Hoàn [Dụ Hoàng] Our summer

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#1
Our Summer

Tác giả: 公沐居士

Link gốc:【喻黄】Our Summer

Edit: Nguyệt

-------------------------------------------------------------

Lúc rời khỏi nhà thi đấu, không khí nóng bức như muốn hun khô thân xác ập thẳng tới mặt.

Khoảnh khắc vừa thò được nửa bàn chân ra khỏi cửa lớn mà đã cảm tưởng như phải rụt lại ngay lập tức mới chịu được.

“Móa nó giết người!!! Như thế này thế này còn bảo không nói, còn nói nhiệt độ trung bình ngày của thành phố Q chỉ khoảng 20℃. Đùa tui chắc, đội trưởng à, cậu nói xem, rõ ràng là đang trêu đùa tui có phải không.” Hoàng Thiếu Thiên liến thoắng liền một chuỗi oán giận như súng máy bắn piu piu piu khắp nơi. Nói tới cuối cùng còn cười, nụ cười như cất giấu gió mát buổi sớm.

Người bị hỏi đầu tiên là sửng sốt một chút rồi sau đó cười nói: “Bởi vì mùa hè đến rồi.”

Đúng vậy, mùa hè đến.

Mà mùa hè này thuộc về Lam Vũ.

Tuy nói các tuyển thủ kỳ cựu trong đội đều đã trải qua mưa gió phong ba, cũng không phải chưa từng tới gần chức quán quân nhưng cảm giác khi họ thực sự được nâng chiếc cup nặng trịch trong tay vẫn rất khác —— dù sao họ cũng như bao người khác, vướng vào một vòng luẩn quẩn, mãi mãi theo đuổi thứ này. Hơn nữa nếu muốn nói tới tuổi tác, họ cùng lắm vẫn là một đám thanh niên tầm tuổi đầu hai, đúng lúc huyết khí phương cương, dạt dào tình cảm, có thể tự khắc chế mình theo khuôn khổ cố gắng từng bước, từng bước đi tới ngày đoạt được quán quân quả thật chẳng đơn giản. Trên đường trở về khách sạn, hai kiếm khách một lớn một nhỏ hưng phấn líu ríu suốt cả đường đi. Mà hiếm có khi anh em đồng đội, cùng nhau cười nói, nhìn quá khứ nghĩ về tương lai.

Cũng may người lái xe đưa họ đi cũng chơi Vinh Quang, cũng đã tiếp đón họ nhiều, nếu không chắc đã bị não động tăng nhanh như lũy thừa nói liên hồi đến muốn nhảy lầu. Dưới tinh thần nói đến không ngừng nghỉ của Hoàng thiếu chỉ yên lặng chỉnh tiếng nhạc to lên một chút.

Sau khi về đến khách sạn, mọi người không hẹn mà cũng nhau hùng dũng xông về phía nhà ăn. “Nào lại đây lại đây mau mau, muốn ăn gì thì lấy nha, ăn gì cứ gọi nha,” Hoàng Thiếu Thiên ôm lấy menu, “Đội trưởng sẽ bao.”

“Rồi câu lạc bộ sẽ lo khoản chi này.” Dụ Văn Châu mỉm cười sửa lại cho đúng.

Đồ ăn xếp đầy một bàn, đội trưởng Lam Vũ đứng lên nâng ly nước cam, cười có chút buồn rầu: “Đến ngày mai quay về thành phố G thể nào cũng phải đi ăn một bữa cơm với các quản lý, cho nên hôm nay anh không nói nhiều nữa, đỡ công hôm nay nói hết những gì muốn nói rồi mai lại phải nghĩ xem nên nói gì.”

“Đội trưởng, lúc anh nói nhiều cũng không bằng lúc Hoàng Thiếu ít nói ấy chứ.” Kiếm khách nhỏ của Lam Vũ đang cắm cúi gạt cá kho trong bát mình ra bỗng nhiên nói một câu như vậy.

Không khí bỗng nhiên yên lặng trong chốc lát, sau đó Tống Hiểu ngồi gần Lư Hãn Văn nhất vỗ vỗ vai cậu, vẻ mặt nghiêm túc:

“Tiểu Lư làm rất tốt, trong đội khó mà có được một ngay thẳng boy như thế này.”

“Ấy ấy ấy ấy, tại sao mà anh đây đang ngồi không cũng thấy hình như mình dính phải debuff!!!” Hoàng Thiếu Thiên lớn tiếng kháng nghị, lúc này, một giọng nói yếu ớt đáp lại: “Đây đâu thể nào gọi là debuff chứ Hoàng Thiếu. Rõ ràng là thuộc tính nói nhiều kết hợp với buff nghịch thiên, đánh địch một ngàn tự hại tám trăm mà.”

Hoàng Thiếu Thiên trợn mắt nhìn chỗ phát ra tiếng nói, mà đối diện là Từ Cảnh Hi mặt không đổi sắc, nhấc đũa, “Nào bé Lưu, ăn nhiều loại thức ăn một chút, đừng có ăn toàn thịt vậy, à còn món đậu bắp kia thì để lại cho Hoàng Thiếu.”

“Thật thế à, tốt quá, thế thì em sẽ không ăn.” Lư Hãn Văn ngoan ngoãn ngoãn thu tay đang vươn ra đĩa đậu bắp, quay qua gắp một đũa sau chân vịt.

Vì thế mọi người lại cười vang một trận. Lúc này Dụ Văn Châu mới có cơ hội nói tiếp lời ban nãy bị cắt ngang: “Anh vốn muốn nói, anh sẽ không đứng đây nói chuyện tổng kết gì gì đó, mọi người muốn nói gì thì cứ nói, thả lỏng tâm trạng bản thân là được.”

“Nhưng xem ra những lời định nói trên kia cũng không quan trọng nữa.” Vẻ mặt Dụ Văn Châu đầy vẻ ‘anh đây nhịn cười thật vất vả’.

“Tu muốn nói muốn nói,” Hoàng Thiếu Thiên gõ gõ cái bát trong tay xuống bàn ăn, “Tui đây có thể ít lời nhiều ý tổng kết một chút không, được nha?” Thấy dáng vẻ mọi người ‘Chời má, ít lời nhiều ý mà phun ra từ miệng Hoàng Thiếu quả thực quá khó tin’, không nhịn được mà phun tào một câu, “Tui nói chứ vẻ mặt mấy người kiểu quái gì đây hả... Muốn ý kiến gì tui sao.”

Nói xong, vương bài của Lam Vũ nâng chén của mình lên, trong mắt tỏa ra vẻ trạng trọng.

“Biểu hiện của mọi người lần này đều rất tốt.”

“Sang năm, Lam Vũ sẽ càng thêm ưu tú.”

“Mùa hè năm tới sẽ vẫn là của chúng ta.”

Cậu trịnh trọng nói, giống như cầu nguyện, hoặc cũng như một lời hứa hẹn.

Trong phòng mãi không có ai nói nữa cho đến tận khi Trịnh Hiên lên tiếng: “Tôi nói này, mọi người im lặng như vậy, tôi cảm thấy áp lực như bị núi đè... Nhưng mà tôi đồng ý với những lời Hoàng Thiếu nói.” Nói xong, thần sắc cậu ta cũng bỗng nhiên nghiêm túc hắn lên.

“Nhưng tôi còn muốn nói thêm một điều nữa.”

“Mong rằng mùa thi đấu sau này Hoàng Thiếu nói ít lại một chút.” Ngữ khí của Chuyên gia đạn dược đầu vẻ đau lòng, “Đây là mong muốn lớn nhất chỉ đứng sau việc đoạt giải quán quân của tôi rồi.”

“Tôi đồng ý quan điểm của Trịnh Hiên.” Tống Hiểu gật đầu.

“Tán thành.” Từ Cảnh Hi nhún vai.

“Thêm một phiếu.” Lý Viễn giơ tay.

“Đúng thế!” Lư Hãn Văn đồng tình cả hai tay.

“Đội trưởng...” Hoàng Thiếu Thiên trưng ra vẻ mặt như muốn nói ‘anh xem kìa, bọn họ hùa vào bắt nạt em’ nhìn về phía Dụ Văn Châu, mà tứ đại tâm bẩn của Liên minh khi nói về chuyện này chỉ có thể ho nhẹ hai tiếng, cố gắng dấu ý cười đi mà rằng: “Tôi cảm thấy ý nghĩ này cả tiểu Lư rất có đạo lý.”

Cứ như vậy, một bữa cơm tốn đến hai ba tiếng đồng hồ. Nếu không nghĩ tới việc sáng mai còn phải bay về thành phố G, có khi họ còn chơi muộn thêm nữa. Khi Dụ Văn Châu thúc giục mọi người trở về phòng, tất cả đều như vẫn còn trong trạng thái hưng phấn chưa tỉnh.

“Đội trưởng, đến giờ tôi vẫn cảm thấy mọi thứ cứ như không phải sự thật vậy.” Từ Cảnh Hi cảm khái.

“Sao lại không thật?” Dụ Văn Châu mỉm cười vỗ vỗ vai cậu ta. “Đã cố gắng lâu vậy rồi, cũng nên đạt được kết quả.”

Hoàng Thiếu Thiên trở về phòng mình, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt như thường lệ. Mãi đến khi cậu xong xuôi, quay ra ngoài, chiếc giường còn lại trong phòng vẫn trống không, Dụ Văn Châu còn chưa về —— hẳn anh đang đi các phòng khác nhắc nhở thành viên trọng đội nghỉ ngơi sớm một chút. Hoàng Thiếu Thiên ngồi ngơ ngác trên giường một hồi sau đó vén chăn, xuống giường đi tới bên cửa sổ.

Khách sạn này rất gần bờ biển, mà tầm nhìn từ phòng cậu vừa vặn dễ dàng trông thấy cảnh biển đẹp đẽ. Ánh trăng hiền hòa chiếu trên mặt biển, con nước dập dềnh làm cho ánh trăng như vỡ thành những mảnh nhỏ màu trắng bạc mà bóng trăng trong nước cũng như không chịu thua, in thành hình ảnh tròn vành vạnh đan vào làn sóng, đẹp đến mê người.

“... Thiếu Thiên?”

Cậu quay đầu lại, không biết đội trưởng nhà mình đã đứng phía sau từ khi nào.

“Không còn sớm nữa, mau nghỉ ngơi đi.”

Nằm trên giường, Hoàng Thiếu Thiên vẫn tràn trọc mãi, Dụ Văn Châu nghiêng người nhìn thấy đôi mắt trong suốt bên đối diện, bật cười: “Thiếu Thiên không ngủ được à?”

“Ngủ không được nha không ngủ được...” Hoàng Thiếu Thiên nói lảm nhảm, “Rõ ràng không phải lần đầu tiên... Nhưng mà lần nào cũng đều vui đến mất ngủ thế này.”

“Đương nhiên.” Cậu nghe được giọng nói của Dụ Văn Châu từ trong bóng tối, “Vì đó là vinh quang của tất cả mọi người.”

Trong phòng yên tĩnh trở lại, Hoàng Thiếu Thiên nằm ngắm trần nhà, chỉ thấy máu nhiệt huyết sôi trào mãi chưa dứt. Ánh trăng ban nãy tái hiện trong đầu dần hóa thành hàn quang từ Kiếm khách xé gió lao đi cùng với bóng đen tỏa ra từ cây pháp trượng của Thuật sĩ, cuối cùng chớp lóe thành biển ánh sáng đẹp bắt trong nhà thi đấu hôm nay.

Biển sáng màu xanh thẳm.

Cậu nhắm mắt lại, nghe tiếng sóng vỗ dội vào trong ta, tựa hồ không khác biển ở thành phố G là bao nhưng lại vẫn có vẻ độc đáo riêng.

Cậu cuốn cuốn chăn.

—— ngày mai sẽ càng tươi đẹp hơn chứ?

—— nhất định như vậy.
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook