Hoàn [Mạt Thảo Noa Vân 2021][Cao Anh Kiệt] Rất nhiều rất nhiều chuyện cậu không biết

Hóng chuyện 24/7

Hóng ai mà đôi mắt không đều (☆_@)
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
337
Số lượt thích
2,061
Location
Bắc Kinh
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Phương Minh Hoa, Trịnh Hiên, Lý Diệc Huy
#1
Toàn chức cao thủ đồng nhân


Cao Anh Kiệt trung tâm

Rất nhiều rất nhiều điều cậu không biết

Tác giả: Xu Nguyệt (枢月)
Editor: @Hóng chuyện 24/7

Một sản phẩm thuộc project chúc mừng sinh nhật Cao Anh Kiệt 2021 Mạt Thảo Noa Vân

--Gửi hàng vạn lời chúc tốt đẹp nhất đến cậu, trụ cột tương lai Vi Thảo.--


Artist: Aiya

00.

Mãi cho đến sau khi Vương Kiệt Hi giải nghệ, Cao Anh Kiệt mới phát hiện:

Có rất nhiều thứ xung quanh đội trưởng, cậu không bao giờ biết được.

01.

Mùa giải thứ mười hai, Vi Thảo lần nữa nâng lên chiếc cúp quán quân.

Và cũng chính thời khắc đó, cố sự dẫn dắt Vi Thảo mười năm của đội trưởng Vương Kiệt Hi cuối cùng đã đặt dấu "chấm hết".

Trận tổng chung kết, Vương Kiệt Hi ngồi trên hàng ghế tuyển thủ, giao hoàn toàn quyền chỉ huy cho đội trưởng tiếp theo - Cao Anh Kiệt. Mười năm qua, đây là lần đầu tiên anh vắng mặt trong trận đoàn đội Vi Thảo.

Trận đấu nhanh chóng lên tới đỉnh điểm, mặc dù Cao Anh Kiệt từ khi ra mắt vào mùa giải thứ tám không ngừng chứng minh thực lực nhưng từ trước đến na,y hầu như ai cũng vô thức đánh đồng Vương Kiệt Hi với toàn bộ Vi Thảo.

Vì vậy, trong trận tranh tài cuối cùng của sự nghiệp làm tuyển thủ, anh quyết định tự tay chặt đứt nút thắt ràng buộc này.

Coi như không có mình, Vi Thảo cũng sẽ thắng được trận đấu này. Thấy không? Tràng thắng lợi này đâu phải là do anh giành được, mấy người toàn lo lắng dư thừa.

02.

Cao Anh Kiệt không hiểu sao nhớ tới All - Stars bốn năm trước.

Bốn năm trước tại vòng tân binh khiêu chiến, cậu - một tân binh - đã chiến thắng đội trưởng của mình. "Vinh Quang" trong tích tắc đó vang lên dữ dội, đôi bàn tay một giây trước còn bay lượn trên bàn phím, đột nhiên im bặt, dừng lại, mồ hôi từ lâu lấm tấm men theo trán trôi xuống.

Khoảnh khắc tuyên bố thắng lợi, việc cậu đầu tiên không phải là tháo tai nghe xuống. Không biết có phải là vì tai nghe cách âm hay không, hay còn là vì một nguyên nhân khác, nhưng đây là lần đầu tiên, cậu cảm thấy một trận đấu có thể an tĩnh như vậy, tựa như mọi người lúc này đều đang nín thở.

Khi Vương Kiệt Hi ngồi đối diện đứng dậy, cậu mới dần hoàn hồn, sau đó hơi bối rối bỏ tai nghe xuống, rồi đẩy ghế đứng dậy đi về chính giữa sân khấu, mang theo dáng vẻ rụt rè, cúi đầu bước đến.

Dù cho có thấy gót chân Vương Kiệt Hi trước mặt, cậu vẫn không ngẩng đầu lên, mãi đến khi tay anh duỗi lọt vào tầm mắt của mình, cậu mới dần ngẩng đầu lên nhìn đội trưởng. Ấy nhưng khi cậu định duỗi tay đáp, thì lại phát hiện không biết từ bao giờ tay mình toàn là mồ hôi, tay vừa vươn ra lại vội vàng rụt lại, lau lên góc áo sạch sẽ rồi mới nắm chặt tay anh.

"Chúc mừng em, Anh Kiệt. Trận này đánh rất tốt."

Nói xong, Vương Kiệt Hi buông tay cậu, sau đó lùi lại một bước.

"Anh Kiêt, đừng cúi đầu. Không có người thắng cúi đầu, càng không phải kẻ cúi đầu đều là người thua. Ngẩng đầu lên, nhìn anh."

Mái đầu vốn cúi càng ngày càng sâu rốt cuộc cũng ngẩng lên, nhưng chưa kịp đối mặt với anh hoàn toàn, cậu đã nghe được tiếng vỗ tay gần đến lạ. "Anh Kiệt, đừng cúi đầu."

-- Cậu nhìn thấy, nhìn thấy đội trưởng của cậu đang vì cậu mà vỗ tay.

Rồi đột nhiên, anh nắm cổ tay cậu, giơ nó lên cao, nghênh đón tiếng vỗ tay từ khắp nơi trong nhà thi đấu.

“Anh Kiệt, em phải gánh vác tương lai của Vi Thảo.”

Cậu nhìn thấy nụ cười trên mặt anh. Đó không phải lần đầu tiên anh cười với cậu, nhưng lại là lần cậu cảm thấy chân thành nhất ở anh.

Câu cảm thấy sân khấu giây tiếp theo yên tĩnh lạ thường. Vương Kiệt Hi buông tay cậu ra, một mình đi xuống sân. Và khi tỉnh táo lại, cả sân giờ chỉ còn mình cậu lẻ loi.

Giơ cao cánh tay, nhận tiếng vỗ tay từ bốn phương tám hướng.

Lúc đó cậu lấy lại tinh thần muốn đuổi theo anh, nhưng không sao tìm nổi bóng anh.

Bốn năm sau, giây phút trận đoàn đội này kết thúc, Cao Anh Kiệt lại lần nữa cảm thấy lòng bàn tay đầy mồ hôi. Chỉ là lần này, cậu không còn sợ nữa. Khoảnh khắc tuyên cáo "Vinh Quang", cậu lập tức tháo tay nghe, rời khỏi chỗ ngồi, nhìn về phía hàng ghế tuyển thủ.

Cậu đang nhìn Vương Kiệt Hi, và Vương Kiệt Hi cũng đang nhìn cậu.

Anh đang vỗ tay, vỗ cho Vi Thảo, cũng là cho cậu.

03.

Cao Anh Kiệt không biết tất cả nỗ lực của Vương Kiệt Hi.

Quả thật, khi chiến thắng cuộc tranh tài này, ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong cậu không phải là bọn cậu thắng, mà là Vương Kiệt Hi sắp đi.

Cậu bỗng cảm thấy bóng người cô độc rời đi bốn năm trước thật như ám chỉ: anh sẽ đi, để lại cậu nghênh đón tiếng ngợi ca trên sàn đấu. Chẳng ai có thể rõ hơn cậu, là bởi vì anh, vì anh nên những tràng pháo tay kia mới thêm nhiệt liệt.

Lần này, Vương Kiệt Hi không hề đơn độc rời khỏi trước đấu trường. Cao Anh Kiệt một mình nâng chiếc cúp lên, tay Vương Kiệt Hi vẫn luôn khoác vai cậu, sau đó trong tiếng vỗ tay giòn rã rời đi cùng toàn bộ Vi Thảo.

Mọi người cùng rời đi. Nhưng rốt cuộc, ngoại trừ anh đứng bên ngoài, thì các cậu đều "ở" trong trận.

Cảnh này so với bốn năm trước mà cậu nhìn thấy, theo một ý nghĩa nào đó, thật trớ trêu làm sao.

Để cậu lâm vào hồi ức giết Vương Kiệt Hi, có lẽ chính là khoảnh khắc này.

Sau All - Stars, Cao Anh Kiệt ngả người trên máy bay nhưng không tài nào ngủ được, chính tại thời khắc đó, sân thật im lặng, nhưng lại thấp thoáng tiếng vỗ tay đâu đó. Cậu bỗng ngẩng đầu nhìn lên, dường như từ chiến đội bên cạnh nhà mình, ở hàng ghế tuyển thủ được màu xanh lam chiếu rọi, có một người đã đứng dậy, vỗ tay cho cậu.

"Anh Kiệt, em phải gánh vác tương lai của Vi Thảo." Câu nói ấy lại lần nữa vang lên trong tâm trí cậu.

Cậu không ngờ rằng, không thể ngờ rằng.

Như thể cậu hoàn toàn không nhận ra dụng tâm khổ cực của trận đấu này, cũng như không thể hiểu được tại sao người đó lại lựa chọn vỗ tay trong khi toàn trường đều im lặng.

04.

"Cứ đánh theo cách mà em thích nhất, giỏi nhất, quen tay nhất là được." Bởi vì Vương Kiệt Hi không thể làm như vậy, nên anh mới có thể nói câu này với cậu.

Cậu hiểu.

Cậu cho là mình có thể hiểu được bao nhiêu tình cảm được bao hàm trong câu nói kia, nhưng ngày ấy, khi anh giải nghệ, cậu mới phát hiện... thay đổi phong cách là để cho cố sự về Vi Thảo thêm huy hoàng, chứ Vương Kiệt Hi chưa từng hi vọng mình như vậy.

Anh là vết xe đổ, dùng thực tế để tuyên bố với tất cả mọi người: có thể thay đổi đúng đắn khiến đội ngũ của mình đạt thắng lợi đấy, nhưng rồi thì sao? Cảm giác giành được quán quân có thể gây nghiện đấy, nhưng lại phải hi sinh thế nào?


Có lẽ là bởi những thứ Vương Kiệt Hi đã chịu đựng xa hơn so với cậu từng tưởng tượng nhiều. Cậu không thấy khoảnh khắc đội trưởng của cậu sụp đổ, nhưng không có nghĩa rằng, chưa bao giờ Vương Kiệt Hi cảm thấy mình bị gánh nặng ép đến không thở nổi... Đây hết thảy đều là điều mà cậu có thể nghĩ tới, chỉ là cậu không hề biết thôi.

Vương Kiệt Hi cũng không phải là người quá dễ gần, nhưng cậu cảm thấy anh nhất định chính là đội trưởng tốt nhất, gói lại sự dịu dàng cất chứa ở trong tim.

"Anh Kiệt, em phải tin tưởng mình hơn nữa!"

Đời đánh giải của anh kết thúc. Nhưng suốt cả chặng đường, anh chưa từng nói với cậu một câu tựa như "Phải đoạt quán quân!". Đó không phải là nói Vi Thảo yếu đuối không thể đoạt được quán quân, không phải nói là bọn anh không cần, mà là vì anh tin chắc, Cao Anh Kiệt thích hợp với đội ngũ này hơn anh. Quán quân, chắc chắn sẽ có rất nhiều. Điều này anh không cần lo.

05.

Ngày Vương Kiệt Hi chính thức giải nghệ, Cao Anh Kiệt tiếp lấy gậy từ tay anh.

Cậu sẽ trở thành đội trưởng Vi thảo, nhưng cậu khác Vương Kiệt Hi. Cậu sẽ dùng phương thức thoải mái nhất để đánh, cậu không cần một mình gánh lấy Vi Thảo bay về phía trước.

Cậu không có hàng ngàn sao trời của Vương Kiệt Hi, cũng chẳng có ngàn vạn vinh quang, nhưng cậu có kiêu ngạo và quang vinh thuộc về chính mình.

Vương Kiệt Hi và Vương Bất Lưu Hành không gì cản nổi, gánh lấy Vi Thảo, bay về phía trước.

Cao Anh Kiệt và Vương Bất Lưu Hành cũng không gì cản nổi, hoà làm một với Vi Thảo, cùng tiến lên phía trước.

06.

Sau trận All - Stars mùa giải thứ tám, Vương Kiệt Hi mua một chậu hoa sơn chi đặt ở bệ cửa sổ phòng huấn luyện, nói đúng ra thì là đặt ở trước vị trí của Cao Anh Kiệt... nghe nói hoa sơn chi biểu tượng cho niềm hi vọng và hạnh phúc, biểu tượng cho một mùa hè ước định. Cây đó vốn mùa đông đã ra nụ rồi, nhưng mãi đến hè mới bắt đầu có hoa, mà những loài thực vật nở hoa càng lâu, thì mùi càng khiến người ta phải mê mẩn.

Có một người cũng như vậy, người đó đang ngày đêm chờ đợi nó nở rộ, nở rộ vì một mùa hè ước định nào đó.

Lúc hoa sơn chi nở, cũng là khi chim ưng con bay lượn.

Cao Anh Kiệt không biết rất rất nhiều.

Cậu không biết, vòng tân binh khiêu chiến ấy, Vương Kiệt Hi dụng tâm lương khổ cỡ nào; cũng không biết Vương Kiệt Hi đã gánh vác tất cả; càng không biết câu chuyện về Vi Thảo tương lai ấy vì cậu mà ngày càng huy hoàng.

Cậu không biết rất nhiều.

Nhưng thứ nhỏ bé này, cậu biết.

Bởi vì cậu không biết, nên mỗi khi nhớ tới chiến thắng vòng tân binh khiêu chiến, cậu lại có thể như thể có động lực lớn nào và tự tin nào đó. Bởi cậu không biết tiếng thở dài bất chợt của Vương Kiệt Hi một thân quang vinh phía sau, vậy nên cậu chưa từng từ bỏ...

"Cao Anh Kiệt, em phải gánh vác tương lai Vi Thảo."

Cậu, ấy nhưng là đội trưởng Vi Thảo mà.

END.
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook