Hoàn [Kiều Mộc 2021] [Kiều Nhất Phàm] Quán Lẩu Trái Tim To Bự Hoan Nghênh Quý Khách

Neko-chan

Thập Niên Chi Dương, Nhất Diệp Tri Thu
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
291
Số lượt thích
2,292
Fan não tàn của
Diệp thần Tán ca
#1
[Kiều Nhất Phàm] Quán Lẩu Trái Tim To Bự Hoan Nghênh Quý Khách


1.

Hứa Bác Viễn cung kính hành lễ trước Kiều Nhất Phàm: “Vương tử điện hạ, bệ hạ có chuyện quan trọng muốn giao phó cho ngài.”

Kiều Nhất Phàm cúi đầu, phát hiện mình đang đeo một đôi găng tay trắng, bên hông đeo một thanh kiếm ánh bạc, trên vai còn khoác một chiếc áo choàng trắng không gió tự bay, giống rèm cửa giật xuống từ nhà ai đó.

Được rồi, tạm thời chấp nhận thiết lập mình là vương tử Yabulila (bịa đấy) như cổ tích đi, rất có thể mình đang nằm mơ, cứ đi theo kịch bản trong mơ trước đã.

Hứa Bác Viễn nghiêm túc tiến lên, trên đầu đội mũ miện gai, giống cái trên đầu tượng Nữ thần Tự do ấy, nghiêm trang giao một quyển trục cho Kiều Nhất Phàm: “Đây là thánh chỉ.”

Kiều Nhất Phàm mở ra xem, thình lình bốn chữ đen thui xiêu xiêu vẹo vẹo như gà bới đập vào mắt: “Mau đi xem mắt!” Bên cạnh là chiếc meme người que vung đại đao 40m, kèm theo một khung chat đáng sợ, trong đó có một hàng chữ nhỏ: “Nếu không đi xem mắt, trẫm cho phép chạy trước 39m.”

Kiều Nhất Phàm cảm thấy tinh thần mình đang bị đầu độc rất nặng, nhanh chóng khép thánh chỉ lại: “Được, đối tượng xem mắt là ai?”

Hứa Bác Viễn đi sang một bên, cùng Tôn Tường nâng một chồng sổ gấp cao 10m. Tôn Tường mặc đồ hầu nam nhưng vẻ mặt lại như đại gia, quệt miệng liếc mắt ra hiệu cho Kiều Nhất Phàm:

“Đây, hồ sơ của mỹ nhân khắp nước đã tiến vào trận chung kết. Có người tốc độ tay cao, thao tác tốt, di chuyển lươn lẹo, trong đó có một tên, tốc độ tay còn nhanh hơn cả rắn hổ mang.”

Kiều Nhất Phàm: Mấy người có chắc là đang tuyển đối tượng xem mắt không. . . Không đúng, so sánh kiểu gì vậy hả Tôn Tường, rắn hổ mang không có tay bây ơi.

Hứa Bác Viễn với Tôn Tường cầm một quyển sổ gấp lên, mỗi người một đầu kéo ra cho Kiều Nhất Phàm xem. Kiều Nhất Phàm nhìn, chính giữa là một con mãng xà to như thân cây, trên đầu là một bông hoa xuân xinh xắn, xấu hổ le lưỡi với cậu.

Kiều Nhất Phàm lập tức kinh ngạc đánh rơi quyển sổ: “Đây, đây là muốn ta yêu đương vượt giống loài?”

Tôn Tường ồn ào: “Nghe nói cô nương này có huyết thống Nữ Oa đấy, Nữ Oa nương nương cao quý lắm, biết không?”

Kiều Nhất Phàm: “Nhưng đây chính là một con rắn.”

Hứa Bác Viễn điềm đạm nói: “Điện hạ đã không thích, vậy chúng ta xem cái khác.” Nói xong, lại mở một quyển sổ khác ——

Được rồi, là một con ếch xanh.

Kiều Nhất Phàm: . . . Không muốn nói chuyện.

Hứa Bác Viễn giải thích: “Vị cô nương này là ‘công chúa ếch’, nàng nói chỉ cần vương tử hôn một cái là có thể biến thành công chúa thực sự, có thể mang đến kiếp sống mỹ mãn, giúp ngài trở thành nhân sinh người thắng, ngài xem. . .”

Kiều Nhất Phàm ngắt lời: “Thật xin lỗi, không muốn thử.”

“Ồ, được rồi.”

Thế là Hứa Bác Viễn và Tôn Tường dành cả một buổi chiều để cho Kiều Nhất Phàm xem hết đống sổ, giống loài đa dạng từ mực ống Trung Quốc đến cá trích Nhật Bản, từ loài sóc đỏ Á Âu đến cây cơm cháy Tây Dương, nhưng nhất quyết không có ——

Con người.

2.

Kiều Nhất Phàm lắc đầu nguầy nguậy: Kích thích, quá kích thích, giống như xem hết một quyển bách khoa toàn thư về động vật, thật là mặt hàng cao cấp cần thiết cho phổ cập khoa học giáo dục dạy không mệt.

Hứa Bác Viễn hỏi: “Phải chăng vương tử đã có người trong lòng?”

Kiều Nhất Phàm không trả lời ngay, chỉ tay vào mình: “Ta muốn hỏi một điều trước, ta là loài gì?”

Tôn Tường vẻ mặt đương nhiên: “Vương tử đương nhiên là vương tử chứ còn gì.”

Kiều Nhất Phàm: “Vương tử. . . là một giống loài?”

Tôn Tường trả lời: “Đúng vậy vương tử.”

Kiều Nhất Phàm nhịn xuống xúc động muốn lật bản, hỏi: “Vậy hai người các ngươi, là giống gì?”

Hứa Bác Viễn cúi đầu: “Thưa điện hạ, hai người chúng tôi là tổ hợp Lam Tường.”

Kiều Nhất Phàm: . . . Cái quần què gì thế!

3.

“Ta không muốn kết hôn theo danh sách xem mắt này, ta muốn ra ngoài tự tìm đối tượng.” Kiều Nhất Phàm tỏ thái độ kiên quyết.

Hứa Bác Viễn không có biện pháp: “Được rồi, vậy hãy để Lam Tường chúng tôi hộ tống ngài đi.”

Kiều Nhất Phàm: “. . . Đừng tự xưng là Lam Tường nữa.”

Tôn Tường không hiểu, hỏi: “Tại sao?”

Kiều Nhất Phàm chỉ vào Hứa Bác Viễn: “Bởi vì vẻ ngoài hắn không giống Lam tinh linh.”

Tôn Tường dường như chấp nhận lời giải thích này: “Ồ, vậy cũng được. Chờ chút. . . Lam tinh linh là cái gì?”

Kiều Nhất Phàm nói: “Đó là một loài trong tam sắc tinh linh, hai loài khác là Hồng tinh linh và Hoàng tinh linh, lai giống Lam tinh linh với Hoàng tinh linh có thể sinh ra Lục tinh linh.”

Tôn Tường vẻ mặt được khai sáng, gật đầu suy ngẫm, cứ như thể hiểu ra cái gì đó (thật ra chả hiểu gì).

4.

Ba người xuất phát.

Trên đường đi bọn họ gặp được một con rết một hai phải đọ xem ai đeo nhiều giày hơn, một con gà mái nằng nặc đòi so xem ai đẻ trứng nhiều hơn, thậm chí còn có khủng long chặn đường đánh cướp, nhưng không có lấy một trường hợp ngoại lệ ——

Tất cả vừa thấy Kiều Nhất Phàm là đổ.

Bọn chúng gào khóc đòi sống đòi chết phải gả cho Kiều Nhất Phàm: “Vương tử điện hạ, chúng tôi yêu ngài, không phải ngài sẽ không gả. Nếu ngài không cưới, chúng tôi liền treo cổ tự sát!”

Kiều Nhất Phàm: Đợi chút sao bọn mày lại biết nói tiếng người, còn nữa sao có cả khủng long ở đây, không phải đã tuyệt chủng rồi sao!

Cậu chạy cực nhanh, đằng sau là một đống sinh vật lạ bám riết không tha, bước chân của khung long còn rung trời lở đất, toàn bộ mặt đất đều rung lắc, khiến cậu suýt thì ngã sấp mặt.

Lúc này bỗng dưng Tôn Tường hô to một tiếng: “Thần Hắc Ám Gunala!” Một luồng sáng bao phủ hắn, Kiều Nhất Phàm trơ mắt nhìn Tôn Tường một giây biến thành Nhất Diệp Chi Thu, vung vẩy Khước Tà, haki tỏa ra bốn phía, ném một chiêu Phục Long Tường Thiên về phía sau: “Long Sĩ Đầu!”

Kiều Nhất Phàm kinh ngạc đến ngây người: Có cả thao tác như thế nữa hả?

Thanh Khước Tà của Tôn Tường đâm xuyên khủng long, nhìn như xiên thịt khủng long nướng.

Tôn Tường đắc ý cười to: “Nhìn sự lợi hại của ta đi!”

Kiều Nhất Phàm với Hứa Bác Viễn tung hoa vỗ tay, cất lời từ đáy lòng: “Lợi hại! Quá lợi hại!”

Nhưng mà, đại đội theo đuổi Kiều không vì vậy mà dừng lại bước chân cuồng nhiệt, chỉ ngưng khoảng một hai giây, sau đó tiếp tục đuổi theo. Tôn Tường vừa rút Khước Tà vừa kêu: “Chạy mau!”

Hứa Bác Viễn vội nói: “Không thể dùng Long Sĩ Đầu tiếp hả, sao phải trốn?”

Tôn Tường vừa chạy vừa nói: “Đang trong thời gian CD! Còn nữa đây không phải trốn, phải gọi là rút lui có chiến lược!”

Đang lúc bọn họ chạy trối chết, đột nhiên xuất hiện ánh đèn xe từ xa đến gần, hai tiếng còi xe, thế mà đại quân theo đuổi tình yêu chia năm xẻ bảy, trong chớp mắt không thấy bóng dáng.

Hứa Bác Viễn giương mắt nhìn chiếc xe tải kia, vẻ mặt ngưng trọng: “Người trong xe rốt cuộc là ai, sát khí nặng đến mức dọa bọn chúng chạy mất?”

Tôn Tường lơ đễnh: “Đám động vật kia chắc là sợ bị xe cán chết.”

Đang nói, chiếc xe kia giảm tốc, dừng lại trước mặt bọn họ, cửa sổ xe trượt xuống, mặt Hàn Văn Thanh xuất hiện: “Này, mấy người lạc đường?”

Lúc này Hứa Bác Viễn móc ví dâng lên: “Thật xin lỗi đại ca, là chúng tôi chặn đường ngài, xin hãy nhận lấy!”

Hàn Văn Thanh không hiểu, quả quyết từ chối. “Rốt cuộc mấy người có cần giúp không, không thì tôi đi.” Nói xong liền định khởi động xe.

Kiều Nhất Phàm vội nói: “Hàn tiền. . . Đại ca đừng đi! Mấy người chúng tôi đi một ngày một đêm, không chỗ nghỉ ngơi, nếu ngài biết nơi nào có thể dừng chân, mong ngài có thể đưa chúng tôi đi nhờ một đoạn.”

Hàn Văn Thanh vẻ mặt nghi ngờ: “Sao cậu biết tôi họ Hàn?”

Kiều Nhất Phàm đột nhiên căng thẳng, mặc dù đã đoán được mình đang ở trong mơ, nhưng áp lực từ Hàn Văn Thanh không giảm chút nào.

Thế là cậu bắt đầu bịa: “Bởi vì thoạt nhìn ngài hình như họ Hàn.”

Hàn Văn Thanh mở khóa cửa: “Được rồi, mau lên xe.”

Tôn Tường đứng bên cạnh nhìn: . . .

Thế cũng được?

5.

Ba người ngồi ghế sau dáng vẻ ngoan ngoãn.

Hứa Bác Viễn hỏi: “Vị Hàn đại ca này, chúng ta đang đi đâu?”

Hàn Văn Thanh: “Quán lẩu Lão Thiên Nga đối diện Hồ Thiên Nga ở chân núi.”

Kiều Nhất Phàm: “Ngài làm việc ở đó?”

Hàn Văn Thanh: “Đi giao nguyên liệu nấu ăn thôi.”

Tôn Tường nói: “Ta biết, ngươi giao đậu hũ đúng không!”

Hàn Văn Thanh lạnh lùng sửa đúng: “Không phải, trứng bắc thảo hoa tùng.”

Tôn Tường: . . .

Để bầu không khí bớt xấu hổ, Kiều Nhất Phàm gợi chủ đề mới: “Công việc của ngài thật vất vả, trời chưa sáng đã phải giao hàng.”

Hàn Văn Thanh: “Không sớm không được, muộn sẽ bị mấy tên đó lôi kéo làm mấy chuyện quái gở.”

Kiều Nhất Phàm: “Chuyện quái gở gì cơ?”

Có người dám lôi kéo tiền bối Hàn làm chuyện quái gở hả?!

Hàn Văn Thanh: “Đến nơi sẽ biết.”

6.

Sự thật chứng minh, vì đón ba người Kiều Nhất Phàm, Hàn Văn Thanh đã đi trễ, lúc đến quán lẩu Lão Thiên Nga, đoạn ngắn “Bốn con thiên nga nhỏ” trong bài《Hồ Thiên Nga》của Tchaikovsky đã vang lên.

Chẳng hiểu sao trên mặt Hàn Văn Thanh đột nhiên hiện lên vẻ người đàn ông mạnh mẽ quật cường chịu đựng, giống như Tchaikovsky là kẻ thù giết cha vậy.

Kiều Nhất Phàm chả hiểu gì: Quán lẩu này. . . rốt cuộc là thế nào?

Đúng lúc này, Dụ Văn Châu tươi cười chân thành đi ra từ trong quán, bên hông buộc tạp dề, đeo tay áo chống nắng, vẫy tay với Hàn Văn Thanh: “Lão Hàn đến rồi, không tập thể dục buổi sáng với chúng tôi à.”

Hoàng Thiếu Thiên xuất hiện, cũng vẫn cái tạp dề ấy, cũng vẫn tay áo chống nắng ấy, hỗ trợ dỡ hàng: “Đúng vậy đúng vậy, hiếm khi đến kịp lúc. Tui nói lão Hàn anh đừng có mà ghét bỏ văn hóa tổ chức của quán lẩu tụi tui, Tchaikovsky tuyệt vời biết bao êm tai biết bao cảm động biết bao đi vào lòng người biết bao, tụi tui. . .”

“Dừng, dừng lại.” Hàn Văn Thanh ngắt lời cậu, mặt không biểu cảm nói ba chữ:

“Tôi không nhảy.”

Hoàng Thiếu Thiên nhìn Hàn Văn Thanh với vẻ mặt “Sao anh lại có thể không hiểu tinh hoa nghệ thuật đến như thế”, giống như tan nát cõi lòng đến muốn chết.

Diệp Tu nghe tiếng đi ra mặt tiền quán lẩu, vẫn cái tạp dề vẫn tay áo chống nắng ấy: “Sao vậy lão Hàn, muốn so tài nhảy ‘Bốn con thiên nga nhỏ’ với tui không, không phải chém gió chứ tốc độ chân trung bình của anh đây 460, thế nào, sợ rồi hả?”

Kiều Nhất Phàm khiếp sợ: Chân tiền bối Diệp là máy khoan lõi kim cương hả?

Hàn Văn Thanh phất tay: “Tạm biệt. Còn nữa mấy người không phải bốn con thiên nga nhỏ, bảo là bốn con vịt đực thì còn nghe được.”

Lúc này Vương Kiệt Hi xuất hiện, mặc tạp dề tay áo chống nắng giống những người khác, chỉ khác mỗi là tay phải cầm chổi tay trái ki hốt rác, đôi mắt nhìn về phía Hồ Thiên Nga, tựa hồ có chút ý thơ sầu:

“Nếu chúng tôi không nhảy ‘Bốn con thiên nga nhỏ’ mỗi ngày, nơi này sẽ không có thiên nga đến định cư.”

Hàn Văn Thanh: “. . . Chưa từng nghe nói, mời tiếp tục.”

7.

Ba người Kiều Nhất Phàm bị Hàn Văn Thanh đuổi xuống xe, bứt rứt bất an đi về phía quán lẩu: “À thì, hiện tại, quán lẩu còn kinh doanh không?”

Vương Kiệt Hi nói: “Bây giờ còn đang chuẩn bị, 10h mở cửa.”

Kiều Nhất Phàm định nói gì đó thì bụng phát ra tiếng “ục ục”.

Được rồi, giờ không phải nói gì nữa.

Vương Kiệt Hi nhìn bọn họ một lát, dẫn bọn họ vào trong, tự mình nấu một nồi sủi cảo đông lạnh bưng lên bàn: “Ăn đi, không cần khách sáo, coi như mời các cậu.” Sau đó hắn quay về phía đám Diệp Tu, “Xong, hôm nay chúng ta cũng bắt đầu ngày mới với khúc《Thiên nga nhỏ》đi.”

Kiều Nhất Phàm thật sự không nhịn được, hỏi: “À thì, chủ quán Vương, tại sao phải làm như vậy? Tôi cho rằng làm thế không thu hút được thiên nga. . .”

Vương Kiệt Hi im lặng một lúc, trao đổi ánh mắt với bọn Diệp Tu, nói: “Được rồi, bởi vì cậu là một chàng trai trung thực, chúng tôi sẽ nói cho cậu biết.”

Kiều Nhất Phàm căng thẳng nắm chặt đũa, sợ mình sẽ nghe được lời động trời.

Vương Kiệt Hi nói: “Thật ra, chúng tôi dính lời nguyền của Bách Hoa giáo trên núi, nhất định phải mở một quán lẩu tên ‘Lão Thiên Nga’ đến khi chết già ở chỗ này, quán lẩu vắng như chùa bà Đanh. Để thu hút thực khách, chúng tôi phải vực dậy tinh thần nội bộ trước.”

Tôn Tường lùa sủi cảo như hổi đói, nói câu có câu không: “Cái quỷ gì, sao bọn chúng lại nguyền rủa mấy người, còn nữa sao quán lẩu phải tên là Lão Thiên Nga, mấy người bán thịt thiên nga hả?”

Diệp Tu kẹp điếu thuốc dựa lên cột, không châm thuốc, vì trong quán cấm: “Chẳng qua là bọn này giành được quán quân giải đấu nấu lẩu mà bọn họ không thắng được chứ sao. Thật ra lão Hàn cũng bị nguyền rủa, nhưng hắn không muốn theo bọn này cấu kết làm việc xấu, ấy, hợp tác, cho nên mỗi ngày chỉ có thể giao trứng bắc thảo hoa tùng cho quán của bọn này, cũng coi như là một thành viên của quán lẩu.”

Kiều Nhất Phàm: . . . Gì cơ?

Hoàng Thiếu Thiên nói: “Tụi tui sao lại bán thịt thiên nga được, đây là động vật hoang dã nguy cơ tuyệt chủng bậc hai của quốc gia đấy! Sở dĩ tên Lão Thiên Nga là bởi vì món đặc biệt của tụi tui là thịt ngỗng hầm dầu tiêu ớt chỉ thiên, gọi tắt thiên nga.”

Kiều Nhất Phàm suy sụp: “Đây không phải quán lẩu à tại sao món đặc biệt lại là thịt ngỗng hầm dầu tiêu ớt chỉ thiên?” Còn nữa thịt ngỗng hầm dầu tiêu ớt chỉ thiên là cái quần què gì?

Chu Trạch Khải ở bên cạnh vẫn không nói lời nào đột nhiên mở miệng: “Phát triển nhiều mặt, tăng sức cạnh tranh.”

Vương Kiệt Hi gật đầu đồng ý: “Tiểu Chu nói không sai. Đúng vậy, không dám giấu giếm, hiện tại chúng tôi đang học cách chế biến sashimi kiểu Pháp với cà ri tôm ốc cay.”

Dụ Văn Châu nói: “Mặc dù buôn bán ế ẩm bởi vì nguyền rủa, chúng tôi vẫn đang cố gắng.” Xong, hắn nhìn về phía đồng bọn, kiên định nắm chặt tay.

Kiều Nhất Phàm: Vì cái gì giữa cái nơi kì quặc này đột nhiên nhiệt huyết sôi trào còn nữa nãy giờ các vị tiền bối có phải đã O đến không còn C.

Hứa Bác Viễn hỏi: “Không có cách nào phá giải lời nguyền sao?”

Vương Kiệt Hi trả lời: “Có, nếu như có một vị thực khách chân ái.”

Tôn Tường hỏi: “Thế nào thì được gọi là thực khách chân ái?”

Vương Kiệt Hi ra hiệu, Chu Trạch Khải liền bưng lên một chậu nguyên liệu nấu lẩu, đặt trước mặt đám người Kiều Nhất Phàm: “Bây nhiêu, ăn hết.”

Kiều Nhất Phàm: . . .

Ôi Chúa ơi, hãy để cho con mau chóng thức tỉnh khỏi cơn ác mộng này.

8.

Kiều Nhất Phàm hỏi: “Không có cách nào khác sao?”

Hoàng Thiếu Thiên trả lời: “Có đấy, trong vòng một ngày lượng tiêu thụ nguyên liệu nấu lẩu vượt qua một tấn. Nhưng với số lượt khách hiện tại thì còn mơ, rõ ràng nằm ngay cạnh Hồ Thiên Nga thắng cảnh xếp hạng 5A, bởi vì lời nguyền chết tiệt kia mà đường đường tổ hợp quán quân nấu lẩu tụi tui không thu hút khách hàng, thật là tức chết tui! Bây giờ tụi tui không kiếm được tiền sắp chết đói, bình thường chỉ có thể trộm câu cá ở Hồ Thiên Nga cải thiện bữa ăn. . .”

Dụ Văn Châu mỉm cười vỗ vai trái của Hoàng Thiếu Thiên: “Đừng nói nữa Thiếu Thiên, cậu càng nói nghe càng đau thương.”

Vương Kiệt Hi mỉm cười vỗ vai phải của Hoàng Thiếu Thiên: “Lúc này rất hợp với một bài BGM —— Nhị Tuyền Ánh Nguyệt.”

Hứa Bác Viễn nghe xong, nghĩ nghĩ: “Nói cách khác, điều quan trọng là có khách?”

Kiều Nhất Phàm: “Chờ chút, nói thế nào đi chăng nữa thì một tấn là bất khả thi, mặt bằng quán chỉ có bấy nhiêu, cứ coi như mỗi giây mỗi phút quán chật kín khách, một ngày một tấn cũng quá ảo!”

Hứa Bác Viễn giống như không nghe thấy Kiều Nhất Phàm nói gì, lắc đầu: “Để thu hút thực khách, lấy Tchaikovsky làm cờ hiệu cho văn hóa tổ chức như mấy người là không được. Muốn thu hút quần chúng, phát mấy bài dân tộc nổi nổi ấy, cái loại tình yêu tình báo, rồi tập hợp mọi người nhảy múa như ở quảng trường, không phải rất náo nhiệt à?”

Kiều Nhất Phàm: . . . Phóng viên Hứa vẫn là phóng viên Hứa tui quen sao?

Diệp Tu bác bỏ: “Không được, Tchaikovsky ít nhất còn liên quan đến thiên nga, phát nhạc dân tộc thì lại chả liên quan gì, cái này không thể làm biểu tượng tổ chức bọn này được.”

Kiều Nhất Phàm: Tchaikovsky với thịt ngỗng hầm dầu tiêu ớt chỉ thiên thì có liên quan gì!

Vương Kiệt Hi nói: “Không sai. Đồng thời tôi cho rằng Tchaikovsky thích ăn thịt ngỗng hầm dầu tiêu ớt chỉ thiên.”

Kiều Nhất Phàm: Gì cơ, thay《Hồ Thiên Nga》của Tchaikovsky thành ông ấy thích ăn món đặc biệt? Liệu Tchaikovsky đã từng ăn thịt ngỗng hầm dầu tiêu ớt chỉ thiên chưa?

Dụ Văn Châu nói: “Dù ông ấy chưa từng nếm thử, nhưng nếu được ăn ông ấy nhất định sẽ thích.”

Kiều Nhất Phàm: . . . Thế mà không có lổ hổng trong cái logic này.

Tôn Tường làm vẻ chỉ tay năm ngón: “Ta thấy vị huynh đài kia đẹp trai như vậy, sao mấy người không cho hắn làm linh vật đứng trước cửa?” Tất nhiên là đang nói Chu Trạch Khải.

Diệp Tu: “Không có con linh vật nào không biết nói ‘Kính chào quý khách’.”

Tôn Tường: . . . Ồ.

9.

Bởi vì sự tham gia của hội Kiều Nhất Phàm, năm vị chủ quán lẩu Lão Thiên Nga triển khai chủ đề “Giải thích cách loại bỏ lời nguyền” dữ dội như một cơn bão.

Cuối cùng, bọn họ quyết định ra một phương án: Giấu nguyên liệu một nồi lẩu vào trong một món khác, làm thành mồi treo trong núi cho con khủng long nào đó đi ngang qua ăn.

Kiều Nhất Phàm tích cực tung hoa: Phục rồi! Phương án này thật hay! Không ai bảo thực khách chân ái không thể là loài nào đó không phải người, lươn quá đẹp!

Vương Kiệt Hi nói: “Được rồi, chúng ta giấu vào món gì? Nguyên liệu cho một nồi lẩu rất nhiều, món ăn bình thường không thể chứa được.”

Hoàng Thiếu Thiên lập tức giơ tay phát biểu: “Tui biết tui biết! Thể tích một con khủng long rất lớn, chúng ta có thể giấu vào đùi khủng long, moi hết thịt ở trong ra, sau đó nhét nguyên liệu nấu lẩu vào!”

Dụ Văn Châu lắc đầu: “Thiếu Thiên, không thể làm vậy, chúng ta không thể ép khủng long ăn thịt đồng loại.”

Vương Kiệt Hi tán đồng quan điểm của Dụ Văn Châu: “Không sai, chúng ta phải đề phòng bị khởi tố ngược đãi động vật.”

Diệp Tu nói: “Một con lợn thì sao? Moi hết bên trong có lẽ đủ rộng.”

Mấy người ăn nhịp với nhau, nhao nhao đồng ý cách này, bọn họ gọi điện cho Hàn Văn Thanh: “Này lão Hàn, anh mang cho bọn tui một con heo nhá.”

Nhưng người bắt máy không phải Hàn Văn Thanh, là Trương Tân Kiệt. Hắn khách khí trả lời:

“Bá Đồ chuyên chở trứng bắc thảo hoa tùng, không chở heo.”

Hoàng Thiếu Thiên nói: “Không phải chứ, chỉ có nhà mấy người có thể lái xe đến trại heo ở ngoại ô, tụi tui bị nguyền rủa không ra khỏi khu Hồ Thiên Nga được, anh em với nhau cả, giúp nhau xíu đi. Chút việc nhỏ cũng không giúp, có phải anh em nữa hay không hả hả?”

Trương Tân Kiệt đáp: “Heo rất bẩn, nhỡ nó bài tiết trên xe, tôi sẽ không nhịn được mà giết nó.”

Dụ Văn Châu mỉm cười: “Không phải lo, chúng tôi giúp cậu giết heo.”

Vương Kiệt Hi tiếp: “Các cậu có thể áp dụng các biện pháp xử lí.”

Chu Trạch Khải: “Không sai.”

Trương Tân Kiệt do dự hồi lâu, cuối cùng cũng đồng ý: “Được rồi, hai giờ chiều đến nơi, có vấn đề gì không?

“Được, không thành vấn đề!”

10.

Trương Tân Kiệt nói hai giờ là hai giờ, chuẩn hơn cả đồng hồ Thụy Sĩ.

Lúc Hàn Văn Thanh lái xe đến nơi, đám người mở thùng xe, tất cả đều đứng hình:

Đây, đây là heo. . .?

Chỉ thấy một quả cầu tròn trịa làm từ băng vải nằm im trong xe, giống như một tác phẩm nghệ thuật theo chủ nghĩa nào đó không biết tên.

Hàn Văn Thanh: “Tân Kiệt nói mấy người không yêu cầu heo sống, đây là biện pháp xử lí của cậu ấy.”

Mọi người vẻ mặt người da đen dấu chấm hỏi: Đây là biện pháp xử lí? Chẳng lẽ không phải sinh vật hình cầu nào nó bị ướp xác?

Chu Trạch Khải tay trái cầm con dao tên Toái Sương, tay trái cầm con dao tên Hoang Hỏa, hai con dao vèo vèo bổ quả cầu vải, lộ ra con heo nằm bên trong ——

Một cục đá hình con heo.

Mọi người: . . . Hết lời để nói.

Hàn Văn Thanh: “Tân Kiệt nói mấy người không yêu cầu heo thật.”

Diệp Tu suýt thì xông lên xách cổ áo Hàn Văn Thanh: “Trương Tân Kiệt cậu ta có bệnh đúng không? Hả?

Hàn Văn Thanh một thân chính trực: “Bệnh cũ, có phải mấy người không biết đâu.”

Diệp Tu: “. . .”

Dụ Văn Châu làm người hòa giải: “Đừng ồn ào, chúng ta nói cho lão Hàn nghe kế hoạch trước đi.” Sau đó liền kể cho Hàn Văn Thanh đầu đuôi kế hoạch nhét nguyên liệu nấu lẩu cho khủng long ăn để phá giải lời nguyền.

Hàn Văn Thanh: “Rồi, tôi đã hiểu. Thế bây giờ định làm thế nào?”

Vương Kiệt Hi: “Anh lại chở một con heo khác tới.”

Hàn Văn Thanh: “Trước khi ra cửa tôi đã đồng ý với Tân Kiệt ba giờ sẽ quay về uống trà chiều, nếu không đúng giờ cậu ấy sẽ cạo sạch hoa trên trứng, bệnh OCD phát tác tôi không cản được.”

Diệp Tu: “Hóa ra cửa hàng trứng bắc thảo Bá Đồ mấy người sinh hoạt có phong cách đến như thế?!”

11.

“Được rồi, chúng ta nhanh chóng quyết định kế hoạch tiếp theo.” Vương Kiệt Hi nói, “Chúng ta có thể ép nguyên liệu của một nồi lẩu thành viên đạn, bắn vào miệng khủng long để nó nuốt vào một cách đột ngột không kịp chuẩn bị.”

Dụ Văn Châu để ý chi tiết: “Nếu thế có cần một người làm mồi dụ khủng long há miệng không?”

Vương Kiệt Hi nghiêm túc đáp: “Không sai, mắt trái tà vương của tôi đánh giá ——” hắn chỉ vào Kiều Nhất Phàm, “Người anh em này có thể chất hấp dẫn khủng long, khủng long vừa thấy cậu ta sẽ thèm thuồng không ngừng nhỏ dãi, lúc ấy tất nhiên sẽ há miệng.”

Kiều Nhất Phàm: . . .

Sao ngài biết được hay vậy!

Hoàng Thiếu Thiên: “Nhưng liệu khủng long có bị nghẹn chết không đấy, mấy người không phải sợ bị tố cáo ngược đãi động vật à nhỡ đâu nó chết thì phải làm sao thì phải làm sao, bọn nó vừa gào vừa nuốt rất là nguy hiểm, tục ngữ bảo ăn cơm không nói, nói thì không ăn. . .”

“Dừng lại!” Diệp Tu ra hiệu, “Vấn đề của tui là, làm thế nào để ép nguyên liệu thành viên đạn?”

Vương Kiệt Hi xoay người, mang từ trong bếp ra một cái nồi lẩu: “Đây là nồi lẩu mà tôi phải trải qua biết bao lần thử nghiệm mới làm ra được, nó là tâm huyết của tôi, cho nên tôi quyết định đặt tên cho nó là —— Cao Anh Kiệt.”

Nội tâm Kiều Nhất Phàm mưa to gió giật: Gì cơ? Anh Kiệt cậu sao vậy, Anh Kiệt sao cậu lại biến thành nồi lẩu rồi! Vương tiền bối rốt cuộc anh muốn làm gì, Anh Kiệt cậu ấy sao lại là nồi lẩu anh mau tỉnh dậy!

Khoan, hình như người cần tỉnh là mình mới đúng.

Diệp Tu: “Được đấy, nhìn khá tốt, nhưng Cao Anh Kiệt có thể biến nguyên liệu thành đạn không?”

Vương Kiệt Hi móc ra một cái đũa từ sau lưng, tỏa ra aura màu cầu vồng chỉ vào cái nồi hô: “Avada Kedavra!”

. . .

Không có gì xảy ra, cái nồi vẫn là cái nồi.

Vương Kiệt Hi khó hiểu: “Ủa, vì sao thần chú biến hình của tôi không có tác dụng. Anh Kiệt là con ruột của tôi mà, phải biết biến chứ.”

Kiều Nhất Phàm: Vương tiền bối cái anh đọc không phải bùa biến hình mà là Avada giết chóc đấy anh đã làm gì Anh Kiệt vậy hả!

12.

“Thật sự không được, chúng ta tìm chuyên gia đạn dược đi.” Dụ Văn Châu nói.

Hoàng Thiếu Thiên: “Anh đang nói Trương Giai Lạc? Anh ta? Thủ lĩnh tà giáo Bách Hoa, chính anh ta nguyền rủa chúng ta, anh ta sẽ đồng ý giúp chúng ta chắc? Tui thấy việc này không thành công đâu.”

Vương Kiệt Hi nghĩ nghĩ, nói: “Chưa chắc.” Sau đó bảo Hàn Văn Thanh, “Lão Hàn, phiền anh đi năn nỉ thủ lĩnh Bách Hoa Trương Giai Lạc.”

Hàn Văn Thanh hỏi: “Tôi thuyết phục cậu ta kiểu gì?”

Vương Kiệt Hi với lấy miện gai lạ lùng trên đầu Hứa Bác Viễn đưa cho Hàn Văn Thanh (Hứa Bác Viễn: ? ? ?), nghiêm túc nói:

“Dùng cái này, dụ dỗ anh ta.”

Hàn Văn Thanh: “Vì sao miện gai dụ dỗ được cậu ta?”

Vương Kiệt Hi nói: “Mắt trái tà vương của tôi phân tích, cái miện gai này không đơn giản, nó là một miện gai siêu hiếm siêu may mắn phiên bản limited quý phái SS, thanh lịch SS, trưởng thành SS, trong sáng SS, gợi cảm SS, đơn giản SS, mát mẻ SS, giữ ấm SS, dễ thương SS, năng động SS.”

Hàn Văn Thanh: “Được.”

Kiều Nhất Phàm: Mau dừng lại đi mấy người đã nói chơi Vinh Quang không mở quán lẩu cơ mà sao tự dưng lại quay sang chơi Ngôi [beep —] Thời Trang còn nữa sao có thể vừa mát mẻ vừa giữ ấm đã quý phái lại đơn giản hả như thế khác gì nói một người vừa béo vừa gầy hả!

Hứa Bác Viễn yếu ớt phát biểu: “. . . Thế phụ kiện của tôi làm sao bây giờ?”

Diệp Tu nói: “Cậu đừng làm nô bộc cho người ta nữa, đổi nghề làm phóng viên đi, vị vua không ngai.”

13.

Trương Giai Lạc nhận miện gai, trong lòng vui sướng, không chỉ đồng ý giúp, còn gia nhập cửa hàng trứng bắc thảo Bá Đồ, thật là đáng mừng.

Ngày nọ, mọi thứ đã sẵn sàng, Diệp Tu cầm bộ đàm: “Thời cơ đã chín muồi, chuẩn bị dụ quái, úi, dụ khủng long.”

Vương Kiệt Hi cũng trả lời qua bộ đàm: “Đã rõ.”

Kiều Nhất Phàm: . . . Hai người cách nhau có hai mét sao phải dùng bộ đàm?

Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên lấy ra mấy sợi dây thừng kì lạ, một hai phải tròng lên người Kiều Nhất Phàm, nở nụ cười thân thiện: “Cậu tròng cái này, Vương Kiệt Hi ngồi trên chổi cầm đầu kia sợi dây, thả cậu vào trong rừng dụ khủng long. Khi khủng long xuất hiện cậu liền tung bùa phép ——” nói xong liền nhét một chồng giấy được gấp gọn gàng vào trong ngực Kiều Nhất Phàm, “Yên tâm, không sao.”

Kiều Nhất Phàm: “Đây là bùa trừ tà bí mật?”

Dụ Văn Châu cao thâm khó dò: “Đương nhiên, quán lẩu Lão Thiên Nga độc quyền, tuyệt không đưa cho người ngoài bùa phép bí truyền.”

Vương Kiệt Hi dùng hai chân kẹp lấy cây chổi quét rác hằng ngày, ngoắc tay với Kiều Nhất Phàm: “Anh bạn nhỏ, mau lại đây.”

Kiều Nhất Phàm lại gần: “. . . Chủ quán Vương, cái chổi này biết bay ạ?”

Vương Kiệt Hi nói: “Diệt Tuyệt Tinh Trần của tôi động cơ 30 ngàn mã lực, sao có thể không bay được.

Kiều Nhất Phàm: Nhưng đây chỉ là một cây chổi chít thôi mà đâu phải Diệt Tuyệt Tinh Trần còn nữa nếu động cơ 30 ngàn mã lực thì bay lên sao Hỏa luôn đi!

Vương Kiệt Hi không nói lời nào, Vương Kiệt Hi is watching you.

Kiều Nhất Phàm: Được rồi, tiền bối nói gì cũng đúng.

14.

Vương Kiệt Hi kéo dây thừng treo Kiều Nhất Phàm giữa không trung, đến giữa rừng thì chậm rãi hạ độ cao, rồi treo Kiều Nhất Phàm trong rừng: “Vương tử Yabulila, cậu thấy khủng long chưa.”

Kiều Nhất Phàm giữ tai nghe trả lời: “Không thấy.”

Vương Kiệt Hi ném cho cây đũa: “Cầm lấy! Chúng ta cùng đọc thần chú triệu hồi —— Avada Kedavra!”

Kiều Nhất Phàm: Đây không phải Avada giết chóc hả sao lại thành thần chú triệu hồi rồi thật ra chủ quán anh chỉ biết mỗi câu này đúng không!

Vương Kiệt Hi nói vọng từ bên trên: “Mau đọc!”

Kiều Nhất Phàm đành phải cầm lấy cái đũa, tiếng nhỏ như muỗi: “Avada. . . Kedavra.”

Nói xong liền che mặt, đời này không còn gì lưu luyến nữa.

15.

Nhưng mà, theo tiếng bước chân rung trời lở đất, thế mà có khủng long xuất hiện thật, một con tiếp một con chạy về phía Kiều Nhất Phàm: “Áu! Vương tử Yabulila Kiều Nhất Phàm đẹp trai, chúng tôi muốn gả cho ngài!”

Kiều Nhất Phàm sợ xanh mặt, tranh thủ thời gian dùng thiết bị kêu cứu: “A a a các tiền bối mau bắn nguyên liệu ——!”

Tiếng Trương Giai Lạc truyền đến: “Không vội, không vội, chờ bọn chúng gần thêm chút nữa.”

Kiều Nhất Phàm tâm như tro tàn, đột nhiên nhớ tới bùa cứu mạng Dụ Văn Châu cho, vội với tay vào trong ngực sờ soạng lung tung, vừa kéo được mẩu giấy ra, mồm to của khủng long đã gần trong gang tấc, đang định cắn —— “Bùm” một tiếng, một viên đạn đỏ rực bay từ xa tới, trực tiếp lấp đầy họng của con khủng long gần nhất.

Khủng long vẻ mặt hoang mang, nuốt cả tảng, “ực” to một tiếng.

16.

Kiều Nhất Phàm thở phào, bỗng nhiên khủng long kêu rên, có thể là bị cay rát họng, ánh mắt như muốn phun lửa, nó tức giận xông về phía Kiều Nhất Phàm, Kiều Nhất Phàm hoảng sợ, vội vã móc bùa cứu mạng nhanh chóng mở ra, ném một tờ vào mặt khủng long ——

Khủng long sửng sốt ba giây, đột nhiên quay đầu chạy, chẳng bao lâu mất tăm không thấy bóng.

Kiều Nhất Phàm ca ngợi trong lòng không hổ là Dụ Văn Châu, thật là đáng tin cậy. Cậu thở phào nhẹ nhõm, cầm bùa cứu mạng lên xem trên đó vẽ phù chú thần kỳ gì, cuối cùng hắn thấy ——

Chân dung Hàn Văn Thanh full HD.

Má má má má ơi đây là cái quần gì vậy!

Tình hữu nghị đâu mất rồi?

17.

Và cứ thế, vương tử Yabulila Kiều Nhất Phàm thành công giải trừ nguyền rủa quán lẩu bên bờ Hồ Thiên Nga, chuẩn bị lên đường ra về.

Trước khi đi, thành viên Lão Thiên Nga còn mời Kiều Nhất Phàm Tôn Tường Hứa Bác Viễn ăn một bữa lẩu.

Kiều Nhất Phàm ăn trong cảm động: . . . Ăn ngon, ăn quá ngon. A, đây là giây phút hạnh phúc nhất trong giấc mộng này, amen.

Diệp Tu thừa cơ dụ dỗ: “Thế nào hả chàng trai, có hứng thú nấu lẩu cùng anh đây không?

Hứa Bác Viễn bảo vệ Kiều Nhất Phàm: “Không được, chủ quán Diệp, vương tử nhà tôi phải kế thừa vương vị Yabulila, không thể mở quán lẩu.”

Diệp Tu cười cười, nhét một tấm danh thiếp vào túi Kiều Nhất Phàm: “Được rồi, bao giờ đổi ý cứ việc gọi.”

Kiều Nhất Phàm: Dù ở trong mơ tiền bối Diệp Tu vẫn rất am hiểu đào góc tường.

18.

Và cứ thế, ba người chia tay quán lẩu Lão Thiên Nga, vinh quang (ủa) về vương thành Yabulila.

Tôn Tường vô cùng phấn khởi: “Lần này chúng ta có thể tuyên dương với người đời, chúng ta là anh hùng phá giải lời nguyền!”

Kiều Nhất Phàm nhìn Tôn Tường tràn đầy sức sống, đột nhiên cảm thấy sầu lo, cậu cứ có cảm giác mọi chuyện không đơn giản như vậy.

Quả nhiên, trong mơ chỉ cần rầu một chút là sẽ có thảm họa xảy ra. Hứa Bác Viễn sợ hãi hét lên: “Điện hạ, mau nhìn phía sau!”

Kiều Nhất Phàm quay đầu, hình ảnh lão quốc vương giơ đại đao 40m thình lình xuất hiện, vẻ mặt dữ tợn nghiến răng nghiến lợi: “Kiều.Nhất.Phàm! Mày nói mày rời nhà trốn đi tìm người yêu, thế người yêu đâu? Ở-Đâu-Hả?”

Kiều Nhất Phàm kinh ngạc nhảy dựng, vội vàng chạy trốn: Chết rồi, hắn đã quên là mình ra ngoài kiếm người yêu, hoàn toàn bị các tiền bối quán lẩu kéo chệch đường ray! Cậu liều mạng chạy, quốc vương liều mạng đuổi, một ông già tóc bạc phơ thế mà bước đi như bay, nâng đại đao 40m mà như cầm cây tăm, liên tục dí cậu từ vương cung ra đường cái.

Kiều Nhất Phàm vừa chạy vừa liếc nhìn bốn phía, bất chợt thấy có bóng lưng cô gái nào đó hướng 10 giờ, lập tức la lớn: “Dừng dừng dừng, bệ hạ, ta có đối tượng rồi!”

Quốc vương ngừng bước, vẻ mặt lập tức thay đổi thành xuân về hoa nở:

“Ồ? Là ai?”

Kiều Nhất Phàm quay đầu nói chuyện với quốc vương, đồng thời chộp được một cái tay hướng 10 giờ theo trí nhớ, thon dài mềm mại, khớp xương cân xứng: “Đúng rồi, chính là người này!” Nói xong ung dung ngoảnh lại nhìn cô ——

Sau đó thấy cặp mắt to mắt nhỏ của Vương Kiệt Hi.

Vương Kiệt Hi bị Kiều Nhất Phàm nắm tay, chả hiểu đang xảy ra cái gì:

“Cậu nói gì cơ? Cái gì chính là tôi?”

Trong đầu Kiều Nhất Phàm có một vạn con Alpaca đang lao tới: . . . Vì sao cô gái hướng 10 giờ đột nhiên biến thành cựu đội trưởng của mình a a vì sao a a a

“Chủ chủ chủ quán Vương, sao sao sao anh lại ở đây?”

Diệp Tu Chu Trạch Khải Dụ Văn Châu Hoàng Thiếu Thiên sau lưng Vương Kiệt Hi đồng loạt thò đầu ra: “Bọn này đến Yabulila mở chi nhánh cho Lão Thiên Nga.”

Kiều Nhất Phàm: “. . . Tại sao?”

Diệp Tu: “Lần trước thấy mấy người thích ăn mà.”

Kiều Nhất Phàm: “Nhưng các vị cũng không cần vì mấy người chúng tôi mà mở hẳn một cái chi nhánh.”

Dụ Văn Châu: “Vương tử điện hạ đừng khách sáo.”

Kiều Nhất Phàm: Không không không khách sáo chút nào (giải thích yếu ớt)

Mấy người đang nói chuyện, quốc vương ở phía sau đột nhiên full nộ khí, dùng đến đại chiêu tất sát, đại đao 40m chém xuống: “Quán lẩu cút hết đi, dẫn người yêu con ta đến!”

Kiều Nhất Phàm xoay người, nhìn thấy ánh đao bổ xuống, cậu nhắm mắt quyết tâm ——

Hắn tỉnh.

19.

Kiều Nhất Phàm ngồi dậy, xoa mắt, mặc quần áo đi xuống lầu, mùi hương thoảng qua chóp mũi.

Diệp Tu thấy cậu: “Tiểu Kiều dậy rồi à? Cảm cúm đỡ hơn chưa, bọn anh đang nấu lẩu có muốn ăn không?”

Kiều Nhất Phàm: “Tiền bối.”

Diệp Tu: “Hả?”

Kiều Nhất Phàm: “Em muốn học nấu lẩu với anh.”

===END===
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#2
má ơi cười sằng sặc như điên, bình thường ở cùng quần ma loạn vũ nên tới giấc mơ cũng thảm thương như vậy =)))
 

Bình luận bằng Facebook