Hoàn [Vân Hữu Mộc Hề 2021][Sở Tô] Sơn Quỷ

Hóng chuyện 24/7

Hóng ai mà đôi mắt không đều (☆_@)
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
337
Số lượt thích
2,061
Location
Bắc Kinh
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Phương Minh Hoa, Trịnh Hiên, Lý Diệc Huy
#24
Huýt lên một tiếng, bốn con ngọc sư liền kéo xe vòng theo đường núi mà lên. Đường lên đỉnh núi ngoằng ngoèo, dường như đã được người khai mở, cũng xem là thông thuận để xe đi.
1 ạ.
 

Mạc Tư

Yên phân phân, vũ ngân ngân, hết chỗ điền
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
468
Số lượt thích
4,035
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu, Sở nữ vương, Mộc nữ thần
#25
Sở Vân Tú không ngờ ngày này lại tới nhanh như vậy. Tựa hồ chỉ mới thoáng qua, khóe mắt của Tô Mộc Tranh đã bắt đầu sinh ra nếp nhăn, làn da cũng không còn nhẵn mịn như trước.​

"Lần đầu tiên ta gặp ngươi, ngươi đang gảy khúc Phượng Cầu Hoàng. Ta vốn muốn ngươi dạy đàn cho ta, trên núi quá tịch mịch, ta muốn học đàn." Sở Vân Tú tay cầm nắm đất rải lên mộc lan xa, "Sau đó ta cảm thấy, có ngươi bên cạnh, ta không còn tịch mịch, nên cũng không đề cập đến chuyện học đàn. Sinh mệnh của phàm nhân ngắn ngủi tạm bợ, đây là tử vong mà ngươi đã nói với ta ư?"​

"Nhưng không sao. Bản tọa dòng dõi thiên nhân, trên cửu xích thiên quang đài nhận sắc phong Dao Cơ, Cửu U Hoàng Tuyền cũng từng dến. Ta đáp ứng ngươi, nếu ngươi chết, ta xuống Hoàng Tuyền đưa ngươi trở về. Ừm, cứ như vậy đi."​

Sở Vân Tú bị chặn bên ngoài cửa Quỷ Môn Quan, cho dù là đế cơ, nếu không có thủ dụ thì đám quỷ tốt giữ cửa bọn hắn cũng không dám thả người. Sở Vân Tú không thèm nhiều lời với bọn chúng, nắm Kiếp Phong trong tay, triệu hồi thiên lôi địa hỏa. Thiên lôi đánh xuống liên hồi, hỏa diễm ùng ục tuôn ra từ mặt đất san bằng hết thảy miếu thờ đề bảng "Quỷ Môn Quan", trong nét cười của Sở Vân Tú xen lẫn sự kiên quyết làm cho bằng được.​

Nàng là đế cơ, một trong những người tôn quý nhất cõi trời. Từ nhỏ đến lớn, nếu nàng muốn, cố gắng sẽ đều đạt được.​

"Vô dụng thôi, Dao Cơ, chớ lấy bệ đỡ đế cơ của ngươi ra lấn lướt ta." Diệp Thu hất tay cắm chiến mâu lên nền đá trước điện khảo tội, sâu ba tấc, "Ta nói cho ngươi biết, Tô Mộc Tranh đã đầu thai chuyển thế rồi, ngươi có san bằng Hoàng Tuyền, cũng không cản được linh hồn của nàng ta trở lại trần thế."​

Sở Vân Tú mỉm cười tự đắc, ánh mắt nhìn Diệp Thu càng tỏ ra xem thường: "Ta và nàng đã ước định, sau khi nàng chết, ta sẽ đến đón linh hồn của nàng, nàng ấy không thể nào đi đầu thai được. Ngay cả phụ quân của ta cũng đồng ý, ngươi còn dám cản?"​

"Tô Mộc Tranh vĩnh viễn là hảo hữu của Sở Vân Tú, không ai được bắt nàng đi."​

Diệp Thu khẽ gật đầu: "Chẳng trách nàng ấy lại muốn đi."​



Kiếp này Tô Mộc Tranh chuyển thế không được tốt, trở thành một con cá chép. Lúc Sở Vân Tú tìm thấy, nàng đang thoi thóp, sau khi vội vã độ linh lực, Sở Vân Tú bèn nấp sau gốc cây quan sát. Cá chép kia được Sở Vân Tú cứu sống, vô duyên vô cớ lại được tiên khí, từ vật biến thành yêu, huyễn hóa thành thiếu nữ khoác áo lân văn. Sở Vân Tú vừa định hiện thân, lại thấy nàng nhảy trở vào trong ao, đàn cá chép trong ao liền bơi đến, vây quanh nàng chơi đùa.​

Ài, không ngờ Sở Vân Tú nàng mới là kẻ dư thừa.​

Không đến trăm năm, yêu khí của Tô Mộc Tranh dần dần hiển lộ, bị một gã đạo sĩ đi ngang qua bắt được. Sau đó Sở Vân Tú lại tìm đến, giúp nàng loại bỏ yêu cốt, biến trở về một con cá chép, có điều, qua bảy năm thì chết.​

Sở Vân Tú thở dài, đành tiếp tục trông chừng nàng. Đan đỉnh của Bất Lão Quân ba ngàn năm mới mở một lần, thời gian tới lần kế tiếp còn hơn hai ngàn năm nữa, Sở Vân Tú không có năng lực lấy bất lão dược đã bị người ta nuốt vào bụng ra cho Tô Mộc Tranh. Thiên Đế nghe nói tiểu nữ nhi của mình suốt ngày bôn ba bảo hộ một vị hảo hữu, không đành lòng, nên hứa với nàng lần sau khai đỉnh đưa đến hai viên bất lão dược, sẽ cho Tô Mộc Tranh một viên.​

Kiếp thứ hai, Tô Mộc Tranh rốt cuộc đầu thai làm người, lần này trở thành hậu duệ của tướng môn. Chẳng may nhân gian gặp phải loạn thế, thân là nữ tử, Tô Mộc Tranh mặc giáp ra trận. Sở Vân Tú không lo lắng cho Tô Mộc Tranh, nàng từng chứng kiến anh tư ra trận giết địch của người kia, rất lấy làm yên lòng nên trở về thiên đình thuật chức. Đến khi quay lại, còn đó chỉ là một phần mộ vô danh.​

Nguyên lai sinh mệnh con người lại mỏng manh như thế. Sở Vân Tú thở dài, Tô Mộc Tranh thế này, sợ là sinh vào kiếp số nào cũng không để nàng được an tâm.​

Sở Vân Tú bày rượu thịt trước mộ phần của Tô Mộc Tranh, uống chưa được nửa bình thì nghe sau lưng có tiếng trường kiếm lanh lảnh rút ra khỏi vỏ. Nam nhân mặc giáp sắt có hơi quen mặt, tựa hồ là tướng quân phiên bang.​

"Nếu nàng không làm đại tướng quân, chờ chúng ta đoạt được thiên hạ, ta sẽ cưới nàng làm phu nhân."​

Giọng nói của tướng quân phiên bang hàm chứa sự luyến mộ, mà nhiều hơn chính là tôn kính. Trong lòng Sở Vân Tú không biết từ nơi nào bùng lên ngọn lửa không tên, xông thẳng lên đỉnh đầu, đến khi khôi phục tinh thần thì Kiếp Phong đã nắm trong tay. Nàng không thi triển phép thuật, lấy gậy làm côn đánh cho tên tướng quân phiên bang kia toàn thân bầm dập.​

Kiếp thứ ba, do bởi kiếp trước Tô Mộc Tranh sát sinh quá nhiều, nên bị phạt nhập vào súc sinh đạo. Sở Vân Tú ngắm bạch mã đã được thuần phục rong ruổi trên thảo nguyên Mạc Bắc, bèn dùng phép ẩn thân đến gần trêu đùa nàng. Vốn ban đầu, ngựa kia thuận lòng mặc cho nàng vuốt ve, rồi bất chợt giống như ăn trúng cái gì, chân trước chồm lên, như thể muốn đạp giết Sở Vân Tú ngay tại đó. Mã quan nhìn thấy mà chẳng hiểu vì sao, gấp gáp chạy tới ghìm cương. Nhìn xung quanh một vòng, lại chẳng tìm được nguyên nhân khiến con ngựa này kinh hãi.​

Trong cặp mắt kia, hết thảy đều vẩn đục mơ hồ. Trái tim Sở Vân Tú bị gót sắt đạp tan thành ngàn vạn mảnh, vội vã trở về Cửu Trùng Thiên.​

Gần đây Sở Vân Tú rất thích đến chỗ Nguyệt Lão chơi đùa, càng thích nối sai tơ hồng khiến lão đầu tất bật không được yên thân. Thế mà lần này nàng lại ngoan ngoãn giúp lão quấn tơ hồng hơn mười ngày, khiến Nguyệt Lão cả kinh đến mức suýt nữa đã chép sai lên Kim Sa Thạch.​

"Ta có một hảo hữu... Đúng rồi, chính là Tô Mộc Tranh. Ta trông giữ nàng luân hồi, nhưng nàng lúc thì không chịu gặp ta, lúc thì chống đối ta." Sở Vân Tú lấy tơ hồng quấn từng vòng từng vòng đầy mười đầu ngón tay, rồi lại quấn lên cuộn chỉ trước mặt. Nguyệt Lão cầm kéo vàng, cẩn thận tính toán độ dài.​

"Có thế nàng ấy không muốn làm hảo hữu với ngươi." Nguyệt Lão lách cách một tiếng, cắt đoạn duyên trần, "Lục đạo khác đường, người chỉ có thể giao hữu với người, bằng không sẽ rất thống khổ. Trong cõi u minh tất nhiên nàng sẽ bài xích ngươi, sao có thể không trốn tránh?"​

Sở Vân Tú nhớ tới con bạch mã khỏe khắn rong chơi kia, hừ một tiếng cười nói: "Không muốn làm hảo hữu? Vậy thì trói lại."​

Đây chính là đạo lý của thần tiên: Ép mua ép bán. Thứ mà ta đã xác định, vĩnh viễn không thoát khỏi tay ta. Sở Vân Tú lóe lên linh quang, lúc rời đi trộm cầm theo cả cuộn chỉ giấu trong tay áo. Cuộn chỉ của Nguyệt Lão, có thể kéo ra vô hạn tơ hồng. Tơ hồng không đứt, duyên, cũng sẽ không ngừng.​

Lần này bỏ qua rất nhiều kiếp, Tô Mộc Tranh đầu thai làm tiểu thư nhà quan, Sở Vân Tú tìm thấy nàng lúc nàng đang đi lễ chùa tạ ơn. Giữa hương khói lượn lờ, Tô Mộc Tranh thân mặc váy nguyệt hoa, đầu đội mũ trân châu phỉ thúy, eo thắt lụa ngọc hoàn chế phỏng theo đời Tống, nhẹ bước thướt tha, chậm rãi đi tới. Tô Mộc Tranh dâng hương xong, nhận lấy túi giấy trong tay tiểu sa di đứng bên cạnh, lấy dao ngọc mở ra, bên trong là một sợi chỉ đỏ.​

"Tiểu thư hồng loan tinh động, mệnh cung nhuộm sắc hồng." Tiểu sa di ra vẻ thần bí nói, "Quý nhân của tiểu thư ắt là nhân vật thiên tiên!"​

Tô Mộc Tranh cười nhạt một tiếng, cất sợi chỉ đỏ, rồi dẫn thị nữ rời đi. Sở Vân Tú từ sau cột bước ra, tiểu sa di nhìn thấy nàng, cười rộ như hoa: "Tỷ tỷ, ta đã giúp ngươi đưa cho nàng, nàng có buộc lên hay không, đành nhìn duyên phận của công tử."​

"Công tử?"​

"Tỷ tỷ thay huynh đệ nhà mình đến cầu duyên đúng không? Dường như tỷ tỷ là người từ xa đến, Tô Mộc Tranh ở chỗ chúng ta là "Tô Bán Thành" danh tiếng lẫy lừng, tỷ tỷ nhìn xem trên đầu nàng đội châu quan, gắn năm cái lông chim trĩ kìa! Không chỉ gia thế tốt, người cũng mỹ mạo, còn biết đánh đàn."​

"Vì sao lại gọi là Tô Bán Thành?"​

"Là vì người theo đuổi tiểu thư Tô gia nhiều hơn nửa hoàng thành. Đây cũng nhờ đương kim thánh thượng không tham mê tửu sắc, chứ nếu tuyển nàng vào cung, vậy nhất định là một trong bốn chủ tử tôn quý nhất rồi."​

Sở Vân Tú cười: "Ngươi tuổi còn nhỏ, sao lại biết nhiều chuyện linh ta linh tinh như thế."​

Ha, Tô Bán Thành.​

Sở Vân Tú nhân đêm tối thăm dò nhà họ Tô, vào thẳng khuê phòng của vị tiểu thư. Trên chiếc giường ngà chạm khắc tranh bách điệp lộng hoa bằng vàng, Tô Mộc Tranh đang an giấc. Sở Vân Tú ở gian ngoài lục tìm trong xiêm y của nàng lấy ra sợi chỉ đỏ, rồi vén đôi rèm cửa, tiến vào bên cạnh giường, giở lên một gốc chăn gấm thêu hoa xuân và phù dung, cúi người cầm lấy ngón út của Tô Mộc Tranh.​

"Vào bằng cách nào?"​

Kế đó nàng nghe được tiếng Tô Mộc Tranh tươi cười hứng thú, không chút nào ngái ngủ.​

Sở Vân Tú xấu hổ, bật người đứng lên định nhanh chóng rời đi, lại tiếc sợi chỉ đỏ mới quấn được một nửa. Tô Mộc Tranh đưa tay ngăn lại, đúng lúc nhìn thấy: "Đây là cái gì?"​

"Ta nói, ngươi thay người khác tới kết nhân duyên, là không được đâu. Tơ hồng cần người hữu tình đến kết, công tử nhà ngươi ngay cả điều này cũng không biết?"​

Tô Mộc Tranh chưa từng lấy danh "Tô Bán Thành" để ra vẻ với ai bao giờ, vậy mà lúc này lại giáo điều Sở Vân Tú. Nói xong nàng lập tức cảm thấy lời này không đúng, cách ăn mặc của Sở Vân Tú nhìn sao cũng không giống thị nữ, nàng một thân hoa thường màu vàng nhạt, cực kỳ giống nữ thần phi thiên trên bích họa.​

Nhất thời cả gian phòng đều vương vấn ngượng ngùng, tiểu nha hoàn gác đêm bên ngoài hoảng sợ hỏi: "Tiểu thư, người đang nói chuyện cùng ai?"​

Tô Mộc Tranh đang định giải thích, lại nghe một người lớn tuổi hơn lên tiếng: "Gần đây thời thế nhiễu nhương, chúng ta nên vào kiểm tra một chút mới yên tâm." Ngay sau đó liền có tiếng mở cửa, Tô Mộc Tranh khẩn trương, vươn tay kéo Sở Vân Tú lên trên giường, xoay người lăn một vòng đẩy nàng vào trong chăn. Cũng may giường này rất lớn, tấm chăn gấm căng phồng, nhưng không nhìn kỹ khó biết được có một người ở đấy.​

"Tiểu thư?"​

"Ta khát nước thôi."​

Sở Vân Tú bực bội nấp trong chăn, nghe nàng bình tĩnh lừa gạt tiểu nha hoàn, suýt nữa thì bật cười thành tiếng. Chờ tiểu nha hoàn lui ra ngoài, Tô Mộc Tranh mới chui vào chăn, xoay người nhìn Sở Vân Tú: "Ngươi xông vào khuê phòng của ta, còn được ta cứu giúp một lần, định báo đáp ta thế nào đây?"​

Tô Mộc Tranh nằm gần bên cạnh, Sở Vân Tú nhìn dung nhan quen thuộc lại không thể thấu rõ, hai bàn tay úp lại, lát sau mở ra, bên trong xuất hiện con bướm đập cánh bay lên. Tô Mộc Tranh cảm thấy mới lạ, thích thú ngắm nhìn hồ điệp bay tới bay lui trong phòng.​

"Ta tên Sở Vân Tú."​

"Ấy, danh tự này nghe thật quen thuộc." Tô Mộc Tranh nghĩ ngơi, đưa tay ôm gương mặt Sở Vân Tú hỏi, "Có phải ta đã gặp ngươi ở đâu rồi hay không?"​

"Không phải."​

Ngày hôm sau, Tô Mộc Tranh đang hóng mát trong đình ở giữa hồ, chợt thấy dưới nhành liễu xanh xanh có dáng người đang đứng. Thân mặc váy dài, chính là tình lang đêm qua bị mình giấu trong phòng, Sở Vân Tú. Sở Vân Tú vung tay đánh ra mấy đường sáng bạc, nhành liễu phất phơ, cỏ cây lay động, cá bơi trong ao, bỗng nhiên đều ngừng lại. Sở Vân Tú đạp sóng mà đến, tựa như giẫm trên đất bằng, đứng trên mặt nước dưới đình vươn tay: "Ta dẫn ngươi đi chơi."​

Không có tiểu thư quan gia nào kháng cự được sự cám dỗ như thế, huống chi Tô Mộc Tranh vốn yêu thích tự do. Sở Vân Tú nói đưa nàng ra ngoại thành, Tô Mộc Tranh ngồi trong xe ngựa nên không nhìn thấy ánh sáng ngũ sắc lấp lóe ở bên ngoài, cứ thế mà tin.​

"Không sợ ta bán ngươi làm ăn mày à?"​

"Không sợ."​

Nàng đúng là Tô Mộc Tranh, dám nói lời như vậy, dám làm ra chuyện như vậy. Thật giống như lần đầu gặp gỡ, nàng lớn mật hỏi rằng: "Ngươi là sơn quỷ?"​

Sở Vân Tú đưa Tô Mộc Tranh trở lại Vu Sơn.​

"Ngươi có võ công cao cường, dẫn ta du ngoạn giang hồ đi!" Tô Mộc Tranh vẫy tay, ngâm đôi chân đau mỏi của mình vào dòng nước mát lành, "Nhà ta thủ vệ nghiêm ngặt, ngươi cũng có thể xông vào."​

Sở Vân Tú dẫn nàng ngồi vào mộc lan xa, đưa cho nàng một kiện thâm y xanh biếc. Tô Mộc Tranh mặc vào, phát hiện tay áo quá dài. Nàng không thấy việc Sở Vân Tú biết rõ vóc người của mình thì có gì kỳ lạ, chỉ đơn thuần mặc vào y phục cũ kỹ kia xoay mấy vòng, trâm cài hồ điệp trên tóc đung đưa.​

Nàng không có sự thông minh cơ trí như kiếp thứ nhất, cũng không thanh sạch được như thế, Sở Vân Tú ngửi thấy được trên người nàng mùi khói lửa nhàn nhạt. Dáng dấp tựa như, nhưng nàng rốt cuộc không phải người đó, không phiền không muộn.​

Trên thế gian không có ai là hoàn toàn chuyển thế, Tô Mộc Tranh mỗi một lần đầu thai, đều bị bóc đi một tia linh hồn, lại trộn lẫn một tia linh hồn của kẻ khác, vì trên thế gian tuyệt đối sẽ không có hai người y hệt. Sau hai ngàn năm đằng đẵng, Sở Vân Tú có được bất lão dược, Tô Mộc Tranh đã chuyển thế vô số lần, từ lâu đã chẳng còn được mấy phần tương tự. Cũng như việc Tô Mộc Tranh mấy kiếp trước hoàn toàn muốn trốn tránh nàng, lúc này chỉ vừa gặp mặt lại có thể vui vẻ chơi đùa cùng với nàng.​

Tô Mộc Tranh và Sở Vân Tú cùng đến tiệm ăn ở thành Đông dùng cơm. Sở Vân Tú nhớ đám chồn hoa từng kể với nàng thứ thức ăn mà Tô Mộc Tranh mặc xiêm du xanh biếc ngày đó đã chia cho chúng, lúc này nàng mới hiểu được, thức ăn của nhân gian quả thực khác biệt với tiên tu. Mùi vị khói lửa này, nếm thử một lần sẽ muốn lần thứ hai. Trách không được ít nhiều thần tiên thanh tâm quả dục, xuống phàm trần liền không muốn trở lại thiên giới.​

Thần tiên, cũng có lòng tham không đáy.​

Ở kiếp này Tô Mộc Tranh gả làm hầu phi, cả đời vinh hoa phú quý, thọ hết chết già. Đấy là bởi vì Sở Vân Tú đã xóa đi trí nhớ của nàng, cắt một đoạn tơ hồng từ cuộn chỉ để kết duyên cho Tô Mộc Tranh và vị an quốc hầu trung hậu đường hoàng kia.​

Sơn quỷ cưỡi báo đỏ, khẽ hát Sở ca, bắt đầu đi đi về về giữa Vu Sơn và Địa Phủ. Lên xuống núi đao, tìm kiếm trong biển máu, mỗi lần bắt được một tia hồn thất lạc, lập tức cất vào trong tượng gỗ cung phụng giữa đỉnh Vu Sơn.​

Trải qua gần ngàn năm, tích tụ đủ một quỷ hồn, rồi đặt nó vào trong ngực người sắp đầu thai chuyển thế. Sơn quỷ đi chân đất, một thân thần lực bị oán khí trên núi đao biển máu ăn mòn đến gần như khô kiệt, ngay sau khi rửa sạch máu tanh, liền mang thần thể tàn tạ của mình vội vã tìm đến chỗ Thánh thú Bạch Trạch, mượn kính Côn Luân chăm chú nhìn không chớp mắt nữ đồng kia lớn lên.​

Chủ nhân cây thời gian từng hỏi vị thần tiên khổ đợi dưới tán cây: "Vì một đoạn duyên phận, khiến bản thân lâm vào kiếp số này, có đáng hay không?"​

Thần tiên mỉm cười, trái tim và ánh nhìn tất cả đều dành để chờ kẻ bán rượu áo trắng kia, thiếu niên 18 tuổi khinh cuồng tuấn tú. Năm đó hoa mẫu đơn nở rộ, thiếu niên trả lời: "Tương ái tương sát mới đủ đặc sắc, chúng ta yêu nhau hãy còn chưa đủ."​

Thế nên thần tiên đáp: "Cùng người mình thích, làm chuyện mình thích, quản chi là kiếp số hay là duyên số."​

"Ngươi nói xem, nàng là kiếp số hay là duyên số của ta?"​

Bạch Trạch phe phẩy quạt ngọc, mỉm cười đáp: "Vốn là duyên, chính vì ngươi ngang ngạnh dây dưa nên thành kiếp, bây giờ kiếp số đã độ, đến lúc phải kết duyên."​

"Nói cũng đúng."​

Nếu như lúc Tô Mộc Tranh vừa đến Vu Sơn, nàng sai chồn hoa đuổi nàng ra ngoài, vậy sẽ không có hai ngàn năm vướng bận. Nhưng người như Tô Mộc Tranh, thật sự có thể nói đuổi là đuổi sao? Chính mình khi ấy đã nghe kể về nàng, liệu có thật sẽ hạ lệnh đuổi nàng ấy đi sao? Đáng cho kiếp số của mình, đã tránh không khỏi, vậy đành chờ nó rơi xuống đất nở hoa, kết làm duyên quả.​

Vòng loại giải thi đấu Vinh Quang mùa thứ tư xuất hiện vô số tuyển thủ xuất sắc, trong đó có hai cô gái vô cùng xinh đẹp. Báo thể thao điện tử rất biết nắm bắt cơ hội, sau một trận thi đấu giao hữu nào đó đã đưa hai người cùng lên trang nhất.​

Sở Vân Tú và Tô Mộc Tranh cùng tham gia phỏng vấn, mỗi người ôm một chiếc gối lưu niệm Vinh Quang, ngoan ngoãn tiếp nhận phỏng vấn.​

"Tôi và Sở Vân Tú là bạn bè tốt. Mặc dù trên trận đánh nhau kịch liệt, nhưng xuống sân đấu sẽ cùng nhau đi mua sắm, đi ăn vặt."​

"Đúng thật nha, có fan hâm mộ Yên Vũ sưu tầm video thi đấu của Sở Vân Tú, phát hiện những lúc gặp được tuyển thủ Tô Mộc Tranh, Vân Tú rất có tinh thần!"​

Tô Mộc Tranh tủm tỉm cười: "Lần đầu tiên gặp cô ấy, tôi cảm thấy người này xinh đẹp lại trông quen mắt, có lẽ là trong quyển tạp chí nào đó? Hay là người phát ngôn của trò chơi nào chăng? Đến lúc cô ấy bước lên sân thi đấu tôi càng ngạc nhiên hơn!"​

"Vậy tuyển thủ Sở Vân Tú, ấn tượng ban đầu đối với tuyển thủ Tô Mộc Tranh là gì đây?"​

"À... Rất xinh đẹp." Sở Vân Tú sờ cằm, "là tiêu chuẩn dựng vợ gả chồng."​

"Thì ra tiêu chuẩn dựng vợ gả chồng của Vân Tú là phải đẹp à, cuối mùa giải vừa rồi Luân Hồi hé lộ luồn gió mới của chiến đội, là một cậu trai trong trại huấn luyện, thậm chí có thể dùng từ xinh đẹp để miêu tả đấy. Vân Tú có chờ mong được đối đầu với cậu ấy hay không?"​

"Đương nhiên là chờ mong rồi, tôi cũng hi vọng có thể gặp được nhiều gương mặt mới trong Liên minh, mặc dù chính tôi cũng chỉ là người mới." Sở Vân Tú trả lời vô cùng bài bản, "Có điều nói đến tiêu chuẩn dựng vợ gả chồng, vẫn chọn Mộc Tranh thôi."​

Ngày hôm sau báo chí tỉ mỉ miêu tả tiêu chuẩn kén vợ gả chồng của của Sở Vân Tú: Xinh đẹp, dịu dàng, chơi Vinh Quang.​

Ừm.​

Ngày tháng của chúng ta còn dài.​

Hoàn

Chúc Tú Tú sinh nhật vui vẻ!
Chúc Dao Cơ thần nữ kết được mối lương duyên!
 
Last edited:

Hóng chuyện 24/7

Hóng ai mà đôi mắt không đều (☆_@)
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
337
Số lượt thích
2,061
Location
Bắc Kinh
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Phương Minh Hoa, Trịnh Hiên, Lý Diệc Huy
#27
Sở Vân Tú thở dài, đành tiếp tục trông chừng nàng. Đan đỉnh của Bất Lão Quân ba ngàn năm mới mở một lần, thời gian tới lần kế tiếp còn hơn hai ngàn năm nữa, Sở Vân Tú không có năng lực lấy bất lão dược đã bị người ta nuốt vào bụng ra cho Tô Mộc Tranh
3000 => 30 ạ.
 

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#28
Thần tiên mỉm cười, trái tim và ánh nhìn tất cả đều dành để chờ kẻ bán rượu áo trắng kia, thiếu niên 18 tuổi khinh cuồng tuấn tú. Năm đó hoa mẫu đơn nở rộ, thiếu niên trả lời: "Tương ái tương sát mới đủ đặc sắc, chúng ta yêu nhau hãy còn chưa đủ."
18
 
Last edited:

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#29
"Lục đạo khác đường, người chỉ có thể giao hữu với người, bằng không sẽ rất thống khổ. Trong cõi u minh tất nhiên nàng sẽ bài xích ngươi, sao có thể không trốn tránh?"
6
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,140
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#31
Vòng loại giải thi đấu Vinh Quang mùa thứ tư
4!! Số 4!! Hê hê con số của Nữ vương Nữ thần còn cả Kiếm thánh Tâm bẩn vân vân và mộc mộc :xu các vị đệ nhất phù hộ em trúng số ạ trúng số ạ :xu
 

Poanpo

Người chơi công hội
Thần Lĩnh
Bình luận
88
Số lượt thích
360
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Mắt bự papa và Phương độc nãi (iu nhìu hắc nhìu)
#32
Đọc xong cứ có cảm giác nghèn nghẹn trong cổ họng, muốn khóc cũng không được.
Sơn quỷ một khúc ca, hát một lần hát hết 50 năm.
Đàn một khúc phượng cầu hoàng, nhưng lòng ta người không hiểu.
Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi
Tâm duyệt quân hề quân bất tri.
Thần nhân khác biệt, trong gặp gỡ đã có mầm chia ly, nhưng ta vẫn chấp mê bất ngộ. Chờ cho đến khi người hiểu rõ lòng mình, ta đã luân hồi chuyển kiếp.
🥲🥲🥲
Cơ mà cuối cùng hai người cũng tìm lại nhau. Chấm nước mắt dzui mừng.
Tung bông🎉
 

Bình luận bằng Facebook