Hoàn [SN Kiếm Thánh 2021] [Dụ Hoàng] Phù du

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#1
Một sản phẩm thuộc project Kiếm Thánh – Mừng sinh nhật Hoàng Thiếu Thiên 2021

PHÙ DU


Cre: 望阿鲤
Tác giả: Loading

Convert bởi: 张佳乐头上的小花儿

Edit: Nguyệt



1.

Khi Lý Hiên gọi điện tới, Hoàng Thiếu Thiên đang khoác áo lông ngồi trong xe ăn bánh quy.

Mái tóc ướt nhẹp cũng chẳng rảnh lau khô, hắn tùy tay phủ một chiếc khăn bông lên đầu. Ngoài trời thật sự rất lạnh, gió luồn vào qua cửa xe cũng khiến hắn cảm giác mình sắp hóa thành đá. Phủi phủi chút vụn bánh dính trên tay, ngọ nguậy ngón tay đông cứng ấn nút nghe mới miễn cưỡng nghe thấy giọng Lý Hiên.

“Alo…” Hoàng Thiếu Thiên còn nhai bánh quy, cổ họng khô khốc, uể oải lên tiếng, “Có chuyện gì à?”

“Cậu làm sao đấy? Bị ốm?” Lý Hiên nghe giọng hắn là lạ, bèn hỏi một câu.

“Đâu có.” Hoàng Thiếu Thiên lắc đầu, “Chuyện gì?”

“Cậu có tới buổi họp lớp ngày mai không?” Lý Hiên hỏi, “Tôi biết cậu đang quay phim ở thành phố G, có thời gian rảnh không?”

“Đại khái… Cũng có.” Hoàng Thiếu Thiên chần chờ một lát rồi mới đưa ra đáp án.

“Vậy tốt rồi.” Đầu dây bên kia, Lý Hiên khẽ thở phào như trút được gánh nặng, “Dụ Văn Châu cũng tới. Đại minh tinh cứ bận rộn tiếp nhé, mai gặp!”

“Ây ây ây…”

Hoàng Thiếu Thiên còn chưa kịp phản ứng, Lý Hiên đã cúp điện thoại bằng tốc độ tay nhanh không tưởng nổi.

Dụ Văn Châu… Cậu ta cũng tới? Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy não mình “bụp” một tiếng liền ngưng hoạt động, máy móc nhét một miếng bánh quy vào miệng, suýt nữa sặc chết vì vụn bánh.

“Hoàng Thiếu! Quay nào! Màn 13 cảnh 6 lần 5 chuẩn bị. Chuẩn bị nhanh nào…”

Má nó, bắt đầu nhanh vậy. Hoàng Thiếu Thiên bỏ gói bánh quy mới ăn được hai miếng xuống, cầm lấy khăn bông lau vội mái tóc ướt sũng rồi cởi áo lông, nhảy xuống khỏi xe.

“Tới liền tới liền!” Âm điệu cậu ta rất cao nhưng vẫn hơi run rẩy vì không tránh nổi rét lạnh, nghe như sắp vỡ tiếng đến nơi.

Quay đêm lại còn phải xuống nước, chẳng minh tinh nào tình nguyện quay, hơn phân nửa tìm đóng thế. Hoàng Thiếu Thiên chạy tới hậu trường, trông thấy ba người trợ lý vây quanh minh tinh, còn có trà nóng, túi sưởi tay rồi cả áo phao lông vũ, đãi ngộ vô cùng tốt. Hắn ghé đến, có nhân viên công tác ở hiện trường đưa cho một cốc đồ uống nóng.

“Đãi ngộ tiếp ứng của ngôi sao lớn thật tốt.” Nhân viên công tác nói, “Quá nửa đêm rồi còn tặng đồ cho đoàn phim.”

Hoàng Thiếu Thiên nhận lấy, nhìn ra phía ngoài giới tuyến ngăn cách trường quay liên thấy có rất nhiều fan đang chuyển đồ cho đoàn phim. Hắn cầm cốc đồ uống nóng bằng cả hai tay, cảm nhận hơi nóng liên tục truyền tới, cảm giác này thật sự hạnh phúc vô cùng như được đưa than sưởi ấm giữa ngày tuyết rơi.

“Đóng thế đâu? Cậu đóng thế đâu rồi?” Đạo diễn đang gọi, Hoàng Thiếu Thiên uống vội hai hớp rồi chạy qua bên đó. Sở dĩ phải uống vội như vậy là bởi nếu hắn để đồ chưa mở lại, đến khi trở về khả năng cao sẽ chẳng còn, hơn nữa hắn thật sự đang rét run cả người, uống được chút đồ nóng cũng tốt, lát nữa lại phải vùng vẫy trong nước.

Đa số cảnh của đóng thế đều là quay xa, quay cận cảnh sẽ phải đặc tả vào ngôi sao, vậy nên các cảnh quay của ngôi sao rất thuận lợi, nhanh chóng kết thúc. Bên kia vừa dềnh dang náo nhiệt rời đi, giờ chỉ còn lại đạo diễn hiện trường và hắn.

“Cậu quê ở đâu?” Đạo diễn trò chuyện câu được câu không với hắn.

“Người địa phương ạ.” Hoàng Thiếu Thiên đang chuẩn bị móc dây cáp, nghe được liền trả lời ngay.

“Vóc dáng không tồi.” Đạo diễn nói, “Chỉ đạo võ thuật đặc biệt khen ngợi màn đóng thế hôm qua không tồi đó.”

“Cảm ơn đạo diễn.” Hoàng Thiếu Thiên đáp.

Hắn không trông cậy vào việc nịnh bợ để được đạo diễn cho một vai. Đối với một diễn viên đóng thế, hắn diễn khá hay không, đánh võ ổn hay không thực ra chẳng mấy quan trọng, quan trọng là… Hắn trông giống ngôi sao nào.

Đó quả thật là điều khiến người ta cảm thấy cực kỳ khổ sở.

Đương nhiên, còn có điều khác khiến người ta càng thêm bi ai hơn chính là việc sẽ gặp Dụ Văn Châu trong buổi họp lớp ngày mai. Nghĩ đến đây, Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy lục phủ ngũ tặng mình cùng chộn rộn, tế bào toàn thân như quần ma loạn vũ, cả người rơi vào trạng thái bất thường.

Xấu hổ, chỉ có xấu hổ, đó là khả năng duy nhất có thể xảy ra khi hắn gặp Dụ Văn Châu.

Hoàng Thiếu Thiên hắt hơi một cái thật nặng nhọc khi nghĩ về điều đó.

2.

Đúng là có xấu hổ thật đấy, nhưng đã mấy năm trôi qua như vậy rồi vẫn còn xấu hổ chính là bởi lòng riêng của Hoàng Thiếu Thiên quấy phá.

Ba năm trước, bọn họ tốt nghiệp đại học, ai nấy đều uống say quên trời quên đất. Hoàng Thiếu Thiên đã không còn nhớ rõ rốt cuộc hôm đó đã xảy ra chuyện gì, hắn chỉ nhớ hắn đã lăn lộn với Dụ Văn Châu một đêm trong phòng khách sạn cách âm tệ hại. Sáng hôm sau tỉnh dậy, hắn như bị sét bổ trúng, sấp sấp ngửa ngửa… Chạy trốn.

Làm, đúng là đã làm, còn chẳng kịp tắm rửa sạch sẽ, có lẽ cả hai đều không tỉnh táo. Hắn thật sự không biết phải đối mặt với Dụ Văn Châu thế nào. Hắn không cần anh ta chịu trách nhiệm với mình, cả hai đều là đàn ông, ngượng nghịu dây dưa rất vô nghĩa. Hắn không biết lúc đó mình nghĩ gì mà lại cho phép bản thân mượn rượu bốc đồng đến nông nỗi ấy. Cũng vì không thể đối mặt với chính mình, hắn trốn biệt nửa tháng liền, kiến thiết tâm lý cực kỳ nghiêm túc và cẩn thận, rốt cuộc nhận định rằng bản thân thích Dụ Văn Châu nên mới có thể nhất thời nóng đầu củi khô lửa bốc. Hắn vui vẻ trở lại, định bụng sẽ ngỏ ý xem Dụ Văn Châu có muốn thử hẹn hò với hắn không, dù trở thành một tên đồng tính luyến ái “tội ác tày trời không nơi dung thứ” trong mắt người ngoài hắn cũng cam nguyện.

Nhưng đến lúc đó, Dụ Văn Châu đã đi mất rồi. Hoàng Thiếu Thiên mờ mịt tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng bạn của Dụ Văn Châu nói cho hắn biết tin Dụ Văn Châu đã ra nước ngoài.

Mất liên lạc, mọi thứ trở về điểm xuất phát. Suốt bốn năm đại học, hai người là anh em bạn bè tốt, có lẽ đêm đó cũng không tính là gì, lại thêm hiện giờ ở hai bán cầu cách xa nhau, cứ coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra cũng tốt.

Hoàng Thiếu Thiên nghĩ vậy, cũng rất muốn làm vậy nhưng hắn phát hiện dường như hắn không tài nào làm được.

Cảm giác ấy kỳ lạ như có một con sâu nhỏ đang gặm nhấm thần kinh yếu ớt, khiến người ta cảm thấy hối tiếc không thôi. Nếu hắn phát hiện ra mình thích người kia sớm một chút thì tốt rồi, hoặc hắn bớt chấp mà tới sớm hơn chút nữa chung quy sẽ không phải hối hận như bây giờ. Một khi cảm giác “thích” đã vượt qua ranh giới sẽ giống như dòng thủy triều tràn qua con đê chắn sóng, khó lòng nào có thể trở biển sâu. Đó là một quả trình không thể nghịch chuyển, cũng như hắn không thể nào trở về điểm xuất phát.

Nhưng hắn tin rằng bản thân không có gì mà không làm được. Hoàng Thiếu Thiên là một người cực kỳ tự tin, hắn đinh ninh rằng hắn có thể buông bỏ mọi ảo tưởng phi thực tế đối với Dụ Văn Châu… Thế nên hắn cũng ra đi.

Thay đổi phương thức liên lạc, chuyển tới một thành phố khác, làm những điều mình muốn, trở nên bận rộn và không còn suy nghĩ quá nhiều nữa.

Ví dụ như hiện giờ, tất bật cả ngày ở đoàn phim, hắn đã mệt đến mức đại não hoàn toàn ngừng suy nghĩ. Lúc đạo diễn hô “Cut” và thư ký trường quay thu dọn đồ đạc, hắn vẫn còn ngồi bệt trên đất, bị người khác huých một cái mới nhận ra buổi quay hôm nay đã kết thúc.

“Hoàng Thiếu hôm nay vất vả rồi.” Nhân viên công tác tại hiện trường nói, “Trở về nghỉ ngơi cho tốt, chờ điện thoại nhé.”

Hắn gật đầu một cách máy móc, rút tờ khăn giấy lau mặt, ngửi thấy mùi đất nồng và ngai ngái. Xem ra thật sự không thể lăn lộn trong nước bùn cả ngày được, cả người cũng sắp biến thành đất luôn rồi.

Lúc về đến nhà đã gần hai giờ sáng, Hoàng Thiếu Thiên lao đi tắm nước ấm, rồi quấn khăn tắm lớn đi ra, mệt mỏi ngồi phịch xuống giường.

Đóng thế võ thuật thật sự quá tốn sức, khắp người hắn đau nhức vì bị dây cáp siết. Hắn vốn định sấy khô tóc rồi mới ngủ nhưng thật sự không muốn động đậy thêm chút nào nữa, ngả người ra rồi ngủ luôn.

Một đêm không mộng mị.

Lúc ngủ dậy đã hơn mười giờ sáng, mở tủ lạnh, chỉ còn nửa cái bánh mỳ cùng một hộp sữa chua, cũng có thể lót dạ tạm. Sau đó hắn xuống siêu thị dưới lầu mua một thùng mì ăn liền về ăn thêm. Mãi đến giữa trưa, Hoàng Thiếu Thiên mới nhớ ra buổi họp lớp, rề rà bật chiếc điện thoại đã tắt nguồn suốt từ đêm đến giờ, quả nhiên nhận được rất nhiều tin nhắn thúc giục của Lý Hiên.

“Bốn giờ chiều, đừng đến muộn đó.” Đúng một dòng tin nhắn được Lý Hiên gửi đi gửi lại cả đống lần. Hoàng Thiếu Thiên vừa ăn mì vừa đọc, trả lời một câu “Biết rồi” xong liền mở group bạn cùng lớp ra.

Có lẽ vì sắp tổ chức họp lớp nên group náo nhiệt hơn hẳn, trong khi ngày thường chẳng ai thèm nói chuyện. Hoàng Thiếu Thiên kéo tin nhắn, phát hiện toàn là mấy người nói nhiều, nội dung chuyện phiếm từ giá cổ phiếu đến sữa bột trẻ sơ sinh. Hắn cảm thấy không hào hứng lắm, cho đến khi Dụ Văn Châu lên tiếng.

“Không đi nữa, trong nước rất tốt.”

Sợi mì đã khều lên dĩa rơi tõm xuống nước mì nóng hổi, nước văng ra ướt cả màn hình. Bấy giờ Hoàng Thiếu Thiên mới sực tỉnh, vội lấy giấy lau.

Ồ, người kia về rồi không đi nữa… Hoàng Thiếu Thiên buông dĩa, đột nhiên cảm thấy đã no bụng.

3.

Họp lớp chính là một buổi tụ tập ăn chơi thác loạn. Hoàng Thiếu Thiên nhìn mọi người lên kế hoạch, ăn cơm, đi hát, lên bar đủ cả, tiếc là hắn chỉ muốn tới ăn, ăn xong về trước, góp mặt có lệ cho xong việc. Gần đây hắn mệt chết đi được, theo hai đoàn phim, đến cuối tuần này còn bắt đầu vào một đoàn phim nữa, cần rất nhiều sức khỏe để sống và làm việc.

Lúc tới cửa nhà hàng, Hoàng Thiếu Thiên cẩn thận nhìn trái nhìn phải. Không hiểu sao hắn cảm thấy căng thẳng lạ kỳ, như thể bất kỳ lúc nào cũng có thể bị người khác phát hiện. Nhưng chính bản thân hắn cũng không rõ rốt cuộc mình sợ bị ai trông thấy, chẳng lẽ hắn vẫn còn bận tâm về Dụ Văn Châu đến vậy? Vẫn không cam lòng hay sao?

Hắn vỗ vỗ ngực, không tiếp tục suy nghĩ nữa. Lúc chuẩn bị bước vào, trước mặt đột ngột xuất hiện một người.

“Thật ngại quá…” Hoàng Thiếu Thiên nghiêng người nhường đường, thế nhưng người đối diện lại chẳng hề di chuyển. Hắn kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn người kia mỉm cười với hắn, khóe miệng cong lên một độ cong ôn hòa quen thuộc.

“Thiếu Thiên, cậu không nhận ra tôi sao?” Dụ Văn Châu khẽ hỏi.

Phải phải phải, tôi không quen cậu. Hoàng Thiếu Thiên nghĩ thầm, cảm ơn đã nhắc, không thì tôi cũng không biết nên trưng ra vẻ mặt gì. Nghĩ đến đó, Hoàng Thiếu Thiên nhanh chóng dịch sang bên một bước, sau đó tiếp tục đi nhanh về phía phòng ăn. Lúc lướt qua người Dụ Văn Châu, hắn nghe được tiếng thở dài rất khẽ của anh.

Giống như một chiếc lông vũ, nhẹ nhàng đáp xuống tim Hoàng Thiếu Thiên.

Họp lớp đơn giản chính là giao lưu trò chuyện, nhớ lại những năm tháng đã qua, thuận tiện hướng tới tương lai, củng cố tình hữu nghị, phô bày bản thân là điều quan trọng nhất, ăn uống chỉ là thứ yếu. Chỉ có Hoàng Thiếu Thiên vừa đến đã nghĩ chuyện ăn cơm, không muốn nói dù chỉ một câu.

Nếu là trước kia, hắn chính là kẻ thích nói nhất trong đám người, thao thao bất tuyệt ba ngày ba đêm, có thể khiến cho diễn viên tấu nói phải nói đến mức sùi bọt mép ngã lăn ra đất không dậy nổi. Nhưng hiện tại hắn quả thật không còn thích nói như trước nữa, có lẽ do cảm nhận được ánh mắt nóng cháy chẳng chút e dè từ Dụ Văn Châu —— thật sự quá trắng trợn, căn bản chẳng có ý định che giấu gì hết!

Nhưng thâm tâm hắn lại lén lút dâng lên cảm giác vui sướng khó tả.

Cảm giác vui sướng ấy chỉ thoáng qua trong giây lát tựa như một mầm xanh đột ngột xuất hiện giữa mùa thu hiu quạnh, tinh thần phấn chấn lên một chút rồi lại bị phủ lấp bởi sắc vàng khô ảm đạm —— nếu Dụ Văn Châu thật sự có ý với hắn thì còn phải đợi đến tận hôm nay sao? Ba năm trước đã kề cận thân mật, nếu có thì con của hai người giờ cũng lớn tướng rồi, Hoàng Thiếu Thiên, rốt cuộc mày đang mong chờ gì chứ?

Cơm nước xong xuôi, mọi người kéo nhau đi hát. Lý Hiên là người chủ trì, không rảnh canh chừng nhất cử nhất động Hoàng Thiếu Thiên. Hoàng Thiếu Thiên thấy có cơ hội liền chạy biến nhanh như có dầu bôi dưới chân. Kết quả, hắn thuận lợi tránh né được ánh mắt của Lý Hiên nhưng không thoát được Dụ Văn Châu.

Hai người giằng co một lát, Hoàng Thiếu Thiên còn xụ mặt, Dụ Văn Châu đã mỉm cười trước.

“Trốn tôi làm gì?” Dụ Văn Châu khoác một chiếc áo gió màu cà phê, dáng vẻ trông vẫn ôn hòa như trước. Hoàng Thiếu Thiên nhìn theo anh hồi lâu, sau đó thở dài.

“Không trốn.” Hắn dụi mắt, “Tôi mệt, phải về ngủ. Cậu mới từ nước ngoài về, qua khu phố mua sắm phía bên kia kia, vừa lúc dạo quanh khu quảng trường mới xem một chút, thật sự có nhiều thay đổi thú vị lắm, cậu quan tâm tôi làm gì?”

“Thiếu Thiên, cậu giận sao?”

Dụ Văn Châu luôn có một loại năng lực thần kinh, giữa những điều vô nghĩa dông dài của Hoàng Thiếu Thiên, anh luôn có thể chắt lọc tư tưởng cốt lõi, loại bỏ hết những tin tức vô dụng. Nếu dùng siêu năng lực này để đi tán tỉnh, có thể nắm giữ được hậu cung ba ngàn giai lệ cũng chẳng đùa.

Thế nhưng Hoàng Thiếu Thiên không muốn bị cuốn vào.

“Không.” Hoàng Thiếu Thiên khẳng định, “Giận cái gì chứ? Đã lâu lắm rồi tôi không gặp cậu, ha ha, ở nước ngoài thoải mái lắm nhỉ, chắc vẫn chưa quen với hoàn cảnh trong nước ha. Cố lên, từ từ thích nghi với xã hội, đền đáp Tổ quốc là việc tốt, trẻ nhỏ dễ dạy, tôi đi trước…”

“Cậu không muốn gặp tôi đến vậy sao?”

Hoàng Thiếu Thiên thoáng run lên, hắn cảm thấy yết hầu mình như bị bóp chặt, ánh mắt không tự chủ được mà dán lên người Dụ Văn Châu không rời —— Hắn biết mình đang căng thẳng. Ít nhất, đối với bản thân mình, hắn vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để tiến hành bất kỳ đối thoại gì với Dụ Văn Châu về vấn đề này. Dựa theo từng câu ép hỏi dồn dập của Dụ Văn Châu bây giờ, chắc chắn điều tiếp theo sẽ đến những điều đại khái như “Sao năm đó cậu lại chạy mất”…

Tôi còn muốn hỏi cậu sao lại đi mất ấy chứ!

“Đâu có…” Hắn ho khan một tiếng, cổ họng vừa đau vừa ngứa. Mấy ngày nay phải quay dưới nước liên tục, mặc không đủ ẩm, bị cảm nhẹ, tiếng nói nghèn nghẹt giọng mũi, hễ hạ thấp giọng xuống chút là nghe chẳng còn rõ mấy.

“Bị cảm?” Dụ Văn Châu hơi sửng sốt, đưa tay tới sờ trán Hoàng Thiếu Thiên đầy tự nhiên, “Cậu lạnh không?”

Tay Dụ Văn Châu rất lạnh, chạm lên trán hắn mang đến cảm giác rất lạ. Hoàng Thiếu Thiên rụt người trốn tránh né theo bản năng, sau đó hắt hơi một cái.

“Qua đây.” Dụ Văn Châu ngoắc ngón tay với hắn.

“Không qua.” Hoàng Thiếu Thiên lui về sau một bước, hắn không muốn ngốc nghếch không tiếc thân mình như năm đó nữa. Người kia ngoắc ngoắc ngón tay, hắn điên cuồng lao tới thì còn coi ra gì được nữa?

“Vậy tôi qua.” Dụ Văn Châu tiến lên phía trước, “Tới hiệu thuốc cùng tôi.”

4.

Trong quá trình mua thuốc, Hoàng Thiếu Thiên vẫn duy trì sự im lặng hiếm hoi. Nguyên nhân đầu tiên là vì hắn đau họng, không muốn nói chuyện, thứ hai là thật sự quá xấu hổ, không biết phải nói gì. Kỳ thật, hắn vốn có rất nhiều điều muốn hỏi Dụ Văn Châu nhưng hiện tại lại chẳng nói được dù chỉ một chữ.

Dụ Văn Châu nói tình trạng bệnh với chủ hiệu thuốc, Hoàng Thiếu Thiên liền đứng ngây người. Hắn còn chưa nói hắn bị làm sao, nhưng Dụ Văn Châu mô tả tình trạng bệnh của hắn gần như rõ ràng và chính xác tuyệt đối.

Hồi mới vào đại học cũng vậy, Hoàng Thiếu Thiên không thích đến bệnh viện và hiệu thuốc. Dụ Văn Châu chỉ cần nhìn là biết hắn bị bệnh ra sao, chuẩn bị sẵn sàng thuốc và nước, Hoàng Thiếu Thiên chỉ việc uống đúng giờ là được. Đây là chứng bệnh cũ của hắn, hễ cảm lạnh là lại như vậy, đã mấy năm trôi qua vẫn chưa hề thay đổi.

Bây giờ ngẫm lại, việc này cứ như người yêu chăm sóc lẫn nhau vậy. Hắn cảm lạnh, Dụ Văn Châu mua thuốc cho hắn; Dụ Văn Châu tập vẽ, bị đứt tay lúc gọt bút chì, Hoàng Thiếu Thiên gọt cho anh hai hộp bút chì để sẵn trong ba lô. Đáng tiếc, khi đó còn chưa thông suốt, trước khi thân thể hướng về nhau, lý trí vẫn cảm thấy khó có thể hình dung nổi với mối quan hệ lạ kỳ này.

Thực ra trên đời này nào có chuyện không thể hình dung nổi như vậy, đó chính bởi yêu mà thôi.

Ví dụ như hiện giờ Dụ Văn Châu xuất hiện trong nhà Hoàng Thiếu Thiên có lẽ cũng vì nguyên nhân đó.

Phòng rất sạch sẽ, chỉ là hơi bừa bộn, trên sàn là một thùng mì ăn liền và bánh quy chống đói; trên tường treo một chiếc áo lông xám và một chiếc mũ, đều là đồ mùa đông; băng vải và bao cát ném lung tung trên bàn, đại khái được Hoàng Thiếu Thiên dùng lúc luyện tập hàng ngày. Mấy năm nay hắn luôn làm diễn viên đóng thế các cảnh võ thuật, khi đầu Dụ Văn Châu còn cảm thấy lạ nhưng về sau đã không còn kinh ngạc nữa. Chuyện Hoàng Thiếu Thiên muốn làm diễn viên, Dụ Văn Châu đã biết từ lâu. Mọi người đều cảm thấy việc này rất viển vông, nhưng dù viển vông, Hoàng Thiếu Thiên vẫn bất chấp muốn thử.

Thực ra cát-sê của đóng thế võ thuật không thấp, hiện giờ diễn viên đóng thế thực sự biết võ không nhiều lắm, hắn vẫn luôn có công việc ổn định, cũng từng đóng vài vai phụ. Về mặt kinh tế rõ ràng dư dả, nhưng không hiểu sao chỗ ở của hắn trông rất tuềnh toàng, cuộc sống thường ngày cực kỳ cẩu thả.

“Tủ lạnh sạch sẽ quá nhỉ.” Dụ Văn Châu đóng cửa tủ lạnh, nói với Hoàng Thiếu Thiên đang nằm trên giường.

Hắn mới uống thuốc cảm, giờ đang là lúc ngấm thuốc buồn ngủ. Hoàng Thiếu Thiên trùm chăn lên đầu, buồn bực trả lời: “Ai cần cậu lo!”

“Cậu ngủ một lúc đi.” Dụ Văn Châu đi tới vỗ nhẹ lên chăn, “Thiếu Thiên, khát nước cứ gọi tôi.”

“Khỏi!” Hoàng Thiếu Thiên đáp, “Cậu về được rồi! Ngay bây giờ, lập tức, rời khỏi nhà tôi! Có phải cậu tưởng bây giờ tôi ốm yếu thì không thể đuổi cậu đi đúng không? Dụ Văn Châu, tôi nói cho cậu biết, mấy năm nay tôi không làm gì ngoài đánh nhau mỗi ngày! Cậu không phải đối thủ của tôi đâu!”

“Tôi biết chứ.” Dụ Văn Châu cho hắn một câu khẳng định, sau đó lại tiếp một câu chẳng liên quan gì, “Ngủ đi.”

“… Cậu rốt cuộc có chịu đi không hả? Tôi gọi cảnh sát đó!”

“Tôi trở về lần này…” Dụ Văn Châu nhẹ giọng nói, “Sẽ không đi nữa. Thiếu Thiên, cậu không đuổi được tôi đi đâu.”

Hoàng Thiếu Thiên lại không nói gì nữa, hắn cảm thấy cả người nhẹ bẫng và mơ màng. Hắn rất muốn cố gắng suy nghĩ rốt cuộc những lời kia có ý gì, nhưng cơn buồn ngủ đột ngột ập tới, chẳng mấy đã thiếp đi.

Dụ Văn Châu đứng trước giá sách của Hoàng Thiếu Thiên, tỉ mỉ xem ảnh chụp của hắn.

Đại khái đã qua rất nhiều đoàn phim, đóng thế cho rất nhiều ngôi sao, đa phần ảnh chụp đều là chụp cùng ngôi sao hoặc đạo diễn. Dụ Văn Châu xoa mắt, cẩn thận ngắm nhìn một chút, sau đó lại bật cười tự giễu.

Xem ra câu ngạn ngữ “Người tình trong mắt hóa Tây Thi” quả không sai. Anh cảm thấy trong những tấm ảnh chụp chung này, người nổi bật hơn cả chính là Hoàng Thiếu Thiên.

Sức sống và ý chí trong mắt hắn chính là ánh dương rực rỡ nhất trên thế giới này.

Dụ Văn Châu khe khẽ thở dài mấy lần.

Dù đã hơi trễ nhưng anh chắc chắn sẽ không để vuột mất hắn thêm một lần nào nữa. Trước khi quay về, anh từng nghĩ có lẽ trong mấy năm qua, Hoàng Thiếu Thiên đã thay đổi nhiều lắm rồi. Chỉ không ngờ, lần nữa gặp lại, cảm giác tim đập lạc nhịp cũng trở lại theo, nói cho Dụ Văn Châu biết rằng tất cả đều đáng giá, cho dù hắn trốn anh, anh cũng phải chủ động tới giữ lại.

Chuyện khiến anh hối hận gần đây nhất chính là ba năm trước không cố gắng kiên trì thêm chút nữa.

5.

Hoàng Thiếu Thiên thực sự cảm thấy Dụ Văn Châu điên rồi.

“Cậu đang làm gì đó?” Hoàng Thiếu Thiên cuốn chăn ngồi trên giường, nhìn Dụ Văn Châu bưng ba đĩa thức ăn và hai cái bát tới bằng ánh mắt khó tin, “Cậu gọi đồ ăn hả?”

“Không, tôi nấu.” Dụ Văn Châu đáp, “Ăn chút đi, nếu vẫn buồn ngủ thì ngủ thêm lát nữa.”

“Tôi không có nồi.” Hoàng Thiếu Thiên ngơ ngẩn nhìn thức ăn và cháo nóng.

“Mua.”

“Tôi không có gạo.”

“Mua.”

“… Tôi không có tiền đưa cậu đâu.” Hoàng Thiếu Thiên nói, “Chẳng bằng cậu gọi đồ ăn ngoài, như vậy sẽ tốt hơn. Cậu tốn tiền mua dụng cụ nấu ăn, tôi cũng không dùng, nếu dùng chỗ tiền đó gọi đồ ăn ngoài, chắc hẳn có thể…”

“Dù sao về sau tôi cũng phải dùng.” Dụ Văn Châu đặt đũa xuống.

“Hả?” Hoàng Thiếu Thiên kinh ngạc ngẩng đầu.

“Tôi thấy chỗ ở của cậu khá ổn.” Dụ Văn Châu mỉm cười, “Có một phòng ngủ còn bỏ trống, chi bằng cho tôi thuê!”

“Tiền thuê nhà tôi đắt lắm.” Hoàng Thiếu Thiên nhíu mày.

“Cậu nói giá đi?”

“Năm trăm ngàn tệ một tháng.” Hoàng Thiếu Thiên trả lời bừa một số tiền.

“Được, thống nhất như vậy.” Dụ Văn Châu cũng nhắm mắt đồng ý, đẩy thức ăn trước mặt qua, “Ăn đi.”

“Tôi ghi âm rồi! Mỗi tháng cậu đưa tôi năm trăm ngàn tiền thuê nhà! Đây là bằng chứng! Cậu không chối cãi được đâu.” Hoàng Thiếu Thiên nói.

“Ý cậu là tôi có thể dọn vào ở?” Dụ Văn Châu nắm bắt thông tin mấu chốt.

“… Dụ Văn Châu, cậu đừng như thế, tôi hơi choáng đầu.”

“Ăn cơm thôi nào.” Dụ Văn Châu gật đầu, “Chờ cậu khỏe hẳn, chúng ta bàn lại.”

Dụ Văn Châu nấu ăn rất ngon, Hoàng Thiếu Thiên muốn ra vẻ nhẹ nhàng từ tốn nhưng thật sự không kiềm chế được trước đồ ngon, hắn ăn lấy ăn để, chẳng mấy đã càn quét sạch sành sanh. Xem ra nước ngoài thật sự là một nơi tốt đề rèn luyện kỹ năng nấu nướng của con người, chế biến ra món ăn đầy đủ sắc hương vị như vậy, quả nhiên là người tốt nghiệp từ New Oriental.

Ăn xong, Hoàng Thiếu Thiên cảm giác cổ họng không còn khó chịu như trước nữa, có lẽ thuốc cảm đã phát huy công hiệu. Hắn vừa định nói gì đó với Dụ Văn Châu thì anh đã đứng dậy trước.

“Bát rửa sạch rồi, để lại trong bếp.” Dụ Văn Châu nhấc áo khoác, “Tôi về trước, mai tới thăm cậu.”

Bấy giờ Hoàng Thiếu Thiên mới nhớ đến thời gian, vừa nhìn liền thấy đã hơn một giờ sáng rồi.

Hắn há miệng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn chẳng nói gì.

“Ít nhất cũng nói một câu “Chú ý an toàn” chứ.” Dụ Văn Châu đùa.

Hoàng Thiếu Thiên máy móc gật đầu: “Chú ý an toàn.”

“Ừ.” Dụ Văn Châu có vẻ cũng rất vừa lòng, “Tôi đi nhé, Thiếu Thiên, ngủ sớm chút, nghỉ ngơi cho tốt.”

Dụ Văn Châu đi rồi, trong phòng chỉ còn lại một mình Hoàng Thiếu Thiên. Hắn ngửa đầu nhìn trần nhà, cảm lạnh khiến mắt hắn hơi hoa, dường như trông thấy những hoa văn đầy quy luật kia đang nhấp nhô lên xuống. Hắn bất giác nhớ tới chuyện hồi ba năm trước, những lần nhớ lại trước đều mang đến cho hắn cảm giác ảo não và đau khổ, nhưng hiện tại, hắn nhớ về chuyện ấy lại cảm thấy có chút ngọt ngào dâng lên trong lòng.

Ít không phải là một mình hắn cam chịu.

Một đêm mộng đẹp.

Suốt một tuần, Hoàng Thiếu Thiên liên tục nhận được tin nhắn hoặc điện thoại từ Dụ Văn Châu.

Gần như ngày nào cũng liên hệ, Dụ Văn Châu hỏi hắn ra sao rồi, có uống thuốc không, ở nhà hay đi làm, những việc này Hoàng Thiếu Thiên đều nhất nhất trả lời. Hắn cũng muốn hỏi thăm Dụ Văn Châu một chút, nhưng cuối cùng lại xóa sạch mấy trăm chữ đã nhập, chỉ trả lời đúng hai từ “Vẫn ổn”.

Lúc gặp đạo diễn chính trong đoàn phim mới, vị kia thấy ngoại hình hắn không tồi bèn phân cho một vai phụ, tuy không phải nhân vật quan trọng nhưng luôn xuất hiện cùng nam chính nên dù có là cọc gỗ cũng là cái cọc gỗ được lộ diện. Hoàng Thiếu Thiên vui vẻ nhận vai, cảm thấy cực kỳ mỹ mãn. Thực ra cát-sê của loại vai phụ nhỏ bé ấy còn chẳng được nhiều như đóng thế võ thuật, nhưng hắn không thể đi đóng thế cả đời. Mấy năm nay đánh đấm không ngừng, trên người chỉ toàn thương tích, diễn xuất chẳng rèn giũa bao nhiêu, quả thật mất nhiều hơn được.

Ngày nào cũng bận rộn liên miên, mệt mỏi gần chết, nhưng khi về đến nhà, trông thấy phòng bếp đầy đủ dụng cụ, hắn lại xuất hiện suy nghĩ muốn nấu cơm ăn.

Mọi chuyện đều rất ổn, chỉ trừ việc đồ hắn nấu ra rất khó ăn.

Sau khi nấu ra một nồi thức ăn cháy đen, Hoàng Thiếu Thiên gọi điện cho Dụ Văn Châu.

“Alo, Dụ Văn Châu.” Hoàng Thiếu Thiên đi thẳng vào vấn đề, không muốn vòng vo gì cả, “Phòng ngủ đơn, ba ngàn tệ một tháng, điện nước chia đôi, wifi tự trả, dọn tới không?”

6.

Lần đầu tiên Hoàng Thiếu Thiên xuất hiện trên TV là chuyện của nửa năm sau. Lúc đó hắn đang ngồi khoanh chân trên giường đọc kịch bản, nhân vật hắn mới được giao cho là một vai nam 3, đã khá khẩm hơn trước nhiều, đồng thời tiền cát-sê cũng cao hơn hẳn. Hắn thấu hiểu vì sao người vào giới giải trí đều muốn được hot, hot rồi sẽ có kịch bản tốt. Trên đời nào có nhiều ngọc quý lẫn giữa cát sỏi đáng để đạo diễn phải đi tìm kiếm đến vậy đâu, ai có thể xuất hiện trong tầm mắt của đạo diễn lớn thì người đó sẽ có khả năng giành được kịch bản tốt, trở thành diễn viên nòng cốt.

“Cậu không lại xem à?” Dụ Văn Châu đứng trước cửa, vừa đánh trứng, vừa gọi Hoàng Thiếu Thiên, “Đến phân cảnh của cậu rồi.”

“Đã tới chưa?!” Hoàng Thiếu Thiên hô to, vội vội vàng vàng xuống khỏi giường, chạy chân trần tới xem. TV ngoài phòng khách đã bật, quả nhiên đang chiếu phân cảnh hắn đóng trong bộ phim truyền hình kia. Trông hắn hơi ngốc, nghiêm túc mím môi làm người hầu tận chức tận trách, trông rất chuyên nghiệp.

“Tôi chẳng nhớ rốt cuộc trong bộ phim kia tôi có lời thoại không nữa.” Hoàng Thiếu Thiên vuốt cằm, “Hình như có, nhưng tôi không nhớ ở tập bao nhiêu, dù sao cũng ít lắm.”

“Đối lập đáng yêu.” Dụ Văn Châu đột nhiên nói.

Hoàng Thiếu Thiên bật cười, “Cậu làm gì đó làm gì đó, đã muộn vậy rồi còn muốn nấu cơm à?”

“Bữa khuya.” Dụ Văn Châu đáp, “Chờ chút sẽ xong ngay.”

Tay nghề của Dụ Văn Châu quả thật không tồi, hai người cùng ăn khuya, kề vai ngồi tựa sô pha tiếp tục xem TV. Trên màn ảnh, nam nữ nhân vật chính hôn nhau tình cảm nồng nhiệt, giữa cảnh phim ấy chỉ có nhân vật người hầu do Hoàng Thiếu Thiên đóng là lúng túng nhất. Hoàng Thiếu Thiên xem phim cũng cảm thấy xấu hổ vô cùng, không còn nhớ rốt cuộc bản thân đã quay cảnh này thế nào.

“Tôi cảm thấy… Ô!”

Hắn vừa định phát biểu lý giải của mình, tiết lộ chút tình tiết quan trọng tiếp theo cho Dụ Văn Châu, kết quả hắn vừa nghiêng đầu sang, đột nhiên cảm thấy một vùng bóng đen đang áp sát tới. Dụ Văn Châu ngồi ngược sáng đang ghé người xuống, cúi đầu hôn lên môi hắn.

Một nụ hôn bất ngờ không kịp đề phòng.

Động tác của Dụ Văn Châu rất dịu dàng và kiên nhẫn, Hoàng Thiếu Thiên muốn né tránh nhưng rõ ràng lại không có hành động né tránh —— bản thân hắn hiểu chiêu này của Dụ Văn Châu gọi là “Lặng lẽ xoa dịu”, hắn đã chẳng cách nào cự tuyệt anh.

Một nụ hôn triền miên qua đi, mắt Hoàng Thiếu Thiên long lanh ánh nước, hắn ngẩng đầu nhìn Dụ Văn Châu, cảm giác chóp mũi mình hơi cay cay.

Điều hắn hằng mong mỏi cả trong giấc mơ rốt cuộc đã trở thành sự thật ở khoảnh khắc này.

Hắn thích Dụ Văn Châu không? Đương nhiên thích. Ba năm trước đã thích, ba năm sau vẫn thích hệt như xưa. Đến hôm nay, tình cảm hắn dành cho anh chỉ càng sâu đậm thêm, tình cảm ấy chẳng hề phai nhạt bởi thời gian trôi mà càng thêm sâu sắc, lắng đọng.

“Lúc đó tôi nghĩ cậu không thích tôi, trốn tránh tôi, thậm chí ghét tôi.” Dụ Văn Châu ôm lấy vai Hoàng Thiếu Thiên, “Tôi nản lòng thoái chí nên đã ra đi. Có lẽ đó là quyết định sai lầm nhất giữa hai chúng ta.”

Hoàng Thiếu Thiên hít hít mũi, giọng nói hơi nghẹn ngào: “Vậy điều đúng đắn nhất là gì?”

“Quyết định đúng đắn nhất chính là đến với thế giới này, quen biết cậu, yêu cậu, mãi mãi bên cạnh cậu.”

FIN
 
Last edited:

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#2
“Lúc đó tôi nghĩ cậu không thích tôi, trốn tránh tôi, thậm chí ghét tôi.” Dụ Văn Châu ôm lấy vai Hoàng Thiếu Thiên, “Tôi nản lòng thoái chí nên đã ra đi. Có lẽ đó là quyết định sai lầm nhất giữa hai chúng ta.”

Hoàng Thiếu Thiên hít hít mũi, giọng nói hơi nghẹn ngào: “Vậy điều đúng đắn nhất là gì?”

“Quyết định đúng đắn nhất chính là đến với thế giới này, quen biết cậu, yêu cậu, mãi mãi bên cạnh cậu.”
Số 5.
 

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#4

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#6

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,075
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#7
“Lúc đó tôi nghĩ cậu không thích tôi, trốn tránh tôi, thậm chí ghét tôi.” Dụ Văn Châu ôm lấy vai Hoàng Thiếu Thiên, “Tôi nản lòng thoái chí nên đã ra đi. Có lẽ đó là quyết định sai lầm nhất giữa hai chúng ta.”

Hoàng Thiếu Thiên hít hít mũi, giọng nói hơi nghẹn ngào: “Vậy điều đúng đắn nhất là gì?”
Số 5 hí hí. Ô Thích thầm nha :3
 
Last edited:

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#8
"Mơ màng" nha
 

Fandiepalltime

Farm exp kiếm sống
Bình luận
35
Số lượt thích
173
#9
“Lúc đó tôi nghĩ cậu không thích tôi, trốn tránh tôi, thậm chí ghét tôi.” Dụ Văn Châu ôm lấy vai Hoàng Thiếu Thiên, “Tôi nản lòng thoái chí nên đã ra đi. Có lẽ đó là quyết định sai lầm nhất giữa hai chúng ta.”

Hoàng Thiếu Thiên hít hít mũi, giọng nói hơi nghẹn ngào: “Vậy điều đúng đắn nhất là gì?”

“Quyết định đúng đắn nhất chính là
Số 5, thời gian. Má tìm từ mệt quá :(((
 

Mạc Tư

Yên phân phân, vũ ngân ngân, hết chỗ điền
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
468
Số lượt thích
4,036
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu, Sở nữ vương, Mộc nữ thần
#10
“Lúc đó tôi nghĩ cậu không thích tôi, trốn tránh tôi, thậm chí ghét tôi.” Dụ Văn Châu ôm lấy vai Hoàng Thiếu Thiên, “Tôi nản lòng thoái chí nên đã ra đi. Có lẽ đó là quyết định sai lầm nhất giữa hai chúng ta.”

Hoàng Thiếu Thiên hít hít mũi, giọng nói hơi nghẹn ngào: “Vậy điều đúng đắn nhất là gì?”

“Quyết định đúng đắn nhất chính là đến với thế giới này, quen biết cậu, yêu cậu, mãi mãi bên cạnh cậu.”
Số 5. Fan
 
Last edited:

Ail

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
338
Số lượt thích
1,538
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu, Dụ đội, Tiểu Lư !!!
#11
“Hoàng Thiếu! Quay nào! Màn 13 cảnh 6 lần 5 chuẩn bị. Chuẩn bị nhanh nào…”
“Lúc đó tôi nghĩ cậu không thích tôi, trốn tránh tôi, thậm chí ghét tôi.” Dụ Văn Châu ôm lấy vai Hoàng Thiếu Thiên, “Tôi nản lòng thoái chí nên đã ra đi. Có lẽ đó là quyết định sai lầm nhất giữa hai chúng ta.”

Hoàng Thiếu Thiên hít hít mũi, giọng nói hơi nghẹn ngào: “Vậy điều đúng đắn nhất là gì?”

“Quyết định đúng đắn nhất chính là đến với thế giới này, quen biết cậu, yêu cậu, mãi mãi bên cạnh cậu.”
số 5, em lấy 13 :xu
 

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#12
“Lúc đó tôi nghĩ cậu không thích tôi, trốn tránh tôi, thậm chí ghét tôi.” Dụ Văn Châu ôm lấy vai Hoàng Thiếu Thiên, “Tôi nản lòng thoái chí nên đã ra đi. Có lẽ đó là quyết định sai lầm nhất giữa hai chúng ta.”

Hoàng Thiếu Thiên hít hít mũi, giọng nói hơi nghẹn ngào: “Vậy điều đúng đắn nhất là gì?”

“Quyết định đúng đắn nhất chính là đến với thế giới này, quen biết cậu, yêu cậu, mãi mãi bên cạnh cậu.”
Số 5, uể oải
 

Cố Tiểu Hoành

VIC-tim of naming
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
196
Số lượt thích
1,526
Location
AVAK's home
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu Thiên
#13
Hỏi: Sau khi Lý Hiên cúp máy thì đạo diễn gọi Hoàng quay cảnh bao nhiêu?
Yêu cầu quote lại cả câu nói.
Hai người trả lời nhanh nhất được cướp chữ.
 

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#14

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#15
“Hoàng Thiếu! Quay nào! Màn 13 cảnh 6 lần 5 chuẩn bị. Chuẩn bị nhanh nào…”
cướp "Thời đại"
 

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#18

Bình luận bằng Facebook