Hoàn [Augenstern 2021][Lâm Phương] Bóng

Trời Sao

Dụng tẫn tâm ta, nâng gót chân người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
433
Số lượt thích
1,964
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ, Lâm Kính Ngôn
#1

(Cre: 奶油花)

BÓNG

Tác giả: 捡玉.
Edit: Trời Sao.
Sản phẩm thuộc project Augenstern - Chúc mừng sinh nhật Phương Duệ 2021.


☆​


Đêm hè náo nhiệt. Phương Duệ và Lâm Kính Ngôn sóng vai đi dọc con đường rợp bóng cây. Nhàn nhã, yên bình, trầm mặc ngập trong gió.

Họ thường tản bộ như thế này, không nhiều lời, chỉ có tiếng bước chân. Gót chân chạm đất sinh ra tiếng lộc cộc như một sợi tơ vô hình kết nối cổ chân, kết nối ngón áp út của bọn họ. Mỗi bước đi đều tác động tới thần kinh, tới nhịp tim của đối phương, khiến bọn họ giờ nào khắc nào cũng rõ ràng, bên cạnh mình có một người bạn vĩnh cửu, có một trái tim mãi mãi đập chung nhịp với mình.

Cuộc tản bộ đêm nay tựa hồ cũng chỉ như bao buổi tối khác, nhưng trọng bụng cả hai đều biết, thật ra đã tới lần cuối - lần cuối họ được mang danh hợp tác.

Ngày mai Lâm Kính Ngôn phải đi rồi, mà từ nay về sau, bọn họ sẽ chiến đấu vì phần riêng của mình. Đã từng là chiến hữu có thể giao lưng mình cho đối phương, giờ đây sẽ phải đề phòng bốn phía để không bị người kia đâm dao vào lưng mình, bởi vì người đó, có lẽ quen thuộc sống lưng của mình còn hơn chính bản thân mình.

Những tưởng đã cầm tay người thì sẽ chẳng buông ra, đã đi cùng đường với người thì sẽ chẳng chia xa, hôm qua đã có, hôm nay vẫn sẽ ở đó, thuận theo tự nhiên mà tiếp tục như vậy đến hết ngày mai, tới tận vĩnh hằng. Khi ngã rẽ này xuất hiện, bọn họ hợp tác đã được bốn năm.

Thế nhưng đời người có bao nhiêu lần bốn năm.

Sợi tơ căng ra rồi đứt đoạn, lực hút bên cạnh đột nhiên bị thủy triều cuốn đi, mang cả phần ủng hộ khiến người an tâm kia nhấn chìm giữa dòng nước. Thế nhưng, Phương Duệ không để nỗi buồn quá lớn nào đối với việc Lâm Kính Ngôn rời đi. Huấn luyện vẫn thế, vẫn là cách cư xử hàng ngày, vẫn là những biểu cảm hàng ngày, không tim không phổi trêu chọc đùa giỡn, hệt như người sắp đi không phải hắn đã cùng giúp đỡ lẫn nhau suốt bốn năm, không phải hợp tác thân thiết nhất, mà là một người qua đường chẳng mấy quan trọng. Bình tĩnh đến đáng sợ.

Trong lòng hắn đương nhiên biết rõ. Hắn đã là đội phó Hô Khiếu, là tuyển thủ hàng sao. Cho dù không muốn đến nhường nào, hắn cũng chỉ có thể cứng rắn nhét hết vào dưới một lớp giáp cứng, kể cả khi trên lớp giáp cứng đó máu tươi đã đầm đìa. Hắn phải khiến người khác, khiến Lâm Kính Ngôn tin tưởng rằng hắn có thể gánh vác Hô Khiếu, tiếp quản trọng trách từ tay Lâm Kính Ngôn, tiếp tục chạy về phía trước.

Nóng, không muốn nói chuyện. Bọn họ miễn cưỡng đứng bên đường, lá cây dưới chân xào xạc, đi kèm với tiếng ve than thấu tai văng vẳng.

"Ngày mai em ra sân bay tiễn anh." Giọng nói của Phương Duệ bình thản, ánh mắt không tập trung trên người Lâm Kính Ngôn mà nhìn vào bóng cây uốn lượn dưới ánh đèn vàng mờ mờ. Khóe môi hắn như một đường thẳng, chẳng nhếch lên một chút nào.

"Được."

Lâm Kính Ngôn đáp lời, mỉm cười nhẹ theo thói quen, ánh mắt tập trung trên mặt Phương Duệ trong một khắc rồi dời đi, nhìn về cùng hướng với hắn, không nói thêm gì.

Phương Duệ nhận ra, ngày hôm nay Lâm Kính Ngôn nói rất ít. Anh đang nghĩ gì? Đang lo cho hắn sao? Lo hắn chưa thể gánh vác được Hô Khiếu? Nghĩ đến đây, Phương Duệ lại vô cớ phiền lòng, hơi nhíu mày, chìa một tay về phía Lâm Kính Ngôn.

"Lão Lâm," hắn nói, "Cho em điếu thuốc."

Ngữ khí chắn chắn cực kỳ. Hắn biết Lâm Kính Ngôn luôn mang thuốc bên người, dù anh chưa bao giờ hút trước mặt hắn. Lâm Kính Ngôn của ngày trước cũng như hàng ngàn hàng vạn thanh niên trên thế giới này, sẽ kẹp một điếu thuốc giữa hai ngón tay, phải đến tận khi Phương Duệ vào đội anh mới cưỡng chế từ bỏ. Lạ lùng thay, dù anh vừa mới quấn mình trong khói thuốc, nhưng lại không cho bạn nhỏ mới tới đụng tới một điếu, dính một chút mùi.

Tính ra Lâm Kính Ngôn đã bỏ thuốc được bốn năm, nhưng gần đây anh lại lần nữa mang theo hộp thuốc và bật lửa. Vì chuyện chuyển nhượng, rất phiền, bao giờ cũng phiền. Chỉ có mùi thuốc lá có thể mang cho thần kinh một chút an ủi. Khói thuốc hòa trôi vào phổi như một dòng suối đắng chát mà khô ráo, cũng như nỗi lòng của anh, chỉ biết thở dài.

Lâm Kính Ngôn liếc hắn một cái, rất bình thản, không nhìn ra cảm xúc gì.

"Em không chịu được." Anh nói.

"Em còn chưa thử bao giờ, sao anh biết em không chịu được!"

Ngữ khí của Phương Duệ đột nhiên trở nên gay gắt, hắn nghiến răng, thái độ giận giữ khác thường. Hắn của bây giờ đang chán ghét Lâm Kính Ngôn đến chết - đến tận lúc này rồi vẫn coi hắn như trẻ con!

Cũng do chính hắn luôn tự coi mình là trẻ con. Bao nhiêu năm rồi, mình đã trở thành mang danh "vua đạo tặc", đâu còn là tiểu quỷ tuổi vị thành niên ngày xưa nữa đâu?! Phương Duệ tức tối nghĩ, đuôi mày tức giận mà nối thành một đường.

Lâm Kính Ngôn có vẻ bất ngờ trước một lần cương quyết đột ngột của hắn, ánh mắt thoáng lóe, nhưng không còn cự tuyệt, chỉ lấy cho hắn một điếu, thành thạo châm lửa, đưa qua. Khói thuốc trắng ngà uốn lượn trong không khỉ, vô cớ càng dễ thấy giữa màn đêm.

Phương Duệ nhận lấy, cố gắng nhớ lại dáng vẻ lúc đám người Diệp Tu hút thuốc nhìn như thế nào. Ắt hẳn đều là phóng khoáng, ung dung, tự tin và kiêu ngạo. Hắn cố tự nhiên đem điếu thuốc tới bên môi, hít sâu một hơi.

Sau đó, đúng như dự đoán, trước mặt Lâm Kính Ngôn, hắn ho sặc sụa, như thể muốn ho cả ra máu, ho lộn cả phổi ra ngoài. Mùi thuốc lá đắng nồng dày đặc trong không gian như châm vào lồng ngực hắn, đâm vào tim hắn. Khói thuốc xông lên đầu, vành mắt cay cay, nước mắt chực trào muốn chảy, không biết là vì mùi thuốc nồng khét kia, hay vì trái tim kia bị đè nén đã quá lâu, cuối cùng phun trào ra bao đau đớn mãnh liệt.

Lớp giáp cứng rắn đã vỡ, lộ ra máu thịt đã bầy nhầy bên trong.

Hắn cong người như cụ ông, ho thật lâu, nước bọt sền sệt nối nhau trôi ra, mãi mới cảm thấy khói thuốc đã bị ép hết ra khỏi phổi. Nhưng hắn lại không đứng dậy, mà dần dần ngồi xổm xuống, đầu cúi thấp, hệt như một người đã bị đánh vỡ mọi niềm tin, hồn bay phách lạc cuồn mình dưới bóng Lâm Kính Ngôn.

Lâm Kính Ngôn không nói gì, chỉ lặng yên đứng đó, nhìn hắn, không còn cười. Gió thổi xốc góc áo hai người, dòng xe cộ ào ào lướt qua, để lại ánh đèn chói mắt.

Phương Duệ chôn đầu ngày càng sâu, chỉ chút nữa là chen vào giữa hai chân, khuôn mặt bị bóng tối che phủ, tay gắt gao nắm chặt, chống lên đất, khẽ co giật,

Hồi lâu sau, ở cuối cổ họng của hắn mới bắn ra một tiếng nức nỡ đứt quãng: "Anh đừng đi..."

Lâm Kính Ngôn lại rũ mi, chỉ lắc đầu. Anh ngồi xuống, ôm sống lưng Phương Duệ, nâng hắn dậy. Đôi mắt Phương Duệ bị một tầng nước bịt kín, hắn không dám chớp mắt, sợ một khi chớp mắt, tầng nước kia sẽ tan đi, tan thành phần mềm yếu trong hắn. Lâm Kính Ngôn ôm hắn, vùi đầu hắn vào vai mình, bàn tay nhẹ nhàng vỗ lưng, từng cái từng cái.

Không biết bao lâu sau hai người mới tách ra, khóe mắt Phương Duệ vẫn cụp xuống. Nhặt lại điếu thuốc đã cháy quá nữa, tàn thuốc lỏng lẻo bám vào đầu lọc, hệt như một cành cây sắp tàn.

Đột nhiên Phương Duệ thấy sợ, sợ điếu thuốc này cháy hết, duyên phận giữa hắn và Lâm Kính Ngôn cũng sẽ chấm dứt - chẳng khác nào tàn thuốc kia, tan vào trong gió, tản vào trong thế gian vội vã giữa các tòa nhà kia, không bào giờ nối lại được nữa.

Hắn ném điếu thuốc đi, chỉ còn một đoạn thuốc ngắn bằng móng tay vẫn cố chấp mà lóe hồng. Mũi chân đặt lên, cáu giận dập tắt. Tàn tro rải rác rồi tụ lại thành hình dạng không có trật tự gì.

Phương Duệ thu ánh mắt, ngẩng đầu.

"Lâm Kính Ngôn." Hắn gọi.

Lâm Kính Ngôn nghiêng đầu về phía hắn, trong mắt ẩn nét ngạc nhiên. Phương Duệ rất ít khi gọi cả họ lẫn tên anh như thế này. Tóc mái khẽ bay trong gió, ánh đèn đương ngưng tụ lại, đổ bóng bọn họ uốn khúc dưới chân.

Hắn nhìn, chỉ chăm chú nhìn, toàn bộ lời muốn nói đều nén vào trong đôi ngươi. Trong đêm tối, Phương Duệ đột nhiên duỗi tay, níu lấy cổ áo Lâm Kính Ngôn, ôm chặt lấy hợp tác sắp rời xa của hắn vào giữa khuỷu tay, như muốn đem người hòa vào cốt nhục mình.

Có muốn giả vờ kiên cường cũng truyệt đối không phải trong đêm nay.

Đèn đường đổ, hai bóng người thon dài quấn lấy nhau.

Thời gian đông lại, đóng băng sâu trong sáng tối loang lổ một đêm hè.
 

Bình luận bằng Facebook