- Bình luận
- 468
- Số lượt thích
- 4,036
- Team
- Lam Vũ
- Fan não tàn của
- Dụ Văn Châu, Sở nữ vương, Mộc nữ thần
Fanfic Toàn Chức Cao Thủ
S Ơ N Q U Ỷ
Tác Giả: 云妙绝
Edit: Fuuka
Sản phẩm thuộc project Sở Tô 2021 - Vân Mộc Hữu Hề
S Ơ N Q U Ỷ
Tác Giả: 云妙绝
Edit: Fuuka
Tô thị kỳ nữ, dung nhan như ngọc, bản lĩnh hơn người,
mấy mươi năm dùng tiếng đàn thổ lộ, mong khơi dậy chút tình cảm hồng trần của sơn quỷ.
Dao Cơ thần nữ, khư khư cố chấp nối lại đoạn duyên đã đứt,
chẳng quản lặn lội núi đao biển máu một ngàn năm, quyết thu thập đủ từng tia hồn phách bị thất lạc.
Vốn là duyên, lại dây dưa thành kiếp.
Kiếp số đã độ, phải chăng đến lúc nên duyên?
mấy mươi năm dùng tiếng đàn thổ lộ, mong khơi dậy chút tình cảm hồng trần của sơn quỷ.
Dao Cơ thần nữ, khư khư cố chấp nối lại đoạn duyên đã đứt,
chẳng quản lặn lội núi đao biển máu một ngàn năm, quyết thu thập đủ từng tia hồn phách bị thất lạc.
Vốn là duyên, lại dây dưa thành kiếp.
Kiếp số đã độ, phải chăng đến lúc nên duyên?
Sản phẩm thuộc project Sở Tô 2021 - Vân Mộc Hữu Hề
"...Tô thị có người kỳ nữ. Đẹp tựa châu ngọc, năm tuổi tập đàn, bảy tuổi có thể làm thơ. Đến tuổi cập kê, mỗi lần dạo chơi phố thị, vương tôn công tử ắt ném quả đầy xe. Lúc thiên hạ loạn, Gia Thế sụp đổ, đến cốt nhục cũng tương tàn. Nàng bèn cải nam trang, hành tẩu giang hồ, tránh đi thế họa. Gặp núi cao phóng chí, đến sông sâu dưỡng lòng, qua ba năm, viết nên Mộc Vũ Tập và Thừa Phong Lục. Năm Hưng Hân đầu tiên, Vu Sơn có lời đồn lạ, thần nữ giáng thế, rực rỡ muôn màu. Nàng tìm đến, chẳng gặp được, kiên trì không nản, đến cùng tương ngộ. Ban đầu nàng vẫn thường về kinh, kể lại phong cảnh trong núi, bốn mùa đổi khác; tinh quái hồ quỷ, vô cùng đáng yêu. Bốn năm sau đó, lại không thấy nàng về nữa, có người tiều phu, bắt gặp nàng cùng sơn quỷ cưỡi mộc lan xa. Có kẻ trộm nhìn Tô nữ, hái rau sườn núi, vui vẻ tươi cười. Những năm Trinh trị, quan binh nhập Thục, đào giếng lấy muối. Nhưng Vu Sơn trùng điệp, mây khói mịt mù, đường đi trắc trở, thương vong vô số. Về sau không còn rõ tung tích của Tô nữ, sơn quỷ Vu Sơn cũng không thấy nữa."
- Vu Sơn . Huyền Quái Chí -
Tô Mộc Tranh học đàn hơn mười năm, ngày đó đột nhiên lại thắc mắc: "Phượng vì sao cầu hoàng mà không mộ phượng?"
"Phượng dương hoàng âm, âm dương tương hợp, là lẽ thường tình."
"Diệp Tu ca ca và..." Tô Mộc Tranh thoáng thấy lão cha đi tới, liền ngậm miệng, thong thả thu vai, tay trái như rồng ngâm, tay phải như phượng hát, vừa bấm vừa gảy, tấu nên một khúc "Trĩ Triêu Phi".
Tô lão thái phó hài lòng khẽ gật đầu, tiếp lấy cái khay trong tay thị nữ, tự tay thêm chút hạt quả bát tiên, rồi mới hài lòng đi tìm các hoàng tử giảng bài. Lão thái phó vừa chạm gót lên đá xanh ngoài cửa, Tô Mộc Tranh liền lấy túi thơm trút ra, bên trong không có bạch chỉ hay sơn nại, hết thảy chỉ có hạt dưa.
"Gảy thêm một lần Quan Sơn Nguyệt đi."
Tô Mộc Tranh bất đắc dĩ đứng dậy đi rửa tay rồi đốt hương, an tĩnh gảy lại lần nữa cầm khúc đã luyện cả tháng nay. Gương mặt nghiêm nghi của nhạc công hơi thay đổi: "Không thuận tay cho lắm, e là tiểu thư không luyện tập mỗi ngày."
Ngày nào ta cũng có luyện một chút.
Mấy năm gần đây triều chính không được yên ổn, các bộ tộc nhỏ ở bốn phía cứ thay nhau xuất binh quấy nhiễu. Có thiên nhân dự báo nước Gia Thế phúc vận kéo dài ba trăm năm, quả thật đã đến lúc phải tận. Quốc quân ngu dại, trừ việc cắt đất cầu hòa, cũng chỉ biết tế thiên cầu phúc. Gia Thế như vậy, làm sao còn có thể phục tồn. Tô Mộc Tranh nghĩ ngợi, gỡ hai tấm ngọc bài bên hông xuống vuốt ve, một khắc chữ "Tranh", một khắc chữ "Thu."
Thời điểm thành bị phá, Tô Mộc Tranh đứng tại mái đình xanh xanh trên ngọn núi biếc. Có người đế kinh trốn thoát được đã kể lại rằng, thủ lĩnh nghĩa quân tên là Diệp Tu. Nàng vô thức nhìn về tướng quân phủ ở thành Tây, nơi đó lửa đỏ ngập trời, cùng với hoàng cung nở rộ hai đóa tận thế kỳ hoa. Lúc cổng thành tan vỡ, văn võ bá quan đều theo chân đế vương tụ họp ở thái miếu, trong đỉnh cửu long tràn đầy dầu trơn, thêm một mồi lửa, chớp mắt Gia Thế chẳng còn lại gì.
Tô Mộc Tranh kéo thấp mũ sa, lấy hai tấm ngọc bài ra khỏi ngực, treo tấm có khắc chữ "Thu" bên hông, còn tấm khắc chữ "Tranh" thì ném vào trong ao nước giữa núi rừng thăm thẳm. Nàng nhớ truyện kể trong thoại bản thường có mấy đoạn viết rằng: Từ đây trên đời không còn ai ai đó, lại có thêm một ai ai đó.
Từ đây trên đời không còn Tô Mộc Tranh, chỉ có một Tô Mộc Thu được trùng sinh.
Hoa nương của Ôn Nhu Hương cầm đũa ngà gõ lên chén rượu trên bàn, chén rượu âm vang lanh lảnh, truyền đến từng ngóc ngách của tiểu lâu. Liên tiếp chín tiếng, trên lầu dưới lầu loạn hết cả lên.
"Chín tiếng!"
"Là chín tiếng!"
Hoa nương cất giọng uyển chuyển, ngón tay nõn nà chỉ lên cầm các trên lầu: "Quan nhân hết thảy hẳn đều nghe rõ, vừa rồi gõ chén quả thực là chín tiếng."
Giới cầm nghệ có quy củ bất thành văn, đó là dựa vào số tiếng gõ để báo cho người nghe đàn biết được, vị nhạc công này kỹ nghệ cao thấp thế nào. Nhạc công bình thường gõ ba tiếng, bậc thầy nổi danh gõ năm tiếng. Hoàng đế Hưng Hân nhân tiết thu hân hoan hứng trí muốn gảy cổ cầm, nội thị lanh lợi gõ liền bảy tiếng. Thiên tử đàn xong, đến lượt nhạc công trong cung. Nhạc công đàn một khúc mười tám phách, khiến cho thiên tử rơi lệ, sang ngày liền ra chiếu chỉ ban danh "Diệu Âm Tử", trước lúc đàn được gõ lên chín tiếng, thực vô cùng tôn quý. Kể từ đó khắp đất nước đều lấy việc nghe cầm khúc của Diệu Âm Tử làm vinh hạnh.
Tô Mộc Tranh đàn xong, người hầu đàn đưa vào rất nhiều túi thêu chứa đầy vàng bạc, thỉnh thoảng còn có khăn hương và trâm hoa. Khăn hương trộm thêu tên khuê nữ, trâm hoa cất giấu thơ từ. Tô Mộc Tranh chỉ giữ lại phần lớn vàng bạc, lệnh cho người hầu đàn lui xuống, cầm theo túi thêu đến hậu đường tìm Đới Nghiên Kỳ. Đới Nghiên Kỳ nghiêng người dựa trên mỹ nhân kháo* trông ra cửa, trên thân là váy lụa bồng bềnh, thêu hoa thược dược lấp lánh ánh kim, tóc dài búi lên phượng quan cao cao, dưới vạt váy thoáng lộ hài gấm hình cá chép vân mây nghịch nước. Đới Nghiên Kỳ nhấc chiếc túi to khẽ đánh giá, liền biết Tô Mộc Tranh giữ lại nhiều hay ít, có phần hơi giận mà trách: "Tỷ tỷ khách khí với ta làm gì? Nhờ cầm kỹ của tỷ, Ôn Nhu Hương làm ăn tốt hơn trước nhiều lắm."
*Mỹ nhân kháo: vừa là lan can vừa là ghế tựa
"Tin tức của ngươi linh thông, ta muốn nhờ ngươi nghe ngóng chuyện Vu Sơn thần nữ."
Đới Nghiên Kỳ cúi đầu ngẫm nghĩ: "Thần nữ? Thật ra cũng có vài người từng nhìn thấy, vào trong rồi nói."
Đới Nghiên Kỳ đưa cho Tô Mộc Tranh một chung trà kim tuyến vân đỉnh nổi danh Ba Thục, bắt đầu kể lại mọi thứ cho Tô Mộc Tranh nghe không sót chữ nào: "Ở Vu Sơn có muối, gần trăm năm nay quan phủ lén lút khai thác, luôn có người cõng muối ra ngoài. Trước và sau khi Hưng Hân lập quốc, dân buôn muối ở Nhung Lư quốc từ ngàn dặm xa xôi cũng chạy tới Vu Sơn dò tìm mỏ muối. Sau đó bọn họ trở lại Tây Vực kể rằng ở Vu Sơn đã nhìn thấy thần nữ giáng trần, thần quang rực rỡ. Đấy là lời đồn gần nhất."
"Khoảng mười ngày trước, người làm của Ôn Nhu Hương chúng ta có đến Vu Sơn hái hoa hồng lam. Lần này đi vào hơi sâu trong núi, đã gặp được thứ mà tên buôn muối kia gọi là "thần nữ", lúc trở về hắn hỏi thăm mấy cụ già ở thôn trấn gần đấy, bọn họ nói đó không phải thần nữ, mà là sơn quỷ Vu Sơn." Đới Nghiên Kỳ rút ra một cuộn tranh từ trong tủ âm tường, bày lên trên bàn, bức họa vẽ một con quái vật lông xanh. Tô Mộc Tranh xem xét kỹ lưỡng: "Đây là sơn tiêu, xưa kia được dị nhân nuôi dưỡng. Người buôn muối kia sao có thể nhìn nhầm loài hầu tử này thành thần nữ được chứ?"
Đới Nghiên Kỳ: "Ngươi muốn đi tìm thần nữ đấy à?"
Tô Mộc Tranh: "Vừa nãy nhắc đến dị nhân nuôi sơn tiêu, hắn nói sơn tiêu còn được gọi là sơn đồng, là thủ vệ vương tọa của thần nữ. Thế nên ta có chút hiếu kỳ, vốn cũng rảnh rỗi vô sự, đến Vu Sơn chơi một chuyến cũng hay."
Đới Nghiên Kỳ thật sự không thể hiểu nổi thú vui của văn nhân. Nàng chỉ lờ mờ biết được Tô Mộc Tranh là khuê nữ của hầu môn tiền triều, nhưng cụ thể lai lịch thế nào, thì không rõ lắm. Ba Thục an phận một góc, dù vương triều biến ảo cũng chưa từng bị quấy nhiễu ít nhiều. Đới Nghiên Kỳ lấy ra một hòm gỗ, mở xem bên trong, rồi cầm lên món tiêu khí tinh xảo: "Trên núi có nhiều độc trùng mãnh thú, ngươi đứng từ xa nhìn xem là được rồi, không nên vào sâu trong Vu Sơn."
Khi còn rất nhỏ, Tô Mộc Thu từng kể cho Tô Mộc Tranh nghe chuyện về đào hoa nguyên.
"Đào hoa nguyên là chốn nào?" "Là nơi thần tiên cư ngụ."
Tìm được một nơi như vậy, tiêu dao cả đời, bình an khoái lạc, có lẽ là tâm nguyện của bất kỳ ai phải lang thang lưu lạc giữa trần thế hỗn loạn này. Tô Mộc Tranh vượt suối Vũ Lăng, ngang qua mười tám bộ tộc, rốt cuộc cũng không tìm được chốn đào nguyên giống như lời kể của Tô Mộc Thu. Vu Sơn nếu có thần nữ, vậy nơi cư ngụ của thần nữ ắt hẳn là đào hoa nguyên.
Lúc ra tới cửa, Tô Mộc Tranh ngoái đầu lại nửa đùa nửa thật: "Ta đi chuyến này không chừng chẳng thể trở về, ngươi lẽ nào không đưa tiễn đôi câu?"
Đới Nghiên Kỳ lấy gương soi mình: "Mang theo túi to một chút lấy ít chu sa thạch về nhé."
Tô Mộc Tranh: "..."
Sở Vân Tú ngồi trên nhánh cổ thụ dây leo chằng chịt, đám diệt mông điểu thân xanh đuôi đỏ bay tới bay lui đem sơn quả đến cho nàng. Dưới gốc cây có con chồn hoa vừa ăn vừa nói, nữ nhân mặc xiêm du* màu xanh biếc kia đã dừng chân trên núi bảy ngày.
*Xiêm du: một kiểu áo thời xưa của TQ
"Đánh đuổi ra ngoài là được."
"Nàng ấy có hỏa thần pháo, ta từ đằng xa trông thấy, là mảnh vỡ của Thôn Nhật đúc thành, chúng ta không dám tới gần nàng." Chồn hoa vươn móng vuốt nghịch đám tơ tùng la tầng tầng lớp lớp dưới chân Sở Vân Tú, "Nhưng mà chúng ta ở xa xa quan sát nàng, lúc bị bắt gặp, nàng còn chia cho chúng ta thức ăn của phàm nhân."
Sở Vân Tú cười nhạo: "Ngươi ăn tiên dược không đủ hay sao, ngay cả thức ăn của phàm nhân cũng đụng?" Chồn hoa bèn đứng thẳng giơ bàn chân trước lên: "Tỷ tỷ cũng nếm thử đi, thức ăn của phàm nhân tư vị rất khác."
Sở Vân Tú gần như đã bị nó thuyết phục, báo đỏ nằm sấp bên cạnh ngóc đầu lên nhìn nàng.
Chồn hoa tiếp tục ra sức dụ dỗ: "Tỷ tỷ, chúng ta đến đó xem một lát đi."
"Vậy thì đi xem một lát."
Nhưng tới khi Sở Vân Tú tìm đến sơn động mà Tô Mộc Tranh trú ngụ mấy ngày nay, phát hiện tàn tro đã lạnh. Hang đá khô ráo lấy thạch lan làm thành cái giường nhỏ, bên cạnh giường có một túi quần áo, xem ra là còn quay lại. Đám chồn hoa lục lọi một lúc, nhưng không tìm được chút thức ăn nào, con đầu đàn thất vọng nói: "Có thể là hết rồi nên nàng ta phải rời núi lấy thêm."
Thế là một đám yêu quái tinh ranh lại bắt đầu lải nhải liên miên về từng hành động của Tô Mộc Tranh, Sở Vân Tú yên lặng lắng nghe, bỗng nhiên sấm chớp ì đùng, mưa gió ùn ùn kéo đến.
Tô Mộc Tranh trở lại Ôn Nhu Hương, theo lối cửa sau đi thẳng vào viện tử của Đới Nghiên Kỳ, ném túi chu sa thạch xuống trước mặt đối phương: "Lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa." Đới Nghiên Kỳ cười hắc hắc, mở túi kiểm tra mấy mẩu đá bên trong: "Ồ, tốt hơn nhiều so với loại thường thấy, mặc dù không sánh được với thần châu sa, nhưng cũng coi như là thượng phẩm."
"Có phải đã gặp được chuyện gì thú vị đúng không?"
"Đúng vậy." Nhắc đến chuyện này Tô Mộc Tranh phấn chấn hẳn, "Mới đầu ta còn gặp tiều phu, lúc sau vào sâu trong rừng, đến ánh nắng cũng le lói, nhưng vượt qua khu rừng rậm kia lại nhìn thấy sơn cốc sáng bừng. Ta còn..."
Đới Nghiên Kỳ vỗ bàn đứng dậy: "Đã nói với ngươi không được bước vào ngọn núi phía sau khu rừng đó mà!"
Tô Mộc Tranh: "Ta đã về rồi đây... Ngươi nghe ta nói. Ta đoán là bởi vì không mấy ai vào được đó, nơi ấy động vật không sợ người. Mặc dù từ xa xa đã lẫn mất, nhưng ngươi không dọa bọn chúng, bọn chúng sẽ cách một khoảng lẽo đẽo theo sau ngươi. Có một đám chồn hoa, đi theo ta chừng ba ngày, hôm ấy ta ngồi cạnh suối ăn lương khô, bọn chúng còn dám đến gần."
"Còn có hồng hồ ly, chóp đuôi màu đen, đặc biệt rực rỡ. Suối nước rất trong, cuối dòng là một đầm sâu, lo lắng có thủy quái nên ta không đến đó xem kỹ."
"Chỉ tiếc là, vẫn không tìm được sơn quỷ."
Đới Nghiên Kỳ dẫn Tô Mộc Tranh đến phòng tắm, để nàng tẩy rửa. Tô Mộc Tranh mới bước vào trong nước liền hô: "Nghiên Kỳ, giúp ta chuẩn bị thêm lương khô, ta phải lập tức trở lại đó."
Đới Nghiên Kỳ liếc mắt: Người này nhất định là điên rồi.
Rốt cuộc Tô Mộc Tranh cũng không phải kẻ vô lương tâm, một mình nàng lang thang Ba Thục mấy năm nay, may mắn có Đới Nghiên Kỳ giúp đỡ mọi việc. Sau khi tắm xong cũng không vội vã đi ngay, mà là so dây lên đàn gảy một khúc.
Phượng Cầu Hoàng.
"Giai nhân gặp một lần, lòng chẳng thể quên. Một ngày không thấy, tương tư như cuồng. Phượng lượn trời cao, tìm hoàng bốn biển. Tiếc rằng nàng ấy lại chẳng ở thành Đông."
"Mược đàn thay lời tỏ, dốc bầu tâm sự. Khi nao gặp lại cho nguôi sóng lòng. Mong se tơ thắm phối duyên cầm sắt. Chẳng may tình không trọn, nguyện hồn tiêu vong."
Cầm khúc của nhân gian, thiên giới ít khi nghe tới, nhưng riêng một khúc này Sở Vân Tú đã từng nghe. Sau khi Tư Mã Tương Như qua đời, bởi vì cầm phú song tuyệt mà bị giữ lại chỗ quỷ quân. Một dịp thiên yến, quỷ quân dẫn hắn đến khoe khoang, hắn đã gảy cầm khúc "Phượng Cầu Hoàng" này. Nghe nói năm đó Tư Mã Tương Như nhờ một khúc này mà cưới được vị tiểu thư con nhà giàu, Sở Vân Tú nhìn một lượt mấy vị tiểu thư đang ngồi xem, nghĩ thầm lời ấy quá nửa không phải là giả.
Tô Mộc Tranh thu dây khảy dài một tiếng, chiếm được sự tán thưởng của cả sảnh đường. Sở Vân Tú nghe xong từ khúc, theo cửa hông đi ra ngoài, khi ra khỏi thành, tay nắm pháp quyết sử thuật thần hành, đáp xuống chân núi Vu Sơn. Không để phàm nhân kịp nhìn thấy rõ ràng, ngay tại đất bằng cuộn lên trận cuồng phong, bay thẳng đến hang động trong núi. Mặc vào y phục của Tô Mộc Tranh, Sở Vân Tú nhấc cánh tay lên hít thử một hơi khí tức trên người, khẽ nhíu mày.
Thú cưỡi báo đỏ của nàng lui liền mấy bước, đôi mắt như chuông đồng híp lại chỉ còn khe hở. Trong ngoài hang động đám yêu quái chen nhau vây xem đều tản đi mất, chồn hoa đưa vuốt che lại miệng mũi: "Tỷ tỷ ngươi đi một chuyến trở về, cả người đều hôi thối!"
"Đúng vậy a, trên người phàm nhân đúng là có mùi tương tự."
"Tỷ tỷ sau này đừng đến nhân gian nữa."
Sở Vân Tú khoác thêm áo bệ lệ, rồi đi thẳng đến hàn đàm, giữa đường còn ném lại một câu: "Lúc đi theo nàng ta đòi ăn, sao không nghe các ngươi nói trên người nàng có mùi hôi thối?"
Tô Mộc Tranh bỏ ra chừng hai ngày vất vả, xuyên qua khu rừng rậm kia. Lần này, một đám chồn hoa xếp hành hàng, nhìn chằm chằm vào nơi nàng xuất hiện.
Tô Mộc Tranh: "...Muốn ăn à?"
Đám chồn hoa liền nhào lên, điên cuồng ngửi mùi trên người Tô Mộc Tranh. Tô Mộc Tranh giật nảy mình, tưởng rằng đám thú vật này phát điên muốn cắn người. Nhưng qua chốc lát, bọn chúng đều tản đi vào rừng.
Sở Vân Tú lấy sợi tùng la bện thành vòng hoa cho mấy con thỏ yêu mới tới, nghe đám chồn hoa báo lại, nàng chỉ cười nhạt: "Chuyện này có gì lạ? Phần lớn phàm nhân tâm đều không sạch, nên đương nhiên trên người có mùi lạ... Được rồi." Đám con thỏ yêu ôm vòng hoa đến gần đó chơi đùa, thân ảnh Sở Vân Tú nhoáng một cái liền biến mất.
Ở đầu kia khe suối Tô Mộc Tranh đang giặt quần áo. Mới bị một đám chồn hoa chân đầy bùn đạp trúng mấy cái, những ngày này trên núi lại có mưa, không chỉ trên người dính đầy bùn đất, mà quần áo trong động cũng bị ẩm ướt. Nàng vừa ngẩng đầu lên, bất ngờ nhìn thấy trên tảng đá to giữa lòng sông, một nữ nhân vô cùng xinh đẹp.
Last edited: