Hoàn [Tinh Trần 2021][Vương Kiệt Hi] Chuyện con mèo

An Dĩ Duyệt

Kết cỏ ngậm hành, bán manh mua chổi
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
293
Số lượt thích
1,614
Location
Bắc Kinh
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Phương Vương - chính phó Vi Thảo một vạn năm~
#1
Tác giả: 除了超龄一无所有
Raw: @Gingitsune
Convert:
Edit: Pông



Cre: 你进来是因为虾锅好吃吗?

CHUYỆN CON MÈO

1.

Lúc Vương Kiệt Hi vừa tới trại huấn luyện, hắn không phải người giỏi giao tiếp, đội trưởng Lâm Kiệt rất coi trọng hắn, nhưng bản thân Lâm Kiệt cũng bận rộn, chỉ thỉnh thoảng sẽ đặc biệt tới nhìn Vương Kiệt Hi luyện tập, thi đấu. Vương Kiệt Hi không ngoài dự kiến luôn luôn xuất sắc, Lâm Kiệt nhìn ánh mắt của hắn muốn nói rồi lại thôi, sau đó vỗ vỗ vai hắn, khen không tệ.

Nói xong câu đó, Lâm Kiệt sẽ bị Phương Sĩ Khiêm lôi đi trò chuyện. Vương Kiệt Hi và Phương Sĩ Khiêm không có quan hệ cá nhân nào, chính xác mà nói, Vương Kiệt Hi với ai cũng không quá thân thiết, cho nên lúc này hắn cũng không sáp lại gần tham gia, chỉ tiếp tục từng bước tập luyện.

Căn cứ của Vi Thảo lúc ấy không quá khí thế, tiếp giáp với ngoại thành, một khoảng sân nhỏ rào quanh, hai tòa nhà được xây dựng trên nó, tuyển thủ chuyên nghiệp cùng quản lý ở chung một tòa, trại huấn luyện ở tòa còn lại, chỉ có duy nhất một nhà ăn dưới tầng trệt.

Lần đầu tiên Vương Kiệt Hi đi tìm Lâm Kiệt về việc riêng tư là vì một con mèo hoang.

Trong sân Vi Thảo có tới ba, bốn con mèo hoang, đầu bếp ở nhà ăn lúc rỗi rãi sẽ cho chúng ăn, tính cảnh giác của lũ mèo rất cao, chờ tới khi người đã quay lưng đi đặt cơm thừa ở lại thì chúng mới cùng nhau chạy tới cướp đồ ăn, nếu có ai khác lại gần, chúng sẽ lập tức tránh qua chỗ khác, muốn sờ chúng rất khó.

Khi đó Vinh Quang mới ra đời và phát triển, thành tích của Vi Thảo không có gì nổi bật chói mắt, vì thế người trong trại huấn luyện cũng ít, Vương Kiệt Hi ngồi vị trí gần cửa, hôm nay vẫn đang luyện tập như mọi khi, đột nhiên có một con mèo trắng bên ngoài hướng về phía hắn kêu meo meo như đang gọi. Những người khác đều đang đeo tai nghe, không có phát hiện ra chú mèo nhỏ đi lạc đường, Vương Kiệt Hi sững sờ, trên màn hình ma đạo học giả bị đánh bại, hắn thuận tay kéo tai nghe xuống, một người một mèo đối diện nhìn nhau.

Con mèo rất nhỏ, chỉ bằng bàn tay của Vương Kiệt Hi, hình như nó phát hiện ra có mỗi Vương Kiệt Hi chú ý tới nó, chú mèo không chút nào sợ người lạ liền chạy tới bên chân Vương Kiệt Hi rồi cọ cọ hắn.

Khả năng là quá đói rồi, trong lòng Vương Kiệt Hi đoán vậy. Nhìn xung quanh mọi người đều đang chăm chú trước màn hình, hắn cởi áo khoác của mình, bọc chú mèo nhỏ bên trong rồi dẫn nó ra ngoài mua thức ăn.

Hắn mới vừa đi, trong phòng huấn luyện bắt đầu xì xào bàn tán, "Làm gì vậy?"

Có người đánh bạo nhìn máy tính Vương Kiệt Hi, "Mới thua một trận đã xụ mặt bỏ đi, thiên tài chính là thiên tài mà."

Vương Kiệt Hi tới siêu thị gần đó mua sữa bò và một túi thức ăn cho mèo, con mèo nhỏ chưa thay răng, cắn viên thức ăn có chút vất vả nhưng vẫn cố gắng nhai. Vương Kiệt Hi ở một bên yên lặng nhìn, sau một lúc mới vươn ngón trỏ đặt lên đỉnh đầu nó, con mèo nhỏ ngẩng đầu nhìn hắn rồi meo một tiếng.

"Muốn nhận nuôi con mèo này?" Lâm Kiệt hơi ngạc nhiên, trong ấn tượng của hắn Vương Kiệt Hi là đứa nhỏ có tính cách rất trầm ổn, tuy kỹ thuật vô cùng đáng sợ nhưng không phải là người nông nổi, càng khỏi nói tới việc đòi hỏi yêu cầu riêng.

Vương Kiệt Hi gật đầu.

Phương Sĩ Khiêm lớn hơn Vương Kiệt Hi một chút, mùa giải này mới ra mắt, nghe thấy lời của Lâm Kiệt thì ngồi trên ghế xoay trượt qua lại gần, "Cậu nuôi thế nào? Trong ký túc xá á? Lỡ cào phải tay thì sao? Rồi nửa đêm kêu không dứt thì tính như nào?"

Vương Kiệt Hi biết hắn nói có lý, nhưng vẫn ráng kiên trì một lần, "Nó rất nghe lời, em sẽ phụ trách."

Phương Sĩ Khiêm ở một bên nghe Vương Kiệt Hi nói, sắc mặt thay đổi đã muốn phát giận, Lâm Kiệt giơ tay ngăn Phương Sĩ Khiêm nổi nóng, nói với Vương Kiệt Hi, "Để anh đi hỏi quản lý, tốt nhất là tìm được người có chuyên môn để chăm sóc nó."

Trên mặt Vương Kiệt Hi rõ ràng nhẹ nhõm đi chút, nhưng cảm thấy không nên biểu hiện ra trước mặt Lâm Kiệt, chỉ gật đầu nói, "Cảm ơn đội trưởng."

Con mèo nhỏ màu trắng đen đan xen, trên mặt bên mắt phải có một mảng màu đen, nhìn qua có chút không đối xứng một cách kỳ lạ, Lâm Kiệt cười một tiếng, "Nhưng Sĩ Khiêm nói cũng có lý, cậu thận trọng đừng để nó làm bị thương. Vi Thảo sau này còn dựa vào cậu."

Đây là lần đầu tiên Lâm Kiệt nói với hắn như vậy, Vương Kiệt Hi nghe mà không rõ, rốt cuộc đó chỉ là một câu cổ vũ thông thường hay ẩn trong đó ý tứ sâu xa hàm chứa khao khát. Cuối cùng Vương Kiệt Hi chỉ ôm chặt con mèo trong ngực, gật đầu.

Lâm Kiệt bảo Vương Kiệt Hi ôm mèo đi theo mình, tới cửa phòng quản lý lại để Vương Kiệt Hi ở bên ngoài đợi.

Vương Kiệt Hi nghe thấy từ bên trong truyền ra giọng điệu nghi ngờ như Phương Sĩ Khiêm hồi nãy, "Nuôi mèo? Nuôi thế nào?"

Lâm Kiệt hạ thấp giọng nói một lúc lâu, quản lý tuy không quá bằng lòng nhưng cuối cùng vẫn đồng ý, Lâm Kiệt đẩy cửa đi ra, quản lý phía sau gọi vọng lại, tiếng nói từ khe cửa truyền tới tai Vương Kiệt Hi.

"Lâm Kiệt, Diệt Tuyệt Tinh Trần trong tay Vương Bất Lưu Hành là vũ khí bạc, xét trong toàn Liên minh cũng không có vài món, chúng ta phải nắm chặt cơ hội này... Cậu hiểu không?"

Lâm Kiệt sửng sốt một chút rồi gật đầu, "Tôi hiểu rồi."

Tuy Vương Kiệt Hi còn nhỏ tuổi nhưng tâm tư cẩn thận, biết quản lý không quá hài lòng về Lâm Kiệt, tay cầm vũ khí bạc lại chả thể đánh ra thành tích chói sáng như các tuyển thủ minh tinh khác.

Lâm Kiệt xoay người lại cười với Vương Kiệt Hi, "Quản lý đồng ý rồi, cậu trước tiên tìm một cái thùng giấy cho nó ở tạm, nhân viên sẽ lập tức đi mua ổ và thức ăn,... Phòng sinh hoạt của tuyển thủ cũng không có mấy người, nuôi nó trong đó đi vậy."

Vương Kiệt Hi chân thành nói, "Cảm ơn đội trưởng."

Lâm Kiệt có lẽ không phải là tuyển thủ có thiên phú trời sinh, nhưng hắn là một đội trưởng tốt.

Lúc đầu, Phương Sĩ Khiêm mạnh mẽ phản đối chuyện Vương Kiệt Hi nuôi mèo nhưng lúc đặt tên lại là người tích cực nhất, "Đã là cậu nhặt được nó, thì lấy từ tên cậu là được rồi, gọi là gì ta? Tiểu Kiệt? Kiệt Hi? Jessi?"

"Tiền bối, anh nghiêm túc một chút đi." Vương Kiệt Hi bình chân như vại nhắc nhở Phương Sĩ Khiêm.

Phương Sĩ Khiêm vừa mở miệng là giọng cao vút lên quãng tám, Lâm Kiệt dễ tính vỗ vai Phương Sĩ Khiêm, rồi quay sang vỗ vai Vương Kiệt Hi, "Được rồi, Sĩ Khiêm đừng bắt nạt Tiểu Kiệt nữa."

Trải qua một phen Phương Sĩ Khiêm tích cực đề cử, cuối cùng Vương Kiệt Hi cũng vô tình phủ quyết hết, tên là do Lâm Kiệt đặt, chú mèo được nâng cấp đãi ngộ như thẻ tài khoản Vinh Quang của bọn họ, chọn tên một loại dược liệu, gọi là Tam Thất.

Tam Thất rất vui vẻ, lại khá dính người nên hơi phiền toái chút, thỉnh thoảng nó sẽ chạy tới quấy rối Vương Kiệt Hi đang huấn luyện, hoặc là ngồi trên bàn phím không cho hắn dùng, hoặc là trực tiếp ôm lấy cổ tay Vương Kiệt Hi không để hắn thoải mái cử động.

"Nhóc con này thấy người ta ăn cũng nhìn chằm chằm!" Phương Sĩ Khiêm ngồi ở bên mắng Tam Thất, "Rồi lại tới trại huấn luyện bắt nạt người khác, ai cũng không dám bước vào nữa rồi."

Lâm Kiệt thuận thế nói, "Hay là Tiểu Kiệt thu dọn hành lý rồi chuyển tới phòng huấn luyện của đội viên luyện tập đi."

Lâm Kiệt nói xong, sắc mặt Phương Sĩ Khiêm lập tức trầm xuống, Tam Thất "meo" một tiếng rồi từ trong ngực hắn nhảy ra. Vương Kiệt Hi cảm thấy vì một con mèo cũng không cần thiết nên muốn từ chối, "Em sẽ đảm bảo cường độ huấn luyện."

Lâm Kiệt nghe hắn nói vậy, nở nụ cười, cũng không miễn cưỡng nữa.

Mùa giải thứ hai kết thúc, Vi Thảo dự định tuyên bố, Vương Kiệt Hi được nhân viên dẫn tới phòng nghỉ, Tam Thất muốn theo Vương Kiệt Hi bị nhân viên vô tình ném vào lồng rồi khóa lại.

Vi Thảo sắp tuyên bố tin tức Vương Kiệt Hi ra mắt, thành tích của chiến đội hiện tại không phải rất tốt, Vương Kiệt Hi là thiên tài từ trại huấn luyện, cũng là hy vọng cho quản lý. Vương Kiệt Hi biết mình phải thắng, phải mang được vinh quang về cho Vi Thảo, nhưng khoảnh khắc Lâm Kiệt đẩy cửa bước vào, hắn đột nhiên không muốn mang trên người trách nhiệm ấy nữa.

Trước là vẻ mặt không vui vẻ gì của Phương Sĩ Khiêm, sau đó Lâm Kiệt vào, hỏi hắn một vấn đề mà có lẽ cả đời này hắn không thể quên.

"Vương Kiệt Hi, cậu có lòng tin điều khiển Vương Bất Lưu Hành không?"

Vương Kiệt Hi cúi đầu ngẫm nghĩ, đáp, "Em có thể."

Lâm Kiệt cười rất vui vẻ rồi nói với hắn, "Vậy cậu cầm cả chức đội trưởng này của anh đi."

"Đội trưởng!" Lần này cả Vương Kiệt Hi cũng không tránh khỏi kinh ngạc, Phương Sĩ Khiêm đứng bật dậy. Bọn họ hiểu quyết định này có ý nghĩa như thế nào, Lâm Kiệt không còn phải ở lại Vi Thảo nữa, có lẽ hắn sẽ giống Ngụy Sâm của Lam Vũ vậy, trực tiếp rời đi.

"Em không đồng ý!" Phương Sĩ Khiêm nói, sau đó đem ánh mắt mong mỏi tìm đến phía Vương Kiệt Hi, chỉ cần Vương Kiệt Hi từ chối thì Lâm Kiệt có lý do để ở lại.

Lâm Kiệt không để ý tới Phương Sĩ Khiêm, tiếp tục nói với Vương Kiệt Hi, "Anh hy vọng cậu có thể nhận lấy, bởi vì anh cảm thấy đối với Vi Thảo, đây là quyết định tốt nhất. Thật có lỗi, làm như vậy có hơi ích kỷ, anh lại đẩy hết toàn bộ trách nhiệm lên người cậu."

Vương Kiệt Hi ngập ngừng, ánh mắt của Lâm Kiệt tràn đầy sự chờ mong, không phải là với tư cách một đội trưởng, mà là một tuyển thủ có tâm nhưng không còn sức.

Anh ấy hẳn là mệt rồi.

Vương Kiệt Hi nghĩ.

"Em đồng ý." Vương Kiệt Hi nói.

Phương Sĩ Khiêm buột miệng, "Chú mày điên rồi!"

Lâm Kiệt cười, "Được, lát nữa họp báo chúng ta sẽ công bố quyết định này."

Lâm Kiệt định mở cửa ra ngoài, cuối cùng vẫn đứng lại, tuy không ngoái đầu nhưng tiếp tục nói với Phương Sĩ Khiêm và Vương Kiệt Hi, "Anh làm đội trưởng của Vi Thảo hai năm. Anh nghĩ, đây là quyết định chính xác nhất, anh minh nhất. Các cậu sẽ là niềm kiêu ngạo nhất của cả đời anh."

Dứt lời, người rời đi.

Vương Kiệt Hi mở miệng nói với Phương Sĩ Khiêm vẫn đang sững sờ tại chỗ, "Anh ấy chưa bao giờ miễn cưỡng người khác."

Phương Sĩ Khiêm nổi giận, "Ý chú mày là gì? Anh ấy miễn cưỡng cậu?"

"Không." Vương Kiệt Hi lắc đầu, "Anh ấy luôn miễn cưỡng chính mình."

"Cho nên lần này, chúng ta tự miễn cưỡng bản thân đi, để anh ấy được như ý nguyện một lần." Vương Kiệt Hi nói với Phương Sĩ Khiêm.

Phương Sĩ Khiêm nghĩ, Vương Kiệt Hi chưa chắc đang muốn thuyết phục hắn, có lẽ những lời này của hắn đang thuyết phục chính bản thân. Trong nháy mắt, Vương Kiệt Hi quyết tâm trở thành một đội trưởng giống như Lâm Kiệt vậy, một đội trưởng không miễn cưỡng người khác, chỉ miễn cưỡng mình.

2.

Mùa hè mùa giải thứ ba kết thúc, Tam Thất đi lạc mất.

Bầu không khí trong đội có chút ngột ngạt, tuy hôm đó thua trận, một Phương Sĩ Khiêm thay cả đội, có bao ý kiến đều phát tiết hết trước mặt Vương Kiệt Hi, lại còn tự mình nói sẽ tha thứ cho Vương Kiệt Hi, nhưng dư luận truyền thông vẫn khiến bầu không khí trở nên tế nhị.

Tuy Vi Thảo thua, nhưng Vương Kiệt Hi vẫn dựa vào thao tác rực rỡ của mình phá vỡ rào cản tân binh, nhận được danh hiệu Người mới tốt nhất, đến khi mùa giải kết kết thúc cũng không có ai nghĩ ra cách hóa giải đấu pháp Ma Thuật Sư của hắn. Vi Thảo thất bại trái lại càng như thể lý do vì các đội viên khác không theo kịp kỹ thuật của hắn, so với biểu hiện ngày trước của Lâm Kiệt thì luận điệu này thêm phần hùng hồn hơn.

Tạm thời, dù là truyền thông hay trên mạng, chủ đề chém gió đều là "Vi Thảo thua nhưng Vương Kiệt Hi không thua", "Vương Kiệt Hi mau chuyển nhượng, đừng để Vi Thảo kéo chân", "Vi Thảo nếu có tâm thì để Vương Kiệt Hi đi thôi".

Vương Kiệt Hi có chút xấu hổ, hắn là đội trưởng, lại là người ra mắt muộn nhất trong đội, rất nhiều đội viên là tiền bối từng kề vai sát cánh chiến đấu cùng Lâm Kiệt. Vì thế, nếu hắn ra mặt giải thích thì có vẻ như đang lạm dụng quyền lực, nóng lòng biện giải, nhưng hắn vẫn mãi im lặng không lên tiếng, tiền bối sẽ cảm thấy thái độ của hắn như truyền thông đang rêu rao vậy, bất mãn và ngạo mạn.

Vương Kiệt Hi mỗi ngày đều là người cuối cùng rời khỏi phòng huấn luyện, các đội viên túm năm tụm ba rời khỏi, khách khí dặn hắn giữ gìn sức khỏe, vừa ra khỏi cửa đã lại nhỏ giọng tán gẫu về hắn, để lại một mình Vương Kiệt Hi ngồi trước máy tính nghiên cứu.

Lúc Phương Sĩ Khiêm đi ngang qua hắn sẽ nhìn chằm chằm màn hình của hắn, không nói gì, lập tức rời khỏi.

Chính là mùa hè lúc những lời ca tụng Vương Kiệt Hi, hạ thấp đội viên Vi Thảo tràn vào căn cứ của chiến đội, cũng là lúc Tam Thất lạc mất.

Vương Kiệt Hi về ký túc xá muộn, chỉ có Tam Thất sẽ ở cửa chờ hắn, cùng hắn chơi một lúc rồi chạy đi, cũng có khi sẽ ngủ trong phòng hắn.

Tối hôm đó, Tam Thất không xuất hiện.

Vương Kiệt Hi cho rằng nó quên chờ mình, hoặc giả bộ lười biếng nên không để ý.

Sắp qua một ngày, Tam Thất mãi vẫn chưa thấy đâu. Lúc chạng vạng, Vương Kiệt Hi đặc biệt đi một vòng trong vườn cũng không tìm được, trong lòng hắn có chút sốt ruột, đi hỏi bảo vệ thì họ bảo không nhớ.

Vương Kiệt Hi chỉ có thể cẩn thận đi từ tầng trên xuống tầng dưới tìm, qua qua lại lại ba vòng đến cái đuôi mèo cũng không thấy.

Huấn luyện buổi tối, Vương Kiệt Hi nỗ lực khống chế tâm tình nhưng rõ ràng vẫn xuất hiện sai sót mấy lần.

Phương Sĩ Khiêm lập tức tháo tai nghe, "Cậu còn muốn đánh không thế hả?"

"Xin lỗi, là lỗi của tôi." Vương Kiệt Hi thẳng thắn dứt khoát thừa nhận sai lầm, "Tiếp tục."

"Tiếp tục cái gì, lần nào kết quả cũng như vậy." Phương Sĩ Khiêm lớn tiếng nói, "Cậu có gì muốn nói thì có thể nói thẳng ra không? Không cần khiến bọn tôi trông như cường hào ác bá ức hiếp cậu!"

Vương Kiệt Hi sửng sốt một chút, gần đây trên mạng quả là có luận điệu này, không nghĩ Phương Sĩ Khiêm trực tiếp mang ra nói, hiện tại nếu không lên tiếng, e rằng hiểu lầm sẽ ngày càng sâu.

"Tam Thất đi lạc rồi." Vương Kiệt Hi nói, "Nãy tôi đi tìm một vòng nhưng không thấy."

Người của Vi Thảo rất thân với con mèo này, tuy đại đa số thời gian nó không để ý tới người khác ngoài Vương Kiệt Hi. Phương Sĩ Khiêm lập tức đứng dậy, "Sao không nói sớm, mau đi tìm nhanh!"

Tất cả mọi người đều buông chuột đi tìm mèo, Vương Kiệt Hi sắp xếp, có người đi tìm camera xem lại, có người đi hỏi nhân viên hậu cần, mãi tới hừng đông đều không có tung tích của Tam Thất.

"Tôi xem camera của bảo vệ ngoài cửa, Tam Thất ra ngoài xong không có quay lại." Vương Kiệt Hi thất vọng bảo.

Bọn họ đều biết con mèo này là Vương Kiệt Hi muốn nuôi nên Lâm Kiệt mới đi nhờ quản lý. Tình cảm giữa Vương Kiệt Hi và Tam Thất là sâu đậm nhất, dường như trong nháy mắt bọn họ đột nhiên nhớ tới Vương Kiệt Hi cũng chỉ là một thiếu niên mới ra mắt cách đây không lâu, bị bắt phải học thể nào làm một đội trưởng.

"Kiệt Hi, cậu cũng đừng buồn, không chừng hai ngày nữa là nó về thôi." Có người lên tiếng an ủi.

"Đúng đó." Người khác cũng theo phụ họa.

Chỉ có Phương Sĩ Khiêm vẫn trách hắn, "Nếu cậu sớm nói với bọn tôi, có lẽ còn khả năng tìm thấy, hiện tại đã qua một ngày, có khi nó đã rời khỏi Bắc Kinh cũng nên, tìm thế nào được đây?"

Xung quanh nhìn Vương Kiệt Hi cúi đầu không nói gì, đều tới khuyên Phương Sĩ Khiêm, "Được rồi, Sĩ Khiêm, cậu cũng nói bớt hai câu đi."

Phương Sĩ Khiêm không những không dừng lại, giọng càng lúc càng lớn, "Cậu là đội trưởng chứ không phải đội huy, mở miệng nói sẽ hù chết chúng tôi sao? Cái này không nói, cái kia cũng không nói, mèo đi lạc không nói, vì đoàn đội mà thay đổi đấu pháp cũng không nói, cậu thật sự nghĩ mình là Ma Thuật Sư, nói ra thì lộ hết chắc!"

Lúc này những đội viên khác mới hiểu, "A, hóa ra gần đây Kiệt Hi đang thay đổi đấu pháp, thảo nào gần đây tôi đánh thoải mái hơn, còn tưởng là..."

"Không biết còn tưởng cậu xem thường chúng tôi đánh đấm không ra hồn đấy." Phương Sĩ Khiêm trực tiếp thay người khác nói.

"... Là thay đổi đấu pháp của tôi." Vương Kiệt Hi không hề nghĩ sẽ dưới tình huống này tuyên bố, "Tôi cho rằng đấu pháp hiện tại của mình không hợp phối hợp đoàn đội."

"Nhưng, Tiểu Kiệt, còn cậu thì phải tính sao?" Có tiền bối lớn tuổi hỏi.

"Vi Thảo thắng thì mới coi như em cũng thắng." Vương Kiệt Hi lạnh nhạt nói.

"Đội trưởng nói được lắm." Phương Sĩ Khiêm đi đầu vỗ tay.

Người khác cũng cười, vỗ tay, lớn tiếng cổ vũ trêu đùa gọi hắn, "Không hổ là đội trưởng."

Hai tháng sau, mùa giải thứ tư bắt đầu, đấu pháp Ma Thuật Sư của Vương Kiệt Hi dần phai mờ giữa dòng bình luận của truyền thông, nhưng bên cạnh những lời bình luận không tốt về hắn, Vi Thảo so với mùa giải trước một đường ca khúc ca khải hoàn.

Phương Sĩ Khiêm có lúc giận dỗi nói với Vương Kiệt Hi, "Lần sau họp báo sau trận đấu cậu đừng đi."

Vương Kiệt Hi ung dung điềm tĩnh gấp đồng phục của mình, "Tôi là đội trưởng."

Phỏng vấn sau trận nào hắn cũng không vắng mặt.

Phóng viên hỏi, "Vi Thảo tuy đang mạnh, nhưng Vương Bất Lưu Hành so với mùa giải trước lại kém hơn rất nhiều, cũng dẫn tới bình luận ác ý, anh cảm thấy thế nào?"

Vương Kiệt Hi trả lời, "Có liên hệ gì sao? Nếu bình luận ác ý về tôi tỉ lệ thuận với thành tích của Vi Thảo, vậy tôi cũng nguyện ý chấp nhận."

Sắc mặt không đổi, ngữ khí trào phúng, lời nói lạnh lùng ấy được đăng lại trên mục tin tức.

Tuần thứ ba mùa giải thứ tư, Tam Thất quay về.

Lúc Vi Thảo gặp trên sân nhà Lam Vũ, trên đường về, Phương Sĩ Khiêm đối với tên tân binh mới ra mắt là Hoàng Thiếu Thiên, hận đến nghiến răng nghiến lợi, Vương Kiệt Hi khuyên hắn, "Anh mặc kệ mấy lời rác rưởi của cậu ta đi."

Phương Sĩ Khiêm bực tức nói, "Làm gì có tai nghe lọc âm!"

Chặng đường mệt nhọc, về tới căn cứ mọi người định đi nghỉ luôn, đột nhiên cô gái phụ trách cho mèo ăn chạy ra hô, "Tam Thất quay về rồi!"

Ánh mắt mọi người đều vụt sáng.

Cô gái nhỏ lại tiếp tục nói, "Nó mang thai rồi."

Phương Sĩ Khiêm ở một bên xoa xoa đầu Tam Thất, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Gia giáo của Vi Thảo phải nghiêm hơn mới được!"

Vương Kiệt Hi ngăn hắn, "Được rồi, không nên nói nữa. Anh sờ sờ thử xem, mạch thai nhi thế nào?"

"... Tôi có phải bác sĩ thú y đâu."

Vương Kiệt Hi "a" một tiếng, xem ra có chút tiếc nuối.

Sau hai mươi ngày thì Tam Thất sinh, mắt thấy đã sắp không kịp chuyến bay đi Côn Minh nhưng Tam Thất vẫn chọn hoàn thành quá trình sinh nở trên đùi Vương Kiệt Hi, Phương Sĩ Khiêm cầm bông khử trùng và kéo gọn gàng dứt khoát cắt đứt cuống rốn của mèo con. Một thai sinh bốn, mọi người ở Vi Thảo đều vui, vừa tán thưởng Phương Sĩ Khiêm là thánh thủ miêu khoa, vừa lao nhanh tới sân bay, may vừa kịp lúc không thì ảnh hưởng tới thi đấu rồi.

Một mẹ bốn mèo con nhỏ, chỉ có ba con sống sót, có một con chưa kịp mở mắt đã chết, Phương Sĩ Khiêm còn chưa kịp đặt tên cho nó, Vương Kiệt Hi trầm mặc một lúc, bảo đặt tên cho chúng nó luôn đi.

Phương Sĩ Khiêm còn nói muốn lấy tên nào đáng yêu chút, vì thế bốn con lần lượt gọi là Sơn Tra, Ô Mai, Cam Thảo, Sơn Trà. Chú mèo Sơn Trà được bọn họ chôn ở sân sau, mùa giải thứ tư của Vi Thảo kết thúc, sân sau mọc cả một vườn hoa dại tươi tốt.

3.

Mùa giải thứ năm trôi qua quá nửa, trong vườn của Vi Thảo lại xuất hiện một con mèo, nhìn lục lạc đeo trên cổ hẳn là bị người sống gần đây vứt bỏ, nuôi tạm mấy ngày cũng không thấy ai tới tìm nên Vương Kiệt Hi quyết định thu dưỡng nó, Phương Sĩ Khiêm nhìn vật đặt tên, gọi nó là Quýt.

Quýt so với Tam Thất thì có tính cảnh giác thấp hơn nhiều, ai tới gần nó đều ngửa bụng cầu sờ sờ, ai cho ăn cũng ăn, sau đó không lâu mọi người đều nghĩ, hay đổi tên nó thành da heo đi.

Mùa giải thứ năm, Vi Thảo rất mạnh, cả giải đấu vì thế hệ hoàng kim gia nhập lại càng được chú ý thêm, Phương Sĩ Khiêm hù dọa Lý Diệc Huy mới ra mắt mùa bốn, "Quy định của Vi Thảo là đội viên nhỏ tuổi nhất sẽ phải đi hốt phân cho mèo."

Lý Diệc Huy bị hắn dọa sợ thật, "Thật hay giả vậy? Phương thần đừng gạt em, trước khi em ra mắt... Chả nhẽ đội trưởng phải làm việc này? Không thể nào."

"Có gì mà không thể."

Lý Diệc Huy rất kiên trì, "Vậy xin nhờ Ma Thuật Sư Vương Kiệt Hi."

Phương Sĩ Khiêm ngẩng đầu nói với Vương Kiệt Hi vừa đi vào, "Xem ra hình tượng của cậu trong mắt hậu bối bị yêu ma hóa rồi."

Vương Kiệt Hi tập mãi thành quen, nói với Lý Diệc Huy, "Đừng để ý tới anh ta."

Quán quân mùa giải thứ năm, chiến đội Vi Thảo.

Vừa kết thúc thi đấu, đầu tiên là Phương Sĩ Khiêm lao tới ôm Vương Kiệt Hi, tiếp theo tới đồng đội lớp lớp bổ nhào lên, Vương Kiệt Hi trải nghiệm qua tâm thế khó xử của bắp cải nhưng cũng cười theo.

Đội viên Vi Thảo vây quanh hắn suốt đường trở về trụ sở, năm con mèo nhỏ lao tới, đội viên kích động cúi xuống muốn ôm mà chúng đều nhanh nhẹn thoát khỏi, còn mỗi Quýt không kịp phản ứng được Lý Diệc Huy bế lên rồi nhét vào tay Vương Kiệt Hi. Phương Sĩ Khiêm tuyên bố, "Quýt đúng là phúc tinh của chúng ta! Hôm nay mèo cũng muốn thêm đồ hộp!"

Hắn nói không tính, Vương Kiệt Hi đành phụ họa theo, "Thêm đồ hộp."

Vương Kiệt Hi vừa dứt lời, đội viên Vi Thảo thay mèo hoan hô, một đám người nhao nhao vào siêu thị mua đồ hộp và bia, nhân viên bán hàng lúc tính tiền cực kỳ nghi ngờ nhìn, không rõ trước kia họ phải cô đơn thế nào giờ lại nâng cốc nói chuyện vui vẻ với mèo.

Một vài đội viên cũ đều uống nhiều rồi, chỉ còn Vương Kiệt Hi thanh tỉnh, họ tới vỗ vỗ vai hắn, "Tiểu Kiệt à, cảm ơn cậu, năm đó bọn anh theo Lâm đội lần mò, cả tiền lương lẫn đồ ăn cũng phải tính toán tỉ mỉ... Hiện tại bất ngờ đoạt quán quân, dấu chấm tròn trĩnh này thật tốt! Tất cả đều cảm ơn cậu!"

Vương Kiệt Hi sớm đã biết ngày này rồi cũng sẽ tới, bên trại huấn luyện bắt đầu tuyển người, chỉ là hắn còn chưa được học làm thế nào dùng tư cách đội trưởng để tiễn người khác, Lâm Kiệt chưa từng làm mẫu cho hắn.

Quýt đứng ở trên đùi Vương Kiệt Hi ăn vụng đồ ăn, dường như cảm nhận được sự khổ sở của hắn liền quay lại liếm mặt hắn.

Phương Sĩ Khiêm cũng có chút say, cười hỏi Vương Kiệt Hi, "Này, cậu á, phải dùng vài cái quán quân mới được bằng lòng rời khỏi sàn đấu đó."

Vương Kiệt Hi hỏi ngược lại, "Anh thì sao?"

Phương Sĩ Khiêm nghiêm túc hẳn lên, "Hiện tại nhiều nhất là bao nhiêu? Diệp Thu? Ba cái đi, vậy tôi cũng ba."

Vương Kiệt Hi trả lời, "Có thể dùng từ một vài."

Phương Sĩ Khiêm chậc một tiếng, "Cậu thật là, không rõ ràng thì là quá dối trá hay ngược lại, chân thật quá mức vậy?"

E-Sports là trò chơi của tuổi thanh xuân, khoảng thời gian cho người khác cuồng hoan cũng rất ngắn ngủi, mấy ngày sau Vương Kiệt Hi cùng Phương Sĩ Khiêm tới trại huấn luyện chọn người mới cho mùa giải sau.

"Liễu Phi, Chu Diệp Bách... Lưu Tiểu Biệt đâu?" Người phụ trách trại huấn luyện hỏi Vương Kiệt Hi.

"Lưu Tiểu Biệt luyện thêm một năm nữa." Vương Kiệt Hi, "Cậu ta hiện tại còn hơi nông nổi."

Người phụ trách thở dài, "Có đứa nhỏ nào có thể bộc lộ tài năng mà lại không có chút nông nổi?"

"Đừng lo lắng, sắp tới tôi sẽ phụ trách." Vương Kiệt Hi nói.

"Còn người kia, Viên Bách Thanh, cũng cân nhắc nâng lên một đội để cùng nhau luyện cho tốt." Phương Sĩ Khiêm bổ sung.

Vương Kiệt Hi không phản đối, Phương Sĩ Khiêm dù đang ở trong những năm đỉnh cao phong độ nhưng đã bắt đầu cân nhắc dự bị, thậm chí cả vấn đề người kế thừa, trong ngành nghề này, dường như không ai có thể yên tâm thoải mái hưởng thụ sự tán thưởng và vinh quang.

Vương Kiệt Hi nói không sai, Liễu Phi và Chu Diệp Bách quả nhiên trời sinh đã có sự tôn kính cùng sợ hãi đối với hắn.

Có một lần Phương Sĩ Khiêm nghe Liễu Phi nhắc đến phiền não này, cực kỳ nghi ngờ, "Tính tình Vương Kiệt Hi rất tốt mà."

"Cũng không phải là tính tình đội trưởng không tốt, chỉ là... Có cảm giác có khoảng cách ấy."

Phương Sĩ Khiêm kê đơn, "Em cứ nhìn cậu ta lúc chơi với mèo ấy, thế là không còn cảm giác khoảng cách nữa rồi."

Tổng chung kết mùa giải thứ sáu, thua Lam Vũ, cách cúp quán quân chỉ một bước.

Họp báo sau trận ai cũng không dám không đi, nhưng vẻ mặt mọi người đều ủ dột, Vương Kiệt Hi đang đứng ở cửa phòng liền dừng lại, nhẹ giọng nói, "Không cần cùng đi, để tôi một mình đi là được."

Phương Sĩ Khiêm cũng đứng dậy bước tới, "Tôi đi với cậu."

Phương Sĩ Khiêm vừa đi đầu, những người còn lại cũng lần lượt đứng dậy, Vương Kiệt Hi lặp lại, "Một mình tôi đi là được."

Vương Kiệt Hi khẽ đóng cửa, Phương Sĩ Khiêm đột nhiên nghĩ đến, năm đó Lâm Kiệt rời đi cũng là bóng lưng như thế này, không biết từ lúc nào hắn đã bắt đầu trở thành một đội trưởng chân chính.

4.

Mùa đông mùa giải thứ bảy, Tam Thất rời đi, nhân viên phụ trách nó chuyển lời của bác sĩ thú y, nguyên nhân là do bệnh truyền nhiễm cấp tính, Tam Thất là mèo hoang, không kịp triệt sản, tuổi thọ so với mèo nhỏ nuôi trong nhà ngắn hơn rất nhiều.

Vương Kiệt Hi nói mang Tam Thất chôn ở sân sau, sau khi mùa giải thứ năm kết thúc, trụ sở của Vi Thảo xây lại, sân sau chuyển thành một công viên nhỏ, vốn lùm hoa dại bị xới lên, thay vào đó trồng dương thụ và cây liễu, nhưng hoa dại rất nhanh lại mọc tươi tốt.

Huấn luyện buổi tối, Liễu Phi nhoài người lên bàn bật khóc, Lưu Tiểu Biệt và Viên Bách Thanh ở hai bên an ủi cô. Phương Sĩ Khiêm muốn đẩy cửa vào, Vương Kiệt Hi ngăn hắn, bảo chúng ta đừng vào, tới trại huấn luyện đi.

Bọn đi ngang qua công viên nhỏ, nhìn thấy hai cậu nhóc vóc dáng nhỏ con đứng dưới tàng cây cầm bó hoa dại thắt nơ màu trắng, hai người đặt hoa xuống, định rời khỏi thì thấy Vương Kiệt Hi và Phương Sĩ Khiêm ở đối diện, đột nhiên có chút bồn chồn.

Vương Kiệt Hi chủ động bước tới, hai người nhỏ giọng chào đội trưởng, đội phó. Vương Kiệt Hi hỏi, "Hai cậu tên là gì."

"Cao Anh Kiệt."

"Kiều Nhất Phàm."

Hai người cúi đầu trả lời.

Vương Kiệt Hi nói với Cao Anh Kiệt, "Anh có nhớ tên em, thành tích ở trại huấn luyện của em rất tốt, em chơi ma đạo học giả đúng không?"

Cao Anh Kiệt lập tức đỏ mặt, "Cảm ơn đội trưởng, đúng rồi ạ."

Vương Kiệt Hi gật đầu, hỏi, "Các em có biết Tam Thất à?"

Cao Anh Kiệt nhìn Kiều Nhất Phàm, Kiều Nhất Phàm đáp, "Lúc tâm tình không tốt, nó sẽ tới an ủi chúng em."

Vương Kiệt Hi gật đầu, "Đi huấn luyện đi."

Phương Sĩ Khiêm cười, "Hiếm thấy, đứa nhỏ nào tài giỏi mà vẫn khiêm tốn vậy."

"Mùa giải sau có thể cân nhắc." Vương Kiệt Hi nói, "Xem cả Viên Bách Thanh và Lưu Tiểu Biệt nữa. Không vội, không cần làm khó dễ em ấy, có thể từ từ đi."

"Thiên tài luôn có chút tính cách riêng, tôi thấy Viên Bách Thanh cũng không tệ." Phương Sĩ Khiêm nói.

Hai người ăn ý không nói nốt nửa câu còn lại, có ngôi sao mới ra đời sẽ có lão tướng muốn giải nghệ.

Mùa giải thứ bảy, Vi Thảo đoạt quán quân, thực lực cá nhân của Ma Thuật Sư và Thần Trị Liệu phối hợp cùng đoàn đội đạt tới đỉnh cao Vinh Quang, đồng thời Phương Sĩ Khiêm tuyên bố giải nghệ.

"Có một chút tiếc nuối, nhưng chung quy mỗi người đều sẽ có điểm tiếc nuối." Phương Sĩ Khiêm nói với phóng viên.

Phương Sĩ Khiêm muốn mang Quýt về nuôi, Vương Kiệt Hi đồng ý. Hai người bọn họ không nói lời từ biệt, Vương Kiệt Hi nhìn xe của Phương Sĩ Khiêm đi xa... Nhưng chưa tới tám trăm mét đã dừng lại, cửa xe mở, Quýt như một ngọn gió lao về phía sân Vi Thảo, Phương Sĩ Khiêm tức nổ phổi mang thức ăn và ổ mèo để lại, đây chính là vẻ mặt lúc còn niên thiếu của Phương Sĩ Khiêm mà Vương Kiệt Hi hay thấy.

"Sớm biết vậy đã không đồng ý với cậu nuôi mèo!" Phương Sĩ Khiêm tức giận nói, "Nhớ nhà chứ không nhớ người thân! Vĩnh viễn không hiểu đang nghĩ gì! Đoán già đoán non nửa ngày cuối cùng trực giác toàn lệch!"

Vương Kiệt Hi cười, "Bây giờ mới nói, trễ rồi."

Phương Sĩ Khiêm đặt đồ trước cửa Vi Thảo, cũng không có đi vào, hắn nhìn Vương Kiệt Hi, thở dài, "Đội trưởng, tôi đi đây."

"Đi đi." Vương Kiệt Hi nói, hắn dường như đã hoàn toàn học được dùng tư cách đội trưởng nói lời tạm biệt.

Phương Sĩ Khiêm đã đi xa, Vương Kiệt Hi xoay người lại, phát hiện mấy bạn đội viên nhỏ chen chúc trước cửa sổ phòng huấn luyện, nhìn thấy hắn quay đầu liền vội vàng tản đi.

Từ nay về sau hắn sẽ tiền bối lớn nhất trong đội, cũng là đội trưởng một mình gánh trên vai tất cả.

Mùa giải thứ tám, Cao Anh Kiệt và Kiều Nhất Phàm được quyết định sẽ ra mắt, cùng nhau tới đội một huấn luyện, Cao Anh Kiệt là người Vương Kiệt Hi nhìn trúng cho vị trí thừa kế Vương Bất Lưu Hành, chuyện này ở Vi Thảo không phải là bí mật, hoặc nói đúng hơn Vương Kiệt Hi không định giấu chuyện này.

Cao Anh Kiệt đối với sự chờ mong và mấy lời đồn đại này thì hoảng sợ nhiều hơn là bất ngờ, Vương Kiệt Hi đều thu lại trong mắt, ngày nào thấy cậu không chịu ăn cơm tối mà chạy đi tập luyện một mình, hắn sẽ kêu cậu cùng đi cho mèo ăn.

"Không cần gấp, cũng không cần sợ." Vương Kiệt Hi không phủ nhận sự chờ mong của mình với Cao Anh Kiệt, chỉ chậm rãi nói chuyện với cậu.

"Thế nhưng em với đội trưởng, không giống một chút nào... Ý của em là, cả thao tác lẫn sự quyết đoán, em dường như mãi mãi không thể nào đuổi kịp đội trưởng." Cao Anh Kiệt vuốt vuốt mảnh lông màu đen trên lưng Ô Mai.

"Không cần giống anh, cũng không cần đuổi theo anh." Vương Kiệt Hi nói, "Tiểu Kiệt, em trời sinh đã thích hợp với Vi Thảo hơn anh."

Cao Anh Kiệt hiểu ý trong lời này, Vương Kiệt Hi cứng rắn thay đổi đấu pháp mới có thể hòa nhập với Vi Thảo.

"Trước tiên ăn cơm rồi hẵng đi tập luyện." Vương Kiệt Hi đứng dậy, vỗ vỗ mèo con, sau đó rời khỏi.

Lúc Kiều Nhất Phàm đến tìm Cao Anh Kiệt, vừa lúc đụng phải Vương Kiệt Hi, cậu nơm nớp lo sợ lên tiếng chào đội trưởng, vào trong phòng tay chân đã luống cuống, "Anh Kiệt, cậu... Sao cậu lại khóc?"

Ô Mai trèo lên đầu gối Cao Anh Kiệt liếm mặt cậu, Quýt cũng im lặng ngồi bên cạnh.

"Nhất Phàm, mình rất muốn nhanh chóng trở nên mạnh mẽ." Cao Anh Kiệt lau nước mắt, "Mình không thể để đội trưởng mãi vẫn miễn cưỡng bản thân."

5.

Ông chủ Vi Thảo nhân lúc thế đang mạnh lập tức ra tay cải tổ, mua nguyên một tòa nhà ở phía đông, muốn trước khi bắt đầu mùa giải thứ tám mọi người có thể mặt rạng mày rỡ chuyển tới.

Chuyện ông chủ quyết định không có cách nào thay đổi, chỉ là lũ mèo phải tính sao khiến người khác đau đầu.

Quýt không muốn rời ổ, Vương Kiệt Hi hỏi qua, tòa nhà này của Vi Thảo sau sẽ đổi thành trụ sở của Trung Thảo Đường, vì thế hắn nhờ người của công hội giúp chăm sóc. Chuyện Vương Kiệt Hi đích thân nhờ khiến người của công hội cực kỳ kinh ngạc, nhiều lần đảm bảo nhất định sẽ chăm sóc chúng thật tốt.

Vương Kiệt Hi nói, "Đã làm phiền rồi, nếu có yêu cầu gì bên cậu cứ nói."

"Có thể ký tên cho tui được không?"

"Được." Thật ra trong lòng hắn cũng đang nghĩ tới cái này.

Ô Mai rất thân với cô gái chuyên phụ trách nó, nhưng cô ấy định nghỉ việc nên trực tiếp mang nó về nhà nuôi, cô đến gặp Vương Kiệt Hi nói lời từ biệt, "Vương đội, tôi đi đây."

Vương Kiệt Hi nghĩ tới cô ấy còn lớn hơn mình vài tuổi, lúc tới Vi Thảo cô ấy mới tốt nghiệp đại học, hiện tại đã hai mươi tám rồi. Hắn gật đầu, "Sau này chị tính thế nào?"

Cô gái ngẫm nghĩ, "Địa điểm mới của Vi Thảo xa nhà tôi quá. Tôi cũng tìm một công việc mới rồi, ổn định xong sẽ kết hôn. Ài, bạn trai tôi lại rất thích cậu á. Nếu cậu nhớ Ô Mai, lo lắng cho nó thì tới nhà tôi là được, tôi sẽ gửi địa chỉ cho cậu."

"Không lo." Vương Kiệt Hi nói, "Chị chăm sóc cho nó thích hợp hơn là chúng em mang nó theo, chúc chị thuận lợi."

Sơn Tra và Cam Thảo được mang đi cùng tới trụ sở mới của Vi Thảo, Vương Kiệt Hi đứng tại chỗ nhìn trụ sở cũ, không còn đội huy khí thế, giữa hè nhưng hoa cỏ vẫn xanh tươi, tự do sinh trưởng.

"Vương đội, đi thôi." Quản lý nhắc hắn.

Hắn quay đầu nhìn, các đội viên đứng ở sau đang chờ hắn.

Vì vậy hắn không lưu luyến nơi này nữa, nói với các đội viên, "Lên xe."

Mùa giải thứ tám là mùa giải tràn ngập biến số, Diệp Thu giải nghệ, tiết mục tân sinh khiêu chiến, Cao Anh Kiệt chiến thắng Vương Kiệt Hi, Kiều Nhất Phàm lại thất bại.

Sơn Tra không quen sinh hoạt ở khu vực sầm uất thế này, mùa đông mùa giải thứ tám nó chạy ra ngoài rồi chết trong một vụ tai nạn xe cộ.

Quản lý cũng từng thương lượng qua với Vương Kiệt Hi, "Nếu thích, chúng ta mua vài con mèo nuôi trong nhà giống quý hơn, lúc đầu nhặt được lũ mèo điên này chạy loạn đã quen, cũng không nghe lời..."

"Chuyện này nói sau đi..." Vương Kiệt Hi lắc đầu từ chối.

Mùa giải thứ tám kết thúc, Đặng Phục Thăng giải nghệ, hắn cười với Vương Kiệt Hi, "Có người bảo Vi Thảo mang đến vinh quang cho tôi, thật ra tôi chỉ là được thơm lây."

Vương Kiệt Hi vỗ vỗ vai hắn, "Đừng quan tâm tới người khác, mỗi chiến thắng mà Vi Thảo đạt được đều có một phần công lao của anh."

Đặng Phục Thăng cười cười, "Mỗi một trận đấu thua cũng không cần cậu gánh toàn bộ trách nhiệm đâu, đội trưởng."

Sau khi Đặng Phục Thăng giải nghệ, Lý Diệc Huy bị mang đi trao đổi với Hứa Bân. Lý Diệc Huy chỉ đến tìm Vương Kiệt Hi chào từ biệt, "Đội trưởng, hẹn gặp lại."

Vương Kiệt Hi gật đầu, "Hẹn gặp lại, sau này cho dù ở đâu cũng phải cố gắng."

Lý Diệc Huy lắc đầu, rồi lại gật đầu, "Đội trưởng, vẫn luôn phải cảm ơn anh rồi."

Kiều Nhất Phàm rời đi rất yên tĩnh, hàng năm Vương Kiệt Hi đều đưa mắt nhìn một nhóm rồi lại một nhóm đứa nhỏ mang đầy hoài bão tới rồi lại lặng lẽ đi, đối với E-Sports, chỉ một số ít đang chơi game, phần lớn là những người nuôi mộng lớn.

6.

Sau khi mùa giải thứ mười kết thúc, Vương Kiệt Hi gửi một lời chúc mừng cho Kiều Nhất Phàm, đã báo bên kia nhận được nhưng mãi sau mới trả lời một câu, cảm ơn Vương đội.

Một trận mưa xối xả ở Bắc Kinh, mưa qua đi là không khí quang đãng lúc sáng sớm làm người khác thư thái, mùa giải kết thúc quay về đây vì Cao Anh Kiệt và nhóm Lưu Tiểu Biệt mời Vương Kiệt Hi tới tiệc sinh nhật.

Vốn nên là niềm vui bất ngờ, nhưng Vương Kiệt Hi vừa hỏi có chuyện gì, Cao Anh Kiệt không có can đảm nói.

Vương Kiệt Hi nghe là tổ chức tiệc sinh nhật cho hắn, đành bảo là có thành ý là được.

Cao Anh Kiệt lúng túng nói nhưng giọng kiên định, "Nhất định muốn! Đội trưởng, nếu anh không bận thì phải tới đó!"

Vương Kiệt Hi ngẫm nghĩ, nên cho các đội viên không gian để tùy ý phát huy nên đáp ứng.

Hắn tới rất sớm, ở cửa lớn Vi Thảo nhặt được một ổ mèo, tổng cộng có bốn con, lông màu trắng xen đen.

"Có phải quà đây không vậy?" Vương Kiệt Hi trực tiếp vào phòng họp hỏi một đám người bận bịu tay chân, dọa sợ Cao Anh Kiệt đang đánh vật với một đống sợi dây trang trí.

"Không phải." Liễu Phi lại gần, "Bọn em hoàn toàn không nghĩ tới."

Vì thế tiệc sinh nhật đột nhiên dư ra bốn vị khách không mời mà đến.

Viên Bách Thanh ôm mèo nhắm mắt mặc niệm, "Một mùa giải cũ qua một mùa giải mới tới, một trận lại một trận, từ mùa giải thứ ba nhận chức đội trưởng, vòng đấu bảng, vòng chung kết, thi đấu thương mại, thi đấu hữu nghị, thi đấu biểu diễn, Vi Thảo trải qua tổng cộng 398 cuộc tranh tài, đội trưởng Vi Thảo Vương Kiệt Hi chưa từng vắng mặt một trận nào..."

Liễu Phi và Cao Anh Kiệt cúi đầu gạt nước mắt, Lưu Tiểu Biệt, Tiêu Vân và Chu Diệp Bách cũng cay cay khóe mắt.

Vương Kiệt Hi không rõ, định tổ chức tiệc sinh nhật phải không, đang làm gì thế, hắn cùng mèo hai mặt nhìn nhau.

Viên Bách Thanh "a" một tiếng, "Đội trưởng tốt của bọn em, hôm nay em thay mặt toàn thể đội viên Vi Thảo, muốn nói với anh là, anh khổ cực rồi, không cần miễn cưỡng chính mình nữa..."

Lời còn chưa dứt, điện thoại của Vương Kiệt Hi vang lên.

Là Phùng chủ tịch.

Phùng chủ tịch khẩn cấp thông báo chuyện tập hợp đội tuyển quốc gia, sau đó hỏi hắn, "Cậu có nguyện ý đảm nhận chức đội trưởng này không?"

Vương Kiệt Hi trả lời ngay, "Dạ, không muốn."

Phùng chủ tịch có chút nghi ngờ, "Vì sao vậy? Có phải lo lắng một số đội viên sẽ có ý kiến không? Không sao, có tôi làm chỗ dựa..."

Vương Kiệt Hi thuận miệng đáp, "Không phải. Tôi nghĩ không cần phải miễn cưỡng chính mình nữa."

Con mèo nhỏ trong thùng carton vẫn đang kêu meo meo.

-END
 

Bình luận bằng Facebook