- Bình luận
- 66
- Số lượt thích
- 659
- Fan não tàn của
- Hàn Diệp là chân ái
CHÚNG TA CÙNG NGHE SÓNG VỖ
Tác giả: Kobayashizu
Dụ Hoàng, đoản, nhẹ nhàng, về già.
___________________________________________________
Chúng ta đến đại lộ Đông Tây, sau đó ra biển.
Ồ
.
Chúng ta đi đâu vậy?
Chúng ta đang ở biển, chúng ta không đi đâu nữa, đây là nhà.
.
Chúng ta đi đâu vậy?
Chúng ta không đi đâu cả.
Chúng ta chỉ ở đây, tôi và cậu, chúng ta đã mua một ngôi nhà cạnh biển, chúng ta đón bình mình, chúng ta tiễn hoàng hôn, chúng ta ngồi trên bờ cát, sóng bên tai ngân nga thành khúc.
Chúng ta sống trong một ngôi nhà giữa gió lộng, gió mang theo mùi muối và nắng, vờn qua mái tóc rối, mơn trớn bóng lưng gầy. Chiếc chuông vỏ sò treo trước hiên nhà không ngừng đung đưa, vang lên thứ thanh âm trong trẻo vui tai.
Một ngày của chúng ta không bắt đầu từ 6h sáng, chúng ta không có đồng hồ, mà cần gì một chiếc đồng hồ nhỉ? Khi cậu mở mắt, ngày của tôi, ngày của cậu, ngày của chúng ta sẽ bắt đầu, cả một đời tận dụng từng phút giây, cả một thời trẻ guồng chân lên chạy, hiện tại chúng ta không chạy nữa, chúng ta ngắm cảnh bên đường, thong dong từng bước, nhởn nhơ tiến về đích.
Chúng ta đang hoài phí thời gian sao?
Không, chúng ta đang đắm chìm trong nó, sao phải vội, sao phải lo nghĩ, chúng ta không nghĩ nhiều, chúng ta không nghĩ nhiều nữa, đã qua rồi. Mà phí hoài cũng không sao, đâu để làm gì khác, dành chúng cho nhau, dùng thời giờ xây thành kí ức
“Chúng ta đi đâu vậy?”.
“Hôm nay gió buốt quá, có khi bão sắp về, nếu bão về mấy hôm đó sẽ không ra được biển nên hôm nay chúng ta đi trước, ngắm cả phần của nhưng ngày khác.”
Tôi sẽ cõng cậu trên lưng hệt như những lần trước, nhưng hôm nay trời rất lạnh, cậu khoác thêm một lớp áo màu xanh nhạt, lớp lông tơ vừa đủ che ngang mũi, cậu tiếp tục ở bên tai tôi nói đến quên trời quên đất.
Giọng cậu không còn trong như thuở 17 nhưng vẫn như mang theo sự ấm áp hòa vào câu chữ.
Tôi cõng mặt tời trên lưng rảo bước trên cát mịn, chúng ta đi thật chậm, chúng ta không cần đi nhanh, cũng không sợ đi không hết con đường, nếu không hết, chúng ta về lại ngôi nhà bên bờ biển, ngủ một giấc không mộng mị, ngày mai tỉnh dậy tôi vẫn cõng cậu, chúng ta lại tiếp tục đi.
Rõ ràng là hai người nhưng chỉ có một hàng dấu chân sâu hằn trên cát, vài cơn sóng xô mới xóa hết được dấu vết.
Nếu chỉ nhìn thấy bóng và chân trên cát, người khác sẽ nghĩ gì nhỉ?
“Uầy, dấu chân sâu như vậy, chắc phải là một người rất to béo vừa đi qua”
“Nhưng dấu chân đâu to, phần dưới của cái bóng cũng không to mà, không thể là người ta béo được.”
“Nhìn thấy phần trên không? To bự đùng luôn, chân nhỏ thì sao? Biết đâu người ta béo mặt, béo tay béo bụng không béo chân thì sao?”
Dụ Văn Châu bật cười vì đoạn hội thoại kì quái trong đầu, tất nhiên anh không thể nghĩ ra được kiểu tình huống củ chuối như vậy rồi, rất nhiều năm trước, khi lần đầu anh cõng Thiếu Thiên đi trên cát, cậu đã suy nghĩ giả tưởng ra đủ thứ tình huống kì dị này.
Chúng ta là người yêu sao?
Chúng ta đang yêu nhau sao? Đúng.
Chúng ta là người yêu sao? Không, từ nhiều năm trước đã không phải nữa, chúng ta là bạn đời.
Chúng ta không sẻ chia tình yêu nữa, chúng ta trao nhau cuộc đời, chúng ta không phải là hai nữa, chúng ta là một.
Có thể thi thoảng Thiếu Thiên quên mất, nhưng chiếc nhẫn bạch kim trên ngón áp út của cậu là do tôi trao, chuyện của rất nhiều năm trước rồi, quên mất cũng không sao, nếu quên thì hỏi tôi, tôi vẫn còn nhớ.
Vậy hả? Khi đó chúng ta có tuyên thề không?
Chúng ta có tuyên thề không nhỉ? Tất nhiên là có chứ, cậu hứa sẽ làm ánh mặt trời, chỉ sưởi ấm cho Dụ Văn Châu, còn tôi nguyện làm dòng nước dịu dàng nhất, cả đời ôm trọn Hoàng Thiếu Thiên. Lời hứa thường dùng để nói chuyện người ta muốn làm hơn là chuyện người ta sẽ làm, nhưng chúng ta không như vậy, chúng ta đã làm được, chúng ta đã nghiêm túc thề nguyện, cũng nghiêm túc thực hiện.
Ờ nhỉ, cậu không nhắc thì tôi suýt quên mất.
Quên thì hỏi tôi, tôi vẫn nhớ.
Vậy chúng ta có cãi nhau không? Cãi to đùng, giận dỗi, mắng nhau, còn đánh nhau nữa, có không có không có không?
Không có, chúng ta chỉ thi thoảng giận nhau thôi, tính tình Thiếu Thiên rất tốt, dễ mềm lòng lại còn nhanh quên. Mọi người hay tưởng toàn tôi nhường nhịn cậu nhưng không phải, chúng ta không có nhiều khúc mắc, vì nếu có, cậu đều nói hết với tôi, tôi chưa kịp dỗ dành cậu đã hết giận mất rồi.
Tôi tốt vậy luôn à?
Ừa, còn dễ dụ nữa, từ lúc mười mấy tuổi đến tận khi đầu có tóc bạc rồi vẫn bị tôi dụ hoài.
Hôm nay đi được xa hơn hôm qua? Đúng không đúng không, mấy lần trước chúng ta không kip tới hải đăng, hôm nay thấy được một chút rồi.
Thật ra mỗi ngày chúng ta đều đi qua đây, nhưng Thiếu Thiên luôn ngủ quên trước khi kịp tới nơi, những lần kịp tới để nhìn được có lẽ Thiếu Thiên quên mất rồi, nhưng tôi sẽ không nói cho em biết, để mỗi ngày đi ngang qua đây đều là lần đầu tiên của em.
Mỗi một ngày đều là lần đầu tới thăm ngọn hải đăng đã bỏ hoang chơi vơi trên vách đá, ngọn hải đăng với mái đỏ, tường trắng đã phủ kín rêu và ngọn đèn không bao giờ sáng nữa. Những ngọn hải đăng muôn đời ở một chỗ, là nơi để những con tàu ngoài xa tìm về cập bến.
Thiếu Thiên, cậu nói xem, đèn sáng vì tàu, nay không còn, sáng còn ích lợi gì nữa?
Tàu không về nữa, hải đăng có còn chờ mong? Hay chỉ đứng lặng yên, hòa mình vào dòng lịch sử, trở thành minh chứng chứng minh nơi đây từng đông vui tấp nập, tàu bè không ngớt, tiếng hò vang vảng cả ngày và đêm.
Hoàng Thiếu Thiên nghiêng đầu sang bên nhìn ngọn tháp phía xa, má áp vào lưng người, nhìn từng con sóng xô vào chân đê rồi vỡ ào tan biến.
Chắc gì hải đăng sinh ra vì tàu, có thể hải đăng đứng đó vì biển mà, nó vốn không chờ đợi những con tàu, nó đang tận hưởng những đợt sóng ngày ngày đập vào vách đá dưới chân mình. Cũng có thể nó không sáng vì những con tàu, nó chỉ sáng vì chính nó, là tự người khác gắn cái mác đợi chờ cho nó mà thôi.
.
.
.
Hôm nay Thiếu Thiên vẫn không thấy hải đăng, họ thủ thỉ không ngừng về ti tỉ chuyện, những câu chuyện nhỏ đã nhắc đi nhắc lại rất nhiều lần, em ấy vẫn cười khúc khích như một đứa trẻ khi nhắc về chúng, tóc mái lòa xòa châm vào cổ Dụ Văn Châu, rồi cậu dần thiếp đi như mọi lần.
Bên tai anh chỉ còn tiếng thở đều dặn và âm thanh khi những con sóng nối tiếp xô nhau.
Thiếu Thiên của anh là một người mãi ngây thơ, sự ngây thơ chỉ có nơi cậu và chỉ anh nhìn ra, sự ngây thơ thu hút từ những ngày đầu tiên gặp gỡ.
Có hai thứ khiến Dụ Văn Châu tự hào nhất:
Anh không phải là người lãng mạng, nhưng anh đã, đang, và vẫn tiếp thực hiện chuyện lãng mạng nhất trên đời: yêu một người, trọn một đời một kiếp.
Và người anh yêu, Thiếu Thiên của anh, sau tháng tháng năm năm cùng nhau, cậu vẫn rực rỡ như ngày đầu, làm ánh mặt trời, chỉ sưởi ấm cho Dụ Văn Châu.
.
.
.
Chúng ta đi đâu vậy?
Chúng ta lái xe trên xa lộ, nhấn chân ga hết cỡ, tiếng hét hòa cùng tiếng động cơ.
Chúng ta đi đâu vậy?
Chúng ta thong dong trên đường dài, cả người bọc kín mít, chỉ còn đôi mắt đong ý cười đang nhìn nhau.
Chúng ta đi đâu vậy?
Chúng ta đi thăm những người bạn cũ, những người bạn tóc trắng nhiều hơn tóc đen, một kẻ mặt than và một tên thiếu đòn.
Chúng ta đi đâu vậy?
Chúng ta đi vào rừng già, chúng ta đạp lên lớp cỏ dại đẫm sương, chúng ta nắm lấy tay nhau đi tìm những điều nguyên sơ nhất.
Chúng ta đi đâu vậy?
Chúng ta đi tìm một nơi trú chân, một bờ biển không có quá nhiều người, một ngôi nhà cạnh biển, một ngôi nhà giữa gió lộng, gió mang theo mùi muối và nắng, một ngôi nhà nằm nghe sóng vỗ, một ngôi nhà gần ngọn hải đăng có mái đỏ, tường trắng và ngọn đèn không bao giờ sáng nữa.
Chúng ta đi đâu vậy?
Chúng ta trở về, chúng ta không đi đâu nữa, chúng ta chỉ ở đây thôi, đây là nhà.
Đây là nơi chỉ có tôi và cậu.
END.
(Sau khi tham gia Niệm, Koba vẫn luôn muốn viết cho Dụ Hoàng một fic có biển, đến tận bây giờ mới thực hiện.
Đây vốn là ngoại truyện, một tương lai giả định cho fic Nắng ở lưng trời của mình, nhưng sau khi suy nghĩ lại mình quyết định sửa lại đôi chút và tách riêng nó ra.
Đừng thấy fic sến quá, chỉ là Koba muốn chia sẻ chút gì đó thật dịu dàng, viết chút gì đó thật nhẹ nhàng cho Dụ Hoàng, mong mọi người đã nhận được.)
Last edited: