(cre: on pic)
Toàn chức cao thủ đồng nhân
Tác giả: Chianti
Status: One shot
Match up: Tô Mộc Thu vs Diệp Tu
Tán Tu Tranh chính, ngoài ra còn đề cập một vài nhân vật khác.
Một vài thuật ngữ được đề cập trong truyện:
- Địa map: Hành động nhìn sang máy đối phương để xác định vị trí/hành động v.v... Nói chung là chơi xấu.
- Bush check: Hành động bắn thăm dò các vị trí khả nghi có địch mai phục, không hẵn phải là bụi rậm, có thể là bất cứ chỗ nào khuất tầm nhìn. Chỉ cần bản chất giống nhau, đều có thể sử dụng thuật ngữ này.
- Face check: Giống Bush check nhưng là đi thẳng vào chỗ khuất đó để kiểm tra, thường được thực hiện bởi các nghề cận chiến không có kĩ năng tầm xa.
- Hit box: là các ô pixel quy định một vật thể trong game. Khi hit box của 2 vật thể đè lên nhau, hệ thống sẽ hiểu là 2 vật đó chạm nhau.
- Scale: Mức độ liên quan, bổ trợ lẫn nhau. Có thể là giữa các nghề trong một đội, hoặc các kĩ năng của một nghề.
- All in: Dùng hết nguồn lực đánh cho một đòn quyết định.
Mọi kĩ năng đều được kham khảo từ: Vinh Quang Kỹ Năng Tập, lỡ mọi người có quên tác dụng của kĩ năng nào có thể vô đó xem lại.
---------------------
Pudding Đẫm Máu
Pudding Đẫm Máu
[Hàng Châu, tiệm net Hưng Hân, mùa xuân năm 2022]
"Chị chủ, chào buổi sáng!" Diệp Tu ngáp một hơi dài, thuận miệng chào Trần Quả.
Hai giờ chiều hắn mới dậy lê xác xuống quầy thu ngân, đã nhìn thấy Trần Quả đứng đó từ trước. Hắn cảm thấy nên mở lời trước để tạo không khí thân thiện tí, dù gì hôm qua cũng đã xảy ra chút chuyện khó xử...
Tối đó Diệp Tu mượn acc Trục Yên Hà của Trần Quả nhận lời thách đấu của Thùy Dương Quấn Bờ - một cao thủ kiếm khách kiêu ngạo của Lam Khê Các. Trần Quả cũng ghét mấy tên như kia thật đấy, nhưng cô chưa kịp hả hê với kết quả Diệp Tu thắng tên đó "perfect" thì đã phải khó xử, không biết phải giải thích sao với các bằng hữu đang hô hào bợ Trục Yên Hà của cô lên đến tận chín tầng mây.
Cơ mà người như Trần Quả cứ coi như đó chưa đủ để làm khó cô đi, dù gì cũng là một bà chủ tiệm net, dăm ba chuyện xả giao cô không ngại quản. Vấn đề chính nằm ở...
"Này nhé! Tôi biết đại thần các người coi đồ tím như cỏ rác, nhưng trọng pháo Hoa Hồng là tích góp cả đời tôi có được không? Nói ném là ném?" Ánh mắt Trần Quả như bắn mấy phát pháo vào Diệp Tu, khiến hắn bất giác lùi hai ba bước.
Lại nói về trận đó, pha hắn tháo luôn trọng pháo ra khỏi người để giảm trọng lượng nhằm tăng tốc độ cho chiêu Tập Kích Gối trúng đối thủ trước chính là mấu chốt cho chiến thắng hoàn mĩ kia. Thế nhưng Trần Quả lại không đủ tinh để nhận ra. Cô cho rằng pha đó vô lý hết sức, nhỡ đối thủ tham lam nhặt mất khẩu pháo thì Trục Yên Hà sống sao?
Diệp Tu thở dài, hắn không mong tình huống sẽ trở nên khó xử thế này. Đành phải vòng và vòng vèo vừa giải thích vừa ngó chừng nhất cử nhất động của Trần Quả. Hắn cảm thấy có thể bị trúng Tập Kích Gối ngoài đời thật bất cứ lúc nào.
"Cậu đừng hư cấu, chị chơi 5 năm rồi có thấy ai dùng đấu pháp gì kì quặc vậy? Ném vũ khí là ném luôn cả gia tài còn gì?" Trần Quả bán tín bán nghi.
"Đương nhiên là chị không thấy rồi, vì sáng tạo ra đấu pháp đó chỉ có duy nhất một người. Lúc hắn thi triển, chỉ có 3 người thấy được, trong đó may mắn có tui. Đại thần này ấy nhé, đến vũ khí bạc tâm huyết cả đời hắn còn ném ra để đánh một hit mang tính quyết định như vậy..." Diệp Tu giọng đầy hoài niệm, đang cao hứng bỗng khựng lại một nhịp... "Tiếc là hắn không còn cơ hội để làm như thế một lần nào nữa..."
"Ném cả vũ khí bạc? Chắc trận đó phải mang ý nghĩa lớn lắm?" Trận Quả tính vốn tò mò, không nhịn được mà hỏi thêm một câu.
"Đương nhiên... một trận cực kì cực kì quan trọng~" Diệp Tu hiếm khi thể hiện một ánh nhìn xa xăm đầy huyền bí...
---------------------
Ánh chiều tà kéo dài bóng lưng hai thiếu niên đang sánh vai song song trên con đường quen thuộc về nhà. Quen thuộc ở đây không phải là đoạn đường từ trường về nhà như những thiếu niên cùng lứa. Với họ, đó là đoạn đường từ nhà đến tiệm net Gia Thế. Cả hai vừa đi vừa cười nói rất sảng khoái, tựa như cái se lạnh về chiều của tiết xuân không nhụt đi tí nhiệt huyết nào trong con người họ...
"Bọn anh về rồi đây!" Mộc Thu đẩy cửa bước vào, theo sau là Diệp Tu.
"Hì, giải đấu thế nào?" Mộc Tranh cũng chỉ vừa học về trước đó mấy phút, ngồi trên ghế sofa đong đưa chân.
"Còn phải hỏi sao? Nhất Diệp Chi Thu, Mộc Vũ Tranh Phong, bùm bùm chát chát, team địch nát as*" Diệp Tu cao hứng tiếp lời.
Nhất Diệp Chi Thu, Mộc Vũ Tranh Phong - hai tài khoản Tô Mộc Thu cùng Diệp Tu dùng để kí hợp đồng với chiến đội Gia Thế vừa thành lập, mùa hè này sẽ tiến vào Liên Minh đánh mùa đầu tiên. Cứ đánh giải sẽ thấy Tô Mộc Thu sử dụng bậc thầy pháo súng chứ không dùng thiện xạ Thu Mộc Tô như hồi trong game nữa.
Tô Mộc Tranh tuy hỏi, nhưng cô không hiểu gì về công việc của anh hai và Diệp Tu đang làm cho lắm. Cô chỉ cần biết họ thi đấu cùng nhau, cùng thắng, như vậy cô cũng có thể chia sẽ niềm vui với họ được rồi. Miễn là họ hòa thuận...
"Ê ê, có vật thể lạ trong tủ lạnh!!!" Diệp Tu vừa đóng cửa tủ lạnh vừa hí hửng lấy ra.
"Gì la to vậy ba?! Tủ lạnh nhà này không có gì lạ với tao được, mọi thứ vẫn còn nằm trong kiểm soát!" Mộc Thu vững chải ra vẻ chủ nhà, không quên bước đến ngó xem có gì hot. "Á đù!" Ngay sau đó cũng bất ngờ không kém.
"Hì hì, bạn trong lớp cho em đó, cơ mà mỗi người chỉ được hai cái thôi, em không dám xin thêm." Mộc Tranh cười.
Trên tay Diệp Tu, hiện tại có hai cái bánh Pudding. Là Pudding đó! Thứ đồ ăn xa xỉ như thế này, đương nhiên không thể xuất hiện ở đây. Tay chân Diệp Tu bắt đầu bủn rủn, ba miệng nhưng chỉ có hai bánh... làm sao giờ?
"Hmmm, một cái chắc chắn phải của Mộc Tranh, rõ ràng nhờ công Mộc Tranh quan hệ tốt mới có Pudding ăn. Cái còn lại, đương nhiên thuộc về tao! Chắc chắn con bạn kia nghĩ nhà chỉ có hai người là tao với Mộc Tranh nuôi nhau, quá chính xác rồi, nên cố ý tặng hai cái, một cho Mộc Tranh, một cho tao." Mộc Thu làm vẻ gật gù tinh tế, nhanh tay thó một cái từ tay Diệp Tu đưa cho Mộc Tranh, cái còn lại chưa thó kịp đã bị Diệp Tu nắm chặt.
"Dafuq man? Tao cũng là anh của Mộc Tranh mà!" Diệp Tu chống chế. "Em gái nhỉ!?" Hắn quay qua gật đầu với Mộc Tranh một cái.
"Hai anh có thể cù..." Mộc Tranh chưa kịp nói hết câu đã bị cướp lời. Ý cô định bảo "cùng chia ra ăn".
"Đúng vậy, hai anh tự có cách quyết định." Mộc Thu rút tay về, nói tiếp "Boss có thể share, quý vật liệu hiếm như tao cũng có thể chia cho mày một ít, nhưng Pudding này... không thể xé đôi!"
"Bơi vào đấu trường giải quyết?" Diệp Tu bẻ tay.
Tộ Mộc Thu gật đầu, mặt đối mặt với Diệp Tu, bốn mắt chạm nhau tưởng chừng như có tia điện xoẹt qua. Mộc Tranh không thể kiểm soát tình hình nữa, sự việc này căn bản rất hay xảy ra, cô đành bó tay.
"Anh lại sợ chú mày quá cơ, chấp chú chọn map." Diệp Tu nhanh tay quẹt thẻ Nhất Diệp Chi Thu, ngồi xuống máy. Tô Mộc Thu cũng không chậm hơn là bao.
Đối với thể loại solo này, Diệp Tu rất có lòng tin, tục xưng Đấu Thần đánh hơn ba ngàn trận chưa thua, Tô Mộc Thu tuy mạnh, nhưng chưa đủ tầm làm cậu lung lay. "Pudding chắc chắn sẽ về tay mình!"
Tô Mộc Thu dạo gần đây rất tranh thủ thời gian đi PK với Chu Trạch Khải, vừa là để chỉ dạy Chu Trạch Khải thêm tiến bộ với đấu pháp Súng Cận Chiến, vừa là cơ hội để cải thiện kĩ năng cá nhân. Sắp tới phải đánh chuyên nghiệp rồi mà, luyện tập nghiêm túc một chút. Trình vốn đã cao nay lại càng tiến bộ, Diệp Tu đương nhiên khi sóng vai chiến đấu cũng cảm nhận được ít nhiều.
(Ể, tại sao Chu lại quen Tán được? Đoạn này mình link tình tiết với fic [Chu - Tán] Kế Thừa)
"PK?" Người vừa nhắc đã tới, Mộc Vũ Tranh Phong vừa online đã nhận được tin nhắn từ Vô Thanh Thương. Đủ để thấy người kia trông chờ Mộc Thu log in để tỉ thí đến mức nào.
"Để tí nữa, giờ có chuyện quan trọng lắm, muốn hóng hớt không?" Tô Mộc Thu vừa đáp vừa cho nhân vật chạy lại phía đấu trường.
Chu Trạch Khải không đáp, nhưng vẫn nhận được một lời mời vào phòng. Vừa vào đã thấy có hai người vào vị trí thách đấu rồi, nhiêu đó không làm cậu thấy có gì đặc sắc, lát sau liếc đến dòng tên nhân vật mới bắt đầu hết hồn: Đối thủ là Nhất Diệp Chi Thu.
Chu Trạch Khải nhanh chóng trở về chế độ nghiêm túc. Nhất Diệp Chi Thu danh tiếng thế nào? Toàn Vinh Quang ai cũng biết. Đây là cơ hội cực kì hiếm - sư phụ đánh với boss server. Không cần nói nhiều, (đương nhiên, vì Chu Trạch Khải vốn đâu có thích nói) cậu tranh thủ bật chế độ thu hình.
Đây chắc chắn không phải là một trận đánh bình thường. Đấu Thần vs Thương Thần - cận chiến vs viễn trình - Khước Tà vs Thôn Nhật. Ngay cả hai nhân vật cũng có giới tính khác nhau. Mọi xung khắc, mọi đối lập trên thế giới Vinh Quang đều đã hội tụ đủ trong một trận đấu. Nhất Diệp Chi Thu - Mộc Vũ Tranh Phong, trời sinh một cặp vừa tương lại vừa khắc, vừa phủ định vừa bổ khuyết đến không một kẽ hở.
Hiển nhiên nguyên nhân châm ngòi trận chiến long trời lở đất này cũng vinh quang không kém. Haha.
Diệp Tu nhường quyền chọn map nhưng Mộc Thu đách care, cứ thế click vào biểu tượng chấm hỏi, để hệ thống chọn ngẫu nhiên một map bất kì. Công bằng rõ rệt, tí nữa ai thua cũng nhất định không đổ thừa cho bản đồ bất lợi.
Bản đồ được chọn: Rừng Rậm. Tuy tên là Rừng Rậm nhưng đây là bản đồ solo, nó không thể là một khu rừng mấy nghìn héc-ta bước vô là lạc được. Đó chỉ là một mảnh rừng nhỏ với một con đường chính nối hai điểm hồi sinh, vài con đường mòn nhỏ thông nhau và không ít cây cối, bụi rậm.
Hai nhân vật nhanh chóng load xong bản đồ. Diệp Tu kinh nghiệm chinh chiến có thừa, lập tức nhận diện bản đồ này, hiểu rõ từng con đường, từng bụi cây. Cậu thận trọng di chuyển theo đường vòng. Với mọi đối thủ chơi hệ xạ thủ, cậu đều tôn trọng mà chọn cách đánh hợp lí. Nghề cận chiến như pháp sư chiến đấu, muốn tiếp cận đối thủ tay dài phải tìm cơ hội phục kích, không hẵn là đánh lén, chỉ cần khoảng cách ngắn thích hợp lao ra là được.
Chưa kể đối thủ là ai? Tô Mộc Thu - Thương Thần chân chính kiểm soát tầm bắn của bậc thầy pháo súng tốt như nào còn chờ cậu kiểm nghiệm sao? Tốt nhất là không nên đưa đầu trực diện để rồi bị quay như dế đến chết. Diệp Tu là vậy, luôn dùng các đấu pháp phổ thông mà hiệu quả. Nhìn qua tưởng chừng như bảo thủ củ chuối, nhưng được triển khai bởi Đấu Thần thì kết quả khôn lường.
Bên phía này Tô Mộc Thu đã điều khiển nhân vật theo đường cái đến giữa bản đồ, lợi thế tầm đánh cho phép cậu đường đường chính chính ra mặt. Quả nhiên không thấy đối thủ đâu, cậu đã đoán trước được cục diện này, có lẽ giờ Diệp Tu đang men theo lùm cây nào đây để tiếp cận mình. Không chậm trễ một khắc, Mộc Vũ Tranh Phong phóng mắt tìm một vị trí cao, nhắm được gò đất hướng 3h có tầm nhìn thoáng đãng, lập tức khiển nhân vật đến đó để tiện quan sát.
Theo dõi trận này hiện tại chỉ có hai người Chu Trạch Khải và Tô Mộc Tranh. (còn lại thêm bao nhiêu bạn đọc thì tác giả không biết ) Chu Trạch Khải không hề mất kiên nhẫn với cục diện thế này, nhờ góc nhìn thượng đế, cậu biết Diệp Tu đang liên tục ẩn mình di chuyển, sẽ nhanh chóng phá vỡ sự tĩnh lặng đến đáng sợ này.
Mộc Tranh lúc này thực sự chả hiểu tình hình gay go đến mức nào, nhưng chỉ cần nhìn nét mặt chăm chú của cả Diệp Tu lẫn Mộc Thu, cô chỉ dám nuốt nước bọt khe khẽ, hòa mình vào không gian căng thẳng kia.
Pháo Hỏa Tiễn!
Mộc Vũ Tranh Phong bất ngờ bắn một pháo lên trời, ngay sau đó nổ tung thành tám viên pháo nhắm đúng bụi rậm nơi Diệp Tu đang ẩn mình mà đến. Diệp Tu có tí hoảng hồn nhưng vẫn không quên điều khiển nhân vật thoát khỏi phạm vi công kích kịp lúc.
Trong đầu Diệp Tu vẫn con đang rối rấm không hiểu sao mình chả mắc lỗi gì, thế mà đối phương vẫn tìm ra tung tích của mình. Suy tính kĩ càng mọi biến cố, cậu nhận ra chỉ có một cách...
"Á đạch, chơi địa map hả ba? Sòng phẵng đê!" Diệp Tu hô to.
"Địa cái beep! Bush check cơ bản thôi, không lẽ tay cầm pháo đây còn phải vất vả face check để rồi ăn vả sấp mặt à?" Mộc Thu chống chế.
Lẫn Tô Mộc Thu và Diệp Tu đều cực kì tự tin với phán đoán của mình. Trong suy nghĩ của Tô Mộc Thu, cậu phát hiện một vị trí lá cây giao động thất thường, lập tức tự tin phóng ngay Pháo Hỏa Tiễn không do dự. Còn Diệp Tu hoàn toàn cẩn trọng, chắc chắn không lỗi, chỉ có thể bị đối phương liếc nhẹ sang màn hình mới phát hiện vị trí. Thật ra... đó chỉ là hệ thống ủng hộ Tô Mộc Thu, làm một cơn gió vô tình nào đấy khiến cậu hiểu lầm, bắn lạc mà trúng thật.
Diệp Tu không trốn nữa, lao lên trực diện. Đấu pháp tiếp cận kia chỉ thành công khi... đối phương không ngồi kế bên máy mình. Diệp Tu nghĩ có núp nữa cũng vô ích, chi bằng chịu ít dmg, dựa vào lợi thế tốc độ mà tiếp cận đối phương. Nghề bậc thầy pháo súng là nghề di chuyển chậm nhất trong hệ xạ thủ do khẩu pháo quá cồng kềnh, chi phối phần lớn trọng lượng nhân vật. Diệp Tu đương nhiên biết điểm này, chấp luôn đối phương phi pháo, cậu vẫn có cơ hội tiếp cận.
Tô Mộc Thu bắn liền ba Pháo Chống Tăng thành hình tam giác thối lui. Thao tác này phải căn kĩ thời gian từng pháo được bắn ra mà di chuột cho chính xác, để tối ưu hóa phạm vị công kích, nhìn vậy chứ khó lắm chứ chẳng đùa.
Diệp Tu cứ vậy mà tới, hít thở thật đều, không hề giảm tốc - một pha Lây Chuyển Zigzag chuẩn đến từng đơn vị pixel, tránh nhẹ tênh. Khỏi phải nói trong 3 năm chơi game, cậu đã thuộc nằm lòng hit box của từng kĩ năng một.
"Anh hai cố lên!" Thấy Mộc Thu pháo bắn rầm rầm, Tô Mộc Tranh phấn khích cổ vũ.
"Anh mới là người cần cổ vũ nà, Mộc Thu chơi xấu, em hô cái gì!" Bên Diệp Tu nghèo, đeo một cái headset lỏm, tạp âm bên ngoài đương nhiên nghe thấy. Bất mãn phàn nàn.
"Ơ... thế thì anh ha.. à không, hai anh cố lên!" Cả hai người đều quan trọng với cô, đều được cô xem như anh ruột, cổ vũ cho cả hai luôn vậy.
Tô Mộc Thu tuy lúc trước chơi thiện xạ, nhưng không hề lậm lối đánh của thiện xạ khi sử dụng bậc thầy pháo súng. Tỉ như nếu cậu dùng thiện xạ, đạn phải nhắm chuẩn và bắn thẳng xuyên mục tiêu mới hiệu quả. Còn khi sử dụng pháo, với buff Khống Chế Hỏa Lực Nặng đặc trưng của nghề, (cho phép tăng toàn bộ sức tấn công, AoE và tầm bắn của các kỹ năng) Tô Mộc Thu liên tục bắn xuống đất, những điểm gần Nhất Diệp Chi Thu để đạn nổ ra gây sát thương.
Máu của Nhất Diệp Chi Thủ rỉ giọt, không thể nói không đáng kể. Diệp Tu cũng xót lắm, nhưng chỉ cần một chút thôi, một chút nữa thôi khi hoàn toàn tiếp cận được, cục diện sẽ nghiên hoàn toàn về phía tay cận chiến.
Đến rồi: Long Nha!
Long Nha mở đầu, sau đó đến Đâm Liên Tiếp, Thiên Kích, Viên Vũ Côn vốn đã trở thành bản năng của một pháp sư chiến đấu vững trình. Có thể nói đây là combo cấp thấp có scale cao nhất trong mọi nghề.
Nhưng Diệp Tu lại không có cơ hội đánh tiếp chuỗi liên chiêu đó vì Long Nha đã bị cản thành công. Tô Mộc Thu hướng pháo lên trời bắn một phát, thoạt đầu nhìn đầy vớ vẩn, nhưng nó lại cưởng chế nhân vật nâng pháo lên trước ngực. "Keng", tiếng Khước Tà va chạm Thôn Nhật vang lên chói tai, Tô Mộc Thu đã vô tình đở chiêu như vậy đấy. Hay nói đúng hơn là cố ý lấy pháo làm khiên bằng cách hướng pháo theo phương công kích.
Diệp Tu không cho đối thủ kịp nghỉ, lập tức bồi thêm hai hit Đâm Liên Tiếp. "Keng keng", Tô Mộc Thu tiếp tục ngoan cố, chỉa pháo sang trái cùng lúc đó xoay người đặt pháo ngang hong mà bắn vào mợt nơi vô định. Thế mà lại tiếp tục cản được hai hit cực nhanh từ Nhất Diệp Chi Thu.
"Quái! Vậy cũng được nữa?" Diệp Tu không chút biểu hiện khó xử, chẳng qua lần đấu thấy nên có chút cảm khái thú vị.
"Hehe, đã bao giờ nghe qua Pháo Cận Chiến chưa?" Mộc Thu vênh váo hỏi.
Vênh tí vậy thôi, chứ thật ra cậu cực kì chật vật chống đở. Trọng lượng quá lớn khiến các kĩ năng cận chiến của hệ xạ thủ ra chiêu rất tù, tiết tấu bị chậm liên tục. Diệp Tu là ai chứ? Đấu Thần một khi đã tiếp cận sẽ không cho con mồi lối thoát, huống chi con mồi lại là một nghề viễn trình.
Diệp Tu tuy đánh rất đã nhưng thật sự không hiểu, đây đâu phải đấu pháp mà một bậc thầy pháo súng nên dùng khi đối phó với một nghề cận chiến? Có là Pháo Cận Chiến hoàn mĩ gì đi nữa thì thực tế vẫn cho thấy Diệp Tu đang trên kèo hoàn toàn. Lợi thế cấu máu đầu game đã bị Diệp Tu nhanh chóng khỏa lấp. Hai bên trao đổi chiêu thức, mất máu liên tục nhưng Diệp Tu mới là bên có lợi. Cây máu Mộc Vũ Tranh Phong tuột không phanh, trong lúc đó Nhất Diệp Chi Thu cứ áp đảo.
Mộc Vũ Tranh Phong còn 10%, Nhất Diệp Chi Thu còn 34%. Theo như Diệp Tu nghĩ, đây là đã kết thúc. Cậu vẫn cảm thấy bất an do Mộc Thu lựa chọn lối đánh rất ngáo, đến mức vô lý khó tin. Nhưng có không muốn tin thì hiện thực vẫn rành rành ra.
Tô Mộc Thu không nhây nữa, từ đầu đến giờ nhịn để kéo máu Nhất Diệp Chi Thu vào mốc thích hợp, cũng như cố tình thả thanh máu của mình rơi tự do để đưa đối thủ vào cái bẫy cuối cùng này. Nếu thanh máu của cậu còn quá cao, sẽ không khiến Diệp Tu all in được.
Trượt Đất! Tô Mộc Thu ngay lúc này muốn reset vị trí, lập tức sử dụng kĩ năng thể thuật cơ bản mà cực kì hiệu quả này của hệ xạ thủ để rút chạy. Vẫn chưa đủ! Cậu biết đối phương vẫn còn giấu bài, một mình Trượt Đất là chưa đủ. Trong lúc cơ thể Mộc Vũ Tranh Phong đang trượt đi, cô chỉa pháo ngược lại với hướng trượt, nòng pháo tích tụ một luồng sáng vàng rồi bắn ra vang dội, Pháo Lượng Tử được gồng bắn ra có sực bật cực lớn, hệt như bộ phản lực đẩy Mộc Vũ Tranh Phong tăng tốc kéo dài khoảng cách.
Diệp Tu biết ngay, đây đều đã nằm trong dự liệu. Hào Long Phá Quân! Đại chiêu mạnh nhất của pháp sư chiến đấu lúc bấy giờ, được thao tác cực kì cường hãn lao về phía Mộc Vũ Tranh Phong. Hai kĩ năng lùi của Mộc Thu cũng không cách nào rút quá xa so với Hào Long Phá Quân. Diệp Tu tính toán kĩ, chắc chắn sẽ vừa kịp vào tầm tiếp cận.
Tô Mộc Thu nhìn rõ vị trí hiện tại, đã thoát ra khỏi hit box của Hào Long Phá Quân, sẽ không nhận sát thương trí mạng từ đại chiêu này. Cậu yên tâm ném luôn Thôn Nhật xuống đất.
Diệp Tu thoáng chút bối rối với pha này, định thay vũ khí chơi cứng? Trò gì đây? Bỏ pháo? Nhưng bộ kĩ năng đâu cho phép đối phương đánh ra chiêu nào khác? Diệp Tu duyệt lại rất nhanh, bỏ pháo thì chỉ còn mỗi Tập Kích Gối là dùng được, hơn nữa muốn thay vũ khí đều phải có thời gian đóng băng, trước sau gì cũng trễ.
Tuy không thể last hit bằng Hào Long Phá Quân, nhưng vẫn có thể giết gọn, chỉ cần tiếp cận. Diệp Tu cẩn thận thao tác Viên Vũ Côn, cậu biết đối phương đang Tập Kích Gối chờ mình, chiêu này có bá thể, chỉ có Viên Vũ Côn cưỡng chế chụp bắt mới phá được. Từ đầu đến giờ đối phương cho cậu cảm giác đánh đấm cận chiến chậm chạp, Viên Vũ Côn của mình chắc chắn ra trước!
Cả hai tiếp cận! Viên Vũ Côn vs Tập Kích Gối! Tập Kích Gối bỗng dưng nhanh bất thường, nhanh hơn mọi Tập Kích Gối trước giờ mà Diệp Tu từng thấy!? Trúng! Nhất Diệp Chi Thu bị đá bay lên không. Mà trong đầu Diệp Tu lại trống rỗng...
Từ trên nhìn xuống, cậu thấy trọng pháo nằm cạnh chân Mộc Vũ Tranh Phong đang được nhặt lên. Má! Vậy mà mình không nhận ra! Trọng pháo chính là gánh nặng khiến bậc thầy pháo súng khó có khả năng di chuyển. Nay bỏ nó đi, không phải sẽ ra chiêu cận chiến nhanh đến shock sao?
Tô Mộc Thu phát hiện điểm này khi cậu nghiên cứu tán nhân, một lần nhặt được đồ ngon ở phó bản nên vứt luôn đồ dỏm trong người để thay, cậu phát hiện cơ thể nhanh hơn lạ thường. Thì ra cơ chế là như vậy. Điểm này Diệp Tu lần đầu khảo nghiệm, nhưng không kịp nữa rồi.
Trong một trận đánh đỉnh cao, chỉ cần một kĩ năng khống chế chuẩn xác cũng có thể quyết định cục diện. Chính nó! Tập Kích Gối!
Tô Mộc Thu ném thêm một quả Lựu Đạn lên cao, lợi dụng sóng xung kích đẩy Nhất Diệp Chi Thu rơi lâu một tí. Trong lúc đối phương rơi thẳng xuống, cậu còn tranh thủ cho thêm một Pháo Phá Giáp, -30% giáp của đối phương. Tiếp đó một Pháo Nam Châm được bắn ra. Kĩ năng này rất đặc biệt, bắn viên đạn vào mục tiêu, sau đó cưỡng chế mục tiêu bay đến vị trí chỉ định (do bị nam châm hút), sau đó phát nổ khi chạm đất.
Đương nhiên vị trí được chỉ định này không hề bình thường. Trong lúc Nhất Diệp Chi Thu bị lôi đi, Diệp Tu đã nghe rõ một tiếng "tách": từ bàn tay thon của Mộc Vũ Tranh Phong búng ra một cái bật lửa đến vị trí chọn sẵn. Thôi tiêu rồi!~ Vì Pháo Nam Châm cưỡng chế rơi, nên Chịu Thân vô dụng trong tình huống này. "Keng" một tiếng, đạn đạo rợp trời bay đến vị trí bật lửa. Nhất Diệp Chi Thu bị chôn vùi trong Nhiệt Cảm Phi Đạn...
Diệp Tu cắn răng tính toán sát thương, vừa bị giảm giáp vừa ăn trọn đại chiêu, nhưng dù gì vẫn còn tới 1/3 cây máu. Sát thương của bậc thầy pháo súng thật không thể khinh thường, mà độ trâu của Đấu Thần cũng vậy. Mà khoan đã... sao loạt đạn vẫn chưa kết thúc? Sao máu vẫn cứ rút thế này?
"Tắt hack đê ba!" Diệp Tu cực kì ức chế.
"Để tao nhắc mày một chuyện: Thôn Nhật là vũ khí bạc!" Mộc Thu tỉnh bơ.
Vũ khí bạc thì sao chứ? Vũ khí bạc có thể ép thuộc tính tùy thích để phù hợp với người chơi... hoặc là... đúng vậy: ép thêm một kĩ năng cùng hệ vào. Không phải loạt phi đạn kéo dài thất thường, sự thật là có đến hai chiêu Nhiệt Cảm Phi Đạn được đánh ra. Tại sao ư? Kĩ năng Tô Mộc Thu chọn cho Thôn Nhật, (tui biết mọi người đang đoán là Nhiệt Cảm Phi Đạn... nhưng không) chính là... Kiểm Soát Hai Tầng! Kĩ năng của thiện xạ cho phép reset cooldown của một kĩ năng bất kì.
Tại sao lại là Kiểm Soát Hai Tầng mà không phải Nhiệt Cảm Phi Đạn ư? Kĩ năng ép vào vũ khí chỉ ở cấp 0. Nếu add Nhiệt Cảm Phi Đạn thì uy lực tại cấp 0 làm sao bằng đại chiêu hàng thật giá thật. Trong khi đó up level cho Kiểm Soát Hai Tầng chỉ làm nó cooldown nhanh hơn. Tô Mộc Thu chỉ cần reset một lần, đã có thể đánh ra cùng một kĩ năng trí mạng hai lần.
Sau khi hoạt ảnh của Nhiệt Cảm Phi Đạn kết thúc bằng một cột khói hình nấm, xác của Nhất Diệp Chi Thu đã cháy đen không còn nhúc nhích.
Vinh Quang! Hai chữ to đùng nhảy ra trước màn hình Tô Mộc Thu. Diệp Tu chả tỏ vẻ gì cay cú, một cái pudding đổi được quá nhiều kiến thức, đối với cậu đã là trao đổi rất lời.
"Oaaa, anh hai siêu ghê! Thắng được Diệp Tu! Nè phần thưởng cho người thắng cuộc!" Mộc Tranh vừa tung hô vừa trao cho Mộc Thu cái pudding phải đánh đổi bằng máu và mồ hôi mới có được.
"Pudding để sau, mau mau đưa anh quyển sổ." Tô Mộc Thu nhìn về phía em gái, hối.
Tô Mộc Thu có một quyển số rất quan trọng, trong đó ghi lại số lần thắng thua giữa cậu và Diệp Tu. Tuy Diệp Tu lĩnh vực nào cũng dẫn trước, từ last hit boss đến solo, nhưng cậu rất có lòng tin một ngày nào đó mình sẽ san bằng tỉ số. Quyển sổ này do Mộc Tranh giữ, được dặn không được phép cho Diệp Tu xem.
Hí huấy viết viết một lúc, sau đó đóng cuốn sổ lại cái "cụp". Mộc Thu đưa lại cho Mộc Tranh cất, sau đó tiếp nhận phần thưởng.
"Hừ, Pudding ở nhà tao ăn hoài ngán rồi, nhường cho mày vậy." Diệp Tu phồng má quay mặt đi, không thèm nhìn cảnh Mộc Thu nhiệt tình khui cái pudding một cách chả thành thạo gì...
Nói gì vậy chứ? Ba năm xa nhà, Diệp Tu vốn đã quên mất pudding có vị như nào, thèm lắm nhưng thua rồi phải biết làm sao. Không được! Không được! Phải thật cứng rắn!
"Ê!" Tô Mộc Thu bất ngờ lên tiếng.
"Giề" Diệp Tu quay mặt lại, đã thấy ngay trước mũi một muỗng đầy ấp pudding vàng đượm, mềm nhũn...
"Còn không mau "Ahhh"?" Tô Mộc Thu cười rất chân thành, nâng muỗng thêm một cái đầy khiêu khích.
Diệp Tu vừa há miệng rướng người tới, Mộc Thu đã quay muỗng lại cho vào miệng mình một cách ngon lành.
"Hahaha, có cái cùi chỏ ấy! Tin người vãiiiii~!" Tô Mộc Thu cười rôm cả phòng, lập tức co giò bỏ chạy.
Căn phòng trọ xập xệ tràn ngập tiếng cười của ba người. Diệp Tu đuổi Mộc Thu vừa cười vừa chạy vòng quanh sofa. Mộc Tranh hai chân đong đưa, nhìn hai ông anh còn con nít hơn cả mình. Cô đã chứng kiến cảnh này biết bao nhiêu lần, ngày qua ngày, cảm xúc của cô lúc này thật khó diễn tả bằng lời, thật yên bình. Mộc Tranh khẽ cười. Tiếng cười của cô trong trẻo, ấm áp át cả những tia nắng hoàng hôn cuối cùng đang phủ xuống căn phòng từ cửa sổ.
Mùa xuân năm 2015, Tô Mộc Tranh ước sao cho thời gian có thể dừng lại ngay khoảnh khắc này...
End.
Từ Ngụy vs Phương, Chu vs Tán đến nay có lẽ là cặp đấu khó nhất mà mình từng chấp bút: Tu vs Tán. Thoạt đầu quả thật đã lạc lối, không biết nên gở nút thắt của trận này như nào. Muốn Tán thắng, mình buộc phải cho Tán sử dụng một đấu pháp mà Tu chưa gặp bao giờ, vì Tu quá hoàn thiện với những thứ căn bản, không thể qua mắt cậu thiếu niên sung sức này được ^^.
Fic này đặc biệt dành tặng fan ruột của mình, người này đã theo sát, ủng hộ mình từ fic đầu tiên. Bút pháp có chút phóng khoáng, hi vọng cô sẽ thích, cũng như xóa được phần nào stress thi cử cho cô.
Riêng đoạn đối thoại cuối, mọi người không nhìn lầm, là mình viết ^^. Đây để riêng cho một đại thần viết/edit fic mà mình cực kì quý phục, cổ thuộc đảng Tán Tu Tán, nên đành thôi, phá cách một chút vậy!
Like đi like đi, không like sao sống!!! T_T
Fic này đặc biệt dành tặng fan ruột của mình, người này đã theo sát, ủng hộ mình từ fic đầu tiên. Bút pháp có chút phóng khoáng, hi vọng cô sẽ thích, cũng như xóa được phần nào stress thi cử cho cô.
Riêng đoạn đối thoại cuối, mọi người không nhìn lầm, là mình viết ^^. Đây để riêng cho một đại thần viết/edit fic mà mình cực kì quý phục, cổ thuộc đảng Tán Tu Tán, nên đành thôi, phá cách một chút vậy!
Like đi like đi, không like sao sống!!! T_T
Last edited: