Chương 19: Diệp Tu và Diệp Thu
Hôm sau, ngày luyện tập thứ ba vẫn còn lang man trong đầu của nhóm bậc thầy chiến thuật. Đường Hạo phối hợp với Trương Giai Lạc, Tôn Tường phối hợp với Phương Duệ, cặp đôi Lý Hiên Vương Kiệt Hi đối đầu với Phương Duệ Hoàng Thiếu Thiên. Phối hợp đủ kiểu, chỉ có chuyện ngươi không dám làm chứ không có chuyện bọn này không dám thử.
Cũng may là vào ngày thứ tư, nhịp điệu này cuối cùng cũng thay đổi. Dù tập huấn có căng thẳng đến đâu thì các thành viên đội tuyển quốc gia vẫn phải dành nửa ngày để tham gia chụp ảnh tuyên truyền.
......Sở dĩ phải đến ngày thứ tư là vì việc thiết kế đồng phục thi đấu của đội tuyển quốc gia giữa Liên minh và tổng cục thi đấu liên tục quay đi quay lại, phải thay đổi bản thảo tận năm lần thì bộ động phục mới được vội vàng hoàn thành.
"Má ơi, làm tôi hết hồn!"
Thùng các tông vừa mở ra, Diệp Tu là người đầu tiên đến gần. Chẳng chờ ai bước lên, hắn nhanh chóng dùng hai ngón tay nắm lấy cổ áo vũ ra.
"Cái màu này, cái kiểu phối này! Mới nhìn còn tưởng là đồng phục đội của Bá Đồ gửi nhầm địa chỉ!"
"Nếu ông nói như vậy thì nửa dưới rõ ràng là của Hưng Hân không phải sao?"
"Bá Đồ trộn với Hưng Hân sao? Sao tui lại cảm thấy lạnh như vậy chứ..."
"Khỏi phải nói..."
"Da gà tui sắp dựng hết lên rồi nè..."
"Cái này không phải kiểu trứng xào cà truyền thống nên nhìn cũng được đó! Mà nè, kiểu trứng xào cà là đồng phục của hai đội nào trộn lại vậy? Gia Thế với ai? Đồ nhà ai có tông vàng chủ đạo nhở? Lôi Đình? Nhưng Lôi Đình là xanh ngọc cộng vàng mà, nếu mà loại xanh ngọc thì sẽ biến thành ba màu cơ bản. Nhưng ba màu cơ bản thì không có màu đen, vậy là lại vòng về Bá Đồ, không lẽ còn muốn cùng Hưng Hân phối đồ một lần nữa sao? Ai da, tui đây lại nghĩ rằng màu xanh lam là đủ rồi, chẳng cần cho thêm mấy màu khác vào làm gì. Bất quá tôi lại thích lam tím nhạt cơ vì tôi cảm thấy cái màu xanh ngọc không hợp với phong cách khiêm tốn của đội trưởng tôi tí nào..."
"Lời Hoàng Thiếu Thiên nói thật khó nghe."
"Khỏi nói Văn Châu, Hoàng Thiếu sao mà khiêm tốn được?"
Mấy đội viên cười nói thoải mái, mỗi người đều nhận được đồng phục của mình. Không thể không nói, thiết kế đồng phục của đội tuyển quốc gia cũng khá đẹp, màu đen trang trọng, màu đỏ tươi sáng, ở giữa may một đường màu vàng sáng, làm cho toàn bộ bộ quần áo mang vẻ tươi tắn sáng sủa. Mặt sau, logo Vinh Quang màu vàng rực rỡ trên phong nền đen tuyền, trên ngực là đường chỉ thêu màu vàng nhạt, tao nhã nhưng không cầu kỳ, thêu họ tên và số thứ tự trong đội của từng người.
Để tiết kiệm tối đa thời gian cho các thành viên trong đội, việc chụp ảnh tuyên truyền được tiến hành trực tiếp ở câu lạc bộ Nghĩa Trảm. Trong một văn phòng to lớn được bỏ trống, mười bốn bàn trang điểm quay lưng vào nhau tạo thành hai đường thẳng song song, thợ trang điểm và thợ chụp ảnh sẽ phục vụ một chọi một với từng đội viên. Dù vậy, việc chụp ảnh cá nhân và ảnh tập thể của cả đội lại mất hơn một tiếng đồng hồ, trong khi người khác vẫn còn chụp, Diệp Tu là người đầu tiên lẻn ra ngoài.
"Tôi đi hút một điếu đây—"
Hắn nói xong câu liền bước đi mất tiêu. Trong phòng trang điểm, các đội viên tập trung lại dọn dẹp quần áo của mình, một số chuẩn bị lát nữa chụp ảnh chính thức, còn lại thì đánh giá trang phục của người khác. Mấy vị ở đây cho dù không phải đội phó hay đội trưởng thì cũng là đại thần của đội ngũ, mấy bữa tiệc rượu rồi tiệc chiêu đãi nhà đầu tư tốt xấu gì cũng từng tham dự, lễ phục mỗi mùa luôn có mấy bộ. Chỉ loại trừ—
Dụ Văn Châu nhìn trái nhìn phải, thấy hai cô gái Tô Mộc Tranh và Sở Vân Tú đã đi vào phòng thay đồ liền xuyên qua đám người, tới bên Phương Duệ nhỏ giọng hỏi: "Diệp dẫn đội của chúng ta có lễ phục không?"
"Cái này—"
Phương Duệ cũng gãi đầu. Khác với bọn họ, mấy năm trước đây Diệp Tu chưa bao giờ lộ diện, mấy thứ như lễ phục cho dù có cũng chẳng xài. Ít nhất từ mùa thứ mười hắn cũng không còn cự tuyệt việc xuất hiện trước công chúng nữa, nhưng về cơ bản thì cũng chỉ mặc có mỗi bộ đồng phục đội từ đầu đến cuối. Hắn suy đi ngẫm lại mới nhớ tới một chuyện sâu trong tiềm thức:
"Ổng nói ổng sẽ tự lo."
"À—"
Chỉ hỏi mỗi hai câu mà Dụ Văn Châu đã bị trợ lý thúc giục. Anh là đội trưởng, phải chụp rất nhiều ảnh, thợ trang điểm và thợ chụp ảnh đang theo dõi anh chặt chẽ. Nhanh tay nhanh chân thay áo sơ mi, thắt cà vạt xong thì lập tức bị thợ trang điểm ấn ngồi xuống, bị đủ loại cọ phấn thay phiên nhau hầu hạ.
Toàn bộ phòng trang điểm ồn ào thành một đoàn. Mười một người đàn ông chen nhau trong một gian phòng, nhanh chóng mặc áo sơ mi, áo khoác âu phục bị nhàu nát cần phải ủi lại lần nữa, những người còn cởi áo thun và quần tây xoay mặt vào tường, thay xong quần áo thì bị ấn xuống trang điểm, tình trạng gì cũng có. Các em gái thợ trang điểm và trợ lý thợ chụp ảnh đã quen với những cảnh quay chụp lớn, đối với tình huống này không có gì lạ, ngược lại so với cánh mày râu còn thoải mái hơn.
Trong lúc sóng gió ồn ào, cửa phòng trang điểm lại mở ra, một bóng người nhìn trái nhìn phải, mở miệng nói: "Ách ——"
"-Ai nha, anh sao giờ mới đến!" Không đợi hắn nói xong, đã có thợ trang điểm nhàn rỗi đứng lên kéo người kia tới chỗ ngồi: "Thay đồ xong rồi sao? Mau đến trang điểm mau đến trang điểm!"
Người vừa tới ăn mặc như giới kinh doanh tầng cấp thượng lưu, mặc bộ đồ tây màu xanh biển, áo sơ mi trắng, giày da sáng bóng, từ nơ đến cúc áo tay đều được cài thắt tỉ mỉ. Chỉ là tay trái cầm một cái bọc chống bụi lớn, tay phải còn cầm hai cái hộp, không khỏi phá đi hình tượng. Bị kéo như vậy, hắn bước đi lảo đảo một bước làm rới hộp đồ trên tay phải xuống.
Trước khi trợ lý thợ chụp ảnh nhào tới nhặt, nắp hộp mở bung ra, một đôi khuy măng sét bóng loáng rơi ra.
"Không phải chứ lão Diệp, cái này ông cũng đỡ không được sao? Tốc độ tay của ông đâu rồi hả?"
Trương Giai Lạc nhanh chóng quay đầu lại trêu chọc một tiếng, lập tức bị vỗ đầu quay trở về, tiếng máy sấy tóc cực lớn không chút thương tình ập vào bên tai. Hắn ở trong tiếng ầm ầm cố sức quay đầu nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể thông qua phản chiếu của gương nhìn người kia bị kéo thẳng đến chỗ ngồi.
"Này khoan đã, tôi không phải—"
"Sao anh lại lên lầu thay quần áo? Không phải đã nói mang xuống đây thay chung cho đỡ mất thời gian sao — hừm bộ quần áo này của anh cũng không tệ lắm... Không cần phải thay nữa, trang điểm mau lên! Sao anh còn tự đi rửa mặt vậy..."
Tốc độ nói của em gái trang điểm chỉ hơi chậm hơn so với Hoàng Thiếu Thiên, vừa nói vừa đánh rất nhiều phấn.. Người nọ còn giãy dụa muốn nói cái gì đó nhưng bị cọ phấn đánh liên tục vào mặt nên chỉ đành ngoan ngoãn ngậm miệng.
Phòng trang điểm dần dần yên tĩnh lại, các tuyển thủ thay quần áo xong lục tục đi tới ngồi xuống. Dụ Văn Châu là người đầu tiên chụp xong, đứng dậy nhìn quanh một vòng, đi về phía Diệp Tu.
"—Ai nha rốt cục cũng xong rồi!"
Cửa phòng mở toang ra, Tô Mộc Tranh và Sở Vân Tú một trước một sau, bị các trợ lý thợ chụp ảnh vây quanh đi ra. Tô Mộc Tranh mặc một bộ váy ngắn gọn gàng, Sở Vân Tú mặc một chiếc váy dài màu đen tuyền, nhìn qua vừa cao quý vừa khí phách. Cho dù mặc một chiếc váy rườm rà như vậy, cô vẫn không chịu ngồi yên, vừa bước vài phòng liền xách váy xông về phía Diệp Tu:
"Đến đến đến, để tôi coi lão Diệp ăn mặc như thế nào—"
Dụ Văn Châu nghiêng người tránh ra. Anh đi theo phía sau Sở Vân Tú bước về phía Diệp Tu vài bước, chợt dừng lại:
"Cậu là ai?"
Căn phòng bỗng nhiên yên tĩnh. Sau một khắc, mấy cái đầu cùng lúc vươn ra:
"Cái gì?!"
"Cái gì?"
"Cái gì cái gì cái gì cái gì?"
"Đừng có nhúc nhích! - Trang điểm!"
Lộn xộn một hồi. Khi sự ồn ào lên đến đỉnh điểm, cửa phòng trang điểm bỗng mở ra, Diệp Tu với vẻ mặt ngơ ngác không biết trời trăng gì đứng ở cửa:
"Ai nha thật ngại quá, tôi về trễ — mấy người nhìn tôi như vậy làm gì?"
"......"
"......"
"— Móa nó lão Diệp ông cư nhiên còn chuẩn bị phân thân!!!!"
Mọi người trợn trắng mắt. Tên này là người sống sờ sờ, không phải nhân vật trong game, phân thân cái gì, Hoàng Thiếu Thiên ông nghĩ sao hay vậy?
Cơn ồn ào dần lắng xuống, Diệp Tu chậm rãi bước tới đứng cạnh thằng em nhà mình. Các tuyển thủ tự nhiên bình tĩnh lại, nhìn hắn giơ tay sang bên cạnh, lớn tiếng nói:
"Giới thiệu với mọi người, tên này là em trai tôi, Diệp Thu."
Mặc dù bị ép trang điểm và vừa mới thoát khỏi tay người thợ nhưng Diệp Thu vẫn duy trì phong độ lịch thiệp của mình như thường lệ. Diệp Tu giới thiệu xong, hắn mỉm cười gật đầu với đồng nghiệp của anh trai:
"Xin chào mọi người."
Không khí nhất thời yên tĩnh. Diệp Thu nhìn trái nhìn phải, thấy hầu như mọi ánh nhìn đều tỏa ra thiện ý thân cận, nhưng nhìn kỹ lại sẽ thấy nó cất giấu chút sự cổ quái khó hiểu. Diệp Thu hắng giọng, vừa định nói thêm gì đó thì bỗng nhiên bảy tám giọng nói đồng thanh hét lên:
"Thì ra anh là Diệp Thu...".
"Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu."
"Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu!"
"-Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu — Ui da, Vân Tú cô đừng giẫm lên chân tui chứ!"
Một nhóm người chen chúc vây quanh hắn. Từng cặp móng vuốt lao về phía Diệp Thu, thay vì bắt với tay hắn, chúng nó lại muốn sờ hắn cho vui.
Diệp Thu, Nhất Diệp Chi Thu, cái tên này đối với các tuyển thủ chuyên nghiệp mà nói như sấm rền bên tai gấp một trăm lần so với "Diệp Tu", ai cũng nghe cái danh này bước vào giới chuyên nghiệp — huống chi lại là em trai của Diệp Tu, ̣đây chính là người một nhà!
Bản tôn Diệp Tu bị chen sang một bên. Nhìn nhóm người nháo nhào trước mắt, hắn lắc đầu cười với Tô Mộc Tranh đứng bên cạnh, bản thân cầm lễ phục mà em trai mang đến đi vào trong thay đồ.
Tới khi hắn thay xong thì bên ngoài đã yên tĩnh trở lại. Vương Kiệt Hi nghiêm túc, Dụ Văn Châu ôn hòa, Trương Tân Kiệt điềm tĩnh, Tiêu Thời Khâm khiêm tốn, Chu Trạch Khải sao, ngươi kéo hắn ta ra nháo cùng hắn cũng nháo không nổi. Tôn Tường và Đường Hạo đều là thanh niên trẻ tuổi, vốn không thân với Diệp Tu, họ chắc chắn sẽ không sáp lại bắt chuyện với Diệp Thu.
Tính tới tính lui mấy người tới góp vui chỉ có Hoàng Thiếu Thiên, Sở Vân Tú, Trương Giai Lạc, Lý Hiên, Phương Duệ, bọn họ chơi đùa vô cùng vui vẻ.
..... Đương nhiên, việc Hoàng Thiếu Thiên dư sức cân cả phòng lại là chuyện khác.
Diệp Tu bước tới. Không thể không nói, Diệp Tu khi khoác lên lễ phục cũng mang theo vài phần tinh anh, sóng vai cùng em trai đứng một chỗ như vậy khiến hiệu ứng nhan sắc nhân hai mang theo hiệu quả kinh người.
Nhưng mà nhìn kỹ lại sẽ thấy có sự khác biệt... Cái này chắc là kiểu hàng trên mạng mua một đằng về một nẻo đây mà.
*买家秀和卖家秀 là kiểu expectation và reality. Tác giả chơi chữ sửa 秀 (Tú) thành 修 (Tu) cho hợp với hai anh em nhà họ Diệp.
Mấy cô em gái thợ trang điểm và trợ lý thợ chụp ảnh vây quanh ngắm nghía hai anh em trước mắt, ai cũng đều lộ ra biểu tình say mê. Sau đó...
"Chỗ này không cần anh!"
Bảy tám em gái đồng thanh nói với Diệp Tu.
Diệp Tu rơi lệ đầy mặt.
TBC
Về mục lục