Hoàn [Dụ Văn Châu 2021] [Dụ Văn Châu] Phá tan xiềng xích

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#1
PHÁ TAN XIỀNG CH

Tác giả: 银角dah

Link gốc: 喻文州中心/他敲碎枷锁

Convert bởi: @Phong hạ

Link convert: [Dụ Văn Châu] Phá Tan Xiềng Xích

Edit: Nguyệt



Một sản phẩm thuộc project Bất Ngôn Nhi Dụ – Mừng sinh nhật Dụ Văn Châu 2021



Đây là fanfic, không phải chính truyện Toàn Chức Cao Thủ. Nhân vật nằm trong Toàn Chức Cao Thủ của Hồ Điệp Lam; các thiết lập nhỏ và diễn biến nội dung thuộc về tác giả fanfic.



Viết nhanh một fic về đội trưởng Lam Vũ
Chúc anh ấy tuổi hai mươi sinh nhật vui vẻ



Tôi nhìn anh ấy tự rèn đúc cốt cách cứng cỏi làm khung chống cho vẻ ngoài ôn hòa, tôi nhìn từng giọt máu chảy trong anh đều không chịu khuất phục, nhưng những người đứng xem chỉ cảm thán rằng “Nhìn kìa, kỳ tích xuất hiện rồi.”

Hỏi: Đánh giá sao về đội trường Dụ Văn Châu của Lam Vũ?

Miếu ta đè Dược người
Màu xanh lam là tình yêu giữa vũ trụ này.

Mời lắng nghe câu chuyện sau đây.

Tôi đã từng có một khoảng thời gian ở trong trại huấn luyện Lam Vũ. Tuy rằng không có thành tích đáng kể gì, chỉ chơi một mùa hè rồi đi nhưng may mắn gặp được thiếu niên Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên cũng coi như có chuyện đáng để kể lại. Xét thấy chủ đề chính tập trung vào Dụ Văn Châu, tôi sẽ cố gắng chia sẻ để mọi người cùng biết thêm chút gì đó. Mọi người cũng đừng xem thường tay nửa mùa như tôi, dù sao thì có thể lưu giữ được ấn tượng về Dụ Văn Châu giữa sóng âm công kích của Hoàng Thiếu Thiên đã đủ để chứng minh tình cảm tôi dành cho đội trưởng Dụ rồi đó.

Khi tôi mới tới Lam Vũ, thứ đầu tiên chào đón tôi chính là giọng nói 360 độ không góc chết của Hoàng Thiếu dội thẳng vào tai, nội tâm tôi đã dậy sóng và tan vỡ đến mức nào chắc mọi người cũng dễ tưởng tượng ra. Bản năng sinh tồn thôi thúc tôi mau chóng chạy nước rút tới bàn máy nằm tít trong góc phòng huấn luyện Lúc tôi đi đến hàng máy cuối có mới bất ngờ phát hiện ra ở đó còn có một người đã ngồi từ trước.

Trước hết cần nói rõ một chút, tôi giới tính nữ. Đúng thế, mọi người không nhìn nhầm đâu, có khi tôi chính là một trong những phái nữ cực kỳ hiếm hoi trong lịch sử Lam Vũ cũng nên. Tôi cũng hay đùa vài câu về chuyện này kiểu như nếu tôi có thể cố gắng thêm chút nữa, chưa biết chừng lại có thể tạo nên sóng to gió lớn giữa Miếu Lam Vũ ấy chứ. Thế nên ngay khoảnh khắc đầu tiên trông thấy người ngồi trong góc phòng rất có thể là đồng bệnh tương liên, tôi đã phải dừng lại ngắm nhìn một chút. Thành thật xin lỗi, tôi là một thành phần u mê nhan sắc, đội trưởng Dụ hồi thiếu niên thật sự rất đẹp, ngũ quan đạt chuẩn mi thanh mục tú.

Lạc đề mất rồi, trở lại nào.

Như mới nhặt lại được cái mạng, tôi ngồi xuống cạnh thiếu niên kia, vội vã thở phào một hơi. Giờ nghĩ lại, năm đó mắt tôi quá là tinh tường nên đã bắt đầu trung thành tận tâm nịnh nọt (?) ngay từ khi đội trưởng Dụ còn ở trong trại huấn luyện chẳng được ai để ý đến. Chung quy vẫn phải cảm ơn Hoàng Thiếu Thiên – người đã tạo ra cơ duyên này.

Lúc ấy, Dụ Văn Châu đang đeo tay tai nghe, tay di chuột tiến hành nội dung huấn luyện hàng ngày. Dường như cảm thấy bên cạnh có người, anh ấy còn hơi nghiêng đầu sang mỉm cười chào tôi. Tôi ghé qua nhìn anh ấy huấn luyện, nhìn một lát bỗng thấy khá bất thường – tuy bảo thao tác của anh ấy không nhanh không chậm giống như năm tháng bình lặng thong dong nhưng như này cũng chậm quá mức đi?

Tôi cứ thế ngồi xem trong kinh ngạc đến mức bản thân cũng quên mất rằng đây là lần đầu tiên bản thân đang được tận mắt nhìn Dụ Văn Châu thao tác. Thiếu niên tháo tai nghe ra, ánh mắt anh ấy rất sáng, bắt đầu nói chuyện: “Xin chào, tôi tên Dụ Văn Châu. Bạn mới tới à?”

Tạo hóa trêu ngươi, khi đó tôi là một đứa nhóc cực kỳ đam mê đánh giết show trình thao tác. Vào thời kỳ trung nhị của cuộc đời, tôi không có chút kính ý nào với thần tượng tương lai của bản thân, lại đi tùy tiện khoe mẽ “Tôi đây chính là Thuật sĩ gánh team của khu xx. Người anh em, tôi thấy tôi với cậu chơi cùng nghề, không chiến nhau thì không quen biết. Vào đấu trường làm trận đi!”

Không thể không nói rằng tính tình đội trưởng Dụ rất tốt. Anh ấy không có chút phản ứng kinh ngạc nào cả, chỉ mỉm cười nói đồng ý rồi vui vẻ luyện tập với tôi.

Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Dụ Văn Châu cười.

Ở trong trại huấn luyện một thời gian, quen thân với nhiều anh em hơn, tôi dần dần phát hiện ra Dụ Văn Châu thực chất là một người vô cùng kiên cường.

Khi đó, người nổi bật nhất trong trại huấn luyện chính là Hoàng Thiếu Thiên. Thiếu niên với chiếc răng nanh nho nhỏ nghĩ gì nói nấy, yêu ghét rõ ràng, mồm miệng nhanh nhảu blah blah blah tạo thành Ảo Ảnh Vô Hình Kiếm trong hiện thực. Ai ngu dại đi đấu khẩu với anh ta chắc chỉ được cỡ đôi câu là đã bị xiên cho vài nhát rồi. Anh ấy chính là Kiếm Khách có tố chất nhất, là nhân tài được đội trưởng Ngụy Sâm ám chỉ. Trên gáy anh ta như dán hai chữ “thái tử”, chỉ chờ ngày Ngụy Sâm truyền ngôi là anh ta sẽ dẫn dắt Lam Vũ chém giết bốn phương. Khi mọi người nói tới ngày đó, ánh mắt đều lấp lánh ánh sáng hy vọng.

Mà vào thời điểm đó, Dụ Văn Châu lại là người mờ nhạt nhất trong trại huấn luyện. Từng vòng khảo sát lọc thành viên, anh ấy luôn đứng ở vị trí cuối cùng được chọn, một thứ hạng bất kỳ ai nhìn cũng thấy run rẩy. Tốc độ tay của anh ấy thật sự rất chậm, nhiều đêm trước ngày khảo sát tôi đều bi quan nghĩ rằng lần này thật sự sẽ phải nói lời từ biệt với anh ấy, rồi còn rất nghĩa khí trèo tường ra ngoài mua xiên nướng về mời Dụ Văn Châu, tự biên tự diễn một màn than thở biệt ly trước khi nhận án tử. Thế nhưng Dụ Văn Châu vẫn cắn đồ nướng ăn như chẳng có chút áp lực nào cả.

Anh ấy chỉ bình thản mỉm cười nói câu cảm ơn.

Khi đó tôi còn ngốc nghếch không hiểu rằng ẩn sau lời cảm ơn kia chính là sự kiên định rằng anh ấy sẽ không đi.

Tôi nhìn Thuật sĩ chậm rì rì cùng anh ấy vượt qua từng cửa ải mà người ta cho rằng anh ấy sẽ gục gã ở đây thôi. Tôi không hề ngờ rằng nghị lực của anh ấy lại cao tới vậy. Lúc ấy tôi vô cùng khâm phục anh ấy, đồng thời lại có điều không thể hiểu nổi.

Vấn đề lớn nhất là tốc độ tay không thể nâng cao.

Tất cả mọi người đều chờ đợi anh ấy chạm đến giới hạn của chính mình kia, chờ anh ấy chịu thua, chờ nét cười ôn hòa luôn hiện hữu trên khuôn mặt anh biến mất, để lộ ra vẻ suy sụp, chờ anh ngoan ngoãn nhận sai. Người trong trại huấn luyện đều liếc mắt ngó người ngồi ghế chót này, nhìn xem khi nào anh ấy mới chịu khuất phục.

Nhưng Dụ Văn Châu khiến tất cả mọi người đều phải kinh ngạc.

Anh ấy không chịu thua. Anh ấy hiểu rõ ràng tốc độ tay chính là điểm yếu lớn nhất của mình nhưng vấn đề đó không đến mức độ chết người, vô phương cứu chữa. Câu chuyện về vấn đề phát huy điểm mạnh, tránh điểm yếu đã được Dụ Văn Châu diễn rải một cách vô cùng sinh động.

Mọi người chỉ nhìn thấy được nét cười ôn hòa bên ngoài của Dụ Văn Châu thôi. Còn tôi đã từng có lần may mắn trông thấy cuốn sổ ghi bìa da củ Dụ Văn Châu, được trải nghiệm Thuật sĩ kia kết liễu tôi ngày một nhanh hơn. Bên trong con người anh ấy cực kỳ quật cường và cứng cỏi, là người vẫn đứng thẳng dù phong ba bão táp có ập tới sau lưng. Anh ấy trông như ôn hòa mềm mỏng, nhưng sao mọi người có thể quên mất rằng chỉ có nhu mới khắc được cương.

Càng ngày tôi càng khâm phục Dụ Văn Châu. Bản thân tôi là một Thuật sĩ nhỏ bé không có thiên phú đặc biệt gì, chỉ có được duy nhất một điều trái ngược với Dụ Văn Châu là tốc độ tay. Hồi nhỏ, tôi bị ba mẹ bắt luyện piano, luyện đến tận thời kỳ phản nghịch mới giận dỗi không chịu luyện nữa. Có sẵn tốc độ tay nên tôi cũng tung hoành trong game online, sau đó kiêu ngạo đi đăng ký vào trại huấn luyện Lam Vũ rồi bị hiện thực quật cho sml, nhuệ khí bị dập đến mức suýt nữa đã mất hết. Kiểu chơi không dùng đầu óc, chỉ càn đánh bằng tốc độ tay chỉ có thể bắt nạt người chơi bình thường. Tôi cũng biết Dụ Văn Châu dùng năng lực tính toán của bản thân đề bù lại tốc độ tay, nhưng không hiểu sao tôi vẫn có một cảm giác thương tiếc khi đứng trên cao nhìn xuống vô cùng kỳ lạ. Cảm giác ấy bắt nguồn từ việc tôi hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi cảm giác tay chân bị bó buộc thì phải đánh Vinh Quang thế nào.

Nhưng Dụ Văn Châu không cần được thương tiếc.

Anh ấy phá vỡ từng mắt xích gông xiềng rồi lại nhặt từng mảnh sắt vụn rơi rớt trên đấy lên, tôi rèn cho bản thân trái tim và cốt cách kiên cường nhất làm khung chống cho bề ngoài ôn hòa.

Anh ấy đã tái sinh ở nơi không ai trông thấy.

Ngày anh ấy thắng đội trưởng Ngụy Sâm ba trận liên tiếp, mọi người đều cảm thán rằng “Nhìn kìa, kỳ tích xuất hiện rồi.”

Tôi biết rằng từ nay về sau, không một điều gì có thể khiến Dụ Văn Châu phải cúi đầu nữa.

Dụ Văn Châu là một người cứng cỏi và ưu tú, từ trước tới nay luôn luôn như vậy.

-END-

Tác giả: Lần đầu viết kiểu ZhihuAsk. Kiểu viết này thật sự rất thú vị ghê.
Đội trưởng :dudoi sinh nhật vui vẻ!!!
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook