Hoàn [Tinh Trần 2021][Vương Kiệt Hi] Vương Kiệt Hi không phải đồ lười bình thường đâu

Trời Sao

Dụng tẫn tâm ta, nâng gót chân người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
433
Số lượt thích
1,963
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ, Lâm Kính Ngôn
#1
☁️ Sản phẩm thuộc project [Mừng SN Vương Kiệt Hi 2021] Tinh Trần Phục Nguyên ☁️
☁️ Sinh nhật vui vẻ, Ma Thuật Sư :vt:vuong:vt ☁️



VƯƠNG KIỆT HI KHÔNG PHẢI ĐỒ LƯỜI BÌNH THƯỜNG ĐÂU
Mà là Ma Thuật Sư biến hóa khó lường đấy nha.



Q: Xin phép hỏi Ba Bướm, trong giải Thế giới mùa đầu tiên, lý do Vương Kiệt Hi không muốn đảm nhận vị trí đội trưởng là vì hắn sẽ lần nữa sử dụng đấu pháp Ma Thuật Sư năm nào hay sao?

A: Không phải, là vì hắn lười.

11/11/2016 - Weibo Hồ Điệp Lam


:vt:vt:vt



"Quả là một vinh dự lớn lao, nhưng tôi thật sự không phù hợp."

Vương Kiệt Hi vừa chân thành vừa kiên định nói câu này. Át chủ bài của Vi Thảo, người vừa ra mắt đã gánh chức đội trưởng trên vai, giờ đây ngồi trên ghế xoay cũng có vẻ rất vững chãi, đối mặt với chồng tư liệu cao ngất ngưởng liên quan đến giải Vinh Quang Thế giới mà chẳng lộ biểu cảm gì, lại tỏ ra không hứng thú lắm với vị trí "Đội trưởng đội Quốc gia".

Điều này hoàn toàn không nằm trong dự liệu của Phùng Hiến Quân. Giải đấu Vinh Quang Thế giới mà hàng vạn người trông đợi sắp mở màn, được đại diện cho tổ quốc đi thi đấu là chuyện mà bao nhiêu tuyển thủ tha thiết ước mong. Mà được chọn làm đội trưởng dẫn dắt các vị đại thần hàng đầu Liên minh, toàn quyền phụ trách đám người cứng đầu này thì chắc chắn phải là đội trưởng của các đội trưởng, phải cứng đầu nhất trong những người cứng đầu. Đây không chỉ là sự công nhận về trình độ đối với một cá nhân người chơi, mà còn là sự đánh giá cao về thành tích toàn diện của một tuyển thủ.

Và Vương Kiệt Hi từ chối, không hề do dự, cũng chẳng buồn chớp mắt.

Chủ tịch Phùng ho mấy tiếng, hỏi: "Có thể phiền cậu giải thích rõ lý do được không?"

"Có rất nhiều lý do, mong rằng Liên minh có thể thấu hiểu. Đương nhiên, chủ yếu là vì lý do cá nhân của tôi." Vương Kiệt Hi ngừng một thoáng, không giải thích "lý do cá nhân" rốt cuộc là gì, chỉ nói tiếp: "Chưa kể, trong đội có người thích hợp với vị trí này hơn tôi."

Phùng Hiến Quân nâng tách trà nhấp một ngụm, chờ những lời tiếp theo của Vương Kiệt Hi. Vương Kiệt Hi vươn tay vuốt phẳng một góc giấy vểnh lên của tờ tài liệu, sắp xếp gọn gàng rồi đẩy tới trước mặt Phùng Hiến Quân.

"Tôi đề cử Dụ Văn Châu."

Phùng Hiến Quân rơi vào trầm tư, đến mức chẳng hề hay biết mình uống vào cả lá trà, bởi nghe đến ba tiếng "Dụ Văn Châu" quả thật hơi ngoài ý muốn của ông. Đương nhiên không phải vì thấy thực lực của Dụ Văn Châu có vấn đề gì - thậm chí cậu ta còn được xếp thứ hai trong các ứng cử viên cho vị trí đội trưởng - mà là vì tiếng tăm mối thù cũ giữa Vi Thảo và Lam Vũ đã ăn quá sâu vào lòng người, vậy mà Vương Kiệt Hi lại công chính liêm minh chọn đúng người có khả năng nhất, bỏ qua ân oán giữa hai đội, toàn tâm toàn ý lấy đại cục làm trọng, thật khiến chủ tịch Phùng hơi xúc động.

Năm phút sau, Vương Kiệt Hi tạm biệt Phùng Hiến Quân, đứng lên rời khỏi văn phòng chủ tịch Liên minh trong một không khí đầy ấm áp, giấu hết toàn bộ công lẫn trạng. Hắn đi giữa hành lang, mặt vẫn không cảm xúc, nhưng khóe môi thả lỏng, ánh mắt sáng rực, giẫm lên ánh đèn lờ mờ bước nhanh về phía trước.

Về tới câu lạc bộ Vi Thảo, Vương Kiệt Hi tiến vào ký túc xá như thường lệ. Các đội viên đang thu dọn đồ đạc với tốc độ khác nhau, chuẩn bị về nhà, bắt đầu một kỳ nghỉ thảnh thơi tươi đẹp. Tất cả các cửa phòng đều được mở rộng để thông gió, bởi vậy dọc con đường này, Vương Kiệt Hi bất đắc dĩ phải trải nghiệm nỗi đau bị đủ thể loại hương vị độc đáo khác nhau qua từng cánh cửa phòng tra tấn niêm mạc mũi.

Mùi từ phòng Cao Anh Kiệt tám phần mười là của ly trà sữa cu cậu đánh đổ, phòng của Lưu Tiểu Biệt thì nồng nặc mùi gói gia vị từ mì ăn liền loại thịt bò kho, còn Hứa Bân đang vắt chéo chân, mồ hôi đầy mặt, cầm đũa dùng một lần ăn hỗn hợp cay, vali đã đóng gói xong xuôi kề bên chân hắn.

Cao Anh Kiệt là người đầu tiên phát hiện Vương Kiệt Hi, cậu vội buông dép chào hỏi: "Đội trưởng về rồi ạ?"

Vương Kiệt Hi bước chậm lại, gật đầu: "Ừ."

Hứa Bân bưng bát nhựa nhô đầu ra: "Là việc liên quan đến giải Thế giới ạ?"

"Ừ. Liên minh muốn tôi làm đội trưởng."

"Thật sao?!" Lần này một loạt các đội viên vốn đang làm tổ trong phòng vọt ầm ầm ra hành lang, vừa sùng bái vừa mừng rõ mà nhìn đội trưởng nhà bọn họ. Vương Kiệt Hi cảm thấy ánh mắt đám nhóc con này đang nhìn mình chẳng khác gì ánh mắt khi thấy gấu trúc.

Hứa Bân khó khăn nuốt miếng khoai tây xuống, chẳng bận tâm miệng mình vẫn còn bóng dầu mà hỏi: "Vậy đội trưởng trả lời thế nào ạ?"

Vương Kiệt Hi nói: "Đương nhiên là từ chối rồi."

Toàn bộ hành lang hệt như Hoàng Thiếu Thiên bị viêm họng, lặng thinh. Các thanh niên Vi Thảo bị tinh thần cao cả coi công danh như cặn bã của đội trưởng nhà mình làm chấn động, quả nhiên mạch não của Ma Thuật Sư người thường không có hiểu được, chắc chắn đằng sau lựa chọn kiên định này phải có tính toán cao siêu gì đấy nữa. Nhằm thỏa mãn lòng hiếu kỳ của tất cả, Hứa Bân bèn hỏi: "Vì sao ạ?"

Vương Kiệt Hi tỏ vẻ này là chuyện cực kỳ đương nhiên: "Vì lười."

Quần chúng Vi Thảo: "..."

"Mau dọn cho xong đồ đi, đừng có suốt ngày bừa bãi nữa." Vương Kiệt Hi phẩy phẩy tay để quần chúng tản đi, sau đó thở dài, quay đầu phàn nàn với Hứa Bân đang ăn thanh tinh bột tại chỗ cho đỡ sợ: "Tập huấn sẽ diễn ra ở thành phố B, khi đó những người khác đến chắc chắn sẽ bắt tôi mời cơm."

Hứa Bân phối hợp trưng ra ánh mắt thương cảm, nhưng ai nhìn vào cũng hiểu, dù Vương Kiệt Hi thở dài đầy ghét bỏ, ý cười trong mắt lại rất rõ ràng.

Đến ngày tập hợp, mọi người kinh ngạc phát hiện Vương Kiệt Hi không phải người duy nhất đến từ thành phố B, còn có một tên Diệp Tu xuất hiện từ thinh không đánh rớt mất cằm cả đám người. Nhưng trọng trách bỏ tiền đãi khách vẫn rơi xuống đầu Vương Kiệt Hi, bởi, trích lời Hoàng Thiếu Thiên: "Cơm của tên Diệp Tu này tui thèm vào chả biết có ăn được không chứ nhìn hắn ta nháy mắt thôi đã tức trướng hết cả bụng mất hết khẩu vị rồi chẳng lẽ có người muốn nhìn mặt hắn mà ăn cơm hả??! Chưa kể đường đường Kiếm Thánh tui đây không ăn đồ bố thí tui là người cực kỳ nguyên tắc có biết không hả..."

Vương Kiệt Hi sảng khoái gọi đồ ăn, sau đó nói: "Tôi."

Hoàng Thiếu Thiên: "..."

Vương Kiệt Hi hỏi hắn: "Có ăn không?"

Cuối cùng con người nguyên tắc Hoàng Thiếu Thiên vẫn phải nhìn mặt Diệp Tu ngồi đối diện ăn xong "đồ bố thí". Mà thật ra, đối với hầu hết các tuyển thủ chuyên nghiệp thì chuyện ăn uống ít quan trọng hơn thêm máu cho nhân vật rất rất nhiều. Vì vậy Vinh Quang nghiễm nhiên trở thành hoạt động tiêu thực sau khi ăn cơm của đám mê game đúng chuẩn này.

"Thấy mọi người đều có vẻ sốt ruột muốn thử, vậy PK tự do một chút đi, tăng cảm tình tăng cảm tình." Diệp Tu lôi ra một điếu thuốc, "Tui không tham gia cho nên đừng có kéo cả qua đây."

Phương Duệ cười nhạo hắn: "Cụ già có nhịn được cơn ngứa tay không đấy?"

Diệp Tu nói: "Chú đừng cố khích anh, muốn lên thớt cũng được thôi, mình chú chấp được tám Vương Kiệt Hi lận mà, anh mượn cái thẻ yếu yếu cũng chơi được bảy lão Vương, thừa một trận vừa hay đánh với chú."

Bên kia trong game, Vương Kiệt Hi nhìn Sách Khắc Tát Nhĩ và Dạ Vũ Thanh Phiền đang đi tới từ một bên của mình, mí mắt giật giật. Mà khi hắn còn chưa kịp phản ứng, Nhất Diệp Chi Thu và Đường Tam Đả cũng đã bước tới.

Phương Duệ chưa ba hoa được gì thêm thì thấy Hoàng Thiếu Thiên nhô đầu ra từ sau màn hình máy tính: "Lão Diệp, ông bớt xạo đi, trình ông giỏi lắm bằng hai Vương Kiệt Hi thôi không thể nhiều hơn được, còn tui thừa sức bằng năm ổng, ba người chúng ta hợp sức là đủ tám, thế mới bằng Phương Duệ chứ ông nói đúng không!"

Phương Duệ trợn trắng cả mắt: "Công bằng cái đầu ông! Có mặt mũi chút đi, người ta vào đấu trường cả rồi kìa!"

Mấy người nhìn lại, Vương Bất Lưu Hành VS Sách Khắc Tát Nhĩ.

Hoàng Thiếu Thiên đập bàn đứng dậy: "Phắc phắc phắc phắc phắc Vương Kiệt Hi sao ông lại chấp nhận lời mời của đội trưởng rõ ràng tui mời đầu tiên mà người tới trước trước người tới sau ông có hiểu không thế mấy người nói xem có còn thiên lý nữa không hả?!!"

Vương Kiệt Hi đang điều chỉnh tai nghe nên có lẽ nghe được đại khái mấy câu của Hoàng Thiếu Thiên, bèn giải thích qua loa: "Dụ đội là người cuối cùng gửi lời mời, thông báo hiện lên trên cùng."

"...Vãi thật ông có còn lười hơn được nữa không thế?!" Hoàng Thiếu Thiên suy sụp.

Tạm thời không đề cập đến cuộc hỗn chiến giữa các đại thần ngày hôm đó, tóm lại kể từ đấy trở đi, "Vương Kiệt Hi" trở thành đơn vị đo lường, hai ngày sau mọi người đã bay sang Zurich rồi vẫn bị cả đội treo bên môi mỗi ngày.

"Buffet của khách sạn rất tuyệt, được ăn no căng cả người nên huấn luyện buổi sáng tinh thần tốt tới mức bằng hẳn ba Vương Kiệt Hi."

"Trong video này hai bên đối chiến rất mạnh mẽ, tiếc là trình độ lại chỉ được nửa Vương Kiệt Hi."

"Hai em gái trong đội mình ghê quá, một lần sắm đồ phải bằng mười tám Vương Kiệt Hi là ít!"

...


Mấy lời trêu đùa vô hại này đương nhiên chẳng bõ bèn gì với một Vương Kiệt Hi đã miễn nhiễm với lời rác rưởi, nhưng vào ngày nào đó khi Trương Tân Kiệt, với thái độ vô cùng học thức, đẩy kính mắt nói: "Thực lực của đối thủ ước chừng bằng bốn phần năm Vương Kiệt Hi", hắn cũng không khỏi đỡ trán.

Mà Dụ Văn Châu lại hỏi: "Vương Kiệt Hi nào?"

Trương Tân Kiệt chớp chớp hai mắt sau lớp kính.

Dụ Văn Châu giải thích: "Tân binh Tốt nhất mùa ba, đội trưởng đội quán quân sau khi thay đổi đấu pháp, hay là Ma Thuật Sư ở Ngôi Sao Tụ Hội?"

Giờ nghỉ giữa buổi huấn luyện, Trương Giai Lạc ngậm ống hút đứng dưới điều hòa sấy tóc, thuận miệng bình luận: "Vương Kiệt Hi thật là một người kỳ quái."

Diệp Tu rót một cốc nước: "Đột nhiên cảm khái thế?"

"Sáng nay tui đi tìm Tân Kiệt thì thấy ổng đang đánh bóng bàn với Vương Kiệt Hi." Trương Giai Lạc nói, "Một lát sau điện thoại của Vương Kiệt Hi đổ chuông, bất ngờ nhạc chuông ổng là Giá trị cốt lõi xã hội chủ nghĩa!"

"Không kỳ lắm, nhạc chuông báo thức của cậu ta còn là Bài ca năm vòng cơ mà, do Hoàng Thiếu Thiên trộm đổi cả đấy." Diệp Tu tỏ ý đã sớm tập mãi thành quen.

"Thế sao ổng không đổi lại về bình thường? Chuông hệ thống cũng được mà..."

Diệp Tu nhún vai: "Cậu ta lười đổi."

Lập tức, hai mắt Trương Giai Lạc trợn tròn như chuông đồng: "Cậu ta lười á!?"

"Ừ lười."Diệp Tu bảo, "Nói cậu nghe bí mật này, rất lâu trước đây Gia Thế và Vi Thảo từng đánh một trận hữu nghị, đánh xong Vi Thảo mời khách một bữa ở căng tin. Trận đấy Vi Thảo thua trận đoàn đội nên Phương Sĩ Khiêm nổi giận đùng đùng đẩy cả hộp đũa đi xa tít, muốn dùng đũa phải đi thêm mấy bước, sau đó Vương Kiệt Hi thế mà thật sự dùng muỗng ăn hết bát mì."

Trương Giai Lạc hỏi: "Thế sao ổng không gọi cơm?"

Diệp Tu ngẫm nghĩ: "Khả năng là vì nồi cơm xa hơn nồi mì vài mét."

Trương Giai Lạc: "..."

Người vừa bị Diệp Tu vạch trần gốc gác nội tình là Vương Kiệt Hi lúc này đang chẳng hề hay biết mà tranh thủ giờ nghỉ ngồi một góc tự chơi cờ tướng.

Ở một phương diện, hắn là đội trưởng Vi Thảo bình tĩnh đến quá mức sóng yên biển lặng, ở phương diện khác, hắn lại là một người chơi Vinh Quang khó đoán với cõi lòng đầy nhiệt huyết. Chỉ huy lời ít ý nhiều trong trận đoàn đội là hắn, Ma Thuật Sư quái lạ gian xảo khi buông thả là hắn, thanh niên làm biếng khi ký tên chỉ viết mỗi họ là hắn, mà mắt to mắt nhỏ hùa theo các tuyển thủ khác nói mò khi tán gẫu cũng là hắn.

Ba ngày sau, trận đấu vòng bảng đầu tiên, người đầu tiên xuất trận lôi đài, cũng là Vương Kiệt Hi.

Là Ma Thuật Sư Vương Kiệt Hi.

"Bản đồ rất phổ thông, xem ra không định bày trò mà muốn giao chiến trực diện." Diệp Tu và Dụ Văn Châu thảo luận ở chỗ ngồi cho các tuyển thủ. Cảnh hiện lên trên hình chiếu 3D là vài gò núi nhỏ với rất ít đặc trưng cùng một suối nước chậm rãi chảy qua hẻm núi. Nhìn chung địa hình không mấy nhấp nhô, đồi núi trong bản đồ thật ra cũng chỉ là mấy sườn đất dốc.

Nhân vật của cả hai bên lập tức tiến lại gần nhau ngay khi vừa spawn. Đối thủ là một ma kiếm sĩ, tên gồm một chuỗi ký tự tiếng Nhật không ai hiểu. Khi hai bên chỉ còn cách nhau mười lăm ô, hắn không hề do dự mà mở đầu bằng một đại chiêu - Trận Sóng Điện Quang. Một quả cầu sáng lên giữa không trung, sấm sét đùng đùng nổ tới chỗ Vương Kiệt Hi.

Vương Bất Lưu Hành gấp rút ngừng lại, thuận tay phóng một cái Đạn Ma Pháp, sau đó vọt sang ngang, lập tức nấp sau một gò núi, biến mất khỏi tầm nhìn của ma kiếm sĩ.

Mà bước chân ma kiếm sĩ cũng đổi hướng, tránh được công kích, đồng thời nhanh chóng di chuyển sang bên kia gò đất, hướng về phía trước ra một chiêu Trận Sóng Băng Sương. Đây là một dự đoán rất chính xác, ma đạo học giả đang đi vòng qua gò đất thì gặp sóng kiếm lạnh lẽo, dính phải hiệu ứng đóng băng nên tốc độ di chuyển giảm xuống rõ rệt.

Vương Kiệt Hi không điều khiển Vương Bất Lưu Hành lùi xuống mà lại tiến lên, ma kiếm sĩ chính diện đỡ đòn ngay tức khắc, nhưng hắn nhận ra tốc độ di chuyển của mình cũng chậm lại, xung quanh lơ lửng một lớp bụi phấn màu bạc.

—— Phấn Hàn Băng.

"Chuyện cười quốc tế gì đây, lão Vương định đánh một trận slow-mo à?! Đúng là hài quá mà!" Dưới sân, Hoàng Thiếu Thiên không khỏi bắn pháo.

Thế trận lúc này thật khiến người ta dở khóc dở cười, mạch chiến đấu vốn đang trôi chảy đột nhiên chậm lại chỉ còn một nửa, đôi bên chậm rãi trao đổi kỹ năng. Nhưng trong đó tồn tại một chi tiết nhỏ: dù đang trong thời gian debuff nhưng Vương Bất Lưu Hành vẫn sớm hơn hai giây so với ma kiếm sĩ.

—— Điều này cũng có nghĩa là thời gian được giải trừ của hắn sẽ sớm hơn hai giây.

Hai giây, đủ để Đạn Ma Pháp vẫn đang chậm rì rì mà phóng ra của Vương Bất Lưu Hành đột nhiên lao vọt đi, Áo Choàng Bóng Đêm chụp bắt khống chế, Bình Thủy Tinh Dung Nham rời tay công kích, ma kiếm sĩ vừa bị dội một bình dung nham tiếp tục bị Cú Vỗ Gia Tốc Trọng Lực quét xuống đất.

Người thao tác của ma kiếm sĩ cũng là cao thủ hàng đầu, hắn nhân tiện lộn một vòng rút khỏi phạm vi công kích của ma đạo học giả. Nhưng khi hắn đứng lên thì đối thủ đã mất dạng, mà thanh máu của mình vẫn không ngừng giảm. Ma kiếm sĩ vừa vung kiếm thăm dò vừa chuyển góc nhìn, đầu óc bối rối không thôi.

Khán đài nổ ra một tràng pháo tay, đây quả thật là một thế trận mà vô số người yêu thích Vinh Quang trong nước đã mong chờ từ lâu...

Ma Thuật Sư, giải trừ phong ấn.

Dựa vào kỹ thuật Che Ảnh Bước kết hợp với kỹ năng bay của ma đạo học giả, từ góc nhìn ngoài trận, Vương Bất Lưu Hành như một khẩu súng chống tăng đang bay quấn quanh đối thủ mà nã chiêu loạn xạ, quỹ đạo bay quỷ dị kết hợp với hiệu quả của kỹ năng tạo ra một hiệu ứng thị giác rất hút mắt, lập tức nhen lên lửa nhiệt tình của khán giả trong toàn trường quay.

Kỳ dị quỷ quyệt, biến hóa khôn lường.

"Chắc tên này sẽ không bị lão Vương giã một mạch đi luôn đâu ha!" Trương Giai Lạc nói.

"Khả năng không cao lắm." Lý Hiên sờ cằm, "Giải Thế giới không có người vô dụng."

Như thể chứng minh lời hắn, ma kiếm sĩ cuối cùng cũng di chuyển.

Ba Đợt Sóng Cuộn Trào, phá vỡ cục diện!

Trong Vinh Quang có rất nhiều combo và đấu pháp được sử dụng lâu dài đã trở thành đường lối. Đấu pháp Ma Thuật Sư của Vương Kiệt Hi là một ví dụ điển hình của cách chơi không theo đường lối, vì thế có thể sẽ thuận buồm xuôi gió ở nhiều trường hợp nằm ngoài dự đoán của mọi người. Mà trên sàn thi đấu thế giới, tình huống lại phức tạp hơn nhiều: đường lối của các quốc gia không giống nhau, những thứ đã trở thành đường lối trong mắt người khác có thể là chiến pháp mình chưa từng gặp qua.

Vì thời gian chuẩn bị cho giải Thế giới quá gấp rút cho nên dù Tứ Đại Chiến Thuật của đội thâu đêm liên tục nghiên cứu cũng không thể tập hợp được toàn bộ thói quen của mỗi đối thủ. Không thể hiểu tận gốc rễ như khi thi đấu trong nước, giờ đây, ở trên sân đấu, các tuyển thủ chủ yếu phải dựa vào năng lực ứng biến và trực giác chiến đấu đã tôi luyện nhiều năm qua.

Mà lúc này, cách ma kiếm sĩ đang sử dụng Ba Đợt Sóng Cuộn Trào rất khác với lối chơi thường thấy trong nước. Ý nghĩa như tên, liên kích này sẽ lần lượt phóng ra ba chiêu kiếm sóng bao gồm Băng Sương, Rực Lửa và Điện Quang, debuff chồng chất, liên tiếp gây sát thương cho đối thủ. Mà Ba Đợt Sóng Cuộn Trào đang vung ra trên sàn đấu lại đang đi theo các hướng khác nhau. Dựa vào chuyển động xoay tròn nhanh chóng khi vung kiếm, sóng kiếm nương theo quầng sáng xung quanh ma kiếm sĩ nối thành một vòng tròn hoàn chỉnh, đánh bật Vương Bất Lưu Hành đang áp sát công kích.

Sau đó, Liệt Ba Trảm!

Kỹ năng khống chế chụp bắt này đã được ma kiếm sĩ cộng rất nhiều điểm thuộc tính, kết giới phép thuật trong nháy mắt phong tỏa mọi đường lui của Vương Bất Lưu Hành, Liệt Ba Trảm xoay tròn xé rách không khí, hiệu ứng ánh sáng dày đặc cực kỳ dọa người, ma kiếm sĩ vẫn như cũ mà rút ngắn khoảng cách rồi phóng một chiêu Kiếm Sóng Băng Sương, bông tuyết xanh mờ nhạt trải thành một đường hướng về phía trước.

Nhưng khi hiệu ứng sáng tối của đợt công kích tiếp theo tan dần, chỉ còn dư lại một lớp băng trên mặt đất, toàn bộ khán giả ngạc nhiên phát hiện, Vương Bất Lưu Hành biến mất rồi.

"Đúng là không đi đường thường mà." Diệp Tu cảm thán.

Dụ Văn Châu nở nụ cười: "Tư duy của Ma Thuật Sư."

Trương Tân Kiệt sửa lưng hắn: "Tư duy của Vương Kiệt Hi, thao tác của Ma Thuật Sư."

Trên sân đấu, ma kiếm sĩ hoang mang tiến vài bước. Đối thủ đâu rồi? Chẳng lẽ bị đánh chết lúc nãy rồi? Nhưng nếu thế thì sao không có thông báo chiến thắng?

Giây tiếp theo, Vương Bất Lưu Hành lộ diện. Hắn vẫn chưa xuất hiện trong tầm nhìn của ma kiếm sĩ, nhưng đã xuất hiện giữa tiếng hoan hô của toàn bộ khán giả...

Hắn phá băng lao tới từ sau lưng ma kiếm sĩ, mang theo từng tia hàn ý cùng từng đốm sao, vung chổi đập nát băng, tung một chiêu cấp thấp Quét Sạch khiến đối thủ bay lên.

Bước ngoặt bất ngờ và đầy bùng nổ này quả thật quá mức kích động lòng người, tiếng hô hào lật tung cả nóc nhà thi đấu. Lúc này hiệu ứng của Kiếm Sóng Băng Sương đã mất hẳn, khán giả mới vỗ trán, cái đầu vốn đang chìm trong adrenaline cuối cùng cũng hiểu ra chân tướng trong màn biểu diễn ma thuật tuyệt sắc vô song kia.

Chân tướng rất đơn giản: bên kia có con sông.

Khi bị sóng kiếm đánh văng ra, Vương Kiệt Hi đã cố tình kiểm soát vị trí rơi của Vương Bất Lưu Hành sao cho vừa vặn ngừng ở ngay bên sông. Liệt Ba Trảm vừa vung ra, hắn bèn căn thời gian, phốc một tiếng rớt xuống nước. Vốn là để né chiêu, nhưng khi đối diện với Kiếm Sóng Băng Sương, tuyết trên mặt sông và đất bằng đông lại với nhau, Vương Bất Lưu Hành thuận thế núp xuống, chờ khi ma kiếm sĩ bước lên mặt băng sẽ bất ngờ tung một đòn công kích trí mạng.

Trận đấu sau đó không còn gì gay cấn nữa, các đại chiêu của ma kiếm sĩ đều đang cool down, Vương Bất Lưu Hành cũng không cho hắn một cơ hội nào ra Ba Đợt Sóng Cuộn Trào nữa, một mạch đánh đến chết.

"Tía ơi má ơi ối giời ơi!" Liễu Phi đang xem tường thuật trực tiếp, lên group Vi Thảo kêu rên, "Đội trưởng sao mà trâu bò thế!"

Người đầu tiên trả lời chính là Đặng Phục Thăng không biết đang lăn lộn nơi nào nhưng lòng vẫn hướng về Vinh Quang: "Khả năng là do cuối cùng cậu ta trộm lười một chút."

Liễu Phi kinh ngạc: "Anh cũng nghĩ đội trưởng lười ạ?"

"Đương nhiên." Đặng Phục Thăng tiết lộ: "Trước đây tôi ở cùng phòng với cậu ta, trước khi ngủ bao giờ cậu ta cũng ngâm chân muộn hơn tôi chỉ vì muốn tôi lấy dép giùm cho mà."

Lưu Tiểu Biệt cũng chấn động: "Không ngờ đội trưởng lười đến thế!"

Câu chuyện bát quái mới mẻ này vô cớ khiến cảm tình của Vương Kiệt Hi trong lòng các đội viên Vi Thảo tăng lên. Dù sao đến tận bây giờ, dù con đường có gập ghềnh nhấp nhô, hắn trước sau vẫn xé gió mà đi, dường như dù ngày mai trời có sập xuống hắn cũng gánh được trên đôi vai mình.

Vương Kiệt Hi ngồi trong phòng thi đấu, hoàn toàn bị ngăn cách với náo nhiệt bên ngoài.

Đối thủ kế tiếp đã spawn, Vương Kiệt Hi điều chỉnh tiết tấu. Đấu lôi đài một chấp năm chỉ là một giấc mộng tan nhanh, nhưng hắn cũng chẳng lo lắng gì lắm.

Có thể buông thả chừng nào hay chừng đấy. Những đối thủ còn lại giao cho đồng đội là được rồi.

Huống hồ xong lôi đài còn có đoàn đội. Lần này xếp thứ tự theo chiến thuật khống chế diện rộng của Dụ Văn Châu, Tôn Tường cận chiến chủ công, Chu Trạch Khải tay dài che chắn, Hoàng Thiếu Thiên tùy cơ ứng biến, Trương Tân Kiệt hỗ trợ trị liệu, Trương Giai Lạc làm người thứ sáu. Đội hình xa hoa chỉ xuất hiện trong Ngôi Sao Tụ Hội này sẽ sớm được ra mắt toàn thế giới.

Vương Kiệt Hi điều khiển Vương Bất Lưu Hành cưỡi chổi ép sát mặt đất tiến tới, bầu trời trong game rất trong xanh, hệt như ngày bọn họ khởi hành tới Zurich.

Bọn họ ngồi trong máy bay kiên cố đang gầm rú, bị gia tốc đè ép lên người, cánh máy bay bổ sương mù, thân vượt các tầng mây, ánh nắng thuần khiết xuyên qua cửa sổ, các đốm trắng cuộn mình ngay bên cạnh. Mà trên con đường gập ghềnh này, may mắn thay rồi họ cũng sẽ đến đích.

HẾT.
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook