- Bình luận
- 292
- Số lượt thích
- 1,363
- Team
- Hưng Hân
- Fan não tàn của
- Gia Thế
Đồng nhân Toàn Chức Cao Thủ
Tác giả: Nghe nói Oden hợp với chocolate hơn nha.
Convert bởi @Phong hạ.
Thể loại: AU giải trí, Sở diễn viên, Tranh ca sĩ.
Dịch bởi @Giếng.
Beta by @Mạc Tư. <3
Bản dịch chưa được sự đồng ý của tác giả, vui lòng không mang ra khỏi nơi này. Truyện được thực hiện với mục đích phi thương mại, không đảm bảo sát hoàn toàn nghĩa gốc.
────────
Mừng Sinh Nhật Sở nữ vương pj Vân Hữu Mộc Hề <CP SỞ TÔ> | Host @Mạc Tư & @Quân Y Hoàng.
01
Hình như Tô Mộc Tranh uống say.
Sở Vân Tú đứng hút thuốc ngay sau lưng cô, cô cũng không biết.
Thuốc lá vị bạc hà lẫn với mùi thuốc tẩy trong WC, lại thêm đám con gái say khướt đứng trong nhà vệ sinh tô son dặm phấn, dậy lên đủ loại hương nước hoa Dior, Chanel và mấy nhãn hiệu nào đó có trời mới biết, nhưng dù đắt hơn nữa cũng chỉ có thể là kịch độc.
Tô Mộc Tranh loạng choạng từ toilet bên cạnh đi ra, đẩy hai cô gái đang đứng trước gương trang điểm sang một bên, phớt lờ ánh mắt sắc như dao của cô gái vừa bị lem son và cả Sở Vân Tú, cô vịn bồn rửa tay nghỉ ngơi một lúc, rồi mở khoá túi xách, đổ ra đủ loại phấn phủ, kem nền, sau đó cầm cây son nhỏ màu hồng duy nhất trong tay, run rẩy vặn son, bàn tay lắc lư như bị Parkinson.
Tô Mộc Tranh ngước lên, nhìn thấy mình trong gương trắng bệch như quỷ nước, còn có bóng Sở Vân Tú đang hút thuốc sau lưng.
“Cộp ——“ Cây son rớt trong bồn nước.
“Đệch.” Sở Vân Tú thấy Tô Mộc Tranh chửi thầm, lần này thì cô chắc chắn, Tô Mộc Tranh đã uống say.
Hai cô gái kia trang điểm xong, ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra ngoài.
Tô Mộc Tranh ngây ngẩn cả buổi không hồi phục được tinh thần, Sở Vân Tú cũng không nhìn nổi nữa.
Cô dập thuốc, vớt cây son trong bồn nước lên, quệt thử trên gốm trắng một vết đỏ thẳm, không dùng được nữa, Sở Vân Tú lạnh nhạt vứt son vào thùng rác, dù sao Tô Mộc Tranh tỉnh lại cũng sẽ vứt thôi.
Vỗ tỉnh gương mặt ngốc nghếch của cô nàng, Sở Vân Tú chùi đi lớp son đã phai màu trên môi cô một cách cộc cằn.
Rút mảnh khăn giấy rồi thấm nước lau mặt cho cô nàng, Sở Vân Tú hỏi, “Lưu Hạo đâu?”
“Bãi đậu xe,” Tô Mộc Tranh chớp chớp đôi mắt nhập nhèng, “Hắn đưa Tôn Tường ra xe trước.”
“Đi thôi, nào.” Sở Vân Tú thật không yên tâm để Tô Mộc Tranh một mình say khướt lượn lờ bên ngoài, nết say rượu của cô nàng kém đến nỗi để mình phải ghi lòng tạc dạ.
“Ôi trời bà cô của tôi ơi, đã bảo cô đừng uống say như thế, mai còn có buổi họp báo đấy.” Lưu Hạo vội đỡ lấy nghệ sĩ do mình phụ trách từ trong lòng Sở Vân Tú, cửa xe bảo mẫu sau lưng mở ra, một người xiêu vẹo ngả nghiêng ở ghế sau, hình như là Tôn Tường…
“Cảm ơn Sở tiểu thư.” Lưu Hạo gượng cười với Sở Vân Tú, định đỡ Tô Mộc Tranh vào xe.
“Để tôi đưa cô ấy về.”
“Chuyện này…”
“Tôi không uống rượu, cậu yên tâm,” Sở Vân Tú nói, chỉ chiếc SUV màu đen cách đó không xa, “Tiện đường.”
Lúc này Lưu Hạo mới nhớ ra, hai người họ ở cùng một khu chung cư, cùng toà nhà cùng cả tầng lầu, tiện đến không thể tiện hơn, hắn quay đầu nhìn Tôn Tường say đến bất tỉnh nhân sự nằm trong xe, “Vậy thì phiền Sở tiểu thư.”
Chiếc SUV chạy khỏi tầng hầm, Lưu Hạo quay đầu đóng cửa xe, định ngồi vào ghế lái, đôi chân đột nhiên khựng lại, chợt phát hiện ra, buổi tụ hội hôm nay hình như không mời Yên Vũ thì phải?
02
Tính nết lúc say rượu của Tô Mộc Tranh thật ra tốt hơn hồi học Đại học nhiều lắm, cô ngoan ngoãn nằm ở ghế sau ngủ mất, không ồn ào không quậy phá.
Sợ cô buồn nôn, Sở Vân Tú cố gắng lái xe thật chậm và ổn định hơn một chút. Mọi thường đều là Lý Hoa lái, cô hơi ngượng tay.
Kỳ thực với địa vị của Tô Mộc Tranh, cô căn bản không cần uống say tí bỉ ở buổi tụ hội nho nhỏ này, nhưng Sở Vân Tú biết, gần đây cô nàng không được vui, Tô Mộc Tranh và Gia Thế vốn bằng mặt không bằng lòng, sau khi Diệp Thu huỷ hợp đồng, tình cảnh càng thêm lúng túng.
Khu chung cư hai người ở rất đẹp, ngay trung tâm thành phố, đi một lúc là đến.
Sở Vân Tú đỗ xe không vững lắm, bị xóc một cái, Tô Mộc Tranh bất ngờ giật mình, “Đệch! Biết lái xe không đó!” Cô mơ màng tức giận mắng xong lại ngủ tiếp.
Fan hâm mộ nhà cậu có biết tiểu thiên hậu trong sáng ngọt ngào chuyên hát tình ca của bọn họ hễ uống say là chửi bậy không đấy?
Quả nhiên không thay đổi chút nào, Sở Vân Tú quay đầu nhìn gương mặt xinh đẹp vô tội của Tô Mộc Tranh.
Hồi Sở Vân Tú học năm bốn Đại học, ban đêm làm ca sĩ hát cho quán bar, hôm đó đúng kỳ kinh nguyệt, giọng hát của cô cũng bị khàn đi, nhưng có quan trọng gì đâu, trong quán bar, người uống rượu cứ uống rượu, người ve vãn cứ ve vãn, ai quan tâm cô hát dân ca hay nhạc trữ tình chứ?
Chuyện bất ngờ xảy ra sau buổi biểu diễn tối hôm ấy, bụng dưới của cô chợt đau dữ dội, ca khúc cuối cùng gần như hát không ra hơi. Đi giày cao gót lâu đến sưng phồng gót chân, cứ như đứng trên lưỡi dao, mỗi bước đi đều khiến cả người quặn lại.
Cô vừa xuống khỏi sân khấu, một kẻ say xỉn không biết từ đâu thình lình vọt đến, cợt nhả khoác tay lên vai cô, mùi rượu phả vào mặt, “Mỹ nữ, một đêm bao nhiêu?”
Cô chưa kịp đẩy hắn ra, Lý Hoa bên cạnh cũng chưa kịp phản ứng, một bàn tay khác đã vỗ lên vai tên sâu rượu.
“Mày là thằng nào?” Sâu rượu ngoảnh đầu lại.
Người kia chính là Tô Mộc Tranh, mái tóc nhuộm nâu bù xù như kẻ điên, đó đã là chuyện năm sáu năm trước, nhưng đến giờ Sở Vân Tú vẫn nhớ đôi mắt xinh đẹp vương vấn men say lại loé lên tia phẫn nộ kia, tròng mắt sáng rực khiến người ta tâm hồn xao động.
“Tao là bố mày đây!”
Nói xong, cô gái xinh đẹp ấy cầm chai rượu trong tay đập tới.
03
Sở Vân Tú tìm thấy chìa khoá dưới đáy bồn hoa trước cửa nhà Tô Mộc Tranh, bởi không bật đèn, vừa bước vào cửa liền đạp lên một đôi giày cao gót, không kịp trở tay suýt chút nữa đã cõng theo Tô Mộc Tranh ngã sấp mặt.
Khó khăn lắm mới mò được công tắc điện, hai mắt rốt cuộc được nhìn thấy ánh sáng, Sở Vân Tú phát hiện trên sàn toàn là giày cao gót, lung tung lộn xộn, không có đôi nào được xếp theo cặp.
Tô Mộc Tranh nằm bò trên lưng, Sở Vân Tú chỉ đành hất đôi giày cao gót dưới chân mình ra, rồi đá đá cái đống trên sàn để mình có chỗ đặt chân.
Tình hình trong phòng cũng không khá hơn trước cửa, trên salon quần áo chất thành một núi ngổn ngang, gối ôm rơi trên sàn, trên bàn trà là đủ loại đồ ăn vặt.
Cảnh tượng khiến người ta điên tiết này đại khái là kết quả của việc công ty quản lý thuê người đến quét dọn mỗi tuần.
Mặc kệ thời thế thay đổi, sông có cạn đá có mòn, Tô Mộc Tranh ra ngoài rạng rỡ về nhà lôi thôi là vĩnh viễn không đổi.
Hơn một giờ rồi, sáng mai còn có buổi họp báo, Sở Vân Tú ném Tô Mộc Tranh lên giường, giúp cô cởi giày, rồi đi vào nhà vệ sinh.
Nửa đêm canh ba, sắc mặt Sở Vân Tú thảm không nỡ nhìn, cả lớp phấn lót cũng không che được gương mặt trắng bệch, chỉ có son môi vẫn bền bỉ đỏ thắm.
Cô nhìn mình trong gương hồi lâu, thở dài một tiếng, sau đó mở vòi vỗ nước lên mặt.
Lúc đi ra, Tô Mộc Tranh vẫn ngoan ngoãn nằm trên giường, giấc ngủ không yên khiến mi mắt khẽ run, phấn mắt màu đất nhàn nhạt đánh trên mí mắt hơi sẫm, kẻ mắt màu nâu mượt mà mềm mại, Sở Vân Tú cầm lọ nước tẩy trang, cẩn thận tẩy đi lớp trang điểm cho cô gái đang say ngủ, lau rửa mặt sạch sẽ, rồi gọn gàng dứt khoát lột xuống bộ lễ phục trên người cô, cũng không phải chưa từng thấy bộ dạng không mặc gì của đối phương, Sở Vân Tú bình thản đắp chăn cho cô gái say xỉn trên người chỉ mặc mỗi đồ lót.
Cũng may mình không uống rượu, Sở Vân Tú mở tủ quần áo tìm một đồ để thay, chọn lấy bộ đồ ngủ hình Doraemon, đúng là Tô Mộc Tranh, tính trẻ con đối với mấy bộ quần áo ngủ của cô có lẽ sẽ mãi mãi không đổi, khoé mắt Sở Vân Tú giật giật, tưởng tượng hình ảnh bà cụ già bảy tám mươi tuổi mặc bộ đồ ngủ hình mèo Poko màu xanh lam, không nhịn được mỉm cười.
04
Điện thoại vang lên chuông báo thức, Tô Mộc Tranh mơ mơ màng màng muốn tìm điện thoại, trên giường trở mình, chôn mặt vào chăn, một cánh tay khua khua trong không khí rồi đáp lên tủ đầu giường mò mẫm.
Chuông báo thức bị tắt.
Cánh tay trần trụi lộ ra bên ngoài của Tô Mộc Tranh như bị ấn nút tạm dừng sau đó được một bàn tay ấm áp cầm lấy nhét lại vào trong chăn, đối phương điều chỉnh tư thế rồi ôm lấy eo cô gái đang cọ tới cọ lui một cách lưu manh.
Tô Mộc Tranh rốt cuộc mở mắt, ánh mắt mung lung nhìn nửa bên mặt không chôn trong gối của Sở Vân Tú và cổ áo ngủ hình Doraemon lộ ra ngoài một lúc lâu.
Lại lấy đồ ngủ của mình, cô nàng nghĩ thầm, rõ ràng đã mua Hello Kitty cho cậu rồi mà, sau đó ôm lấy cánh tay đang đặt trên eo mình rồi rúc vào ngực Sở Vân Tú ngủ tiếp.
Sở Vân Tú chỉ vỗ về lưng cô, “Đừng nghịch.”
Lý Hoa mở cửa xe, gọi điện cho Sở Vân Tú, tắt máy, hắn bước vào thang máy, tầng 22, đến gõ cửa căn hộ của nghệ sĩ mình phụ trách, đợi nửa buổi không thấy động tĩnh. Hắn thở dài rồi xoay người lại, gõ cửa phòng Tô Mộc Tranh ở ngay đối diện.
Tiếng gõ nhẹ nhàng mà dai dẳng, nghe là biết chắc Lý Hoa.
Tô Mộc Tranh lầm bầm một tiếng, trực tiếp vùi đầu vào chăn, cùi chỏ chọt chọt Sở Vân Tú, “Mau mở cửa đi.”
Trong chăn bỗng mất đi nguồn nhiệt lớn, Tô Mộc Tranh tự cuộn mình lại như nem rán.
“Biết ngay chị lại sang đây mà.” Cô nghe được tiếng Lý Hoa.
“Khẽ chút, cậu ấy còn đang ngủ.” Sở Vân Tú nói.
Sau đó hai người hạ giọng trò chuyện, Tô Mộc Tranh chỉ nghe loáng thoáng âm thanh khe khẽ liên miên, cụ thể là gì thì không rõ. Tiếp đó, điện thoại đêm qua không sạc vẫn cố chấp vang lên, cô nàng bực bội ngồi dậy nghe điện thoại, là Lưu Hạo.
Sở Vân Tú rất thành thạo sử dụng nhà bếp của Tô Mộc Tranh. Lý Hoa cũng không tới giúp, chỉ dựa vào cửa bếp nhìn vị nghệ sĩ của mình bận rộn.
Sở Vân Tú quay phim ở thành phố Q hai tháng mới trở về thành phố H. Cô mở tủ lạnh, chỉ còn một hộp sữa bò với hai quả trứng gà, nhìn hạn sử dụng của hộp sữa, cô mở ngăn tủ lấy hai cái cốc màu hồng, đổ sữa đặt vào lò vi sóng, lại không biết từ đâu lấy ra cái nồi bắt đầu làm món trứng chần.
Tô Mộc Tranh mặc đồ ngủ đi dép lê loẹt xoẹt bước tới, “Chào buổi sáng.”
“Lưu Hạo nói sáng nay chị có họp báo?”
“…”, Tô Mộc Tranh không thèm chớp mắt đáp, “Hoãn rồi.”
Lý Hoa cảm giác mình không phải bóng đèn, mà là đèn chùm pha lê Swarovski cực lớn.
Đúng lúc lò vi sóng kêu ‘keng’ một tiếng.
Lý Hoa thấp thỏm như ngồi bàn chông, “Mấy ngày này cố gắng nghỉ ngơi, tuần sau đến thành phố Q tối nay em đặt vé máy bay cho chị, em đi trước.”
“Không ở lại ăn cơm trưa à?” Tô Mộc Tranh ngồi bên bàn ăn hỏi.
“Không cần, hai người nghỉ ngơi cho tốt, thứ tư tuần sau chị tham gia đoàn làm phim phải không?” Lý Hoa cũng không hiểu sao mình lại nắm rõ lịch trình của Tô Mộc Tranh y như Lưu Hạo.
“Ừm.” Tô Mộc Tranh gật đầu. “Vất vả cậu.”
Sở Vân Tú bưng bữa sáng tới, một cái chín kỹ một cái chín vừa, “Đi cẩn thận, không tiễn.”
Tô Mộc Tranh ngửa người ngồi trên salon, gác một chân lên góc bàn trà, tay trái cầm điện thoại đung đưa, tay phải cầm quả táo gặm, kênh phim truyện đang chiếu lại cảnh phim của hai người lúc mới vào nghề, gương mặt non nớt trẻ trung mà biểu cảm rối tinh rối mù, gì mà tuổi trẻ đau thương, rồi lại sinh non còn gặp tai nạn xe, bây giờ xem lại mấy thứ này thật sự quá xấu hổ.
Sở Vân Tú cầm theo quả dưa chuột với con dao gọt trái cây, bỏ cái chân trắng trẻo của Tô Mộc Tranh khỏi mặt bàn, ngồi xuống bên cạnh, vừa rồi làm ổ trên salon thật thoải mái, chân trắng lại không chịu yên, thay đổi trận địa gác lên đầu gối của Sở Vân Tú. Hai lần bị sờ mó, Sở Vân Tú cắt hai miếng dưa chuột, duỗi tay dán lên mặt chủ nhân cái chân trắng, đối phương vừa nhai táo vừa trả lời gì đó, bày tỏ vô cùng thoả mãn lần phục vụ chu đáo này.
“Tổ tông.” Sở Vân Tú lẩm bẩm, cũng dán cho mình hai miếng, cắn một góc dưa chuột, giòn giã sảng khoái.
“Còn 300 bước,” Tô Mộc Tranh tuyệt vọng buông điện thoại xuống ngửa người ra sau, “Tay cũng tê rồi.”
“Được rồi, đưa đây.” Sở Vân Tú nhận mệnh cầm lấy điện thoại.
Tô Mộc Tranh gần đây rảnh phát sợ, sau khi Diệp Thu rời đi toàn bộ lịch trình dày đặt của cô đều mất sạch, chỉ còn đại diện cho một app vận động, mỗi ngày phải cầm điện thoại chạy đủ 12 000 bước. Thời tiết quá lạnh, lúc đầu Tô Mộc Tranh còn ở trong căn hộ đi đi lại lại, kiên trì được hai ngày thì bỏ, bắt đầu ăn gian, lúc ngồi lúc nằm đủ loại tư thế mà lắc điện thoại, bây giờ thì đưa luôn cho Sở Vân Tú lắc dùm.
“Cậu định phát triển sự nghiệp diễn viên hài đấy à?”
“Cậu thấy có diễn viên hài nào xinh đẹp như tớ chưa?” Tô Mộc Tranh nói mà không hề đỏ mặt.
“Chưa, nhưng cậu cứ lười thế này tớ nghi ngờ cậu muốn biến mình thành một Quách Đức Cương thứ hai rồi cùng hắn hợp tác dạy môn tấu hài.”
“Eo ơi! Hihihi bậy lắm, nhưng tớ ăn không mập.”
“Đánh cậu giờ?” Đúng là muốn kiếm chuyện mà, Sở Vân Tú nghĩ, nhưng cô lại đến gần hôn người kia một cái, nhẹ nhàng, chạm vào liền rời đi, không ngoài dự đoán, đối phương lập tức kéo lại “chụt chụt” hai cái.
Hai người ở cùng nhau đã đủ lâu, biết rõ từng thói quen nhỏ nhặt, từ quần lót trẻ con đến việc hút thuốc lá, từ khẩu vị đối phương đến điểm mẫn cảm khi lên giường. Tô Mộc Tranh thích nhất nụ hôn trêu đùa như vậy, thân mật dây dưa, hôn một cái liền muốn hôn mãi, đây là thói quen được hình thành từ khi mới xác định mối quan hệ, mỗi khi hai người lên cơn nghiện muốn hôn nhau mọi lúc mọi nơi, thì sẽ hôn liền hai cái như thế.
Tô Mộc Tranh điều chỉnh tư thế, dứt khoát nằm luôn trên đùi Sở Vân Tú, mềm mại khủng khiếp mà còn ấm nóng nữa, sờ thật sướng, cánh tay duỗi ra kéo cổ đối phương.
“Đừng nhúc nhích, còn hơn 100 bước.”
Tô Mộc Tranh cướp lấy điện thoại, không thèm nhìn ném luôn qua một bên, hai mắt chớp chớp ra vẻ quyến rũ, “Làm trò vận động khác đi?”
Sau đó Sở Vân Tú cúi đầu, tóc dài cọ lên xương đòn và trước trán Tô Mộc Tranh, chọc cho cô nàng cười khanh khách, trong TV hai cô gái đang diễn cảnh thương thu tiếc xuân, ngoài cửa sổ, gió se se lạnh, mà trên salon, hai người đang hôn nhau.
Tác giả: Nghe nói Oden hợp với chocolate hơn nha.
Convert bởi @Phong hạ.
Thể loại: AU giải trí, Sở diễn viên, Tranh ca sĩ.
Dịch bởi @Giếng.
Beta by @Mạc Tư. <3
Bản dịch chưa được sự đồng ý của tác giả, vui lòng không mang ra khỏi nơi này. Truyện được thực hiện với mục đích phi thương mại, không đảm bảo sát hoàn toàn nghĩa gốc.
────────
Mừng Sinh Nhật Sở nữ vương pj Vân Hữu Mộc Hề <CP SỞ TÔ> | Host @Mạc Tư & @Quân Y Hoàng.
01
Hình như Tô Mộc Tranh uống say.
Sở Vân Tú đứng hút thuốc ngay sau lưng cô, cô cũng không biết.
Thuốc lá vị bạc hà lẫn với mùi thuốc tẩy trong WC, lại thêm đám con gái say khướt đứng trong nhà vệ sinh tô son dặm phấn, dậy lên đủ loại hương nước hoa Dior, Chanel và mấy nhãn hiệu nào đó có trời mới biết, nhưng dù đắt hơn nữa cũng chỉ có thể là kịch độc.
Tô Mộc Tranh loạng choạng từ toilet bên cạnh đi ra, đẩy hai cô gái đang đứng trước gương trang điểm sang một bên, phớt lờ ánh mắt sắc như dao của cô gái vừa bị lem son và cả Sở Vân Tú, cô vịn bồn rửa tay nghỉ ngơi một lúc, rồi mở khoá túi xách, đổ ra đủ loại phấn phủ, kem nền, sau đó cầm cây son nhỏ màu hồng duy nhất trong tay, run rẩy vặn son, bàn tay lắc lư như bị Parkinson.
Tô Mộc Tranh ngước lên, nhìn thấy mình trong gương trắng bệch như quỷ nước, còn có bóng Sở Vân Tú đang hút thuốc sau lưng.
“Cộp ——“ Cây son rớt trong bồn nước.
“Đệch.” Sở Vân Tú thấy Tô Mộc Tranh chửi thầm, lần này thì cô chắc chắn, Tô Mộc Tranh đã uống say.
Hai cô gái kia trang điểm xong, ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra ngoài.
Tô Mộc Tranh ngây ngẩn cả buổi không hồi phục được tinh thần, Sở Vân Tú cũng không nhìn nổi nữa.
Cô dập thuốc, vớt cây son trong bồn nước lên, quệt thử trên gốm trắng một vết đỏ thẳm, không dùng được nữa, Sở Vân Tú lạnh nhạt vứt son vào thùng rác, dù sao Tô Mộc Tranh tỉnh lại cũng sẽ vứt thôi.
Vỗ tỉnh gương mặt ngốc nghếch của cô nàng, Sở Vân Tú chùi đi lớp son đã phai màu trên môi cô một cách cộc cằn.
Rút mảnh khăn giấy rồi thấm nước lau mặt cho cô nàng, Sở Vân Tú hỏi, “Lưu Hạo đâu?”
“Bãi đậu xe,” Tô Mộc Tranh chớp chớp đôi mắt nhập nhèng, “Hắn đưa Tôn Tường ra xe trước.”
“Đi thôi, nào.” Sở Vân Tú thật không yên tâm để Tô Mộc Tranh một mình say khướt lượn lờ bên ngoài, nết say rượu của cô nàng kém đến nỗi để mình phải ghi lòng tạc dạ.
“Ôi trời bà cô của tôi ơi, đã bảo cô đừng uống say như thế, mai còn có buổi họp báo đấy.” Lưu Hạo vội đỡ lấy nghệ sĩ do mình phụ trách từ trong lòng Sở Vân Tú, cửa xe bảo mẫu sau lưng mở ra, một người xiêu vẹo ngả nghiêng ở ghế sau, hình như là Tôn Tường…
“Cảm ơn Sở tiểu thư.” Lưu Hạo gượng cười với Sở Vân Tú, định đỡ Tô Mộc Tranh vào xe.
“Để tôi đưa cô ấy về.”
“Chuyện này…”
“Tôi không uống rượu, cậu yên tâm,” Sở Vân Tú nói, chỉ chiếc SUV màu đen cách đó không xa, “Tiện đường.”
Lúc này Lưu Hạo mới nhớ ra, hai người họ ở cùng một khu chung cư, cùng toà nhà cùng cả tầng lầu, tiện đến không thể tiện hơn, hắn quay đầu nhìn Tôn Tường say đến bất tỉnh nhân sự nằm trong xe, “Vậy thì phiền Sở tiểu thư.”
Chiếc SUV chạy khỏi tầng hầm, Lưu Hạo quay đầu đóng cửa xe, định ngồi vào ghế lái, đôi chân đột nhiên khựng lại, chợt phát hiện ra, buổi tụ hội hôm nay hình như không mời Yên Vũ thì phải?
02
Tính nết lúc say rượu của Tô Mộc Tranh thật ra tốt hơn hồi học Đại học nhiều lắm, cô ngoan ngoãn nằm ở ghế sau ngủ mất, không ồn ào không quậy phá.
Sợ cô buồn nôn, Sở Vân Tú cố gắng lái xe thật chậm và ổn định hơn một chút. Mọi thường đều là Lý Hoa lái, cô hơi ngượng tay.
Kỳ thực với địa vị của Tô Mộc Tranh, cô căn bản không cần uống say tí bỉ ở buổi tụ hội nho nhỏ này, nhưng Sở Vân Tú biết, gần đây cô nàng không được vui, Tô Mộc Tranh và Gia Thế vốn bằng mặt không bằng lòng, sau khi Diệp Thu huỷ hợp đồng, tình cảnh càng thêm lúng túng.
Khu chung cư hai người ở rất đẹp, ngay trung tâm thành phố, đi một lúc là đến.
Sở Vân Tú đỗ xe không vững lắm, bị xóc một cái, Tô Mộc Tranh bất ngờ giật mình, “Đệch! Biết lái xe không đó!” Cô mơ màng tức giận mắng xong lại ngủ tiếp.
Fan hâm mộ nhà cậu có biết tiểu thiên hậu trong sáng ngọt ngào chuyên hát tình ca của bọn họ hễ uống say là chửi bậy không đấy?
Quả nhiên không thay đổi chút nào, Sở Vân Tú quay đầu nhìn gương mặt xinh đẹp vô tội của Tô Mộc Tranh.
Hồi Sở Vân Tú học năm bốn Đại học, ban đêm làm ca sĩ hát cho quán bar, hôm đó đúng kỳ kinh nguyệt, giọng hát của cô cũng bị khàn đi, nhưng có quan trọng gì đâu, trong quán bar, người uống rượu cứ uống rượu, người ve vãn cứ ve vãn, ai quan tâm cô hát dân ca hay nhạc trữ tình chứ?
Chuyện bất ngờ xảy ra sau buổi biểu diễn tối hôm ấy, bụng dưới của cô chợt đau dữ dội, ca khúc cuối cùng gần như hát không ra hơi. Đi giày cao gót lâu đến sưng phồng gót chân, cứ như đứng trên lưỡi dao, mỗi bước đi đều khiến cả người quặn lại.
Cô vừa xuống khỏi sân khấu, một kẻ say xỉn không biết từ đâu thình lình vọt đến, cợt nhả khoác tay lên vai cô, mùi rượu phả vào mặt, “Mỹ nữ, một đêm bao nhiêu?”
Cô chưa kịp đẩy hắn ra, Lý Hoa bên cạnh cũng chưa kịp phản ứng, một bàn tay khác đã vỗ lên vai tên sâu rượu.
“Mày là thằng nào?” Sâu rượu ngoảnh đầu lại.
Người kia chính là Tô Mộc Tranh, mái tóc nhuộm nâu bù xù như kẻ điên, đó đã là chuyện năm sáu năm trước, nhưng đến giờ Sở Vân Tú vẫn nhớ đôi mắt xinh đẹp vương vấn men say lại loé lên tia phẫn nộ kia, tròng mắt sáng rực khiến người ta tâm hồn xao động.
“Tao là bố mày đây!”
Nói xong, cô gái xinh đẹp ấy cầm chai rượu trong tay đập tới.
03
Sở Vân Tú tìm thấy chìa khoá dưới đáy bồn hoa trước cửa nhà Tô Mộc Tranh, bởi không bật đèn, vừa bước vào cửa liền đạp lên một đôi giày cao gót, không kịp trở tay suýt chút nữa đã cõng theo Tô Mộc Tranh ngã sấp mặt.
Khó khăn lắm mới mò được công tắc điện, hai mắt rốt cuộc được nhìn thấy ánh sáng, Sở Vân Tú phát hiện trên sàn toàn là giày cao gót, lung tung lộn xộn, không có đôi nào được xếp theo cặp.
Tô Mộc Tranh nằm bò trên lưng, Sở Vân Tú chỉ đành hất đôi giày cao gót dưới chân mình ra, rồi đá đá cái đống trên sàn để mình có chỗ đặt chân.
Tình hình trong phòng cũng không khá hơn trước cửa, trên salon quần áo chất thành một núi ngổn ngang, gối ôm rơi trên sàn, trên bàn trà là đủ loại đồ ăn vặt.
Cảnh tượng khiến người ta điên tiết này đại khái là kết quả của việc công ty quản lý thuê người đến quét dọn mỗi tuần.
Mặc kệ thời thế thay đổi, sông có cạn đá có mòn, Tô Mộc Tranh ra ngoài rạng rỡ về nhà lôi thôi là vĩnh viễn không đổi.
Hơn một giờ rồi, sáng mai còn có buổi họp báo, Sở Vân Tú ném Tô Mộc Tranh lên giường, giúp cô cởi giày, rồi đi vào nhà vệ sinh.
Nửa đêm canh ba, sắc mặt Sở Vân Tú thảm không nỡ nhìn, cả lớp phấn lót cũng không che được gương mặt trắng bệch, chỉ có son môi vẫn bền bỉ đỏ thắm.
Cô nhìn mình trong gương hồi lâu, thở dài một tiếng, sau đó mở vòi vỗ nước lên mặt.
Lúc đi ra, Tô Mộc Tranh vẫn ngoan ngoãn nằm trên giường, giấc ngủ không yên khiến mi mắt khẽ run, phấn mắt màu đất nhàn nhạt đánh trên mí mắt hơi sẫm, kẻ mắt màu nâu mượt mà mềm mại, Sở Vân Tú cầm lọ nước tẩy trang, cẩn thận tẩy đi lớp trang điểm cho cô gái đang say ngủ, lau rửa mặt sạch sẽ, rồi gọn gàng dứt khoát lột xuống bộ lễ phục trên người cô, cũng không phải chưa từng thấy bộ dạng không mặc gì của đối phương, Sở Vân Tú bình thản đắp chăn cho cô gái say xỉn trên người chỉ mặc mỗi đồ lót.
Cũng may mình không uống rượu, Sở Vân Tú mở tủ quần áo tìm một đồ để thay, chọn lấy bộ đồ ngủ hình Doraemon, đúng là Tô Mộc Tranh, tính trẻ con đối với mấy bộ quần áo ngủ của cô có lẽ sẽ mãi mãi không đổi, khoé mắt Sở Vân Tú giật giật, tưởng tượng hình ảnh bà cụ già bảy tám mươi tuổi mặc bộ đồ ngủ hình mèo Poko màu xanh lam, không nhịn được mỉm cười.
04
Điện thoại vang lên chuông báo thức, Tô Mộc Tranh mơ mơ màng màng muốn tìm điện thoại, trên giường trở mình, chôn mặt vào chăn, một cánh tay khua khua trong không khí rồi đáp lên tủ đầu giường mò mẫm.
Chuông báo thức bị tắt.
Cánh tay trần trụi lộ ra bên ngoài của Tô Mộc Tranh như bị ấn nút tạm dừng sau đó được một bàn tay ấm áp cầm lấy nhét lại vào trong chăn, đối phương điều chỉnh tư thế rồi ôm lấy eo cô gái đang cọ tới cọ lui một cách lưu manh.
Tô Mộc Tranh rốt cuộc mở mắt, ánh mắt mung lung nhìn nửa bên mặt không chôn trong gối của Sở Vân Tú và cổ áo ngủ hình Doraemon lộ ra ngoài một lúc lâu.
Lại lấy đồ ngủ của mình, cô nàng nghĩ thầm, rõ ràng đã mua Hello Kitty cho cậu rồi mà, sau đó ôm lấy cánh tay đang đặt trên eo mình rồi rúc vào ngực Sở Vân Tú ngủ tiếp.
Sở Vân Tú chỉ vỗ về lưng cô, “Đừng nghịch.”
Lý Hoa mở cửa xe, gọi điện cho Sở Vân Tú, tắt máy, hắn bước vào thang máy, tầng 22, đến gõ cửa căn hộ của nghệ sĩ mình phụ trách, đợi nửa buổi không thấy động tĩnh. Hắn thở dài rồi xoay người lại, gõ cửa phòng Tô Mộc Tranh ở ngay đối diện.
Tiếng gõ nhẹ nhàng mà dai dẳng, nghe là biết chắc Lý Hoa.
Tô Mộc Tranh lầm bầm một tiếng, trực tiếp vùi đầu vào chăn, cùi chỏ chọt chọt Sở Vân Tú, “Mau mở cửa đi.”
Trong chăn bỗng mất đi nguồn nhiệt lớn, Tô Mộc Tranh tự cuộn mình lại như nem rán.
“Biết ngay chị lại sang đây mà.” Cô nghe được tiếng Lý Hoa.
“Khẽ chút, cậu ấy còn đang ngủ.” Sở Vân Tú nói.
Sau đó hai người hạ giọng trò chuyện, Tô Mộc Tranh chỉ nghe loáng thoáng âm thanh khe khẽ liên miên, cụ thể là gì thì không rõ. Tiếp đó, điện thoại đêm qua không sạc vẫn cố chấp vang lên, cô nàng bực bội ngồi dậy nghe điện thoại, là Lưu Hạo.
Sở Vân Tú rất thành thạo sử dụng nhà bếp của Tô Mộc Tranh. Lý Hoa cũng không tới giúp, chỉ dựa vào cửa bếp nhìn vị nghệ sĩ của mình bận rộn.
Sở Vân Tú quay phim ở thành phố Q hai tháng mới trở về thành phố H. Cô mở tủ lạnh, chỉ còn một hộp sữa bò với hai quả trứng gà, nhìn hạn sử dụng của hộp sữa, cô mở ngăn tủ lấy hai cái cốc màu hồng, đổ sữa đặt vào lò vi sóng, lại không biết từ đâu lấy ra cái nồi bắt đầu làm món trứng chần.
Tô Mộc Tranh mặc đồ ngủ đi dép lê loẹt xoẹt bước tới, “Chào buổi sáng.”
“Lưu Hạo nói sáng nay chị có họp báo?”
“…”, Tô Mộc Tranh không thèm chớp mắt đáp, “Hoãn rồi.”
Lý Hoa cảm giác mình không phải bóng đèn, mà là đèn chùm pha lê Swarovski cực lớn.
Đúng lúc lò vi sóng kêu ‘keng’ một tiếng.
Lý Hoa thấp thỏm như ngồi bàn chông, “Mấy ngày này cố gắng nghỉ ngơi, tuần sau đến thành phố Q tối nay em đặt vé máy bay cho chị, em đi trước.”
“Không ở lại ăn cơm trưa à?” Tô Mộc Tranh ngồi bên bàn ăn hỏi.
“Không cần, hai người nghỉ ngơi cho tốt, thứ tư tuần sau chị tham gia đoàn làm phim phải không?” Lý Hoa cũng không hiểu sao mình lại nắm rõ lịch trình của Tô Mộc Tranh y như Lưu Hạo.
“Ừm.” Tô Mộc Tranh gật đầu. “Vất vả cậu.”
Sở Vân Tú bưng bữa sáng tới, một cái chín kỹ một cái chín vừa, “Đi cẩn thận, không tiễn.”
Tô Mộc Tranh ngửa người ngồi trên salon, gác một chân lên góc bàn trà, tay trái cầm điện thoại đung đưa, tay phải cầm quả táo gặm, kênh phim truyện đang chiếu lại cảnh phim của hai người lúc mới vào nghề, gương mặt non nớt trẻ trung mà biểu cảm rối tinh rối mù, gì mà tuổi trẻ đau thương, rồi lại sinh non còn gặp tai nạn xe, bây giờ xem lại mấy thứ này thật sự quá xấu hổ.
Sở Vân Tú cầm theo quả dưa chuột với con dao gọt trái cây, bỏ cái chân trắng trẻo của Tô Mộc Tranh khỏi mặt bàn, ngồi xuống bên cạnh, vừa rồi làm ổ trên salon thật thoải mái, chân trắng lại không chịu yên, thay đổi trận địa gác lên đầu gối của Sở Vân Tú. Hai lần bị sờ mó, Sở Vân Tú cắt hai miếng dưa chuột, duỗi tay dán lên mặt chủ nhân cái chân trắng, đối phương vừa nhai táo vừa trả lời gì đó, bày tỏ vô cùng thoả mãn lần phục vụ chu đáo này.
“Tổ tông.” Sở Vân Tú lẩm bẩm, cũng dán cho mình hai miếng, cắn một góc dưa chuột, giòn giã sảng khoái.
“Còn 300 bước,” Tô Mộc Tranh tuyệt vọng buông điện thoại xuống ngửa người ra sau, “Tay cũng tê rồi.”
“Được rồi, đưa đây.” Sở Vân Tú nhận mệnh cầm lấy điện thoại.
Tô Mộc Tranh gần đây rảnh phát sợ, sau khi Diệp Thu rời đi toàn bộ lịch trình dày đặt của cô đều mất sạch, chỉ còn đại diện cho một app vận động, mỗi ngày phải cầm điện thoại chạy đủ 12 000 bước. Thời tiết quá lạnh, lúc đầu Tô Mộc Tranh còn ở trong căn hộ đi đi lại lại, kiên trì được hai ngày thì bỏ, bắt đầu ăn gian, lúc ngồi lúc nằm đủ loại tư thế mà lắc điện thoại, bây giờ thì đưa luôn cho Sở Vân Tú lắc dùm.
“Cậu định phát triển sự nghiệp diễn viên hài đấy à?”
“Cậu thấy có diễn viên hài nào xinh đẹp như tớ chưa?” Tô Mộc Tranh nói mà không hề đỏ mặt.
“Chưa, nhưng cậu cứ lười thế này tớ nghi ngờ cậu muốn biến mình thành một Quách Đức Cương thứ hai rồi cùng hắn hợp tác dạy môn tấu hài.”
“Eo ơi! Hihihi bậy lắm, nhưng tớ ăn không mập.”
“Đánh cậu giờ?” Đúng là muốn kiếm chuyện mà, Sở Vân Tú nghĩ, nhưng cô lại đến gần hôn người kia một cái, nhẹ nhàng, chạm vào liền rời đi, không ngoài dự đoán, đối phương lập tức kéo lại “chụt chụt” hai cái.
Hai người ở cùng nhau đã đủ lâu, biết rõ từng thói quen nhỏ nhặt, từ quần lót trẻ con đến việc hút thuốc lá, từ khẩu vị đối phương đến điểm mẫn cảm khi lên giường. Tô Mộc Tranh thích nhất nụ hôn trêu đùa như vậy, thân mật dây dưa, hôn một cái liền muốn hôn mãi, đây là thói quen được hình thành từ khi mới xác định mối quan hệ, mỗi khi hai người lên cơn nghiện muốn hôn nhau mọi lúc mọi nơi, thì sẽ hôn liền hai cái như thế.
Tô Mộc Tranh điều chỉnh tư thế, dứt khoát nằm luôn trên đùi Sở Vân Tú, mềm mại khủng khiếp mà còn ấm nóng nữa, sờ thật sướng, cánh tay duỗi ra kéo cổ đối phương.
“Đừng nhúc nhích, còn hơn 100 bước.”
Tô Mộc Tranh cướp lấy điện thoại, không thèm nhìn ném luôn qua một bên, hai mắt chớp chớp ra vẻ quyến rũ, “Làm trò vận động khác đi?”
Sau đó Sở Vân Tú cúi đầu, tóc dài cọ lên xương đòn và trước trán Tô Mộc Tranh, chọc cho cô nàng cười khanh khách, trong TV hai cô gái đang diễn cảnh thương thu tiếc xuân, ngoài cửa sổ, gió se se lạnh, mà trên salon, hai người đang hôn nhau.
– TBC –
Sở đại nữ vương, mỹ mỹ mỹ mỹ
✿Sở tỷ, sinh nhật vui vẻ, cưới được mỹ nhơn!✿
Sở đại nữ vương, mỹ mỹ mỹ mỹ
✿Sở tỷ, sinh nhật vui vẻ, cưới được mỹ nhơn!✿