng khi đánh tới thời khắc quyết định, Xương Cốt Sắt Thép bật liên tục bởi ba người sẽ tạo nên hiệu ứng khốn nạn này không? Cũng không hề.
Thế nên, Linh Hồn Ngữ Giả đành gục ngã.
Ăn dame suốt thời gian dài, nếu không nhờ giáp tấm và kiên cường bất khuất tự bơm máu mình, cậu có lẽ đã chết trước Sách Khắc Tát Nhĩ từ lâu.
Đến đây, Lam Vũ tử trận hai tướng, trong đó có trị liệu...
Thắng bại đã phân.
Chỉ còn những fan Lam Vũ trung thành nhất, vẫn đang nguyện cầu kỳ tích xảy đến.
Chỉ còn những tướng Lam Vũ chưa ngã xuống, vẫn đang cố gắng hết mình, không chịu bỏ cuộc.
Đây không chỉ là thắng thua của một trận đấu, đây là thắng thua của cả mùa giải. Chưa tới thời khắc cuối cùng, ai sẽ bỏ cuộc?
Nhưng khi kết cuộc đã định, Lam Vũ dẫu nỗ lực bao nhiêu cũng biến thành những giãy dụa bất lực. Có lẽ nhiều năm về sau, mọi cố gắng của họ ở những phút cuối cùng này, sẽ được ngòi bút bình luận gọi bằng cụm từ "thời gian rác".
Thua rồi.
Đánh sân nhà, thua lôi đài, thua đoàn đội. Điểm đầu người, đã không còn cần thiết phải tính nữa.
Nhà thi đấu Hiểu Xuyên, nếu không có fan Hưng Hân ngồi ở khán đài phía Tây, chắc hẳn lúc này đã lặng thinh như chết.
Thua thật rồi ư?
Cảnh kết thúc đang phơi bày trước mắt, nhưng fan Lam Vũ khắp bốn bề vẫn chưa thể tin vào sự thật.
Bao nhiêu nỗ lực suốt cả mùa giải, ở vào lượt đấu đầu tiên của vòng chung kết, chỉ với hai hiệp, đã tan tác như bọt xà phòng theo một chữ thua ấy.
Mùa hè này đến quá sớm, sớm đến mức lòng người bàng hoàng.
Tuyển thủ đôi bên bước khỏi phòng đấu. Các tuyển thủ dưới sân cũng rời ghế ngồi đi lên, trong đó có Ngụy Sâm. Chiến thắng trên sân khách, đi lên vẫy tay chào đám fan đội bạn vốn là việc mà hắn cực kỳ thích làm, hơn nữa còn làm một cách vô cùng khốn nạn so với thái độ lịch sự cảm ơn của các tuyển thủ khác. Nhưng hôm nay, hắn chỉ im lặng. Hắn im lặng bước lên sàn đấu, như mọi người xung quanh.
Với Ngụy Sâm, Lam Vũ không phải một chiến đội bình thường. Đêm nay đeo tag Hưng Hân trước tên, hắn cũng không thể trào phúng Lam Vũ bằng chiến thắng của đội mình.
Thắng, đã là quá đủ.
Những trò đâm bị thóc chọc bị gạo kia, trên sàn đấu tàn khốc của vòng chung kết, trước chiến đội Lam Vũ mà hắn đã trao vô vàn tình cảm, hắn rốt cuộc, vẫn cất lại.
"Chúc mừng." Đội trưởng Dụ Văn Châu của Lam Vũ bước tới bắt tay với Diệp Tu.
"Cảm ơn." Diệp Tu gật đầu cười, không nói thêm gì.
"Ráng đoạt quán quân đi!" Bắt tay kế tiếp, Hoàng Thiếu Thiên nghiêm túc nói.
"Chứ chú nghĩ anh về làm gì?" Diệp Tu nói.
"Ngon! Nếu thắng tụi tui mà thua đứa khác, tui khinh anh!" Hoàng Thiếu Thiên nói.
Chúc mừng đối thủ, cảm ơn khán giả. Chiến đội Lam Vũ thua trận nhưng không thua phong độ. Chỉ có điều, gương mặt họ khó giấu nổi mấy phần hụt hẫng.
Phần đắng cay này, họ phải gặm nhấm suốt một mùa hè.
Nhưng, chưa có thứ gì thật sự kết thúc cả. Sau mùa hè ấy là một mùa giải mới, một khởi đầu mới. Sau hôm nay sẽ có ngày mai, sau năm này sẽ có năm tới, mỗi người trong họ vẫn tiếp tục hành trình truy đuổi mục tiêu phía trước.
Quán quân chỉ có một, đó là điều tàn khốc. Nhưng mỗi năm lại có một quán quân mới, đó là ánh sáng hi vọng vĩnh viễn không lụi tàn.