Hoàn [Trương Diệp] Say rượu tỏ lòng

meiormay

Gà con tiến hóa
Bình luận
5
Số lượt thích
18
Location
Somewhere in the world
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Tu
#1
Tên gốc: 酒后真言 / Say rượu chân ngôn [Oneshot]
Pairing: Trương Tân Kiệt x Diệp Tu

Tác giả:
Dập Hạ
Edit: Mei - Beta: Ako & 1 người bạn + sự giúp đỡ từ các anh chị trong dít
Link bản convert
Warning: OOC, tác giả viết tùy hứng (?)
Bản edit đã có sự cho phép của tác giả


Đây là lần đầu tiên Mei edit truyện, đã cố gắng hết sức nhưng vẫn sẽ còn nhiều sai sót. Bản edit nhận được sự giúp đỡ của các chị trong Discord và Beta-ers, trong quá trình edit có tham khảo bản convert trên Forum. Mei có đối chiếu RAW (không hiểu tiếng Trung nhưng có sử dụng công cụ và có một người bạn hoc tiếng Trung tư vấn giúp) nhưng vì để đọc thuận miệng và dễ hiểu hơn nên không đảm bảo giống với bản gốc 100%. Mọi người thấy cấn chỗ nào cứ góp ý cho Mei nhé :3 Cái tên hơi sến, nhưng mà nó ngắn gọn xúc tích với tình nên Mei để ạ :xu

Bây giờ là mười một giờ đêm.

Diệp Tu cảm thấy hẳn là đồng hồ của anh hư rồi, hoặc là bầu trời tối đen như mực ngoài kia cũng có vấn đề gì đó. Nếu không thì tại sao tên Trương Tân Kiệt, chàng trai mang tiếng bao giờ cũng ngủ lúc mười giờ tối, dù có đang đánh Boss dã đồ cũng log out không trễ một giây, lại có thể ngồi đối diện anh ngay lúc này trong bộ quần áo ngay ngắn chỉnh tề kia.

Đúng mười giờ năm mươi bảy phút, Trương Tân Kiệt đến gõ cửa nhà anh. Bọn họ đã ngồi đối diện nhau ba phút. Ba phút trước, khi Diệp Tu vừa mở cửa cũng bị dọa đến nhảy dựng lên, lập tức hỏi: "Sao cậu lại đến đây thế?" thì được đáp rằng: "Tìm anh nói vài chuyện."

Vì phép lịch sự, Diệp Tu để Trương Tân Kiệt vào phòng.

"Nói đi, cậu tìm anh có chuyện gì?" Sau ba phút, Trương Tân Kiệt vẫn chưa nói gì, Diệp Tu đành thay cậu mở lời trước.

Chàng trai đối diện anh đẩy kính, đôi mắt sau tròng kính trông thật điềm tĩnh và ôn hoà. "Ừm, Diệp Tu, chúng ta quay lại với nhau đi."

Vài giây trầm mặc trôi qua.

"Nếu anh chưa nghe rõ thì tôi lặp lại lần nữa." Trương Tân Kiệt hôm nay cũng rất kiên nhẫn, "Xin anh quay lại với tôi, làm bạn trai của tôi như trước kia."

Diệp Tu khoanh tay, hơi hơi nhíu mày, vẻ mặt hoang mang nhìn Trương Tân Kiệt. Anh mím chặt môi, ngập ngừng một hồi rồi nói: "Nếu anh nhớ không nhầm..."

"Thì cậu là người đã nói lời chia tay trước mà nhỉ."

Bầu không khí bỗng chốc trở nên im ắng.

Trương Tân Kiệt vẫn ngồi bình thản như thế, biểu cảm không mảy may dao động trước lời nói của Diệp Tu. Cậu ngồi rất nghiêm chỉnh, trái ngược hẳn với Diệp Tu đang dựa vào ghế sô pha một cách lười nhác.

Thấy đối phương không nói lời nào, Diệp Tu tiếp tục: “Với lại, nếu anh không nhớ lầm thì chúng ta mới xa nhau có ba ngày, bây giờ lại đổi ý nhanh như vậy, có vẻ không giống cậu lắm.” Trong lòng Diệp Tu, Trương Tân Kiệt là người bảo sao làm vậy, nói chắc như đinh đóng cột, chắc chắn sẽ không nuốt lời. Vì thế, cậu sẽ suy xét cực kỳ nghiêm túc một lúc lâu rồi mới đưa ra kết luận. Cậu ta vô cùng thận trọng, làm cái gì cũng sẽ cân nhắc, nên nếu muốn cậu ta thay đổi quyết định của chính mình thì đúng là mơ mộng hão huyền.

Trương Tân Kiệt không đáp lại. Cậu vẫn cứ ngồi đối diện anh như trước, tròng kính phản chiếu một tia ánh sáng nhè nhẹ, khiến Diệp Tu không nhìn thấy rõ ánh mắt của cậu.

Lúc này, điện thoại của Diệp Tu bất chợt vang lên. Anh liếc nhìn Trương Tân Kiệt, biểu cảm của đối phương không có vẻ tức giận hay có ý kiến gì trước cuộc gọi bất thình lình này nên yên tâm nhấn nút nhận.

“Alo?”

“Lão Diệp? Đây là lão Diệp thật hả? Số điện thoại này là của ông thật à?” Giọng nói ở đầu dây bên kia là của Trương Giai Lạc, “Diệp Tu, ông nghe tui nói này. Chuyện thật sự đang vô cùng cấp bách. Mấy ông già Bá Đồ tụi này đi ăn, vừa mới uống tí rượu thì Trương Tân Kiệt say. Nhân lúc bọn này không chú ý, cậu ta đã chạy mất dạng, không biết là đi đâu. Mấy người các ông cũng đang ở thành phố Q nhở? Cậu ta đến chỗ các anh phải không?”

Diệp Tu ngờ vực nhìn Trương Tân Kiệt, thoáng nghĩ ngợi rồi đứng dậy đi ra ban công, cả quá trình vẫn chú ý đến Trương Tân Kiệt. Nhưng kỳ lạ là cậu cũng không có phản ứng gì khi anh bước ra ban công mà không nói lời nào, cứ lẳng lặng ngồi yên ở đó.

“Cậu ta đang ở chỗ anh, nhưng mà trông không giống như đang say lắm?”

Trương Giai Lạc phía bên kia nghe vậy cũng bớt lo lắng. Lâm Kính Ngôn và Hàn Văn Thanh ngồi bên cạnh thì thầm với nhau rồi trả lời Diệp Tu: “Cậu thấy cậu ấy tỉnh táo thế thôi, chứ cậu ấy say thật đấy. Tôi nói cậu nghe, đây cũng là lần đầu bọn tôi chứng kiến việc này…”

Mấy người bọn họ hẹn ăn một bữa, khui hai chai bia. Mấy năm qua không chơi game, có thể uống được chút rượu. Sau khi mấy chén rượu đã vào bụng thì ai nấy cũng cảm thấy hơi choáng váng, chỉ có Trương Tân Kiệt giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng và tư thế ngồi nghiêm chỉnh. Trương Giai Lạc thấy thế thì hâm mộ.

"Chậc, cậu thế mà lại có tửu lượng không tệ nhờ."

Không ngờ Trương Tân Kiệt lại không để ý gì đến hắn, chỉ cầm chén rượu, thản nhiên nhìn mặt bàn. Mấy người khác đưa mắt nhìn nhau: "Trương Tân Kiệt?" Bọn họ lại gọi mấy tiếng, nhưng người kia vẫn không thèm đếm xỉa.

Sau một lúc lâu, mọi người mới nghe cậu ta lên tiếng một cách hờ hững: "Tôi nhớ anh ấy."

"Hả?"

"Ai cơ?"

“Diệp Tu. Tôi rất nhớ anh ấy,” giọng điệu của cậu bình tĩnh lại có phần kìm nén, "Không có anh ấy, đêm tôi không ngủ được."

"Đậu xanh ai ném thằng chó có ny này đi đi." Trương Giai Lạc không nghe nổi nữa, bịt kín lỗ tai, nhưng hai mắt vẫn không kiếm chế được mà nhìn về phía Trương Tân Kiệt, xem cậu ta có còn muốn nói thêm điều gì khác.

Dường như Lâm Kính Ngôn đã nhận ra điều gì đó, dè dặt hỏi: "Cậu và Diệp thần... thế nào?"

"Chia tay rồi," Trương Tân Kiệt lại uống ực một hớp rượu, "Thật ra là do tôi không tốt, chưa suy nghĩ kĩ càng đã nói lung tung, làm anh ấy tức giận." Nói xong, cậu nhìn chằm chằm Lâm Kính Ngôn, "Tôi nhớ anh ấy."

"Này là say rồi." Hàn Văn Thanh hờ hững liếc nhìn người bạn chí cốt, lúc tỉnh táo Trương Tân Kiệt sẽ không bao giờ nói những lời như vậy.

"Tôi nhớ anh ấy lắm." Trương Tân Kiệt lặp đi lặp lại mãi, "Tôi nhớ anh ấy, cũng rất muốn gặp anh ấy ngay bây giờ. Anh vẫn ở thành phố Q và chưa rời đi, tôi biết là thế.”

"Tôi rất nhớ anh ấy.”

Trương Giai Lạc càng nghe càng thấy nhức đầu, mượn rượu lấy sức đập lên bàn: "Nhớ anh nhớ anh nhớ anh, vậy sao cậu không đi gặp anh ta đi đờ mờ! Nói bọn này nghe thì có ích gì? Cậu đi mà nói với anh ta ấy!"

Hắn gào xong, Trương Tân Kiệt cũng ngừng làm ồn, tiếp tục ăn cơm, ăn rau, uống canh. Những người khác vẫn còn thấy choáng nên không còn để ý đến Trương Tân Kiệt. Hôm nay còn có một số đội viên khác của Bá Đồ đến cùng, chẳng mấy chốc mọi người đã trở nên ồn ào, thế là không ai quan tâm đến Trương Tân Kiệt đang ngồi yên lặng một góc. Kết quả là chỉ trong chớp mắt, cậu ta đã biến đi đâu mất, lúc gọi điện lại không thèm trả lời.

Đến lúc ấy mới đành phải liên lạc Diệp Tu.

“Các cậu được đấy. Lỡ như cậu ta không tìm được đường tới chỗ anh rồi bị lạc mất thì để xem các cậu định giải thích thế nào." Diệp Tu nói xong câu này thì cúp máy. Trương Giai Lạc ngồi ngây ngẩn, không hiểu tại sao mình lại bị mắng.

"Giải thích với ai cơ?"

Lâm Kính Ngôn cười hắn: "Còn ai nữa, người nhà Diệp Tu của cậu ấy đó."

Biết được ngọn nguồn, Diệp Tu cất điện thoại đi, sự rối rắm mấy ngày nay đều tan biến cả. Anh bước đến sô pha và ngồi xuống cạnh Trương Tân Kiệt. Thấy anh đi tới, chàng trai kia cứ thế ngoan ngoãn ôm anh vào lòng, giống với những đêm họ còn ở chung nhà ngày trước.

Diệp Tu lấy mắt kính của cậu xuống: "Cậu uống bao nhiêu?"

Trương Tân Kiệt sau khi gỡ xuống mắt kính trông rất thuần khiết, không có dáng vẻ sói đội lốt cừu kia, ngược lại rất khôi ngô tuấn tú. Cậu mân mê ngón tay của Diệp Tu, cau mày nghĩ ngợi một lát: "Chắc là… bốn chén."

Diệp Tu mỉm cười. Khi bọn họ vẫn còn ở bên nhau, Trương Tân Kiệt chưa bao giờ uống rượu. Anh cũng chưa từng thấy dáng vẻ cậu ta lúc say bao giờ. Hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy, có hơi lạ. "Vậy cậu còn nhớ cậu đến chỗ anh làm gì chứ?"

"Ừ, tìm anh để tái hợp." Ngữ điệu Trương Tân Kiệt mềm mại chưa từng có.

"Vậy không được. Cậu mới nói hai câu mà muốn anh bằng lòng quay lại với cậu à." Giọng điệu của Diệp Tu cũng dịu lại.

Trương Tân Kiệt lại nhíu mày ngẫm nghĩ. Đầu óc của cậu rất hỗn loạn, tốc độ phân tích tình huống bây giờ chậm hơn mọi khi nhiều. Diệp Tu thích xem cậu chậm rãi xử lý, chậm rãi suy nghĩ: "Ừm... Thế mà lúc chúng ta chia tay, tôi cũng chỉ nói hai câu anh đã chấp nhận rồi." Ài, chậm chạp mà vẫn sáng suốt nhỉ.

Diệp Tu nắm mũi Trương Tân Kiệt một cái: "Ai bảo cậu nói thế với anh?"

Trương Tân Kiệt há miệng để hít thở dễ dàng hơn: "Vậy coi như tôi chưa từng nói thế đi. Anh quay lại với tôi nhé." Cậu chôn đầu vào cổ Diệp Tu, cọ anh nhè nhẹ.

"Diệp Tu, tôi rất nhớ anh"

"Đêm đến không có anh, tôi không ngủ được."

Diệp Tu chạm nhẹ quầng thâm quanh mắt Trương Tân Kiệt, thở dài: "Thôi được, tắm rửa rồi đi ngủ."

Sáng hôm sau, Diệp Tu tỉnh lại ngay lúc Trương Tân Kiệt cũng vừa mới thức giấc. Cậu đỡ cái trán vẫn còn đau nhức của mình, hít một hơi, một lúc sau mới tỉnh ngủ, thấy rõ Diệp Tu đang nằm trong ngực mình: "Sao anh lại ở đây?"

Diệp Tu cứng đờ một lúc: "Nhìn cho kĩ đi, chỗ này là nhà anh đây thuê nhá.” Trong lòng anh bồn chồn. Đừng nói là cậu ta ngủ một giấc dậy đã quên sạch mọi chuyện rồi đấy nhé? Vậy cũng tốt, có khi vừa không quay lại được mà còn phải cãi nhau thêm một trận.

"Có nhà không về mà lại đi thuê chỗ trọ." Trương Tân Kiệt bật cười, ôm lấy Diệp Tu rồi xoay người đặt anh nằm dưới thân mình, "Lần sau đừng làm thế." Vừa dứt lời liền hôn lên môi anh.

Diệp Tu đáp lại nụ hôn: "Anh vẫn thích dáng vẻ vâng lời của cậu đêm qua hơn.”

Hết

Chỗ "ny" là do bản gốc tác giả dùng ngôn ngữ mạng nên Mei để thế cho hợp :xu

Cảm ơn chị Thỏ đã góp ý cho em nhé :xu
 
Last edited:

Yari

Phó bản trăm người
Thần Lĩnh
Bình luận
80
Số lượt thích
325
Location
Đội tuyển Quốc gia
Fan não tàn của
Diệp đội
#2
:xu Dễ thương quá, Tân Kiệt đúng kiểu nghiêm chỉnh, dù uống rượu vẫn nghiêm chỉnh, nếu không nói những lời kinh thiên động địa như nhớ họ Diệp nào đó chắc mng vẫn nghĩ cậu đang tỉnh :3
Lão Diệp trong fic này sao lại ôn nhu thế kia? UwU chiếc fic này ngọt chít tui rùiiii
 

meiormay

Gà con tiến hóa
Bình luận
5
Số lượt thích
18
Location
Somewhere in the world
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Tu
#3
:xu Dễ thương quá, Tân Kiệt đúng kiểu nghiêm chỉnh, dù uống rượu vẫn nghiêm chỉnh, nếu không nói những lời kinh thiên động địa như nhớ họ Diệp nào đó chắc mng vẫn nghĩ cậu đang tỉnh :3
Lão Diệp trong fic này sao lại ôn nhu thế kia? UwU chiếc fic này ngọt chít tui rùiiii
Nhỉ :xu đáng iu chít lun í ạ :omtim đọc rồi edit xong cái fic em vẫn không tưởng tượng được tại sao Tân Kiệt lại muốn chia tay Diệp Tu trước đó :hmm Hai người thương nhau nhiều như vậy. Em càng tưởng tượng lại càng ra một nồi máu chó :why Này mà có shot Prequel thì mừng hết biết :wow
 

Bình luận bằng Facebook