1.
Ở những chỗ không thích hợp, luôn có những người không thích hợp, tạo nên hàng loạt truyền thuyết không thích hợp.
Có lẽ vào một dịp sau khi kết thúc huấn luyện, có lẽ trong một lần gã nghiện thuốc đang đứng hít hà, có lẽ là khi đang gọi thức ăn mang đi cho một buổi sáng nào đó.
Chỉ là dăm câu đôi lời, trong lúc vô tình trò chuyện.
"Có nghe về tòa nhà kia chưa? Phong cảnh chung quanh không tồi, đặt phòng trên internet một đêm chỉ cần 998."
2.
Trương Giai Lạc lấy điện thoại ra lần thứ N, đọc lại tin tức cuối cùng của Tôn Triết Bình.
Là một lịch trình số.
Mùng 4 tháng 3 năm 20x1, 00:00 giờ check in. Mùng 8 tháng 3 năm 20x1, 20:00 check out.
Tôn Triết Bình: Tôi đi xem xem, nếu tốt, lần sau dẫn cậu theo. [hình ảnh]
Trong hình là cả nhóm Hưng Hân, cùng với Tôn Triết Bình, ngồi trên một chiếc minibus, hướng tới đích đến.
Trương Giai Lạc gõ địa chỉ vào app bản dồ, liền thấy app hiển thị vị trí giữa một mảnh rừng.
3.
[3.3 - 20:00]
Sau đó liền bặt vô âm tín. Bặc vô âm tín một thời gian thật lâu.
Điện thoại không người bắt. Tin nhắn, Weibo cũng không ai trả lời.
Vô số lần, Trương Giai Lạc tìm kiếm địa chỉ này trong phần booking chỗ ở của app du lịch, nhưng chưa bao giờ tìm thấy.
[Khu vực tìm kiếm không có chỗ cư trú phù hợp yêu cầu của ngài.]
Không có, tìm cách nào cũng không có.
Cho dù là địa điểm, hay là người.
4.
[3.3 - 20:10]
"Một đám người sờ sờ như vậy, đều là người trưởng thành, không lý nào đột nhiên không thấy tăm hơi, còn một chút tin tức cũng không đáp lại."
Lâm Kính Ngôn hơi nôn nóng tháo kính mắt, cúi đầu chà lau tròng kính.
"Chẳng lẽ bị bắt cóc tới Đông Nam Á?"
Trương Giai Lạc còn khá lạc quan.
Nhưng sau khi Trương Tân Kiệt đến, tình hình đột nhiên chẳng mấy lạc quan. Hắn đi báo cảnh sát, nhưng hiện tại lại cau tít chân mày.
"Không lập án?" Hàn Văn Thanh dò hỏi.
"Không phải."
Trương Tân Kiệt đặt điện thoại lên bàn, trên màn hình lộ rõ "110" .
"Cảnh sát nói: Không có mấy người Diệp Tu, Tô Mộc Tranh, Phương Duệ, Tôn Triết Bình,..."
5.
[3.3 - 20:10]
"Đồng chí, trong hệ thống cư dân thật sự không có những người này, cùng tên họ thì có, số căn cước này lại không."
"Chơi Vinh Quang? Tôi cũng xem Vinh Quang, nhưng có đội ngũ Hưng Hân này sao?"
"Chúng tôi đã liên hệ cơ sở Hàng Châu, không có tiệm net Hưng Hân."
Toàn bộ vết tích dường như bị hoàn toàn lau sạch, chỉ có những ký ức trong đầu, nhưng cũng lung lay sắp đổ.
6.
[3.3 - 20:15]
Trương Giai Lạc mở group chat tuyển thủ chuyên nghiệp, nhanh chóng kiểm tra danh sách thành viên trong group.
Không có Quân Mạc Tiếu, không có Mộc Vũ Tranh Phong,... đều không có.
Danh sách bạn tốt cũng không có.
"Bọn họ thật sự tồn tại có đúng không?"
Hắn đột nhiên hoảng hốt.
"Tui nhớ không lầm, có đúng hay không?"
Nếu ký ức về quá khứ hoàn toàn là giả, như vậy sự tồn tại của chính mình lại có mấy phần chân thật?
7.
[3.3 - 20:20]
Bọn họ thảo luận nhưng không hề có chút kết quả, khi giải tán bầu không khí cũng thật đè nén, mọi người đều không nói một lời.
Đến khi Hàn Văn Thanh về đến phòng mình, qua một lát quay trở lại phòng sinh hoạt chung.
"Tìm được."
"Tìm được cái gì?"
Lâm Kính Ngôn ngẩng phắc lên, suýt nữa trật cổ: "Tin tức về bọn họ? Bọn họ ở đâu?"
8.
[3.3 - 20:21]
"Căn nhà cũ kia, thông tin booking trên mạng."
Một tin nhắn được gửi vào trong group.
Mùng 8 tháng 3 năm 20x1, 00:00 giờ check in. Ngày 12 tháng 3 năm 20x1, 20:00 check out.
Năm ngày, theo sát đám người Hưng Hân.
"Tôi đặt được rồi."
Hàn Văn Thanh bổ sung.
9.
[3.3 - 20:22]
Trương Giai Lạc cảm thấy có gì đó sai sai. Hắn chợt không nhớ được hôm nay rốt cuộc là ngày mấy, lại chợt nghĩ tin tức mình tìm mãi không ra, vì sao Hàn Văn Thanh lại tìm thấy.
Tóm lại hắn nghĩ rất nhiều, lại không có chút manh mốt.
Lại dường như có thứ gì đó không cho phép hắn nghĩ nhiều.
"Có đi hay không? Bây giờ lái xe đi có kịp không?"
Trương Giai Lạc nhanh chóng gõ địa chỉ trên booking vào app bản đồ.
Lần này, tuyến đường cụ thể hiện ra trên màn hình.
10.
[3.3 - 20:23]
Ngày thường, nếu cả bọn lái xe xuất phát, nhất định do Hàn Văn Thanh lái xe, Trương Tân Kiệt ngồi ghế phụ tìm đường, Trương Giai Lạc cùng Lâm Kính Ngôn phụ trách chiếm băng sau.
"Em cũng đi cùng."
Không biết Tống Kỳ Anh xuất hiện từ khi nào. Cậu ta đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt mọi người, tự nhiên quá mức. "Nếu các tiền bối đều ở đó, em cũng muốn góp một phần sức."
Trương Giai Lạc cảm thấy mình nên từ chối, hoặc ít ra một trong hai người Hàn Văn Thanh và Trương Tân Kiệt sẽ từ chối. Tống Kỳ Anh bao lớn, tiền đồ chưa biết, sao có thể dẫn theo người trẻ tuổi cùng nhau đi.
"Được."
Ai ngờ Hàn Văn Thanh thẳng thắn đáp: "20:30 xuất phát, lái xe vừa kịp."
Chờ một chút, sao lại muốn nhiều người như vậy cùng đi? Chí ít để tiểu Tống ở câu lạc bộ giữ nhà không được à?
Chờ một chút, vì sao chúng ta muốn tự mình đi tìm người? Đây lẽ ra nên là chuyện cùa cảnh sát, không phải sao?
Chờ ...
[3.3 - 23:45]
Trong bóng tối, căn biệt thự ba tầng xám nhạt xuất hiện trước mặt họ. Phong cách châu Âu thế kỷ trước, nóc nhà đỏ rực trông hơi chói mắt.
Trương Giai Lạc ngồi ghế sau tài xế, cả người cứng ngắt.
Không có quá trình lái xe, không có phong cảnh dọc theo đường đi.
Cả nhóm bọn họ, đột ngột liền đến đích.