Hoàn [Vân Hữu Mộc Hề 2021] [Sở Tô] Hải đường mị nguyệt

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#1

HẢI ĐƯỜNG MỊ NGUYỆT


Tác giả: 栾-栀
Link gốc: 【楚苏】海棠媚月
Convert: Phong Hạ
Edit: Nguyệt
Beta: Viktoru



Dân quốc paro



1.

Sở Vân Tú gục đầu xuống, sợi tóc bết máu tươi dính trên khuôn mặt thon gầy của cô, gông cùm xiềng xích cứa lên cổ tay cô thành vệt máu nâu sậm đã khô két lại.

Áo sơ mi trắng đứt mất chiếc cúc trên cùng, để lộ sợi dây chuyền cô đeo trên cổ, viên ngọc trai tỏa sáng lấp lánh dưới tia nắng mờ nhạt, là chút trong trẻo duy nhất giữa mớ hỗn độn bẩn thỉu.

Không gian tù túng, ngột ngạt, con chim sẻ khi trước đậu ở vùng sáng bên kia giờ chỉ còn là một cái xác khô quắt nằm lại trên nền đất.

Thời buổi này, đến con người còn ăn không đủ no chứ huống gì chúng nó.

Tiếng giày quân đội giẫm cộp cộp trên nền đất từ từ tới gần, Sở Vân Tú rướn mí mắt phải lên, đó là phần duy nhất vẫn còn sức sống trên thân xác cô.

Áo kiểu Tôn Trung Sơn của nữ sĩ quan tươm tất không vương một hạt bụi, bàn tay bình thản cầm chiếc mũ quân đội nền xanh với hình thêu mặt trời trắng.

Nụ cười khiến người ta vui vẻ hiện hữu trên khuôn mặt cô, đáy mắt trong veo đến mức chẳng thể nhìn ra nét nguỵ trang dù chỉ một chút.

Tô Mộc Tranh đã từng tiến vào cuộc sống của cô như vậy.

Rực rỡ, tràn đầy sức sống, mang theo hương thơm hoa cỏ của thiếu nữ và mùi nước khử trùng nhàn nhạt.

Đồng thời bao hàm cả nguy hiểm chẳng hề báo trước.

Cô cất tiếng, hai tiếng dịu dàng nhất giữa hai người bật ra từ đôi môi màu hoa hồng.

“Tú Tú.”

Không phải Sở Vân Tú, chị Vân Tú, thậm chí không phải Vân Tú.

Nhất định phải là hai chữ thân mật nhất mà cũng đau thấu tâm can nhất.

Hoàn toàn tương phản với nòng súng lạnh buốt bên hông cô, không hề kém cạnh ban ngày sáng chói và đêm đen cô đơn.

2.

Thiếu nữ nghiêng đầu, bộ váy dài màu vàng sáng rủ trên tấm ga giường đã bị giặt tẩy đến bạc màu trông rất hút mắt. Quả táo trong tay cô chậm rãi biến đổi, vỏ ngoài màu sắc đẹp đẽ mất đi, chỉ còn lại phần thịt quả nhạt màu.

Tiếng súng và tiếng hô hoán bất ngờ vang lên bên ngoài cửa sổ, âm thanh ấy đến quá đột ngột khiến năm ngón tay thon gầy run lên, vỏ trái cây thật dài bất cẩn đứt thành hai đoạn. Cô ngẩng đầu nhìn đàn chim sẻ vội vỗ cánh bay vút đi vì tiếng súng ở xung quanh rồi lại đặt trái cây đã gọt sạch vỏ xuống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Cắt xong thịt quả thành từng miếng nhỏ đặt vào bát thuỷ tinh, cô gái kia dùng khăn lau hai tay cho thanh niên nằm trên giường.

Người nam đó có vẻ bị thương rất nặng, từng mảng băng vải lớn nhỏ cuốn khắp thân mình, đã nằm suốt một tuần nhưng vẫn chẳng hề có chút dấu hiệu gì là sẽ tỉnh lại. Sở Vân Tú nghe y tá thực tập trẻ tuổi kể rằng chỉ riêng vết thương ở eo thôi đã dùng hết hơn nửa chai thuốc cầm máu rồi.

Tô Mộc Thu.

Người nam đó tên Tô Mộc Thu.

Nghe nói là một tiểu thương đầu cơ súng đạn, thương vụ gần nhất bị tóm do có kẻ gài bẫy nên mới mình đầy thương tích như vậy.

Ngoại trừ cô gái hàng ngày chăm nom bên giường bệnh, thỉnh thoảng có một người nam khác tới thăm hắn, là một người mặc quân trang phẳng phiu. Mỗi lần tới, người nọ luôn mang theo hoa quả và bình giữ nhiệt, thỉnh thoảng còn đem bánh ngọt tới cho cô gái kia, có lúc sẽ bị cô ấy giữ lại chờ người đang nằm tỉnh dậy.

Mộc Tranh.

Sở Vân Tú nghe được vị sĩ quan kia gọi cô gái ấy như vậy.

Chắc hẳn là em gái của người bị thương, tuổi tác áng chừng vẫn là học sinh.

Sở Vân Tú từng thấy cô ấy ngồi trên băng ghế cạnh giường bệnh, tay cầm cuốn sách quốc văn, nhỏ giọng đọc bài.

“Chị Vân Tú —— “

Tô Mộc Tranh kéo dài giọng gọi, mềm mại lại ngọt ngào, cô bóc bánh Hồng Lăng sĩ quan kia mới đưa tới, lần lượt chia từng phần cho mọi người trong phòng, giờ đã tới trước mặt Sở Vân Tú ở giường bệnh xa nhất so với giường anh trai cô nằm.

Vỏ bánh màu hồng nhạt toả hương ngào ngạt, mùi thơm bay nhè nhẹ trước cặp mắt trong veo của Tô Mộc Tranh.

“Ngon lắm đó!”

Tính cách Tô Mộc Tranh rất dễ làm quen với mọi người, thân thiết với tất cả những người cùng phòng bệnh Tô Mộc Thu. Sau khi anh trai bị thương, cô nằng nặc xin thầy nghỉ để ở viện săn sóc anh hàng ngày, chỉ thỉnh thoảng có việc cần mới rời viện tới lớp.

Có lần Sở Vân Tú trùng hợp bắt gặp cô ấy đang gọi điện ở bàn trực của y tá, chưa qua mười phút, người nam mặc quân trang kia đã xuất hiện trong phòng bệnh.

Sở Vân Tú từng trông thấy người đó, nghe nói là một cấp cao trong Quân Thống, họ Diệp tên Thu, gia thế hiển hách, cha là trưởng ga Bắc Bình ngày trước, em trai sinh đôi là ông trùm giới thương nghiệp.

Trước mặt Sở Vân Tú, Tô Mộc Tranh ríu rít liên miên như chiếc máy hát nhỏ chạy mãi không dừng. Tuổi tác Sở Vân Tú không lớn hơn Tô Mộc Thu bao nhiêu, lại là con gái một trong nhà, đương nhiên yêu thích em gái nhỏ kia không thôi.

Chỉ là cô chưa bao giờ nghĩ rằng nét tươi đẹp rực rỡ duy nhất giữa khu cách ly bị bao vây bởi những bức tường xám nhợt nhạt lại là lao tù khó lòng trốn thoát.

Cô sa chân thẳng vào vùng đầm lầy ấy như một số kiếp đã định chẳng thể tránh né.

3.

Cuối cùng Tô Mộc Thu cũng không thể sống qua mùa xuân năm đó.

Sở Vân Tú không thể nghĩ ra cách nào ổn thoả để ngăn dòng nước mắt không ngừng giọt xuống váy của cô gái kia.

Nam sĩ quan hỗ trợ lo liệu toàn bộ hậu sự, lúc nhận được điện báo khẩn không thể không rời đi, Tô Mộc Tranh vẫn không ngừng khóc thút thít bên vai Sở Vân Tú.

Quá trưa, hành lang bệnh viện rất yên tĩnh, vành mắt đỏ hoe và đôi tay mỏi nhừ vì dỗ dành, dấu ấn vĩnh hằng đóng xuống bánh răng thời gian đang thong dong xoay vần không ngừng.

Hoàn tất thủ tục xuất viện, Sở Vân Tú bước tới bên cạnh cô gái, xoè bàn tay, chầm chậm huơ trước mắt, ánh nắng mùa xuân xuyên qua kẽ ngón tay chiếu lên khuôn mặt gầy gò của cô lúc sáng lúc tối.

“Mộc Tranh, chúng ta về nhà thôi.”

Thế nên, những màu sắc tươi sáng bắt đầu xuất hiện giữa chiếc tủ đồ trước giờ chỉ có ba màu đen trắng xám. Mỗi sáng trước khi ra ngoài, Sở Vân Tú đều để lại một phần đồ ăn sáng đơn giản, cô cố gắng dành nhiều thời gian nhất có thể bầu bạn cùng Tô Mộc Tranh, đôi khi là tới rạp hát mới mở xem hí kịch, có lúc là mang bánh kem bơ về nhà.

Tô Mộc Tranh không muốn trở lại trường học, Sở Vân Tú tùy ý cô. Tô Mộc Tranh muốn tới gặp Diệp Thu, Sở Vân Tú sẽ đưa cô đi trước khi đi làm. Tô Mộc Tranh nói muốn ăn cá nấu giấm Tây Hồ, Sở Vân Tú lần mò chiếc ví tiền xẹp lép đang duy trì cuộc sống cho hai người, khẽ cắn môi quyết định sẽ dẫn cô tới nhà hàng.

“Chị Vân Tú, em sẽ đi làm.”

Tô Mộc Tranh mân môi dưới, khẽ cười, cô ngồi bên giường, nắm chặt tay Sở Vân Tú, ý cười dạt dào ấm áp toát ra từ đáy mắt.

Cơn gió vương chút nóng đầu hè luồn vào khe cửa sổ đóng không kỹ, Sở Vân Tú cảm thấy có vài hạt mồ hôi lấm tấm nơi cổ và vai dưới lớp áo sơ mi trắng.

Dường như khá chậm trễ, đến giờ cô mới sực nhận ra rằng Tô Mộc Tranh bước vào ngôi nhà này đã tương đối lâu rồi.

“Chị Vân Tú, chuyện gì chị cũng đồng ý với em chứ?”

Tô Mộc Tranh rút xương cá ra, động tác nhanh nhẹn dứt khoát, ngọn đèn trần in hàng lông mi cô thành vệt bóng đen trên gò má.

Động tác và cơm của Sở Vân Tú chẳng hề ngừng lại, hắng một tiếng trong cổ họng thay cho câu đáp.

“Về sau em có thể không coi chị là chị gái nữa không?”

Trả lời là một âm tiết cất cao lên mang vẻ khó hiểu.

Không là chị gái nữa thì là gì? Sở Vân Tú không hiểu được ý Tô Mộc Tranh.

“Là người yêu.”

Tô Mộc Tranh gắp miếng cá đã nhặt sạch xương sang chiếc đĩa sứ sạch sẽ phía đối diện, giải đáp nghi vấn hiện hữu trên khuôn mặt Sở Vân Tú.

Ba từ quá thẳng thắn, bạo dạn lại đầy vẻ kiên định như tiếng trống đánh tùng tùng dội thẳng vào đầu Sở Vân Tú, cô mắc nghẹn bởi giọng nói Thượng Hải vừa nghe được.

Đột ngột nhưng chẳng hề gượng gạo xuất hiện nơi Tô Mộc Tranh, hệt như lần đầu gặp gỡ.

4.

Sở Vân Tú quên mất bản thân đã ngơ ngẩn hồ đồ chung sống với cô gái kia thế nào, cô chỉ nhớ rõ hương thơm người thiếu nữ vấn vít quanh mình giống như xiềng xích vô hình dịu dàng trói chặt lấy linh hồn.

Sáng sớm, hai người kể nhau nghe giấc mơ đêm qua, cùng chen chúc trong căn bếp chật hẹp nấu nướng, chất lỏng màu trắng sôi lục bục trong chiếc nồi nhỏ phả ra mùi hôi nhẹ đặc trưng của sữa.

Tô Mộc Tranh xin làm phục vụ tại một quán cà phê bên cạnh ngân hàng.

Cô xinh xắn lại biết chút ngoại ngữ, có thể trò chuyện vài câu với khách nước ngoài nên cũng kiếm được nhiều hơn người khác chút đỉnh.

Chạng vạng sau khi thay ca, cô mang theo chiếc ví da nho nhỏ của mình vào tiệm hoa, chọn một cành hồng tươi rói tặng Sở Vân Tú.

Tô Mộc Tranh thích hoa, mỗi ngày tan làm đều tới tiệm hoa, rồi về sau thì nghỉ hẳn việc ở quán cà phê, tới tiệm phụ việc cắt tỉa.

Chủ tiệm hoa là một tiểu thư du học về nước, chiếc đĩa than đen tuyền không ngừng xoay tròn dưới đầu kim máy hát. Những bản nhạc của Bach và Haydn thay phiên nhau ngân vang từ sáng sớm tới chiều muộn, Tô Mộc Tranh co chân tựa vào quầy, cắt tỉa bớt những chiếc lá che khuất vẻ xinh tươi ướt át của hoa.

Dù sao hai người vẫn luôn tốt hơn một mình.

Đôi khi cũng có điều kiện tạo chút lãng mạn kiểu Tây Âu, khi Tô Mộc Tranh nhìn miếng beef steak nguyên vẹn chưa biết bắt đầu từ đâu thì đã có phần thịt được cắt vừa miệng đưa tới trước mặt.

Sở Vân Tú là một tình nhân hoàn toàn đủ tiêu chuẩn.

Ánh đèn như si rô phong giọt trên khăn ăn màu be, rượu trái cây nhẹ độ khiến bầu không khí thêm ấm áp và làm đôi má ửng hồng.

Hương rượu quanh quẩn trong cuống họng, đôi môi hé mở, nét kiều diễm cứ thế giao hòa thật tự nhiên.

Giữa buổi loạn chiến, ai nấy đều hiểu rõ rằng chút an ổn và yên bình ngắn ngủi chẳng qua chỉ là một thoáng hư ảo giữa đêm đen vô tận.

Mà hiện tại, trời đang tối dần, cụm mây lớn ráng đỏ sẫm lững lờ trôi phía trời xa, hoàng hôn lặng lẽ kéo tới, màn đêm sắp buông.

5.

Ngoại trừ tân niên, ngày quan trọng nhất trở thành sinh nhật của Tô Mộc Tranh.

Hai hôm trước, Diệp Thu tới nước Anh công tác, sau khi về Thượng Hải liền đón Tô Mộc Tranh tới nhà họ Diệp, bảo rằng đã mang về khá nhiều thứ hiếm lạ, để cô ấy chọn làm quà sinh nhật. Cô gái nhỏ thích thú ra mặt, xếp vài bộ đồ thay rồi được xe con đón tận ngõ đưa đi.

Rốt cuộc Sở Vân Tú cũng có thể buông những gánh nặng tâm lý đang có mà tập trung với công việc.

Ẩn dưới vỏ bọc một viên chức ngân hàng là thân phận bí mật của gián điệp tình báo.

Hợp tác Quốc – Cộng đổ bể, gần đây Quân Thống đang rình rang hành động ám sát nhắm vào những gián điệp quan trọng.

Nhờ có Tô Mộc Tranh, cô cũng bóng gió biết được kha khá bí mật phía Diệp Thu. Cô biết mình không nên lợi dụng tình cảm của người yêu nhưng cũng chỉ có thể cố hết sức tránh đả động tới cô gái nhỏ của mình trong những đối chọi gay gắt ngày sau.

Phím bấm kim loại kêu vang lách cách, tin tức mới truyền tới máy điện báo, Sở Vân Tú đứng dậy, kéo ngăn bàn thứ hai có cuốn La Sinh Môn bên trong ra.

Akutagawa Ryunosuke là tác giả mà cô kính ngưỡng, cô phân biệt rạch ròi chuyện chiến tranh giữa hai quốc gia và những cống hiến kiệt xuất cho nền văn học.

Trang sách không ngừng lật qua đầu ngón tay, vì căng thẳng, móng tay không ngừng cọ sát trên chất giấy thành từng tiếng soàn soạt giòn vang.

Vết mực bút máy còn lưu lại trên trang giấy trắng ngà.

“Có lẽ thân phận đã lộ, mau rời khỏi Thượng Hải.”

Gió lạnh thổi ào ào bên ngoài cửa sổ, đêm khuya, Thượng Hải trút bỏ vẻ ngoài xa hoa trụy lạc, để lộ dáng vẻ thật vô cùng xa cách, lạ lẫm.

Sở Vân Tú nhớ tới ngày cô rời Tô Châu, hòa mình vào vòng ôm của thành phố phồn hoa. Quốc nạn ập tới, không ai lại vì giữ mạng bản thân mà không màng tới tồn vong của đất nước, huống chi sinh viên tốt nghiệp trường quân đội.

Không ít bạn học cũ lập được chiến tích xuất sắc, xây dựng căn cơ ở Thượng Hải hoặc được điều động tới trung tâm chiến loạn.

Cô đi thẳng từ Tô Châu tới Thượng Hải, mang theo giỏ hành lý đan bằng mây tre luồn lách qua nhà ga ồn ã tiếng người, cho đến khi có người bình thản gọi đúng họ tên mình, cô trông thấy một người nam đứng trên đài quan sát cách đó không xa.

Trương Tân Kiệt tới đất Thượng Hải này ngay khi vừa tốt nghiệp, Sở Vân Tú nhớ tới người bạn cùng trường mặc trường sam trắng tinh và đeo cặp kính gọng vàng ngay ngắn, lại nghĩ về nữ ca sĩ khoác áo lông cáo trên bao bì đĩa nhạc, mím môi trộm cười.

Cô nhớ cái ngày mình vừa tốt nghiệp đã bị mẹ lừa về Tô Châu, nhất quyết không chịu cho cô ra khỏi cửa, không ngừng răn dạy con gái không nên đùa giỡn với đao kiếm súng đạn, yên ổn an phận mới là chính đạo.

Trốn khỏi nhà bởi thật khó có thể ngồi yên không quan tâm khi chứng kiến cảnh ngoại địch xâm lăng.

Lúc mới đầu, cô theo Trương Tân Kiệt và các tiền bối trường quân đội công tác, nhưng khi quan hệ hợp tác giữa hai đảng tan rã, cô bắt buộc phải ẩn mình, che giấu thân phận bằng tư cách một viên chức ngân hàng.

Trong một nhiệm vụ ám sát, cô bị địch tập kích bất ngờ, tuy được tiếp ứng nên không nguy hiểm đến tính mạng nhưng vết thương máu me đầm đìa ở phần bụng vẫn khiến cô nằm liệt trong viện không thể động đậy.

Điều dưỡng khá lâu, đến khi đã chán ngán cảnh ở viện ngâm trong thuốc khử trùng, cô gặp Diệp Thu và Tô Mộc Tranh.

Cô đối với Tô Mộc Tranh là vụ lợi lẫn trong yêu thương hay là tình cảm nảy sinh từ lợi dụng.

Tầng đáy của bí ẩn này cô không cách gì thông suốt được.

“Gian dối là bản tính con người, nhiều lúc, chúng ta thậm chí còn chẳng thể thành thật với chính bản thân mình.”

Cuốn La Sinh Môn lật mở đặt úp trên bàn, đáp án thực sự vạch trần quá khứ, cô không tài nào xác định tất cả những điều ấy rốt cuộc là hoang đường hay sự thật.

6.

Sở Vân Tú nhìn đường dây điện thoại trước mặt, mở chiếc hộp trên tay ra, cô vẫn chưa nghĩ được sẽ đi đâu sau bữa tiệc sinh nhật này.

Nhà hàng được bày trí vô cùng xa hoa, nữ nhân viên đón khách mỉm cười hỏi cô có phải Sở Vân Tú không. Nhận được lời xác nhận, cô ấy lập tức dẫn cô lên phòng nhỏ trên lầu hai.

Khi mở cửa ra, Tô Mộc Tranh đang chăm chú ngắm nhìn bàn thức ăn, miệng đang mấp máy gì đó không rõ. Nghe được tiếng động, cô ngẩng đầu nhanh tới mức khiến Sở Vân Tú thầm cả kinh.

“Tú Tú! Sao hôm nay chị tới muộn vậy!”

Tô Mộc Tranh mặc bộ đồ Tây màu xanh coban, tà váy thêu đầy những ngôi sao lấm tấm, vừa nhìn liền biết là hàng cao cấp được Diệp Thu mang từ nước ngoài về.

Sở Vân Tú đặt chiếc hộp trên tay xuống, ngồi vào vị trí bên cạnh cô. Ánh sáng rực rỡ từ chùm đèn pha lê trên đỉnh đầu thiếp màu lên chiếc đĩa sứ nhỏ trắng bóng.

“Mộc Tranh, sinh nhật vui vẻ.”

Sợi dây chuyền mặt ngọc trai nằm trên miếng vải lụa màu xanh lơ, Tô Mộc Tranh cực kỳ vui vẻ, ánh mắt cô lại đặt ở cổ Sở Vân Tú.

Ở đó đeo một sợi dây chuyền giống hệt.

“Tuy chỉ là ngọc trai nước ngọt bình thường nhưng em vô cùng thích.”

Sở Vân Tú gạt mấy sợi tóc dài xoã trên đầu vai Tô Mộc Tranh ra, đeo món quà lên cổ cô. Đường cong nơi cổ vốn đã xinh xắn giờ lại càng đẹp hơn, làn da cũng thêm trắng nõn bởi ánh sáng long lanh chiếu vào.

Tô Mộc Tranh không ngừng ngắm nghía qua mặt kính của chiếc tủ trong phòng, lại quay sang nhào vào lòng Sở Vân Tú. Hơi thở thổi bên tai Sở Vân Tú ấm áp và dễ chịu tựa như gió xuân mơn man qua hồ Cẩm Khê.

Cô ấy đã không còn là em gái nhỏ thấp hơn Sở Vân Tú nửa cái đầu, nhanh chóng phổng phao như búp măng vươn cao sau mưa xuân, hiện giờ cô đã cao ngang Sở Vân Tú.

Trước đây Tô Mộc Tranh thường bị đau đầu gối, đau nặng hơn người khác nhiều, mỗi lần đau lại trằn trọc không ngủ ngon được. Sở Vân Tú tối nào cũng hâm một ly sữa bò nhỏ, nhìn cô uống cạn mới thôi.

Chỉ là về sau đầu gối không còn đau nữa nhưng sữa bò vẫn cứ hâm mãi.

Quà đã tặng xong, phần quan trọng hơn vẫn là dùng bữa.

Tô Mộc Tranh gọi toàn những món cả hai đều thích, che miệng nhỏ giọng nói rằng hoá đơn ghi tên Diệp Thu, Sở Vân Tú không cần trả tiền, muốn ăn bao nhiêu cứ ăn, đừng bận tâm.

Cầm chiếc thìa nhỏ viền vàng múc canh ngân nhĩ hạt sen được bày trong bát lớn, Tô Mộc Tranh chăm chú nhìn Sở Vân Tú không chớp mắt, rõ ràng miệng cô đang lẩm bẩm gì đó nhưng lại không thể nghe rõ được, chỉ có nét cười vẫn luôn hiện hữu trên gương mặt.

Đến khi cô gục xuống, tiếng hét thất thanh của người yêu vang lên bên bàn cơm, đôi mắt cô vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc đèn chùm pha lê treo trên đỉnh đầu, ly thuỷ tinh đựng nước chanh vỡ nát bên chân.

Tô Mộc Tranh siết chặt ống tay áo Sở Vân Tú, ghé sát bên tai cô, nói:

Em yêu chị.

7.

Nữ phục vụ phá cửa xông vào kéo tay Sở Vân Tú chạy trốn qua cửa bên của phòng khách, cô chẳng có tâm trí đâu giải thích rõ với Sở Vân Tú, chỉ nói mình là người bên Tô Mộc Tranh, cũng chỉ biết những gì Tô Mộc Tranh đã thông báo.

Chỉ cần đưa được Sở Vân Tú tới bến tàu sẽ có người của các cô tới tiếp ứng.

Liễu Phi căng thẳng đến mức run chân, cô vẫn luôn ở phía ngoài phòng khách chờ đợi tín hiệu, lúc nghe thấy âm thanh Tô Mộc Tranh ngã xuống, cô rút dao găm giấu dưới váy đồng phục dứt khoát nhanh gọn cắt yết hầu kẻ tới giám sát nhiệm vụ ám sát.

Máu tươi nóng hổi văng lên phần da thịt lộ ra trên cánh tay, cô hoảng hốt, căng thẳng chớp mi mắt, nuốt một ngụm nước bọt.

Sở Vân Tú bị kéo chạy qua ba con ngõ nhỏ lấy lại tinh thần, cổ tay cô bỗng nhiên bị một cô gái đột ngột xuất hiện kéo đi thật đau nhức.

Cô gạt tay cô gái đang lôi mình chạy về phía mặt trăng, cất tiếng hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với chất giọng vẫn còn run rẩy.

Một thoáng nín thở im ắng ngắn ngủi dưới ánh trăng cuối cùng cũng tan vỡ trong sự thôi thúc gấp gáp.

Thế rồi sự thật bị che giấu lập tức hiện rõ mồn một trước mắt.

Ví dụ như Tô Mộc Tranh là người thuộc quân thống, việc Tô Mộc Thu ở cùng phòng bệnh cũng là do cố ý sắp đặt, đường dây điện thoại ở nhà Sở Vân Tú và nơi cô làm việc đều bị nghe lén.

Rồi lại như chuyện cấp trên biết Tô Mộc Tranh thực sự nảy sinh tình cảm, muốn cô ấy tự tay đem Sở Vân Tú về.

“Nếu chị ấy không ra tay, cấp trên sẽ phái người khác tới giết chị, chị Mộc Mộc không nghĩ ra cách nào tốt hơn, chỉ có thể dùng chính bản thân mình trao đổi…”

“Biện pháp này có thể giúp chị đào tẩu, đồng thời cũng không khiến chị ấy mất mạng.”

“Đây là biện pháp duy nhất…”

Liễu Phi khóc nấc từng tiếng, bộ đồng phục trên người cô còn dính vết máu, lúc đưa tay áo quệt nước mắt lại để lại trên gương mặt một vệt đỏ hồng nhàn nhạt.

Sở Vân Tú nhớ tới một ngày nọ Tô Mộc Tranh về nhà với sắc mặt tái nhợt, hỏi cô ấy có chuyện gì thì chỉ được đáp rằng tới kỳ sinh lý.

Cô nhớ rất rõ rằng mùi hương nồng quẩn quanh mái tóc Tô Mộc Tranh rõ ràng là mùi hương đặc biệt chỉ hoa lily đuôi chồn mới có.

Dị ứng không phải chuyện có thể đem ra đùa, tất cả những gì Tô Mộc Tranh làm đều vì bảo vệ cô.

Sở Vân Tú nghĩ tới thể chất tương đối yếu của Tô Mộc Tranh, trong tâm trí cô chỉ còn đọng lại ánh sáng chói lòa vỡ tan trong đôi mắt và mùi hương hoa quanh quẩn bên thân khi cô ấy ngã xuống.

Ánh trăng phủ lên thân hình người đang bước tới, áo choàng quân đội khoáng ngoài quân trang phẳng phiu giống hệt lần gặp đầu tiên, hắn tháo mũ quân đội xuống, gật đầu chào Sở Vân Tú, chỉ một ánh mắt đã đủ để Liễu Phi biết mình cần tránh đi.

“Tôi chỉ cần em ấy an toàn.”

Sở Vân Tú nghe âm thanh lạc giọng của chính mình, ngước mắt nhìn khoảng mông lung trước mặt chỉ có bóng người đen sẫm là có thể trông rõ.

Chân tướng được tiết lộ trong tình huống chẳng thể ngờ, cô không còn tâm sức đâu để lo nghĩ nhiều hơn, cô gái nhỏ một lòng nhớ thương cô, vành mắt kiềm dòng lệ đến mức khó chịu, để nói hoàn chỉnh những lời này, cô đã phải dốc hết hơi sức bản thân ra.

“Anh dẫn tôi đi đi, tôi không thể để em ấy liều lĩnh mạo hiểm thay tôi.”

“Những khổ sở thể xác, tôi có thể chịu được.”

Hai cổ tay khép cạnh nhau trắng như tháp ngà dưới ánh trăng, Sở Vân Tú siết chặt mười ngón, cô nghe thấy tiếng nước mắt giọt xuống nền đất dường như sắc nhọn tựa tiếng chiếc ly thủy tinh vỡ tan bên chân Tô Mộc Tranh.

Tô Mộc Tranh xứng đáng sống tiếp, cô ấy vẫn là một thiếu nữ xinh đẹp đầy sức sống, chỉ cần được Diệp Thu che chở, nhất định có thể an ổn ngắm nhìn ánh dương thái bình.

Thân phận của cô đã bại lộ, Sở Vân Tú tình nguyện nắm lấy tia hy vọng mong manh mà liều mạng một lần.

Cô lấy một món đồ chế tác tỉ mỉ ra từ túi trong, chiếc chìa khóa đồng được uốn hình hoa được đặt vào bàn tay Diệp Thu.

“Những điều tôi muốn nói với em ấy đều nằm trong chiếc ngăn kéo có khóa tầng thứ hai ở bên trái giá sách.”

“Sau này phải phiền anh bảo vệ em ấy an yên.”

Cô kiên định bước nhanh tới lối vào địa ngục phía hư vô, đầu chẳng hề ngoảnh lại dù một lần.

Cô vốn hy vọng có thể khắc dòng chữ “Một đời không uổng” lên bia mộ bản thân, nhưng nay xem ra mồ hoang đất bãi mới là chốn quy túc duy nhất.

Cõi đời này, trải một lần đã đủ rồi.

Ánh sáng để lại cho những người tôi yêu nhất, xin hãy thay tôi ngắm nhìn thật kỹ non sông tươi đẹp của chúng ta để khắc ghi chúng cùng với những hồi ức về tôi.

8.

Điện thoại đổ chuông, Sở Vân Tú tỉnh khỏi khung cảnh trong mơ, nước mắt vẫn chưa khô hết. Cô dụi sạch mắt, âm thanh truyền tới qua ống nghe chính là chất giọng trong trẻo vui tươi của Tô Mộc Tranh.

Ngay từ lần gặp đầu tiên Sở Vân Tú đã biết cô ấy giỏi nhất là che giấu bản thân. Đó là chuyện tốt, có thể bảo vệ cho cô ngắm nhìn ánh bình minh mỗi sớm mai.

“Em chờ chị ở Thúy Hi Lầu, đừng quên quà sinh nhật của em nhé.”

“Tú Tú —— không được đến trễ đâu đấy!”

Nhớ lại cảnh trong mơ, Sở Vân Tú quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cây hợp hoan dưới lầu đang nở hoa rực rỡ, từng chùm hoa đỏ đỏ hồng hồng lay động theo cơn gió mát.

Các cô là những tâm hồn tinh tế, gặp biến không hoảng giữa khói lửa chiến tranh tán loạn.

Hôm nay là một ngày trời xanh khoáng đạt, ánh dương rực rỡ.

END
 
Last edited:

Mạc Tư

Yên phân phân, vũ ngân ngân, hết chỗ điền
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
468
Số lượt thích
4,035
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu, Sở nữ vương, Mộc nữ thần
#2
Đề Mở: Bạn nghĩ kết thúc truyện là HE, SE hay BE. Hãy giải thích lý do bạn nghĩ như vậy.
Mỗi câu trả lời được chọn 1 số lẻ, từ 01-90.

*Editor được trả lời thoải mái nha
 
Last edited:

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#3
Đề Mở: Bạn nghĩ kết thúc truyện là HE, SE hay BE. Hãy giải thích lý do bạn nghĩ như vậy.
Mỗi câu trả lời được chọn 1 số lẻ, từ 01-90.

*Editor được trả lời thoải mái nha
Duy tâm đi. Cảm thấy phần 1 là vô gian đạo: thiệt ra Tranh là mật thám, chơi Tú á. 2-8 thì là ngược luyến tình thâm, Diệp Tu lại đi ngang qua khách mời muội khống đại boss. Còn phần 9 là Sở trọng sinh, chuẩn bị tàn sát cả cái nhà hàng, cướp Tranh chạy trốn :cuuphatpho

cho 25 nhé
 
Last edited:

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#4
Cảm giác là BE nhé. Phần 1 như là kết thúc cuối cùng, phần 6-7 là giấc mơ tiên tri, phần 8 là Sở biết nhưng sẽ vẫn đâm đầu vào như cũ. BE ko phải vì Tranh phản bội Sở, mà là vì 2 chiến tuyến đối đầu, muốn HE chắc chỉ có nước 2 phe giản hòa hoặc 2 người bỏ trốn.

Xin số 55 hen.
 
Last edited:

Ail

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
338
Số lượt thích
1,538
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu, Dụ đội, Tiểu Lư !!!
#5
Đề Mở: Bạn nghĩ kết thúc truyện là HE, SE hay BE. Hãy giải thích lý do bạn nghĩ như vậy.
Mỗi câu trả lời được chọn 1 số lẻ, từ 01-90.
RÕ RÀNG LÀ BE rùi :sauk
em đọc mà em muốn khóc luôn á, hơm hỉu mốc thời gian là thế nào, buồn xỉu T^T quan trọng nhứt là, cp em mới đổ chưa đầy 4 tiếng đồng hồ "có vẻ như là" hem về bên nhao :phac, ngoài ra 1 nhân vật em cực thích là Tô Mộc Thu cũng hem sống :di, nên chắc chắn là BE rùi :why

em xin lấy 45 nếu câu trả lời được chấp nhưn ạ :om
 

Mạc Tư

Yên phân phân, vũ ngân ngân, hết chỗ điền
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
468
Số lượt thích
4,035
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu, Sở nữ vương, Mộc nữ thần
#6
Câu trả lời của host rất là đơn giản. Truyện kết thúc HE. Hết thảy thứ diễn ra từ 1-7 đều là giấc mộng.:chanh
 

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#8
Đề Mở: Bạn nghĩ kết thúc truyện là HE, SE hay BE. Hãy giải thích lý do bạn nghĩ như vậy.
Mỗi câu trả lời được chọn 1 số lẻ, từ 01-90.
Truyện kết thúc HE, Tú Tú mơ thấy rồi, Tú Tú biết rồi, Tú Tú sẽ chạy đường khác và không gặp Diệp nữa, thế là trốn được, Tranh cũng vẫn sống rồi hai người tới một nơi xa xôi và sống hạnh phúc bên nhau :xu:xu:xu

Em lấy số 49 ạ
 

Hóng chuyện 24/7

Hóng ai mà đôi mắt không đều (☆_@)
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
337
Số lượt thích
2,061
Location
Bắc Kinh
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Phương Minh Hoa, Trịnh Hiên, Lý Diệc Huy
#9
Tiếng súng và tiếng hô hoán bất ngờ vang lên bên ngoài cửa sổ, âm thanh ấy đến quá đột ngột khiến năm ngón tay thon gầy run lên, vỏ trái cây thật dài bất cẩn đứt thành hai đoạn.
5 ạ. Em chưa có số 5 :(
 

Hóng chuyện 24/7

Hóng ai mà đôi mắt không đều (☆_@)
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
337
Số lượt thích
2,061
Location
Bắc Kinh
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Phương Minh Hoa, Trịnh Hiên, Lý Diệc Huy
#10
Đề Mở: Bạn nghĩ kết thúc truyện là HE, SE hay BE. Hãy giải thích lý do bạn nghĩ như vậy.
Mỗi câu trả lời được chọn 1 số lẻ, từ 01-90.

*Editor được trả lời thoải mái nha
Miệng bảo HE nhưng cảm thấy có lẽ là SE ạ. Vì tất cả phần 1-7 đều là mơ, cả trên cũng có câu nhớ lần đầu tiên gặp nên cảm giác đây chỉ là hồi tưởng lại những kỷ niệm đẹp với người thương ạ. :sauk:sauk:sauk

Cho em xin số 88 nhé ạ.
 

Mạc Tư

Yên phân phân, vũ ngân ngân, hết chỗ điền
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
468
Số lượt thích
4,035
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu, Sở nữ vương, Mộc nữ thần
#11
Miệng bảo HE nhưng cảm thấy có lẽ là SE ạ. Vì tất cả phần 1-7 đều là mơ, cả trên cũng có câu nhớ lần đầu tiên gặp nên cảm giác đây chỉ là hồi tưởng lại những kỷ niệm đẹp với người thương ạ. :sauk:sauk:sauk

Cho em xin số 88 nhé ạ.
số lẻ em ơi :sauk
 

Bình luận bằng Facebook