Ongoing [Ngọa Hổ 2021] Quỷ Bá Đồ (Tân)

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#1
Quỷ Bá Đồ (Tân)



Đồng nhân Toàn Chức Cao Thủ
Tác giả:
一锅炖不下
Thể loại: Kinh dị
Tình trạng: Đang tiến hành

Liên hệ: Quỷ Hưng Hân & Quỷ Bá Đồ

Editor: @Gingitsune

Review: Này bạn, bạn đã chơi game kinh dị nhập vai bao giờ chưa?
"Chết đi" rồi lại "hồi sinh" bao nhiêu lần, lặp đi lặp lại bao nhiêu thao tác, thật bực mình, nhỉ?
Nhưng nếu vòng tuần hoàn ác tính ấy xảy ra với chính bạn, liệu có còn đơn thuần chỉ là "bực mình" nữa hay không?
.
Nhà ma, tiếng đập cửa, nhật ký, dấu tay máu, xác chết không đầu, ...
“Đội trưởng. Anh rất kỳ quái.”
"Đại Tôn, sao anh không nói gì hết vậy? Sao lại không để ý đến tôi?”
"Anh... rốt cuộc là ai?"
.

Cẩn thận tất cả những người xung quanh mình.
Thậm chí ngay cả bản thân mình, cũng không nên tin.
[by @Tô Mộc Tu]

Chào mừng đến với Trò chơi chết chóc!

-

Mục Lục

1-10
11-20
21-30
31-40
41-50
51-60
61-70
71-80

.
.
.


- To be continue -
 
Last edited:

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#2
1.

Ở những chỗ không thích hợp, luôn có những người không thích hợp, tạo nên hàng loạt truyền thuyết không thích hợp.

Có lẽ vào một dịp sau khi kết thúc huấn luyện, có lẽ trong một lần gã nghiện thuốc đang đứng hít hà, có lẽ là khi đang gọi thức ăn mang đi cho một buổi sáng nào đó.

Chỉ là dăm câu đôi lời, trong lúc vô tình trò chuyện.

"Có nghe về tòa nhà kia chưa? Phong cảnh chung quanh không tồi, đặt phòng trên internet một đêm chỉ cần 998."

2.

Trương Giai Lạc lấy điện thoại ra lần thứ N, đọc lại tin tức cuối cùng của Tôn Triết Bình.

Là một lịch trình số.

Mùng 4 tháng 3 năm 20x1, 00:00 giờ check in. Mùng 8 tháng 3 năm 20x1, 20:00 check out.

Tôn Triết Bình: Tôi đi xem xem, nếu tốt, lần sau dẫn cậu theo. [hình ảnh]

Trong hình là cả nhóm Hưng Hân, cùng với Tôn Triết Bình, ngồi trên một chiếc minibus, hướng tới đích đến.

Trương Giai Lạc gõ địa chỉ vào app bản dồ, liền thấy app hiển thị vị trí giữa một mảnh rừng.

3.

[3.3 - 20:00]

Sau đó liền bặt vô âm tín. Bặc vô âm tín một thời gian thật lâu.

Điện thoại không người bắt. Tin nhắn, Weibo cũng không ai trả lời.

Vô số lần, Trương Giai Lạc tìm kiếm địa chỉ này trong phần booking chỗ ở của app du lịch, nhưng chưa bao giờ tìm thấy.

[Khu vực tìm kiếm không có chỗ cư trú phù hợp yêu cầu của ngài.]

Không có, tìm cách nào cũng không có.

Cho dù là địa điểm, hay là người.

4.

[3.3 - 20:10]

"Một đám người sờ sờ như vậy, đều là người trưởng thành, không lý nào đột nhiên không thấy tăm hơi, còn một chút tin tức cũng không đáp lại."

Lâm Kính Ngôn hơi nôn nóng tháo kính mắt, cúi đầu chà lau tròng kính.

"Chẳng lẽ bị bắt cóc tới Đông Nam Á?"

Trương Giai Lạc còn khá lạc quan.

Nhưng sau khi Trương Tân Kiệt đến, tình hình đột nhiên chẳng mấy lạc quan. Hắn đi báo cảnh sát, nhưng hiện tại lại cau tít chân mày.

"Không lập án?" Hàn Văn Thanh dò hỏi.

"Không phải."

Trương Tân Kiệt đặt điện thoại lên bàn, trên màn hình lộ rõ "110" .

"Cảnh sát nói: Không có mấy người Diệp Tu, Tô Mộc Tranh, Phương Duệ, Tôn Triết Bình,..."

5.

[3.3 - 20:10]

"Đồng chí, trong hệ thống cư dân thật sự không có những người này, cùng tên họ thì có, số căn cước này lại không."

"Chơi Vinh Quang? Tôi cũng xem Vinh Quang, nhưng có đội ngũ Hưng Hân này sao?"

"Chúng tôi đã liên hệ cơ sở Hàng Châu, không có tiệm net Hưng Hân."

Toàn bộ vết tích dường như bị hoàn toàn lau sạch, chỉ có những ký ức trong đầu, nhưng cũng lung lay sắp đổ.

6.

[3.3 - 20:15]

Trương Giai Lạc mở group chat tuyển thủ chuyên nghiệp, nhanh chóng kiểm tra danh sách thành viên trong group.

Không có Quân Mạc Tiếu, không có Mộc Vũ Tranh Phong,... đều không có.

Danh sách bạn tốt cũng không có.

"Bọn họ thật sự tồn tại có đúng không?"

Hắn đột nhiên hoảng hốt.

"Tui nhớ không lầm, có đúng hay không?"

Nếu ký ức về quá khứ hoàn toàn là giả, như vậy sự tồn tại của chính mình lại có mấy phần chân thật?

7.

[3.3 - 20:20]

Bọn họ thảo luận nhưng không hề có chút kết quả, khi giải tán bầu không khí cũng thật đè nén, mọi người đều không nói một lời.

Đến khi Hàn Văn Thanh về đến phòng mình, qua một lát quay trở lại phòng sinh hoạt chung.

"Tìm được."

"Tìm được cái gì?"

Lâm Kính Ngôn ngẩng phắc lên, suýt nữa trật cổ: "Tin tức về bọn họ? Bọn họ ở đâu?"

8.

[3.3 - 20:21]

"Căn nhà cũ kia, thông tin booking trên mạng."

Một tin nhắn được gửi vào trong group.

Mùng 8 tháng 3 năm 20x1, 00:00 giờ check in. Ngày 12 tháng 3 năm 20x1, 20:00 check out.

Năm ngày, theo sát đám người Hưng Hân.

"Tôi đặt được rồi."

Hàn Văn Thanh bổ sung.

9.

[3.3 - 20:22]

Trương Giai Lạc cảm thấy có gì đó sai sai. Hắn chợt không nhớ được hôm nay rốt cuộc là ngày mấy, lại chợt nghĩ tin tức mình tìm mãi không ra, vì sao Hàn Văn Thanh lại tìm thấy.

Tóm lại hắn nghĩ rất nhiều, lại không có chút manh mốt.

Lại dường như có thứ gì đó không cho phép hắn nghĩ nhiều.

"Có đi hay không? Bây giờ lái xe đi có kịp không?"

Trương Giai Lạc nhanh chóng gõ địa chỉ trên booking vào app bản đồ.

Lần này, tuyến đường cụ thể hiện ra trên màn hình.

10.

[3.3 - 20:23]

Ngày thường, nếu cả bọn lái xe xuất phát, nhất định do Hàn Văn Thanh lái xe, Trương Tân Kiệt ngồi ghế phụ tìm đường, Trương Giai Lạc cùng Lâm Kính Ngôn phụ trách chiếm băng sau.

"Em cũng đi cùng."

Không biết Tống Kỳ Anh xuất hiện từ khi nào. Cậu ta đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt mọi người, tự nhiên quá mức. "Nếu các tiền bối đều ở đó, em cũng muốn góp một phần sức."

Trương Giai Lạc cảm thấy mình nên từ chối, hoặc ít ra một trong hai người Hàn Văn Thanh và Trương Tân Kiệt sẽ từ chối. Tống Kỳ Anh bao lớn, tiền đồ chưa biết, sao có thể dẫn theo người trẻ tuổi cùng nhau đi.

"Được."

Ai ngờ Hàn Văn Thanh thẳng thắn đáp: "20:30 xuất phát, lái xe vừa kịp."

Chờ một chút, sao lại muốn nhiều người như vậy cùng đi? Chí ít để tiểu Tống ở câu lạc bộ giữ nhà không được à?

Chờ một chút, vì sao chúng ta muốn tự mình đi tìm người? Đây lẽ ra nên là chuyện cùa cảnh sát, không phải sao?

Chờ ...


[3.3 - 23:45]

Trong bóng tối, căn biệt thự ba tầng xám nhạt xuất hiện trước mặt họ. Phong cách châu Âu thế kỷ trước, nóc nhà đỏ rực trông hơi chói mắt.

Trương Giai Lạc ngồi ghế sau tài xế, cả người cứng ngắt.

Không có quá trình lái xe, không có phong cảnh dọc theo đường đi.

Cả nhóm bọn họ, đột ngột liền đến đích.

-TBC-

Sinh nhật vui vẻ, Hàn Văn Thanh
31.03.2021
Ngọa Hổ Tàng Long
 
Last edited:

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#3
11.

[3.3 - 23:50]

Dinh thự ba lầu, lối vào hơi hé mở, để lộ ánh sáng mờ mờ từ một chiếc đèn dây tóc cũ kỹ.

Hàn Văn Thanh ngừng xe ở chỗ quy định. Trương Tân Kiệt đã xuống xe trước, lúc này đang quan sát mặt trước của tòa nhà.

Nhìn từ ngoài vào, bên trái tầng một là phòng ăn chính, bên phải không có ánh đèn, nhìn không quá rõ.

Xét thấy tình huống bây giờ không nên tản ra, Trương Tân Kiệt cũng không đi xem dinh thự này rộng đến mức nào. Hắn rút một quyển sổ to bằng bàn tay từ trong túi quần, bắt đầu ghi chép.

Ngày: mùng 8 tháng 3 năm 20x1

Thời gian: 23:55

12.

[3.3 - 23:51]

Trương Giai Lạc liếc nhìn quyển sổ của Trương Tân Kiệt, lập tức bật cười.

"Cậu đang viết biên bản họp hay gì?"

Mỗi lần chiến đội mở họp, Trương Tân Kiệt đều sẽ nghiêm túc ghi lại biên bản họp, trình bày thống nhất lại quy phạm, nội dung chính không thiếu chút nào.

Trương Tân Kiệt không đáp.

Hắn viết vài vấn đề vào sổ.

Đám người Hưng Hân ở đâu.

Kết cấu nơi này.

Bối cảnh tòa nhà.

Hắn ngẫm nghĩ, viết một số "4", nhưng không tiếp tục viết thêm vấn đề.

13.

[3.3 - 23:52]

Về căn nhà tại đích đến này, cả Trương Giai Lạc lẫn Lâm Kính Ngôn đều đã tra xét rất nhiều tư liệu.

Nhưng bọn họ đều chẳng thu hoạch được gì. Cho dù là hình ảnh, thời gian hoàn công, chủ nhân cũ, không tra được gì.

Cho nên vì sao chúng ta lại lỗ mãng như thế, cứ vậy mà đến ta.

Trương Giai Lạc lại cảm thấy không đúng lắm, cả người đều thấy sai sai. Hắn luôn cho rằng bọn họ, ít nhất Trương Tân
Kiệt, sẽ không cứ thế đánh tới, không kế hoạch, không dự án, không chuẩn bị.

Nhất định có gì đó không đúng.

14.

[3.3 - 23:53]

Hàn Văn Thanh ngừng xe, kiểm tra sơ bộ tình huống chung quanh chỗ đậu xe.

"Tôi đã nhìn rồi, căn cứ tin tức khí tượng khu vực chung quanh đây, ba ngày qua đều có mưa, hôm nay mới trời quang mây tạnh." Lâm Kính Ngôn ngồi xổm trước đầu xe, chỉ vào mặt đất: "Ngoại trừ chúng ta, còn có vết bánh xe không sâu, ngừng ở ô đậu xe kế bên." Cho nên ban nãy anh chỉ huy Hàn Văn Thanh tránh khỏi ô bên cạnh.

"Tiếc là không thấy rõ dấu chân, không đoán được bao nhiêu người đã đến."

"Tàn thuốc." Hàn Văn Thanh đi hướng lùm cỏ, mũi chân nhẹ hất. "Hồng Tháp Sơn, gói mềm."

"Gần đây lão Ngụy đang hút loại này, nhưng không bài trừ khả năng người khác cũng hút."

Trong nhà cấm hút thuốc, người nghiện nhất định sẽ hút một hai điếu ngoài cửa rồi mới đi vào.

Không lâu trước đây, Phương Duệ đã đăng một tấm hình trên vòng bạn bè, nhìn kỹ sẽ thấy trên tay Ngụy Sâm là một bao thuốc lá Hồng Tháp Sơn gói mềm. Trong Liên minh cũng có mấy người thích hút thuốc, nhưng xét thấy mức lương trung bình đều tương đối khả quan, còn kiên trì hút Hồng Tháp Sơn gói mềm thật sự không mấy người.

Một trong số đó là Ngụy Sâm.

15.

[3.3 - 23:54]

Rời khỏi khu đậu xe, đi vài bước là con đường lót đá. Mơ hồ có thể thấy vài dấu chân nhưng đều quá cạn, bùn nhão cũng đã khô, căn bản khó có thể phân rõ.

Trương Giai Lạc cùng Trương Tân Kiệt đang hợp tác vẽ lại mặt trước tòa nhà.

Trước mắt có thể thấy phòng yến hội ở cánh trái lầu một, cánh phải nhìn không rõ lắm. Ngoài ra còn có vài căn phòng, bởi góc độ vấn đề cũng khó nói rõ có bao nhiêu.

Cánh trái lầu hai có một sân thượng rất lớn. Trương Giai Lạc nhìn từ xa, mơ hồ thấy được vài giá sách, suy đoán là thư phòng hoặc phòng đọc sách. Cánh phải lầu hai kéo rèm, nhìn không rõ.

Căn cứ vào độ cao cùng công năng để suy đoán, lầu ba hư hư thật thật có vài gian phòng, chắc là phòng ngủ.

16.

[3.3 - 23:55]

"Mặt sau của dinh thự."

Trương Tân Kiệt phác họa đường nét đại khái của một hình chữ nhật lõm vào, "hẳn là sân trong, hoặc là hoa viên. Không loại trừ khả năng là một rừng cây."

Rừng cây a...

Trương Giai Lạc ngoái nhìn sau lưng. Bọn họ đã lái xe xuyên qua qua một mảng rừng lớn để đến nơi này.

Trong ấn tượng của hắn, bọn họ thuận lợi dị thường, cũng mơ mơ hồ hồ đi theo con đường đất trong rừng mà vào. Thật không hiểu giữa chốn bốn bề âm u này, Hàn Văn Thanh rốt cuộc dùng cách gì xác định phương hướng.

Gần 0h sáng.

Gió đêm lung lay cành lá, xuyên khắp mọi ngóc ngách trong rừng.

17.

[3.3 - 23:56]

Có lẽ trong núi luôn nhiều sương mù, một màn sương mù ẩm ướt âm lãnh che khuất con đường bọn họ đã đi qua. Mặc cho Trương Giai Lạc dùng mọi cách phát huy thị lực 1.0 của mình, hắn chẳng thể tìm thấy bất kỳ con đường nào trong bóng đêm cùng màn sương dày đặc.

Gió đêm nhẹ lướt qua mặt, mang theo một mùi hương quen thuộc lại hơi xa lạ.

Mùi hương này không thường thấy, nhưng đủ khiến người sợ hãi dị thường.

... Mùi máu.

Trương Giai Lạc rùng mình, không kìm được mà lùi ra về một bước.

18.

[3.3 - 23:57]

"Sao vậy?"

Lâm Kính Ngôn liếc Trương Giai Lạc, tay cầm mấy thứ vật tư như cây đèn pin khẩn cấp lúc nãy cùng Hàn Văn Thanh lấy ra từ trong xe và bánh quy, nhét căng ba lô. Anh nhét vài cái bánh quy vào túi áo Trương Giai Lạc. "Sắc mặt tái mét, sợ hả? Hay là không khỏe?"

"Mấy người không ngửi thấy à? Mùi máu tanh."

Trương Giai Lạc khàn giọng, nói không nên lời.

19.

[3.3 - 23:58]

Lâm Kính Ngôn hít sâu một hơi.

Ngoại trừ không khí ẩm ướt lạnh lẽo, chẳng thấy gì.

Đừng nói, không khí ở đây còn khá tốt. Thiên nhiên mà.

"Không có."

Hắn lắc đầu. " Cậu có gặp ảo giác không? Đừng hoảng hốt, chúng ta đi vào tìm bọn họ."

Không đúng, tất cả mọi chuyện đầu không đúng.

Trương Giai Lạc cau mày nhìn chằm chằm bìa rừng, luôn cảm thấy mình nghe được tiếng bước chân khe khẽ, liên miên.

Ngay cả mùi máu tanh quanh mình, cũng ngày càng dày đặc.

20.

[3.3- 23:59]

"Đi."

Hàn Văn Thanh xác nhận đã mang đủ mọi thứ, khóa kỹ xe.

Trương Tân Kiệt ghi chép lại toàn bộ mọi thứ đã mang theo, phòng ngừa tình huống khác thường xảy ra liền có thể tiến hành phân phối hợp lý.

Bọn họ bước tới mấy bước, phát hiện Trương Giai Lạc vẫn đang quay lưng hướng dinh thự, mắt nhìn rừng rậm, cả người cứng ngắc.

"Trương Giai Lạc."

Lâm Kính Ngôn dựa sát vào, kéo hắn một cái. "Sao vậy? Đừng đờ ra. Vào thôi."

Trương Giai Lạc vương tay, chỉ hướng rừng rậm.

"Lão Lâm, anh xem kìa."

"Có phải hay không... có một bóng người màu đen đặc biệt cao, đặc biệt gầy ở bên đó?"

Càng ngày càng gần.

Càng ngày càng gần.
 
Last edited:

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#5
21.

[3.3.1 - 00:00]

Tay Hàn Văn Thanh đặt lên nắm cửa bằng đồng lạnh buốt.

Trong khoảnh khắc kim đồng hồ đè lên kim phút, anh xoay tay cầm, đẩy ra cánh cửa lớn dày nặng.

Cửa lớn cọt kẹt vang, chậm rãi mở ra. Xuyên qua khe cửa đang dần mở rộng, ánh sáng mờ mờ len lỏi qua.

Hàn Văn Thanh chưa kịp nói gì đã thấy Trương Giai Lạc lảo đảo lùi về sau mấy bước, sắc mặt trắng mét, nắm vai anh.

"Lão, lão Hàn! Nhanh, có thể vào trong không?"

"Trương Giai Lạc, cậu bình tĩnh một chút." Lâm Kính Ngôn thấy tâm trạng hắn không ổn định, từ sau lưng túm chặt cánh tay hắn. "Cậu đừng kích động, đừng mạo muội xông vào - rốt cuộc cậu thấy cái gì vậy?"

"Quỷ ảnh vừa cao vừa gầy, hình như còn cầm búa! Sắp ra khỏi khu rừng rồi!"

Trương Giai Lạc dường như không thể bình tĩnh lại để suy nghĩ, trạng thái khá quái dị.

Lẽ ra, hắn không phải người lỗ mãng như thế.

22.

[3.3.1 - 00:00]

Trương Giai Lạc cũng không biết mình bị làm sao, chỉ cảm thấy một nỗi kinh hoàng mãnh liệt.

Lúc nhìn quỷ ảnh phảng phất đang dồn sức trong rừng rậm, hắn vốn chẳng hề sợ hãi.

Tựa hồ ngay trong khoảnh khắc Hàn Văn Thanh đẩy cửa ra, sự khủng hoảng mãnh liệt khiến hắn hoảng hốt, buồn nôn, đau dạ dày.

Hắn không thể khống chế bản thân, chỉ muốn đi vào, lập tức tiến vào tòa nhà, kéo dài thêm một giây một phút cũng không được.

Cho dù hắn biết rõ mọi thứ bên trong đều không thể dự đoán.

Nhưng có vẻ như bên ngoài lại càng nguy hiểm hơn.

23.


[3.3.1 - 00:00]

Nỗi sợ khiến Trương Giai Lạc vùng thoát khỏi Lâm Kính Ngôn, đẩy Hàn Văn Thanh ra, mạnh mẽ mở tung cánh cửa lớn.

Ánh đèn vốn lu mờ trong phút chốc sáng lóa mắt. Không ai kịp nắm lấy Trương Giai Lạc, trơ mắt nhìn hắn trực tiếp ngã vào tòa nhà, nằm dài trên thảm sàn mềm mại.

Trương Giai Lạc thẳng cẳng trên sàn nhà, không cục cựa, dần lấy lại sự bình tĩnh.

Hắn biết trạng thái ban nãy của mình không đúng, nhưng hắn hoàn toàn không thể phản kháng, mãi đến khi bước qua cánh cửa lớn kia, lý trí mới dần trở lại với hắn.

Mà hắn đã tiến vào, những người khác đương nhiên không thể mặc kệ, cũng sải bước vào đại sảnh.

24.

[3.3.1 - 00:01]

Tống Kỳ Anh ngồi xổm xuống, chìa tay về phía Trương Giai Lạc: "Tiền bối ổn chứ? Có té bị thương không?"

"Đừng kéo anh, anh cần yên tĩnh một chút."

Trương Giai Lạc vẫn nằm liệt trên mặt đất, ngẫm nghĩ bèn trở mình - dù sao hắn cũng vừa té lộn mèo, nếu trên sàn có bụi cũng đã dính đầy đầu.

Một thứ mùi quái dị thoáng ẩn thoáng hiện, quấn quanh nơi chóp mũi. Nhưng nếu nghiêm túc phân tích lại dường như chẳng có gì cả.

Trên trần nhà, một chùm đèn thủy tinh sáng long lanh. Thật không biết làm sao vệ sinh được thứ này.

Trương Giai Lạc nằm, cái đầu xoay xoay, chợt thấy móc xích cố định đèn treo trong một góc.

Khi cần vệ sinh, có lẽ chỉ cần thả móc xích sau đó lau chùi.

Trương Giai Lạc xác nhận mình đã tỉnh táo, nhanh nhẹn bắn dậy khỏi sàn nhà. "Tui ổn rồi." Hắn mượn thế Tống Kỳ Anh, đứng lên nói: "Ban nãy cảm giác không đúng lắm, đột nhiên khủng hoảng cực kỳ, không thể ở bên ngoài thêm một phút nào nữa."

Không ai nói thêm gì, cũng không ai trách hắn. Chỗ này đã đủ quái dị, nếu còn oán giận lẫn nhau, tình huống sẽ càng khó kiểm soát.

25.

[3.3.1-00:02]

Trương Giai Lạc nhìn một vòng quanh phòng. Từ khi bọn họ bắt đầu xuất phát, hắn đã không chú ý đến thời gian, lúc này chỉ cảm thấy hơi mệt, cũng không biết đã đến giờ check-in chưa - mà cũng chẳng thấy quầy tiếp tân hoặc chỗ nào để làm thủ tục cả.

Dù gì cũng đã kỳ quái lắm rồi, cũng không cần quan tâm chi tiết.

"Mấy giờ rồi?"

Trương Giai Lạc vừa hỏi vừa lục tìm chiếc điện thoại trên người.

Trương Tân Kiệt liếc nhìn đồng hồ đeo tay.

"Qua 0 giờ. Rạng sáng 0 giờ 2 phút ngày mùng 9 tháng 3."

Thấy Trương Tân Kiệt nhìn đồng hồ, Trương Giai Lạc chợt nhớ mình cũng đeo một chiếc đồng hồ. Hắn cuộn ống tay áo, nhướn mày.

"Sao của tôi lại báo 22:02? Có sai giờ à?"

Sai lệch hai giờ, thật thần kỳ.

26.

[3.3.1-00:03]

Trương Giai Lạc lấy điện thoại ra. 80% pin, trên màn ảnh hiện rõ "22:03".

Lâm Kính Ngôn cũng liếc mắt nhìn điện thoại. Tuy không có tín hiệu, nhưng pin vẫn còn, thời gian cũng không sai: "00:03".

"Quá không khoa học."

Trương Giai Lạc lẩm bẩm, cởi đồng hồ tay, định điều chỉnh thời gian. Nhưng làm cách nào cũng chẳng thể xoay chốt chỉnh giờ, không biết bị kẹt ở đâu, hay vì lý do gì.

Thử nghiệm mấy lần, xác nhận thật sự chỉnh không được, Trương Giai Lạc quyết định từ bỏ.

Hắn đeo đồng hồ lên tay.

Đột nhiên phát hiện cánh tay của mình có một loạt hoa văn tương tự như hình xăm, lại cũng hao hao giống mấy nét bút nguệch ngoạc.

27.


[3.3.1 - 00:06]

Trương Giai Lạc đi vài bước vén tay áo, lộ rõ cả cánh tay dưới ánh đèn.

Ngay giữa cẳng tay là một loạt trái tim viền đen, tổng cộng năm cái. Hai trong số đó chỉ có viền đen, ba cái khác lại được tô màu đỏ chói như máu.

Trương Giai Lạc sờ sờ loạt hoa văn này, không cảm giác gồ lên, xóa cũng xóa không được.

Hắn không biế chúng đại diện cho điều gì, cũng không biết vì sao có hai cái rỗng ruột, ba cái kia lại tô màu.

Nhưng Trương Giai Lạc luôn cảm thấy việc này rất quan trọng.

28.


[3.3.1 - 00:08]

Hắn há miệng, định hỏi người khác có hoa văn này không, lại phát hiện mình không nói ra được.

Trương Tân Kiệt đứng ở gần cửa, đang nhìn quanh đại sảnh. Hàn Văn Thanh đối diện cửa lớn, đang tìm cách mở cánh cửa chẳng biết đóng từ lúc nào. Lâm Kính Ngôn loay hoay với điện thoại, hình như đang cố thử gửi tin nhắn. Tống Kỳ Anh vừa quan sát bốn phía, vừa bồn chồn liếc nhìn Trương Giai Lạc.

Trương Giai Lạc không nói ra được. Không phải không muốn, mà là không thể.

29.

[3.3.1 - 00:10]

Sau khi chợt nhận ra mình không thể nói, gl lựa chọn bỏ cuộc.

Hắn thả tay áo lại như cũ, bắt đầu quan sát chung quanh.

Đối diện cửa lớn là cầu thang rộng rãi thông lên lầu hai. Hai bên trái phải đều có một phiến cửa lớn đỏ son, cửa bên trái hơi hoa lệ hơn một chút. Theo những gì quan sát được lúc còn bên ngoài, sau cánh cửa này ắt hẳn là phòng yến hội. Phía bên phải tạm thời chưa rõ, dù lúc bên ngoài hay khi vào trong vẫn nhìn không ra.

Trương Giai Lạc vội vàng nhìn quanh một lần, không tiếp tục quan sát mà bắt đầu tìm kiếm manh mối.

Những manh mối về Hưng Hân.

30.


[3.3.1 - 00:13]

Giống như đầu thuốc lá tìm được ở bãi đỗ xe, Trương Giai Lạc vững tin đám người Hưng Hân đã thật sự tồn tại, không phải là ảo tưởng gì đó.

Nếu thật sự tồn tại, chỉ cần đã từng đến nơi nào, luôn sẽ lưu lại chút vết tích.

Bọn họ đến để tìm người, không phải để thám hiểm.

Trong đại sảnh không có trang trí gì đặc biệt, trên tường cũng không treo một loạt tranh chân dung vừa dọa người vừa cung cấp manh mối như trong game kinh dị luôn có. Nơi này chỉ có bốn bức tượng thạch cao nửa người khác nhau ở bốn góc.

Một nam thanh niên, một nữ thanh niên, một thiếu niên, một thiếu nữ.

Từ ngũ quan mà xét, rõ ràng là người phương Đông.

Nam thanh niên lộ rõ vẻ tuyệt vọng, nữ thanh niên nhìn thật hối hận. Thiếu niên sợ hãi, thiếu nữ rơi lệ.

Ở điểm cuối tầm nhìn của các tượng thạch cao, là ánh đèn treo trần thủy tinh.

Đèn thủy tinh dường như đang thoáng lay động.

-TBC-
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#6
đọc ban ngày nhưng vẫn sợ vcl
 
Số lượt thích: FanPD

Bình luận bằng Facebook