Phiên Ngoại.
Nghe nói, hôm nay Diệp Tu và Giang Ba Đào thực hiện phó bản động phòng!
Phần 2.
"Vẫn đang phá động phòng sao? Đã chơi gì rồi?" Tô Mộc Tranh quay về muộn, không nhìn thấy lượt vừa rồi, chắc chắn không bỏ qua cho Diệp Tu, vội vàng lên tiếng hỏi. Người bên cạnh cô vừa vặn là Sở Vân Tú, Hoàng Thiếu Thiên cũng ở gần đó, thêm mắm dặm muối nói cười một lúc.
"Ồ, vậy giờ chúng ta chơi tìm người trong đám đông đi!" Đập tay một cái, Tô Mộc Tranh rất vui vẻ nói ra một trò mà chưa thấy ai nhắc đến.
"Yo, vẫn đậm ý thơ." Lâm Kính Ngôn cười khoanh tay chờ xem trò vui.
"Tô Mộc Tranh cô bị gì ám vậy, đột nhiên nói mấy thứ văn nhã đó ra? Tìm người trong đám đông là sao? Trên baidu đơn giản hơn cô có biết không?" Hoàng Thiếu Thiên nói rõ hơn một chút.
"Ha, cái này tôi biết." Trương Giai Lạc đột nhiên tiếp lời."Lần cuối đi đám cưới với Đại Tôn cũng từng chơi qua, rất hay ho."
Nhưng dù sao số người biết cũng ít, Tô Mộc Tranh chỉ đành giải thích đơn giản. "Chính là một người bịt mắt, một người thì ngồi vào trong nhóm người khác, để người đi sờ nhận biết tân lang của mình, nhận sai thì phải phạt!"
"Trừng phạt, tốt!" Mọi người bày tỏ ý kiến muốn nhìn Diệp Tu bị phạt đã lâu rồi
"Vậy thì ai đây?"
"Giang Ba Đào." Dụ Văn Châu nói.
"Giang Ba Đào." Trương Tân Kiệt nói.
"Giang Ba Đào." Tiêu Thời Khâm nói.
"Nhân duyên tốt thật." Vương Kiệt Hi chớp chớp mắt.
"Ừ." Chu Trạch Khải nói.
Giang Ba Đào hết biết nói gì. Cậu hiểu rõ, nhóm người này muốn mang Diệp Tu và Diệp Thu đến cho cậu sờ, dù cậu có nhân duyên tốt, nhưng một đám người xấu, tiểu Chu cũng học cái xấu .
Giang Ba Đào sắp bị buột chặt cả người... Không, là buột hai mắt, sau đó một đám người bị kéo vòng xung quanh. Diệp Tu và Diệp Thu bị Tô Mộc Tranh lôi kéo ngồi xuống ghế sopha, sau đó mấy cô nàng quan sát các thanh niên có mặt tại hiện trường, sau cùng vì tăng mạnh giao lưu giữa Hưng Hân Luân Hồi, chỉ chọn người trong hai đội này.
An Văn Dật bị tháo mắt kính, cùng với Mạc Phàm cũng bị ném tới, bên kia Luân Hồi thì cắt cử Chu Trạch Khải trầm mặc và Tôn Tường sang ngồi.
Này cũng thật là... Không tưởng tượng nổi mấy người này...
Sáu người ngồi lên khiến sô pha rộng rãi đột nhiên chật ních, Mạc Phàm và Tôn Tường còn đang không giấu nổi xấu hổ.
"Nói rõ trước, mấy người không được nói chuyện, ai nói chuyện thì phải chà bồn cầu chiến đội suốt một cái mùa giải!" Tô Mộc Tranh nói.
Mạc Phàm và Chu Trạch Khải bày tỏ ý kiến rằng áp lực không lớn, An Văn Dật theo thói quen định đẩy kính ai ngờ đụng trúng phải mũi của mình, Tôn Tường thì lại vô cùng khó chịu.
Giang Ba Đào sắp chóng mặt tới nơi cuối cùng cũng được Hoàng Thiếu Thiên và Trương Giai Lạc đưa trở lại, đứng ở trước mặt Mạc Phàm. Sắc mặt Mạc Phàm thoáng tái nhợt.
Giang Ba Đào vươn tay, sờ sờ tóc, mềm hơn tóc Diệp Tu, hơn nữa dường như còn đang tỏa ra từng tầng hơi lạnh, vì thế nhanh chóng nhấc tay ra.
"Đây không phải."
Vừa nhận được kết luận, Mạc Phàm liền chạy khỏi ghế sa lông, lập tức ngồi xuống một góc tường làm một cây nấm, an ủi tâm hồn bị kinh sợ của mình.
Lần sau phải 10:0 với Luân Hồi thì mới giải được hận.
Tiếp tục đến người kế tiếp, nhưng còn chưa đụng đến được một cọng tóc, hai tay của Giang Ba Đào đã bị cầm đưa xuống bên dưới, trực tiếp ấn lên mặt đối phương.
Haiz, quả nhiên, ở trước một đám chiến thuật sư thì mình vẫn còn quá non.
Giang Ba Đào chỉ đành nghiêm túc sờ cẩn thận
Gân xanh trên trán An Văn Dật xuất hiện.
"Đây cũng không phải." Cậu lập tức nhận ra.
Tầm nhìn mờ mờ ảo ảo, An Văn Dật lập tức lấy kính đeo lên lại, sau đó quay trở lại với nhóm người đang vây xem.
Sao cậu ta lại dễ qua ải như vậy?
Hoàng Thiếu Thiên tất nhiên không chịu, ở bên cạnh ồn ào, "Haiz, lão Diệp, tiểu Giang nhà ông không cần ông nữa, không nhận ra được, há hốc mồm đi ha ha ha."
Diệp Tu ngồi ở một đầu khác của sopha, lại dựng ngón giữa với Hoàng Thiếu Thiên.
"Sỉ nhục trọng tài chương 2: thẻ vàng... A...." Dụ Văn Châu tay chậm, rốt cuộc không kịp che miệng Hoàng Thiếu Thiên.
Mà Giang Ba Đào vốn đang sửng sốt vì nghe thấy lời Hoàng Thiếu Thiên thì lúc này lại bật cười, tiếp tục sờ người tiếp theo.
Trương Tân Kiệt và Tiêu Thời Khâm thấy vậy liền lắc đầu, quả nhiên tên Diệp Tu kia dù không nói gì thì vẫn có cách nhắc nhở cho Giang Ba Đào, muốn để anh ta ăn khổ cũng không dễ.
Người kế tiếp quá quen thuộc với Giang Ba Đào, sờ hai chỗ liền vui vẻ nói, "Tiểu Chu, sao cậu cũng ở đây vậy!"
Mọi người ồn ào, "Haiz Diệp Tu, phải quản tiểu Giang nhà ông, đây là tạo phản, ở trước mặt ông mà cũng dám có gian tình với Chu Trạch Khải!"
Chu Trạch Khải gấp đến mức cả mặt đỏ bừng, nghĩ định giải thích, nhưng nửa ngày cũng không ra được một chữ.
"Haiz, không nên nghĩ khiêu khích tình cảm của tôi và tiền bối." Giang Ba Đào gọn gàng dứt khoát vạch ra âm mưu của nhóm quần chúng, chỉ là mỗi lần hóa thân thành phiên dịch của Chu Trạch Khải trên truyền thông, cũng có giúp cậu ta tẩy trang, nhưng mấy chuyện này càng nói càng mờ ám, không nói ra là tốt nhất.
Diệp Tu nhìn bên tai ửng đỏ của Giang Ba Đào thì chỉ vuốt cằm, cười đến làm người ta sợ hãi.
Em trai Diệp Thu ngồi ở bên cạnh thầm oán giận.
"Yo, còn gọi tiền bối sao? không đổi xưng hô à?" Chủ nghĩa cơ hội như Hoàng Thiếu Thiên tất nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội mà chọt trúng trọng điểm.
"Đúng đúng, đổi nickname, A Tu? Tiểu Tu? Tu Tu?" Nói đến đây Trương Giai Lạc thoáng rùng mình, "Mẹ nó buồn nôn!"
Giang Ba Đào vội vàng duỗi tay sờ người kế tiếp, nhanh chóng chuyển dời sự chú ý của mọi người.
Tôn Tường thật sự không thành thật, Giang Ba Đào vừa vươn tay liền nghiêng đầu né sang một bên, nhảy nhót không khác gì Tôn Ngộ Không, Giang Ba Đào trực tiếp đè người xuống, "Không sờ cậu thì không được." Từ việc của Chu Trạch Khải, Giang Ba Đào thật sự không dám nói ra tên của Tôn Tường.
"Còn có à!" Cậu kêu lên.
"Nhanh lên một chút nhanh lên một chút, còn lại hai người." Trong đoàn người đúng là không có lương tâm.
"Haiz. . . . . ." Thở dài, quả nhiên đến màn khó nhất rồi.
Giang Ba Đào đành duỗi tay sờ lên mặt Diệp Thu.
Ừ... Khóe miệng Diệp Tu vẫn mang theo ý cười trào phúng, nhìn qua thì không đứng đắn, nhưng lại vô cùng ôn nhu và khiến người ta tin cậy. Cậu nghĩ như vậy, ngón tay sờ qua bên môi Diệp Thu, Diệp Tu ở bên cạnh lập tức nhíu mày.
Nhìn vẻ mặt của Diệp Tu, người muốn náo loạn lập tức bị bịt miệng, khiến chiêu trò muốn mượn quần chúng vây xem để nhắc nhở của Diệp Tu không thực hiện được.
Thường ngày hay thức đêm khiến vành mắt đen bị hõm sâu, khiến cả người Diệp Tu luôn trong trạng thái không tỉnh táo, nhưng tinh lực của anh lúc nào cũng dồi dào, đối với Vinh Quang có thể không ngủ cũng chẳng sao. Nghĩ như vậy Giang Ba Đào cong lên khóe miệng, ngón tay sờ qua lông mi của Diệp Thu. Diệp Tu ở một bên nhếch khóe môi
Hai bàn tay nâng lên gương mặt Diệp Thu, Giang Ba Đào biết, Diệp Tu từ Gia Thế giải nghệ, cả người chỉ chú tâm vào việc gầy dựng Hưng Hân nên cũng gầy đi không ít.
Đây không phải anh ấy.
Đây không phải Diệp Tu.
Thế nhưng, cậu cũng rất muốn biết Diệp Tu khi gấp lên sẽ như thế nào!
Ý tưởng này thật sự rất trẻ con, thế nhưng cũng đủ sức hấp dẫn!
Giang Ba Đào cố ý sờ soạng rất lâu, tim Diệp Thu nhảy không ngừng, thầm nghĩ chị dâu đừng có nhận lầm đấy, tôi vẫn chưa muốn chết đâu!
Diệp Tu nhìn Giang Ba Đào thấp thoáng nụ cười liền đoán ra được cậu đang nghĩ chuyện quỷ quái gì. Vốn là muốn nhìn xem dáng vẻ tay chân luống cuống của cậu, thế mà giờ lại biến thành cả hai lòng dạ hẹp hòi. Diệp Tu dứt khoát ngồi xem kịch vui.
Tô Mộc Tranh hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, đứng ở bên cạnh Giang Ba Đào mà sốt ruột, trong lòng thầm nghĩ có ổn không đây? Thật sự không sờ ra được? Hay là mình lén chỉ chỉ....
Sờ thế này cũng lâu quá rồi!
Diệp Tu nhìn chằm chằm hai tay Giang Ba Đào sờ mặt Diệp Thu đến mức sắp lột xuống một lớp da, thật sự hết nhịn nổi.
Vì thế Diệp Tu ngẩng đầu nhìn đèn chùm sáng rực trên trần phòng.
Tô Mộc Tranh vỗ vỗ Giang Ba Đào, "Nhanh lên một chút, có đúng hay không?"
"Hắt xì!" Diệp Tu hắt hơi một cái, Tô Mộc Tranh ở bên cạnh cũng vì thế mà bị va một cái, theo đó đụng trúng tay của Giang Ba Đào, chỉ nghe một tiếng bộp giòn tan, Giang Ba Đào vô tội tán một bạt tai lên mặt Diệp Thu.
Đây rõ ràng là một cách nhắc nhở khác của Diệp Tu, Giang Ba Đào cười lên tiếng, sờ qua Diệp Tu chân chính, "Đây là tiền bối."
Diệp Tu từ ghế sa lông đứng dậy, duỗi tay giúp cậu cởi xuống khăn tay, "Không tồi không tồi." Giọng nói hơi có chút nghiến răng nghiến lợi, mang theo ý vị sẽ tính sổ sau.
Không tệ cái gì, Diệp Thu tức giận xoa mặt, có sắc quên em trai, anh trai khốn nạn.
"Ha ha." Diệp Tu nhếch môi cười với Diệp Thu, ánh mắt sắc bén truyền đạt, "Ai bảo chú mày ngu ngốc để vợ anh sờ mất nửa ngày! Đáng đời!"
"Haiz haiz, tiểu Giang đoán đúng, anh Tu có phải nên cho người yêu phần thưởng?" Tô Mộc Tranh dẫn đầu đề nghị.
"Nhanh, hôn một cái!"
"Hôn một cái!"
"Hôn một cái! Hôn một cái!"
Cái gọi là xem trò vui thì không chê lớn chuyện chính là thế này, nhưng Diệp Tu lại sợ chắc, lập tức liền không biết xấu hổ mà hôn lên môi Giang Ba Đào, khoảnh khắc đó càng mang đến một trận ồn ào, "Đậu móa, mù mắt cẩu độc thân rồi!"
Mọi người vỗ tay, nói lời chúc phúc của mình, chị chủ đại nhân của Hưng Hân bị cảnh tượng trước mắt làm cho cảm động, nước mắt vui vẻ rơi xuống. Diệp Tu không còn chỉ có một mình, cậu ta cuối cùng cũng có người đi cùng bản thân nửa đời sau, thế này thật tốt...
Đường Nhu ở bên cạnh vỗ vỗ vai nàng, đưa một tờ khăn giấy qua.
Tuyển thủ người thì kể chuyện cười, kẻ náo loạn, cùng với lời rác rưởi, những thứ tưởng như không hay ho gì lại trở nên tuyệt hảo vào lúc này. Vương Kiệt Hi lấy tay quạt quạt, hôm nay chơi đến mức rất này, bây giờ cảm thấy có chút khát nước, quay đầu nhìn thấy Kiều Nhất Phàm đang ở một bên sắp xếp đồ ăn, liền gọi, "Tiểu Kiều, có đồ uống không?"
Theo lý thuyết sẽ có rượu chuẩn bị sẵn, nhưng mọi người đều là tuyển thủ chuyên nghiệp, bảo vệ thân thể thì sẽ không uống, hơn nữa dù cho có uống thì tửu lượng cũng không tốt, cũng không thể ở trong tân phòng của Diệp Tu mà một đám tuyển thủ say ngất cần câu rồi nằm phơi thây ra đó. Vì thế, các tuyển thủ nữ đề nghị thay rượu bằng sữa chua.
"A, có." Bận rộn đến mức váng đầu nên Kiều Nhất Phàm cũng không để ý ai đang gọi mình, cầm sữa chua đưa tới, "Tiền bối mời uống..." Tại chỗ này cơ bản đều là tiền bối của cậu, cho nên cậu buột miệng nói, kết quả ngẩng đầu liền nhìn thấy Vương Kiệt Hi mắt to mắt nhỏ, liền bị nghẹn ở cuống họng. "sữa...."
Người khác nghe thấy suýt nữa nằm lăn trên đất cười lớn, Diệp Tu dẫn đầu ôm eo Giang Ba Đào, không có một chút lưu tình cười nhạo, "Haiz, Vương Kiệt Hi cậu vẫn chưa cai sữa à!"
Vương Kiệt Hi bình tĩnh cầm sữa chua uống sạch, khóe miệng còn vương lại vệt trắng mà nhìn cặp đôi mới cưới kia, "Không phải nên uống rượu giao bôi à? Đừng sai lầm rồi bỏ mất giờ lành."
"Đúng đúng đúng, rượu giao bôi đâu, khăn voan đỏ đã nói đâu!"
Một đám người hi hi haha, lúc nhìn thấy mấy cô gái mang rượu tới, để ý đến việc tửu lượng của Diệp Tu còn chưa có lộ ra, vì không để anh xấu mặt, liền đặt vào hai ly rượu sữa ngựa, đây là đặc sản mà Lâu Quan Ninh mang về sau khi dẫn cả chiến đội đi du lịch.
Diệp Tu và Giang Ba Đào mỗi người cầm một ly, dưới sự giúp đỡ của mọi người mà sửa vòng tay cho chính xác. Sau đó nhìn nhau cười một cái, ngửa đầu uống cạn.
Rượu sữa ngựa có mùi khá kỳ quái, nồng độ không cao, nhưng cũng đủ làm người ta có cảm giác say.
Một ngụm uống cạn rượu sữa ngựa, lần thứ hai hai người mở mắt nhìn nhau thì không khỏi bật cười.
Một khắc đó như nhìn thấy sống đến khi bạc đầu râu trắng...
Tựa như đã đi qua cả đời người...
TOÀN VĂN HOÀN
Kaze: Sau hơn một năm, cuối cùng cũng có thể hoàn xong Nghịch Xuyên. Kì thực Nghịch Xuyên còn một phiên ngoại nằm trong sách xuất bản nữa, nhưng Kaze xin khép lại Nghịch Xuyên với ba phiên ngoại này. Chính văn ngược có ngọt có, đến phiên ngoại phát đường toàn bộ. Vậy đã đủ cho một chặng đường dài rồi.
Cảm ơn mọi người đã theo dõi suốt thời gian qua.