Hoàn [Thiếu Thời 2021][Song Hoa] Cà phê, chải tóc và nụ hôn chúc ngủ ngon

Zinxiah

Như chính em, cô gái đến từ Canada \m/
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
37
Số lượt thích
303
Team
Gia Thế
Fan não tàn của
Diệp đại thần
#1



credit: 半夜三点切好西瓜陪男朋友看欧洲-黑眼圈的熊猫

Cà phê, chải tóc và nụ hôn chúc ngủ ngon

Tác giả: afincf_tirwer
Nguồn: Archive of Our Own
Edit: Zinxiah
Beta: @Cố Tiểu Hoành

Sản phẩm thuộc project Thiếu Thời Bỉ Ngạn - Mừng sinh nhật Tôn Triết Bình
Tóm tắt: Khi nhận ra tình cảm của mình, điều tốt nhất bạn có thể làm là gì? Đối với Trương Giai Lạc, đó là tỏ tình với người kia khi đang mơ màng chuẩn bị ngủ và hoảng loạn vào sáng hôm sau.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tôn Triết Bình biết Trương Giai Lạc gần như không thể mở mắt nổi vào buổi sáng nếu như không có cà phê. Cậu sẽ mơ màng đi quanh, nheo mắt và lườm bất cứ ai xui xẻo đụng mặt cậu ta. Tôn Triết Bình cảm thấy vô cùng hài hước khi thấy cộng sự của mình đụng vào mọi nơi khi bước vào phòng bếp.


Sau sự cố Trương Giai Lạc suýt nữa đánh rơi bình cà phê xuống chân mình vì vẫn chưa tỉnh ngủ, Tôn Triết Bình quyết định sẽ đưa cậu cà phê vào mỗi sáng, trước khi cộng sự hắn khiến bản thân hay đồng đội bị thương.


“Lạc Lạc?” Dù hắn biết mật mã phòng của Trương Giai Lạc, Tôn Triết Bình vẫn lịch sự gõ cửa phòng, chờ tiếng đồng ý trong mơ màng của người kia mới bước vào. Dù đã quen với việc Trương Giai Lạc là người đầu tiên hắn gặp mỗi buổi sáng, cảnh tượng đấy vẫn khiến cái gì đó trong tim hắn thắt lại.


“Cà phê đây...” Mùi cà phê lan tỏa trong phòng bay đến mũi Trương Giai Lạc, cậu hào hứng đưa một tay lên ngược chiều nơi Tôn Triết Bình đang đứng. Hắn cảm thông nhìn đối phương, đặt cốc cà phê vào tay cậu và nhìn Trương Giai Lạc hưởng thụ mùi cà phê như đây là thứ tuyệt nhất trên đời.


Như thường lệ, cậu đưa lược cho Tôn Triết Bình, hắn ngồi phía sau và bắt đầu cẩn thận chải tóc cho cậu. Trương Giai Lạc thả lòng người dưới sự tiếp xúc của hắn, nhắm mắt lại hưởng thụ trong lúc cộng sự chải tóc cho mình.


“Lạc Lạc cậu lười thật, lúc nào cũng phải để tôi chờ” đối phương chỉ ậm ờ trong cơn buồn ngủ, rõ ràng không thấy xấu hổ gì với hành vi của mình.


Tôn Triết Bình luôn tốn nhiều thời gian hơn cần thiết để chải tóc cho Trương Giai Lạc và buộc nó thành kiểu đuôi ngữa thấp quen thuộc của cậu . Nhưng Trương Giai Lạc luôn trong trạng thái mơ màng khi được chải tóc và Tôn Triết Bình không thể kiềm chế ham muốn mà nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc người kia đến khi đối phương tỉnh ngủ hẳn.


Thói quen buổi sáng này giữa hai người luôn khiến Tôn Triết Bình cảm thấy bất lực, được ở bên người hắn thích nhưng không thể làm gì. Hắn muốn kéo Trương Giai Lạc vào lòng, hôn dọc theo cổ người kia, nói ra những lời âu yếm thể hiện lòng mình.


Nhưng hắn không thể.


Dù vẫn muốn khoảnh khắc này kéo dài mãi nhưng khi Trương Giai Lạc rời đi, Tôn Triết Bình thả người đi.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~​

Thói quen này bắt đầu từ một câu nhận xét vô thưởng vô phạt.


“Tóc cậu bù xù thật đấy, chẳng có phong phạm của một đội phó gì cả.” Tôn Triết Bình nhận ngay cái lườm cháy mặt mà vốn sẽ đáng sợ hơn nhiều nếu như tóc rối bù của Trương Giai Lạc không bị xõa tung quanh vai khi chính cậu ta vẫn còn mắt nhắm mắt mở.


Hắn phải vô cùng kiềm chế để không bước qua và hôn đỉnh lên đầu cậu.


“Nếu thấy phiền hà đến vậy thì sao cậu không sửa sang nó lại đi?’’ Trương Giai Lạc giật mình khi những ngón tay của Tôn Triết Bình bắt đầu xuyên qua tóc cậu. “Cậu đang làm gì...?!’’


“Lạc Lạc, chính cậu là người nhờ tôi chỉnh trang lại. Ngồi yên đi.” Trương Giai Lạc cảm nhận những ngón tay nhẹ nhàng lướt qua trên tóc mình và dần thả lỏng, để bản thân hưởng thụ cảm giác dễ chịu này.


Cái giật nhẹ trên tóc làm cậu hoàn hồn la oai oái phản đối khiến Tôn Triết Bình thấy vô cùng thú vị.


“Đừng ngủ lại, sắp đến giờ huấn luyện rồi, cậu phải làm gương chứ?’’ Trương Giai Lạc lờ đi lời trêu chọc mà uống nốt phần cà phê còn lại, thấn sắc nhìn tỉnh táo hơn nhiều.


Tôn Triết Bình cũng không nhớ từ khi nào mà việc hắn đôi lúc chải tóc giúp Trương Giai Lạc biến thành thói quen đưa cà phê cho cộng sự mình và chải tóc giúp cậu vào mỗi buổi sáng. Tuy không phiền nhưng hắn vẫn không nhớ ra nổi sao điều đó lại xảy ra. Hắn đoán mình đã không thể cưỡng lại nụ cười mơ màng đầy thoả mãn của Trương Giai Lạc vào buổi sáng và cảm thấy may mắn không ai để ý sự kì lạ này của mình.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~​

Trương Giai Lạc ngồi cạnh Tôn Triết Bình trên chiếc sô pha, vô cùng mong chờ bộ phim hai người họ sắp xem. Sau nhiều tháng thuyết phục cũng như hối lộ, cậu cuối cùng cũng đã dụ được người kia xem bộ phim này.


Vì đã xem hết nên Trương Giai Lạc chỉ nhìn Tôn Triết Bình cả buối tối, thu lại từng phản ứng trên mặt đối phương và khắc sâu trong trí nhớ mình. Dần đần, chậm rãi, Trương Giai Lạc nhận ra mình đang chú ý nhiều vào đường cong trên môi cộng sự mình và cả nét sắc cạnh của quai hàm hắn hơn bất kỳ điều gì khác.


Trương Giai Lạc ngay lập tức quay đầu về phía màn hình, nhận ra nữ chính của bộ phim đã dẫn dắt đội mình đến chiến thắng. Cậu mừng vì căn phòng hiện tại khá tối đã che đi nét ráng hồng đang lan ra khuôn mặt mình. Cậu biết rằng đội trưởng mình là một người đẹp trai, nhưng điều đó dần dần trở thành thứ khiến cậu phân tâm.


Tôn Triết Bình thấy mình bị cuốn hút vào bộ phim mà Trương Giai Lạc đã kì kèo bảo hắn xem. Hắn thấy hơi thất vọng vì mình đã không chịu nghe theo sớm hơn, nhưng không muốn thừa nhận điều đó. Hắn vô thức kéo Trương Giai Lạc lại gần hơn, dường như không để tâm cho đến khi người kia gần như ngồi trên đùi hắn. Khi thấy Trương Giai Lạc cứ ngọ nguậy không yên, Tôn Triết Bình bắt đầu luồn tay vào tóc đối phương như để trấn an.


Trương Giai Lạc không hề la lên khi gần như bị kéo vào lòng Tôn Triết Bình. Cậu không hề. Tôn Triết Bình sẽ nhận ra tiếng la nhưng hắn không hề phản ứng hay bình luận gì cả. Cậu chỉ khẽ hô một tiếng ngạc nhiên, chỉ vậy thôi, và phản ứng đó là hoàn toàn bình thường khi bị một người bạn kéo vào ngồi trong lòng họ.


Cậu cố di chuyển ra một chút, cố kéo dãn khoảng cách giữa hai người, nhưng Tôn Triết Bình lơ đãng phát ra tiếng phản đối và bắt đầu luồn tay vào tóc Trương Giai Lạc như thể cậu là một con mèo khó chiều.


Và nó đáng ra không nên hiệu quả. Trương Giai Lạc không phải là một con mèo, cậu không nên cảm thấy yên lòng khi được vuốt ve nhưng mà...


Nhưng mà cảm giác này rất dễ chịu.


Nó dễ chịu đến mức Trương Giai Lạc muốn ở đây mãi, muốn Tôn Triết Bình ôm hắn mãi...


Ồ.


Ồ.


Trương Giai Lạc cố gắng kìm nén một tiếng hét khi nhận ra cậu đã yêu Tôn Triết Bình. Nhận ra cậu muốn ở bên Tôn Triết Bình cả đời này, muốn thức dậy bên người kia mỗi buổi sáng, muốn nằm trong vòng tay hắn khi cả hai say giấc vào mỗi buổi tối.


Cậu lén nhìn lên, nhìn ánh sáng từ màn hình hắt lên gương mặt đối phương và cậu muốn rướn người hôn lên đôi môi của Tôn Triết Bình, kéo hắn xuống và ôm hắn thật chặt, thổ lộ tình cảm của mình, nói với người kia hắn đẹp trai đến mức nào, khen ngợi hắn khi cả hai đang thân mật...


Trương Giai Lạc dằn lòng lại và yên lặng ngồi trong lòng Tôn Triết Bình, nghĩ rằng cậu có thể suy nghĩ thấu đáo hơn về mớ rối rắm trong lòng đến khi Tôn Triết Bình xem xong bộ phim.


Vậy nên để không làm phiền đối phương, Trương Giai Lạc yên tĩnh ngồi trong vòng tay của Tôn Triết Bình và ngủ lúc nào không hay.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~​

Khi tập phim kết thúc hắn liền quay sang Trương Giai Lạc để bàn luận thêm về nó và lờ đi sự thật hắn nên nghe theo cậu sớm hơn. Hắn định như vậy nhưng Trương Giai Lạc đã ngáy o o và dụi vào cổ hắn, tiếng tiếng ngáy nhỏ vang lên khe khẽ.


Tôn Triết Bình không biết làm thế nào với tình huống này và quyết định chụp lại tấm hình đội phó mình trước khi luồn tay và bế xốc người kia lên. Trương Giai Lạc hoảng hốt nhỏ tiếng kêu lên khi bị bế lúc đang mơ màng ngủ. Tôn Triết Bình nhẹ giọng an ủi hắn.


“Đừng ngọ nguậy Lạc Lạc, tôi sẽ làm rơi cậu mất và không ai trong chúng ta muốn giải thích với quản lí rằng cậu bị thương trước trận đấu chỉ vì cậu quá lười để tự quay lại phòng mình và rồi bị làm rơi.’’


‘’Vậy thì đừng để tui bị rơi."


“Đừng lo Lạc Lạc, tôi sẽ không làm rơi cậu đâu, tin tôi.”


“Mmm,” giọng ngái ngủ khe khẽ từ người kia khiến Tôn Triết Bình chỉ muốn hôn lên trán Trương Giai Lạc, hay cảm thán sự đáng yêu này. “Tui tin ông, cũng thích ông nữa… ừ….’’


Dù đã hứa sẽ không đánh rơi Trương Giai Lạc nhưng Tôn Triết Bình vẫn bị vấp chân, suýt nữa đem mặt mình cũng như người trong tay hôn đất mẹ. May mắn thay hắn đã kịp thời lấy lại thăng bằng và ngừng bước, tim đập thình thịch trong lồng ngực. Trương Giai Lạc vẫn vô tư ngáy, dường như không hề biết tai nạn suýt nữa đã xảy ra.


Khi đã hoàn hồn lại, Tôn Triết Bình đem Trương Giai Lạc về phòng cậu mà không gặp bất cứ trở ngại nào nữa, dù trong lòng hắn vẫn đang dậy sóng. Trương Giai Lạc thậm chí còn châm dầu vào lửa khi cứ dụi đầu vào ngực hắn, dù hình ảnh này dễ thương đến mức nào đi chăng nữa.


Trương Giai Lạc dường như kháng cự việc được đặt lên giường, cố gắng giãy dụa và hai tay vẫn bám lấy cổ Tôn Triết Bình như một con bạch tuộc quấn người.


“Cậu muốn tôi làm gì hở Lạc Lạc, đã đến giờ đi ngủ rồi.” Trương Giai Lạc mở một bên mắt, mơ hồ lườm về hướng Tôn Triết Bình đang đứng.


“Hun chúc ngủ ngon…’’ Trương Giai Lạc nói như thể đây là điều đương nhiên, Tôn Triết Bình chớp chớp mắt tận ba lần mới hiểu ý người kia đang muốn gì.


“Sao cơ?’’ Khi Tôn Triết Bình tiếp tục nhìn chằm chằm vị đội phó nhà mình, đối phương bĩu môi mà đeo bám hắn.


“Hun…’’ Câu àm nũng bị cắt ngang khi Tôn Triết bình cúi xuống hôn lên trán cậu khiến Trương Giai Lạc vui vẻ hẳn lên. “Cảm ơn!’’ Tôn Triết Bình vẫn nhìn vị đội phó thả hắn ra, cuộn người chìm dần vào giấc ngủ.


Hắn quay về phòng và dù đầu vẫn chưa tiêu hóa hết sự việc vừa xảy ra nhưng sự mệt mỏi đã khiến hắn ngủ thiếp đi ngay khi đầu vừa chạm gối.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~​

Trương Giai Lạc hoảng hốt tỉnh dậy ngay khi ký ức tối hôm qua ập trong đầu cậu. Chỉ riêng vụ gần gũi đã đủ tệ rồi, nhưng cái bế công chúa đưa cậu về phòng sau đó, làm nũng đòi hắn hôn chúc ngủ ngon…


Trương Giai Lạc đang suy tính đến việc mua một trang trại ở nơi khỉ ho cò gáy nào đó và không bao giờ nói chuyện với Tôn Triết Bình nữa.


Trương Giai Lạc hét lên hoảng sợ và khua khoắng tay chân khiến chính mình rơi khỏi giường khi nhận ra mình cũng đã tỏ tình với Tôn Triết Bình.


“Tui cũng thích ông nữa…” Trương Giai Lạc úp mặt xuống sàn. Cậu không nhớ vẻ mặt của đội trưởng mình lúc ấy như thế nào nhưng có lẽ kế hoạch mua trang trại chắc sẽ thành hiện thực mất.


Nhưng mà, cậu thật sự không muốn chuyển đi sống ở một trang trại xa xôi và không bao giờ nói chuyện với Tôn Triết Bình nữa, khi mà mọi chuyện có thể được lãng quên và lờ đi. Nếu cậu phải đi thì cậu ít nhất cũng phải nói với người kia trước. Trương Giai Lạc đập đầu lên sàn vài lần rồi đánh răng để nói chuyện với đội trưởng mình trước khi cậu mất bình tĩnh.


Tôn Triết Bình tỉnh dậy với tiếng đập cửa phòng mình, sau đó tiếng bấm mật mã phòng vang lên, Trương Giai Lạc xuất hiện trước mắt trên giường hắn, bắt đầu lảm nhảm như Hoàng Thiếu Thiên.


“Tối qua, tui đã nói, tui đã nói một điều mà có thể mang nghĩa khác, tui nghĩ thế. Tui, tui chỉ muốn nói ông có thể quên nó đi, tụi mình cứ giả vờ nó chưa từng xảy ra, cứ hành xử như bình thường và không thừa nhận chuyện đó.’’ Trương Giai Lạc đến đây thì ngừng như chờ phản ứng của hắn. Tôn Triết Bình im lặng cố gắng tiêu hóa hết lời cậu vừa nói.


“Nếu tôi không muốn thì sao?’’ Trương Giai Lạc ngẩn người nhìn hắn, đầu tóc lộn xộn chỉ ra cậu vừa rời giường khiến Tôn Triết Bình phải đè nén mong muốn giúp người kia chải gọn gàng mái tóc


“Sao cơ?’’ Trương Giai Lạc trông vô cùng bối rối và Tôn Triết Bình nhích lại gần, ánh măt nghiêm túc tối đi vài phần.


“Nếu như tôi không muốn quên nó thì sao, Lạc Lạc ? Nếu như tôi cũng yêu em thì sao?’’ Tôn Triết Bình thắc mắc liệu đội phó nhà mình đã sắp lên cơn đau tim chưa. “Vậy tôi đi đánh răng nhé?’’ Trương Giai Lạc gật đầu và Tôn Triết Bình để cậu một mình để suy nghĩ thêm.


Rồi hắn nghe một âm thanh như tiếng thét ở bên kia cửa khiến hắn phụt cười nhưng bị nghẹn lại vì bàn chải đánh răng.


Khi hắn quay lại, đôi mắt Trương Giai Lạc sáng lên đầy hi vọng nhưng vẫn có nét sợ hãi khó tin.


“Anh nói thật sao? Thật sao?’’


“Là thật lòng.” Đôi môi hé mở của Trương Giai Lạc khiến Tôn Triết Bình không nhịn được mà vuốt ve phần môi dưới mềm mại. Hô hấp Trương Giai Lạc như ngừng lại, cậu tiến gần hơn và ngẩng đầu đầy chờ đợi. Tôn Triết Bình ôm mặt đối phương nhẹ nhàng để môi hai người chạm nhau.


Đến khi thiếu dưỡng khí Tôn Triết Bình mới tách ra, Trương Giai Lạc nhẹ giọng phản đối nhưng mặt cậu liền đỏ khi nhận ra mình vừa làm gì khiến hắn nhếch mép cười hỏi.


“Vậy chúng ta bắt đầu thói quen mới à? Hôn chúc ngủ ngon, tôi đem cà phê và chải tóc cho em vào sáng hôm sau?” Trương Giai Lạc ngẩng đầu tỏ vẻ đương nhiên nhưng đôi mắt lại đầy ý cười.


“Đúng vậy.” Tôn Triết Bình kéo người kia hôn một lần nữa khiến tiếng cười của người cộng sự dần biến thành tiếng rên rỉ nỉ non.


Và khi hai người bị trễ giờ huấn luyện, sẽ không ai trong đội bình luận gì mà chỉ có vài người trao nhau ánh mắt thấu hiểu và truyền tay nhau tiền cược. Trương Giai Lạc xấu hổ, nhưng khi Tôn Triết Bình đụng vai mình, cậu cúi đầu không giấu nổi nụ cười cũng đang hiện hữu trên gương mặt người kia.
 

Bình luận bằng Facebook