- Bình luận
- 8,454
- Số lượt thích
- 19,153
- Team
- Bách Hoa
- Fan não tàn của
- Nhìn hình
Toàn Chức Cao Thủ đồng nhân
Tác giả: Lá Mùa Thu
- Kỳ thực truyện này dành để mừng SN Tôn đội 17/8.
- Nhưng một ai đó đang có ý định đoạt lời thoại căn bản nhất để dựng truyện, nói nhẹ là tâm ý tương thông, nói nặng là ụ óa biết lão nương đang bệnh còn giành cơm ăn với lão nương.
- Cho nên một đêm viết hoàn.
- To ai đó: Thách nhà giàu chơi ngông hả bạn (╬▔皿▔)凸
HOA KHAI NAN CHIẾT
Vài lời trước viết: Hoa Khai Kham Chiết là tên hội trưởng Bách Hoa Cốc, xuất phát từ một câu thơ, “Hoa nở đẹp thì hái liền tay, đừng để lâu ngày…” Thế nhưng hoa Bách Hoa nào có dễ hái (chiết), người Bách Hoa cũng nào dễ gãy (chiết), cho nên “Hoa nở đừng bứt không đứt tay”, chính là ý của tựa đề. Người Bách Hoa, trên có Tôn Triết Bình Trương Giai Lạc, giữa có Trương Vỹ Chu Quang Nghĩa, dưới có Đường Hạo Trâu Viễn, không một ai là dễ khi phụ.
Tên khác: Hai Kẻ Điên.
01
“Trương đội!”
Trương Giai Lạc bận không ngơi tay, khó thể ngước đầu khỏi màn hình, một thiếu niên đã từ cửa phòng huấn luyện bước vội đến ngồi phịch xuống chiếc ghế bên cạnh hắn. Thiếu niên chơi lưu manh, tên gọi Đường Hạo.
Đường Hạo xuất đạo mùa giải thứ bảy, lúc đó ba chữ Tôn Triết Bình đã gần như không còn ai nhắc tới. Hắn thực lực nổi bật hơn người, căn bản không ở trong trại huấn luyện Bách Hoa bao lâu thì được bốc vào chiến đội. Suốt vòng bảng hắn được vào trận rất ít, nhưng từ vòng chung kết trở đi có slot ổn định hơn, trong các cuộc họp bàn chiến thuật trước trận cũng góp không ít ý kiến.
Khi hắn tìm đến, Trương Giai Lạc đang vùi đầu trong mớ replay của các chiến đội, cả mình lẫn địch, ghi ghi chép chép, click đủ chỗ vừa game vừa web lại soft luyện tập, màn hình tràn cửa sổ, đồ đạc đổ đầy bàn.
Từ ngày đến câu lạc bộ Bách Hoa, Đường Hạo chưa bao giờ thấy Trương Giai Lạc không đang cắm cúi làm gì đó với game. Ăn uống tại máy vốn không phải chuyện lạ với một game thủ, nhưng phòng huấn luyện có luật không cho mang thức ăn vào, trừ đội trưởng Trương Giai Lạc. Hắn luôn là người đến sớm nhất và về trễ nhất, có khi buổi sáng đội viên mở cửa phòng huấn luyện, thấy hắn ngủ lại bên trong là chuyện thường.
Câu nói “Bách Hoa vào được chung kết mùa giải thứ năm và thứ bảy đều nhờ vào sự điên cuồng của một mình Trương Giai Lạc” là lời nhận xét của báo giới về sau, còn ở Bách Hoa, không ai không chứng kiến thấy điều đó từ sớm. Kể cả một người như Diệp Tu cũng nói tuyển thủ chuyên nghiệp không nên quá điên cuồng, trừ phi không màng đến tuổi thọ nghề của mình. Cho nên Trương Giai Lạc dùng đấu pháp Bách Hoa đi qua ba mùa giải từ năm đến bảy, sau vẫn vào đến chung kết một lần, bán kết một lần, cuối cùng điểm danh trong đội quốc gia với tư cách lão thành nhất đội, ngoài lĩnh đội Diệp Tu sẽ không lên sân, sự tồn tại của hắn là một kỳ tích. Bất quá, đó đều là chuyện kể sau.
Lúc này trước mắt Đường Hạo là một đội trưởng nguyện trả giá hết thảy để chiến đội vào được chung kết, thắng được quán quân.
“Sao Bách Hoa không đánh với hai át chủ bài?”
Trương Giai Lạc bỗng khựng lại, quay mặt nhìn hắn.
Đường Hạo nói tiếp, “Giống như Lam Vũ vậy. Mà Lam Vũ chỉ có một tay đấm, Bách Hoa có lưu manh và đạn dược, sức công kích mạnh hơn hẳn.”
Kỳ thực đề nghị này ở bất kỳ chiến đội nào khác mà nói, đều rất khó chấp nhận. Đường Hạo là một người mới, tuy ngồi ghế chủ lực, nhưng chưa thể đủ tuổi bắt đầu nói về hệ thống chiến thuật gốc rễ của chiến đội. Hơn nữa, hắn còn đề cử chính mình làm át chủ bài, đặt trong mắt người nào cũng là quá phận. Nhưng Đường Hạo không mảy may cảm thấy vậy, mà đội trưởng của hắn xem ra cũng không có ý định khiển trách.
“Sao Bách Hoa không đánh với hai át chủ bài?” Trương Giai Lạc lặp lại lời của Đường Hạo, có vẻ rất nghiền ngẫm, tay phải vừa cầm chuột vừa kẹp một cây bút đã dừng click từ lâu.
Đường Hạo thấy hắn chú ý đến lời mình nói, định trình bày tiếp, Trương Giai Lạc lại lẩm bẩm thêm một câu, “Giống Lam Vũ?”
Lịch sử Liên minh ghi lại Đường Hạo thành danh khi còn trẻ, dẫn dắt Hô Khiếu với một tư thái hung hãn tột độ, ngoại giới nhìn về hắn là một dũng tướng cũng là một kiêu tướng, thân trải trăm trận, sớm quên rằng hắn từng đứng dưới bóng tiền bối, tuy căng ngạo đã sớm nảy mầm, nhưng đã là thiếu niên, có ai không vui sướng khi được nhìn nhận bởi tiền bối mà mình ngưỡng mộ. Trương Giai Lạc ở thời đại đó, khắp Bách Hoa không ai không kính ngưỡng. Đường Hạo cũng không ngoại lệ, chẳng qua thường ngày ít nói ra miệng, nhưng nét hớn hở lúc này trên mặt hắn đã bán đứng toàn bộ tâm tình.
Tiếc thay, tiền bối sớm có tâm sự riêng, cũng có trọng trách quá lớn.
Trương Giai Lạc vô thức đưa mắt nhìn chiếc ghế bị Đường Hạo quay lưng ngồi ngược. Trên lưng ghế có chữ đội phó, là ghế cũ của Trương Giai Lạc, suốt một năm nay gần như không ai ngồi qua, dần dần trở thành ghế gác chân cho đội trưởng là hắn, thỉnh thoảng sẽ dùng để ghép với ghế đội trưởng để chợp mắt một giấc. Hắn quay đầu, nói, “Giờ đã vào vòng chung kết rồi, anh không có thời gian thử nghiệm cho cậu thấy.”
Đường Hạo nghe thấy bốn chữ không có thời gian, lập tức nổi giận. Không có thời gian cho chiến thuật, vậy anh có thời gian cho cái gì? Nói đến cùng, anh chỉ không muốn thử nghiệm cái mới, anh chỉ thích ổn định, an toàn với phong cách cũ, đúng không? Ngày ngày biến tấu ít ỏi những lối đánh cố hữu, sẽ có thể tạo ra đột phá?
Đang định phát tác, Trương Giai Lạc bỗng nói tiếp, “Về lục replay từ đầu đến mùa năm, tự xem.”
Nói đoạn đẩy qua cho hắn một tờ sticky note, rồi lại vùi đầu vào mớ tài liệu đang nghiên cứu dở. Đường Hạo sửng sốt, phát hiện trong lúc mình nóng giận nhảy ngay đến kết luận Trương Giai Lạc không thèm quan tâm đến đề nghị của đội viên, đội trưởng đã lục ra số code của mấy replay muốn hắn về xem.
02
“Replay mùa sáu?”
Đường Hạo giật mình, nhìn ra sau lưng. Trương Vỹ tìm thấy hắn trong phòng ngủ, thuận mắt đứng sau hắn xem suốt một hồi, dần nhìn ra tuổi trận. Trên màn hình, Sâm La cũng xuất hiện đôi lúc, nhưng so với đối thủ và các đồng đội khác, thời lượng khá ít. Đường Hạo đang xem theo góc nhìn của Bách Hoa Liễu Loạn, mà thời điểm này Trương Vỹ đã đánh rất chắc tay, trong trận là người ít cần Trương Giai Lạc cover nhất.
Là người trong cuộc, nhìn diễn biến, ký ức quen thuộc rất nhanh ùa về với Trương Vỹ. Hắn biết tầm 2 combat nữa, Lạc Hoa Lang Tạ sẽ ngã xuống. Khi ấy Bách Hoa Liễu Loạn một khắc không ngừng, đạp lên xác hắn lao về phía đối thủ. Mãnh hổ nan địch quần hồ, hắn bị bao vây chặt chẽ. Trong lúc đó, Bách Hoa xám thêm một người. Sâm La tả xung hữu đột nhưng vẫn bị kị sĩ đội bạn kéo ra xa, mắt thấy toàn bộ cục diện mà không thể làm gì. Lưu manh đội bạn lao vào mục sư đang trơ trọi một phương. Trương Vỹ đã tuyệt vọng, nếu không nhìn thấy từ màn ánh sáng lóa mắt bên kia văng ra một quả lựu đạn thường và một quả Đạn Lửa. Kỳ thực cái hắn nghĩ trong đầu là quả Bom Xung Chấn Bách Hoa Liễu Loạn mới ném xong đang trong cooldown, nếu không lúc này nó mới thật sự thích hợp để cứu mục sư. Quả nhiên lưu manh đội bạn cắn răng ăn đạn, nhất quyết ôm được Ngạo Phong Tàn Hoa nhà mình.
Nhưng tích tắc hắn bất ngờ vì phát hiện hai quả đạn, thêm vào chấn động nhè nhẹ của hai vụ nổ liên tục căn thời gian chuẩn, đã quá đủ cho Ngạo Phong Tàn Hoa cast xong Ngọn Lửa Thần Thánh. Mục sư tự cứu lấy mình trong vòng 3s, thời gian đủ để một bữa tiệc đạn thịnh soạn được ném ra từ vùng ánh sáng Bách Hoa bên kia. Dây máu Bách Hoa Liễu Loạn trượt như điên, ánh sáng bao bọc quanh hắn và ba đối thủ cũng dần mờ đi, Sâm La lúc này nhìn thấy Bách Hoa Liễu Loạn lao như hổ đói về phía Ngạo Phong Tàn Hoa, dứt điểm tên lưu manh đánh lẻ.
Đuôi tóc màu hồng của hắn nảy tưng tưng.
Trước người hắn là đạn, sau lưng cũng là đạn. Trương Vỹ cảm thấy, đời này dù mình có phấn đấu được đến apm đó, cũng không cách nào có được sức mạnh đó. Apm có thể luyện, chí quyết thắng không thể luyện. Trương đội hắn muốn thắng đến mức nào.
Replay kết thúc, Trương Vỹ túa mồ hôi. Hắn tìm cái ghế ngồi xuống, tiện tay cầm tờ sticky note đính trên bàn, không quá để tâm vuốt vuốt hỏi, “Ăn cơm chưa? Đi ăn chung?” Hắn không ngạc nhiên khi Đường Hạo ngồi đây xem replay vào giờ này. Game là cuộc sống của bọn hắn, là không khí bọn hắn hít thở, huống hồ hiện Bách Hoa đã vào vòng chung kết, Đường Hạo ngồi slot chủ lực, hiển nhiên phải ra sức hơn thông thường. Trương Vỹ biết Đường Hạo kiêu ngạo khó gần, nhưng đã kề vai sát cánh cùng nhau trong trận, nào có phải kẻ thù. Chưa kể phong cách của ku tân binh này khá giống một người từng có vị trí rất quan trọng trong đội, dù người kia không bị ghét như Đường Hạo. Ừ thì, hắn là đội trưởng, ai dám ghét, hắn lại là át chủ bài, cũng đối xử với đội viên rất lễ độ, tóm lại… tóm lại Trương Vỹ không ghét Đường Hạo, vậy được rồi.
Không ngờ Đường Hạo bỗng chỉ vào cái bảng thống kê số liệu căn bản cuối replay của mười hai nhân vật, hỏi, “Lạc Hoa Lang Tạ đánh như hạch, sao vẫn có thể góp mặt trong đội hình?”
Kỳ thực replay này Đường Hạo từng xem chứ không phải không, lúc xem còn từng chửi Lạc Hoa Lang Tạ hệt như bây giờ. Khác biệt ở chỗ, lúc đó hắn xem theo tiến độ ngược, từ các trận cùng mùa giải đang đánh lật về trước, không như hôm nay, bỏ cả buổi chiều xem từ mùa hai đến mùa năm, hết list mười trận Trương Giai Lạc đưa, còn tự tìm thêm một số trận khác, cuối cùng xem mãi đến mùa sáu. Thứ tự tiếp nhận thông tin sẽ ảnh hưởng đến nhận thức trong đầu khi con người đánh giá một thứ lắm.
Đường Hạo tuy không để người đi trước vào mắt, nhưng không hề là ngựa non háu đá cắn càn. Trời sinh thiên phú, hắn vẫn không ngừng cải thiện, trưởng thành, chỉ khác dàn tuyển thủ cùng thế hệ một điểm: Cải thiện và trưởng thành ấy là tự bản thân hắn phát triển và điều chỉnh, không bởi học hỏi từ bất kỳ ai. Replay hắn sẽ xem, chỉ để biết phong cách đánh, đặc điểm và chiến thuật của đối thủ, bước căn bản và quan trọng nhất để chiến thắng. Mà vế sau trong “biết người biết ta”, hắn đủ giỏi để không cần cũng không muốn dùng quá nhiều thời gian nghiên cứu đội nhà. Sinh ra từ Bách Hoa, trưởng thành từ Bách Hoa, phong cách đội nhà đã được dạy dỗ ít nhiều trong đấu pháp của mỗi thiếu niên trong trại huấn luyện, vào trận phối hợp với đồng đội sẽ trở nên tự nhiên như máu thịt.
Ít nhất Đường Hạo nghĩ thế.
Hắn không sai, hắn chỉ không biết, phong cách Bách Hoa trước giờ được duy trì là vì sự tồn tại của Trương Giai Lạc. Nhưng gốc rễ của nó, đã thay đổi từ giữa mùa giải thứ năm.
03
“Bách Hoa đã cố tìm người cầm Lạc Hoa Lang Tạ để phối hợp với Trương Giai Lạc, nhưng… kỳ lắm, đánh không hợp.” Trương Vỹ kẹp kẹp đôi đũa.
“Kỳ lắm là sao? Đánh không hợp nhân vật hay đồng đội?” Đường Hạo nhăn nhó với câu trả lời của hắn.
“Ừm...” Trương Vỹ không quá giỏi việc nhìn ra mấu chốt vấn đề, cũng không giỏi trình bày. Khi Đường Hạo gặng hỏi, trong đầu hắn đầu tiên liền nghĩ đến không hợp với Trương Giai Lạc, sau lại thấy cũng không hợp với mình. Đổi cũng được vài người đấy chứ, nhưng mọi người trong đội đều cảm thấy không thuận tay khi phối hợp với Lạc Hoa Lang Tạ, mà trọng điểm là Lạc Hoa Lang Tạ nhân vật này dường như tự có khí chất riêng. Ai cầm vào cũng khiến người ta cảm thấy kỳ dị, như một tài khoản cấp thần bỗng dưng trở thành nhân vật bình thường. Không biết do trình không đủ hay gì.
Kỳ thực khi hắn nghĩ vậy, không hề ngờ rằng chỉ một năm sau, chính mình rồi sẽ chứng kiến Bách Hoa Liễu Loạn rơi vào số phận tương tự.
“Họ đánh không hợp với Trương Giai Lạc.” Hắn quyết định nói đáp án đầu tiên trong đầu. “Thật ra những người được tuyển cũng xuất sắc lắm, nhưng không ai theo kịp tiết tấu của Trương đội cả.”
“Em có xem một replay, Lạc Hoa Lang Tạ theo không kịp, mắng Trương đội ngay trong lúc đấu luôn.” Trâu Viễn về phòng đúng lúc hai người Trương Đường ra ngoài, lập tức bị kéo theo xuống căn tin. Trương Vỹ là tiền bối nhưng rất cởi mở với mọi người, cũng là một trong số ít những đội viên không xa lánh Đường Hạo, nên rất thường đi chung trò chuyện với hai tân binh này.
“À trận đó.” Trương Vỹ cười. Một trong các tuyển thủ được chọn cầm Lạc Hoa Lang Tạ, trình không tệ, đã mất bình tĩnh thét lên trên kênh chung “You crazy mad man!” Về sau trận này trở thành một trong những trận điển hình khi nhắc về phong cách đánh thời mùa giải thứ năm đến bảy của Trương Giai Lạc ở Bách Hoa. Người ta nói, phải điên đến mức nào mới theo kịp tiết tấu của Trương Giai Lạc.
“Cho nên Tôn Triết Bình điên đến mức nào?” Đường Hạo hỏi. Hắn không phải không biết đến sự tồn tại của Lạc Hoa Lang Tạ, chỉ không biết về Lạc Hoa Lang Tạ dưới tay Tôn Triết Bình. Trong tất cả những replay hai năm gần đây hắn xem, Lạc Hoa Lang Tạ chỉ như một cái bóng vật vờ bên cạnh Bách Hoa Liễu Loạn. Bách Hoa Liễu Loạn đi đâu, hắn theo đó, làm mọi việc đều chậm hơn người trước một nhịp, hoàn toàn nhìn theo Bách Hoa Liễu Loạn mà đánh. Làm sao Đường Hạo có thể từ đó mà tin rằng, Lạc Hoa Lang Tạ từng là người dẫn dắt tiết tấu cho Bách Hoa Liễu Loạn?
Thậm chí, Trâu Viễn có thể còn biết rõ việc này hơn Đường Hạo. Hắn thần tượng Trương Giai Lạc, replay chỉ cần có mặt Trương Giai Lạc hắn đều xem đi xem lại, nghiền ngẫm từng hành động từng lối xử lý của hắn, xem mình có thể học hỏi được gì. Đó chính là cách mà Đường Hạo ghét nhất, cũng chính là cách mà Trâu Viễn biết về nguồn gốc át chủ bài đôi của Bách Hoa, mà Đường Hạo thì không.
Bách Hoa tự khi sinh ra, đã có át chủ bài đôi. Cũng là đội đầu tiên mang khái niệm này đến với Liên minh, chứ không phải Lam Vũ.
Tôn Triết Bình có thể bị quên lãng bởi ngoại giới, nhưng điều đó là không thể với Bách Hoa. Là người sáng lập, cũng là người đưa Bách Hoa đến với đỉnh vinh quang, tầm quan trọng và ý nghĩa của hắn chẳng khác nào Ngụy Sâm đối với Lam Vũ. Tuy nhiên, đến mùa giải thứ bảy, rất hiếm ai còn nhắc đến hắn, kể cả Bách Hoa.
Bởi vì hắn là một vết thương khó lành với họ.
04
"Song hoa tịnh đế vốn là liền gốc liền cành, nay chỉ còn một nhánh hoa lẻ, nở có đẹp có rực rỡ hơn nữa thì cũng thế nào? Không bằng được cỏ, càng không bằng được lá."
Bách Hoa năm 7 vẫn dừng chân ở bước cuối cùng. Kỳ thực chiến đội Bách Hoa mang nặng tinh thần đội trưởng đời thứ hai của họ: chấp nhất tột độ. Đối mặt nhiều lần thất bại, Bách Hoa vẫn nhất quyết không đổi phong cách đánh, tôn chuyên gia đạn dược Bách Hoa Liễu Loạn làm chủ, như thể không có đấu pháp Bách Hoa, chiến đội Bách Hoa liền mất đi phần hồn. Hoặc là nói, Bách Hoa sinh từ một gốc Song Hoa, một đóa nay đã lụi tàn, mất thêm một đóa, Bách Hoa liệu có sống nổi?
Thế nên mãi vẫn giằng co với việc đổi mới, nhưng họ không thể dứt bỏ được cái cũ. Cho đến khi Trương Giai Lạc ra đi, Trâu Viễn cầm lên Bách Hoa Liễu Loạn. Hắn học theo Trương Giai Lạc, cũng có thể sẽ trở nên rất xuất sắc, có điều chính bản thân Trâu Viễn cũng không biết, phong cách đánh của Trương Giai Lạc tự nhiên như thế, ngoài vì xuất phát từ thân tâm, còn vì khi hắn bắt đầu, đã có một Tôn Triết Bình bù đắp, theo cùng, làm bạn. Đến khi Tôn Triết Bình ra đi, đấu pháp Bách Hoa đã rất vững, Trương Giai Lạc biến tấu thế nào, gánh vác thêm phần của Tôn Triết Bình thế nào, cũng sẽ không bao giờ lạc lối.
Mà Trâu Viễn không thể. Như một lời nguyền. Cho nên trong việc này, cả Trâu Viễn lẫn Bách Hoa thật ra nên học thái độ dứt khoát của Tôn Triết Bình và Đường Hạo.
Cho đến khi Song Hoa đều không còn, Bách Hoa mới thực sự bước lên một con đường mới. Kỳ thực việc này ứng với câu nói đầu tiên của Tôn Triết Bình đã đặt nền móng cho tất cả: Song Hoa làm sao đủ, phải Bách Hoa mới được.
Vì Bách Hoa. Vì quán quân.
Dù phải gạt bỏ Song Hoa, cũng là xứng đáng.
Tuy vậy lúc đó Đường Hạo cũng đã không còn nở rộ vì Tân Bách Hoa như mong muốn thuở đầu. Hắn đã trở thành vuốt nhọn của Hô Khiếu.
Tân Hô Khiếu.
05
Mùa giải 11, Nghĩa Trảm vs Hô Khiếu.
Khi hai cái tên Tôn Triết Bình và Đường Hạo cùng hiện lên trên bảng cặp đấu, không một người nào xôn xao. Nơi này không phải Bách Hoa, mà Tôn Triết Bình và Đường Hạo cũng chưa từng qua lại.
Đếm ngược kết thúc, Tôn Triết Bình click chuột định di chuyển. Đột nhiên trên kênh chat nhảy ra một câu.
“Tôn đội.”
Tôn Triết Bình ngạc nhiên hết một giây, sau đó Tái Thụy Nhất Hạ vẫn vác trọng kiếm lao đến đối phương. Mà Đường Hạo chào một tiếng xong cũng không nói gì thêm, như phong cách thường ngày của hắn, khiển Đường Tam Đả lao về phía trước.
Hai bên đúng hẹn gặp nhau giữa bản đồ.
Đó là một trận ác chiến, nhưng không kéo dài.
Đường Hạo cuối cùng đã hiểu thế nào gọi là điên.
END
*Câu đầu của phần 04 thuộc về một đồng nhân đã đọc nhưng không còn giữ nguồn.
*”You crazy mad man!” Đây là câu chat trực tiếp trong một giải đấu DotA chuyên nghiệp, bởi một tuyển thủ nổi danh, mắng vì không theo kịp tiết tấu với thần tượng của Lá khi làm hợp tác tạm thời của anh.
*Tribute to vp.smile, tribute to Tôn Triết Bình và Trương Giai Lạc, những kẻ điên trong giới game thủ chuyên nghiệp.
Tác giả: Lá Mùa Thu
- Kỳ thực truyện này dành để mừng SN Tôn đội 17/8.
- Nhưng một ai đó đang có ý định đoạt lời thoại căn bản nhất để dựng truyện, nói nhẹ là tâm ý tương thông, nói nặng là ụ óa biết lão nương đang bệnh còn giành cơm ăn với lão nương.
- Cho nên một đêm viết hoàn.
- To ai đó: Thách nhà giàu chơi ngông hả bạn (╬▔皿▔)凸
HOA KHAI NAN CHIẾT
Vài lời trước viết: Hoa Khai Kham Chiết là tên hội trưởng Bách Hoa Cốc, xuất phát từ một câu thơ, “Hoa nở đẹp thì hái liền tay, đừng để lâu ngày…” Thế nhưng hoa Bách Hoa nào có dễ hái (chiết), người Bách Hoa cũng nào dễ gãy (chiết), cho nên “Hoa nở đừng bứt không đứt tay”, chính là ý của tựa đề. Người Bách Hoa, trên có Tôn Triết Bình Trương Giai Lạc, giữa có Trương Vỹ Chu Quang Nghĩa, dưới có Đường Hạo Trâu Viễn, không một ai là dễ khi phụ.
Tên khác: Hai Kẻ Điên.
01
“Trương đội!”
Trương Giai Lạc bận không ngơi tay, khó thể ngước đầu khỏi màn hình, một thiếu niên đã từ cửa phòng huấn luyện bước vội đến ngồi phịch xuống chiếc ghế bên cạnh hắn. Thiếu niên chơi lưu manh, tên gọi Đường Hạo.
Đường Hạo xuất đạo mùa giải thứ bảy, lúc đó ba chữ Tôn Triết Bình đã gần như không còn ai nhắc tới. Hắn thực lực nổi bật hơn người, căn bản không ở trong trại huấn luyện Bách Hoa bao lâu thì được bốc vào chiến đội. Suốt vòng bảng hắn được vào trận rất ít, nhưng từ vòng chung kết trở đi có slot ổn định hơn, trong các cuộc họp bàn chiến thuật trước trận cũng góp không ít ý kiến.
Khi hắn tìm đến, Trương Giai Lạc đang vùi đầu trong mớ replay của các chiến đội, cả mình lẫn địch, ghi ghi chép chép, click đủ chỗ vừa game vừa web lại soft luyện tập, màn hình tràn cửa sổ, đồ đạc đổ đầy bàn.
Từ ngày đến câu lạc bộ Bách Hoa, Đường Hạo chưa bao giờ thấy Trương Giai Lạc không đang cắm cúi làm gì đó với game. Ăn uống tại máy vốn không phải chuyện lạ với một game thủ, nhưng phòng huấn luyện có luật không cho mang thức ăn vào, trừ đội trưởng Trương Giai Lạc. Hắn luôn là người đến sớm nhất và về trễ nhất, có khi buổi sáng đội viên mở cửa phòng huấn luyện, thấy hắn ngủ lại bên trong là chuyện thường.
Câu nói “Bách Hoa vào được chung kết mùa giải thứ năm và thứ bảy đều nhờ vào sự điên cuồng của một mình Trương Giai Lạc” là lời nhận xét của báo giới về sau, còn ở Bách Hoa, không ai không chứng kiến thấy điều đó từ sớm. Kể cả một người như Diệp Tu cũng nói tuyển thủ chuyên nghiệp không nên quá điên cuồng, trừ phi không màng đến tuổi thọ nghề của mình. Cho nên Trương Giai Lạc dùng đấu pháp Bách Hoa đi qua ba mùa giải từ năm đến bảy, sau vẫn vào đến chung kết một lần, bán kết một lần, cuối cùng điểm danh trong đội quốc gia với tư cách lão thành nhất đội, ngoài lĩnh đội Diệp Tu sẽ không lên sân, sự tồn tại của hắn là một kỳ tích. Bất quá, đó đều là chuyện kể sau.
Lúc này trước mắt Đường Hạo là một đội trưởng nguyện trả giá hết thảy để chiến đội vào được chung kết, thắng được quán quân.
“Sao Bách Hoa không đánh với hai át chủ bài?”
Trương Giai Lạc bỗng khựng lại, quay mặt nhìn hắn.
Đường Hạo nói tiếp, “Giống như Lam Vũ vậy. Mà Lam Vũ chỉ có một tay đấm, Bách Hoa có lưu manh và đạn dược, sức công kích mạnh hơn hẳn.”
Kỳ thực đề nghị này ở bất kỳ chiến đội nào khác mà nói, đều rất khó chấp nhận. Đường Hạo là một người mới, tuy ngồi ghế chủ lực, nhưng chưa thể đủ tuổi bắt đầu nói về hệ thống chiến thuật gốc rễ của chiến đội. Hơn nữa, hắn còn đề cử chính mình làm át chủ bài, đặt trong mắt người nào cũng là quá phận. Nhưng Đường Hạo không mảy may cảm thấy vậy, mà đội trưởng của hắn xem ra cũng không có ý định khiển trách.
“Sao Bách Hoa không đánh với hai át chủ bài?” Trương Giai Lạc lặp lại lời của Đường Hạo, có vẻ rất nghiền ngẫm, tay phải vừa cầm chuột vừa kẹp một cây bút đã dừng click từ lâu.
Đường Hạo thấy hắn chú ý đến lời mình nói, định trình bày tiếp, Trương Giai Lạc lại lẩm bẩm thêm một câu, “Giống Lam Vũ?”
Lịch sử Liên minh ghi lại Đường Hạo thành danh khi còn trẻ, dẫn dắt Hô Khiếu với một tư thái hung hãn tột độ, ngoại giới nhìn về hắn là một dũng tướng cũng là một kiêu tướng, thân trải trăm trận, sớm quên rằng hắn từng đứng dưới bóng tiền bối, tuy căng ngạo đã sớm nảy mầm, nhưng đã là thiếu niên, có ai không vui sướng khi được nhìn nhận bởi tiền bối mà mình ngưỡng mộ. Trương Giai Lạc ở thời đại đó, khắp Bách Hoa không ai không kính ngưỡng. Đường Hạo cũng không ngoại lệ, chẳng qua thường ngày ít nói ra miệng, nhưng nét hớn hở lúc này trên mặt hắn đã bán đứng toàn bộ tâm tình.
Tiếc thay, tiền bối sớm có tâm sự riêng, cũng có trọng trách quá lớn.
Trương Giai Lạc vô thức đưa mắt nhìn chiếc ghế bị Đường Hạo quay lưng ngồi ngược. Trên lưng ghế có chữ đội phó, là ghế cũ của Trương Giai Lạc, suốt một năm nay gần như không ai ngồi qua, dần dần trở thành ghế gác chân cho đội trưởng là hắn, thỉnh thoảng sẽ dùng để ghép với ghế đội trưởng để chợp mắt một giấc. Hắn quay đầu, nói, “Giờ đã vào vòng chung kết rồi, anh không có thời gian thử nghiệm cho cậu thấy.”
Đường Hạo nghe thấy bốn chữ không có thời gian, lập tức nổi giận. Không có thời gian cho chiến thuật, vậy anh có thời gian cho cái gì? Nói đến cùng, anh chỉ không muốn thử nghiệm cái mới, anh chỉ thích ổn định, an toàn với phong cách cũ, đúng không? Ngày ngày biến tấu ít ỏi những lối đánh cố hữu, sẽ có thể tạo ra đột phá?
Đang định phát tác, Trương Giai Lạc bỗng nói tiếp, “Về lục replay từ đầu đến mùa năm, tự xem.”
Nói đoạn đẩy qua cho hắn một tờ sticky note, rồi lại vùi đầu vào mớ tài liệu đang nghiên cứu dở. Đường Hạo sửng sốt, phát hiện trong lúc mình nóng giận nhảy ngay đến kết luận Trương Giai Lạc không thèm quan tâm đến đề nghị của đội viên, đội trưởng đã lục ra số code của mấy replay muốn hắn về xem.
02
“Replay mùa sáu?”
Đường Hạo giật mình, nhìn ra sau lưng. Trương Vỹ tìm thấy hắn trong phòng ngủ, thuận mắt đứng sau hắn xem suốt một hồi, dần nhìn ra tuổi trận. Trên màn hình, Sâm La cũng xuất hiện đôi lúc, nhưng so với đối thủ và các đồng đội khác, thời lượng khá ít. Đường Hạo đang xem theo góc nhìn của Bách Hoa Liễu Loạn, mà thời điểm này Trương Vỹ đã đánh rất chắc tay, trong trận là người ít cần Trương Giai Lạc cover nhất.
Là người trong cuộc, nhìn diễn biến, ký ức quen thuộc rất nhanh ùa về với Trương Vỹ. Hắn biết tầm 2 combat nữa, Lạc Hoa Lang Tạ sẽ ngã xuống. Khi ấy Bách Hoa Liễu Loạn một khắc không ngừng, đạp lên xác hắn lao về phía đối thủ. Mãnh hổ nan địch quần hồ, hắn bị bao vây chặt chẽ. Trong lúc đó, Bách Hoa xám thêm một người. Sâm La tả xung hữu đột nhưng vẫn bị kị sĩ đội bạn kéo ra xa, mắt thấy toàn bộ cục diện mà không thể làm gì. Lưu manh đội bạn lao vào mục sư đang trơ trọi một phương. Trương Vỹ đã tuyệt vọng, nếu không nhìn thấy từ màn ánh sáng lóa mắt bên kia văng ra một quả lựu đạn thường và một quả Đạn Lửa. Kỳ thực cái hắn nghĩ trong đầu là quả Bom Xung Chấn Bách Hoa Liễu Loạn mới ném xong đang trong cooldown, nếu không lúc này nó mới thật sự thích hợp để cứu mục sư. Quả nhiên lưu manh đội bạn cắn răng ăn đạn, nhất quyết ôm được Ngạo Phong Tàn Hoa nhà mình.
Nhưng tích tắc hắn bất ngờ vì phát hiện hai quả đạn, thêm vào chấn động nhè nhẹ của hai vụ nổ liên tục căn thời gian chuẩn, đã quá đủ cho Ngạo Phong Tàn Hoa cast xong Ngọn Lửa Thần Thánh. Mục sư tự cứu lấy mình trong vòng 3s, thời gian đủ để một bữa tiệc đạn thịnh soạn được ném ra từ vùng ánh sáng Bách Hoa bên kia. Dây máu Bách Hoa Liễu Loạn trượt như điên, ánh sáng bao bọc quanh hắn và ba đối thủ cũng dần mờ đi, Sâm La lúc này nhìn thấy Bách Hoa Liễu Loạn lao như hổ đói về phía Ngạo Phong Tàn Hoa, dứt điểm tên lưu manh đánh lẻ.
Đuôi tóc màu hồng của hắn nảy tưng tưng.
Trước người hắn là đạn, sau lưng cũng là đạn. Trương Vỹ cảm thấy, đời này dù mình có phấn đấu được đến apm đó, cũng không cách nào có được sức mạnh đó. Apm có thể luyện, chí quyết thắng không thể luyện. Trương đội hắn muốn thắng đến mức nào.
Replay kết thúc, Trương Vỹ túa mồ hôi. Hắn tìm cái ghế ngồi xuống, tiện tay cầm tờ sticky note đính trên bàn, không quá để tâm vuốt vuốt hỏi, “Ăn cơm chưa? Đi ăn chung?” Hắn không ngạc nhiên khi Đường Hạo ngồi đây xem replay vào giờ này. Game là cuộc sống của bọn hắn, là không khí bọn hắn hít thở, huống hồ hiện Bách Hoa đã vào vòng chung kết, Đường Hạo ngồi slot chủ lực, hiển nhiên phải ra sức hơn thông thường. Trương Vỹ biết Đường Hạo kiêu ngạo khó gần, nhưng đã kề vai sát cánh cùng nhau trong trận, nào có phải kẻ thù. Chưa kể phong cách của ku tân binh này khá giống một người từng có vị trí rất quan trọng trong đội, dù người kia không bị ghét như Đường Hạo. Ừ thì, hắn là đội trưởng, ai dám ghét, hắn lại là át chủ bài, cũng đối xử với đội viên rất lễ độ, tóm lại… tóm lại Trương Vỹ không ghét Đường Hạo, vậy được rồi.
Không ngờ Đường Hạo bỗng chỉ vào cái bảng thống kê số liệu căn bản cuối replay của mười hai nhân vật, hỏi, “Lạc Hoa Lang Tạ đánh như hạch, sao vẫn có thể góp mặt trong đội hình?”
Kỳ thực replay này Đường Hạo từng xem chứ không phải không, lúc xem còn từng chửi Lạc Hoa Lang Tạ hệt như bây giờ. Khác biệt ở chỗ, lúc đó hắn xem theo tiến độ ngược, từ các trận cùng mùa giải đang đánh lật về trước, không như hôm nay, bỏ cả buổi chiều xem từ mùa hai đến mùa năm, hết list mười trận Trương Giai Lạc đưa, còn tự tìm thêm một số trận khác, cuối cùng xem mãi đến mùa sáu. Thứ tự tiếp nhận thông tin sẽ ảnh hưởng đến nhận thức trong đầu khi con người đánh giá một thứ lắm.
Đường Hạo tuy không để người đi trước vào mắt, nhưng không hề là ngựa non háu đá cắn càn. Trời sinh thiên phú, hắn vẫn không ngừng cải thiện, trưởng thành, chỉ khác dàn tuyển thủ cùng thế hệ một điểm: Cải thiện và trưởng thành ấy là tự bản thân hắn phát triển và điều chỉnh, không bởi học hỏi từ bất kỳ ai. Replay hắn sẽ xem, chỉ để biết phong cách đánh, đặc điểm và chiến thuật của đối thủ, bước căn bản và quan trọng nhất để chiến thắng. Mà vế sau trong “biết người biết ta”, hắn đủ giỏi để không cần cũng không muốn dùng quá nhiều thời gian nghiên cứu đội nhà. Sinh ra từ Bách Hoa, trưởng thành từ Bách Hoa, phong cách đội nhà đã được dạy dỗ ít nhiều trong đấu pháp của mỗi thiếu niên trong trại huấn luyện, vào trận phối hợp với đồng đội sẽ trở nên tự nhiên như máu thịt.
Ít nhất Đường Hạo nghĩ thế.
Hắn không sai, hắn chỉ không biết, phong cách Bách Hoa trước giờ được duy trì là vì sự tồn tại của Trương Giai Lạc. Nhưng gốc rễ của nó, đã thay đổi từ giữa mùa giải thứ năm.
03
“Bách Hoa đã cố tìm người cầm Lạc Hoa Lang Tạ để phối hợp với Trương Giai Lạc, nhưng… kỳ lắm, đánh không hợp.” Trương Vỹ kẹp kẹp đôi đũa.
“Kỳ lắm là sao? Đánh không hợp nhân vật hay đồng đội?” Đường Hạo nhăn nhó với câu trả lời của hắn.
“Ừm...” Trương Vỹ không quá giỏi việc nhìn ra mấu chốt vấn đề, cũng không giỏi trình bày. Khi Đường Hạo gặng hỏi, trong đầu hắn đầu tiên liền nghĩ đến không hợp với Trương Giai Lạc, sau lại thấy cũng không hợp với mình. Đổi cũng được vài người đấy chứ, nhưng mọi người trong đội đều cảm thấy không thuận tay khi phối hợp với Lạc Hoa Lang Tạ, mà trọng điểm là Lạc Hoa Lang Tạ nhân vật này dường như tự có khí chất riêng. Ai cầm vào cũng khiến người ta cảm thấy kỳ dị, như một tài khoản cấp thần bỗng dưng trở thành nhân vật bình thường. Không biết do trình không đủ hay gì.
Kỳ thực khi hắn nghĩ vậy, không hề ngờ rằng chỉ một năm sau, chính mình rồi sẽ chứng kiến Bách Hoa Liễu Loạn rơi vào số phận tương tự.
“Họ đánh không hợp với Trương Giai Lạc.” Hắn quyết định nói đáp án đầu tiên trong đầu. “Thật ra những người được tuyển cũng xuất sắc lắm, nhưng không ai theo kịp tiết tấu của Trương đội cả.”
“Em có xem một replay, Lạc Hoa Lang Tạ theo không kịp, mắng Trương đội ngay trong lúc đấu luôn.” Trâu Viễn về phòng đúng lúc hai người Trương Đường ra ngoài, lập tức bị kéo theo xuống căn tin. Trương Vỹ là tiền bối nhưng rất cởi mở với mọi người, cũng là một trong số ít những đội viên không xa lánh Đường Hạo, nên rất thường đi chung trò chuyện với hai tân binh này.
“À trận đó.” Trương Vỹ cười. Một trong các tuyển thủ được chọn cầm Lạc Hoa Lang Tạ, trình không tệ, đã mất bình tĩnh thét lên trên kênh chung “You crazy mad man!” Về sau trận này trở thành một trong những trận điển hình khi nhắc về phong cách đánh thời mùa giải thứ năm đến bảy của Trương Giai Lạc ở Bách Hoa. Người ta nói, phải điên đến mức nào mới theo kịp tiết tấu của Trương Giai Lạc.
“Cho nên Tôn Triết Bình điên đến mức nào?” Đường Hạo hỏi. Hắn không phải không biết đến sự tồn tại của Lạc Hoa Lang Tạ, chỉ không biết về Lạc Hoa Lang Tạ dưới tay Tôn Triết Bình. Trong tất cả những replay hai năm gần đây hắn xem, Lạc Hoa Lang Tạ chỉ như một cái bóng vật vờ bên cạnh Bách Hoa Liễu Loạn. Bách Hoa Liễu Loạn đi đâu, hắn theo đó, làm mọi việc đều chậm hơn người trước một nhịp, hoàn toàn nhìn theo Bách Hoa Liễu Loạn mà đánh. Làm sao Đường Hạo có thể từ đó mà tin rằng, Lạc Hoa Lang Tạ từng là người dẫn dắt tiết tấu cho Bách Hoa Liễu Loạn?
Thậm chí, Trâu Viễn có thể còn biết rõ việc này hơn Đường Hạo. Hắn thần tượng Trương Giai Lạc, replay chỉ cần có mặt Trương Giai Lạc hắn đều xem đi xem lại, nghiền ngẫm từng hành động từng lối xử lý của hắn, xem mình có thể học hỏi được gì. Đó chính là cách mà Đường Hạo ghét nhất, cũng chính là cách mà Trâu Viễn biết về nguồn gốc át chủ bài đôi của Bách Hoa, mà Đường Hạo thì không.
Bách Hoa tự khi sinh ra, đã có át chủ bài đôi. Cũng là đội đầu tiên mang khái niệm này đến với Liên minh, chứ không phải Lam Vũ.
Tôn Triết Bình có thể bị quên lãng bởi ngoại giới, nhưng điều đó là không thể với Bách Hoa. Là người sáng lập, cũng là người đưa Bách Hoa đến với đỉnh vinh quang, tầm quan trọng và ý nghĩa của hắn chẳng khác nào Ngụy Sâm đối với Lam Vũ. Tuy nhiên, đến mùa giải thứ bảy, rất hiếm ai còn nhắc đến hắn, kể cả Bách Hoa.
Bởi vì hắn là một vết thương khó lành với họ.
04
"Song hoa tịnh đế vốn là liền gốc liền cành, nay chỉ còn một nhánh hoa lẻ, nở có đẹp có rực rỡ hơn nữa thì cũng thế nào? Không bằng được cỏ, càng không bằng được lá."
Bách Hoa năm 7 vẫn dừng chân ở bước cuối cùng. Kỳ thực chiến đội Bách Hoa mang nặng tinh thần đội trưởng đời thứ hai của họ: chấp nhất tột độ. Đối mặt nhiều lần thất bại, Bách Hoa vẫn nhất quyết không đổi phong cách đánh, tôn chuyên gia đạn dược Bách Hoa Liễu Loạn làm chủ, như thể không có đấu pháp Bách Hoa, chiến đội Bách Hoa liền mất đi phần hồn. Hoặc là nói, Bách Hoa sinh từ một gốc Song Hoa, một đóa nay đã lụi tàn, mất thêm một đóa, Bách Hoa liệu có sống nổi?
Thế nên mãi vẫn giằng co với việc đổi mới, nhưng họ không thể dứt bỏ được cái cũ. Cho đến khi Trương Giai Lạc ra đi, Trâu Viễn cầm lên Bách Hoa Liễu Loạn. Hắn học theo Trương Giai Lạc, cũng có thể sẽ trở nên rất xuất sắc, có điều chính bản thân Trâu Viễn cũng không biết, phong cách đánh của Trương Giai Lạc tự nhiên như thế, ngoài vì xuất phát từ thân tâm, còn vì khi hắn bắt đầu, đã có một Tôn Triết Bình bù đắp, theo cùng, làm bạn. Đến khi Tôn Triết Bình ra đi, đấu pháp Bách Hoa đã rất vững, Trương Giai Lạc biến tấu thế nào, gánh vác thêm phần của Tôn Triết Bình thế nào, cũng sẽ không bao giờ lạc lối.
Mà Trâu Viễn không thể. Như một lời nguyền. Cho nên trong việc này, cả Trâu Viễn lẫn Bách Hoa thật ra nên học thái độ dứt khoát của Tôn Triết Bình và Đường Hạo.
Cho đến khi Song Hoa đều không còn, Bách Hoa mới thực sự bước lên một con đường mới. Kỳ thực việc này ứng với câu nói đầu tiên của Tôn Triết Bình đã đặt nền móng cho tất cả: Song Hoa làm sao đủ, phải Bách Hoa mới được.
Vì Bách Hoa. Vì quán quân.
Dù phải gạt bỏ Song Hoa, cũng là xứng đáng.
Tuy vậy lúc đó Đường Hạo cũng đã không còn nở rộ vì Tân Bách Hoa như mong muốn thuở đầu. Hắn đã trở thành vuốt nhọn của Hô Khiếu.
Tân Hô Khiếu.
05
Mùa giải 11, Nghĩa Trảm vs Hô Khiếu.
Khi hai cái tên Tôn Triết Bình và Đường Hạo cùng hiện lên trên bảng cặp đấu, không một người nào xôn xao. Nơi này không phải Bách Hoa, mà Tôn Triết Bình và Đường Hạo cũng chưa từng qua lại.
Đếm ngược kết thúc, Tôn Triết Bình click chuột định di chuyển. Đột nhiên trên kênh chat nhảy ra một câu.
“Tôn đội.”
Tôn Triết Bình ngạc nhiên hết một giây, sau đó Tái Thụy Nhất Hạ vẫn vác trọng kiếm lao đến đối phương. Mà Đường Hạo chào một tiếng xong cũng không nói gì thêm, như phong cách thường ngày của hắn, khiển Đường Tam Đả lao về phía trước.
Hai bên đúng hẹn gặp nhau giữa bản đồ.
Đó là một trận ác chiến, nhưng không kéo dài.
Đường Hạo cuối cùng đã hiểu thế nào gọi là điên.
END
*Câu đầu của phần 04 thuộc về một đồng nhân đã đọc nhưng không còn giữ nguồn.
*”You crazy mad man!” Đây là câu chat trực tiếp trong một giải đấu DotA chuyên nghiệp, bởi một tuyển thủ nổi danh, mắng vì không theo kịp tiết tấu với thần tượng của Lá khi làm hợp tác tạm thời của anh.
*Tribute to vp.smile, tribute to Tôn Triết Bình và Trương Giai Lạc, những kẻ điên trong giới game thủ chuyên nghiệp.
Last edited by a moderator: