Hoàn [Vân Hữu Mộc Hề 2021][Sở Tô] Thắp sáng màn đêm

Sai - Người Tối Cổ

Phó bản trăm người
Bình luận
66
Số lượt thích
267
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Lão Tu
#1

THP SÁNG MÀN ĐÊM


Tác giả: Ryukoishida
Nguồn: Ao3
Edit: Sai
Beta: @Zinxiah @Mạc Tư

Sản phẩm thuộc pj Vân Hữu Mộc Hề 2021 - Chúc mừng sinh nhật Sở Vân Tú
Tóm tắt: (Sự khởi đầu và kết thúc của) một chuyến đi, pháo hoa, và những nụ hôn.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~​

Đó là ý tưởng của Tô Mộc Tranh về một chuyến đi dài – chỉ hai người họ, với cung đường bất tận trước mặt, radio trên xe đang phát những giai điệu lạ lẫm bắt tai và cơn gió luồn qua tóc, trong khi cả hai cùng tiến về vùng vô định nơi xa.

Hay ít nhất đó là những gì mà hai người đã hình dung khi lên kế hoạch cho kỳ nghỉ của mình.

Thật ra Sở Vân Tú không phản đối việc ở nhà trong suốt phần còn lại của kỳ nghỉ, ôm nhau trên chiếc sô pha và xem bất cứ bộ phim tình cảm nào mà tivi chiếu. Lái xe hàng tiếng đồng hồ đến một nơi nào đó xa lạ không hẳn là điều Sở Vân Tú nghĩ tới khi nói về “niềm vui”. Nhưng khi cô nói ra ý kiến của mình, Tô Mộc Tranh chỉ đảo mắt, (“Sao cô ấy có thể làm như vậy?” Sở Vân Tú tự hỏi, đồng thời tiến lại gần hơn để cảm nhận được mùi hương tuyệt vời của cô bạn gái, “Sao cô ấy có thể đảo mắt một cách dễ thương như vậy nhỉ?”) và đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên má cô, trả lời: “Cậu không nhớ hồi tuần trước tụi mình vừa xem xong bộ phim Hàn tuần trước chúng ta vừa xem xong, cậu đã nói muốn được ai đó dẫn đi du lịch nước ngoài mà?”

“Chàng trai đã dẫn cô gái đến một resort sang trọng ở Fiji đó Mộc Mộc. Tớ nghĩ có sự khác biệt rất lớn ở đây”, Sở Vân Tú vò mái tóc vẫn còn hơi ẩm do vừa tắm xong của Tô Mộc Tranh.

Đáp lại hành động đó, Tô Mộc Tranh chỉ tươi cười rạng rỡ rồi lè lưỡi ra như một đứa trẻ. Cô biết rõ lợi thế của mình khi được đánh giá là nữ tuyển thủ chuyên nghiệp xinh đẹp nhất trong giới Vinh Quang; cô cũng biết rõ điểm yếu của Sở Vân Tú, chỉ việc nhắm vào đó... Tô Mộc Tranh gần như luôn có thể đạt được mọi thứ mà mình muốn.

Và một lần nữa, cô lại đúng.

Tất nhiên, ngoài việc ghé thăm các thành phố lớn trên khắp đất nước trong những năm thi đấu ở giải Vinh Quang chuyên nghiệp, hai cô nàng hiếm khi có cơ hội được đi du lịch ở nơi nào khác ngoài lãnh thổ Trung Quốc, nói gì đến việc dành thời gian để cùng nhau khám phá một đất nước xa lạ.

Duy trì mối quan hệ yêu xa quả thật rất khó khăn, dù thi thoảng hai người vẫn gọi video và cùng nhau xem những bộ phim tình cảm sướt mướt, vào bất cứ khi nào họ tìm được chút thời gian rảnh giữa lịch trình huấn luyện và thi đấu dày đặc của mình. Và rồi kỳ nghỉ hè cuối cùng cũng tới, cả hai quyết định sẽ tận dụng nó tối đa: sau khi nhanh chóng lên kế hoạch, cũng như thu xếp vé máy bay, đặt phòng khách sạn, liên hệ thuê xe, … cặp đôi hẹn gặp nhau ở Bắc Kinh vào giữa tháng Bảy, rồi tiếp tục chuyến đi đến Montreal, Canada – nơi khởi đầu cho kỳ nghỉ của họ. Từ đây, hai người sẽ bắt đầu chặng đường dài thăm thú những cảnh đẹp tuyệt vời của Canada.

Thế nhưng một cơn bão tiến vào thành phố mà không có dấu hiệu cảnh báo nào – bởi hiển nhiên chúng vẫn luôn như vậy – kèm theo đó là những cơn mưa lớn và cảnh báo lũ lụt ở nhiều khu vực trong thành phố. Chuyến bay của họ bị hoãn lại cho đến ngày hôm sau, đồng nghĩa với việc cả hai phải ngủ vờ ngủ vật trên hàng ghế chờ cứng ngắc của sân bay, cho đến khi có thông báo từ hãng hàng không.

Bất chấp giấc ngủ chập chờn và những quầng thâm dưới mắt mà không hãng kem che khuyết điểm nào có thể xóa mờ được, Tô Mộc Tranh và Sở Vân Tú nhận ra rằng một khi đã yên vị trên chiếc ghế hạng thương gia - thứ mà rõ ràng là thoải mái hơn nhiều so với mấy cái ghế ở sân bay tối qua – họ trở nên tỉnh táo hơn rất nhiều, dù đầu óc vẫn còn căng cứng vì đã phải lo lắng quá nhiều trong khoảng thời gian dài.

Vì thế nên trong suốt 13 tiếng đồng hồ sau đó, cả hai đã giết thời gian bằng cách xem những tập tiếp theo của bộ phim truyện Đài Loan mà họ đang theo dõi. Sau hơn hai giờ đồng hồ chìm đắm vào câu chuyện tình yêu tay năm trong phim, Sở Vân Tú chợt cảm thấy nằng nặng nơi bờ vai, Tô Mộc Tranh đã gục đầu lên vai cô thiếp ngủ từ lúc nào. Cô khẽ xoay người, ngắm nhìn những lọn tóc nâu xoăn nhẹ vương trên gò má của Tô Mộc Tranh, khẽ nở một nụ cười. Sở Vân Tú chỉnh lại chiếc chăn trên người cho cả hai, rồi cũng nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ mơ màng.

Tự do, theo một cách nào đó, cũng có thể khiến bạn cảm thấy mệt mỏi.

Sau chặng đường dài dường như là vô tận, (“Đến khi nào chúng ta mới ra khỏi Ontario?” Sở Vân Tú tự hỏi vào ngày thứ ba họ vẫn còn ở địa phận tỉnh này, nhưng Tô Mộc Tranh chỉ cười khúc khích trấn an bạn gái của mình rằng, theo định vị GPS thì họ sẽ sớm đến bang Manitoba thôi.) Tô Mộc Tranh và Sở Vân Tú thật sự vui mừng khi nhìn thấy bờ biển và nhận ra rằng họ đã đặt chân tới điểm cuối của hành trình: Thành phố Vancouver.

So với khu phố cổ của Montreal, nơi nổi tiếng với kiến trúc lịch sử và bầu không khí lãng mạn cổ kính thấm sâu vào những con đường lát đá, những tòa nhà bằng gạch duyên dáng, những người dân bản địa nói thứ tiếng Pháp và tiếng Anh đặc trưng của vùng, Vancouver có vẻ sống động hơn với khu trung tâm náo nhiệt sầm uất. Thành phố cũng ít bị bạc màu theo năm tháng hơn và thường được vầng thái dương trên bầu trời trong xanh không một gợn mây kia nhuốm lên sắc rực rỡ. Mặc dù tất nhiên, khó có thể so sánh được với những con đường ngột ngạt và tắc nghẽn của thành phố quê hương họ.

"Hôm nay tụi mình nên đi đâu nhỉ?" Tô Mộc Tranh tựa vào chiếc xe đạp nghiên cứu tấm bản đồ, mũi cô chun lại vì tập trung.

Sở Vân Tú, với đôi mắt giấu sau cặp kính râm, vài sợi tóc mai lòa xòa hai bên do không được buộc kĩ và búi tóc hững hờ sau gáy, chỉ ngáp dài trước khi nhấp một ngụm cà phê đá.

“Miễn rằng đó không phải là một cái bảo tàng lịch sử hay nghệ thuật nào khác là được.” Sở Vân Tú đứng dậy, từ phía sau vòng cánh tay mảnh khảnh của mình ôm lấy eo bạn gái, tì cằm lên vai một cách lười nhác, rồi trìu mến áp vào má Tô Mộc Tranh.

Tô Mộc Tranh cười khúc khích vì nhột, nhưng vẫn để cho Sở Vân Tú bám lấy mình như chú gấu koala đáng yêu. Ở quê nhà, họ luôn phải cẩn thận mỗi khi tiếp xúc cơ thể, nhưng nhờ đều là nữ, nên việc nắm tay và những cái ôm vẫn trong giới hạn cho phép, ngay cả khi thân phận vận động viên quốc gia khiến cả hai bị truyền thông soi mói. Còn ở Canada, họ cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều với những hành động thân mật nhỏ nhặt mà họ vẫn luôn sợ sẽ bị bắt gặp ở quê hương. Sở Vân Tú nghĩ đến việc mình sẽ nhớ sự tự do này đến mức nào – có thể trao cho Tô Mộc Tranh những nụ hôn nhẹ nhàng trêu chọc, nắm tay cô khi rảo bước trên phố…

“Chào buổi sáng”, một người thanh niên bắt chuyện khi chạy lướt qua hai cô gái đang cau mày chăm chú nhìn vào tấm bản đồ nhăn nhúm. Nhìn bộ quần áo thể thao, có vẻ như anh ta đang chạy bộ buổi sáng. Chàng trai tháo tai nghe xuống, dò hỏi với một nụ cười thân thiện, "Các cô đang bị lạc à?"

Gần như ngay lập tức, Sở Vân Tú kéo Tô Mộc Tranh ra phía sau như muốn bảo vệ, nâng kính râm lên, đồng thời ném cho người lạ mặt một cái nhìn u ám đầy thù địch. Hành động này có vẻ khá thô lỗ đối với một người mới gặp lần đầu tiên, nhưng họ là hai cô gái cùng nhau đi du lịch đến một đất nước xa lạ và chỉ có thể giao tiếp bằng vài câu tiếng Anh cơ bản. Vả lại, Sở Vân Tú nheo mắt kiểm tra người kia từ đầu đến chân, nhận ra ngay rằng anh ta chính xác là mẫu người mà Tô Mộc Tranh luôn thích mỗi khi xem phim truyền hình Bắc Mỹ, ít nhất là về vẻ ngoài, thế nên cẩn thận một chút vẫn hơn.

“Không sao, chúng tôi ổn, cảm ơn anh.” Sở Vân Tú đáp lại bằng giọng điệu lạnh lùng, cụt ngủn, khiến cho đối phương cảm thấy ngạc nhiên.

“Thực ra thì.” Tô Mộc Tranh vừa nở nụ cười ngại ngùng với người nọ, vừa gỡ cánh tay đang ghì chặt người mình của Sở Vân Tú. Thay vào đó, cô nhẹ nhàng đan bàn tay hai người vào nhau, thể hiện mối quan hệ của họ một cách rõ ràng nhưng đầy tinh tế, trong trường hợp anh ta có những ý nghĩ khác trong đầu, “chúng tôi đang tìm kiếm vài địa điểm để tham quan. Đây là ngày đầu tiên của chúng tôi ở Vancouver, chúng tôi thực sự không biết nên bắt đầu từ đâu.”

"À, vậy sao?" Chàng trai gật đầu hiểu ý, ánh mắt lướt qua bàn tay đang nắm chặt của hai cô gái, rồi quay lại nhìn Tô Mộc Tranh với một nụ cười chân thành, “Chà, ở khu vực trung tâm thành phố có khá nhiều phòng trưng bày và bảo tàng…”

Nghe lời gợi ý đến những nơi kinh khủng đó, vẻ mặt của Sở Vân Tú tối sầm lại, khiến chàng trai bật cười rồi tiếp tục, “nhưng nếu các cô không thích đến những nơi như vậy, vẫn còn rất nhiều địa điểm ngoài trời để khám phá. Đảo Granville, Gastown, Cầu treo Capilano và những nơi khác nữa. À, nếu hai người có xe đạp, thì việc đi dọc theo Seawall cũng khá thú vị đấy, các bạn sẽ được ngắm nhìn Công viên Stanley và bắt gặp một vài bãi biển trên đường.”

Người thanh niên đánh dấu vị trí các điểm du lịch khác nhau trên bản đồ của Tô Mộc Tranh, mà không hề để ý ánh mắt sáng lên của cô khi nhắc đến chiếc xe đạp. Tuy nhiên Sở Vân Tú đã đoán được bạn gái mình muốn làm gì, không khỏi phải thở dài một hơi. Dù đôi lúc cô vẫn hay nghi ngờ về những quyết định bất chợt của Tô Mộc Tranh, nhưng miễn là nó khiến cho người kia hạnh phúc thì Sở Vân Tú sẵn lòng lao theo bất cứ ý tưởng kỳ dị nào mà Tô Mộc Tranh đề ra, vì cô biết điều đó sẽ khiến đối phương mỉm cười.

Vốn dĩ hôm qua bọn họ cũng đã trả xe hơi về chỗ công ty cho thuê gần đấy rồi, nên Sở Vân Tú chỉ hơi phản đối khi Tô Mộc Tranh chọn khám phá thành phố bằng xe đạp và phương tiện công cộng suốt phần còn lại của chuyến du lịch.

“Tú Tú, cậu nghĩ sao? Tụi mình có nên đi xe đạp vòng quanh công viên không? " Tô Mộc Tranh xoay mặt lại hỏi cô bằng tiếng phổ thông.

“Được thôi.” Sở Vân Tú nhanh chóng đồng ý, tuy rằng ánh mắt vẫn đang tập trung vào người thanh niên trước mặt. Anh ta có vẻ vô hại và thân thiện, nhưng chiến đội Yên Vũ không phải tự nhiên mà chọn cô làm đội trưởng. Tính cách bảo bọc và sự gai góc này là một phần lý do giúp cô ấy có thể tồn tại nhiều năm tại đấu trường chuyên nghiệp, nơi mà phần lớn đều là nam giới, điều này thể hiện ở cả việc hỗ trợ đồng đội và bảo vệ bạn gái của mình khỏi những lời gạ gẫm bất hảo từ người khác giới.

Tô Mộc Tranh đã từng nói với cô như vậy gọi là ghen tuông, thỉnh thoảng còn trêu chọc cô vì tính trẻ con của mình, nhưng Sở Vân Tú không thể không quan tâm. Những người đàn ông cô quen biết khi chơi Vinh Quang - tất cả những người bạn và người quen mà cô có trong Liên minh - họ là những người tử tế và cô không có vấn đề gì khi làm bạn. Nhưng cô sẽ không bao giờ tin tưởng để đặt trái tim mình vào một mối quan hệ lãng mạn với bất kỳ ai trong số họ - thậm chí một vài người còn không đáng tin hơn. Ngay từ lúc mới quen, Sở Vân Tú đã biết Tô Mộc Tranh thân thiết với Diệp Tu, khi đó cô đã không hỏi nhiều, nhưng theo những gì cô biết được từ đấu trường Vinh Quang, ấn tượng đầu tiên của cô về Diệp Tu là một gã không có định nghĩa về sự vô liêm sỉ, dù nó được khắc hẳn trên mặt của anh ta. Anh ta sẽ ảnh hưởng xấu đến người bạn yêu quý của cô, Sở Vân Tú từng nghĩ như vậy, nhưng qua nhiều năm, sau khi hiểu rõ hơn về Diệp Tu, cô mới nhận ra rằng mặc dù người đàn ông này có thể rất thiếu đạo đức trong trò chơi, nhưng anh ấy rất quan trọng đối với Tô Mộc Tranh, là người đã chăm sóc cô khi anh trai qua đời, người đã quan tâm và bảo vệ cô như người thân ruột thịt.

“Cảm ơn những gợi ý của anh,” Tô Mộc Tranh nói với người thanh niên bằng tiếng Anh, gấp bản đồ lại và cất vào ba lô, “có lẽ hôm nay chúng tôi sẽ đi thăm công viên Stanley.”

"À, suýt nữa thì quên mất,” chàng trai thốt lên rồi rút điện thoại ra và bắt đầu gõ vào màn hình, “mỗi mùa hè, thành phố có một sự kiện mang tên Lễ hội Ánh sáng. Đại khái đó là ba đêm bắn pháo hoa từ ba quốc gia khác nhau. Tôi nhớ hình như tối nay sẽ có một buổi trình diễn thì phải. Đây."

Anh cho hai cô nàng xem những bức ảnh chụp pháo hoa tuyệt đẹp trên trang web từ những năm trước, rồi tiếp tục nói, “Vịnh English là địa điểm tốt nhất để xem, nếu hai bạn quyết định đi thì hãy đến đó thật sớm để giành chỗ.”

"Mộc Mộc!" Sở Vân Tú phấn khích nắm chặt cánh tay Tô Mộc Tranh, đôi mắt màu hạt dẻ lấp lánh dưới ánh nắng ban mai.

"Muốn đi à?" Tô Mộc Tranh cười khúc khích trước phản ứng đáng yêu của bạn gái, bởi cô biết rõ câu trả lời của đối phương.

“Đi chứ, đi chứ!”

Sau khi đã quyết định kế hoạch ngày hôm nay, Tô Mộc Tranh và Sở Vân Tú cảm ơn sự giúp đỡ của chàng trai thêm lần nữa, dù ai đó vẫn khá miễn cưỡng. Khi cả hai chuẩn bị rời đi, người thanh niên chợt gọi họ quay lại.

“Điều này nghe có vẻ hơi đột ngột,” anh ta ngập ngừng mở lời, một bàn tay gãi sau đầu, “xin hãy hiểu rằng tôi không định tán tỉnh ai trong hai người, nhưng các bạn thực sự trông rất quen. Ý tôi là, có thể từ một bộ phim hoặc một chương trình truyền hình nào đó?”

Chuyện này xảy ra muộn màng đến khó tin đối với cả hai tuyển thủ chuyên nghiệp, nhưng ngay sau đó, họ nhận ra biểu tượng Vinh Quang trên ốp lưng điện thoại của người thanh niên. Vinh Quang hiện giờ đã là thương hiệu toàn cầu, chàng trai này rõ ràng cũng là fan hâm mộ trò chơi.

“À, chắc anh nhầm chúng tôi với người khác rồi,” Tô Mộc Tranh ngoài miệng mỉm cười trả lời, nhưng trong lòng thì thấp thỏm không thôi, giọng cô bỗng trở nên căng thẳng thấy rõ, cô quay sang Sở Vân Tú cười khổ “Chết dở rồi, sao tụi mình lại không chú ý chuyện này sớm hơn nhỉ? Giờ thì tiêu thật rồi!” cô thì thầm bằng tiếng Trung, “Nhanh nào Tú Tú, chuồn ngay thôi, trước khi anh ta phát hiện.”

Cố gắng không cười thành tiếng trước vẻ mặt bất chợt hoảng hốt của Tô Mộc Tranh, Sở Vân Tú gật đầu, mặc cho cô bạn gái vội vã kéo mình chuồn đi, tay kia đẩy theo chiếc xe đạp của hai người.

Khi người thanh niên ngước nhìn lên lần nữa, hai nữ du khách đã mất hút. Anh nhún vai, cho rằng mình đã nghĩ nhiều, rồi tiếp tục buổi chạy bộ sáng. Trong lúc đang chỉnh lại tai nghe, chàng trai chạy ngang qua tấm bảng quảng cáo cũ ở trạm xe buýt về Giải Chung kết Vinh Quang thế giới hồi đầu năm nay. Anh đã đến châu Âu vào tháng Một để cổ vũ cho đội tuyển Canada và chợt nhớ đến một trận đấu rất đặc sắc giữa đội nhà với đội tuyển Trung Quốc. Tuyển thủ chuyên nghiệp nữ vốn rất hiếm thấy ở hầu hết các đội tuyển của mọi quốc gia, nên bất kỳ trận đấu nào có tuyển thủ nữ xuất hiện - ngay cả khi họ thuộc đội đối thủ - anh đều đặc biệt chú ý.

“Hai người vừa rồi…”, chàng trai ngẫm nghĩ, lông mày khẽ nhíu lại khi cố nhớ đến trận đấu. Đội tuyển Trung Quốc có đến hai tuyển thủ chuyên nghiệp là nữ: một pháp sư nguyên tố chuyên tấn công tầm xa và một bậc thầy pháo súng chuyên cung cấp hỏa lực từ tuyến sau để hỗ trợ đồng đội.

Anh chớp mắt lần nữa, như vừa nhận ra điều gì đó.

“Ahh, chết tiệt!”, chàng trai lầm bầm trong miệng. Lẽ ra anh đã có thể xin chữ ký của hai người đó nếu có thể nhận ra sớm hơn.

Tô Mộc Tranh và Sở Vân Tú dành cả buổi sáng để đạp xe, họ ghé lại nhiều điểm tham quan ở Công viên Stanley để chụp ảnh selfie, chiêm ngưỡng cảnh đẹp của Burrard Inlet, cánh rừng tốt tươi cùng mấy bức tượng đá khi khám phá con đường mòn trong công viên, có cả những cột vật tổ ở quảng trường nhỏ. Khi đi ngang qua Thủy cung Vancouver ở phía đông của công viên, cả hai đã không thể cưỡng lại sự thôi thúc nên quyết định cùng vào xem, sau đó là cảnh tượng cả hai áp mũi lên tấm kính xanh lam, thủ thỉ với những chú rái cá biển và chim cánh cụt đáng yêu hệt như hai đứa trẻ, vỗ về những chú cá voi Beluga và cá mập rạn đầu đen, nhìn chằm chằm - nửa ngạc nhiên, nửa rùng mình - vào mấy con rắn và những loài bò sát khác trong khu trưng bày Amazon.

Khi hai người ra khỏi Thủy cung thì trời đã xế chiều. Họ mua bữa trưa từ một trong những người bán hàng rong dọc theo con phố trung tâm,rồi ngồi ăn trên các bậc thang của Phòng trưng bày nghệ thuật Vancouver, trong khi đăng ảnh lên Weibo và nhóm chat của hội tuyển thủ chuyên nghiệp.

“Nào, chụp thêm mấy tấm selfie nữa để chọc tức lão Diệp và Phương Duệ đi”. Sở Vân Tú khẽ cười, đầu ngón tay lướt trên màn hình điện thoại.

"Mấy người đó đang làm gì vậy?" Tô Mộc Tranh liếc nhìn, liếm nước sốt trên đầu ngón tay rồi nghiêng người qua xem bạn gái đang làm gì trên mạng xã hội.

“Đang chê bai ảnh selfie của tụi mình.” Sở Vân Tú bĩu môi, ngón tay được chăm chút cẩn thận chỉ vào mấy lời phàn nàn về những bức ảnh đầy mùi mẫn của họ. Trong khi Đới Nghiên Kỳ và vài tuyển thủ khác khen ngợi những bức selfie đáng yêu ngọt ngào như thế nào, Diệp Tu và Phương Duệ lại ra sức diễn tả hành động trợn tròn mắt bằng mấy tin nhắn và biểu tượng cảm xúc, khiến Sở Vân Tú tải lên nhiều hình ảnh hơn giữa một loạt những lời phản đối.

"Tụi mình nên đi bộ tới bãi biển từ bây giờ không nhỉ?" Tô Mộc Tranh kiểm tra thời gian rồi đứng dậy vươn vai khiến nơi eo lộ ra một vùng da thịt trắng ngần, làm cho Sở Vân Tú phải nhìn đến ngẩn ngơ. Ánh nắng mùa hè mang lại cho họ một làn da rám nắng khỏe mạnh, nhưng những nơi được quần áo che chắn thì vẫn trắng nõn mịn màng. Sở Vân Tú có chút mê mẩn trước cảnh tượng này, như thể đây là lần đầu tiên cô được nhìn thấy người bạn thân, đồng thời là người yêu, trong một diện mạo hoàn toàn mới một lần nữa.

"Tú Tú? Cậu không sao chứ?” Tô Mộc Tranh nghiêng đầu nhìn xuống, vài lọn tóc màu nâu rủ xuống bờ vai.

“À ừ, mình không sao.” Sở Vân Tú để bạn gái mình kéo dậy, nở một nụ cười rạng rỡ rồi nhẹ nhàng nói, “Chúng ta đi thôi!”

Hai người đạp xe dọc theo phố Denman rồi ghé vào một cửa hàng tiện lợi bên đường để mua thức uống và đồ ăn nhẹ, bởi họ sẽ phải đợi vài giờ cho đến khi màn đêm buông xuống, sau đó lại tiếp tục đi về phía bờ biển. Sau khi khóa xe đạp trên vỉa hè, họ vượt qua đám đông, những gia đình đi dã ngoại, mấy cặp đôi cười khúc khích và thầm thì trò chuyện, vài nhóm thanh thiếu niên bật nhạc ầm ĩ và chơi đánh bài, rồi tìm được một vị trí gần mặt nước.

Làn gió thoang thoảng hương biển mặn, những con sóng óng ánh phản chiếu tia nắng buổi chiều tà đang vỗ vào bờ cát theo từng nhịp tuần hoàn, tựa như con quái thú khổng lồ đang hít thở. Một cảnh tượng quá sức mê hoặc.

Khi thái dương dần chìm xuống phía chân trời, nhiều người bắt đầu kéo đến và tìm cho mình một chỗ ngồi thoải mái trên những tấm khăn trải. Một đêm đẹp trời và buổi trình diễn đầy hứa hẹn sắp diễn ra đã tụ họp mọi người đến gần nhau hơn.

Thời gian thấm thoát trôi qua mà hai cô nàng không hề hay biết, bởi họ đang mải miết ngắm nhìn người qua lại trong khi ngâm chân trong làn nước, cảm nhận sự lạnh lẽo nhưng rất dễ chịu trên làn da rám nắng của mình. Hai người đều không mang theo đồ bơi, nên chỉ lội dọc theo vùng nước nông, thỉnh thoảng tạt nước vào nhau, cười đùa như trẻ nhỏ.

"Sắp bắt đầu rồi kìa!" Sở Vân Tú xem thời gian trên điện thoại, reo lên hứng khởi. Chưa đầy một phút nữa là đến mười giờ tối, gió thổi càng lúc càng mạnh trong khi màn đêm dần buông, bầu trời chuyển sang những sắc tím và lam rực rỡ, phía chân trời nhuốm đẫm sắc cam còn sót lại từ những tia nắng cuối ngày, đất trời gần như đã chìm vào bóng tối. Ở phía xa, khu dân cư phía Tây Burrard Inlet đã lên đèn, ánh đèn phản chiếu lên vùng nước đen thăm thẳm như những chòm sao rải rác.

Tia sáng đầu tiên bay lên từ mặt nước khiến đám đông đột ngột rơi vào im lặng như có ai vừa ấn nút tắt tiếng. Tô Mộc Tranh ngả người vào vòng tay ấm áp của Sở Vân Tú, đắp một tấm chăn mỏng giữ ấm cho cả hai.

Tiếng nổ của pháo hoa khiến mọi thứ như trở nên sống động và chân thực hơn rất nhiều, Tô Mộc Tranh hơi nhăn mặt trước âm thanh chói tai, tiếng cười khúc khíc của cô chìm hẳn trong không gian. Những chùm tia sáng vàng và bạc bùng nổ rồi lan tỏa ngay phía trên đầu như những đóa hoa mùa xuân, dường như gần đến mức nếu đưa tay lên, cô có thể cảm nhận được tiếng nổ lách tách trên đầu ngón tay mình. Và rồi sức nóng từ những tiếng reo hò rộn rã đã kéo cô trở lại với hiện thực.

Tô Mộc Tranh cảm nhận được hơi thở ấm áp của Sở Vân Tú từ phía sau khiến vành tai cô khẽ run lên từng nhịp. Rồi cô thấy mình quay mặt về phía người kia và nhận ra rằng, sự mê hoặc vừa rồi không phải do màn bắn pháo hoa trên trời, mà o khuôn mặt chỉ cách mình vài cm – gần đến mức cô thậm chí có thể đếm từng sợi lông mi, nhưng cô chỉ chú ý đến những tia sáng màu chàm và đỏ thẫm đang khẽ vuốt ve đôi má của Sở Vân Tú cùng những vì sao lấp lánh trong mắt đối phương.

Ánh mắt này hơi khác với ánh mắt của vị đội trưởng Yên Vũ mỗi khi dẫn dắt chiến đội vượt qua khó khăn để giành lấy chiến thắng; ánh mắt này thoải mái hơn, mong manh hơn, đáng yêu hơn, là ánh mắt mà Tô Mộc Tranh ước rằng mình có thể lưu giữ mãi trong tim.

“Mộc Mộc?” Sở Vân Tú cuối cùng cũng để ý đến ánh nhìn chăm chú của bạn gái dành cho mình, cô đưa mắt nhìn lại với khuôn mặt lộ rõ vẻ hoang mang, “Có chuyện gì vậy?”

“Mình..”

Giọng nói của cô bị nuốt chừng bởi tiếng nổ của pháo hoa, sau đó Tô Mộc Tranh không cố gắng nói thêm lời nào nữa.

“Tớ yêu cậu, Sở Vân Tú.” Cô nghĩ thầm trong đầu, khẽ nghiêng người đến gần hơn, hai mắt nhắm nghiền. “Tớ thật sự, thật sự rất yêu cậu.”

Sở Vân Tú giữa chừng bắt gặp, bèn vươn bàn tay nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt của Tô Mộc Tranh trước khi trượt tay lên làn da mềm mại và ấm áp phía sau gáy.

Họ hôn nhau dưới ánh sáng lộng lẫy đang nở rộ khắp bầu trời, xung quanh là những người xa lạ mà họ sẽ không bao giờ gặp lại, hai cô gái dành cho nhau tình yêu sâu đậm , được thắp sáng giữa màn đêm rực rỡ.


Bản đồ các tỉnh bang Canada


Old Montreal/ phố cổ Montreal với con đường lát đá và tòa nhà bằng gạch.


Thành phố Vancouver





Công viên Stanley




Lễ hội ánh sáng ở Vancouver - link sự kiện tại đây
 
Last edited:

Mạc Tư

Yên phân phân, vũ ngân ngân, hết chỗ điền
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
468
Số lượt thích
4,036
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu, Sở nữ vương, Mộc nữ thần
#2
Câu hỏi: Liệt kê 2 địa danh xuất hiện trong fic. (Mỗi người trả lời 1 lần, đáp án không trùng nhau)
Câu trả lời đúng được chọn 1 số bất kỳ (từ 01 đến 90)
 

Ail

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
338
Số lượt thích
1,538
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu, Dụ đội, Tiểu Lư !!!
#4

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#5
Chàng trai đã dẫn cô gái đến một resort sang trọng ở Fiji đó Mộc Mộc. Tớ nghĩ có sự khác biệt rất lớn ở đây”, Sở Vân Tú vò mái tóc vẫn còn hơi ẩm do vừa tắm xong của Tô Mộc Tranh.
1 đi :shl
 

Hóng chuyện 24/7

Hóng ai mà đôi mắt không đều (☆_@)
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
337
Số lượt thích
2,062
Location
Bắc Kinh
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Phương Minh Hoa, Trịnh Hiên, Lý Diệc Huy
#6
Chưa đầy một phút nữa là đến mười giờ tối, gió thổi càng lúc càng mạnh trong khi màn đêm dần buông, bầu trời chuyển sang những sắc tím và lam rực rỡ, phía chân trời nhuốm đẫm sắc cam còn sót lại từ những tia nắng cuối ngày, đất trời gần như đã chìm vào bóng tối.
10 ạ.
 

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#7
Câu hỏi: Liệt kê 2 địa danh xuất hiện trong fic. (Mỗi người trả lời 1 lần, đáp án không trùng nhau)
Câu trả lời đúng được chọn 1 số bất kỳ (từ 01 đến 90)
Bắc Kinh, Montreal

81
 

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#8
Câu hỏi: Liệt kê 2 địa danh xuất hiện trong fic. (Mỗi người trả lời 1 lần, đáp án không trùng nhau)
Câu trả lời đúng được chọn 1 số bất kỳ (từ 01 đến 90)
Công viên Stanley, Fiji
Số 27
 
Last edited:

Hóng chuyện 24/7

Hóng ai mà đôi mắt không đều (☆_@)
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
337
Số lượt thích
2,062
Location
Bắc Kinh
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Phương Minh Hoa, Trịnh Hiên, Lý Diệc Huy
#9
Câu hỏi: Liệt kê 2 địa danh xuất hiện trong fic. (Mỗi người trả lời 1 lần, đáp án không trùng nhau)
Câu trả lời đúng được chọn 1 số bất kỳ (từ 01 đến 90)
Cầu treo Capilano, Gastown
28 ạ.
 

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#10
Đại khái đó là ba đêm bắn pháo hoa từ ba quốc gia khác nhau.
3 nha
 

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#11

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#12
Câu hỏi: Liệt kê 2 địa danh xuất hiện trong fic. (Mỗi người trả lời 1 lần, đáp án không trùng nhau)
Vancouver và Burrard Inlet
Số 11 ạ :pika
 

Cú mèo

Bộ trưởng bán chổi, 4k một cặp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
224
Số lượt thích
2,245
Location
Thảo Nguyên Xanh Bao La
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Màu xanh lá và những thứ đáng yêu cute phô mai que
#13
Seawall và Amazon ạ, em lấy số 30.
 

Bình luận bằng Facebook