Hoàn [Chu Trạch Khải 2021] [All Chu] Chu Trạch Khải, trung tâm thế giới

Nhan Uyển Đình

Nông dân công nghiệp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
202
Số lượt thích
804
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Lâm Kính Ngôn, Ngô Tuyết Phong
#1
Fanfic TCCT

(All Chu) Chu Trạch Khải, trung tâm thế giới

Tác giả: 15的all周零食库

Editor: Chou

Chúc mừng sinh nhật Thương Vương đại đại, người số một Vinh Quang!

--------------------​

01​

Ngày hôm nay đến phiên Chu Trạch Khải làm đồng hồ báo thức ver người thật cho đội tuyển quốc gia.​

Rửa mặt xong xuôi, cả người “gương mặt số 1 Liên minh” nhẹ nhàng khoan khoái như một con thỏ trắng nhỏ, ngây thơ mà chuẩn bị nhảy vào trong ổ sói.​

Không chỉ một cái ổ sói.​

02​

Cậu cầm chìa khoá vạn năng mở cửa phòng đầu tiên, nhìn lướt qua thì thấy trên giường trống rỗng.​

Chu Trạch Khải nhìn xung quanh một chút, thấy vị lĩnh đội đang nằm bên cạnh bàn máy vi tính chìm đắm trong mơ, màn hình desktop thì đen kịt. Người kia gục xuống bàn, đến cả tai nghe cũng chưa tháo ra.​

Hẳn là do thức khuya nghiên cứu đối thủ. . . Chu Trạch Khải thoáng nhìn sổ ghi chép trong tay Diệp Tu rồi cẩn thận lấy tai nghe xuống. Cậu kề sát bên tai nhỏ giọng gọi hắn: "Tiền bối. . ."​

Không có phản ứng.​

"Tiền bối?" Cậu tăng âm lượng.​

"Ừ. . ." Diệp Tu khẽ động phần đầu đang gối lên khuỷu tay, nhíu mày như muốn nói gì đó. Chu Trạch Khải đến gần để nghe rõ hơn, nhưng không ngờ cái người nằm úp sấp kia bỗng chốc mở mắt ra, xoay mặt một cái liền chạm môi vào gò má cậu.​

Một tiếng “chụt” vang lên vô cùng rõ ràng trong căn phòng yên tĩnh.​

Diệp Tu dụi mắt chậm rãi trở mình. "Ừm. . . Tiểu Chu à?"​

Hắn chớp mắt, giống như vẫn chưa tỉnh ngủ. "Tiểu Chu, sao mặt em đỏ thế? Bị sốt à?" Nói rồi hắn giơ tay xoa trán Chu Trạch Khải.​

Cậu hậu bối lập tức ngồi dậy lui về sau tránh né, chỉ chỉ đồng hồ điện tử trên bàn, lắp bắp mở miệng: "Không ạ. . . Rời giường. . ."​

Nói xong cậu xoay người chạy ra khỏi phòng, để lại một tiếng "Ầm" đầy sợ hãi.​

Chu Trạch Khải không nhìn thấy nụ cười xấu xa của Diệp Tu.​

03​

Tư thế ngủ của Dụ Văn Châu vô cùng bình thường. Anh hơi nghiêng người, ngủ rất bình thản.​

Chu Trạch Khải ngồi xổm ở bên giường, nhỏ giọng gọi tên anh. Hẳn là đội trưởng Dụ sẽ không làm mấy trò con bò đâu. Cậu ngây thơ nghĩ vậy.​

Dụ Văn Châu chậm rãi mở mắt ra, yên lặng nhìn Chu Trạch Khải.​

Sau đó anh nhắm mắt lại, duỗi cánh tay từ dưới chăn ôm lấy cổ của cậu, không lệch phát nào hôn đúng lên môi cậu.​

Quả nhiên là mình quá ngây thơ mà. . . Thỏ trắng nhỏ nỗ lực gỡ cánh tay Dụ Văn Châu ra.​

Qua hai, ba giây Dụ Văn Châu buông cậu ra, bình tĩnh trở mình.​

"Tiền bối. . ." Ngã một lần khôn ra thêm, Chu Trạch Khải đứng dậy gọi anh.​

"Hả?" Người đang quay lưng với cậu lại trở mình, "Tiểu Chu à. . . A đúng rồi, ngày hôm nay đến phiên tiểu Chu gọi dậy."​

"Anh thường khó chịu khi vừa thức dậy. Mới nãy anh không làm chuyện gì thất lễ chứ? Sao mặt em lại đỏ vậy?" Dụ Văn Châu ngồi dậy, mang theo vẻ áy náy cười với cậu.​

"Không. . ." Có, dọa em. Khải Khải oan ức nhưng Khải Khải không nói. "Vậy thì. . . Em đi trước?"​

Dụ Văn Châu gật gù mỉm cười.​

Ừm, ngọt ngào.​

04​

Chu Trạch Khải bước vào phòng Vương Kiệt Hi. Nhìn thấy đôi mắt to nhỏ kia, cậu cảm giác như thể mình được cứu rồi.​

Vương Kiệt Hi đã tỉnh. Anh đang chuẩn bị xuống giường, thấy cậu vào thì vẫy tay chào hỏi: "Chào buổi sáng đội trưởng Chu."​

Có lẽ do vẻ mặt của cậu quá ư là phức tạp, Vương Kiệt Hi bèn quan tâm hỏi cậu có chuyện gì.​

"Không. . ." Chẳng lẽ lại nói là bị hai vị tiền bối lần lượt hôn? Chuyện này khá là khó xử. . .​

Suy nghĩ một chút Chu Trạch Khải vẫn tốt bụng mà nói: "Tiền bối. . . Nhớ. . . Thức dậy."​

Thương Vương đại đại, đãi ngộ của bọn họ là tùy theo từng người.​

"Ừ. Tiểu Chu lấy giúp anh áo thun được không, cái ở trên ghế dựa ấy."​

Chu Trạch Khải đáp một tiếng, xoay người thì bị cảnh Vương Kiệt Hi cởi trần làm sợ hết hồn.​

Không nên nhìn không nên nhìn!​

Chu Trạch Khải nhét áo thun vào lồng ngực của anh, bỏ lại câu "Tiền bối em đi trước" rồi vội vã đi ra ngoài. Đi được mấy bước cậu mới nhớ là cửa phòng Vương Kiệt Hi chưa khóa. Cậu đành quay lại đóng cửa.​

Vương Kiệt Hi nhìn bóng lưng cậu, cười như không cười.​

05​

Tư thế ngủ của Hoàng Thiếu Thiên giống như một đứa trẻ vậy.​

Chu Trạch Khải kéo phần chăn rơi xuống sàn đặt lên giường. Cậu nhìn Hoàng Thiếu Thiên đang co chân ngủ rất thoải mái, không khỏi cảm khái trong lòng ‘Lúc yên tĩnh trông tiền bối thật đẹp’.​

"Tiền bối Thiếu. . ." Lời còn chưa dứt Chu Trạch Khải đã bị ôm eo kéo đến trên giường trong hoang mang.​

Hoàng Thiếu Thiên nghiễm nhiên coi cậu là gối ôm cỡ lớn, xoay người ôm chặt hơn. Thậm chí hắn còn lấy hai chân quấn lên người cậu.​

Chu Trạch Khải vùng vẫy mấy lần đều không có kết quả. Nửa chân cậu vẫn còn ở ngoài giường, thật là khó chịu mà.​

Kêu tên, lay người, véo thịt đều không thể làm Hoàng Thiếu Thiên tỉnh lại. Cuối cùng Chu Trạch Khải dùng đến phương pháp nguyên thủy nhất.​

"Ai nắm lỗ mũi của Kiếm Thánh này nếu có chuyện bất trắc đội quốc gia sẽ thiếu người ồ Chu Trạch Khải sao em ở đây à đúng rồi hôm nay tới lượt em đi đánh thức mọi người ngày kia sẽ đến phiên anh sao thời gian thật sự trôi rất nhanh nhỉ anh dễ cau có khi thức giấc thiệt ngại quá anh dậy ngay dậy ngay em mau mau đi gọi những người khác đi!"​

Nói thì có lý lắm, nhưng anh thả em ra trước được không.​

"Này Chu Trạch Khải đám người lão Diệp có khó chịu vào buổi sáng không ngày kia là đến phiên anh anh khá thẳng thắn ấy em tiết lộ một chút cho anh để anh chuẩn bị tâm lý anh biết đội trưởng bọn anh dễ quạu quọ lúc vừa thức giấc ấy à đúng rồi đội trưởng cậu ấy không làm cái gì với em chứ!" Hoàng Thiếu Thiên đột nhiên sốt sắng.​

"Không. . ." Chu Trạch Khải sầu ơi là sầu. Mỗi lần đều như vậy chắc sẽ đến muộn mất. . .​

Hoàng Thiếu Thiên rất hoài nghi. "Thật không có chứ? Mặc kệ có hay không ắt hẳn cậu ta đã làm gì đó rồi không được anh không thể thua đội trưởng!"​

Lần thứ hai trong sáng hôm nay Chu Trạch Khải bị hôn môi. Cậu có cảm giác bản thân sắp chín rồi.​

06​

Bởi vậy khi Tiêu Thời Khâm lập tức thức dậy chỉ sau một lần gọi, Chu Trạch Khải cho rằng khoảnh khắc đó mình nhìn thấy thiên sứ.​

Tiêu Thời Khâm hiển nhiên là đã tỉnh táo. Hắn ngồi ở trên giường híp mắt nhìn Chu Trạch Khải.​

"Mắt kính. . ." Chu Trạch Khải vội vã cầm mắt kính trên tủ đầu giường đưa cho hắn. Lại một lần nữa cậu cảm khái đây mới thực sự là bớt việc.​

Người kia mang theo kính mắt xuống giường, xoa xoa tóc của mình, nặn nặn mặt Chu Trạch Khải. "Chào buổi sáng. . . Em bị sốt à, mặt rất đỏ."​

Chu Trạch Khải lắc đầu, tóc ngơ đung đưa. Hiển nhiên Tiêu Thời Khâm không quá yên tâm, ôm lấy cổ cậu, dán sát trán hai người lại, "Không nóng là tốt rồi."​

"Em đi gọi những người khác đi. Đội trưởng Tô và đội trưởng Sở hẳn là ở chung phòng xem phim truyền hình vào tối qua."​

Thỏ trắng nhỏ ung dung rời đi. Tiêu Thời Khâm sờ sờ chóp mũi của mình.​

Mùi sữa thơm nhàn nhạt. . . Thật ngọt.​

07​

Theo phép lịch sự Chu Trạch Khải không trực tiếp quẹt thẻ mà gõ gõ cửa.​

"Đã dậy rồi ——" "Chào buổi sáng đội trưởng Chu. Bọn chị đã thức." Hai giọng nói truyền đến từ sau cửa.​

Chu Trạch Khải dùng mu bàn tay dán lên mặt, xác định nhiệt độ bình thường xong mới gõ cửa phòng số chín.​

08​

Trương Giai Lạc co quắp cả người trong chăn như cái dango lớn.​

Chu Trạch Khải vén chăn lên, thấy hắn ngủ cực kỳ ngoan ngoãn.​

Cậu cẩn thận gỡ mấy lọn tóc dính trên mặt người kia, không nhịn được mà chọt mặt hắn, "Tiền bối, rời giường."​

Trương Giai Lạc mở mắt ra, bĩu môi, mặt đối mặt với cậu: "A. . . Tiểu Chu."​

Hắn trở mình lồm cồm ngồi dậy, dụi mắt. Đột nhiên hắn mở miệng: "Tiểu Chu em nói xem, lần này chúng ta có thể giành được quán quân à?"​

Chu Trạch Khải kiên định gật đầu. Cậu biết sự theo đuổi quán quân, theo đuổi Vinh Quang của vị tiền bối này: "Tin tưởng vào chúng ta."​

"Bọn họ vẫn luôn nói anh rất xui xẻo. Anh nghe đồn vận may của em rất tốt. Là thật sao?" Chu Trạch Khải nghiêng đầu nghiêm túc suy nghĩ một chút. Hình như đúng là có chuyện đó. Cậu gật đầu.​

"Vậy cho anh ké tí may mắn đi."​

Trương Giai Lạc đứng dậy, nhắm ngay môi cậu hôn lên.​

09​

Trương Tân Kiệt nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt của Chu Trạch Khải lúc xông vào phòng của hắn, vừa cảm thấy cậu đáng yêu vừa muốn đánh Trương Giai Lạc.​

Chắc chắn anh chàng này chẳng làm gì tốt.​

"Tiền bối. . ." Thấy Trương Tân Kiệt cau mày, Chu Trạch Khải cho rằng là do mình quá hấp tấp nên đã quấy rầy hắn. Cậu bắt đầu căng thẳng.​

"Không có gì." Trương Tân Kiệt giơ tay xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu. Hắn cầm một cái bánh mì nhỏ trên bàn đưa cho cậu, "Em đói bụng à? Trước tiên ăn lót bụng đi."​

Chu Trạch Khải nói tiếng cảm ơn, đi ra khỏi phòng hắn.​

Trương Tân Kiệt bắt đầu suy nghĩ xem lần sau có nên giả bộ ngủ không.​

10​

"Tiểu Chu? Chào buổi sáng nhé."​

Lý Hiên đang mặc áo khoác, chăn đã được gấp ngay ngắn. Hắn thấy cậu mở cửa thì quay đầu cười với cậu.​

"Chào buổi sáng tiền bối." Bỗng nhiên Chu Trạch Khải thấy tâm tình tốt hơn.​

‘Tiền bối cười lên rất đẹp.’ Chu Trạch Khải nghĩ.​

‘Sao tiểu Chu lại đẹp đến vậy.’ Lý Hiên nghĩ.​

"Ei, đừng nhúc nhích." Chu Trạch Khải ngỡ ngàng đứng yên tại chỗ.​

Lý Hiên hơi cau mày áp sát cậu, kéo mũ trùm trên áo khoác của cậu. "Chỉ may chỗ này bị bung ra."​

Nói rồi hắn cúi đầu gục xuống vai cậu. Một lát sau hắn ngẩng đầu lên, tay cầm một cọng chỉ nhỏ. "Được rồi, anh đã cắn đứt."​

"Cảm ơn. . ." Tiền bối thật sự là thiên sứ. Chu Trạch Khải cảm thấy cả trái tim đều ấm áp.​

"Nhanh đi đánh thức ba người còn lại đi. Bọn họ đều là thành phần chuyên ngủ nướng. Đừng đến trễ nhé."​

11​

Cửa phòng Tôn Tường không có khóa, đẩy một cái là mở ra.​

Chu Trạch Khải âm thầm mỉa mai Tôn Tường liều lĩnh thì bị cảnh trên giường làm sợ hết hồn.​

Hai người Tôn Tường và Đường Hạo nằm ngủ quên trời quên đất, hơn nửa cái chăn bị đạp xuống đất còn cẳng chân Tôn Tường lơ lửng bên mép giường.​

Bị đội viên của mình ép chặt, đột nhiên Chu Trạch Khải cảm thấy Hoàng Thiếu Thiên cực kỳ dịu dàng.​

Chu Trạch Khải đang giãy giụa thì bị một chân của Đường Hạo áp chế hoàn toàn.​

Vấn đề quan trọng nhất là mấy cậu làm gì mà không mặc áo ngủ! Chu Trạch Khải bị hai người đàn ông gần như trần truồng đè trái đè phải, khóc không ra nước mắt.​

Thực tế chứng minh, phương pháp nguyên thủy nhất vĩnh viễn là phương pháp hữu dụng nhất.​

Sau khi Đường Hạo tỉnh dậy, hắn lập tức nhận ra tình hình, nắm lấy tay Chu Trạch Khải lắc lắc coi như chào hỏi rồi chuồn thật nhanh về phòng.​

Đối mặt với một Tôn Tường đang rất hoảng hốt, mặt Chu Trạch Khải không hề có tí cảm xúc.​

"Về nước, huấn luyện thêm."​

12​

Tiến vào phòng Phương Duệ Chu Trạch Khải mới biết hai người Tôn Tường, Đường Hạo thật sự không phải là người buông thả nhất.​

Chỗ này còn có người ngủ khỏa thân.​

"Có gì đâu mà ngại ngùng, đều là đàn ông mà." Phương Duệ ôm một đống quần áo, vừa tròng lên người vừa đùa giỡn Chu Trạch Khải.​

Ngủ khỏa thân thì thôi, chí ít cũng lấy chăn che lại chứ!​

"Tui nóng mà." Phương Duệ hùng hồn.​

Chu Trạch Khải chạy nhanh hơn cả đà điểu.​

"Đâu phải chưa từng thấy lúc đi WC!" Phương Duệ cách cửa hô to.​

Đáng sợ, thật đáng sợ.​

Ở trong lòng, Chu Trạch Khải thắp nến cho các đội viên phía sau.​

Thương Vương đại đại, hãy tin rằng thật sự có đãi ngộ khác nhau.​

13​

Cuối cùng Đường Hạo, Tôn Tường, Phương Duệ và Chu Trạch Khải nghiễm nhiên đến muộn.​

"Đến muộn, huấn luyện thêm." Lĩnh đội Diệp và đội trưởng Dụ lộ ra nụ cười xấu xa.​

"Tiểu Chu thì không cần."​

Người bị nhắc đến ngây ngô ngẩng đầu lên. "Nhưng mà. . . Em. . . Đến muộn. . ."​

Hoàng Thiếu Thiên lập tức nhảy ra: "Là ba tên này kéo dài thời gian làm em đi trễ, không phải lỗi của em mà Chu Trạch Khải em đừng mềm lòng, chúng ta đi pkpkpkpk!"​

"Tôi đồng ý. Sau khi tiểu Chu tới gọi tôi hẳn là còn đủ thời gian gọi ba người bọn họ. Chắc ăn là do chuyện ba tên này làm." Lý Hiên bổ sung.​

Kế đó Chu Trạch Khải bị mười người dắt đi.​

‘Lương tâm mấy người đâu! Mấy người dám nói mình không hề làm gì à!’ Nội tâm bộ ba bị bắt huấn luyện thêm điên cuồng hét lên.​

Đương nhiên không ai dị nghị chuyện Chu Trạch Khải không cần huấn luyện thêm.​

Chu Trạch Khải chính là trung tâm thế giới của bọn họ.​

FIN.​
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook