Hoàn [Tinh Trần 2021][Vương Kiệt Hi] Sao trời

An Dĩ Duyệt

Kết cỏ ngậm hành, bán manh mua chổi
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
293
Số lượt thích
1,614
Location
Bắc Kinh
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Phương Vương - chính phó Vi Thảo một vạn năm~
#1
Tác giả: 铃铛铛铛铛
Raw: @Gingitsune
Convert: Ná
Edit: Pông



Cre: 无罪之罪

:vuong

SAO TRỜI

1.

Mùa giải thứ mười hai kết thúc, Vương Kiệt Hi tuyên bố giải nghệ, cũng từ chối thịnh tình muốn giữ người lại của chiến đội Vi Thảo.

Tuy rằng chuyện này có thể đoán trước, nhưng khi ngày ấy tới vẫn làm người ta có chút buồn bã không nỡ. Mùa giải thứ mười, Ngụy Sâm quay trở lại, giành lấy chức quán quân duy nhất trong đời, họp báo hôm đó hắn cười nói rằng mình đã nhận ra giấc mơ của bản thân và muốn giải nghệ về nhà.

Lấy sự kiện này làm mốc, từ sau đó các tuyển thủ còn sót lại từ mùa thứ nhất, thứ hai cũng nối tiếp nhau rời khỏi sàn đấu Vinh Quang, để lại một đám người cúi đầu xếp hàng nơi lối ra nhìn theo. Bá Đồ hoàn toàn chuyển biến phong cách, Hưng Hân còn nghiêng ngả giờ cũng chính thức thuộc về người mới, mặt khác còn chiến đội còn lại cũng dần rời trọng tâm hoặc vẫn đang cố gắng tìm kiếm người kế thừa.

Mà giờ đây, kim đồng hồ đã chỉ tới giây phút cuối cùng của Ma Thuật Sư của Liên minh.

2.

Dấu hiệu đầu tiên làm người khác chú ý tới là Weibo.

Đêm trước khi kỳ nghỉ hè bắt đầu, nhóm tuyển thủ Vi Thảo hoảng sợ phát hiện, Weibo của đội trưởng nhà họ bị hack. Acc có dấu "V", ID là "Vi Thảo - Vương Kiệt Hi" được xác thực là tài khoản của "Đội trưởng chiến đội Vi Thảo, người thao tác Vương Bất Lưu Hành", giờ đây dấu "V" lặng lẽ biến mất, chỉ còn lại dòng ID như hồi mới lập tài khoản. So với tên Hoàng Thiếu Thiên của Lam Vũ kia thay đổi xoành xoạch tên Weibo quả là rất đơn giản, mộc mạc.

Nếu không phải những tài khoản khác trong mục "Người bạn follow cũng follow tài khoản này" đều là Weibo của tuyển thủ chuyên nghiệp, tương tác vẫn còn đó, nên fan Vi Thảo nghĩ rằng không phải có người cố ý giả mạo.

Rất nhanh có người tới Weibo của Cao Anh Kiệt xếp hàng hỏi.

Cao Anh Kiệt không có trả lời mà nửa giờ sau liền đăng một dòng trạng thái: "Cho dù thế nào tôi cũng tôn trọng quyết định của đội trưởng, tương lai Vi Thảo chúng tôi sẽ cùng nhau cố gắng! @Vi Thảo - Vương Kiệt Hi đội trưởng cũng cố lên nha!"

Dòng trạng thái này phát đi không bao lâu, người theo dõi phát hiện ra cậu tuyển thủ trẻ năm đó từng giành thắng lợi trước tiền bối của mình trong màn Tân binh khiêu chiến của Ngôi Sao Tụ Hội cũng đã thay đổi dòng giới thiệu.

Từ đội viên Vi Thảo Cao Anh Kiệt trở thành đội trưởng Vi Thảo Cao Anh Kiệt.

Chiến đội Vi Thảo chưa từng thông báo gì, trong một đêm nóng oi bức không một chút gió mát, cứ vậy im lặng dùng phương pháp này hoàn thành sự chuyển giao giữa Ma đạo học giả cũ và mới.

Trước khi cuộc họp báo chính thức diễn ra, một đám tuyển thủ buổi đêm nhàn rỗi mà cũng không đi cướp boss liền tích cực gia nhập thảo luận.

Lam Vũ Uy Vũ Khí Phách - Hoàng Thiếu Thiên: "Mắt Bự, tình huống gì đây? Đang ở đâu mau ra đây mau ra đây mau ra đây giải thích giải thích @Vi Thảo - Vương Kiệt Hi @Vi Thảo - Vương Kiệt Hi @Vi Thảo - Vương Kiệt Hi @Vi Thảo - Vương Kiệt Hi."

Hưng Hân - Diệp Tu: "Ôi Ma Thuật Sư mệt à? Muốn dừng lại rồi?"

Chiến độ Hưng Hân - Kiều Nhất Phàm: "Vương đội cố lên ><"

Nghênh Phong Bố Trận nhấc áo choàng cười đọc: "Khà khà, Mắt Bự, hoan nghênh gia nhập hội lão niên về hưu, tổ chức chào đón cậu ~"

...

Cho dù thế nào, nhóm tuyển thủ nghe được tin tức hay đoán ra kết quả đều gửi tin nhắn riêng chúc phúc tới Ma Thuật Sư của Liên Minh.

3.

Cuộc họp báo chính thức diễn ra vào ba ngày sau, chuyện bàn giao thật ra cũng không nhiều, đơn giản chính là mang thẻ tài khoản chuyển lại, còn bản thân tuyển thủ rời đi mà thôi. Như ban đầu, Vương Kiệt Hi bày tỏ vẫn sẽ luôn ủng hộ chiến đội Vi Thảo, tiếp đến uyển chuyển từ chối lời mời ở lại đảm nhiệm chức vụ trong câu lạc bộ. Khi phóng viên hỏi tới dự định tương lai, Vương Kiệt Hi trả lời: "Trước tiên là về báo hiếu cha mẹ, sau đó muốn đi nhìn thử xem một chút Vinh Quang ở ngoài thế giới."

Đối với Vi Thảo, tương lai của Vi Thảo, các phóng viên dường như còn nhiều vấn đề muốn nói, nhưng trước mặt là vị đội trưởng Ma Thuật Sư đã từng mang Vi Thảo trên vai bay về phía trước này, trong lòng họ chỉ có những lời chúc phúc.

Cậu thiếu niên đã tỏa sáng trong màn Tân binh khiêu chiến xưa kia giờ có thể tự tin nắm tay nói: "Mục tiêu của Vi Thảo cho tới bây giờ luôn là tổng quán quân! Mà tôi cũng sẽ gánh vác trách nhiệm, cùng mọi người đi về phía mục tiêu ấy!"

Vương Kiệt Hi nghiêng người vỗ vai Cao Anh Kiệt, sau đó đứng dậy cúi đầu với mọi người ngồi dưới. Tràng vỗ tay kết thúc, đây là lần cuối cùng Vương Kiệt Hi dẫn chiến đội Vi Thảo rời đi, cũng như bao lần khác suốt mấy năm qua.

Tiệc chia tay nội bộ đã sớm xong, buổi chiều chỉ còn mấy thành viên trong chiến đội tụ tập trước cửa tiễn đội trưởng tiền nhiệm của mình.

Vương Kiệt Hi nhìn từng đội viên đứng đối diện mình rồi lần lượt bước tới ôm và bắt tay, thẳng tới Cao Anh Kiệt cuối cùng.

So với cậu bốn năm trước, Cao Anh Kiệt giờ đã không còn trốn tránh, lại thành thục và tự tin hơn, lúc này đối mặt với đội trưởng của mình ngày xưa liền rất thản nhiên mở rộng hai tay ôm lấy Vương Kiệt Hi.

"Cảm ơn." Vương Kiệt Hi nghe thấy hiện tại và tương lai của Vi Thảo nói vậy đó.

4.

Mùa thứ mười, trận đấu thua Hưng Hân là một thất bại, sau đó cũng đối mặt với các chiến đội khác, thiếu sót trong thi đấu đoàn đội đều đã lộ rõ làm cho thiếu niên này hiểu ra được thế nào là trách nhiệm và gánh vác trách nhiệm. Chính thời điểm ấy đã làm cậu chân chính trưởng thành, thất thế trên sân đấu đổi lại một sự lột xác, xét theo hiện tại thì không tính là thất bại.

Mùa thứ mười một, trọng tâm thi đấu đoàn đội của Vi Thảo được chuyển từ Vương Bất Lưu Hành sang Mộc n, hơn nữa tập trung nhiều vào sự phối hợp giữa toàn đội hơn là đấu pháp song Ma đạo học giả. Ban đầu nhìn điểm số thật làm người ta xấu hổ, nhưng rất nhanh thiếu niên Ma đạo học giả ngồi trên chiếc chổi vừa mới lại vừa cũ, lấy vận tốc ánh sáng phi về phía trước cùng cả đội tiến bộ.

Mùa thứ mười hai, Vương Kiệt Hi bắt đầu trở thành người thứ sáu trong thi đấu đoàn đội, thậm chí có khi còn không tham gia mà chỉ tập trung phần đấu cá nhân. Khi vắng mặt lần đầu tiên, đối diện với câu hỏi của phóng viên, Ma Thuật Sư chỉ đáp: "Bọn họ cần phải đi con đường của chính mình."

Không cần nâng đỡ, không cần chăm sóc, bọn họ đang dùng phương pháp của bản thân để đi nhanh tới giấc mộng phía trước.

Cũng trong mùa giải này, Cao Anh Kiệt đã có thể cùng đồng đội gánh vác Vi Thảo liền nói với đội trưởng của mình: "Hy vọng trong một trận đấu chính thức có thể thấy đội trưởng hãy thật thoải mái là chính mình, sử dụng phương thức mà mình quen thuộc nhất ra sân."

Vương Kiệt Hi dừng lại chốc lát mới ý thức được thiếu niên trước mặt đang muốn biểu đạt cái gì.

Ma Thuật Sư đã ngủ yên bao lâu nay, rốt cuộc trong vòng đầu tiên mùa thứ mười hai chính thức tái xuất, mang lại ba điểm đầu người về cho Vi Thảo.

Khi hắn rời sàn đấu quay lại ghế ngồi, nghênh đón chính là một tràng pháo tay dài không dứt tới từ khắp khán đài sân nhà của Vi Thảo.

Gửi tới Vương Kiệt Hi, gửi tới Vi Thảo.

Vương Kiệt Hi cúi đầu.

Cao Anh Kiệt vẫn ôm hắn không buông.

Vương Kiệt Hi có chút dở khóc dở cười vỗ vỗ vai đối phương: "Được rồi Anh Kiệt, anh phải đi."

"Đội trưởng, đợi một lát nữa..." Trên sân đấu là Ma đạo học giả sắc bén, nhưng ba lần vẫn cứ ôm chặt Vương Kiệt Hi cũng làm tính cách ngại ngùng của Cao Anh Kiệt lộ ra, tuy vậy cậu vẫn giữ chặt đối phương, "Cái kia... Chờ một chút?"

"Chờ cái gì?" Vương Kiệt Hi nghi hoặc hỏi.

"Chờ... chờ..." Cao Anh Kiệt nhìn xung quanh tính kéo dài thời gian, phút chốc cuối cùng liền hướng về phía sau lưng Vương Kiệt Hi mà kích động hô to: "Nhất Phàm!"

5.

Thiếu niên năm đó rời chiến đội Vi Thảo đang ở cửa lớn vội vàng chạy về phía Vương Kiệt Hi, bởi vì quãng đường khá dài, tới nơi liền thở hồng hộc: "Vương đội, Anh Kiệt."

Cao Anh Kiệt nghe tiếng mới buông lỏng tay ra, có hơi ngượng ngùng lùi từng bước lùi về sau.

Hai thiếu niên đứng song song một chỗ, một vài năm rèn luyện đã làm bọn sớm mất đi dáng vẻ ngây ngô, bọn họ từng sóng vai cùng nhau rất nhiều lần, từ ở trại huấn luyện hay ký túc xá hay đi loanh quanh nói chuyện phiếm giải sầu, sau này chia cách, bọn họ ở hai chiến đội khác nhau, cũng trưởng thành theo hai con đường không giống nhau, cuối cùng đều trở thành đội viên nhận trách nhiệm chủ lực.

Có thể mong muốn ban đầu kề vai chiến đấu không thành, nhưng họ trong quá trình là đối thủ cũng cùng nhau tiến bộ, cùng nhau truy cầu thắng lợi lớn nhất, đơn giản như vậy xuyên suốt nguyện vọng của cả một đời, thật ra không có quá nhiều thay đổi.

Đối với Kiều Nhất Phàm, Hưng Hân mới là khởi điểm tốt nhất.

Vương Kiệt Hi giống như các đội viên khác mà vỗ vỗ vai hắn, "Nhất Phàm cũng cố lên nhé."

Thiếu niên tự tin gật đầu, sau đó lấy khuỷu tay chọc chọc người bên cạnh. Cao Anh Kiệt được nhắc nhở liền lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ, hai tay đưa cho Vương Kiệt Hi, "Đội trưởng, có quà nè."

Vương Kiệt Hi nghi ngờ mở chiếc hộp, chiếc nắp bên trên có logo Vinh Quang từ từ hé ra thứ bên trong vừa lạ mà lại vừa quen, là một chiếc thẻ, bên trên là ID và nhân vật Vương Bất Lưu Hành, nhưng cũng chỉ là một món đồ lưu niệm bình thường. Năm thứ bảy, Vương Kiệt Hi đạt giải MVP nên Vi Thảo phối hợp cùng Liên minh phát hành sản phẩm này dựa trên chính thẻ tài khoản và hình ảnh nhân vật Vương Bất Lưu Hành cùng ID, mỗi sản phẩm bán ra còn có số hiệu riêng.

Vương Kiệt Hi nhớ mang máng ngày đó quản lý cũng đưa cho hắn làm kỷ niệm, chỉ là thời điểm đó còn không có nghĩ tới ngày mình sẽ giải nghệ.

"Cảm ơn." Vương Kiệt Hi gật đầu với hai thiếu niên đang toát ra ánh mắt chờ mong, "Hiện tại để tìm được vật này hẳn rất vất vả đi?" Hắn nhìn con số in trên đó, vừa đúng là số lần mà hắn ra sân thi đấu tính tới hiện tại, bởi mấy ngày nay bản tin thể thao điện tử thường nhắc đi nhắc lại thành tích của hắn nên vô thức bản thân cũng ghi nhớ.

"Hoàn hảo..." Cao Anh Kiệt mở miệng, sau đó bổ sung, "Phía dưới còn có... Vẫn còn có quà nữa."

"Hả?" Vương Kiệt Hi cầm lấy thẻ lưu niệm, phía dưới quả nhiên có thứ đồ khác.

Là một mặt dây chuyền hình chiếc chổi bằng bạc mô phỏng theo Diệt Tuyệt Tinh Trần.

Là chổi của Ma Thuật Sư.

Vương Kiệt Hi đóng lại chiếc hộp rồi tặng nhóm thiếu niên đang đứng đợi một cái ôm thật chặt, sau đó mang theo hành lý xuống cầu thang. Khi ra tới cửa lớn Vi Thảo, hắn ngẩng đầu một lần cuối cùng nhìn, giống như khi mình lần đầu tiên tới đây.

Lúc này Ma Thuật Sư cưỡi chổi, mang theo giấc mộng mới bay về phía bầu trời đầy sao của riêng mình.

-END
 

Bình luận bằng Facebook