[Giang Ba Đào Trung Tâm] Cuối Con Đường

Kazeshizu

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
150
Số lượt thích
1,513
Location
Dòng sông mùa hè
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Dành tất cả sự tôn trọng cho Phương Minh Hoa
#1
Cuối Con Đường

Author: Kazeshizu

Character: Giang Ba Đào


Ngày hoàn thành: 30 - 07 - 2017

x

Bắt đầu từ năm mười sáu tuổi, Giang Ba Đào vẫn luôn giữ một thói quen vào ngày chủ nhật cuối cùng của mỗi tháng, cậu sẽ lên xe buýt đi đến một thành phố khác và trở về lại chiến đội vào lúc tối muộn.

Từ lúc còn ở trong trại huấn luyện Hạ Vũ, đã có nhiều người thắc mắc về việc tại sao Giang Ba Đào lại thích đi xa như vậy. Nhưng dù có lên tiếng hỏi trực tiếp, Giang Ba Đào cũng không trả lời, lâu dần cũng không ai còn quan tâm đến vấn đề này nữa.

Sau này, khi Giang Ba Đào đến Luân Hồi, những câu hỏi liên quan đến việc cậu ấy đi đâu, cậu ấy đã làm gì lại một lần nữa xuất hiện. Nhưng Giang Ba Đào vẫn như cũ, đều chỉ mỉm cười cho qua.

Có những vấn đề, không phải là không muốn giải đáp, mà là do không biết phải dùng tâm tình gì để nhắc đến nó.

*

Đầu tháng mười một, tiết trời bắt đầu chuyển lạnh. Không còn không khí se se lạnh của những ngày cuối thu, hay những cơn mưa phùn bất chợt đến rồi cũng bất chợt đi, mà là sự hòa trộn giữa một chút lành lạnh và rét buốt khiến cho bất kì ai cũng không nhịn được mà cuộn tròn trong chăn ấm.

Giang Ba Đào thức dậy từ rất sớm, khi bầu trời bên ngoài mới chỉ đang từ từ buông xuống lớp áo khoác đen mà thay vào đó là ánh sáng mặt trời từ một nơi rất xa chiếu về, cậu thu dọn một chút đồ đạc, cất tất cả vào trong balo, sau đó rời khỏi phòng.


Năm giờ sáng. Khu kí túc xá của chiến đội vẫn chìm trong màn đêm tĩnh mịch không có lấy một tiếng động. Giang Ba Đào bước đi thật khẽ, tránh làm cho người khác tỉnh giấc.

Lúc Giang Ba Đào bước lên xe buýt, bên trong chỉ có lác đác ba bốn người. Cậu tìm đến dãy ghế gần cuối rồi ngồi xuống, đặt balo sang bên cạnh, sau đó ngả lưng về phía sau, đôi mắt đen ngắm nhìn cảnh vật đang không ngừng thay đổi phía bên ngoài lớp kính cửa sổ.

Từ năm mười sáu tuổi đến năm hai mươi lăm tuổi.

Mười năm trôi qua. Nhiều thứ thay đổi, nhưng lại có những việc vĩnh viễn cũng không thể nào quên.

Giang Ba Đào nhớ khi cậu chỉ mới là một cậu nhóc mười ba tuổi, mê chơi game, thậm chí đôi khi còn trốn học để chơi. Hồi đó Liên Minh Chuyên Nghiệp mới thành lập, giải đấu chuyên nghiệp cũng vừa được mở, Giang Ba Đào rất hay theo dõi từng trận đấu với tâm trạng háo hức, còn ước rằng sau này bản thân có thể đứng ở vị trí như những người ấy, được theo đuổi đam mê như họ.

Và rồi cậu quyết định rời khỏi nhà, gia nhập trại huấn luyện Hạ Vũ.

Chỉ có điều khi thật sự bước vào con đường này rồi, cậu mới biết mọi thứ không hề dễ dàng như cậu nghĩ.

Hằng năm, quản lí và đội trưởng sẽ chỉ chọn người xuất sắc nhất ở trại huấn luyện để đưa vào chiến đội. Vậy nên ở trại huấn luyện, không chỉ đơn thuần là huấn luyện nâng cao tay nghề, mà còn là những cuộc chiến. Cuộc chiến của những đứa trẻ còn chưa hiểu hết sự đời.

Và cũng ở đây, cậu gặp một người.

Nếu nói cậu là cố gắng mới có thể đạt được điều gì đó, thì người nọ lại rất giỏi, có thể dễ dàng làm được bất kì việc gì. Một người mà bất kì ai cũng nghĩ tương lai sẽ là một điểm sáng ở thế hệ của cậu, nếu như không có sự việc ngày hôm đó xảy ra…

Đến trạm, Giang Ba Đào xuống xe, sau đó chờ để bắt chuyến tiếp theo tiếp tục cuộc hành trình.

Người nọ và Giang Ba Đào khi ấy ở cùng chung một phòng trong kí túc xá tại trại huấn luyện. Người đó không hay nói chuyện, nhưng bù lại rất tốt. Dù giỏi nhưng không kiêu căng, lại thường giúp đỡ người khác. Chính vì vậy dù người đó là đối thủ lớn, nhưng lại không khiến người khác ghen ghét.
Và vì hai người sống cùng phòng, nên Giang Ba Đào cũng thỉnh thoảng được nghe kể về gia đình của người đó.


Người đó là con cả, bên dưới còn có một cô em gái nhỏ hơn năm tuổi. Nhà người đó ở một vùng quê thưa người, cách thành phố khoảng bốn giờ đi xe buýt. Từ nhỏ không được ăn học tử tế, năm mười tuổi bắt đầu lên thành phố và làm việc ở một tiệm net. Và cũng tại nơi này mà bắt đầu nhận ra được thiên phú chơi game của bản thân.

Xe buýt đến, Giang Ba Đào đứng dậy, bước lên xe.

Hồi đó, Giang Ba Đào đã từng nghĩ, thật sự mong người đó có thể thực hiện ước mơ của mình. Vì hơn ai hết, cậu biết rằng, người đó đã đánh đổi rất nhiều thứ cho con đường này.

Ban ngày ở trại huấn luyện, tối đến đi làm thêm để có tiền gửi về cho gia đình.

Vừa muốn theo đuổi ước mơ, vừa không muốn để cho người khác phải lo lắng, nên mới cố gắng hết sức. Và dù có mệt như thế nào thì nụ cười vẫn chưa từng rời khỏi đôi môi.

Bây giờ nghĩ lại, Giang Ba Đào bỗng tự hỏi, nếu người đó chịu nói ra nỗi vất vả của bản thân, thì chắc chắn đã không phải dừng bước sớm như vậy.

Giữa trưa, Giang Ba Đào xuống tại trạm cuối cùng, sau đó đi bộ trên con đường đất nâu sậm, hai bên là những thửa ruộng mới bắt đầu cấy.

Dù có bao nhiêu mệt mỏi, mỗi khi đi đến nơi này, Giang Ba Đào luôn cảm thấy tâm an tĩnh kì lạ. Dường như sự xô bồ và bao nhiêu ganh đua của vùng đô thị cũng không bao giờ có thể chạm đến sự thanh bình ở nơi đây.

“Chàng trai trẻ, là người thành phố sao?”

Trên con đường vắng, một ông cụ đầu tóc bạc phơ bước ngang cạnh Giang Ba Đào, cười phúc hậu rồi lên tiếng.

Giang Ba Đào đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó liền cười đáp lại.

“Phải. Cháu đến đây để thăm một người bạn.”

“Theo con đường này, có lẽ chúng ta cùng một đích đến. Không phiền nếu ông lão này đi cùng cậu chứ?” Ông lão nói.

Và Giang Ba Đào gật đầu. Vì cậu không có lí do để từ chối.

“Giới trẻ ngày nay rất ít ai thích về miền quê hẻo lánh này.” Ông cụ bước từng bước chậm rãi, dưới ánh nắng mặt trời ban trưa, nụ cười trên môi ông trở nên bừng sáng kì lạ. Sau đó ông quay sang, nhìn Giang Ba Đào hỏi, “Cháu hay đến đây chứ?”

Giang Ba Đào mỉm cười, đôi mắt nhìn xa xăm trước khi trả lời, “Tháng nào cháu cũng đến đây.”

“Vậy chắc hẳn người bạn đó rất quan trọng.”

Giang Ba Đào chỉ cười, không đáp.

“Còn đứa trẻ mà ta đi thăm thật sự rất ngốc.” Rồi ông cụ nói tiếp, trong đôi mắt đã sớm phai màu theo năm tháng đột nhiên trở nên lấp lánh lạ thường.

“Ngay từ khi còn nhỏ, biết mình không có ba, thế là tự coi bản thân là trụ cột của gia đình. Việc gì cũng làm, lại không than vãn lấy một câu. Ta và mẹ của nó nhiều lúc cũng lo lắng cho nó. Nhưng nhìn nó kiên cường như vậy, lại không biết nên khuyên nhủ như thế nào.”

“Sau đó mẹ nó tái giá, lấy một người khác, cuộc sống cũng bớt khổ hơn. Nhưng khi thằng bé được mười tuổi, lại xin lên thành phố tìm việc làm. Thế là dượng của nó liền nhờ người quen ở trên đó chăm lo cho nó.” Kí ức như dòng suối chảy tràn về, từng hình ảnh không ngừng hiện lên trong ông cụ, “Sau đó, nó gia nhập một trại huấn luyện gì đó, nó nghĩ bọn ta ở quê sẽ không ai biết, nhưng bọn ta đều biết, cũng không ngăn cấm, dù sao đây là lần đầu tiên thằng nhỏ này muốn làm một việc gì đó cho chính mình.”

Giang Ba Đào cười nhẹ, đôi lông mi rũ xuống, trong đầu hiện lên dáng vẻ hào hứng của người nọ mỗi khi kể về gia đình.

“Bọn ta đã nghĩ, nếu nó muốn làm thì cứ để nó làm, cũng bảo nó không cần gửi tiền về quê nữa. Nhưng nó vẫn cứ gửi, dành dụm từng đồng một để gửi về.” Giang Ba Đào không nhìn ông cụ, nhưng có thể nghe thấy giọng ông cụ như đang nghẹn lại, rất lâu sau cũng không thấy nói tiếp.

“Đêm hôm trước cậu ấy đi làm về thì bị mắc mưa, kết quả là bị sốt suốt cả đêm.” Giang Ba Đào lúc này lại đột nhiên lên tiếng. “Vậy mà ngày hôm sau dù có bị ngăn cản như thế nào cũng không chịu ở lại kí túc xá, vẫn nhất quyết đi làm cho bằng được. Sau đó…”

Sau đó, trên đường đi, do chóng mặt mà không nhìn rõ đèn tín hiệu, cuối cùng mà bị tai nạn và qua đời.

Lời tiếp theo ấy, Giang Ba Đào không thể nói tiếp, mà thật ra những chuyện xảy ra tiếp theo, cả hai người họ đều biết rõ.

“Là lỗi của cháu…” Cuối cùng, Giang Ba Đào dừng bước, lên tiếng. “Nếu ngày hôm đó cháu giữ cậu ấy lại, thì cậu ấy đã không bị tai nạn.” Hai bàn tay siết chặt, cả người run rẩy, thế nhưng cậu vẫn cố gắng gằn từng chữ thật rõ ràng.

Ông cụ cũng dừng bước, quay người nhìn chàng trai trẻ trước mặt, nhìn cái đầu vẫn cúi thật thấp của cậu, hình ảnh mười năm trước lại hiện về một lần nữa.

“Cháu xin lỗi... cháu thật sự xin lỗi... nếu như cháu kiên quyết giữ cậu ấy lại thì đã không có chuyện gì.”

Cậu nhóc mười sáu tuổi run rẩy đứng trước mặt gia đình của người bạn quá cố, không ngừng khóc nấc lên, tự nhận tất cả lỗi vào mình.

“Tiểu Giang,”

Rất lâu sau, ông cụ mới chậm rãi lên tiếng.

“Mười năm trước ông đã từng nói, đó là do thằng cháu của ông quá ngốc, không phải lỗi của cháu.”

“Mười năm qua, cháu tự dằn vặt bản thân mình như thế là đủ lắm rồi.”

“Tiểu Kiệt cũng không muốn nhìn cháu như vậy.”

“Từ giờ… cháu đừng đến đây nữa.”

Giọng của ông nhỏ dần, như hòa lẫn vào trong không khí, nhưng vẫn mang theo sự kiên định như trước.

“Con đường này, tiểu Kiệt không thể bước tiếp. Nhưng cháu thì vẫn còn một đoạn đường rất dài để đi.”

“Con người không ai có thể khống chế sinh lão bệnh tử. Càng không ai muốn vì cái chết của họ mà có người khác phải chịu sự dằn vặt.”

“Từ nay về sau, đừng để bản thân phải hối hận vì điều gì. Vì chắc chắn người xung quanh cháu, đều luôn mong cháu có thể ngày ngày vui vẻ.”

“Ông nghĩ, điều này cháu hiểu rõ hơn bất kì ai.”

Giang Ba Đào giật mình, ngẩng đầu lên nhìn ông cụ, nhìn nụ cười hiền trên môi ông, trong một khoảnh khắc, hình ảnh về những người kia lại đột nhiên ùa về trong cậu.

“Này đội phó, anh bệnh hả? Sao nhìn sắc mặt trắng như tờ giấy vậy?”

“Chắc chắn là vì cậu quá mức lắm lời nên mới khiến đội phó lao tâm khổ tứ mà sinh bệnh. Còn không mau đi mua thuốc cho đội phó!”

“Tiểu Giang, nếu gặp khó khăn thì cứ nói, đừng tự ôm hết vào mình.”

“Giang… sức khỏe…”

Giang Ba Đào bật cười, một tay đưa lên che mắt.

“Về đi. Đoạn đường còn lại, ông vẫn nên đi một mình.”

Sau đó ông cụ xoay người, tiếp tục chậm rãi bước đi.

Mà Giang Ba Đào, lại tiếp tục đứng yên tại chỗ, cảm nhận sự ướt át nơi lòng bàn tay.

Cuối cùng, Giang Ba Đào cũng không đi tiếp, mà quay trở về Luân Hồi.

Rõ ràng là cùng một con đường, nhưng chẳng hiểu sao đây lại là lần đầu tiên, Giang Ba Đào có cảm giác muốn được trở về thật nhanh.

Để có thể nhìn thấy bọn họ.

Lúc Giang Ba Đào về đến nơi, vừa bước vào bên trong chiến đội, liền thấy một nhóm người cứ thập thập thò thò ở cửa chính.

“A, đội phó, hôm nay anh về sớm thế? Vậy hỏng mất kế...” Tôn Tường nhanh nhảu nói.

Liền bị bọn Đỗ Minh kéo cổ rồi đập.

“Mọi người…?” Giang Ba Đào còn chưa hết ngạc nhiên vì sự xuất hiện của những người này.

“À thì…” Phương Minh Hoa gãi gãi đầu, sau đó nhún vai nói, “Bọn anh tưởng cậu hôm nay sẽ về trễ như mọi lần, nên đang định lẻn ra ngoài mua quà tặng cậu.”

“Tặng em?” Giang Ba Đào nghệch mặt.

“Giang… sinh nhật…”

“Á á đội trưởng, anh nói ra mất rồi kìa.” Lữ Bạc Viễn kêu oai oái.

Giang Ba Đào ngẩn người, lục tìm trong trí nhớ để nhớ xem hôm nay là ngày bao nhiêu, đến khi nhận ra, lại nhìn những đồng đội trước mặt, liền cảm thấy buồn cười.

“Vậy cùng đi,” Giang Ba Đào lên tiếng trong sự ngạc nhiên của những người còn lại, “Dù sao mai cũng là sinh nhật tui mà, mọi người muốn đi mua quà thì để tui lên danh sách cho ha. Dạo gần đây tui muốn thay mới một số thứ…”

Giang Ba Đào cười âm hiểm khiến những người kia bị lạnh sống lưng.

“A A A, đội trưởng, Phương ca nhìn xem kìa, ví tiền đáng thương của em sắp bị đội phó ăn sạch rồi.”

Chu Trạch Khải làm vẻ mặt miễn bình luận. Giang Ba Đào và Phương Minh Hoa thì bật cười thành tiếng.

Cuối cùng, các thành viên của chiến đội Luân Hồi liền lập tức cải trang như ninja, sau đó lẻn ra ngoài.

Giang Ba Đào ban đầu vẫn còn đứng yên tại chỗ, nhưng Chu Trạch Khải lại bước đến, nắm lấy tay cậu, sau đó nói.

“Đi.”

Giang Ba Đào mỉm cười, gật đầu.

Con đường phía trước còn rất dài, thật tốt khi có những người họ ở bên cạnh.

“Đúng vậy, chúc cậu luôn vui vẻ, Ba Đào.”

___

A/N: tớ đã băn khoăn rất nhiều mới quyết định đăng fic này lên forum. cảm giác luôn là ở Động của riêng mình thì thích viết mấy thứ trên trời dưới đất thế nào cũng được, nhưng ở chốn công cộng vẫn phải nên cân nhắc một chút.

Ban đầu vốn là tớ muốn viết Chu Giang, sau đó viết, viết và viết ra fic này. Hình ảnh đầu tiên gợi lên trong đầu tớ là một ngày nào đó của rất lâu về trước, khi tớ đang đi một mình trên đường, một cụ ông đi ngang qua tớ, sau đó bắt chuyện với tớ. Và tớ cảm thấy đó là một kỉ niệm rất thú vị. Đôi khi trên một con đường, tình cờ gặp được một người, lại cách mình hơn một thế hệ, nhưng nói chuyện với ông cụ đó khiến tớ rất vui. Và trong suy nghĩ của tớ, người đi trước luôn có con mắt thấu đáo hơn cả.

Và, lúc viết xong fic này tớ lại càng nhận ra tớ viết không nổi mấy thể loại tình cảm tình yêu hay mấy cảnh yêu đương sến súa hay ngọt ngọt (. _ .) cho nên tớ rất quan ngại con đường chèo Chu Giang của tớ.

Tớ thích font Time New Roman sau Cambria. Nhưng Cambria ở đây không có. Nếu các cậu có gặp tình trạng lỗi font thì tớ rất lấy làm tiếc.

Cảm ơn các cậu vì đã đọc.
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,012
Số lượt thích
3,954
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#4
Cảm giác hơn nửa đoạn đầu rất nhàn nhạt lại man mác buồn. Đến cao trào lúc tiểu Giang quyết định quay về con đường cũ anh đã tới, nhưng nay anh đã mang một tâm tình khác rồi, vì anh có những người đồng đội thật tốt trong tim.
Cũng đúng, đừng vì những việc cũ người cũ đó mà tự giam bản thân mình lại nhỉ?
Ở Luân Hồi thật tốt, ở Luân Hồi có đường. Đi tiếp, sẽ là một Luân Hồi mạnh nhất tiền đồ vô lượng!
Chúc sinh nhật Giang phó vui vẻ. Ừm tuy là tại một đám não tàn nên hết surprise rồi, cơ mà ví tiền thì vẫn phải giao ra đó!
Luân Hồi yêu anh. Anh cũng yêu Luân Hồi này. Chuyện tình HE chân chân chính chính đó (đặc biệt là yêu bạn trẻ mỹ nam an tĩnh nào đó nhất nhỉ)
(Tiểu Kiệt??? Kiệt??? Khẳng định là Kiệt? Chuyện quan trọng hỏi ba lần!)
 

Bình luận bằng Facebook