Ongoing [HD21-Zweisamkeit] Hàn Diệp - Till the end of time

Kobayashizu

Máy cày level
Bình luận
66
Số lượt thích
659
Fan não tàn của
Hàn Diệp là chân ái
#1


Till the end of time

Tác giả: Kobayashizu


_____________________________________________________________


"Tôi biết mình đã quên mất một chuyện gì đó, một cái gì đó, cũng có thể là một ai đó.

Mọi thứ đều bất hợp lí, thiếu logic một cách kì lạ, tôi biết lẽ ra mọi chuyện phải khác, nhưng dường như luôn thiếu mất "thứ gì đó", thứ duy nhất làm mọi chuyện trở nên có lí.

Tôi biết nó quan trọng, rất quan trọng, nó dường như là phần còn thiếu duy nhất, phần sẽ lấp đầy tất cả trống rỗng trong tôi, phần mà cả cuộc đời này tôi cũng không buông bỏ được.

Một chuyện gì đó, một cái gì đó, hay một ai đó.

Tôi đã đánh mất thứ lẽ ra không nên trôi vào quên lãng."


________________________________________________________________-


Sản phẩm thuộc project Hàn Diệp 2021 -Xích Tâm
25.05.2021
 

Kobayashizu

Máy cày level
Bình luận
66
Số lượt thích
659
Fan não tàn của
Hàn Diệp là chân ái
#2
1.

Sáu giờ, Hàn Văn Thanh bước ra khỏi nhà, gió thốc vào mặt mang theo sự buốt giá của buổi sáng. Sương đêm đọng trên ngọn cỏ, thấm ướt đôi giày chạy bộ dưới chân, cái lạnh theo đó thấm vào da thịt.

Tê tái.

Hàn Văn Thanh dựa theo thói quen nhiều năm của mình, giữ đúng nhịp điệu chạy, khi kết thúc cũng vừa kịp mua hai phần cháo sườn cùng bánh quẩy đầu tiên cho quán ăn sáng ruột.

Hàn Văn Thanh xách phần ăn sáng nóng hổi trong tay, trong tai nghe phát ra giọng nữ trung đang ngân nga điệu của bản nhạc jazz đã cũ, chầm chậm rảo bước trên lối mòn băng qua bãi cỏ, trở về nhà.

Hắn tra chìa khóa vào ổ, vặn nhẹ.

Bên trong, tất nhiên không khác gì so với lúc hắn rời đi cách đây một tiếng trước. Hàn Văn Thanh cởi khăn quàng cổ treo lên móc, đặt hai phần ăn sáng lên bàn, trước tiên tưới đám sương rồng lâu năm bên cửa sổ.

Chờ đợi tiếng báo thức thứ hai sẽ vang lên lúc 7h, vẫn là giọng nữ trung u sầu quen thuộc.

Nhiều năm trôi qua, mỗi ngày đều như vậy

Hàn Văn Thanh sáng xong, tìm điều khiển tắt cái điều hòa luôn chạy ở nhiệt độ 23, bắt đầu sửa soạn đi tới sở nghiên cứu.


*


Năm năm trước.

Mây đen che khuất trời, mưa phùn phủ kín đất, những hạt nước li ti làm mờ lớp cửa kính của xe, từ bên trong nhìn ra chỉ thấy một xám xịt giăng khắp lối.

Hàn Văn Thanh tựa đầu vào vai Diệp Tu, hơi mơ màng, hắn bị say xe khá nặng, từ nhỏ đến giờ mỗi lần lên xe lâu đều cố cắn răng chịu đựng, lâu dần thành quen.

Đám người phía trước không biết Hàn Văn Thanh khó chịu, vẫn nói cười rôm rả bàn chuyện đi chơi.

"Mưa thế này, ngắm sao băng không vậy, trận này rất lớn, mấy năm mới có một lần mà." - ngữ điệu người này nói hơi nhanh, giọng còn sáng như khi thành niên quên vỡ giọng, vào tai Hàn Văn Thanh trở thành chữ được chữ mất.

"Không đâu, chỗ chúng ta chọn bên sườn núi của trị trấn bên cạnh, tôi mới hỏi thăm rồi, bên đó không có mưa."

Phía trên càng nói càng hăng, tiếng ong ong bên tai Hàn Văn Thanh vang lên không ngừng như bầy ong vỡ tổ.

Diệp Tu thấy ấn đường của Hàn Văn Thanh nhíu lại, khuôn mặt ẩn nhẫn sự khó chịu. Hắn tháo một bên tai nghe của mình, nhét vào tai Hàn Văn Thanh.

"Khó chịu thì ngủ đi, đường còn dài, tới nơi tôi gọi anh." - Diệp Tu dùng giọng điệu không nóng không lạnh của mình quan tâm người bên cạnh.

Hàn Văn Thanh mở hờ đôi mắt, liếc nhìn một bên mặt sườn của Diệp Tu, da rất trắng, trắng tới mức nhìn có chút giống người bệnh lâu năm, sống mũi không cao nhưng lông mi rất dài, đôi môi mỏng hơi nhếch lên thành nụ cười như có như không.

Người ta hay nói người môi mỏng bạc tình, nhưng chỉ hắn mới biết, Diệp Tu kia có bao nhiêu phần tình si

Tiếng nhạc jazz êm dịu truyền vào tai, giọng nữ trung ngân nga giai điệu cũ chậm rãi, tựa như đang chơi đùa cùng âm nhạc. Lãng mạn, xưa cũ, tính giai điệu mạnh như bỡn cợt bên tai, đó chính là nhạc jazz,

Old but gold.

Hàn Văn Thanh nhắm mắt lại, vùi đầu vào cổ, ngửi mùi khói thuốc thoang thoảng trên người Diệp Tu. Thật kì lạ là dù đã đeo tai nghe nhưng hắn vẫn nghe rõ tiếng ngân nga khe khẽ theo nhạc của Diệp Tu, khàn khàn, rất nhỏ, như từ xa vọng lại, thủ thỉ bên tai, theo hắn vào trong giấc mơ rồi biến mất.

*



Hàn Văn Thanh bị lạnh tỉnh, cửa sổ hé ra một khe nhỏ đủ cho chút gió bên ngoài lùa vào mang theo mưa và mùi đất bốc lên thổi vào trong xe.

Trong xe không có ai, cổ hắn vì vẹo qua một bên quá lâu, có chút khó chịu. Một bên tai nghe đã rơi từ lúc nào, chỉ còn lại một bên tai phải vẫn phát ra giọng hát rầu rĩ của bài hát phát hành từ hai, ba thập niên trước.

Nơi họ dừng chân là một trạm xăng vắng tanh bên đường quốc lộ, cả đám người đi đâu hết, chỉ còn mình Hàn Văn Thanh đứng tựa người vào thân xe đốt thuốc và gã nhân viên đang ngồi gật gù trên chiếc ghế tựa cạnh buồng xăng.

Hàn Văn Thanh hồi tưởng về giấc mơ vừa rồi của mình, giấc mơ hắn đã nhìn thấy hàng trăm lần.
Hắn nhớ đó là một đôi tay rất đẹp, đẹp hơn bất cứ đôi nào Hàn Văn Thanh từng gặp, hắn thấy tay mình nắm lấy đôi tay ấy, mười ngón tay đan vào nhau, quấn quít không rời, khung cảnh thay đổi rất nhiều lần, có khi là trường học, trên đường, trong bếp, dưới ánh hoàng hôn, giữa đất trời trắng tuyết,... rất nhiều cảnh tượng, chỉ có hai đôi tay vẫn nắm mãi không rời, giữ chặt lấy nhau.

Cảnh tượng cuối cùng là khi hắn đặt một nụ hôn lên đôi tay quá sức xinh đẹp ấy, ngay cả khi hiện tại hồi tưởng lại, Hàn Văn Thanh vẫn cảm nhận được con tim mình đang run lên, đập từng hồi như nện vào lồng ngực. Cảm giác quá khác lạ nhưng lại rất gần gủi, vừa xa xăm lại vừa chân thật đến không ngờ.

Chuyện này không bình thường, Hàn Văn Thanh tự biết bản thân khá bảo thủ trong chuyện tình cảm, chỉ khi đó là người hắn thực sự yêu mới có những cử chỉ thân mật như vậy. Nhưng hắn không có người yêu, chưa từng có, càng không có đối tượng mà hắn khát khao được thân mật.

Nhưng những cảnh tượng ấy, những ngón tay thon dài nơi hắn đã đặt một nụ hôn như thay lời yêu lên, cả cảm giác nóng rực trong tim khi môi chạm vào da thịt người đó.


Quá chân thật. Hắn là một kẻ tin vào bản năng, những thứ đến từ tiềm thức là thứ đáng tin hơn cả mắt thấy, tai nghe, đáng tin hơn cả mặt lí trí quá dễ bị qua mặt của con người.

So với một giấc mơ, hắn càng tin đó là kí ức, về một thứ gì đó vừa vụt quá tay rồi biến mất.


T.B.C
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook