Hoàn [Augenstern 2021] [Phương Duệ] Champion

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#1
Một sản phẩm thuộc project Augenstern – Mừng sinh nhật Phương Duệ 2021

CHAMPION

Cre: 红点叻

Tác giả: 木子茶生

Link gốc:【方锐中心向】Champion

Edit: Nguyệt



00

Tôi từng vượt núi tuyết, khe sâu,
Từng chứng kiến chòm Orion nổ tung.
*

01

Phương Duệ mở mắt, phát hiện bản thân đang lạc giữa một vùng trắng xoá.

Hắn còn nhớ lúc nửa đêm hắn thấy hơi đói bụng, lẻn vào phòng Ngụy Sâm định trộm chút đồ ăn, kết quả mò đi mò lại cũng chỉ có mấy bao thuốc lá. Ngụy Sâm ngậm một điếu thuốc, châm biếm hỏi sao hắn lại não tàn đến độ chạy sang phòng gã kiếm đồ ăn vặt. Rõ ràng ông chú này nhìn từ đầu đến chân cũng thấy rặt một bộ chỉ biết giấu thuốc lá thôi.

Phương Duệ tặc lưỡi, “Cho xin đi, mai đánh chung kết tổng rồi, tôi đâu thể nào đi quấy rầy giấc ngủ của các bạn nhỏ và các chị em xinh đẹp, đúng không?”

Ngụy Sâm không quan tâm, chỉ “hừ” một tiếng rồi lại dùng mắt quét khắp người Phương Duệ một lượt trong ánh đèn mờ tối, “Thằng nhãi này… hay chú mày căng thẳng đến mức ngủ không yên?”

Phương Duệ vừa nghe câu này liền nhảy dựng lên: “Ông chú già không căng thẳng chắc? Không căng thẳng sao giờ này vẫn chưa ngủ? Hồi còn là thiếu niên thần thánh, ông chưa bao giờ đi được đến trận chung kết tổng à?”

Ngụy Sâm cũng tức theo, đứng dậy đẩy Phương Duệ ra ngoài, “Nhãi con, chú mày biến về ngủ đi!”

Sau đó hắn về phòng rồi đi ngủ.

Hắn rụt cổ, đứng dậy giữa gió rét, nhìn quanh bốn phía. Sắc trắng, màu sắc duy nhất tồn tại ở nơi đây, trải dài đến vô tận. Dường như không gian này mới hứng chịu một cơn bão tuyết, tuyết bên chân vẫn còn mềm xốp như bông. Trông về phía xa có thể thấy được đỉnh núi chóp bạc băng giá. Nơi đường chân trời phía xa xăm, mơ hồ trông thấy được màu lam rất nhạt lẫn vào nền trắng, sắc màu ấy rất nhạt, như thể bầu trời cũng bị tẩy sạch để làm phông nền cho núi tuyết và dường như chẳng tồn tại bất kỳ điều gì ở tận cùng thế giới.

Hắn đứng ngơ ngẩn cùng cơn buồn ngủ chưa tan: Sao vừa tỉnh dậy lại thành thế này rồi? Đây là đâu? Hôm nay diễn ra trận chung kết tổng đó!

Vừa nghĩ đến trận đấu, đầu óc hẳn lập tức tỉnh táo hơn hẳn. Một cơn gió mạnh lùa qua khiến hắn lạnh rụt người. Tiếng quần áo ma sát vào nhau giúp hắn sực nhận ra bản thân đang mặc bộ trang phục leo núi vừa dày vừa nặng. Trách sao chưa chết cóng, nếu hắn tỉnh lại với áo thun quần cộc, chẳng hẳn giờ đã đông cứng thành cục băng rồi.

Tiếng gió “vù vù” không ngừng đập vào tai hắn, với vốn kiến thức địa lý ít ỏi của bản thân, hắn chẳng thể nào đoán định được rốt cuộc đây là đâu. Hắn chỉ biết đầu óc mơ ngủ của mình chỉ tỉnh táo được chốc lát rồi lại bị cái lạnh làm cho hồ đồ.

Giữa lúc mơ hồ, hắn bỗng nhớ tới những ngày cuối cùng ở Hô Khiếu.

Đường Hạo gia nhập và Triệu Vũ Triết bộc lộ tài năng khiến vị trí của hắn trong Hô Khiếu trở nên rất khó nói. Tuy hắn không phải kiểu tuyển thủ sẽ nảy sinh tinh thần trách nhiệm và cảm giác gắn kết kỳ diệu khi đồng hành lâu cùng đội ngũ, đùa chắc, bậc thầy trường phái chơi zâm thì nghi lễ gì chứ, nhưng khi cảm nhận rõ ràng rằng khoảng cách của bản thân với chiến đội càng lúc càng xa hơn, hắn vẫn không khỏi buồn phiền hụt hẫng. Cảm giác này dường như có nét gì đó giống với việc bạn những tưởng mình có thể đi tới cuối con đường, có thể giúp đỡ nhau khi khó khăn vất vả, có thể bên nhau đến bạc đầu cùng người mình yêu nhất, nhưng chẳng ngờ, một ngày nọ, mối quan hệ khăng khít bền chặt ấy lại nảy sinh hiềm khích. Hơn nữa, hiềm khích ấy là từng chút nhỏ nhặt tích tụ theo thời gian, rất khó để quy lỗi lầm lên một trong hai bên.

Chẳng phải có câu nói “Cuối cùng, tôi chẳng thể ngăn người về bên đối tượng tốt hơn tôi” hay sao.

Thậm chí khi đó còn cảm tưởng thời gian cứ trôi mãi trong vô thức.

Luôn chọn giờ vắng người để tới nhà ăn, lác đác vài nhân viên đang dùng cơm cũng chẳng ai tới quấy rầy hắn, ngước mắt lên cũng chỉ thấy toàn những chiếc bàn trống. Khung cảnh ấy có vẻ quá ảm đạm và cũng không phù hợp với tính cách Phương Duệ. Nhưng sự thật lại chính là vậy. Sự thật là hắn không biết mình sẽ đi đâu về đâu.

Nói thật, việc có thể bộc lộ tài năng, trở thành tuyển thủ giữa biết bao người chơi Vinh Quang, hơn nữa còn dành được danh hiệu “Đệ nhất Đạo tặc” giới chuyên nghiệp đã đủ chứng minh rằng hắn tuyệt đối không phải hạng thường trong Vinh Quang. Dù không đạt đến ngưỡng đỉnh cao như Diệp Tu, Chu Trạch Khải nhưng hắn cũng chẳng kém cỏi đến mức không có chốn dung thân.

Phương Duệ cũng không phải kiểu người tự ti, hắn cảm thấy nhận thức của bản thân cũng tương đối khách quan. Thế nhưng lúc này hắn lại băn khoăn vấn đề triết học tầm cỡ vũ trụ mang tên “đi đâu về đâu”, hắn thật sự khách quan sao?

Tới quá muộn lại chẳng có tâm trạng ăn cơm, một bữa ăn cứ rề rà mãi chưa xong, đồ ăn cũng đã nguội ngắt hết cả.

Hắn đoán rằng cái dạ dày khỏe mạnh của bản thân đã sinh bệnh trong khoảng thời gian đó.

Vốn dĩ tuyển thủ chuyên nghiệp đã phần đều là trạch nam trạch nữ, giao tiếp xã hội ít đến đáng thương. Khi ấy, Phương Duệ không ra khỏi cổng lớn, thậm chí còn chẳng bước qua cửa tòa nhà, không có việc gì thì làm ổ trong phòng chơi game xem video. Người nhà có thúc giục tìm bạn gái cũng chỉ bật phòng livestream của hotgirl lên cho có lệ. Thật sự cứ mơ mơ hồ hồ sống qua từng ngày. Và chẳng ngờ rằng hắn gần như chẳng nhớ nổi chuyện gì ngoài những điều vụn vặt rác rưởi này.

À, còn từng giao thiệp với vài câu lạc bộ nhỏ nữa.

Đương nhiên tất cả đều là những chiến đội ở tầm thấp hơn Hô Khiếu, đãi ngộ khá ổn, chắc chắn sẽ được đưa vào vị trí át chủ bài. Phương Duệ cũng đã có lúc dao động, dẫu sao thì có chỗ để đi vẫn tốt hơn giải nghệ mà?

Giờ nhớ lại những suy nghĩ tiêu cực ấy, hắn chợt thấy rùng mình: Mùa giải thứ năm ra mắt, dù có thể nào cũng vẫn đang độ đỉnh cao của quãng đời chuyên nghiệp, ấy thế mà lại tính bỏ cuộc hay sao?

Đúng là có chút đả kích. Dù hắn không chịu biểu hiện ra ngoài, thậm chí còn không muốn thừa nhận nhưng hắn thật sự bị đả kích. Có nghĩ thế nào cũng không thể cảm thấy bản thân mình phải lưu lạc đến một chiến đội tốp dưới trông sao cũng không có cửa bước vào vòng chung kết để phí hoài tuổi trẻ. Hắn cũng không phải kiểu thanh niên trẻ trâu với mơ mộng trở thành anh hùng cứu vớt chiến đội giống như Tôn Tường. Hắn muốn tới một nơi đủ sức tranh đoạt quán quân. Giấc mộng quán quân, có ai mà không mơ chứ.

Mấy ngày nay hắn chẳng chịu nghe cuộc điện thoại nào. Hắn không biết phải diễn đạt uyển chuyển câu nói “Chiến đội các anh rất tốt nhưng tôi rất tiếc” ra sao. Thứ nhất, hắn sợ sẽ khiến đối phương xấu hổ, thứ hai, hắn càng sợ đối phương khinh thường hắn dạng như “Chẳng phải anh bị chiến đội từ bỏ rồi, còn tiếc với nuối nỗi gì?”.

Aiz… Thật là một cơn ác mộng. Giống như ngay lúc này, không biết sao hắn lại xuất hiện giữa không gian tuyết trắng, không có bạn bè cũng chẳng thấy đồng đội. Ngoảnh đầu lại nhìn, không có ai gọi hắn về, trông ra phía trước cũng chẳng thấy ai gọi hắn tới. Hắn mặc trang phục rất dày nhưng không mang ba lô, không có nước cũng không có thức ăn, hắn buộc phải nhanh chóng rời khỏi nơi quỷ quái này.

Đương nhiên hắn muốn rời khỏi đây, nhưng cất bước lại không biết nên đi đâu: Quay ngược lại hay tiến lên?

Nhưng thực chất thì quay đầu lại không có lối, chẳng lẽ trước mắt chắc chắn sẽ có đường đi hay sao?

Dù gì cũng là ác mộng.

Phương Duệ rét run người nhưng vẫn không quên khoe khoang một chút: Đều đã qua rồi, bây giờ ông đây là tuyển thủ lên đánh trận chung kết tổng!

02

“Sh…”

Phương Duệ ôm đầu gối, bò dậy.

Sàn nhà lạnh toát vì hứng gió điều hòa cả đêm. Trong khi đó, hắn chỉ mặc mỗi một cái quần cụt đi ngủ, cái lạnh đột ngột khi da thịt tiếp xúc với mặt sàn khiến hắn giật mình, vội vàng tỉnh dậy, bò trở lại giường. Lăn khỏi giường, đâu chỉ va mỗi đầu, cánh tay và mông đều đau, nhưng bất hạnh là hắn chỉ có một đôi tay, một tay xoa đầu, tay kia chống người đứng dậy, chẳng còn gì để lo lắng cho tay với mông đau nữa.

Trèo lên giường, rốt cuộc hắn cũng biết tại sao mình lại mơ thấy núi tuyết: Chiếc chăn mỏng bị hắn đá thành một cục ở góc giường, còn hắn chỉ mặc mỗi cái quần ngắn cũn che thân, bật điều hòa 16°C ngủ chập chờn cả đêm, trong mơ không thấy lạnh mới lạ.

Hắn hít hít mũi, lần mò tìm điều khiển trên đầu giường. Vừa tìm thấy dưới gối đầu, hắn còn chưa kịp tăng nhiệt độ lên đã nghe tiếng Ngụy Sâm sang sảng ngoài cửa: “Phương Duệ, quái nào mày còn chưa dậy ăn thế? Đêm qua còn mò sang phòng tao kiếm ăn, không phải đói lắm à? Chẳng lẽ mày… Chết đói trong phòng rồi?”

“Tít tít…” Hắn chỉnh điều hòa lên thành 18°C, hét to về phía cửa: “Có ông mới chết đói!”

“Lạch cạch.” Người đẩy cửa bước vào là Tô Mộc Tranh.

Cô mỉm cười, “Chào buổi sáng!”

Phương Duệ đơ ra vài giây, trên mặt vẫn nguyên vẻ dữ dằn lúc mắng người. Chẳng biết cơ mặt bị liệt vì đêm qua lạnh quá hay vì sáng sớm trông thấy mỹ nữ nên hết hồn, chung quy đến khi hắn sực tỉnh mà vơ vội cái chăn mỏng trong góc lên che người, Tô Mộc Tranh đã sắp cười thành tiếng.

“Chào…” Phương Duệ uể oải chào, “Mụ nội nó, ngoài cửa không phải là lão Ngụy sao?”

“Còn mỗi ông chưa dậy, đồ ăn sáng sắp nguội rồi nên tới hỏi ông có ăn không.” Tô Mộc Tranh dựa khung cửa, chẳng cảm thấy có gì xấu hổ, “Diệp Tu bảo ông căng thẳng, có khi chưa dậy.”

“Haha ăn chứ!” Phương Duệ nghe không nổi mấy lời như thế, đang định nhảy dựng lên lại chợt nhớ ra mình mặc mỗi cái quần cụt mà trước mặt lại là con gái, chỉ đành rướn cổ ra mắng: “Lão Diệp, cơm ăn linh tinh được nhưng lời không nói linh tinh được đâu nhá!”

“Phụt…” Rốt cuộc Tô Mộc Tranh không nhịn được nữa, đưa tay gõ lên cửa phòng: “Đi thôi.”

“À…” Tô Mộc Tranh lại ngó đầu lại, bổ sung, “Ban nãy lão Ngụy đứng dưới tầng chửi vọng chứ không lên.”

Mụ nội nó, giọng ông to thế làm quái gì!

Phương Duệ vừa nhảy khỏi giường, vào toilet vệ sinh cá nhân, vừa lèm bèm chửi.

Buổi sáng tiến hành huấn luyện theo thường lệ để duy trì cảm giác và trạng thái, buổi chiều mọi người có thể hoạt động tự do. Dù tối nay sẽ phải đối mặt với trận chung kết tổng mùa giải thứ mười của Liên minh chuyên nghiệp Vinh Quang, là giấc mộng của vô số người chơi cũng như tuyển thủ chuyên nghiệp, nhưng dường như đến tận giờ phút này, Phương Duệ cũng không cảm thấy có gì đặc biệt. Chí ít là về mặt hình thức, trận đấu này cũng hệt như hàng ngàn hàng vạn trận đấu bình thường khác. Vẫn huấn luyện buổi sáng, vẫn hoạt động tự do buổi chiều, mọi người ai ra ngoài vẫn ra ngoài, ai về phòng vẫn về phòng, khung cảnh vẫn hệt như bao buổi chiều trước trận đấu suốt mấy tháng qua.

Phương Duệ chỉ muốn đi ngủ, đại khái là căng da bụng trùng da mắt. Lúc ăn cơm, hắn thấy hình như Trần Quả có chuyện muốn nói, suốt bữa cứ ngập ngừng, đắn đo mãi. Hắn đoán là chuyện có liên quan đến trận chung kết tổng, dù sao Trần Quả còn là một fan của Vinh Quang, có phần khác với những ông chủ chiến đội trong đầu chỉ toàn lợi nhuận. Nhưng cuối cùng cô vẫn chưa nói, mọi người trò chuyện câu được câu không, ví dụ như đêm qua trước khi ngủ Bánh Bao có hát hò làm ồn An Văn Dật không, hình như chủ tiệm net đối diện thầm mến Trần Quả, rồi cả chuyện Hoàng Thiếu Thiên ồn ào trong group chat, muốn phỏng vấn cảm nghĩ của Diệp Tu khi lại tiến vào trận chung kết tổng bị Diệp Tu dùng hai chữ “quen rồi” hạ gục.

Kỳ thật hắn cũng hiểu đây là chuyện vui, chuyện đáng mừng, chuyện đáng để phấn khích. Trận chung kết tổng đó, là trận chung kết tổng chỉ cách quán quân đúng một bước thôi!

Nhưng hắn lại cảm thấy tim mình như bị đè nặng. Cảm giác ấy ngăn hắn vui vẻ, phấn khích, thậm chí ngăn cả cái miệng ngày thường thích đùa giỡn của hắn.

Hắn xốc chiếc chăn mỏng lên, nằm xuống thật ngay ngắn, nhắm mắt.

Những suy nghĩ bỗng vụt qua vừa nhanh vừa dày như mưa sao băng.

Có lẽ trong bữa cơm nhắc tới Hoàng Thiếu Thiên. hắn chợt nhớ tới thời gian ở trong trại huấn luyện Lam Vũ.

Nhiều năm rồi, cũng chẳng còn nhớ rõ lắm. Ngoại trừ việc ba mẹ dẫn hắn đến câu lạc bộ Lam Vũ để bàn chuyện với quản lí trại huấn luyện, hắn cũng chỉ còn nhớ tên nhóc mập thích ăn kẹo mút ở bàn máy đối diện. Nhóc mập là một Mục sư, phối hợp tương đối ổn với Khí công sư của hắn. Hắn tận mắt chứng kiến nhóc mập đó càng ngày càng mập lên vì ăn kẹo, nghe đâu là bởi bạn nữ nhóc thích tặng kẹo mút cho tất cả các bạn trong lớp nhân ngày sinh nhật nên kẹo mút đã trở thành tín vật đính ước trong lòng nhóc. Phương Duệ cảm thấy chuỗi cửa hàng bánh kẹo Fujiya nên áp dụng chương trình giảm giá đối với hội viên thân thiết cho nhóc mập.

Theo lý mà nói, chắc hẳn hắn đã từng gặp Hoàng Thiếu Thiên trong trại huấn luyện, nhưng không biết tại sao hắn lại chẳng có chút ấn tượng nào. Những lần hắn nhớ chỉ toàn là những lần gặp Hoàng Thiếu Thiên trong phòng ăn: Cái thằng quỷ đó ăn khỏe lắm luôn, lần nào cũng thấy tên đó bưng hẳn ba cái xửng đầy ắp bánh bao xá xíu. Hắn còn từng nghi ngờ Hoàng Thiếu Thiên là bánh bao xá xíu thành tinh.

Thời tiết Quảng Châu rất khó chịu. Giờ hắn vẫn nhớ cái kiểu thời tiết buổi trưa còn bật điều hòa, tối đến đã mặc áo len, trên đời này thật sự tồn tại người có thể tồn tại với thời tiết như thế mà không bị cảm à? Thật sự có người bị cảm rồi khỏi hẳn được trong tiết trời như thế à?

Phương Duệ bị cảm vì nhiễm lạnh cả đêm vừa hít nước mũi vừa nhớ lại.

Khoảng thời gian ở Lam Vũ rất ngắn ngủi. Bây giờ nghĩ lại, khi đó tuy bình thường, bình thường như nhóc mập kia về sau chẳng thể trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, nhưng lại khiến người ta hoài niệm vô cùng. Hoài niệm bọt nước Lĩnh Nam đọng trên quần áo, hoài niệm những tiệm kem hàng chè trải dài trên phố, hoài niệm Lam Vũ mang đến cảm giác rằng giới thể thao điện tử chuyên nghiệp cũng không tàn nhẫn như trong tưởng tượng.

Hoài niệm làm một thái độ vô cùng đặc biệt. Nó thể hiện rằng bạn đang rất nhớ nhưng lại không nhất thiết muốn có được, bởi nếu có được rồi, bạn sẽ chẳng hoài niệm nữa.

Phương Duệ bỗng muốn tự cười bản thân: Thật sự căng thẳng lắm nhỉ. Căng thẳng đến mức muốn dùng đa sầu đa cảm để làm xao nhãng mình cơ mà.

Rồi sau đó hắn tới Hô Khiếu, đổi nghề, luyện Lưu manh. Theo những gì hắn nhớ, quản lý trại huấn luyện nói với hắn rằng: Phong cách đánh “bất ngờ” của cậu không hợp với nghề Khí công sư quang minh chính đại. Sau khi ra mắt với nghề Đạo tặc không bao lâu, vị quản lý kia từ chức, Phương Duệ còn mời anh ta ăn cơm. Chưa bàn đến nhãn lực sắc bén, người kia rất giỏi ăn nói, “bất ngờ” vẫn dễ nghe hơn “thánh chơi zâm” nhiều.

Những ngày tháng ở Hô Khiếu tươi đẹp hơn hồi ở Lam Vũ nhiều, Phương Duệ nhanh chóng trở thành ngôi sao sáng nhất của trại huấn luyện, được trải nghiệm cảm giác “hóa ra đây là tương lai tươi sáng”. Dù sao khi đó hắn cũng còn rất trẻ, cho rằng trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp đã là kết quả đáng mừng nhất. Tuy nghe có vẻ khờ dại nhưng chẳng phải sự vô ưu vô lo đặc trưng ở thiếu niên ấy chính là điều mọi người ao ước nhất hay sao?

Khi đó, hắn đi ăn cơm tối sẽ có cả đám học viên vây quanh, trong đó có cả mấy bạn nữ xinh xắn, điểm này tốt hơn Lam Vũ nhiều. Thật không hổ là Phương Duệ, bao năm trôi qua vẫn không quên dìm hàng Lam Vũ.

Lúc “tẩy não”, Diệp Tu từng nói trong Liên minh không ai có kinh nghiệm chuyển nghề phong phú hơn Phương Duệ rồi bị hắn gạt phắt đi. Hiện giờ miên man nhớ lại, hắn lại chợt cảm thấy Diệp Tu nói cũng đúng đấy chứ. Hồi mới vào trại huấn luyện Lam Vũ, hắn cũng coi như được học về Khí công sư một cách bài bản, dù trình độ còn thua xa ngưỡng chuyên nghiệp. Rồi sau đó hắn chuyển sang Lưu manh, sau nữa là Đạo tặc.

Đến bây giờ, Phương Duệ lại trở về với nghề đầu tiên.

Dùng thân phận Khí công sư bước vào một chiến đội mới của Liên Minh, chẳng còn gì có thể “khởi đầu” hơn chuyện này.

Thật sự đã đi một vòng rất lớn.

Hắn vẫn nhắm mắt, không biết những hình ảnh chợt lướt qua là mơ hay điều gì khác, cũng không rõ rốt cuộc mình có đang ngủ hay không. Tóm lại, giữa trạng thái tỉnh và mê, những điều ấy thật đáng xúc động.

Là từng khoảnh khắc đều đang trân trọng, cũng có thể là lâu ngày không gặp.

03

Tỉnh dậy, Phương Duệ cảm thấy đầu vừa nhức vừa nặng, có lẽ thật sự bị cảm lạnh rồi. Hắn đứng dậy, tìm thuốc trong ngăn kéo. Trần Quả thật là một vị sếp chu đáo, luôn để sẵn vài loại thuốc thông dụng trong phòng mỗi người.

Di động trên bàn rung lên, hắn cầm xem liền thấy hóa ra là tin nhắn của Trình Tư Yên.

“Chúc anh thuận lợi trên mọi phương diện.”

Không hổ là phóng viên, toàn nói mấy lời hắn không hiểu.

Hắn thuận tay trả lời một câu “Cảm ơn” rồi chợt ngẩn người nhìn cốc nước.

Trước khi rời khỏi Hô Khiếu, Trình Tư Yên có tới tìm hắn với tư cách cá nhân.

Hẹn gặp nhau trong một quán cà phê, hôm đó trời mưa lất phất, hắn thấy cô gái trẻ dùng tay che chạy từ bên ngoài vào. Lúc ngồi xuống đối diện hắn, cô mỉm cười: “Thật ngại quá, đường hơi tắc, tôi đến cũng không trễ lắm nhỉ?”

Lúc đó Phương Duệ còn chưa chính thức liên hệ với Hưng Hân, vài câu lạc bộ nhỏ có tìm tới nói chuyện nhưng hắn không mấy hứng thú, tâm trạng cũng chẳng thoải mái cho lắm. Nhưng khi nhìn cô gái mỉm cười như hoa kia, hắn cũng cảm thấy vui vẻ hơn chút.

Trình Tư Yên thật sự là một cô gái rất thú vị. Nói là gặp với tư cách cá nhân, cô ấy lập tức trút bỏ hoàn toàn dáng vẻ phóng viên. Không thấy cặp kính gọng đen bình thường hay đeo, cũng không mặc áo sơ mi khác ngoài bộ trang phục phóng viên, hôm nay cô gái trẻ mặc một chiếc váy dài, trông dịu dàng vô cùng. Đương nhiên Phương Duệ không hiểu về trang điểm lắm, hắn chỉ cảm thấy Trình Tư Yên, trong buổi gặp này, thật sự là đang gặp gỡ bạn bè chứ không phải gặp mặt bàn công việc.

“Thật ra cũng không có chuyện gì cả, chỉ là biết anh sắp phải đi nên muốn tâm sự chút.”

“Tuy chuyện thế này rất bình thường thôi, dù là tuyển thủ chuyên nghiệp chuyển đội hay là tôi mất đi một đối tượng phỏng vấn cố định cũng đều là chuyện thường tình.”

“Nhưng sau này không còn cơ hội phỏng vấn riêng anh nữa rồi. Nếu còn cơ hội gặp nhau thì xem như… bạn bè nhỉ?”

Sau khi tốt nghiệp, Trình Tư Yên vào báo thể thao điện tử rồi được phân tới phụ trách Hô Khiếu đúng thời gian Phương Duệ vừa ra mắt. Có thể nói, Phương Duệ chính là “lần đầu tiên” trên nhiều phương diện của cô. Giống như Phương Duệ sẽ không cố gắng theo đuổi cảm giác gắn kết kỳ diệu và mãi mãi ở lại với chiến đội, Trình Tư Yên cũng sẽ không có cảm xúc gì quá kích động với việc Phương Duệ rời đội.

Nhưng dẫu sao vẫn là điều đặc biệt.

Trình Tư Yên nghiêng đầu, mỉm cười.

“Chúc anh sau này luôn thuận lợi dù tới bất kỳ đâu. Nếu cần hỗ trợ gì về phương diện truyền thông nhớ tìm tôi nhé.”

Phương Duệ rót nước vào cốc, uống thuốc. Dường như tin nhắn của Trình Tư Yên giúp tâm trạng hắn nhẹ nhõm hơn nhiều.

Luôn có những cuộc gặp gỡ xuất hiện vào một thời điểm bạn không ngờ tới, vẫy tay với bạn và nói: Đã lâu không gặp.

Phương Duệ dùng tay cào sơ lại tóc mình rồi ra ngoài, đến trước cửa phòng Ngụy Sâm gào lên: “Ê! Lão Ngụy! Đi ăn xiên nướng không!”

04

Ăn xiên nướng xong quay về, Bánh Bao quả quyết rằng hắn ăn nhiều quá giờ đi không nổi nữa rồi ngồi xổm bậc vỉa hè ngay trước cửa tiệm net Hưng Hân lải nhải. Dù sao Ngụy Sâm cũng không câu nệ tiểu tiết, gã cũng ngồi xuống hút thuốc cùng. Phương Duệ khá băn khoăn về chuyện này: Hắn có nhiều người hâm mộ lắm chứ! Hơn nữa hiện giờ Hưng Hân đang cực kỳ nổi bật. Trước trận chung kết tổng, ba tuyển thủ chủ lực của chiến đội ngồi xổm trước tiệm net nhà mình tám chuyện thì nên định nghĩa thế nào?

Ngụy Sâm không cho hắn cơ hội giữ thể diện, phê bình hắn với nét mặt thiếu đứng đắn: “Tao nói này chú em Duệ Duệ, hôm nay mày cứ thế nào ấy, lại còn bày đặt xa lánh bậc vỉa hè! Kỳ thị tao với Bánh Bao à?”

Bánh Bao lập tức nhảy dựng lên: “Gì? Gì cơ? Ghét tui với lão đại Ngụy?”

Vóc dáng đô con của Bánh Bao cũng không phải để trưng, hắn đứng phắt dậy như thế thật sự dọa Phương Duệ rén luôn. Phương Duệ lập tức ngồi xổm xuống, còn vươn tay vỗ người Bánh Bao: “Bánh Bao, cậu nghe nhầm rồi. Nào, mau ngồi xuống!”

Bánh Bao chính là kiểu người uống rượu hay không trông cũng chẳng khác gì nhau. Vừa thấy Phương Duệ nhanh nhẹn ngồi xổm xuống, còn đưa tay vỗ người hắn như chủ tọa, Bánh Bao cũng lập tức ngồi theo: “No quá trời… Ây, lão đại Ngụy, ông có biết hôm nay chúng ta ăn thịt gì không?”

Ngụy Sâm bắt đầu bịa chuyện vớ vẩn với Bánh Bao. Tiếng nói lọt vào tai Phương Duệ đều biến thành những tiếng lằn nhằn nghe không rõ.

Thực ra hắn biết vì sao hôm nay hắn căng thẳng.

Nói cũng thật buồn cười, cảm giác này hơi hơi giống với… “Bức tường tân binh”. Hắn cũng không ngờ rằng bản thân lại có cơ hội gặp lại “bức tường” này.

Hỡi cao xanh, đã cho tôi tuổi mười tám thanh xuân tuyệt vời, cớ sao còn cho tôi trải nghiệm “Bức tường tân binh” thêm một lần nữa.

Chuyện này quả đúng là chỉ xảy ra với những người chuyển nghề.

Khí công sư Hải Vô Lượng chơi zâm đánh cho cả Liên minh trở tay không kịp giúp Phương Duệ, cựu “Đệ nhất Đạo tặc” tuy không đến mức nổi bần bật nhưng cũng chẳng phải hạng vô danh, trở thành tâm điểm chú ý cùng Hưng Hân một phen. Dù vậy nhưng hắn quả thực đã chuyển nghề, hiển nhiên hắn không phải kiểu thiên tài như Diệp Tu, cũng không phải kiểu Ma Thuật Sư như Vương Kiệt Hi, chung quy sẽ có ngày bị người ta bắt bài rồi bị nhắm vào, bị kìm kẹp để những chiêu thức tung ra chỉ như đấm vào bông, mọi chuyện trở nên không còn như ý.

Nói một cách chính xác, vấn đề này không phải một “bức tường”. “Bức tường tân binh” chỉ tồn tại để bị phá đổ, sau đó sẽ đắp nặn lại và tuyển thủ càng mạnh mẽ hơn. Nhưng hắn không thể phá đổ “bức tường” hắn đang đối mặt. Khí công sư chơi zâm là “tường” do hắn tự xây nên, một khi “tường” đổ, hắn cũng quay về điển xuất phát.

Vấn đề này giống như một khe núi, gần ngay trước mặt là ngọn núi cao vời vợi, việc hắn phải làm là vượt qua.

Hắn phải tự mở ra một lối đi mới và tiến bước.

“Liều thôi!”

Phương Duệ bất chợt nói một câu không đầu không đuôi. Rõ ràng là đang tự động viên bản thân nhưng nghe chẳng có chút khí thế nào cả.

“Lão Phương này.” Ngụy Sâm thở dài.

“Đừng có gọi tôi kiểu đấy.” Phương Duệ trợn trắng mắt.

“Duệ Duệ à.” Ngụy Sâm lại thở dài.

“Kiểu này cũng không được!” Phương Duệ quát.

“Tiểu Duệ ơi~” Ngụy Sâm kéo dài giọng, không thèm nghe hắn ngắt lời, “Tao biết chú em đang lo lắng điều gì.”

Phương Duệ bỗng im lìm.

Trong khi đó, Bánh Bao lại ồn ào vô cùng: “Lo lắng? Lo lắng gì? Sao lại lo lắng?”

Phương Duệ nhìn Bao Vinh Hưng ngơ ngơ mà thấy lòng mình rối ren.

“Tuy hiện giờ chú em không còn là Đệ nhất Đạo tặc nữa.” Ngụy Sâm vỗ vai hắn, “Nhưng chú em vẫn còn tay phải hoàng kim cơ mà!”

Phương Duệ như choàng tỉnh khỏi mê man.

05

Đương nhiên Phương Duệ biết danh hiệu “Tay phải hoàng kim” này có ý nghĩa ra sao. Nó có nghĩa là thao tác ở hai tay trái phải của hắn không cân nhau.

Lúc giơ cao tay phải bước vào vị trí thi đấu, hắn nghe tiếng hoan hô vang khắp khán đài, tim hắn như có sóng triều cuộn trào nhưng tuyệt đối chắc chắn không chỉ có căng thẳng. Nhiều hơn, phức tạp hơn cả căng thẳng là cảm giác kích động.

Những năm tháng gập ghềnh của quãng đời chuyên nghiệp nhanh chóng vụt qua đầu hắn, bao lần chuyển nghề, bao lần rời xa bạn cũ, tháng ngày trở thành vật hy sinh rồi lại tới khoảng thời gian gia nhập Hưng Hân.

Tất cả như một cơn mưa sao băng chói lọi và đẹp tuyệt vời.

Đến như vậy rồi mà không giành một chiếc cúp quán quân về làm kỷ niệm thì thật khó coi nhỉ?

Bị ngăn trở thì sao chứ? Tay trái tay phải thao tác không cân nhau thì sao chứ? Chỉ còn cách giấc mơ đúng một bước cuối cùng, hắn còn lý do nào để không làm quán quân sao?




… À, tôi là mặt mũi của Phương Duệ, hắn không cần tôi nữa rồi!

06

But life is a game, life is strange.
You are the real champion.
*

-FIN-

* Lời bài hát [Âm Dương Quái Khí Boyband] Người chơi hạng nhất
 

Bình luận bằng Facebook