Hoàn [Tinh Trần 2021][Vương Kiệt Hi] Fly me to the moon

Sakura Sen

Máy cày level
Thần Lĩnh
Bình luận
187
Số lượt thích
558
Location
Vi Thảo
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Thế Hệ Hoàng Kim, các papa độc thân
#1

Lời tác giả: Một bài viết cũ về Vương Kiệt Hi, lấy ra chúc tiểu Vương sinh nhật vui vẻ.
Độn Thổ:


Quitditch: Môn thể thao phù thủy sử dụng chổi bay và 5 quả bóng.


Muggle: cách phù thủy Anh quốc gọi người bình thường

Bột Floo

Bùa Lửa

Lời Nguyền Hủy Diệt:


Lời Nguyền Chậm Chạp:


Lời Nguyền Không Thể Tha Thứ: có 3 cái:
Avada Kedavra: (giết chóc)

Crucio (tra tấn)

Imperio (độc đoán - điều khiền người trúng nguyền như con rối)

Bằng Mã:

Animagus: người thực hiện bùa có thể tùy ý hóa thú.

Vương Kiệt Hi và chổi bát tự không hợp.

Khi những người bạn nhỏ khác đều cưỡi cây chổi nhỏ chậm rãi bay trong vườn hoa, hắn vẫn không thể làm cho chổi nhảy vào tay mình.

“Lên.” Vương Kiệt Hi nhìn chăm chăm cây chổi đồ chơi trơn tuột. Trong nháy mắt, dường như cái chổi cảm ứng được mệnh lệnh của chủ nhân, liều mạng đứng lên, nhưng mà nó giống như một người phải rời giường ngày đông, một tiếng trống, dũng khí tăng lên, hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, ba tiếng trống, dũng khí không còn.. Chổi cảm thấy mình không thể nhảy vào tay Vương Kiệt Hi ngay từ lần đầu có hơi mất mặt, bởi thế nó đánh mất niềm tin, như miếng thịt tẩm bột rán lăn một vòng trên mặt đất, sau đó lại bất động.

Ba ba phù thủy của Vương Kiệt Hi nói hắn đừng lo, dù sao đến 17 tuổi là có thể Độn Thổ rồi.

Bắt đầu từ ngày đó, đối với Vương Kiệt Hi, phương pháp di chuyển tối ưu nhất là Độn Thổ; chổi hay phương tiện khác đều không nằm trong phạm vi cân nhắc.

Vương Kiệt Hi trời sinh là phù thủy. Trường học phù thủy Trung Quốc không giống ở nước ngoài, không chia nhà nên cũng không có chuyện thi đua. Trường học phù thủy của chúng ta không có gì là không tốt, chỉ yêu thích thành lập các loại lớp nâng cao, lớp bổ túc vân vân và mây mây. Vương Kiệt Hi càng không cần phải nói, là học sinh đứng đầu môn biến hình, hắn vẫn luôn là học sinh trọng điểm của lớp nâng cao. Tất cả mọi người đều nói rằng Vương Kiệt Hi sau này chắc chắn sẽ làm việc ở Bộ Pháp Thuật.

Nhưng mà khi Vương Kiệt Hi mang sơ yếu lí lịch, giống như lời dự đoán bước vào Bộ Pháp Thuật, trên dưới Bộ đang vì một vấn đề mà đau đầu không thôi.

Chuyện gì?

Cải cách giáo dục ấy!

Bộ Giáo Dục nói, trường học của các người thật kì cục! Suốt ngày thi dạy thi học rồi bổ túc kiểm tra! Không hề cân nhắc đến sự phát triển toàn diện đức trí thể mỹ của học sinh gì hết! Đặc biệt là thể dục, các người có từng để học sinh học tiết thể dục hoàn chỉnh sao? Có làm cho học sinh hưởng thụ niềm vui sướng của bóng đá với Quidditch sao? Có biết World Cup năm nay Trung Quốc lại thua Iraq không!

“Xin hỏi, vì sao lại tính cả Quidditch?” Vương Kiệt Hi giơ tay đặt vấn đề.

“Nói tóm lại là tính. Cho nên trường phù thủy cũng phải cải cách giáo dục.”

Nhớ lại đời học sinh, khi mà các tiết học bay lần lượt bị chiếm dụng, Vương Kiệt Hi không biết nên vui mừng hay bi thương.

“Nhưng vì giữ mặt mũi, chúng ta quyết định đưa một người đến Bộ Thể Thao.”
“Hả?” Mắt to mắt nhỏ của Vương Kiệt Hi cùng biểu thị nghi ngờ.

“Đồng chí tiểu Vương, hồ sơ nhân sự để lại Bộ Pháp Thuật, ngày mai đến Bộ Thể Thao nhá.”

“. . . ”

“Đồng chí tiểu Vương, hãy làm vẻ vang giới phù thủy của chúng ta nha!”

Cứ như vậy, Vương Kiệt Hi đến Bộ Thể Thao.

Chuyện xưa nói đến đây, chúng ta phải bà tám chút về cuộc cãi cọ nho nhỏ giữa Bộ Pháp Thuật và Bộ Thể Thao.

Bộ Thể Thao bày tỏ: bọn tôi đội cái nồi đội tuyển bóng đá quốc gia Trung Quốc đã đủ đen lắm rồi! Giờ tuyệt đối không nhận Quidditch! Chết cũng không nhận!

Bộ Pháp Thuật nói, đây cũng là thể thao mà, Trung Quốc có tới trăm vạn phù thủy đang chơi Quidditch đó! Bộ Thể Thao mấy người sao có thể không quản?!


Bộ Thể Thao phê bình, đây là hạng mục có thể làm vẻ vang đất nước sao? Không phải, nên bọn tôi không tiếp. Hơn nữa thành phố chủ nhà đứng ra tổ chức thi đấu Quidditch toàn là Bộ Pháp Thuật lựa chọn, các người có năng lực xuất chúng như thế, muốn bọn tôi tham gia cái gì nữa???


Bộ Pháp Thuật giải thích, vậy sao ông không nói đây là nồi của Bộ Ngoại Giao chụp cho bọn này?


Bộ Thể Thao gật đầu liên tục, thế chúng ta đi tìm lão đại ca Ngoại Giao. Cho nên, Quidditch vẫn nên giao cho mấy người phụ trách đi.

Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật bị miệng pháo nã cho đầu óc tê dại, thật sự không hiểu được, vì sao Bộ Giáo Dục có thể quản lí trường Pháp Thuật mà Bộ Thể Thao lại có thể mặc kệ Quidditch. Hắn cảm thấy Muggle có thể là giống loài đáng sợ nhất quả đất, vậy nên lúc trở lại phải đặc biệt yêu cầu trường Pháp Thuật tăng mạnh học tập và nghiên cứu ngôn ngữ Muggle.

Tóm lại, chuyện này cũng không liên quan. Mấu chốt ở chỗ, đồng chí phù thủy tiểu Vương ở Bộ Thể Thao sống không yên ổn tí nào.

Tiểu Vương có khả năng ở đâu? Bộ trưởng Bộ Thể Thao tỉ mỉ ngắm nghía Vương Kiệt Hi. Ông đang tự hỏi, thì thư kí gọi điện đến: Chủ tịch Phùng của Liên minh Vinh Quang yêu cầu trợ giúp.

“Lại nói… Cái trò này hình như có cái cưỡi chổi bay nhỉ?”

Thư kí sửng sốt, nói đúng rồi, ngài hỏi cái này làm chi?

Bộ trưởng Bộ Thể Thao vỗ bàn chỉ Vương Kiệt Hi:

“Tôi biết cậu nên làm gì! Cậu nên đi đánh Vinh Quang!”

Chính vì thế, vào mùa xuân năm 17 tuổi, Vương Kiệt Hi, tốt nghiệp học viện phù thủy Trung Quốc vĩ đại, gia nhập chiến đội Vi Thảo.

“Em không thể giao tiếp với Vương Kiệt Hi!” Phương Sĩ Khiêm vọt thẳng vào phòng ngủ của Lâm Kiệt.

“Lại làm sao rồi?” Lâm Kiệt lời nói thâm thúy, rót cho Phương Sĩ Khiêm chén nước.

“Phắc nó, cậu ta hỏi tại sao ma đạo học giả phải cưỡi chổi!!! Anh bảo em phải nói chuyện với cậu ta như thế nào?”

“Em cứ nói là thiết lập của trò chơi thôi.”

“Chuyện đơn giản thế thì tại sao em cần nói cho cậu ta!?” Phương Sĩ Khiêm trợn mắt, cực kì khó ở.

Lâm Kiệt đang muốn khuyên vài câu, chợt thấy có người đứng ở cửa, là nhân vật chính của câu chuyện: Vương Kiệt Hi. Cũng không biết hắn đã đứng kia bao lâu, nghe được nhiều hay ít, dù sao biểu cảm rất bình tĩnh, không hề đổ vỡ giống Phương Sĩ Khiêm.

Vương Kiệt Hi còn rất lễ phép gõ cửa rồi mới đi vào. Hắn không nhìn Phương Sĩ Khiêm, Phương Sĩ Khiêm cũng quay mặt đi. Lâm Kiệt tự nhủ, phải bình tĩnh.

“Tiểu Vương làm sao vậy? Có việc?” Lâm Kiệt cực kì kiên nhẫn hỏi han.

Vương Kiệt Hi chau mày, thành thật hỏi: “Lâm đội, em có vấn đề không rõ.”

“Nói thử xem?”

“Vì sao ma đạo học giả phải dùng chổi?”

Lời vừa rời miệng, Phương Sĩ Khiêm lập tức đảo mắt, trưng ra vẻ mặt xem thường, kiểu “anh xem đi em đã nói mà”.

Lâm Kiệt là một trong số ít người biết thân phận thật của Vương Kiệt Hi, không khỏi cảm thấy vừa xấu hổ lại vừa buồn cười, cố nén cười hỏi:

“Vậy em cảm thấy ma đạo học giả nên dùng cái gì để di chuyển?

“Độn Thổ” Vương Kiệt Hi nói với giọng đương nhiên, “Như vậy vừa nhanh vừa có hiệu suất hơn.”

“Em không nghe nổi nữa, đội trưởng anh mau tẩy não cho cậu ta!” Phương Sĩ Khiêm biết được thân phận Vương Kiệt Hi, rốt cuộc không thể chịu được vị phù thủy quái dị này, chạy nhanh như gió ra khỏi phòng Lâm Kiệt.

Vương Kiệt Hi vẫn không kiêu ngạo không siểm nịnh đứng đó, hoàn toàn là bộ dáng không bị ảnh hưởng. Lâm Kiệt lặng lẽ cảm thấy rằng Phương Sĩ Khiêm nổi giận nhất là vì điểm này…

“Tiểu Vương nè, đây là thiết lập, không cần quá để ý.”

“Không, chủ yếu em…” Sắc mặt Vương Kiệt Hi có chút là lạ, “Em không giỏi cưỡi chổi.”

“Hả?” Dù là Lâm Kiệt, cũng không khỏi cảm giác thấy có chút sai sai. Suy nghĩ của cậu Vương Kiệt Hi này kì lạ ghê…

Lâm Kiệt nói, tiểu Vương à, đây là chơi game, em có thể cưỡi chổi hay không thì cũng không liên quan. Em xem có rất nhiều người chơi không phải phù thủy, nhưng họ cũng chơi ma đạo mà.

“Bọn họ thật sự không phải phù thủy?”

“Em xem anh có giống phù thủy không…?”

“…… Không giống lắm.”

“Thế nên, chơi game không liên quan đến kinh nghiệm thực chiến của em. Hơn nữa anh đoán em có thể là người duy nhất có kinh nghiệm thực chiến của ma đạo…”

Nhưng đối với phù thủy Vương Kiệt Hi mà nói, thế giới Muggle thật sự xa lạ. Chỉ là cái máy tính thôi cũng khiến hắn hoang mang thật lâu.

Nhớ rõ lần đầu tiên ở phòng huấn luyện Vi Thảo tiếp xúc với ma đạo học giả, trải nghiệm trò chơi quá thật làm cho Vương Kiệt Hi rút đũa phép ra theo bản năng. Ánh sáng xanh biếc bắn thẳng đến máy tính, máy móc yếu ớt căn bản không thể chịu nổi một đòn, tức khắc hóa thành tro bụi.

“Ồ, sau này phòng huấn luyện cấm mang đũa phép nhé?” Lâm Kiệt mỉm cười lui từng bước về sau.

Vương Kiệt Hi tự mình nghiên cứu thật lâu, cuối cùng xác nhận ma đạo học giả là nghề nghiệp giống với phù thủy nhất.

Ví dụ như Tu Lỗ Lỗ là Thần Hộ Mệnh, Bình Thủy Tinh Dung Nham tương đương với Bùa Lửa, Sao Xạ Tuyến và Sao Khúc Xạ thì na ná Lời Nguyền Hủy Diệt, mà Phấn Xua Tan thì cùng công dụng với Lời Nguyền Chậm Chạp. Về phần cái Xiềng Xích Chớp Giật kia, Vương Kiệt Hi hiểu nó thành Lời Nguyền Không Thể Tha Thứ.

Thế nên, điểm quan trọng là, Chổi Lốc Xoáy là cái quỷ gì?
“Cái này, em tưởng tượng thử xem.” Lâm Kiệt vắt hết óc không nghĩ ra lời giải thích hợp lí.

Phương Sĩ Khiêm ở bên cạnh bắt đầu khịa: Chú em không phải phù thủy sao? Không cưỡi chổi thì làm phù thủy làm giề?

Vương Kiệt Hi đáp: “Không phải tất cả phù thủy đều dùng chổi làm phương tiện di chuyển. Hầu hết mọi người càng thích Độn Thổ hoặc dùng Bột Floo, tất nhiên là trừ khi anh không thể qua bài sát hạch Độn Thổ.”

Phương Sĩ Khiêm rõ ràng không phải phù thủy, cũng không hiểu Độn Thổ là cái quái gì, nhưng trực giác mách bảo hắn rằng Vương Kiệt Hi đang cười nhạo mình. Hắn cảm thấy cực kì khó chịu, tên hậu bối này thật sự làm người ghét.

Phương Sĩ Khiêm nói: “Cái khác anh không biết, nhưng anh biết thực tế sẽ cho chúng ta đáp án chính xác. Nếu cậu đã vào Vi Thảo, vậy bản thân cậu phải nỗ lực đi.”

Vương Kiệt Hi không muốn phản ứng địch ý không lí do của Phương Sĩ Khiêm đối với mình, tuy vậy, dù thế nào đi nữa, hắn đồng tình câu thực tế sẽ cho đáp án chính xác này. Nếu khúc mắc của hắn nằm ở việc bay thì hắn phải đối diện khó khăn, vượt qua khó khăn, vượt qua điểm quyết định này.

Sau khi quay về kí túc xá, Vương Kiệt Hi để con cú mèo đi đưa thư cho chủ cửa hàng, đặt một cây chổi Tia Chớp bản mới nhất. Cao cấp hóa lên thì có thể nói đó là Maserati trong đám chổi.

Qua một tuần, cây Tia Chớp được giao đến. Lâm Kiệt, Phương Sĩ Khiêm, Vương Kiệt Hi cùng nhau xé bao bì cái chổi, nó trông giống như lời đồn: làm bằng gỗ tần bì, thân chổi có đường cong trơn tru, đuôi chổi là các cành cây xếp gọn gàng được dây kim tuyến buộc chặt với nhau.

Phương Sĩ Khiêm bày tỏ hắn lớn như vậy rồi cũng chưa từng thấy cái chổi nào xấu thế này. “Cậu phải học cho tốt đó, chứ để ở câu lạc bộ thì mọi người cũng không thèm lấy nó quét rác đâu.”

Vương Kiệt Hi lặng lẽ quăng ánh mắt xem thường.

Vi Thảo, nhà giàu, câu lạc bộ ở khu trung tâm thủ đô mà có nguyên cái sân lớn. Đám trạch nam bình thường không thích ra đây đi dạo, nên thành ra tiện cho Vương Kiệt Hi dùng làm sân luyện tập. Cộng thêm sương mù dày đặc, cho dù cậu bay loạn trong thành phố thì dân Muggle cũng không nhìn thấy.

Vương Kiệt Hi hít sâu một hơi, nói với cây chổi Tia Chớp đang lẳng lặng nằm trên đất: “Lên.”

Tia Chớp không hổ là loại chổi ưu tú nhất thế giới, dáng chổi thoăn thoắt không hề dây dưa mà kích động vọt vào trong tay Vương Kiệt Hi. Thân gỗ chạm vào lòng bàn tay, cảm giác có chút nóng, giống như đang thúc giục chủ nhân mau chóng bay lên trời.

Vương Kiệt Hi chân dài bước qua, ngồi lên trên cái chổi.

Lâm Kiệt đột nhiên cảm thấy hơi nhục.

Vương Kiệt Hi hướng hai người gật nhẹ đầu, sau đó hít một hơi. Cậu ngẩng đầu nhìn trời, mưa bụi lất phất, không biết quang cảnh phía trên lớp sương mù kia là cái gì. Vương Kiệt Hi hơi trùng gối, dùng sức đạp, cất cánh ---

Tia Chớp phóng vụt đi, chỉ là không có hướng lên trên, mà là về phía trước . . .

Phương Sĩ Khiêm nhìn thấy Vương Kiệt Hi đụng vào cây đã sắp cười điên rồi. Vương Kiệt Hi đứng lên, nhặt lá cây mắc trên tóc, vỗ vỗ quần, giống như chuyện gì cũng chưa xảy ra.

“Em sẽ luyện tập thêm.” Vương Kiệt Hi bình tĩnh nói.

“Em cứ từ từ luyện.” Lâm Kiệt gật đầu, mạnh mẽ lôi Phương Sĩ Khiêm đi.

Thiếu niên Vương Kiệt Hi chìm trong u buồn.

Vì sao mình lại không thể cưỡi chổi?

“Anh nói chú nhá, cái này giống như chuyện có người không biết đi xe đạp, thuộc loại người tiểu não không phát triển.” Phương Sĩ Khiêm nói đến hợp tình hợp lý.

“Tiểu não? Xe đạp?” Vương Kiệt Hi không tin.

Kết quả cậu dùng một giờ học đã có thể đi xe đạp. Phương Sĩ Khiêm cạn lời nhìn cậu buông hai tay, vô cùng bình tĩnh ở trong sân đạp qua đạp lại trên xe của Phương Sĩ Khiêm . . . Cái xe đạp địa hình mà hắn dùng để làm màu . . .

Nhưng dù cho Vương Kiệt Hi đã biết đi xe đạp đi chăng nữa thì cậu vẫn chưa cưỡi được chổi bay. Phạm vi hoạt động của Tia Chớp gần như là cực hạn với mặt ngang mà không phải chiều dọc, mỗi lần hơi dùng chút lực, sẽ giống y như viên đạn phi về phía trước. Có một thời gian Vương Kiệt Hi bắt đầu lo lắng liệu cậu có nên đổi chức nghiệp đi chơi thiện xạ.

Nhưng không thể. Cậu là đại diện của phù thủy, không thể lùi bước lúc này. Vì để cho các hậu bối có một lối thoát hoàn toàn mới, Vương Kiệt Hi phải học cưỡi chổi.

Vương Kiệt Hi đặt mua rất nhiều sách, thời gian đó cú mèo bay tới Vi Thảo đặc biệt nhiều, suýt nữa thì bị các bộ ngành liên quan chú ý tới. Vì để giảm bớt áp lực, Lâm Kiệt bắt đầu dạy Vương Kiệt Hi mua hàng qua mạng. Không thể không nói, hiệu suất của công ty chuyển phát nhanh cao hơn cú mèo nhiều, từ nay về sau sẽ không bao giờ có mấy con cú mèo ngu ngốc đập vào cửa sổ thủy tinh của Vi Thảo nữa.

Vương Kiệt Hi nghiên cứu một đống sách xong thì lần nữa tiến hành thí nghiệm bay, lần này Phương Sĩ Khiêm tìm ra một cái mũ bảo hiểm. Vương Kiệt Hi đội mũ bảo hiểm Phương Sĩ Khiêm cho, đeo găng tay Lâm Kiệt đưa, trong đầu nhẩm lại lí thuyết, hai chân dùng sức, bay lên trời.

Mới đầu Tia Chớp vẫn cứ nhớ mong bay về phía trước, nhưng ở một giây trước khi nó đâm vào cây, Vương Kiệt Hi dùng sức nâng cán chổi lên, sức giật to lớn làm cho cả người cả chổi lướt theo thân cây vút lên tận trời. Tuy rằng bị cành lá đánh vào mặt, nhưng Vương Kiệt Hi đã phá tan lời nguyền, bay thẳng lên trời.

Phương Sĩ Khiêm với Lâm Kiệt ở dưới đất ngẩng đầu nhìn, bọn họ thấy Vương Kiệt Hi càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng nhỏ . . .

“Đội trưởng, anh nói xem tại sao cậu ta không dừng lại?”

“Cậu ấy bay rất cao . . .” Lâm Kiệt cạn lời.

“Anh nói có phải cậu ta không bay ngang được không?”

“Sao có thể chứ, ngay từ đầu cậu ta đã bay ngang mà?”

Lâm Kiệt vừa dứt lời, liền nhìn thấy Vương Kiệt Hi đầu hướng phía dưới, như tên lửa từ trên trời giáng xuống, theo một đường parabol hoàn mỹ. May mà Vương Kiệt Hi nhanh trí, cách mặt đất hơn 1 mét thì trực tiếp nhảy khỏi chổi, lúc này mới thoát khỏi số phận cùng cây Tia Chớp đâm vào tường gạch.

“Tôi cảm thấy rằng. . .” Phương Sĩ Khiêm hiếm thấy chân thành khuyên Vương Kiệt Hi, “Ngài đây vẫn nên luyện chơi thiện xạ đi.”

Chẳng lẽ mình thật sự không biết bay? Vương Kiệt Hi ngồi trên nóc nhà suy nghĩ nhân sinh. Con cú mèo của cậu bay lòng vòng nửa ngày rốt cục thu cánh đáp xuống bên cạnh. Vương Kiệt Hi mò mãi trong túi mà không móc ra được cái gì có thể cho nó ăn, cú mèo không vui nhẹ nhàng mổ ngón tay cậu. Vương Kiệt Hi một bên cho nó mổ, một bên ngắm cánh của nó, bỗng dưng có linh cảm.

“Không bằng đi trải nghiệm bay bình thường trước một chút?”

Vào thời điểm Vương Kiệt Hi nói như vậy, Lâm Kiệt và Phương Sĩ Khiêm đều cho rằng cậu muốn đi máy bay. A, có thể chứ, lần sau thi đấu ở thành phố S, cậu theo bọn này đi máy bay chứ sao.

“Máy bay?” Vương Kiệt Hi nhíu mày.

“Không thì là gì?”

“Bằng Mã”


Phương Sĩ Khiêm cảm thấy mười mục sư cũng không cứu nổi chính hắn.

Dịch vụ cho thuê Bằng Mã ở thành phố B cực kì ít. Bởi vì loài động vật này quá to, lại còn dữ, ở đô thị có mật độ dân số quá lớn như thành phố B này không dễ dàng giấu đi. Vương Kiệt Hi tìm nửa ngày mới tìm được một nhà ở cạnh núi, 1 lần thuê 20 phút, 400 tệ, còn cần yêu cầu là con Bằng Mãn phải thích mình.

Cái này rất khó, bởi vì Vương Kiệt Hi từ trước đến nay cùng động vật có khoảng cách. Từ bé hắn đã thích mèo, nhưng đám mèo nhìn thấy hắn liền chạy, kể cả y thi được giấy chứng nhận tư cách Animagus biến thành mèo, xen lẫn trong bụi cỏ đều không có mèo đến chơi cùng. Vương Kiệt Hi cảm thấy chuyện này so với không biết bay càng làm hắn phiền muộn hơn.

Tài xế Phương Sĩ Khiêm đưa hắn lên núi bày tỏ, dẹp đi, quái vật chú em nói cũng không phải mèo con, biết đâu mấy con quái điểu hung dữ thích loại như chú.

Vương Kiệt Hi đã lười đi sửa cho hắn rằng Bằng Mã không phải quái vật.

Điểm cho thuê ở trên đỉnh núi là dùng phép thuật khoanh vùng một bãi săn, ở trong mắt tên Muggle Phương Sĩ Khiêm thì nơi này chính là một mảnh hoang vu, chỉ có mấy tấm bảng hiệu nát lung lay treo ở trên cành cây khô quắt.

Theo lý thì Vương Kiệt Hi không nên mang Phương Sĩ Khiêm đi vào. Nhưng người đều tới rồi, còn trưng ra vẻ cực kì tò mò, coi như Vương Kiệt Hi hiếm khi có tâm phớt lờ thì cũng không thể che giấu.

“Có muốn đi vào không?” Vương Kiệt Hi hỏi.

Phương Sĩ Khiêm lập tức từ chối, khinh bỉ nói: “Ai muốn vào xem quái thú chứ.”

Vương Kiệt Hi cảm thấy người này quanh co lòng vòng thật sự không thể hiểu được.

“Có đi hay không?”

“Không đi!”

“Vậy phiền anh ở chỗ này đợi một lúc. . .” Vương Kiệt Hi chuẩn bị bước đi, đột nhiên bị Phương Sĩ Khiêm kéo lấy, còn dùng lực rất lớn, làm cho y lảo đảo.

“Này, vì sao tôi đứng đây không nhìn thấy gì cả?” Phương Sĩ Khiêm nghi hoặc.

“Bởi vì có Bùa Chống Muggle.”

“Móa! Kì thị chủng tộc!”

Vương Kiệt Hi nghiêng đầu.

“Vậy chú em chụp cho tôi tấm hình.” Phương Sĩ Khiêm móc cái máy ảnh đã chuẩn bị từ trước ra.

“Có phải anh muốn nhìn Bằng Mã không?”

“Có. . .”

“Vậy anh cùng tôi đi vào đi.”

“Chỗ này không phải có cái Bùa Chống Muggle gì gì đó sao?”

“Giải bùa cho anh trước, xong việc lại xóa trí nhớ của anh là được.” Vương Kiệt Hi nói như không có gì.

“Trời đất ác thế. . .”

“Có xem không?”

“Xem!” Phương Sĩ Khiêm trả lời ngay lập tức.

Thế là Vương Kiệt Hi rút đũa phép ra, nhấp một cái ở trên trán hắn, Phương Sĩ Khiêm liền có biểu cảm kinh ngạc như mở ra cánh cửa của thế giới mới.

Vương Kiệt Hi lặng lẽ lùi về sau, để hắn nhìn các sinh vật thần kì đang dạo bước trên đồng cỏ.

Mặc kệ Phương Sĩ Khiêm, Vương Kiệt Hi trực tiếp đi đến chỗ hàng rào Bằng Mã. Ông chủ nói hôm nay chỉ có một khách là hắn, tùy ý chọn đi. Quy tắc cũ, cúi đầu, đối mặt, đừng rời mắt, cho đến khi bọn chúng cúi đầu với mình.

Vương Kiệt Hi đứng vững trước hàng rào, trước mặt là một đám quái điểu cường tráng. Chúng hết sức chăm chú đào đất, không hề ngẩng đầu dù chỉ một chút. Vương Kiệt Hi cúi đầu, nhưng vẫn không có con Bằng Mã nào để ý cậu.

Nhìn xem, nó cũng không nhìn người, người làm sao cùng nó đối mắt?

Vương Kiệt Hi có hơi buồn bực, chẳng lẽ mình thực sự vô duyên với bay sao?

“Trời ạ, quái vật này thật lớn.” Phương Sĩ Khiêm chẳng biết đi tới từ lúc nào, lớn tiếng nói.

Vương Kiệt Hi cùng ông chủ đồng thời cau mày, phải biết Bằng Mã là sinh vật cực kì kiêu ngạo, bọn chúng ghét nhất người nhục mạ bọn chúng, lỡ như chúng nổi giận tấn công, Phương Sĩ Khiêm khó mà thoát nổi.

Quả nhiên, đám Bằng Mã vừa nãy còn quăng bơ giờ tất cả đều hừng hực ý chí chiến đấu ngóc đầu lên, mắt lom lom nhìn về phía Phương Sĩ Khiêm.

Vương Kiệt Hi lặng lẽ đứng chắn trước người Phương Sĩ Khiêm, nắm chặt đũa phép trong túi.

“Nhìn cái gì!” Phương Sĩ Khiêm, cao 1m83, đàn ông phương Bắc đích thực, rắn rỏi kiên cường không sợ trời không sợ đất, trừng lại.

Qua ba mươi giây đối mặt, có một con Bằng mã lại cúi đầu xuống, cúi người chào.

“Kì ghê. . .” Ông chủ lẩm bẩm.

Con Bằng Mã này hình như rất thích Phương Sĩ Khiêm, không chỉ để hắn cưỡi, còn để Vương Kiệt Hi ngồi cùng. Trước khi bay Phương Sĩ Khiêm vẫn còn đang hỏi ông chủ con chim này thật sự có thể chở được 2 thằng đàn ông?

“Chở được chứ, thêm tôi vào cũng không có vấn đề gì.” Ông chủ cực lực thổi phồng. Hai người, 800 tệ, quá lời.

Lúc đầu ngồi trên lưng Bằng Mã hai người còn cảm thấy hưng phấn, nhưng sự lung lay trong nháy mắt lúc con quái điểu đứng lên làm cho người ta sợ hãi. Kể cả Vương Kiệt Hi cũng có chút trắng mặt. Ông chủ lòng dạ hiểm độc còn giống như người không có chuyện gì vui tươi hớn hở mà nhìn hai người họ, cười nói: “Nắm chặt nha, đi nào ---"

Bằng Mã nghe lời mở rộng cánh, Vương Kiệt Hi cùng Phương Sĩ Khiêm cảm giác được cơ thể theo quán tính nghiêng về phía sau, không thể không nắm lấy lông thú, đề phòng bản thân trượt xuống. Sau vài bước chạy lấy đà ngắn ngủi, chân sau của mãnh thú dùng sức đạp một cái, nhảy lên bay vào không trung.

Bằng Mã một đường lên cao, từ góc độ của Vương Kiệt Hi chỉ có thể nhìn thấy cánh chim đang đập nhanh cùng ánh nắng lấp ló. Khi họ đạt đến độ cao thích hợp, quái điểu bỗng ngừng tăng tốc, giương cánh, thỏa thích lướt đi.

Giờ phút này, Vương Kiệt Hi rốt cục cảm nhận được làn gió lạnh giữa không trung, cùng với sắc xanh thẳm trong vắt của bầu trời.


Dãy núi dưới chân thu nhỏ lại, phong cảnh vốn dĩ rất rõ ràng dần dần đơn giản giống như bản đồ vệ tinh, không khí thổi trực tiếp vào đầu gối, mang đến cảm giác hơi lạnh lẽo.

"Đậu má." Phương Sĩ Khiêm ngồi phía trước Vương Kiệt Hi quen đường văng tục.

Có lẽ do lâu rồi không bay nên có chút phấn khích, con Bằng Mã này muốn khoe khoang tài năng của mình, ở giữa không trung làm ra đủ loại động tác có độ khó cao, khi thì lao xuống khi thì phi lên, dọa hai người không dám nhìn loạn bốn phía, chỉ có thể tập trung tinh thần tóm lấy lông vũ để không bị rơi xuống.

Đến khi chuyến bay kết thúc, Bằng Mã vừa bốn chân chạm đất, Phương Sĩ Khiêm gần như lập tức ngã lăn xuống. Vương Kiệt Hi tốt hơn một chút, còn có thể vịn cổ con quái điểu đứng thẳng. Nhưng cũng đến đây thôi, trả tiền liền chạy biến, không hề muốn nghe ông chủ lải nhải thêm câu nào.

Thừa dịp Phương Sĩ Khiêm còn bị choáng, Vương Kiệt Hi cho hắn một cái Bùa Tẩy Não. Chờ tới khi Phương Sĩ Khiêm tỉnh lại, đồng hồ đã chỉ 4 giờ, hơn 1 tiếng đồng hồ tựa như tan biến vào hư không.

"Chú em có làm gì anh không thế?"

Phương Sĩ Khiêm cảnh giác liếc Vương Kiệt Hi.

Vương Kiệt Hi lười biếng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Phương Sĩ Khiêm một tay sờ đầu một tay khởi động xe, hắn cảm thấy lần này Vương Kiệt Hi chắc chắn có vấn đề!

Bay thử cũng bay rồi, nếu như Vương Kiệt Hi còn muốn cảm thụ cảm giác bay lượn, vậy hắn nhất định phải học được cưỡi chổi.

Không thành công thì thành người! Vương Kiệt Hi đưa tối hậu thư cho bản thân, nếu như lại không thể bay, hắn sẽ phải rời Vi Thảo tìm công việc khác.

"A, không được, chú chuẩn bị làm gì?" Phương Sĩ Khiêm nhai khoai tây chiên rồm rộp.

Vương Kiệt Hi cũng bóc một túi, cũng ăn rồm rộp, hắn nói, đi làm Thần Sáng.

"Thần Sáng là cái gì?"

"Là cảnh sát."


"Cảnh sát nhân dân?"

"Giống đội trinh sát hình sự."


"Ha ha, chú học tiếng Muggle thì rất nhanh ha, giờ nhiều chuyện như vậy rồi." Phương Sĩ Khiêm hết sức bất mãn.

Hiện tại Vương Kiệt Hi không chỉ có nói tiếng Muggle rất mượt, cậu còn biết hành vi này của Phương Sĩ Khiêm gọi là the one, mặc dù cậu không rõ vì cái gì mình là đối tượng the one của hắn.

Chú thích the one: thái độ/lối hành xử con trời/cái rốn vũ trụ
Tóm lại vào một ngày thời tiết tốt, trời trong gió nhẹ nắng vàng, Vương Kiệt Hi, Phương Sĩ Khiêm và Lâm Kiệt chạy lên sân thượng Vi Thảo. Ở đây, Vương Kiệt Hi sẽ thực hiện thí nghiệm bay lần cuối cùng với vũ trang đầy đủ, mặc áo choàng đội mũ, trong tay cầm cây chổi Tia Chớp bị nắng chiếu đến phát sáng, uy phong lẫm liệt đứng dưới trời xanh, nom dáng trăm phần trăm chuunibyou.

Lâm Kiệt cực kì mệt mỏi, khuyên hắn vẫn nên cất cánh từ mặt đất đi, chứ lỡ đâu té từ nóc nhà xuống thì nguy. Nhưng Vương Kiệt Hi kiên quyết không đồng ý, cho rằng không thể để lại đường lui cho mình. Chỉ được đi lên không cho rơi xuống.

Thế là vào buổi chiều hai giờ, Lâm Kiệt mờ mịt nhìn phù thủy Vương Kiệt Hi đi đến mép sân thượng. Vương Kiệt hi hơi nghiêng đầu, nhỏ giọng nói: "Em đi đây."

Nắng đúng lúc chiếu vào cái khóa bạc của áo choàng, lóe lên thứ ánh sáng làm người ta choáng váng, thời khắc này người bình thường Lâm Kiệt giống như tận mắt thấy được dấu vết của phép thuật.

Vương Kiệt Hi cầm lấy chổi từ trên lầu nhảy xuống, áp suất không khí giống như tấm đệm lông vũ phất vào mặt. Trong lúc rơi xuống cậu mở to mắt, mắt trái nhìn ngắm thế giới Muggle rộn ràng vội vã, mắt phải trông thấy sinh vật ma pháp ẩn núp ở giữa các vách tường, kì lạ, như phép màu. Vương Kiệt Hi mỉm cười, một tay cầm cán Tia Chớp đang lơ lửng giữa không trung, kéo cơ thể lên, theo hành động mà xoay người ngồi lên trên chổi.

Giờ phút này, cây Tia Chớp chân chính được cởi bỏ gông xiềng, hóa thân thành mũi tên của Hermes, thần tốc bay đi.

Chú thích Mũi tên của Hermes: Hermes không dùng cung, nên editor nghi là tác giã nhầm lẫn giữa “mũi tên Apollo” và “đôi giày có cánh của Hermes”. Nhưng cả hai đều bay rất nhanh.
Lực cản không khí làm cho Tia Chớp rất nhanh đạt đến độ cao cực hạn, sắp sửa rơi xuống.

"Mình nhất định phải bay." Vương Kiệt Hi tàn nhẫn nghĩ vậy.

Hắn hoàn toàn kiểm soát cây chổi, không cho nó có cơ hội bay đi. Cây Tia Chớp giống như con chim ưng bị bóp chặt yết hầu, khẩn cấp bay xuống, hai đầu gối của Vương Kiệt Hi kẹp chặt cán gỗ, từ từ thả ra hai tay đang nắm chặt chổi.

Trong chớp mắt, cây Tia Chớp giống như có đôi cánh duỗi ra, bay nhảy hai lần, dừng ở giữa không trung. Vương Kiệt Hi lại đưa tay nắm chặt cán chổi, lần này nó giống như đã bị thuần phục, thuận theo cụp đầu, cho Vương Kiệt Hi tùy ý chỉnh hướng.

"Bay." Vương Kiệt Hi ra lệnh khi đang ở năm trăm mét trên không.

Cây Tia Chớp bay lượn êm ru, Vương Kiệt Hi híp mắt lang thang trên bầu trời Vi Thảo, thành công học được cách bay.

"Vi Thảo của chúng ta có năng lực nha!" Trong phòng làm việc, ông chủ Vi Thảo quan sát từ đầu đến cuối nghĩ như thế.
 
Last edited:

Sakura Sen

Máy cày level
Thần Lĩnh
Bình luận
187
Số lượt thích
558
Location
Vi Thảo
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Thế Hệ Hoàng Kim, các papa độc thân
#2
Thật lâu sau đó, sau khi ông chủ đầu tiên của Vi Thảo từ chức, sau khi Phương Sĩ Khiêm giải nghệ, trong liên minh cũng không còn người biết thân phận thật của Vương Kiệt Hi.

Có lẽ lần đó là bộ trưởng lừa hắn, dù sao sau đó Bộ Pháp Thuật cũng không có đầu tư phát triển mạnh văn hóa Vinh Quang, đã nhiều năm trôi qua, học sinh tốt nghiệp bị lừa đi chiến đội chuyên nghiệp chơi game hình như chỉ có mình hắn.

Mà phù thủy Vương Kiệt Hi sống trong thế giới Muggle dần thay đổi thói quen sinh hoạt. Hắn học được cách lái xe và đi máy bay, đam mê mua sắm đồ điện gia dụng, cuối cùng ở trong cuộc sống dầu muối tương dấm đem bỏ xó đũa phép thân gỗ đàn hương lõi gân tim kì lân của mình, mà cây chổi Tia Chớp là đồng bạn tốt năm đó cũng vô tình bị bỏ quên trong phòng chứa đồ của câu lạc bộ.

Khi hắn vì cùng đội viên đi khu mua sắm thời trang mua đồ mà mắc kẹt trong dòng xe cộ không thể nhúc nhích, Vương Kiệt Hi cũng chỉ kiên nhẫn đọc quảng cáo dán trên xe tải, tâm trạng bình tĩnh, không có muốn Độn Thổ.

"Trời ạ, thứ bảy rồi mà sao vẫn đông thế không biết." Viên Bách Thanh ngồi ghế sau to giọng phàn nàn. Còn Lưu Tiểu Biệt thì rất vui vẻ, nhân cơ hội ôm điện thoại tập trung chơi game. Cao Anh Kiệt ngồi ghế phụ thì luôn căng thẳng, Vương Kiệt Hi không hiểu vì sao nữa.

"Nếu mình biết bay thì tốt rồi." Viên Bách Thanh u ám nói.

Cuối cùng Lưu Tiểu Biệt cũng tháo tai nghe xuống, cười mỉa: "Chẳng phải mày là sứ giả thủ hộ sao? Bay một cái tao xem nào."

"Mày là heo sao Lưu Tiểu Biệt? Sao mày không luyện Bát Cực kiếm tao xem thử coi?"

Chú thích kiếm Bát Cực: Bát Cực là tên một bộ võ thuật của Trung Hoa xuất hiện vào thời nhà Thanh. Nhưng vì baidu cũng ghi nó là bạch tuộc nên editor đang nhớ đến con bạch tuộc trong One Piece cũng dùng tám cái kiếm -> Bát kiếm phái

"Tao luyện kiếm là chuyện vài phút nhá, mày bay được mới khó kìa."

"Được thôi, tao đi báo cáo, mày trào phúng đội trưởng."

"Móa mày, tao trào phúng đội trưởng chỗ nào."

"Mày quên ma đạo học giả của đội trưởng biết bay hả? Mày nói thế không phải là đang giễu cợt đội trưởng không biết bay sao?"

"Mày còn dám xảo biện?"

"Mày có dám đối mặt trả lời?"

"Con bà mày nữa, đến PK."

"Đến thì đến, báo tên game đi, xem tao ngược mày thế nào."

"Mày chờ, tao tìm xem."

Vương Kiệt Hi lạnh mặt chăm chú nhìn dòng xe phía trước đang kẹt cứng không nhúc nhích nổi, nghĩ thầm, mình thật sự biết bay.

Bốn người đến khu mua sắm thời trang, bắt đầu nhìn đông nhìn tây. Bọn họ chủ yếu đến mua mấy món trang sức để đối phó kì All-Stars sắp tới.

Chủ đề của Ngôi Sao Tụ Hội năm nay là trò chuyện cùng nhân vật. Không biết là tên xúi quẩy nào nghĩ ra, để mọi người phải hóa trang thành tài khoản của mình. Tuyển thủ hệ Súng và hệ Vật Lộn trang phục khá bình thường nên cảm xúc còn ổn định, tuyển thủ hệ Kiếm cũng bày tỏ mình có thể miễn cưỡng cố gắng. Chỉ khổ hệ Ám Dạ với hệ Pháp Sư, mớ trang phục cực kì ngông cuồng phô trương ra vẻ ta đây. Còn có vài tuyển thủ chơi acc nhân yêu thậm chí từ bỏ trị liệu, dự định giải nghệ sớm. Mọi người đều cảm thấy đây có thể là đêm xấu hổ nhất trong nghiệp đánh giải, thậm chí là cả cuộc đời mình.

"Tui không bị ngu ngốc." Mọi người ở trong group chat chuyên nghiệp kêu khóc.

"Không ngu ngốc thì cái áo giáp ánh tím kia của ông để làm gì?"

"Anh em cứu mạng, lúc nãy câu lạc bộ để tui đi thử đồ, tui không kéo quần lên được."

"Đậu móa, bộ đồ này thật sự phanh ngực à!"

. . .

Dạo gần đây cứ mở điện thoại ra là có thể thấy được một đống tin nhắn vừa hài vừa bi, vừa xấu hổ vừa khoái trá. Nhưng dù thế nào, Vương Kiệt Hi vẫn sừng sững không lay chuyển, bộ dạng không hề hứng thú với cái hoạt động này.

Hôm nay bọn họ năn nỉ đội trưởng lái xe chở họ đến khu mua sắm thời trang, ba bạn đội viên nhỏ cũng ôm tâm tư cho đội trưởng thử đồ. Bây giờ sau nửa ngày tìm kiếm, ba người bắt đầu dò hỏi Vương Kiệt Hi đã thử bộ đồ hóa trang được đặt làm chưa.

"Không có. Anh nói không cần làm riêng cho anh."

"Dạ?"

"Trước kia anh có mấy bộ, mang đi sửa vài chỗ nhỏ là được."

Ba người Lưu Tiểu Biệt ngó nhau, cảm giác như đã biết được một bí mật kinh thiên động địa.

Đội trưởng của bọn họ, không ngờ đã từng là chuunibyou! ! !

"Chọn được đồ muốn mua chưa?" Vương Kiệt Hi hỏi.

"A! Chưa ạ, đi xem trước đã. . ."

Vương Kiệt Hi không nói dối, mấy năm nay hắn không béo lên, đồng phục cũ của trường phép thuật miễn cưỡng có thể mặc vừa. Còn cái chổi, cây Tia Chớp hẳn vẫn có thể dùng. . . Khoan, chờ một chút, cây Tia Chớp của mình ở đâu?

Vương Kiệt Hi nhíu mày.

Về đến câu lạc bộ, Vương Kiệt Hi đi thẳng đến phòng chứa đồ, lục lọi một hồi không thấy, lại xuống tầng tìm mấy nhân viên vệ sinh hỏi thăm, tất cả mọi người đều nói chưa từng thấy cái chổi nào hình dạng kì quái cả.

"Nhớ kĩ lại chút, cái chổi rất dài rất lớn, độ cong rất kì quái?

"Không có. Không thể dùng để quét thì chắc đã bị ném đi lâu rồi."

Hiếm khi Vương Kiệt Hi cảm thấy phiền muộn, nghĩ bụng cây Tia Chớp này cũng phải mấy ngàn. Tối nay về tính thời gian, nhắn cho Phương Sĩ Khiên cái tin chờ hắn online.

Phương Sĩ Khiêm từ khi giải nghệ liền ra nước ngoài. Bởi vì lệch múi giờ, hai người trò chuyện không nhiều. Vốn dĩ hai người cũng không có gì để nói, dù sao thì Vương Kiệt Hi có nói hay không nói đều có thể chọc tức Phương Sĩ Khiêm.

Hồi đó Phương Sĩ Khiêm chưa đi, hai người vẫn luôn cãi cọ như thế ngay trước mặt các đội viên, làm cho người mới tới không hiểu rõ tình huống luôn cho rằng bọn họ không ưa nhau. Về sau nghĩ lại, hai người bọn họ thực sự không được tính là bạn bè, lại vi diệu làm đồng đội với nhau nhiều năm như vậy, trở thành chỗ dựa cuối cùng của nhau, nói đến mức độ này thì cũng có thể tính là một loại nghiệt duyên.

Hiện tại avatar QQ của Phương Sĩ Khiêm rốt cục cũng sáng lên, vừa online đã giận dữ hỏi, mới sáng sớm tìm hắn làm gì?

"Anh có biết cây chổi Tia Chớp của tôi để chỗ nào không?"

"Móa làm sao tôi biết được. Sau hồi đó cậu có cưỡi qua cái đó sao?"

"Cưỡi được một hai lần đi."

". . . Không nhớ rõ, cậu tìm qua phòng chứa đồ chưa?"

"Đương nhiên."

"Vậy tôi cũng không biết, cậu lớn chừng này rồi, đồ vật của mình cũng không biết giữ sao?"

"Quá dài, không bỏ vào tủ được."

"Cậu yên tâm, không mất được, tôi sớm nói với cậu cái chổi kia xấu như thế, đến quét rác người ta còn không cần. Chắc chắn là để ở đâu rồi, cậu hỏi nhân viên vệ sinh tìm giúp xem."

"Đã hỏi, tìm không thấy, cho nên mới hỏi anh."

"Móa, thế tôi càng không biết."

Vương Kiệt Hi kiên nhẫn chờ đợi. Quả nhiên, chỉ sau chốc lát, Phương Sĩ Khiêm lại bắt đầu gõ chữ, hắn nói, cậu đã tìm trong phòng Lâm đội chưa?

Phòng của Lâm Kiệt ở hướng Bắc, vị trí không tốt. Lúc Vi Thảo vừa thành lập, mọi người chia phòng, anh chọn đầu tiên liền chọn phòng này, người hiền lành được công nhận. Sau khi anh đi, chẳng biết tại sao không có sắp xếp người vào ở căn phòng đó, Vương Kiệt Hi cảm thấy ở đấy yên tĩnh, lúc suy nghĩ không thông đều đến chỗ ấy, mấy lần gặp phải Phương Sĩ Khiêm, hai người đều bỏ ít đồ lại căn phòng kia.

Như thế thì không phải không có khả năng ném cây Tia Chớp ở đó.

Lúc Vương Kiệt Hi xuống tầng mượn chìa khóa đột nhiên nhớ đến, đã rất lâu rồi mình không có đến căn phòng này. Cái căn phòng mà bản thân hay tới khi còn trẻ, còn mờ mịt, không thể đoán trước tương lai, hiện tại nơi đó là hình dạng gì rồi?

Cửa mở vang lên tiếng cọt kẹt, bên trong đen kịt, Vương Kiệt Hi quen lối sờ đến công tắc trên tường, mở đèn.

Căn phòng trống không, nhìn qua đã có một khoảng thời gian không quét dọn, đèn huỳnh quang chiếu sáng ra một lớp bụi bặm lơ lửng. Trên chiếc giường không chất không ít đồ, Vương Kiệt Hi mở ra, phát hiện thấy mấy bức vẽ trang trí hồi Tết.

"Cảm giác thật sự đã rất nhiều năm trôi qua rồi." Vương Kiệt Hi cảm thán. Hắn đứng chính giữa căn phòng, phảng phất như bị trúng bùa Hồi Tưởng, từng hình ảnh xuất hiện trước mắt. Nhìn thấy Lâm Kiệt, nhìn thấy Phương Sĩ Khiêm, nhìn thấy rất nhiều đội viên cũ của Vi Thảo, còn chứng kiến bản thân lúc vừa tốt nghiệp, cầm theo Tia Chớp nhảy khỏi cửa sổ, bay lượn trên trên bầu trời xanh thẳm.

Ma đạo học giả biết bay, đây không phải là thiết lập đương nhiên nhất sao?

Ánh mắt rơi xuống tấm vải màu xám ở góc tường, hắn rút nó ra, tìm thấy hình dáng quen thuộc.

Vương Kiệt Hi ôn nhu mỉm cười.

Hiện trường Ngôi Sao Tụ Hội năm nay có thể nói là tai họa.

Hậu trường hỗn loạn, mọi người đội tóc giả đủ loại kiểu dáng màu sắc cùng với mấy mảnh áo giáp vứt tán loạn. Hầu hết đều không đành lòng nhìn thẳng, nhưng cũng có mấy người đặc biệt chói mắt, ví dụ như Chu Trạch Khải của Luân Hồi, lại ví dụ như Tô Mộc Tranh của Hưng Hân.

"Chú nói xem vì sao năm nay anh lại trúng truyển Ngôi Sao Tụ Hội chứ?" Lưu Tiểu Biệt thân mặc áo giáp nhựa, chân đi giày cao gót màu xám, buồn bực nhìn Lư Hãn Văn ăn mặc thành thiếu niên trọng kiếm hoạt bát đáng yêu.

"Vận khí tốt?" Lư Hãn Văn cười lém lỉnh.

Phía xa Hàn Văn Thanh để trần nửa người trên bày bộ dạng người sống chớ tới gần, chỉ có Trương Giai Lạc không sợ chết ở sau lưng hắn cười đến điên rồi. Đạn treo thành chuỗi bên hông giống như cái đuôi theo hắn đi dạo.

Tôn Tường với Đường Hạo cực kì tự hào khoe bo đì, bị một đám tiền bối khinh bỉ.

Diệp Tu đến đây chế giễu người ta cười đến eo không thẳng nổi, đang phải dựa tường mà thở. Vương Kiệt Hi đúng lúc đứng bên cạnh hắn, cho hắn ánh nhìn chăm chú lạnh lùng.

"Cười cái gì mà cười!" Hoàng Thiếu Thiên mắng: " Nếu như ông vẫn còn, ông sẽ phải mặc đống trang bị rách rưới của tán nhân lên sân khấu đón nhận chế giễu từ năm vạn người!"

"Xin lỗi nha, anh đã giải nghệ rồi, anh vẫn nên nhìn cậu bị chế giễu đi." Diệp Tu trào phúng.

Lúc đầu Dụ Văn Châu định khuyên mấy câu, kết quả lại bị dây nhợ lằng nhằng trên quần áo vướng vào suýt ngã, làm Diệp Tu lại cười điên.

"Lão Vương, dìu anh một chút." Diệp Tu giãy dụa vươn tay về phía Vương Kiệt Hi.

Vương Kiệt Hi để cây Tia Chớp sang một bên, kéo Diệp Tu lên. Diệp Tu nhìn trang phục của y, cười nói:

"Lão Vương, trang phục này của cậu rất vừa người nhỉ?"

"Vẫn được."

"Đồ này cậu lấy ở đâu? Đồng phục à?"

Vương Kiệt Hi sững sờ. May mà hậu trường ồn ào, cũng có người nào nhìn phía này. Diệp Tu bình thản nhìn hắn, trong mắt không có ẩn giấu.

"Anh biết?"

"Cậu quên bây giờ anh đang làm việc ở Bộ Thể Thao à? Hôm đó lật hồ sơ nhân sự, nhìn thấy cậu, nên thuận tay tra xét một chút."

"À." Vương Kiệt Hi khô khốc đáp.

"Vậy thật sự có thế giới kia à?" Diệp Tu hỏi.

"Vẫn luôn ở bên cạnh các người." Vương Kiệt Hi thản nhiên nói.

"Cậu biết phép thuật sao?"

"Biết."

"Bay thì sao?"

"Ma đạo học giả biết bay, đây không phải thiết lập thiên kinh địa nghĩa nhất sao?" Vương Kiệt Hi hỏi ngược lại.

MC cuối cùng cũng gọi tên chiến đội Vi Thảo.

Vương Kiệt Hi tạm biệt Diệp Tu, cùng Lưu Tiểu Biệt, Cao Anh Kiệt đi lên sân khấu. Có người gọi tên hắn, nhưng càng nhiều hơn, đang gọi tên Vi Thảo.

Vương Kiệt Hi ngẩng đầu, nhìn thấy mái vòm ở phía trên cao bị đèn chiếu đến tỏa sáng. Cây Tia Chớp trong tay bỗng trở nên hưng phấn dị thường, nhè nhẹ gọi lên khát vọng được bay.

Hắn là Vương Kiệt Hi, hắn đã sắp ba mươi, có lẽ kiếp sống chuyên nghiệp sắp đến điểm cuối, có lẽ hắn không có khả năng trở lại thế giới phép thuật thuần túy, nhưng hắn vẫn là một cái phù thủy, là một người được gọi là "Ma Thuật Sư", là một ma đạo học giả thực sự biết phép thuật, biết bay.

Vương Kiệt Hi cưỡi chổi bay lên không trung, giữa ngàn vạn tiếng hô, giơ lên đũa phép được giấu dưới áo choàng, tung ra ánh sao đầy trời.


-----END-----
 

Bình luận bằng Facebook