[Mạt Thảo Noa Vân 2021] [Cao Anh Kiệt] Mầm xanh trĩu nặng

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#1
Một sản phẩm thuộc project Mạt Thảo Noa Vân - Mừng sinh nhật Cao Anh Kiệt 2021

MẦM XANH TRĨU NẶNG

Người viết: 高英杰的魔法帽

Tập hợp bởi: 荔枝

Nguồn bài viết:【全職/相關】高英傑相關整理

Convert bởi: Đồng Tước

Nguồn bài convert: [Tài liệu] [Cao Anh Kiệt] Mầm xanh trĩu nặng

Bản biên tập được đăng tải với tên do người làm convert đặt.

Edit: Nguyệt



Bản thân tôi đã viết những phần lý giải nhân vật tương tự thế này một vài lần nhưng hôm nay muốn viết vài điều gì đó mang nhiều phỏng đoán cá nhân hơn chút.

Chung quy tôi muốn nói về lý giải của mình khi đọc về nhân vật này nhiều hơn, có lẽ về sau còn viết thêm nữa, đến lúc đó rồi nói tiếp…

Tính tất yếu của trận Tân Binh Khiêu Chiến:

Chiến thắng trận đấu này khiến Cao Anh Kiệt có chút bất ngờ, đồng thời cũng hơi sợ hãi nhưng không thể thiếu phần hưng phấn nho nhỏ.

Cho tới khi đến giữa sân khấu, nghênh đón đội trưởng Vương Kiệt Hi bước tới từ đài thi đấu phía đối diện, cảm giác sợ hãi kia vẫn còn chiếm thế thượng phong trong lòng Cao Anh Kiệt. Đương nhiên cậu đã từng nghe các tiền bối nói về những quy tắc bất thành văn trong trận Tân Binh Khiêu Chiến, nhưng đội trưởng bảo cậu đánh hết sức, cậu cũng không hề do dự mà dốc trọn khả năng. Bởi vì từ sâu trong lòng, cậu luôn cảm thấy rằng dù có đem hết toàn lực ra đánh, cậu cũng chẳng có một phần vạn khả năng chiến thắng đội trưởng.

Thế nhưng kết quả không ngờ tới được đã thực sự xảy ra, giờ phút này trông thấy đội trưởng bước tới trước mặt, trong đầu cậu lập tức xuất hiện những điều không nên như lời tiền bối nói, cậu cảm thấy mình đã làm ra chuyện có lỗi với đội trưởng. Trong một trận đấu trước ngàn vạn ánh mắt đang nhìn, bản thân cậu lại đánh bại đội trưởng, chuyện này…

Trước đó tôi luôn băn khoăn vì sao lão Vương lại muốn Anh Kiệt lên đánh trận Tân Binh Khiêu Chiến này, sao không bồi dưỡng dần dần thông qua quá trình thi đấu giống như những tân binh khác để cậu ấy từ từ hình thành mạch phát huy của riêng mình. Đến khi đọc lại đoạn này một lần nữa, chú ý hơn tới những ý nghĩa khác, tôi mới cảm thấy việc làm này quả thực rất hợp lý.

Bởi vì đây chính là phương pháp nâng cao tầm nhìn và sửa đổi cảm quan đánh giá của cậu ấy nhanh nhất.

Có thể hình dung như thế này, từ ban đầu Anh Kiệt đã đặt ra cho mình một cái “trần nhà”, có thể là tiêu chuẩn Đại Thần như Vương Kiệt Hi hoặc Diệp Tu, cậu ấy tự cho rằng mình không thể với tới được. Nhưng thực tế là với tài năng của bản thân, cậu ấy có thể làm được rất tốt, nhưng vì sự tồn tại của “trần nhà” nên cậu ấy đã hoài nghi bản thân và từ bỏ trước khi làm được. Lúc này đây, cậu ấy đã định nghĩa rằng “Đại Thần” là người hoàn toàn khác với cậu, cậu không có khả năng chiến thắng họ, càng không có khả năng tới được vị trí cao hơn họ.

Nhưng trong trận đấu trước công chúng này, Vương Kiệt Hi để cậu thắng một lần “Không phù hợp với lẽ thường”, hiệu quả của việc này phát huy tác dụng cực kỳ nhanh chóng.

Đúng thế, sự “phân chia thứ bậc” cậu ấy đề ra đã thay đổi. Tuy rằng mục tiêu vẫn nằm trên cao nhưng trong tâm trí cậu, “Đại Thần” đã tiệm cận hơn với thứ bậc của cậu. Đối tượng mà mọi người và cả cậu đều nhận định là cực kỳ lợi hại thực ra cũng không cách biệt quá xa so với cậu, cố gắng nỗ lực thêm chút nữa hoàn toàn có thể đứng ngang hàng, thậm chí là vượt qua.

“Trần nhà” bị phá vỡ, sau đó cậu không cần băn khoăn chuyện mình không thể so bì được với Đại Thần nữa mà tập trung nhìn vào nơi cao nhất.

Sự thay đổi trạng thái tâm lý này rất khó có thể tích lũy được qua những trận đấu thông thường bởi thực tế đấu giải khó lòng nào đạt được tình huống “Chiến thắng đối thủ vốn tưởng rằng không thể thắng”. Thắng lợi trong trận Tân Binh Khiêu Chiến này là một bước ngoặt cực kỳ quan trọng đối với Cao Anh Kiệt, đồng thời, Vi Thảo cũng cần Cao Anh Kiệt nhanh chóng tạo dựng được lòng tin và vươn lên. Chắc hẳn Vương Kiệt Hi đã dự liệu được điều này cho nên mới dàn xếp ra một kết quả như thế.

Miêu tả trong chương 1188 càng nghiệm chứng rõ ràng hơn về điều này.

[…] Hai năm trước, dù Cao Anh Kiệt có danh hiệu thiên tài, được vô số người ký thác niềm trông mong, cậu cũng không dám có tham vọng lớn đến vậy. Cậu luôn cho rằng chỉ cần được một slot ngồi trong chiến đội, được thi đấu ở đấu trường chuyên nghiệp đã là quá quá quá tốt rồi.

Thế nhưng cả câu lạc bộ từ trên xuống dưới, từ đội trưởng đến đồng đội đều dành cho cậu kỳ vọng cực cao. Chỉ là một cái tên trong danh sách thành viên? Không, chừng đó thôi làm sao đủ được. Kỳ vọng được Vi Thảo đặt lên vai cậu là phải trở thành trụ cột của cả chiến đội, trở thành người có thể giương lá cờ dẫn dắt Vi Thảo khi đội trưởng Vương Kiệt Hi giải nghệ.

Mình làm nổi không?

Niềm hy vọng đặt trên thân mình, Cao Anh Kiệt đã từng hoảng sợ tự vấn bản thân nhiều lần mỗi khi nhìn theo bóng lưng của người được gọi là Ma Thuật Sư kia. Cậu cảm thấy đội trưởng quá mạnh, sao cậu có thể đạt tới trình độ như vậy được?

Dường như người ngoài cuộc còn tin vào Cao Anh Kiệt hơn chính bản thân cậu. Thế là Cao Anh Kiệt cứ dần dần trưởng thành trong mông lung, trong e ngại cho đến một ngày nọ… Trận Tân Binh Khiêu Chiến trong sự kiện Ngôi Sao Cuối Tuần mùa giải thứ tám, trước sự chứng kiến của ngàn vạn con người, cậu bất ngờ chiến thắng đội trưởng của mình.

Cao Anh Kiệt kinh ngạc, không dám tin. Nhưng từ đó trở đi, một ý niệm đã bắt đầu bén rễ, nảy mầm dưới đáy lòng cậu.

Thì ra mình làm được.

Cao Anh Kiệt bắt đầu ôm theo mình ý niệm đó trong những ngày tháng huấn luyện và trưởng thành tiếp theo. Cậu như khoác lên mình dáng vẻ mới, tìm thấy sự tự tin, biết đánh giá đúng năng lực bản thân. Cậu có thể kiên định rảo bước về phía mục tiêu khi trước bản thân từng cho rằng nó xa xôi ngoài tầm với.

Mùa thứ tám, vì tần suất ra trận quá thấp nên Cao Anh Kiệt không đủ tư cách tham gia bình chọn Tân Binh Tốt Nhất. Nhưng điều đó không quan trọng, mùa giải thứ chín, cậu đã trở thành chủ lực trong đội, thẳng thắn đứng bên cạnh người sau này cậu sẽ thế chỗ. Cậu học tập anh, dần dần lớn mạnh, tự mình chiến đấu. Cùng mùa giải, cậu được bầu chọn vào vào hàng ngũ tuyển thủ hạng sao, trở thành một trong 24 cái tên đứng đầu giới chuyên nghiệp.

Tuy vẫn chưa đạt đến trình độ của đội trưởng, nhưng giờ đây Vương Kiệt Hi đã cho cậu một mục tiêu mới: Phải vượt qua tất cả mọi người.

Nhưng lần này, Cao Anh Kiệt không e sợ nữa. Cậu sẽ hướng về mục tiêu đó, dốc sức phấn đấu với lòng tự tin tuyệt đối. Con đường Vinh Quang chưa bao giờ có điểm dừng. […]

Điểm đáng chú ý trong trận đấu solo này là tuy Cao Anh Kiệt bại bởi Diệp Tu nhưng sự tự tin đã hình thành trong lòng cậu không hề bị phá vỡ.

Trở lại vấn đề kia, vì sao trước đó không để cậu ấy lên sân chiến đấu chính thức? Bởi vì điều đó không cần thiết. Dù sao thì ý tưởng đi đường tắt của lão Vương cũng khá dễ hiểu: Trước khi Anh Kiệt tìm được sự tự tin, cho cậu ấy tiếp xúc với đối thủ nặng ký sẽ không mang lại ý nghĩa lớn trong việc giúp cậu trưởng thành, trong trường hợp không may sẩy chân, chưa biết chừng còn kéo theo ảnh hưởng tiêu cực nữa.

Tiện thể nói thêm chút về con đường tắt mà lão Vương chọn, tôi cảm thấy rằng anh ấy đã hình thành một hàm số tối ưu hóa trong đầu, tính ra được cách thứ đem lại lợi ích lớn nhất thì lập tức lựa chọn và thực hiện. Đây chính là cách thức đi đường tắt kiểu “Xử lý thủ công phiền toái lắm, để anh đây viết một cái chương trình xử lý dữ liệu thì hơn” của học bá! Đó là sự khác biệt khi không tồn tại chung một thế giới đó!

Sau lại có người bạn hỏi tôi rằng nếu những sắp đặt đó của lão Vương bị Anh Kiệt phát hiện ra thì sẽ ra sao. Tôi cảm thấy có hai khả năng có thể xảy ra:

Một là lão Vương cực kỳ tự tin với sự sắp đặt của bản thân, anh ấy chắc chắn rằng Cao Anh Kiệt sẽ không phát hiện ra;

Hai là lão Vương thấu hiểu tâm tính Anh Kiệt ở phương diện này, cho rằng Cao Anh Kiệt dù biết cũng sẽ không bị ảnh hưởng. (Có thể đối chiếu với việc Anh Kiệt chủ động học tập nhóc Lư để đánh giá về khả năng chống chọi với tiêu cực của cậu ấy. Nói chung thì Anh Kiệt sẽ không để mặc bản thân sa vào cảm giác kém cỏi so với người khác, cậu ấy sẽ chú trọng vào mặt khiếm khuyết ở năng lực bản thân hơn, đồng thời cố gắng tôi rèn chính mình để xứng đáng với kỳ vọng của mọi người.)

Tuy nhiên, trước đó mọi người trong đội vẫn còn lo lắng rằng cậu ấy không vững lòng được trước những lời gièm pha nên cá nhân tôi tương đối nghiêng về khả năng đầu tiên hơn.

Trên thực tế, trận đấu với Triệu Vũ Triết mùa giải thứ mười kia (Chương 1375) đã phần nào chứng minh rằng phép khích tướng hoàn toàn vô dụng. Dường như sự trưởng thành của Anh Kiệt nằm ở mọi mặt, thế nên tôi cũng cảm thấy rằng có lẽ nào cậu ấy đã sớm phát hiện ra chân tướng của trận Tân Binh Khiêu Chiến đó rồi không… Nhưng dù Cao Anh Kiệt có biết hay không thì chắc hẳn cậu ấy đều sẽ lý giải việc đội trưởng nhà mình làm theo hướng tích cực, cảm thấy chiến đội giành nhiều tâm huyết cho mình đến vậy thì càng nên nhanh chóng trưởng thành hơn nữa.



Đối diện với ống kính:

Kiểm điểm lại bản thân một chút, khi trước cơ bản tôi đều vừa viết vừa đưa trích dẫn liên tục, điều này có thể khiến cho các bạn đọc cảm thấy hơi loạn. Thế nên lần này tôi sẽ đưa toàn bộ trích dẫn lên trước rồi mới viết. Những đoạn dưới đây đều là biểu hiện trước truyền thông của Cao Anh Kiệt ở mùa giải thứ mười:

[…] Trình độ lời rác rưởi này mà đòi ảnh hưởng tới Vương Kiệt Hi? Đám phóng viên phát hiện bọn họ thực sự vẫn còn ngây thơ quá. Khi không moi được vấn đề gì sốt dẻo từ Vương Kiệt Hi, đám phóng viên đành phải chuyển hướng qua hai tuyển thủ khác của Vi Thảo, đương nhiên hành động của Đường Nhu lại trở thành vấn đề tiêu điểm.

“Tôi rất vui khi cô ấy không giải nghệ. Tôi kỳ vọng được giao thủ với cô ấy lần kế tiếp.” Lưu Tiểu Biệt đúng kiểu chỉ nhìn kết quả, không xem quá trình.

“Bất kể thế nào, lòng can đảm và quyết tâm của chị ấy rất đáng để em học tập.” Cao Anh Kiệt nói.

Phong thái đường hoàng nát hết cả rồi!

Các phóng viên than trời. Muốn nghe Vi Thảo tổng sỉ vả Đường Nhu thôi mà cũng không được là sao? (Chương 1196)

[…] Phóng viên đưa mắt nhìn Cao Anh Kiệt, lại hỏi: “Vậy tiểu Cao thì sao? Liệu chúng tôi có cơ hội thấy cậu trở thành một Ma Thuật Sư không?” Phóng viên hỏi với giọng hơi hướng bông đùa.

“Cũng có thể lắm ạ! Trên này chẳng hạn.” Cao Anh Kiệt ứng đối với truyền thông cũng đã khá tự nhiên. Cậu trả lời một cách thỏa đáng, không hoàn toàn phủ nhưng lại chỉ bảo là “trên này”. Trên sàn đấu All-Stars có gì mà không thể cơ chứ?[…] (Chương 1269)

[…] Trận đấu đã kết thúc như thế. Trong họp báo sau trận, đôi bên đều tỏ ý khen ngợi biểu hiện của đối thủ. Trong buổi họp báo phỏng vấn Vi Thảo, đội trưởng Vương Kiệt Hi nhiều lần biểu hiện vẻ mặt nghĩ ngợi khi trả lời câu hỏi của phóng viên. Trong khi đó, tuyển thủ thiên tài Cao Anh Kiệt lại thể hiện vẻ kiên cường và lòng quyết tâm chưa từng thấy sau trận thua đêm nay. […] (Chương 1333)

Xin hỏi để một Anh Kiệt như vậy lên tiếng thì có gì cần phải băn khoăn nữa? Cậu ấy đã ứng đối với tình huống như thế này rất nhiều lần, vấn đề khó xử này nọ căn bản không hề tồn tại. Nếu có ai đó nhắc tới Anh Kiệt mà chỉ nghĩ rằng đó là một nhân vật mãi non nớt rụt rè, tôi sẽ cảm thấy người đó người đó không đọc kỹ nguyên tác.

Bản thân nhân vật sẽ biến đổi dần dần theo những chuyện đã trải qua! Hy vọng mọi người có thể nhìn nhận vấn đề trên quan điểm biến đổi và phát triển như nội dung triết học trong sách đã dạy chứ đừng mới đọc cỡ ba trăm chương truyện đã hình thành định kiến viết lách!

Còn một điểm cần chú ý nữa chính là cái nhìn của ngoại giới đối với Cao Anh Kiệt chung quy có thể thấy rõ ở một số phần nguyên tác dưới đây:

[…] Lư Hãn Văn VS Cao Anh Kiệt.

Hai tuyển thủ gây chú ý nhất thế hệ mới, một cậu được quẳng luôn vào ghế chủ lực, cho tự mài giũa bằng thực chiến chuyên nghiệp tàn khốc; một cậu lại được che chở đủ đường, để thích nghi dần dần trong môi trường tốt nhất.

Phương thức nuôi dạy khác biệt không ảnh hưởng đến việc hai cậu trở thành những tuyển thủ chuyên nghiệp xuất sắc. Mùa giải này, hai cậu đã giũ bỏ mọi non nớt, ngây ngô và bước lên làm hai gương mặt tiêu biểu cho thế hệ tuyển thủ mới. Hiện giờ, cả hai đang chiến nhau vì thắng lợi của đội mình. […] (Chương 1318)

[…]Khi Triệu Vũ Triết đoạt giải, không ít người thở dài tiếc cho Cao Anh Kiệt vì cậu ít cơ hội lên sân trong mùa giải này.

Biết rõ điều đó, Triệu Vũ Triết căm lắm.

Thiếu slot lên sân nghĩa là còn non đấy thôi? Sao mọi người lại tiếc, lại cho rằng chỉ cần Cao Anh Kiệt có thêm đất diễn, họ Triệu này sẽ miễn mơ về giải thưởng Tân binh tốt nhất?[…] (Chương 1375)

Thêm một vài nhận xét của người trong cuộc về Cao Anh Kiệt: “Hiện giờ Cao Anh Kiệt đã lớn mạnh thành một người có thể một mình đảm đương một phía” (Diệp Tu); “Cao Anh Kiệt danh xưng thiên tài cũng luôn nỗ lực không ngừng” (Kiều Nhất Phàm).

Xin hãy chú ý tới thái độ công nhận thực lực đến từ tuyến nhân vật chính. Hơn nữa hai lần lọt top ngôi sao cũng đủ chứng minh sức hút của Cao Anh Kiệt tại thế giới trong nguyên tác.



Cách thức nói chuyện với người khác:

Bên trên nhắc tới thái độ trước truyền thông, phần này cũng có chỗ tương đối thú vị: cách thức nói chuyện của Cao Anh Kiệt. Tuy một phần là vì sự trưởng thành dần dần của nhân vật nên sẽ có sự khác biệt giữa các khoảng thời gian nhưng mặt khác thì tình huống nói chuyện cũng sẽ có những tác động cụ thể. Tôi cảm thấy có thể chia thành tình huống nói chuyện trước công chúng và tình huống nói chuyện riêng. Như đã nói ở đoạn trước, giao tiếp trước công chúng có thể coi như một phần công việc của cậu ấy nên đương nhiên sẽ phải thích nghi với hoàn cảnh, phát ngôn một cách hợp lý và khéo léo. Đồng thời khi nói chuyện riêng, Cao Anh Kiệt cũng mang lại cho người đang giao tiếp cảm giác người đó được tin tưởng để cậu ấy có thể thẳng thắn bày tỏ suy nghĩ của mình. Cá nhân tôi phỏng đoán rằng giáo dục trong gia đình cậu ấy khá chỉn chu về việc khi nào thì nên nói gì với ai…

Trước mặt người không thân hoặc không có mối quan hệ gần gũi, rõ ràng Cao Anh Kiệt khá câu nệ. Cậu ấy nói ít hơn, đa phần không chủ động đề xuất ý kiến mà chỉ đưa ra câu trả lời. Ngay cả khi đối mặt với Bánh Bao, cậu ấy cũng không thể hiện trạng thái cảm xúc quá mạnh, thay vào đó là một xu hướng khá “dè dặt”, tự động tránh sự gượng gạo có thể xảy ra do thái độ của bản thân.

[…] Trước mặt Cao Anh Kiệt, Xa Tiền Tử không cảm thấy áp lực như lúc đối diện Vương Kiệt Hi, còn Cao Anh Kiệt đứng đó lại có vẻ hơi câu nệ nên cứ hết nhìn bên này lại ngó bên kia.

Xa Tiền Tử cầm năm thẻ tài khoản đưa cho Cao Anh Kiệt, sau đó lấy cuốn sổ tay ra: “Tiểu Kiệt, cho anh xin chữ ký đi!”

“Dạ!” Cao Anh Kiệt vừa nhận được thẻ tài khoản thì đã như sắp chạy mất luôn, nghe yêu cầu này của Xa Tiền Tử, cậu nhất thời không biết nên phản ứng thế nào cho phải. Mặt cậu ấy đỏ bừng cả lên, hiển nhiên là cậu chẳng có chút kinh nghiệm vào với tình huống này cả.

Nhận lấy sổ và bút Xa Tiền Tử đưa cho, Cao Anh Kiệt viết đầy đủ họ tên mình lên đó, lúc ký tên bàn tay con run run, nét cuối chữ ký cũng hơi xiêu vẹo.

“Cảm ơn…” Cao Anh Kiệt cuống quýt trả lại sổ cho Xa Tiền Tử xong liền bỏ chạy, một tiếng “Cảm ơn” này cũng không biết là vì thẻ tài khoản hay vì sự ủng hộ của Xa Tiền Tử đối với mình. […] (Chương 127)

[…] Quả nhiên Liễu Phi lập tức quay ra hỏi Cao Anh Kiệt: “Tiểu Kiệt em biết không?”

“Em cũng không biết đâu chị Liễu.” Cao Anh Kiệt vội vàng nói. […]

“Hội trưởng bên này tên gì?” Tiêu Vân hỏi.

“Xa Tiền Tử.” Người trả lời hắn là Cao Anh Kiệt, tuy buổi chiều không có màn giới thiệu lẫn nhau gì với Xa Tiền Tử, nhưng trước đó Cao Anh Kiệt vẫn hỏi thăm người mình muốn gặp là ai. […] (Chương 128)

“A, Tiểu Kiệt em cũng đến rồi” Lúc này, Liễu Phi bên cạnh đột nhiên nói.

“Dạ.” Cao Anh Kiệt lên tiếng, vội chuyển đổi góc nhìn. Cậu thầm nghĩ Tiêu Vân có lẽ cũng chẳng muốn người ta nhìn thấy tình cảnh bị chà đạp đáng xấu hổ của hắn. […]

“Tiểu Kiệt, chắc hẳn em thấy được rồi nhỉ?” Cô nàng Liễu Phi này thật sự khiến người ta đứng hình mà, nhìn thấy Tiêu Vân không muốn nói, liền chạy đến hỏi Cao Anh Kiệt đã có mặt lúc ấy.

Cao Anh Kiệt bị điểm danh, đành phải bất đắc dĩ trả lời: “Hình như là Che Ảnh Bước.” […] (Chương 130)

[…] “Tiểu Kiệt chuẩn bị.” Chu Diệp Bách nhắc nhở Cao Anh Kiệt.

“Vâng……” Cao Anh Kiệt đáp lời. […] (Chương 131)

[…] “Uây, cậu em này rất lễ phép đấy, chủ động sang chào hỏi?” Bánh Bao Xâm Lấn đi ngang qua lập tức chen vào nói vài câu.

“Ơ?” Cao Anh Kiệt chẳng hiểu gì cả.

“Được lắm được lắm, anh chấm cậu rồi đấy. Dũng cảm bay lên đê! Anh bọc hậu cho!” Bánh Bao nói.

“Ớ…” Cao Anh Kiệt đầu óc quay cuồng đáp lại, lập tức thao tác Mộc Ân xông lên đánh quái, không chậm trễ chút nào. Thiên tài mới ra tay, cả Bánh Bao cũng phải nhìn chằm chằm. […] (Chương 878)

[…] “Nhất Phàm!” Cao Anh Kiệt đứng bên kia nhìn thấy Một Tấc Tro xuất hiện lập tức cất tiếng gọi. Một Tấc Tro chính là Kiều Nhất Phàm, việc này đã không còn là bí mật gì nữa rồi.

“Bạn của anh hả?” Lư Hãn Văn nhìn thấy Ma đạo học giả của Cao Anh Kiệt chuyển hướng nhìn qua bên kia còn gọi một câu, nên thuận miệng hỏi luôn.

“Đúng thế!” Cao Anh Kiệt đáp.

“Lợi hại lắm hả?” Lư Hãn Văn hỏi.

“Ơ…” Cao Anh Kiệt nhất thời đáp không được. Cậu không phải xem thường bạn tốt của mình, nhưng nghề nghiệp hiện tại của Kiều Nhất Phàm, đối với một tuyển thủ chuyên nghiệp mà nói thì không thể vỗ ngực tự xưng “lợi hại” được đâu nhỉ!

“Em đi lãnh giáo thử.” Lư Hãn Văn bỗng dưng bỏ lại một câu, quay người chém Tam Đoạn Trảm mở đường lao về phía Một Tấc Tro của Kiều Nhất Phàm.

“Á!” Cao Anh Kiệt đang ngơ ngác, bây giờ mới hoàn hồn. […] (Chương 946)

Trước mặt Vương Kiệt Hi, quan điểm của Anh Kiệt về những vấn đề liên quan đến thực lực rất thẳng thắn, không kiếm cơ bao biện cho thất bại của bản thân, đồng thời cũng không ngần ngại khi nói về năng lực mạnh mẽ của người khác. Cậu ấy biết bản thân được kỳ vọng rất nhiều và cậu ấy luôn nỗ lực để xứng đáng với điều đó chứ không tự tô vẽ hình tượng “mình rất lợi hại” cho bản thân. Thực chất, Anh Kiệt có nhận thức rõ ràng về năng lực của bản thân, phán đoán của cậu ấy đều được đưa ra đều căn cứ vào sự thật cho nên dù được thổi phồng hay bị hạ thấp cũng sẽ không ảnh hưởng đến đánh giá do cậu ấy đưa ra (bao gồm cả đánh giá về đối thủ cũng vậy). Giai đoạn đầu cậu ấy có vẻ thiếu tự tin chỉ vì “cọc tiêu” có vẻ ở quá cao, cậu cảm thấy mình không với tới được; đến giai đoạn sau, khi mà tiêu chuẩn đánh giá đã thay đổi, cậu ấy không còn giống như trước nữa.

[…] “Còn kém kỷ lục nhiều lắm ạ…” Cao Anh Kiệt vô cùng xấu hổ nói.

“Đấy là vì đấu pháp của mọi người không đúng.” Vương Kiệt Hi nói. […] (Chương 127)

[…] Vương Kiệt Hi im lặng một hồi lâu rồi mới đột nhiên nhìn về phía Cao Anh Kiệt: “Tiểu Kiệt em thấy thế nào?”

Ba người Tiêu Vân ghen tị.

Cao Anh Kiệt hơi hoảng hốt, vội đứng dậy, lắp bắp nói: “Em cảm thấy…..thật sự rất lợi hại.”

“Cái gì rất lợi hại?” Vương Kiệt Hi hỏi.

“Quân Mạc Tiếu.” Cao Anh Kiệt nói.

“Lợi hại đến mức nào?” Vương Kiệt Hi hỏi.

Cao Anh Kiệt liếc nhìn Tiêu Vân một cái, vì giúp Tiêu Vân giản lược chuyện hắn đã trải qua nên cậu không kể chuyện hắn bị Quân Mạc Tiếu dùng Che Ảnh Bước chơi chết. Dù rằng Cao Anh Kiệt không hề có tâm cơ gì, nhưng không đến mức chẳng hiểu chút tính toán nhỏ mọn đó của Tiêu Vân. Nhưng Che Ảnh Bước lại là một chuyện rất có thể nói nên trình độ của Quân Mạc Tiếu […]

“Hửm? Em thấy hắn thế nào?” Vương Kiệt Hi hỏi.

“Kinh nghiệm rất phong phú, kỹ năng và công kích đều dùng đúng lúc, tất cả phán đoán cực kỳ chuẩn xác.” Cao Anh Kiệt nói.

“Em từng gặp qua ai đó lợi hại như thế chưa?” Vương Kiệt Hi hỏi.

Cao Anh Kiệt sững sờ, sau một lúc mới nói: “Chính là đội trưởng.”(Chương 133)

[…] “Cảm giác thế nào?” Vương Kiệt Hi nhìn Cao Anh Kiệt đang thất thần đứng trước mặt anh sau khi bị Diệp Tu đánh bại.

“Mạnh quá ạ…” Cao Anh Kiệt nói, “Mạnh hơn em từng thấy, từng tưởng tượng luôn ạ.”

“Nhưng em còn trẻ lắm. Cứ tiếp tục cố gắng, cuối cùng sẽ có ngày em vượt qua tất cả mọi người.” Vương Kiệt Hi nói.

“Vâng!” […] (Chương 1188)

Có một đoạn rất quan trọng đã biểu hiện sự quan tâm của Cao Anh Kiệt với Vương Kiệt Hi như thế này:

[…] “Cứ đánh theo cách mà em thích nhất, giỏi nhất, quen tay nhất là được.” Vương Kiệt Hi nói.

“Nhưng đội trưởng, trước nay anh có đánh theo cách anh thích nhất, giỏi nhất, quen tay nhất không?” Cao Anh Kiệt đột nhiên hỏi. […] (Chương 1269)

Đây là điểm mấu chốt để phân chia “kính trọng” và “sùng bái”. Cao Anh Kiệt không ngưỡng mộ đội trưởng mà cậu ấy đứng ở vị trí ngang hàng để nhìn vào vấn đề của Vương Kiệt Hi. Cậu ấy không coi Vương Kiệt Hi là thần tượng toàn năng để sùng bái, cậu ấy biết và hiểu rằng đối phương cũng có những vấn đề không quen, không rõ. Đó không phải là một mối quan hệ phân cấp trên dưới.

Trước những thành viên thân thiết trong đội, Cao Anh Kiệt cũng thể hiện cảm xúc tương đối thẳng thắn, ví dụ như ý chí chiến đấu:

[…] “Cậu thiếu niên này thì…” Lưu Tiểu Biệt nghe thấy đánh giá của Cao Anh Kiệt, cũng bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, “Đúng là rất mạnh.” Hắn gật đầu nói, “Anh nghĩ, cậu ta sẽ là kình địch trong tương lai của em đó.”

“Bây giờ đã là rồi.” Cao Anh Kiệt nói. […] (Chương 1014)

Khi nói chuyện với Kiều Nhất Phàm, Cao Anh Kiệt thậm chí còn có chút không ngần ngại, không câu nệ gì. (Chuyện này để nói kỹ vào lúc khác ORZ):

[…] “Nhất Phàm, cậu bây giờ thật mạnh.” Cao Anh Kiệt nói.

“Cậu cũng mạnh. Cậu còn siêu thiên tài luôn, rơi vào Ám Trận vẫn đánh được.” Kiều Nhất Phàm nói.

“Có ích gì chứ? Bọn mình cuối cùng vẫn thua mà.” Cao Anh Kiệt nói đến đây lại ủ rũ.

“Cứ cố gắng lên!” Kiều Nhất Phàm nói.

“Ừm, lần sau mình nhất định phải thắng.” Cao Anh Kiệt nói.

“Hay lắm.” Kiều Nhất Phàm mỉm cười, không hề so đo chuyện đối thủ nói muốn thắng tức là mình phải thua. […] (Chương 1333)

Với những người không quá thân thiết, Anh Kiệt rất chú ý đến suy nghĩ của người ta (ví dụ như Tiêu Vân), nhưng ở đây, cậu ấy hoàn toàn không cần lo nghĩ đến lập trường của Nhất Phàm… Đương nhiên điều này cũng có liên quan đến tâm trạng dao động khi mới thua trận đấu nhưng nếu đối thủ không phải người quen thì hiển nhiên Anh Kiệt cũng sẽ không bộc lộ suy nghĩ thật sự trong lòng mình nhiều như vậy.

Còn một đoạn trước đó:

[…] “Đường Hạo đang khiêu chiến Lâm Kính Ngôn! Không lễ phép gì cả, lên sân khấu đòi lấy hạ khắc thượng, còn dùng cả tài khoản của bản thân, hẳn là muốn đánh thật.” Đợi Kiều Nhất Phàm ngồi vào chỗ, Cao Anh Kiệt vội kể tình hình trận đấu cho cậu nghe. […] (Chương 309)

Liên hệ với tâm trạng Cao Anh Kiệt lúc đánh bại Vương Kiệt Hi, có thể thấy Cao Anh Kiệt rất để ý đến lễ phép và quy củ. Đối lập với đánh giá về Đường Hạo phía trên, cách trò chuyện sau trận đấu cùng Kiều Nhất Phàm gần như không cần bận lòng quá nhiều đến thái độ của người nghe. Điều này đồng thời thể hiện sự khác biệt giữa những phát ngôn công khai và nói chuyện riêng tư cũng như càng nói chuyện với người quen thì cậu ấy càng ít câu nệ hơn.

Lúc sắp xếp lại tư liệu, tôi phát hiện thêm vài điều thú vị.

Đối với tân binh, lời rác rưởi thường có tính khiêu chiến cực kỳ ác liệt. Tôi từng cho rằng Cao Anh Kiệt, đối tượng được bồi dưỡng trọng điểm để tiếp nhận vị trí của Vương Kiệt Hi, trình độ kỹ thuật của cậu ấy đã rất khá nhưng lại chưa có chút kinh nghiệm thi đấu chính thức nào cả là vì bạn trẻ ngượng ngùng hướng nội này còn cần phải tôi luyện thêm khá nhiều về tâm lý. Giả sử như lên sân mà gặp phải Hoàng Thiếu Thiên thoại lao thì có khi đánh trận đến phát khóc luôn chưa biết chừng.

Kết quả Hoàng Thiếu còn bảo tiểu Cao được lão Vương bồi dưỡng để chuyên trị cậu ta. Hơn nữa, sau khi trải qua mùa giải đầu tiên, cậu ấy quả thực không sợ lời rác rưởi, vạch trần khuyết điểm hay khiêu khích cũng đều không thể gây tổn hại đến cậu ấy.

[…] Tính cách của Cao Anh Kiệt vốn không manh động như thế, nhưng mùa giải này có thêm một thiếu niên thiên tài bước lên đỉnh cao như Lư Hãn Văn, còn thể hiện quá xuất sắc trong mùa giải mà mình là tân binh, rất nhiều người đã bắt đầu so sánh Cao Anh Kiệt và Lư Hãn Văn với nhau.

Nếu nói đến kỹ thuật, Cao Anh Kiệt lớn hơn Lư Hãn Văn ba tuổi, nhỉnh hơn một chút về mặt chín chắn cẩn thận, nhưng nếu nói tính cách, ngay cả đội trưởng Vương Kiệt Hi của chiến đội Vi Thảo cũng phải chính miệng than thở: Nếu Cao Anh Kiệt có thể hăng hái như Lư Hãn Văn thì tốt quá.

Đương nhiên lời này không nói trước mặt Cao Anh Kiệt mà chỉ là trùng hợp bị cậu ấy nghe được.

Cao Anh Kiệt hiểu rõ bản thân thiếu hụt ở đâu, nhưng vấn đề này lại nằm ở tính cách, thế nên không phải cứ biết là có thể thay đổi dễ dàng.

Đương nhiên Cao Anh Kiệt vẫn muốn cố thử sửa tính một chút, không muốn phụ sự kỳ vọng tiền bối dành cho cậu.

Thế nên Cao Anh Kiệt cũng bắt đầu chú ý đến Lư Hãn Văn nhiều hơn, không phải là bắt chước mà cậu chỉ muốn học hỏi tinh thần của Lư Hãn Văn.

Trong hỗn chiến cướp Boss này, vừa xông lên lập tức ẩu đả thật sự không phải phong cách của Cao Anh Kiệt. Nhưng cậu trông thấy Lư Hãn Văn sau lưng mình đã nhảy vọt, cậu bỗng cảm thấy chính mình cũng có thể ôm ý chí hăng hái ấy mà quyết đoán chém giết mở đường xông ra theo. […] (Chương 945)

[…] “Lên đi, thiên tài!” Vừa spawn ra, Triệu Vũ Triết liền quát trên kênh chung. Cậu ta phải cho mọi người thấy, thiên tài chả là cái gì cả!

Cao Anh Kiệt không trả lời, chỉ điều khiển Mộc Ân bay nhanh về phía trước. […] (Chương 1375)

[…] “Hội trưởng bên này tên gì?” Tiêu Vân hỏi.

“Xa Tiền Tử.” Người trả lời hắn là Cao Anh Kiệt, tuy buổi chiều không có màn giới thiệu lẫn nhau gì với Xa Tiền Tử, nhưng trước đó Cao Anh Kiệt vẫn hỏi thăm người mình muốn gặp là ai. […] (Chương 128)

[…] Cao Anh Kiệt lên tiếng, vội chuyển đổi góc nhìn. Cậu thầm nghĩ Tiêu Vân có lẽ cũng chẳng muốn người ta nhìn thấy tình cảnh bị chà đạp đáng xấu hổ của hắn.

Nhưng Tiêu Vân nghe thấy tiếng gọi, liền nhanh chóng quay đầu liếc nhìn, trùng hợp thay lại đối diện với Cao Anh Kiệt cũng đang nhìn trộm hắn, hai người đều xấu hổ quay mặt đi. […] (Chương 130)

[…] Cao Anh Kiệt liếc nhìn Tiêu Vân một cái, vì giúp Tiêu Vân giản lược chuyện hắn đã trải qua nên cậu không kể chuyện hắn bị Quân Mạc Tiếu dùng Che Ảnh Bước chơi chết. Dù rằng Cao Anh Kiệt không hề có tâm cơ gì, nhưng không đến mức chẳng hiểu chút tính toán nhỏ mọn đó của Tiêu Vân. Nhưng Che Ảnh Bước lại là một chuyện rất có thể nói nên trình độ của Quân Mạc Tiếu […] (Chương 133)

[…] “Đường Hạo đang khiêu chiến Lâm Kính Ngôn! Không lễ phép gì cả, lên sân khấu đòi lấy hạ khắc thượng, còn dùng cả tài khoản của bản thân, hẳn là muốn đánh thật.” Đợi Kiều Nhất Phàm ngồi vào chỗ, Cao Anh Kiệt vội kể tình hình trận đấu cho cậu nghe.

“Ừ” Kiều Nhất Phàm gật đầu liên tục, tức khắc tập trung nhìn trận đấu, trong lòng lại thầm cảm kích. Cậu biết những lời của cậu bạn thân không chỉ đơn giản là tăng cao trào của trận. Cao Anh Kiệt muốn dùng lời nói để Kiều Nhất Phàm phân tâm. Hiển nhiên, trận đấu vừa rồi thất bại, có là ai cũng không thoải mái trong lòng. Cao Anh Kiệt là người hay xấu hổ, khuyên bảo trực tiếp không hợp với cậu ta, đành dùng cách lóng nga lóng ngóng này giúp Kiều Nhất Phàm không để ý đến nữa. […] (Chương 309)

[…] “Cứ đánh theo cách mà em thích nhất, giỏi nhất, quen tay nhất là được.” Vương Kiệt Hi nói.

“Nhưng đội trưởng, trước nay anh có đánh theo cách anh thích nhất, giỏi nhất, quen tay nhất không?” Cao Anh Kiệt đột nhiên hỏi.

Vương Kiệt Hi im lặng một lúc, sau mới lắc đầu: “Nên anh mới hi vọng em có thể như thế. Em phải tự tin hơn, đừng bị tác động bởi gì khác. Em thích hợp với chiến đội mình hơn anh. Tự tin lên!” […] (Chương 1269)

Như vậy có thể thấy rằng “Em thích hợp với chiến đội mình hơn anh” không nên chỉ lý giải phiến diện ở vấn đề phối hợp đoàn đội. Ngay từ đầu, Cao Anh Kiệt đã dùng chính tâm tư vốn có của cậu ấy để đối xử với những đồng đội bên cạnh, thậm chí là cả thành viên câu lạc bộ nữa, “Khiến cho mọi người thoải mái hơn”. Thêm nữa, cậu ấy còn lý giải những công kích bằng góc độ khích lệ, động viên nên chắc chắn là khắc tinh của lời rác rưởi.

Lại nói rõ hơn một chút, cách nói “Cậu nghĩ nhiều thì là chỉ trích, cậu không suy tưởng lan man thì chỉ là bàn chuyện” của lão Vương hoặc lão Diệp, Cao Anh Kiệt hoàn toàn có thể get được ẩn ý của họ đồng thời không nghĩ nhiều, thay vào đó, chính bản thân cậu sẽ chủ động tránh dùng cách nói này để trao đổi với người khác. Tuy không trực tiếp lắm nhưng đây cũng là một phần thêm vào sự “thích hợp với chiến đội”.

Có lẽ ban đầu lão Vương chú ý đến tài năng Vinh Quang của Cao Anh Kiệt, nhưng trong quá trình bồi dưỡng cậu ấy, anh cũng có thể cảm nhận được rằng cậu bạn trẻ này thực ra có khởi điểm xuất sắc hơn anh từng nghĩ nhiều.
 

Bình luận bằng Facebook