[Lam Vũ mùa 6] Dụ Văn Châu - Vô Song

Hóng chuyện 24/7

Hóng ai mà đôi mắt không đều (☆_@)
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
337
Số lượt thích
2,062
Location
Bắc Kinh
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Phương Minh Hoa, Trịnh Hiên, Lý Diệc Huy
#1
Dụ Văn Châu
Vô Song
Tác giả:
秋千笑红尘
Edit: @Ô Giấy Nhỏ

Một sản phẩm trực thuộc project Lam Vũ: Xanh màu mưa hạ - Mừng Lam Vũ lên đỉnh Vinh Quang

“Mạch thượng như ngọc, công tử thế vô song” (*)
(*) Nguyên văn là: ‘Quân tử thế vô song, mạch thương nhân như ngọc’, ‘mạch thượng như ngọc’ vốn chỉ về các cô gái có vẻ ngoài xinh đẹp, ‘quân tử thế vô song’ là chỉ về các chàng trai tuấn tú, khi ghép hai câu lại có nghĩa đang nói về ‘cặp trai tài gái sắc’. Tuy nhiên, trong trường hợp trên, tác giả đã chuyển thành ‘một chàng trai tài sắc vẹn toàn’.


Có nhiều lúc, Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên luôn đi đôi với nhau, gần như chỉ cần nhắc đến Dụ Văn Châu thì sẽ không tránh được Hoàng Thiếu Thiên vậy. Trên thực tế, Dụ Văn Châu có điểm thu hút riêng của mình, anh không phải chỉ có mỗi tay tàn mà mọi người hay nói đến, anh không phải chỉ biết cười không, anh cũng không phải chỉ biết nói ‘Thiếu Thiên’, anh là một người độc lập, không nên bị ghép chặt như vậy, cũng không có mỗi dịu dàng như thế. Dịu dàng là từ ngữ chúng ta gán cho anh sau khi đã yêu thích anh rồi, điểm thu hút của anh không chỉ có mỗi vậy đâu.

Một nhân vật có thể làm cho tôi thích không thể chỉ có mỗi dịu dàng được. Nếu chỉ thích dịu dàng thì tôi chỉ cần đọc tiểu thuyết rồi thích các nam phụ là xong, bọn họ có ai mà không dịu dàng cơ chứ? Nhưng Dụ Văn Châu thì khác, nói về anh mà chỉ bảo anh dịu dàng thôi thì đơn giản quá rồi.

Con đường của anh không dễ đi chút nào. Lúc Vinh Quang chưa phát triển là lúc anh đang đi học, vào lúc mọi người – ngay cả đội trưởng trong trại huấn luyện không xem trọng anh, anh vẫn cố gắng kiên trì đi trên con đường khó khăn này. Cái này không liên quan đến vấn đề bố mẹ có nghĩ thoáng hay không, để theo con đường chiến thuật, IQ của anh chắc chắn không thấp, bởi vậy dù có đi học bình thường thì thành tích học tập của anh cũng không tệ, nhưng trong Vinh Quang này, anh được xem như là người không có thiên phú. Phụ huynh những gia đình khác cho phép con cái nhà mình đi trên con đường này, hầu hết là những đứa trẻ có thiên phú trời sinh, nhưng tình huống của Dụ Văn Châu như thế, cố gắng đi trên con đường này chưa chắc đã thành công, nhưng anh không hề từ bỏ, anh yêu Vinh Quang, nhất định là vậy, nếu như không yêu thì sao anh có thể kiên trì đi tiếp được như vậy cơ chứ?

Anh có tâm tính mà người thường không có, đây là thứ mà tôi luôn yêu thích ở anh. Anh không tự ti hay thay đổi bản thân vì những lời bàn luận bên ngoài, mà anh vẫn luôn bình tĩnh và trẩm ổn, không chút bối rối nào, khiến người khác cảm thấy, chỉ cần có anh ở đấy thì không cần sợ gì cả, đây là cảm giác của kiểu đội trưởng vĩnh viễn là cái khiên kiên cố nhất. Anh thẳng thắn tránh né điểm yếu của mình, phát huy tất cả điểm mạnh của mình một cách tốt nhất để bù lại điểm yếu của anh. Chiến thuộc của anh nhất định thuộc hàng đầu, nhưng anh chưa bao giờ kiêu ngạo vì điều đó cả, tốc độ tay của anh chậm là chuyện ai cũng biết, thậm chí còn hay bị trêu chọc nhưng anh chưa từng oán hận vì điều đấy. Anh vẫn là anh, mạnh mẽ, kiên định, chấp nhất, trí tuệ, dịu dàng. Anh có thể đứng lên phản bác quan điểm của mười lăm phóng viên không chút hoang mang, có thể đấu 1 VS 1 với Diệp Tu rất lâu, cũng dẫn dắt Lam Vũ đoạt được cúp quán quân, có thể dẫn dắt đội tuyển quốc gia đi chinh chiến giải thế giới, tính cách của anh không thể bị vài trang giấy gò bó được, giống như một vài bộ đồng nhân từng miêu tả, lúc nào cũng gắn liền tay tàn và dịu dàng. Anh không phải như vậy. Con người rất phức tạp, chúng ta không thể sử dụng vài ba chữ để khái quát một người, hào quang trên người anh nhiều lắm, mà tôi lại thưởng thức tất cả chúng.

Trong nguyên tác từng nói, người chơi Vinh Quang đạt được tốc độ tay như vây có rất nhiều, nhưng trong số đông ấy, chỉ có một Dụ Văn Châu có thể tỏa sáng. Anh đương nhiên có cố gắng nhưng không phải chỉ mỗi kiên trì và cố gắng có thể đưa anh đến thành công. Anh có thiên phú khiến người trầm trồ, suy nghĩ chiến thuật của anh, tính cách bình tĩnh của anh, sự cẩn thận trong tâm tính của anh, thiếu một cái cũng không được, nhưng chỉ mỗi điểm yếu tốc độ tay của anh thôi, mà anh phải dùng tất cả những thứ đó để lấp đầy điểm yếu đấy. Cái này khiến tôi có rất nhiều cảm xúc, bình thường chúng ta chỉ thấy được ánh sáng của kẻ thành công, nghĩ đến một số điểm yếu giống mình của họ, sau đó thầm bảo mình phải cố gắng thì sẽ làm được như họ, nhưng nó thật sự không thể, nếu như không biết được điểm chênh lệch ở chỗ nào mà suy nghĩ tự tin mù quáng như vậy thì chỉ mang lại đả kích cho bản thân mình mà thôi. Tôi trước kia cũng hay ở trạng thái như vậy, chỉ cần có chuyện không vui thì sẽ nhớ lại những câu chuyện cố gắng để lấy thêm niềm tin, suy nghĩ này thật sự rất ngây thơ. Ví dụ như Kiều Nhất Phàm, rất nhiều người bảo mình cũng vô danh như cậu ấy, chỉ cần có dũng khí như Kiều Nhất Phàm thì vân vân và mây mây, nhưng thật ra, Kiều Nhất Phàm có thiên phú của mình, chẳng qua không ai biết mà thôi, cậu ấy có thiên phú trong việc nắm bắt cục diện để giúp đỡ đồng đội, đây là lý do mà Diệp Tu dạy dỗ và giúp đỡ cậu ấy, mà với một người không có thiên phú có thể giúp đỡ được mình, lại chẳng thể đạt được thành tựu gì trên con đường ấy, chẳng ai rảnh mà giúp đỡ cả, ví dụ như Trần Dạ huy, trình độ không tốt, Diệp Tu không để cậu ta làm tuyển thủ chuyên nghiệp nhưng cậu ta cứ luôn nghĩ mình là một nhân tài, còn đố kị không ngừng kiếm thêm tí ‘sự xuất hiện’ cho mình, còn thầm mắng Diệp Tu quá đáng. Đây không phải là tình trạng của phần lớn chúng ta à? Biết rõ chẳng có thiên phú nhưng không muốn cần cù làm việc, chỉ cần đọc vài câu chuyện cố gắng hết sức để lấy dũng khí thì nghĩ rằng mình giỏi giang lắm, đến khi gặp phải chuyện không tốt thì lại oán hận người khác không đúng. Ở điểm này, tôi thu hoạch được không ít, định vị được bản thân mình là một chuyện rất quan trọng.

Mà Dụ Văn Châu có thể làm được, anh ấy cũng bị gọi là người không có thiên phú nhưng suy nghĩ về mặt chiến thuật của anh lại thuộc top đầu, còn không ngừng bỏ công học hỏi, tốc độ tay là vấn đề không thay đổi được thế thì anh sẽ bù đắp nó trên phương diện khác, mà tâm tính của anh cũng là nguyên nhân quan trọng giúp anh có thể đi được đến như hôm nay, nếu không có sự tự tin mạnh mẽ kết hợp với sự ung dung đối mặt với nghịch cảnh, cả sự bình tĩnh dù đang ở trên cao mà là một người nóng tính không kiên định thì dù có thiên phú cỡ nào, cố gắng thế nào đi chăng nữa cũng chẳng đi xa được.

Anh rất mạnh mẽ, mới có đủ tư cách để dịu dàng, mà sự dịu dàng đằng sau sự mạnh mẽ ấy của anh mới là sự dịu dàng thật sự. Anh là tấm gương lúc tôi còn trẻ, anh cũng dạy tôi cách bình tĩnh, ung dung, cẩn trọng rất nhiều lần. Lúc tôi bực bội tới mức muốn xé bài thi tì sẽ viết tên anh lên giấy, lúc ấy tôi sẽ bình tĩnh lại như trước.

Dụ Văn Châu, chỉ mỗi ba chữ này thôi đã có thể vẽ ra hình ảnh của anh trong hai, ba nét bút phác thảo trên giấy.

Văn khởi tứ hải, dĩ ngự cửu châu (*).
(*) Mình không tra được xuất xứ câu này, nhưng có thể hiểu nó như sau: dùng văn để trị thiên hạ, dùng võ để bình giang sơn. Trong võ có mưu có lược, nên câu này gần như viết ra để dành cho Dụ đội vậy.

Dụ Văn Châu, cảm ơn anh.

Trước đây tôi từng nghe một câu như này, yêu một tòa thành vì yêu một người, nhưng anh nói cho tôi biết rằng, nó không chỉ vậy đâu, chỉ vì anh mà tôi yêu mọi thứ thuộc về anh, yêu cả thế giới này, yêu lẫn bản thân mình. Trước kia tôi không phải là người tự tin gì đâu, nhưng vì đặt anh trong lòng cho nên không ngừng thay đổi bản thân theo bước chân của anh.

Thật ra mỗi người trong Toàn Chức đều như vậy, bọn họ có những đặc điểm cá tính riêng biệt của mình, nhưng cuối cùng cũng chỉ có một điểm chung, giấc mơ của họ quá thuần túy, quá mức bình thường, cách làm người của họ, giá trị quan của cuộc đời họ, dưới cái nhìn của tôi, là một số ít người trong xã hội hiện thực mới làm được. Bởi thế, tôi yêu họ vô cùng, cho nên không ngừng học theo họ, bởi vì có những tấm gương như vậy trong lòng nên lúc đối mặt với bóng tối và những điều xấu xa, tôi có thể giữ được sự thuần túy trong lòng mình, mặc kệ người khác nói gì, chỉ cần cố gắng vì giấc mộng của mình, cũng giống như họ vậy.

----------- Fin --------------
Đẩy mạnh ~

Anh rất mạnh mẽ, mới có đủ tư cách để dịu dàng, mà sự dịu dàng đằng sau sự mạnh mẽ ấy của anh mới là sự dịu dàng thật sự. Anh là tấm gương lúc tôi còn trẻ, anh cũng dạy tôi cách bình tĩnh, ung dung, cẩn trọng rất nhiều lần. Lúc tôi bực bội tới mức muốn xé bài thi tì sẽ viết tên anh lên giấy, lúc ấy tôi sẽ bình tĩnh lại như trước.

Câu nói này rất hay.

Tình yêu của chúng tôi.
 

Đồng Tước

Máy cày level
Bình luận
242
Số lượt thích
715
#2
“Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song” nghe hay đúng không =))))) Nó còn chơi chữ Ngọc và Dụ đồng âm nữa, hợp cực.

Văn khởi tứ hải, dĩ ngự cửu châu (*).
hình như đây là khẩu hiệu của fan Dụ thôi, có chơi chữ tên của Dụ Văn Châu ở trỏng.

Anh là tấm gương lúc tôi còn trẻ, anh cũng dạy tôi cách bình tĩnh, ung dung, cẩn trọng rất nhiều lần. Lúc tôi bực bội tới mức muốn xé bài thi tì sẽ viết tên anh lên giấy, lúc ấy tôi sẽ bình tĩnh lại như trước.
awww đọc lần đầu thấy trẻ trâu sến sến, đọc lại tự dưng thấy “awwww“ quáaaa
 

Bình luận bằng Facebook