Hoàn [CMSN Chu Trạch Khải 2021][Chu Diệp] Văn Học Thầm Mến

Magnolia Stellata

Người chơi công hội
Thần Lĩnh
Bình luận
32
Số lượt thích
377
Fan não tàn của
Chu Diệp (´ω`♡)
#1
CHÚC MỪNG SINH NHẬT TIỂU CHU

TƯƠNG LAI SÁNG NGỜI, PHONG QUANG VÔ HẠN

:chu:chu



Author: 每次入坑都太晚

Edit: Vy

Note:

- Bản edit đã được sự đồng ý của tác giả, xin đừng reup.

- Bản edit chỉ đảm bảo 70% độ chính xác​

---​

(1)

Khi Diệp Tu về tới nhà, Chu Trạch Khải đang ngồi ở bàn ăn trong nhà bếp gõ laptop. Thức ăn đã được dọn sẵn, gồm có một đĩa cá chua ngọt, một đĩa trứng xào cà chua, một đĩa rau chân vịt xào tỏi và một bát canh bí đao hầm xương sườn.​

“Tiểu Chu đảm đang quá đi mất.” Diệp Tu ngửi được mùi hương đồ ăn hấp dẫn liền tán thưởng.​

Chu Trạch Khải cười ngại ngùng, gập laptop lại rồi đứng dậy xới hai chén cơm, trong khi Diệp Tu thì đi rửa tay. Lúc trở ra, hắn thấy chén cơm và đôi đũa đã đặt ở trước chỗ mình thường ngồi.​

Sau khi ngồi xuống, Diệp Tu gắp một đũa cá chua ngọt lên nếm thử, cười nói: "Ngon quá à! Sau này cô gái nào gả cho em, nhất định sẽ rất hạnh phúc. Chậc chậc, Tiểu Chu của chúng ta lớn lên đẹp trai như vậy, tính tình lại tốt, tài hoa hơn người, giỏi chuyện bếp núc, xưng đáng được tuyên dương là người đàn ông độc thân hoàng kim của thể kỷ 21. Ai dô ta nói, em đã giữ vững danh hiệu giáo thảo của trường suốt năm năm liền, sao vẫn không có bạn gái thế?”​

Chu Trạch Khải cúi đầu xuống.​

Thấy Chu Trạch Khải không muốn nói nhiều về chủ đề này, Diệp Tu lập tức lái sang chuyện khác: “Thứ kia đó, em vẫn đang viết sao?”​

Chu Trạch Khải giơ muỗng chuẩn bị múc canh, nghe Diệp Tu hỏi vậy liền đáp: “Ừm, vẫn đang viết…”​

“Cố gắng lên! Lão Phùng suốt ngày khen em là thiên tài trăm năm khó gặp đó.” Diệp Tu nói: “Mấy tác phẩm em viết hồi đại học anh có xem qua rồi. Hành văn rất sống động, nhưng mà ngắn quá chừng. Lần này viết xong truyện dài kỳ, em phải gửi một bản xem trước cho anh nha.”​

Chu Trạch Khải giật mình, cái muỗng rơi thẳng vào bát canh. Một vài giọt nước bắn lên mu bàn tay Diệp Tu, khiến hắn vội vàng rụt về theo cơ chế phản xạ tự vệ. Chu Trạch Khải lập tức đứng dậy, rút mấy miếng khăn ướt, chà lau tay giúp hắn.​

“Không sao không sao. Canh không nóng đâu mà, anh không có bị bỏng.” Diệp Tu vội vàng trấn an hắn: “Em xem, tay anh không hề đỏ lên.” Hắn cầm khăn ướt lau qua loa vài cái nữa. Khăn ướt ma sát với những ngón tay thon dài, trắng nõn, dưới ánh đèn vàng ấm áp, đây cũng là cảnh đẹp như một bức tranh.​

Ánh mắt Chu Trạch Khải hơi trầm xuống.​

“Nhưng mà Tiểu Chu nè, sau này nếu em muốn xuất bản sách, nhớ đến tìm anh nha. Anh giúp em thương thảo một cái giá tốt.” Diệp Tu nói: “À đúng rồi, em viết thể loại gì? Anh không xem bản thảo, nhưng đến thể loại em cũng muốn giữ bí mật luôn hả?”​

Chu Trạch Khải im lặng cả buổi, sau đó nói rất khẽ: “Xem như… là phi hư cấu…”​

“Phi hư cấu sao?” Diệp Tu chớp mắt, có hơi ngạc nhiên. Trong ấn tượng của hắn, văn phong của Chu Trạch Khải rất tỉ mỉ và tinh tế, cách hành văn cũng trôi chảy. Nhưng mà, mỗi quyển sách của Diệp Tu là một thể loại và phong cách khác nhau, nên trên phương diện này hắn không có tư cách lên tiếng cho lắm.​

Dù sao, dựa vào tính cách và năng lực của Chu Trạch Khải, việc thay đổi văn phong hẳn là không thành vấn đề.​

Diệp Tu nghĩ như vậy, nên không hỏi thêm nữa. Hắn cầm đũa lên, mỉm cười thưởng thức món ăn ngon.​

Sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh , Diệp Tu không tiếp tục học lên tiến sĩ, mà lại xin vào một nhà xuất bản lớn làm biên tập viên. Ngày thường, vào những lúc rảnh rỗi, hắn thường viết vài bài báo ngắn hoặc bình luận giải trí. Những năm gần đây, Diệp Tu xuất bản không ít sách, tiền nhuận bút cũng nhiều. Bên cạnh đó, hắn còn tìm kiếm và phát hiện nhiều tác giả mới tiềm năng, bởi vậy thanh danh trong giới của Diệp Tu rất tốt --- Theo cách Diệp Tu thường nói, không cần lo cơm áo gạo tiền, có thể làm việc mình yêu thích, thật tốt!​

Chu Trạch Khải là đàn em của Diệp Tu, mới vừa thi đậu nghiên cứu sinh. Ngày thường, ngoài bài vở trên lớp, hắn còn viết tiểu thuyết nhằm kiếm tiền trang trải sinh hoạt phí. Gia đình của Chu Trạch Khải thuộc dạng khá giả, nhưng vì từ nhỏ ba mẹ đã tập cho hắn sống tự lập, thành ra sau khi trưởng thành, tiền học phí và tiền sinh hoạt đều do hắn tự mình làm ra.​

Một lần nọ, Diệp Tu về trường cũ thăm giáo sư Phùng Hiến Quân thì tình cờ gặp gỡ Chu Trạch Khải đến tìm ông thảo luận về bài vở trên lớp.​

Phùng Hiến Quân đắc ý khen ngợi cậu sinh viên mới mà mình vô cùng hài lòng, còn lấy một bản thảo của Chu Trạch Khải ra khoe khoang với Diệp Tu.​

Sau khi đọc xong, Diệp Tu phải công nhận rằng tác phẩm này không tệ chút nào. Vì thế, Diệp giới thiệu cho Chu Trạch Khải nghe về nhà xuất bản mình đang làm việc cũng như chức vụ cá nhân. Hai người làm việc cùng một nơi, tần suất gặp mặt tăng lên, mối quan hệ thân thiết hơn không ít.​

Chỉ có điều, bởi vì công việc ở nhà xuất bản vô cùng nhiều, đôi khi còn phải tăng ca, việc ra vào cổng ký túc xá không mấy thuận tiện, nên Chu Trạch Khải có hơi phiền muộn. Biết được việc này, Diệp Tu thoải mái đề nghị hắn chuyển đến nhà của mình.​

Khu nhà Diệp Tu thuê có vị trí rất tốt, bất kể là đi học hay đi làm đều rất thuận lợi, trang thiết bị lắp đặt chưa tới hai năm, vô cùng tiện nghi. Quả thật không dễ dàng tìm được nơi như vậy, nên đương nhiên Chu Trạch Khải không có ý kiến.​

“Đừng khách sáo, nhà anh có một phòng để trống, bỏ đó hoài thì lãng phí lắm. Em dọn đến đây còn có thể cho nó chút ít hơi người.” Diệp Tu nói, “Tiền thuê nhà hả? Không cần đâu, em là đồ đệ lão Phùng tâm đắc nhất, anh chiếu cố em là chuyện nên làm mà. Nếu em thấy ngại, vậy thì chuyện dọn dẹp giao cho em hết đó. Ha ha, em cũng biết rồi á, thời gian làm việc của anh không có cố định, thỉnh thoảng còn phải đi công tác nữa, vậy nên anh ít khi dọn nhà lắm.”​

Chu Trạch Khải suy nghĩ, cũng không định sĩ diện cãi láo, nhanh chóng gật đầu đồng ý.​

Từ đó, hai người chính thức bước vào thời kỳ sinh hoạt chung dưới một mái nhà.​

Không thể không nói, Chu Trạch Khải là một khách trọ vô cùng hoàn mỹ. Tính hắn trầm lặng ít nói, là con dân đảng ưa sạch, ngày thường Diệp Tu còn có thể thảo luận và nghiên cứu các vấn đề chuyên môn với hắn. Dù là thế, hai người vẫn không thể xem là bạn bè của nhau. Bởi vì ngoài chuyện công việc, cả hai rất ít khi tán gẫu những vấn đề khác, nhưng so với chủ thuê và khách trọ hay đàn anh và đàn em, bọn họ thân thiết hơn một chút.​

Nhưng Ngụy Sâm, gã đồng nghiệp của Diệp Tu lại có một quan điểm vô cùng to gan lớn mật. Một lần nọ, Ngụy Sâm đến nhà Diệp Tu để thảo luận về chuyến công tác sắp tới. Hắn đốt một điếu thuốc, vẻ mặt sâu không lường được, hỏi: “Chú mày nuôi người tình nhỏ trong nhà từ lúc nào đấy?”​

“Phong thái nhà văn của ông đâu? Ánh mắt gì thế hả? Tiểu Chu là đàn em, đồng nghiệp kiêm bạn cùng phòng của tui.”​

“Đừng cố gắng giải thích, giải thích tức là mày đang chột dạ.” Ngụy Sâm chỉ vào hai mắt của mình: “Tao đã sớm nhìn thấu hồng trần, chưa một lần phán sai, bầu không khí giữa hai đứa mày rất kỳ lạ.”​

“… Ha ha.” Diệp Tu nói.​

(2)

Đêm nay, Diệp Tu nhận được thông báo khẩn cấp của cấp trên, rằng ngày mai hắn phải đi công tác ở phương Nam, cần chuẩn bị gấp cả hành lý lẫn tài liệu. Hai việc lớn chất chồng một chỗ buộc hắn phải thức đêm làm việc. Hai ngày trước, hắn viết bản thảo cả đêm nên bây giờ vô cùng mệt mỏi. Đến khi chuẩn bị xong tài liệu, hai con mắt hắn đã muốn dính chặt vào nhau.​

Diệp Tu cầm đồng hồ điện tử trên bàn làm việc lên để hẹn báo thức. Hắn định ngủ một giấc nhỏ, rồi mới thức dậy thu xếp hành lí. Trong lúc mơ màng, hắn cảm giác có tiếng gõ cửa phòng. Chốc lát sau, có người đến gần, nhẹ nhàng ôm hắn về giường. Sau đó, hình như lại có tiếng bước chân, âm thanh mở chốt cửa tủ và âm thanh kéo khóa.​

Diệp Tu mở mắt, miễn cưỡng nhìn ra một người đang ngồi trên sàn nhà, không biết đang bận rộn làm cái gì.​

Trong đầu là một mảnh hỗn độn, ngay lúc hắn muốn nhìn rõ ràng hơn thì đối phương đã đứng dậy đi tới trước giường hắn, đứng một hồi lâu, sau đó chậm rãi áp sát vào.​

Diệp Tu cảm giác được một thứ gì đó mềm mại chạm lên mặt của mình.​

Đêm nay, Diệp Tu ngủ rất sâu. Hắn không biết lỗi do đồng hồ báo thức không reo, hay tại vì mình không nghe thấy. Lúc hắn tỉnh dậy thì đã hơn sáu giờ sáng rồi. Diệp Tu ngồi dậy, thấy trên sàn nhà cuối chân giường có một cái vali đã được thu xếp cẩn thận.​

Hắn mở vali ra xem, bên trong đặt một hàng quần áo đã được xếp gọn gàng và dụng cụ vệ sinh cá nhân, thậm chí có cả thuốc uống thường dùng. Dép lê được gói lại trong túi giấy, nhằm đề phòng bụi đất dính lên quần áo.​

Diệp Tu khẳng định, mình không hề có tật mộng du. Cho dù là có mộng du đi chăng nữa thì hắn cũng sẽ không sắp xếp hành lí gọn gàng được đến mức độ này.​

Người bị tình nghi, Chu Trạch Khải có thói quen chạy bộ mỗi sáng, lúc này hiển nhiên không có mặt ở nhà.​

Diệp Tu lắc đầu, vẫy rớt mớ suy nghĩ kỳ quái của mình. Hắn nhét thêm tài liệu cần dùng vào vali, sau đó đi rửa mặt, rồi vội vàng chạy đến nhà ga.​

Chuyến công tác này của Diệp Tu, việc chính là đến tham dự buổi giao lưu tác giả của một diễn đàn. Ở đây, hắn nhìn thấy Tô Mộc Tranh, cô em gái đã lâu ngày không gặp.​

Ở thời điểm hiện tại, Tô Mộc Tranh đã là một nữ tác giả nổi tiếng, fans hâm mộ nhiều vô số kể. Lúc nhìn thấy Diệp Tu, Tô Mộc Tranh không hỏi hắn những vấn đề về công việc, mà chỉ quan tâm đến tình hình của hắn gần đây.​

“Anh hả? Không tệ không tệ! Ăn ngon, ngủ ngon, không có phiền não.” Diệp Tu nói.​

“Thảo nào sắc mặt anh tốt hơn trước nhiều lắm, có hơi mập ra rồi đó.” Tô Mộc Tranh nói: “Xem ra, anh bắt đầu làm việc và nghỉ ngơi đúng giờ rồi ha! Cơm nước cũng có vẻ không tệ… Sao vậy? Em sắp có chị dâu hả?”​

Diệp Tu ho khan.​

“Ngại ngùng cái gì, nói em nghe xem nào.” Tô Mộc Tranh cười tủm tỉm: “Chị dâu xinh đẹp không? Tính tình tốt không? Hai người quen nhau thế nào vậy?”​

“… Thật sự không có mà.” Diệp Tu nói: “Nếu có người tốt đến như vậy, ca em đã đem đi khoe khắp nơi rồi.”​

“Vậy thì... có ai theo đuổi anh không? Anh em xuất sắc như vậy, làm gì có chuyện không có ai theo đuổi anh chớ?”​

“Không có người nào hết á.”​

Thấy Tô Mộc Tranh có vẻ không tin, Diệp Tu cũng bắt đầu nhận ra điều gì đó không đúng: “Sao đấy? Em lại nghe được lời đồn nào nữa ư?”​

Tô Mộc Tranh lắc đầu: “Em đoán một chút thôi. Được rồi, giờ nói chuyện chính nè, diễn đàn thanh niên lần này…”​

Diệp Tu vốn tưởng rằng, mấy tình tiết máu chó Tô Mộc Tranh thường kể chỉ có trong phim. Nào ngờ mấy ngày sau nó lại thật sự xảy ra.​

Ba ngày sau, buổi tọa đàm kết thúc. Lúc Diệp Tu về đến nhà, hắn phát hiện có điều gì đó không được bình thường. Hiện tại mới hơn bảy giờ tối, cửa chính không khóa và giày đặt ngay ngắn, chứng tỏ Chu Trạch Khải đang ở nhà, thế nhưng mà căn nhà lại chìm trong bóng tối đen như mực, yên tĩnh một cách bất thường.​

“Tiểu Chu?” Diệp Tu gọi, nhưng không có tiếng đáp lại. Diệp Tu cảm thấy không đúng, nên vội vàng chạy đến phòng Chu Trạch Khải.​

Bên trong chỉ có một vài tia sáng phát ra từ màn hình bảo vệ của laptop để trên bàn. Diệp Tu xem xét toàn cảnh xung quanh, thấy chăn trên giường hơi phồng lên.​

Diệp Tu đi đến bên giường, sau đó vén chăn ra. Trong bóng tối, Chu Trạch Khải ôm hai tay, không ngừng run rẩy. Hắn thử đặt tay lên trán đối phương. Khá lắm! Nóng đến mức có thể luộc trứng gà luôn rồi.​

Diệp Tu vội vàng mở đèn ngủ, rồi chạy đi lấy nhiệt kế đưa cho Chu Trạch Khải, bảo hắn đo thân nhiệt.​

Nhìn con số xấp xỉ 40 hiển thị trên thân nhiệt kế, mày Diệp Tu nhíu lại. Thấy Chu Trạch Khải lại bắt đầu mơ mơ màng mang, hắn bèn đỡ Chu Trạch Khải ngồi dậy, cẩn thận khoác thêm một cái áo lông dày cộm.​

“… Học trưởng.” Chu Trạch Khải thì thào hai chữ.​

“Ngoan, đừng nói chuyện. Anh đưa em đi bệnh viện.” Diệp Tu dùng lực đỡ Chu Trạch Khải đứng lên, kè hắn ra cửa.​

Bệnh viện cách nhà Diệp Tu không xa, đêm nay cũng không có nhiều người bệnh. Diệp Tu kè Chu Trạch Khải đi khám không mất quá nhiều thời gian. Nhưng mà, cảm cúm và viêm dạ dày cấp tính, tuy không phải bệnh tình nghiêm trọng gì, nhưng quá trình trải qua nó thì hết sức giày vò. Cũng may là sau khi tiêm hạ sốt và truyền nước biển, Chu Trạch Khải đã tỉnh táo lại phần nào, chỉ cần ở lại bệnh viện một đêm là có thể về nhà.​

Diệp Tu nhẹ nhàng thở ra.​

Hắn đỡ Chu Trạch Khải nằm xuống, rót một cốc nước đặt lên đầu giường cho Chu Trạch Khải, rồi dặn dò: “Em nghỉ ngơi đi. Anh về nhà lấy ít đồ, với cả mua cháo cho em luôn.”​

Chu Trạch Khải gật đầu, lí nhí nói cảm ơn anh.​

Bây giờ mới bắt đầu nấu cháo thì đã quá trễ rồi, sau khi về đến nhà Diệp Tu liền gọi điện thoại đặt thức ăn ngoài, rồi đến phòng Chu Trạch Khải tìm kiếm --- Vừa nãy đi gấp quá, hắn cũng có hơi hoảng, thành không mang theo chứng minh nhân dân và bảo hiểm của Chu Trạch Khải. Phía bệnh viện đang chờ bổ sung hồ sơ. Diệp Tu tìm thấy ví tiền của Chu Trạch Khải trên bàn làm việc, nào ngờ hắn không cẩn thận đụng trúng chuột máy tính, màn hình lập tức sáng lên.​

Chu Trạch Khải không có tâm tư đề phòng người lạ nên chẳng thèm cài mật khẩu. Laptop trực tiếp khôi phục giao diện cũ. Diệp Tu nhìn lướt qua, hắn nhận ra đây là giao diện trang web văn học mạng quy mô nhất hiện nay.​

“Hóa ra Tiểu Chu đăng bài ở đây!” Phát hiện này chạm trúng điểm hứng thú của Diệp Tu. Hắn kéo ghế ra, ngồi xuống trước máy tính. Nhưng mà sau khi đọc xong ba chương đầu, Diệp Tu nhận ra tác phẩm này có chỗ nào đó không đúng cho lắm. Xem thêm lát nữa, hắn đã tìm được đáp án. Chu Trạch Khải dùng chính cuộc sống thường ngày của bọn họ làm chất liệu viết thành quyển tiểu thuyết này, thậm chí còn ghi lại không ít cuộc hội thoại hằng ngày của hai người.​

Vẫn là chất văn mang nét đặc trưng của Chu Trạch Khải, cho dù hắn sử dụng ngôi tự thuật thứ ba đi chăng nữa, thì những hàng chữ ấy vẫn mang theo cảm tình dạt dào.​

… Khá lắm, thể loại phi hư cấu cái gì, gọi là nhật ký thầm mến luôn đi cho nhanh.​

Nhiệt độ của quyển sách này rất cao, thu hút một lượng theo dõi và tương tác vô cùng lớn. Ý kiến nửa nọ nửa kia, nhưng có thể tổng kết lại như thế này: dạt dào tình cảm, mộc mạc thật thà, quỳ cầu chương mới. Còn có không ít người hào hứng đoán mò diễn biến chương sau.​

Diệp Tu nhìn thấy một cái tên quen thuộc.​

Phong Sơ Yên Mộc: Đừng nghe lời mấy chị em ở trên xúi bậy. Thời điểm này chưa thích hợp để tỏ tình đâu, hai người vẫn còn thiếu một ít xúc tác nữa. Trạng thái hiện tại của hai người rất tốt, bình bình đạm đạm cùng nhau trải qua ngày tháng đã là rất tốt rồi.​

Diệp Tu nheo mắt, tựa lưng vào ghế dựa, suy nghĩ từ từ bay xa, đến khi nhân viên giao thức ăn gõ cửa mới định thần lại.​
Diệp Tu rót cháo vào cặp lồng giữ nhiệt, mang theo một ít đồ dùng cá nhân. Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Diệp Tu lấy điện thoại ra...​

“Mộc Tranh, là anh.” Sau khi điện thoại kết nối, Diệp Tu bình thản nói: “Anh có chuyện này cần nhờ em giúp đỡ một chút.”​

(3)

Chu Trạch Khải còn trẻ tuổi, sức khỏe lại tốt, cho nên chỉ cần truyền ba chai nước biển là ổn. Tuy sắc mặt của hắn vẫn tái nhợt, cơ thể còn hơi mất sức, cũng không ăn quá nhiều dầu mỡ, nhưng trên phương diện tinh thần đã không có vấn đề gì nữa.​

Mấy ngày này, Diệp Tu xin nghỉ phép, ở nhà chăm sóc Chu Trạch Khải. Mỗi ngày đều thay đổi thực đơn, hôm nay là thịt bằm, ngày mai là cá lóc, mẫu mã đa dạng đến mức có thể đủ điều kiện mở tiệm bán luôn rồi. Trái với nỗi băn khoăn trong lòng Chu Trạch Khải, Diệp Tu lại vô cùng thoải mái.​

“Không sao, hai ngày nay anh không có việc gì quan trọng cả, không đến văn phòng cũng chẳng bị làm sao. Hơn nữa, người bệnh Tiểu Chu rất nghe lời, dễ chăm sóc nữa. Nấu dăm ba loại cháo sao có thể làm khó được ca đây!!” Diệp Tu cười: “Nhưng mà Tiểu Chu nè, chuyện này em định giải thích thế nào đây?! Bình thường em chăm sóc anh tốt lắm mà, sao đến lượt mình lại hỏng bét vậy hả?!”​

Chu Trạch Khải gục đầu xuống.​

Diệp Tu thò tay chọt chọt bả vai Chu Trạch Khải: “Được rồi, em mau khỏe lên đi, anh vẫn đang chờ từng ngày để được xem tiểu thuyết mới của em đây!!”​

Trên mặt Chu Trạch Khải lập tức lộ ra chút ít chột dạ, hắn vô thức đảo mắt nhìn sang laptop của mình. Diệp Tu không nhận ra hắn hơi mất tự nhiên, chậm rãi thu dọn bát đũa dơ mang ra ngoài.​

Chờ khi cửa phòng khép lại hoàn toàn, Chu Trạch Khải vội vàng mở máy tính lên. Hắn không có thói quen ngâm bản thảo, cũng không có ký hợp đồng, nhưng lịch đăng chương mới vô cùng ổn định. Đây là lần đầu tiên quy tắc bị phá vỡ. Cho nên khi Chu Trạch Khải đăng nhập vào diễn đàn, quả nhiên khu bình luận dưới truyện của hắn đã nổ tung, đủ thể loại quỳ cầu chương mới với cả mắng hắn bỏ hố không lấp. Chu Trạch Khải tùy ý xem qua, phát hiện có người lên tiếng giải thích giùm mình.​

Phong Sơ Yên Mộc: Từ trước tới nay đạo đức nghề nghiệp của vị tác giả này rất tốt. Lần này đột ngột ngừng cập nhật, một là trong nhà có việc gấp, hai là bị bệnh rồi. Vả lại sáng tác là việc cần sử dụng nhiều tế bào não, quyển tiểu thuyết này còn lấy tình yêu của chính tác giả làm nguồn cảm hứng, cho nên độc giả tụi mình nên kiên nhẫn một chút.​

Đối với ID này, Chu Trạch Khải không xa lạ gì cả. Mỗi lần hắn cập nhật chương mới, ID này đều để lại bình luận. Không phải kiểu giục chương hay giật tem thường thấy, mà là những suy nghĩ và lời khuyên.​

Không thể không nói, những lời khuyên của người này vô cùng hữu ích, hiệu quả cũng cao, quả thật đã giúp Chu Trạch Khải rất nhiều --- trên một vài phương diện.​

Bây giờ, cô gái này còn lên tiếng giải thích giùm hắn nữa.​

Lòng Chu Trạch Khải hơi rục rịch. Hắn bấm vào ID Phong Sơ Yên Mộc, gửi lời mời kết bạn.​

Phong Sơ Yên Mộc đang online, cho nên chấp nhận lời mời kết bạn của Chu Trạch Khải rất nhanh.​

Phong Sơ Yên Mộc: Ôi đại thần, anh đang online sao? Gần đây không thấy anh cập nhật chương mới.​

Nhất Thương Xuyên Vân: Ừm, bị bệnh.​

Phong Sơ Yên Mộc: Ra vậy, tôi cũng đoán thế. Hiện tại anh đã khỏe lại chưa?​

Nhất Thương Xuyên Vân: Tốt nhiều rồi, cảm ơn bạn.​

Phong Sơ Yên Mộc: Tốt quá rồi. Sức khỏe là vốn liếng của cách mạng đó, anh không được phép qua loa nha. À đúng rồi, thời gian anh bị bệnh, người anh thầm mến có chăm sóc anh không?​

Nhất Thương Xuyên Vân: ?!​

Phong Sơ Yên Mộc: Ha ha, anh không chối được đâu. Tôi đã sớm nhìn thấu chân tướng đằng sau quyển tiểu thuyết kia rồi. Tôi rất tin tưởng vào tương lai của hai anh đó!​

Nhất Thương Xuyên Vân: …​

Phong Sơ Yên Mộc: Đừng coi thường trực giác của tôi nha. Lời văn của anh quá chân thực rồi. Nếu không tự mình trải qua, làm sao có được loại hương vị đó. Anh nghe tin người đó quay về trường cũ thăm giáo sư liền tìm đủ mọi cách đi gặp gỡ người ta, trước khi vào cửa còn suy nghĩ xoắn xuýt nữa. Anh lợi hại lắm đó anh biết không? Anh thầm mến người ta nhiều năm như vậy, đến hôm nay vẫn có thể giữ nguyên sơ tâm của mình. Nếu tôi là người đó, biết được có người thầm thích tôi như vậy, tôi nhất định sẽ rất vui vẻ.​

Nhất Thương Xuyên Vân: Không phải tôi…​

Phong Sơ Yên Mộc: Được được được, không phải anh, không phải anh. Vậy lần này anh bị bệnh, người đó có chăm sóc anh không?​

Nhất Thương Xuyên Vân: …​

Phong Sơ Yên Mộc: Tôi hiểu rồi. Xem ra người đó chăm sóc anh rất tốt. Anh cố gắng lên nha, bước đệm đã chuẩn bị rất tốt rồi. Anh cứ để người đó quen dần với lối sinh hoạt như vợ chồng này đi. Chờ tới khi người đó không thể sống thiếu anh thì anh phải lập tức tỏ tình đó nha!​

Phong Sợ Yên Mộc gửi tin nhắn này xong thì offline luôn. Chu Trạch Khải ngồi nhìn avatar xám ngắt của cô nàng, thật sự không nói nổi thành lời.​

Lúc đọc những bình luận kia, hắn đã từng thử hình dung, đây nhất định là một cô gái chơi hệ nữ thần vừa dịu dàng vừa tốt bụng. Nào ngờ khi nói chuyện riêng thế này, cô ấy lại rất hoạt bát đáng yêu, còn có một chút lém lỉnh nữa.​

Ừm, có chút giống học trưởng nhà mình.​

… Ngừng ngừng ngừng, Chu Trạch Khải mày bị sao vậy? Chu Trạch Khải, tỉnh táo lại đi! Nhìn ai cũng thấy giống Diệp Tu là như thế nào?!​

Lúc Chu Trạch Khải còn đang suy nghĩ lung tung, ‘học trưởng của hắn’ chậm rãi đi vào, mỉm cười hỏi han: “Tiểu Chu, tối nay ăn thịt băm trứng chưng cách thủy được không? Anh nhớ em thích ăn món này lắm.”​

Bỗng dưng, Chu Trạch Khải cảm thấy tâm can vừa mềm mại vừa ấm áp.​

Ngày tháng chậm rãi trôi qua. Dường như lối sống sinh hoạt vẫn đi theo guồng quay cũ, nhưng lại giống như đã xảy ra khác biệt gì đó rất lớn.​

Chu Trạch Khải phát hiện, so với ngày xưa, chủ đề nói chuyện của mình và Diệp Tu đã phong phú hơn nhiều lắm. Trước kia, bọn họ chỉ tập trung vào các nội dung liên quan đến sáng tác và công việc. Nhưng hiện tại, thỉnh thoảng Diệp Tu sẽ chủ động nói với hắn một ít chuyện trong nhà, ví dụ như ba mẹ làm nghề gì, thậm chí là than phiền rầu rĩ về cậu em trai nào đó cứ gọi điện thoại đến hối thúc anh trai vô sỉ mau mau về nhà. Mà Chu Trạch Khải cũng dần cởi mở hơn. Không chỉ về chuyện ba mẹ, bạn bè, hắn còn chủ động thảo luận Diệp Tu về một vài cảm nhận và giác ngộ thường nhật.​

Bọn họ trò chuyện với nhau càng nhiều, hắn lại càng ngạc nhiên, rồi tự vui vẻ một mình. Chu Trạch Khải chưa từng gặp người nào phù hợp với bản thân trên tất cả phương diện như Diệp Tu vậy.​

Mỗi đêm, Chu Trạch Khải sẽ chôn mình trong phòng, chong đèn ngồi viết tiếp quyển sách ‘phi hư cấu’ của mình. Hắn đem tất cả những vui vẻ, mâu thuẫn trong lòng ra, cất giấu chúng dưới những hàng chữ. Chu Trạch Khải hiểu rõ, thời gian càng dài, hắn sẽ càng không thỏa mãn với mối quan hệ của cả hai lúc này. Hắn khao khát có thể tiến thêm bước nữa với Diệp Tu. Sống cùng nhau dưới một mái nhà, mỗi giây mỗi phút trôi qua đều là tình nùng mật ý, nhưng cũng lo lắng vô cùng, bởi vì mọi hành động của Diệp Tu rất có thể sẽ trở thành cọng rơm cuối cùng nghiền nát sự tỉnh táo của hắn.​

Nếu bọn họ vẫn chỉ là bạn bè, vậy thì không thể bắt đầu bất cứ thứ gì.​

Liệu mình có nên... tỏ tình?​

Chu Trạch Khải đem tất cả những suy nghĩ này ghi vào trong chương mới. Hắn vừa cập nhật không bao lâu, Phong Sơ Yên Mộc đã nhắn tin tới.​

Phong Sơ Yên Mộc: Tôi cảm thấy thời điểm này vô cùng thích hợp để tỏ tình. Anh thích người ta nhiều năm như vậy, cũng đã chuẩn bị thật lâu. Tỏ tình chính là cách thức anh thể hiện rằng mình rất tôn trọng đối phương và bàn giao tình cảm của mình cho người đó. Mặc kệ kết quả thế nào, anh cứ cố gắng hết sức mình là được rồi. Hơn nữa, hai anh đều là người trưởng thành, đừng đắn đo lưỡng lự nữa! Mạnh mẽ lên nào, tôi tin tưởng anh đó! ❤~(▔▽▔~)​

Chu Trạch Khải im lặng một lát, vừa định trả lời thì cả gian phòng đột nhiên tối sầm lại. Chu Trạch Khải vội vàng nhìn ra cửa sổ, thấy các tòa nhà bên cạnh cũng tối đen như mực.​

Đây là… cúp điện rồi sao?​

Chu Trạch Khải im lặng, cầm điện thoại lên xem. Group QQ của khu chung cư liên tục nhảy ra tin nhắn mới. Ban quản lý và chủ đầu tư không ngừng nói xin lỗi, cam kết sẽ cho người đến kiểm tra và khôi phục hệ thống điện ngay lập tức. Chu Trạch Khải thở dài, đóng laptop lại, rồi nằm gục ra bàn, nhắm mắt suy nghĩ.​

Lần này, ban quản lý chung cư nói được làm được.​

Không đợi Chu Trạch Khải ngộ ra cái gì, đèn phòng đã thình lình sáng lên, Hắn ngơ ngác ngồi dậy, trong đầu vẫn là một mớ hỗn độn rối ren.​

Đúng lúc này, phòng bên cạnh truyền đến tiếng dép lê của Diệp Tu, vẻ mặt còn có hơi lo lắng.​

“Tiểu Chu, em rành máy tính hơn anh. Vừa nãy đột nhiên cúp điện, máy tính của anh khởi động không lên…” Diệp Tu vuốt vuốt tóc, rầu rĩ không vui: “Haiz, sớm biết vậy anh mua laptop xài rồi. Máy tính bàn phiền phức quá đi thôi.”​

Chu Trạch Khải vội vàng đứng lên: “… Để em xem.”​

Máy tính không gặp sự cố gì to tát cả, Chu Trạch Khải thao tác vài cái, màn hình đã sáng lại bình thường. Diệp Tu đang định khen ngợi hắn vài câu thì chuông cửa bỗng nhiên vang lên.​

Diệp Tu chạy đi mở cửa, Chu Trạch Khải nán lại phòng cậu, cẩn thận kiểm tra toàn bộ máy tính. Hắn mở trình duyệt lên, ứng dụng liền trực tiếp chuyển đến trang web chủ nhân máy tính xem dở trước khi tắt máy.​

Một giao diện quen thuộc bất ngờ hiện lên, não Chu Trạch Khải liền trống rỗng. Hắn máy móc chuyển tầm mắt đến góc phải màn hình, nơi hiển thị avatar ID, rồi chậm chạp đảo mắt trở lại giữa màn hình.​

Trên giao diện trình duyệt chính là tin nhắn riêng giữa hắn và Phong Sơ Yên Mộc.​

… Tôi tin tưởng anh đó ❤~(▔▽▔~)​

Hiền tại hắn thấy icon cuối câu này vô cùng lố bịch.​

Cả người Chu Trạch Khải như bị dìm vào nước lạnh, lỗ tai đầy nước rất khó chịu, hô hấp cũng cực kỳ khó khắn. Hắn gõ đầu mấy cái, cứ mờ mịt ngồi ở đó, không thể suy nghĩ bất cứ thứ gì.​

Sau khi nhận quà xin lỗi của ban quản lý chung cư, Diệp Tu trở về phòng. Nhìn thấy sắc mặt Chu Trạch Khải trắng bệch, hắn hoảng sợ bước nhanh hơn, đồng thời nhìn qua màn hình máy tính.​

Diệp Tu 'à' một tiếng.​

Chu Trạch Khải chậm chạp hoàn hồn, lúc nhìn Diệp Tu, hắn bỗng nhiên thấy ấm ức. Chu Trạch Khải cho rằng mình ngụy trang rất tốt. Nào ngờ Diệp Tu đã biết hết tất cả, nhưng lại chẳng hề nói ra, còn phải cầm tài khoản phụ đến nói lời khách sáo với hắn.​

Chu Trạch Khải không đoán được ý định của Diệp Tu là gì, cũng không biết anh nghĩ về mình như thế nào. Giờ phút này, hắn thấy mình cứ như một thằng hề chạy qua chạy lại, trông vô cùng nực cười.​

“Học trưởng, tại sao…” Thật lâu sau, Chu Trạch Khải mới nói khẽ.​

Diệp Tu rủ mắt xuống, suy nghĩ một lát rồi hỏi lại: “Tiểu Chu, em không thích anh hả?”​

Bao nhiêu ấm ức trong lòng hắn suýt chút nữa thì tràn ra.​

… Em đương nhiên thích anh rồi!​

Trước khi áp suất thấp xung quanh người Chu Trạch Khải hóa thành mưa bụi mịt mù, Diệp Tu đột nhiên giơ tay, ngón cái và ngón trỏ tạo thành hình tròn, búng lên trán Chu Trạch Khải một cái.​

Chu Trạch Khải lập tức phản xạ có điều kiện. Hắn đè cái tay đang làm càn trên trán mình lại, mở to mắt nhìn Diệp Tu.​

Diệp Tu tì thắt lưng lên bàn làm việc, thu lại dáng vẻ tươi cười, thật nghiêm túc nói với hắn: “Em cho rằng, anh sẽ tùy tiện để một người xa lạ dọn vào nhà mình ở hay sao?”​

Đôi mắt Chu Trạch Khải mở lớn hơn.​

“Nếu anh không có thiện cảm với em, sao có thể để em ở lại đây lâu đến như vậy?”​

Trên mặt Chu Trạch Khải lộ ra biểu cảm không thể tin tưởng.​

“Ngay cả cửa phòng mình anh cũng không khóa, còn cho phép em ra vào tùy ý. Điều này chưa đủ rõ ràng sao?” Diệp Tu thở dài: “Haiz, ca còn cho rằng mị lực của mình lớn lắm. Nào ngờ lâu như vậy rồi mà Tiểu Chu chẳng chịu làm gì cả. Anh chỉ còn cách chạy đi mượn tài khoản phụ đến động viên em một chút. Coi bộ là do anh hiểu lầm ý của em rồi.”​

Diệp Tu nói xong liền đứng thẳng người dậy, giả vờ đi ra ngoài.​

Chu Trạch Khải vội vàng bật dậy, nắm lấy cổ tay của Diệp Tu, giọng nói có hơi run: “Diệp Tu!”​

Diệp Tu quay đầu lại: “… Không gọi anh là học trưởng nữa hả?”​

Đầu óc Chu Trạch Khải bây giờ tuôn trào tất cả vốn liếng văn chương tích góp suốt mười mấy năm trời, nhưng lại không nhận ra bất kỳ chữ nào, cũng không biết phải nói cái gì. Miệng hắn hết đóng rồi lại mở, mất cả buổi trời mới thốt ra nổi một câu: “Vậy… vậy sau này, anh cũng đừng khóa cửa phòng được không?”​

Diệp Tu ngơ ngác, sau đó thì bật cười ha hả, mất hồi lâu mới dừng lại được, nói: “Tiểu Chu, dù sao thì em cũng là nhà văn mà. Lúc tỏ tình em có thể dùng từ ngữ lãng mạn bay bổng một xíu được không?”​

Chu Trạch Khải chăm chú nhìn thẳng vào mắt Diệp Tu.​

Đáy lòng Diệp Tu mềm nhũn ra. Hắn vươn tay búng lên trán Chu Trạch Khải một cái nữa.​

“Nếu người đó vẫn là em... thì anh sẽ không khóa.”​

(5)

Quân Mạc Tiếu: Mộc Tranh, cảm ơn em nhiều! Em vừa giúp anh một chuyện lớn lắm luôn đó.​

Mộc Vũ Tranh Phong: Không có gì, hai anh đến được với nhau là tốt rồi.​

Quân Mạc Tiếu: À anh có một thắc mắc. Em nhận ra Nhất Thương Xuyên Vân là Tiểu Chu từ lúc nào thế?”​

Mộc Vũ Tranh Phong: Tình cờ thôi á. Tú Tú vô tình nhìn thấy một quyển sách mới, cảm thấy rất ổn nên đã đề cử nó trong group chat. Chủ biên Dụ bên Lam Vũ xem xong liền nói là nhân vật nam chính trong cuốn sách này rất giống anh, cho nên tụi nên mới ra tay điều tra, không ngờ lại phát hiện được chân tướng bí ẩn.​

Quân Mạc Tiếu: Không đúng nha! Anh là người trong cuộc, nhận ra là điều bình thường hết sức. Nhưng tụi em là người ngoài thì điều tra thế nào được?!​

Mộc Vũ Tranh Phong: Trong mấy năm đại học, Chu Trạch Khải từng đại diện nhà trường viết không ít báo, cho nên mọi người có ấn tượng với cách hành văn của cậu ấy cũng là điều dễ hiểu thôi mà. Vả lại, anh biết rồi đó, tổ đội điều tra của bọn em oách lắm luôn nhé. Dụ Văn Châu, Tiêu Thời Khâm và Trương Tân Kiệt đều ở trong group chat mà. Xác định thân phận của Chu Trạch Khải chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay thôi~​

Quân Mạc Tiếu: … Ôi má ơi!!! Vậy túm lại có bao nhiêu người biết chuyện của tụi anh rồi?​

Mộc Vũ Tranh Phong: Không ấy anh hỏi là có bao nhiêu người không biết đi ~ Tụi em đều theo dõi tiến độ cập nhật chương mới mà. Trên diễn đàn còn có mấy nhóm fans CP của hai người nữa, anh muốn vào xem một chút không?​

Quân Mạc Tiếu: … Không cần đâu, không cần đâu.​

END
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook