Hoàn [Chu Trạch Khải] Hey Now

An Xuân

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
12
Số lượt thích
61
Team
Luân Hồi
#1
Chúc Mừng Sinh Nhật Chu Trạch Khải 2021


[Chu Trạch Khải] - Hey Now

Convert: 张佳乐头上的小花儿
Edit:
An Xuân
Beta: chị Hành
_________

Tại cuộc họp thường niên ở Luân Hồi, công ty chủ quản đang dự tính tổ chức một vài hoạt động giải trí, yêu cầu mỗi người giao ra những bức ảnh hồi còn bé để tổng hợp lại, rồi để cho mọi người đoán đó là ai.


Toàn bộ đội viên không ai được trốn, bất kì ai cũng phải nộp hai bức ảnh.


Chu Trạch Khải đi tìm quản lý thương lượng, nói rằng cậu không có tấm ảnh nào lúc nhỏ cả.


Làm gì có chuyện đó chứ, Chu đội khi còn là trẻ con nhất định rất đáng yêu, sao mà không có ảnh cho được.


"Không có." Chu Trạch Khải lắc đầu.


Thế nhưng không người nào tin cậu cả, chỉ bảo nếu Chu đội không muốn mình quá nổi bật thì chỉ cần mang theo duy nhất một tấm cũng được. Dù gì đây cũng là hoạt động chung của câu lạc bộ, suy cho cùng vẫn nên ủng hộ một chút.


Chu Trạch Khải vốn không phải là một người giỏi từ chối, huống chi người ta đã nói đến mức này rồi, từ chối cũng không phải lắm.


Cuối tuần, cậu về nhà lục tung mọi thứ hết lên, tốn nửa ngày trời cũng không thể tìm ra một tấm ảnh khi bé. Ảnh thẻ học sinh thì vẫn còn, tiếc là không phù hợp với yêu cầu.


Bà Chu nhìn cậu loay hoay mãi, mới hỏi cậu rốt cuộc là đang tìm cái gì.


"Ảnh chụp hồi xưa á? Đương nhiên là có, lúc nhỏ con múa ở cung thiếu nhi, mẹ có chụp đó, để mẹ lấy cho xem.


"Đừng lấy tấm đó."


"Vậy không còn cái nào cả, lớn lên con lại không chịu chụp ảnh, nên mẹ cũng không giữ tấm nào hết."


Chu Trạch Khải lục lọi mấy ngăn tủ tìm thêm một lần nữa, cuối cùng đành phải bảo mẹ đưa cho cậu tấm đó.


"Định làm gì thế? Ra mắt nhà ai à?" bà Chu lớn tiếng hỏi.


Tai Chu Trạch Khải lập tức đỏ bừng.


2.


Chu Trạch Khải không thích chụp ảnh dĩ nhiên là có nguyên nhân.


Chủ yếu do hồi nhỏ có bóng ma tâm lý, mà thủ phạm không ai khác chính là bức ảnh trên tay bà Chu.


"Nhìn rất được nha." Chu phu nhân đeo kính lên, giơ tấm ảnh lên, nhìn ngắm chăm chú một hồi lâu, "Bây giờ, con còn múa được không Khải Khải?"


"Không." Chu Trạch Khải lúng túng cầm lấy bức ảnh, nhanh chóng bỏ vào cặp của mình.


Chu Trạch Khải đi học múa thật ra là ngoài ý muốn. Lúc đó, bà Chu định đăng ký lớp vĩ cầm ở Cung thiếu nhi cho cậu, bỗng dưng được thông báo rằng thầy giáo gặp chút sự cố, không thể đứng lớp, thế nên là đang định rút lại giấy tờ.


Bà Chu cũng sốt ruột, vốn dĩ chủ nhật đã phải tốn công đi ra ngoài, giờ về sớm vậy thì còn nghĩa lý gì nữa, ngó sang khoá vũ đạo cũng thấy đang tuyển học viên, thế là bà tiện tay nhét Chu Trạch Khải vào luôn.


Chu Trạch Khải: "Không..."


Nhưng không có tí tác dụng gì cả.


Lớp vũ đạo này có 20 bạn nhỏ, mười sáu nữ với bốn nam. Lúc giải lao, bốn anh chàng bốn hướng Đông Tây Nam Bắc ngồi tựa lưng vào nhau, chả ai thèm để ý tới bọn họ.


Chu phu nhân vứt Chu Trạch Khải ở lại lớp vũ đạo, nhân tiện đi dạo phố luôn, bốn giờ thì đến đón cậu về, hỏi cậu, “Khải Khải chơi vui không con?”


Chu Trạch Khải: “...”


Chu phu nhân: “Vui là được.”


Không phải…


Từ đó, Chu Trạch Khải bắt đầu sự nghiệp học múa của mình theo cách khó hiểu như vậy. Cũng may, cô giáo quan tâm tới mấy bạn nữ nhiều hơn, nên mấy nhóc nam được xếp đứng ở phía sau, cô cũng không để ý lắm.


Về sau, mấy nhóc này tụ lại một chỗ, còn hỏi nhau lý do vì sao lại đi học múa. Cả bọn đều kêu do bị mẹ mình dụ dỗ vứt vô đây, nghe tới đây, Chu Trạch Khải gật đầu liên tục.


Tóm lại, mẹ là người đưa đi thì không có cách nào để thương lượng, đi đi về về đàng hoàng, cùng lắm là được thưởng cho cái bánh táo lúc đi ngang qua McDonald. Nhưng nếu ba là người đưa đón thì ngày hôm đó sẽ vô cùng hạnh phúc.


Chưa tới trạm xe, ông Chu đã quay sang hỏi Chu Trạch Khải có muốn đến lớp múa hay không.


Chu Trạch Khải chớp chớp mắt.


"Có muốn đi hay không?"


"Không muốn..."


"Ồ, vậy không đi."


Nhưng cũng không thể về nhà được, thế là ông Chu đành mang theo Chu Trạch Khải đi lang thang bên ngoài, nào là xem phim, đi tham quan triển lãm. Hay đôi khi chỉ đơn giản là ngồi ngơ ngác ở công viên đến trưa. Đợi cho đủ thời gian thì mau chóng trở về nhà báo cáo.


Cứ như thế hai người thông đồng với nhau lừa gạt được một thời gian, bà Chu cũng không phát hiện ra.


3.


Nói chung là do năm đó, Cung thiếu nhi muốn tổ chức hoạt động mừng Quốc tế Thiếu nhi. Lãnh đạo trong vùng cũng đến xem. Vì lẽ đó các lớp đều phải nghiêm túc biểu diễn tiết mục của mình.


Mở đầu là tiết mục bài múa “Tôi yêu Thiên An Môn Bắc Kinh”.


Giáo viên nói rằng tất cả các bạn nữ lên sân khấu hết, còn mấy bạn nam thì không nhất thiết. Chu Trạch Khải nghe thế vậy, đâm ra ngồi chơi rất vui vẻ đến tận trưa. Kết quả là lúc xếp hàng lại xảy ra vấn đề, bị thiếu mất một người. Nhìn tới nhìn lui, ánh mắt giáo viên dừng lại trên người Chu Trạch Khải, tấm tắc khen tên nhóc này đáng yêu giống hệt mấy bé gái, mang tóc giả lên là được.


Chu Trạch Khải: "Không..."


Đương nhiên là vô dụng rồi. Bà Chu thích thú vẽ mặt cho con trai mình, tiếp đó còn thắt bím, cho cậu mặc váy vào, rồi đẩy luôn lên sân khấu.


Chu Trạch Khải bị chụp vô số tấm ảnh, thế là từ đó về sau không cho ai chụp ảnh mình nữa.


Đến tận hôm nay, cậu vẫn còn có chút khó chịu khi đứng trước ống kính, chẳng qua vì chuyện làm ăn nên mặc kệ có thích hay không đều phải cố gắng mà làm.


Lần này lại phải đem lịch sử đen tối của mình giao cho người khác, Chu Trạch Khải cảm thấy buồn rầu.


Gói tấm ảnh vào phong thư, cậu ngẫm nghĩ hồi lâu, dặn dò thêm một câu, xin đừng để ai thấy nó.


"Yên tâm, yên tâm." chị nhân viên cam đoan.


Sau buổi biểu diễn ở cung thiếu nhi, cũng là lúc kết thúc một học kì. Nhờ sự phản đối kịch liệt của Chu Trạch Khải cùng với sự trợ giúp của ông Chu thì cuối cùng bà Chu không bắt cậu đi học múa nữa.


Sau này, Chu Trạch Khải gặp được Vinh Quang, gặp được thứ bản thân thật sự yêu thích và đam mê.


Trước kia để cậu ngồi trong lớp tới trưa không khác gì cầm tù, nhưng bây giờ, dù phải lặp đi lặp lại bài huấn luyện một ngàn lần, cậu cũng không cảm thấy chán nản, ngược lại còn đặt ra những yêu cầu nghiêm ngặt đối với bản thân, không ngừng gia tăng độ khó cho mình.


Đại loại chính là cảm giác khi thích một thứ gì đó.


Thích liền chú tâm vào, sẽ bắt tay làm luôn.


4.


Hầu như mọi người trong đội đều đã đã nộp ảnh rồi, Tôn Tường thì nộp muộn hơn tí, nghe nói mẹ hắn chọn không được, đành chuyển phát cho hắn một đống, Tôn Tường cũng lười nên không thèm xem lại. Trực tiếp nộp thẳng cho ban tổ chức.


Giang Ba Đào cười cười, dặn hắn đừng có dại mà đem lịch sử đen tối khoe ra.


Tôn Tường tự tin khẳng định hắn vô cùng đẹp trai, làm sao có lịch sử đen tối được.


Không ngoài dự đoán, tiết mục sôi nổi nhất trong buổi họp thường niên dĩ nhiên là đoán xem ai trong đống ảnh thời thơ ấu kia.


Điều khiến Chu Trạch Khải ngạc nhiên đó là việc bị bắt mặc trang phục dành cho bé gái không phải riêng mình cậu. Có người còn khoác lên mình chiếc váy công chúa, đầu đội vòng hoa, ngơ ngác nhìn vào máy ảnh.


"Đây là ai nào?" Người chủ trì hỏi khán giả bên dưới.


Ngô Khải hô to: "Đỗ Minh!"


"Đm, sao ông biết đó là tui."


"Bộ dạng của ông có thay đổi tí nào đâu đại ca."


"Ông so với nữ thần nhà ông còn đẹp hơn!" phía dưới bắt đầu nhao nhao.


Đỗ Minh tức giận bật dậy phản bác: "Mấy người nói linh ta linh tinh, nữ thần Liên minh của tui mới là đẹp nhất."


Ảnh chụp của đám người kia cũng tấu hài không kém. Lữ Bạc Viễn cầm lon nước đã hết lạnh khóc to, Phương Minh Hoa bận vest trắng với cái đầu cạo trọc lóc... Còn có nhiều tấm ảnh kì lạ khác, nhiều người biến hóa không lường đến mức Chu Trạch Khải nhịn không được mà cười phì ra tiếng.


Đợi đến lúc ảnh chụp của cậu được tung ra, ai cũng cười nắc nẻ.


"Đội trưởng của chúng ta vẫn là người đẹp nhất Liên minh." Mọi người cười khúc khích.


Hiếm khi, Chu Trạch Khải mở miệng nói một câu: "Phiền."


5.


Tấm ảnh cuối cùng là một đứa bé đẹp trai đang ngồi giữa đám ô tô đồ chơi nằm rải rác dưới đất, phong thái như cả giang sơn này là của ta. Tướng mạo lại đẹp trai, động tác vô cùng tự nhiên không giống với những tấm ảnh gây cười lúc nãy.


"Đoán xem đây là ai nào?" MC hỏi.


"Tường ca chứ ai nữa!" Mọi người cùng gào lên.


Tôn Tường bình tĩnh vẫy tay chào.


" Dường như ai cũng hào hứng nhỉ?! Vậy tôi cho mọi người thêm một bất ngờ nữa nhé? Nhìn xem ai đây là ai nào?”


Trên màn hình xuất hiện một cậu bé đang cười toe toét, nhưng lại nghiêm túc nấu cơm bằng bộ đồ chơi nồi niêu xoong chảo, phía bên trên chiếc bàn nhỏ còn được bày biện tỉ mỉ mấy món ăn đồ chơi cùng với một chú gấu bông.


Cậu nhóc đang trầm mê trò đồ hàng này không ai khác chính là Tôn Tường, người vừa làm cho toàn bộ choáng vì sự đẹp trai...


"Móa..." mặt Tôn Tường đỏ bừng lên.


Trong tiếng cười hihi, haha, hô hố của tất cả mọi người thì MC quyết định ném nhiệm vụ của mình sang cho Chu Trạch Khải, hỏi cậu có gì muốn phát biểu không.


Chu Trạch Khải cười đến nỗi mặt mày đỏ bừng, bước lên phía trước, nghĩ một lúc rồi nói:" Sang năm, lấy quán quân."


"Được." Tất cả cùng nhau đáp.


END.
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook