Hoàn [Dụ Văn Châu 2021][Vương Dụ] Nội quy cấm ăn khuya

An Dĩ Duyệt

Kết cỏ ngậm hành, bán manh mua chổi
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
293
Số lượt thích
1,614
Location
Bắc Kinh
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Phương Vương - chính phó Vi Thảo một vạn năm~
#1
Tác giả: 兆千城
Raw: Gingitsune
Convert: Thobeo
Edit: Pông

Fic là sản phẩm thuộc project Bất Ngôn Nhi Dụ - Mừng sinh nhật Dụ Văn Châu 2021

***

NỘI QUY CẤM ĂN KHUYA

Ngày thi đấu thứ hai giải thế giới vừa vặn là ngày Thất tịch. Lịch của đội Trung Quốc trống, thiên thời nhân hòa, đáng tiếc không có địa lợi.

Một đám trạch nam chỉ biết chơi game đang tha hương, không chỉ không có không khí ngày lễ mà bên ngoài còn có fan và truyền thông canh cửa khí thế. Vì vậy nên bọn họ chỉ đành lựa chọn "kiềm chế, chơi game cũng phải có kế hoạch" (lời Diệp lĩnh đội). Dĩ nhiên bọn họ có thể tách nhóm để phát cẩu lương cho cẩu độc thân, vì thế vài người dùng cách cùng nhau sóng vai trong game.

Vương Kiệt Hi và Dụ Văn Châu chọn phương án ấy. Khách sạn của đội Trung Quốc là một tòa nhà nhỏ theo phong cách Ba Rốc, mặt bên có cầu thang tinh xảo uốn lượn, bọn họ hiện tại đang ngồi trên một chiếc bàn ở tầng giữa. Hai chiếc notebook được đặt song song, khó tránh khỏi có lúc khi thao tác khuỷu tay sẽ đụng vào nhau, nhưng bọn họ đều ăn ý không kéo ghế ngồi sang bên đối diện.

Dịch vụ công cộng quốc gia ở Thụy Sĩ bị đình trệ, tín hiệu vô tuyến của khách sạn lại phập phù, điều này đối với người đồng đội tâm bẩn kia thật không dễ dàng gì. Vì vậy bọn họ quyết định mở một phòng đấu đơn.

Dụ Văn Châu sử dụng tài khoản kiếm khách. Dù sao cũng hợp tác cùng nhiều năm, thao tác điều khiển khá trôi chảy. Vương Kiệt Hi thì lại chọn mục sư.

Dụ Văn Châu nhìn gương mặt hệ thống của tài khoản mục sư mới cấp 55, lại ngó qua vẻ đầy thản nhiên của Vương Kiệt Hi, "Thành ý đâu?"

Vương Kiệt Hi mở hai tay tỏ ra vô tội, "Trong túi chỉ có một cái thẻ này thôi."

Có thể về phòng đổi thẻ, nhưng dù sao cũng để giết thời gian, kiếm khách đánh vú em là đánh, đánh ma đạo học giả cũng là đánh. Sân đấu này bản chất giống như một nơi để hẹn hò mà thôi, trọng điểm không phải đánh cái gì, mà là cùng ai đánh.

Kiếm khách mà Dụ Văn Châu sử dụng cũng chỉ mới cấp 55, có nhiều kỹ năng cấp cao không sử dụng được. Tiểu kiếm khách ra chiêu Đâm Ngược Gió mài hết một đoạn máu của mục sư. Hắn ngược lại không vì không có chiêu cần ngâm xướng theo quán tính mà khó khăn trong cận chiến, chỉ cần lợi dụng mục sư chân ngắn mà áp sát thôi. Tuy Vương Kiệt Hi đối phó khá thảnh thơi, nhưng dù sao vú em cũng không có kỹ năng công kích, thời gian CD lại lâu, hai bên cứ thế giằng co.

Cuối cùng Vương Kiệt Hi canh đúng tiết tấu đốt một Ngọn Lửa Thần Thánh, kiếm khách của Dụ Văn Châu vừa định phóng Ngân Quang Lạc Nhẫn nhưng tránh không kịp.

Năm giây kéo dài sát thương, sau đó là ba giây phong ấn. Ngâm xướng xong, mục sư vung thập tự giá. Nhưng lúc này tự nhiên kỹ năng dừng lại.

Hắn đứng yên.

Không đoán ra lúc này mạng còn có thể lag. Vương Kiệt Hi bình tĩnh thu hai tay rời bàn phím, chờ.

Ba giây phong ấn đã sớm kết thúc. Tiếng bàn phím bên kia của Dụ Văn Châu vẫn vang lên đều, Vương Kiệt Hi nghiêng đầu liếc mắt nhìn, phát hiện ra mình đứng yên, 360 độ toàn góc chết, tư thế mục sư giống như nữ thần tự do vậy.

"Cậu định làm gì?" Vương Kiệt Hi hỏi.

"Làm biểu tình bao." Tay Dụ Văn Châu thoăn thoắt không ngừng, "Nên viết là..." Hắn xoay màn hình ra, "Ừ, 'khí trời Âu chiếu rọi thế giới', thế nào?"

"..." Vương Kiệt Hi lạnh nhạt chuyển đề tài, "Đổi chỗ, bên cậu tín hiệu tốt."

Dụ Văn Châu không vạch trần hắn, vẻ mặt thản nhiên mà mỉm cười, kệ hắn đứng dậy nhích nhích máy.

Chờ hai notebook lần nữa ổn định vị trí, Dụ Văn Châu chuyển sang bên cạnh. Mục sư của Vương Kiệt Hi vẫn đứng yên, chẳng thể vì dịch chuyển mười mấy cm mà có tín hiệu.

Dụ Văn Châu lại gần, nghiên cứu một phen góc nhìn thứ nhất của mục sư, hiếu kỳ hỏi, "Thẻ ở đâu vậy?"

Lúc nãy hắn có chú ý tới điểm kỹ năng của thẻ tài khoản này thiết lập phù hợp với thói quen của Vương Kiệt Hi, không giống là thẻ của chiến đội.

Vương Kiệt Hi hồi tưởng một lúc, "Trước đây có một lần Phương Sĩ Khiêm nháo loạn, nói chỉ cần có thể dùng mục sư đánh thắng hắn dùng ma đạo học giả, hắn sẽ gọi ta là cha."

"Đúng là rất thần." Dụ Văn Châu ngồi bên cười đánh giá, "Sau đó thì sao?"

"Sau đó đương nhiên tôi thua, đánh cược như vậy rõ ràng tôi chịu thiệt còn gì." Vương Kiệt Hi nói, "Hắn liền bị hâm rồi. Tôi chả hiểu tại sao hắn đòi quản tôi gọi cha."

"Anh vốn không có cơ hội thắng." Dụ Văn Châu vạch trần hắn.

"Đúng." Vương Kiệt Hi vô tư thừa nhận. Dừng lại một chút, hắn hỏi, "Kiếm khách của cậu đâu rồi?"

Hắn cũng có chút hiếu kỳ, thiết lập tấm thẻ này tuyệt đối không giống thói quen của Dụ Văn Châu, nhưng lại cũng không giống Hoàng Thiếu Thiên.

"Cái này à." Dụ Văn Châu trả lời, "Có một lần Thiếu Thiên với tôi..."

Diệp Tu từ tầng trên đi xuống liền cắt ngang, một tay cầm tài liệu, một tay cầm hộp giữ nhiệt, rất thăng bằng mà thản nhiên nói chuyện, "Bịa đặt tin đồn là phạm pháp nhé Văn Châu, thẻ kia rõ ràng là anh thua cậu, liên quan gì tới Hoàng Thiếu Thiên."

Hắn đi xuống, đặt hộp giữ nhiệt để dưới đất, tài liệu ở trên bàn, gõ gõ ngón tay, "Không vội, làm xong chuyện rồi thế giới này lại chỉ có hai cậu."

"Anh không thể nhét hết vào một cái USB được à?" Vương Kiệt Hi rất ghét bỏ nhìn.

"Nhiều tài liệu, notebook màn hình nhỏ, máy tính ở phòng cậu mở ra tuyệt đối đơ luôn." Diệp Tu giải thích, nói xong nhìn Dụ Văn Châu, "Tiếp tục, nãy cậu muốn nói gì?"

"Tôi nói, thẻ này là Thiếu Thiên và tôi có được nhờ một lần cược thắng Diệp tiền bối."

Diệp Tu bỗng nhiên tỉnh ngộ, sau đó căm phẫn trào dâng, "Anh đây biết tại sao lại thua rồi! Chính cậu nha Văn Châu, nói là solo, kết quả cậu quay ra buff cho Thiếu Thiên, tâm quá bẩn."

Vương Kiệt Hi hỏi, "Mấy người cược cái gì?"

Dụ Văn Châu giải thích, "Quốc An Hằng Đại, cược thứ đáng giá nhất ở trên người."

Vương Kiệt Hi đã hiểu.

Hoàng Thiếu Thiên, liều thuốc độc địa nhất Bắc Kinh, chích phát chết tươi, một hit về làng.

"Cho nên trên người anh lúc ấy đáng giá nhất chính là thứ đồ chơi này?" Vương Kiệt Hi chỉ tấm thẻ.

"Gì mà đồ chơi, thái độ cậu như vậy là không được, quà tặng quan trọng là tình cảm hiểu không." Diệp Tu nói, "Anh không phải làm rớt ví tiền phải chờ Mộc Tranh tới cứu sao, trên người còn có thể có cái gì chứ. Cậu không cần tiền, sau khi về anh liền chuyển phát nhanh cho cái thẻ còn gì."

"Phí ship bọn tôi phải thanh toán." Dụ Văn Châu lạnh lùng, "Kiếm khách cấp 55, toàn thân đều là trang bị tím."

"Cậu có khi sẽ lột sạch đồ, trả lại nhân vật trần chuồng." Vương Kiệt Hi nói.

"Không vấn đề gì, đối diện có cái cửa hàng bách hóa."

"Ầy, một năm tới đó hai lần, mỗi lần đều có cảm giác mới mẻ." Ngữ khí của Dụ Văn Châu có vẻ đồng tình.

Hai liên thủ đánh một, Diệp Tu vẫn thoải mái lắm. Hắn chỉ thẻ tài khoản mục sư của Vương Kiệt Hi, hừ một tiếng, dùng giọng trào phúng sở trường, "Mục sư?"

"Anh coi thường mục sư tôi có thể hiểu, dù sao anh cũng là Thần Từ Bỏ Trị Liệu số một của Vinh Quang." Vương Kiệt Hi lòng không gợn sóng phản kích.

"Không dám, không dám, sao mà so được với Sĩ Khiêm Nhi của tiệm thuốc nhà cậu."

"Anh ta là hết thuốc chữa phương diện tính cách, anh là hết thuốc chữa phương diện nhân cách, mỗi người một vẻ, mười phân vẹn mười."

Dụ Văn Châu vẫn im lặng ở một bên sống chết mặc bây, hiện tại cảm thấy tới lúc mình ra tay rồi. Rất hiển nhiên Diệp Tu mang theo hộp là có lời, nhưng không định nói thẳng, nhất định chờ bọn họ hỏi. Vương Kiệt Hi lại không muốn hỏi, một mực đợi Diệp Tu không nhịn được. Hai bên rơi vào giằng co, cần tình huống tới phá cục diện này.

Vì thế, hắn chỉ chỉ vào chiếc hộp giữ nhiệt, hỏi, "Đây là làm gì?"

Vương Kiệt Hi lặng lẽ like cho Dụ Văn Châu một cái. Hỏi "làm gì" chứ không phải "cái gì", rất hữu hiệu ngăn cản Diệp Tu tiếp tục lạc đề.

Diệp Tu lập tức bắn pháo, "Trước đó không phải là đã lập nội quy không được ăn khuya sao, sau khi quan sát thì tổ chức nhận ra tư tưởng các đồng chí vẫn chưa giác ngộ, chẳng qua là đang đối phó mà thôi. Hiện tại tổ chức muốn cướp của nhà giàu chia cho người nghèo, tịch thu đồ ăn khuya cho nhân viên tăng ca. Vừa vặn hai cậu ở đây, lát chờ xem ai đi qua liền cướp đi. Có phải rất đơn giản không?"

Diệp Tu nói xong là chạy, di chuyển vô cùng sắc bén, không cho cơ hội từ chối.

Nội quy cấm ăn khuya được lập ra vào ngày đầu tiên tới Zurich, mục đích là ngăn đội viên ăn nhiều quá hóa mập, ảnh hưởng tới hình tượng. Nhưng áp lực lớn thì tiêu hao cũng lớn, vừa qua tám giờ đã có người buồn mồm. Xung quanh lại có rất nhiều nhà hàng Âu Á không thiếu gì cả, đi bộ là tới tiền. Vì thế nơi nào có áp bức thì nơi đó có phản kháng, trường kỳ kháng chiến trong nhân dân cứ thể lan ra.

Hoàng Thiếu Thiên đứng ra đại biểu cho ý chí của quần chúng, "Một người chúng ta vận động với cường độ lớn, làm sao mà béo được. Suy nghĩ cũng là một dạng tiêu hao năng lượng, chúng ta mỗi ngày đều phải suy nghĩ, tứ đại chiến thuật gia còn nhiều hơn mọi người. Anh nhìn Trương Tân Kiệt mà xem, một mình cậu ta có thể ăn hết mười bốn phần bánh tiêu đấy."

Trương Tân Kiệt lúc đó không có mặt nên đương nhiên không thể phản bác Hoàng Thiếu Thiên đang ba hoa.

Nhưng thật ra Hoàng Thiếu Thiên không ăn khuya. Mẹ Hoàng rất chú ý bảo trì hình thể, quy định trong nhà sau tám giờ tối chỉ có thể uống nước. Đồng đội tốt Dụ Văn Châu cũng không vạch trần hắn, để tránh hắn trở thành mục tiêu mới của quần chúng.

Đáng tiếc lời phản đối cũng bị nhấn chìm, lệnh cấm ăn khuya chính thức có hiệu lực. Quần chúng nhân dân vì vậy thay đổi đường lối, từ quang minh chính đại cầm đồ đi cửa lớn biến thành lén lén lút lút giấu trong người trèo cầu thang. Hết cách rồi, tay mà cầm đồ ăn kiểu gì cũng bị vây xem.

Mục sư của Vương Kiệt Hi cuối cùng cũng khôi phục trạng thái bình thường. Hắn thử thao tác, hỏi, "Vẫn đánh?"

Dụ Văn Châu lắc đầu, "Ôm cây đợi thỏ đi vậy."

Lúc này đã gần tám giờ, chính là cao điểm ăn khuya. Rất nhanh chú thỏ đầu tiên bị tóm.

Phương Duệ không hề cảnh giác chào hỏi bọn họ, "Thế giới riêng của hai người đâu? Ngại quá tôi không làm bóng đèn, đi đây."

Dụ Văn Châu cười hòa nhã, "Không quấy rầy, đồ ăn khuya để lại đi."

Phương Duệ sợ tới lùi về sau, "Mấy anh muốn làm gì?"

"Cướp nhà giàu chia cho người nghèo, tịch thu đồ ăn khuya, ủng hộ cho nhân viên công tác." Vương Kiệt Hi lời ít ý nhiều, "Diệp Tu nói thế."

"Lão Diệp, tên phản đồ! Vô cùng nham hiểm! Lòng dạ độc ác!" Phương Duệ rất tức giận, "Tôi không tin buổi đêm anh ta không ăn mì."

Hắn lưu luyến không nỡ rời xa đồ ăn khuya của mình, "Lẩu xiên Quan Đông của tôi... Tôi còn cố ý đặt ba phần ngọt không cay mà..."

Vương Kiệt Hi chỉ chỉ hộp, "Một mình cậu ăn hai phần?"

"Một phần khác cho Trương Giai Lạc, anh ta muốn ăn lasagna, hại tôi phải đi theo thêm ba con phố." Phương Duệ than ngắn thở dài thương tiếc đồ ăn của mình, cuối cùng đột nhiên nhớ ra, hỏi, "Mấy anh ngồi đây chính là vì chuyện này?"

"Không phải." Vương Kiệt Hi trả lời, "Điều hòa hỏng, không có phòng trống, khách sạn lại không sửa được nên rất phiền."

"Mở cửa sổ là được."

"Điều hòa bị kẹt ở 33 độ." Dụ Văn Châu nói.

Phương Duệ bày ra bộ dạng u sầu.

Sau khi người rời đi, Vương Kiệt Hi từ trong cặp tư liệu lấy ra một tờ giấy A4 rồi xé thành hai phần, một tờ ghi "điều hòa hỏng" rồi vẽ một cái mũi tên chỉ vào bọn họ, một tờ ghi "Diệp Tu nói tịch thu đồ ăn khuya, sung công khao quân", vẽ thêm một cái mũi tên chỉ vào hộp giữ nhiệt, ba chữ "Diệp Tu nói" được in đậm đặc biệt to rõ ràng.

Hắn vừa kẹp tờ giấy ở góc bàn thì nhóm thỏ thứ hai đi tới.

Vẻ mặt Đường Hạo rất nghiêm trọng như thể mình đang lái một chiếc tàu hỏa mà đường ray có vấn đề. Tôn Tường thần sắc khẩn trương không kém tựa hồ đang bị trói trên đường ray.

Gian nan lựa chọn một lát, Đường Hạo không nói một lời để lại đồ ăn, Tôn Tường nhìn hắn, cuối cùng ra quyết định tương tự.

Hai người quay đi, bắt đầu đổ lỗi cho nhau.

"Ngày nào mặt mũi cũng tối sầm không cứu nổi, tin mày chính là sai lầm mà. Nếu tao là mày, tao lên núi đi tu luôn rồi."

"Nhị Tường, mày câm miệng, xem lại logic của mày đi, đen mặt cũng không liên quan tới đồ ăn. Hơn nữa mặt tao cũng không đen."

Hai người cứ thế ồn ào cãi nhau khuất phía xa.

"Tuổi trẻ a." Dụ Văn Châu tổng kết.

Người thứ ba là Trương Giai Lạc. Hai tay hắn trống trơn, thấy trên bàn để tờ giấy có chút vi diệu thì liền dừng lại một chút, sau đó định lên tầng giả như không có việc gì.

"Trương Giai Lạc tiền bối." Dụ Văn Châu gọi hắn lại.

"Có việc gì?" Trương Giai Lạc thoạt nhìn hoảng sợ. Hắn đứng trên bậc thang xoay người lại, "Anh cảm thấy cậu gọi anh lại sẽ không có chuyện gì tốt lành."

"Có chuyện gì đâu." Dụ Văn Châu nói, "Chỉ là bảo với tiền bối, lasagna của anh bị Phương Duệ nộp rồi."

Trương Giai Lạc: "..."

"Được rồi." Hắn buồn bã ỉu xìu vung tay lên, "Anh về trước."

"Tối nay Trương Tân Kiệt kiểm tra phòng." Vương Kiệt Hi bổ sung.

"... Còn có tin tức xấu nào nữa không?"

"Không." Dụ Văn Châu thành khẩn nói, "Ngủ ngon."

Kế tiếp là Hoàng Thiếu Thiên, người vừa tới đã ngắt lời bọn họ.

"Hahaha, có nhiều bất ngờ ghê. Lão Diệp thật ác, quá ác đi. Mấy người có thấy Trương Giai Lạc lúc nãy không, tui thấy anh ta cả người đều không ổn rồi." Hoàng Thiếu Thiên lục lọi nhìn đống chiến lợi phẩm một phen.

"Mệt chưa, cậu im một lúc được không?" Vương Kiệt Hi nói.

"Vương Mắt Bự, anh sao lại thế được hả, chúng ta hiện tại là đồng đội, ý nghĩa của đồng đội là gì, chính là anh không vừa mắt với tui thì cũng phải chịu. Cho nên hiện tại cho anh cơ hội thích ứng đó, không dễ gì có cơ hội làm rạng danh Tổ quốc, anh lại nghi ngờ ghét bỏ đồng đội là giác ngộ chưa đủ nha."

"Tôi không phải không vừa mắt cậu, mà là chướng tai."

"Nghe nhiều là quen thôi." Hoàng Thiếu Thiên quay đầu, "Yo, Chu Trạch Khải lông mày rậm, tên Mắt Bự này cũng phản bội cách mạng rồi!"

Chu Trạch Khải vô tội giơ hộp đồ ăn ngoài trên tay, "Tôn Tường."

Hoàng Thiếu Thiên khiếp sợ, "Không phải Tôn Tường vừa nãy bị bắt rồi sao?"

"Cậu ta ăn tốt." Chu Trạch Khải nói.

"Đây thực sự là không công bằng mà. Ăn nhiều như vậy đi đâu hết rồi, có thấy cậu ta mập đâu. Để tui xem... Mousse xoài và Black forest. Người thường mà như này chắc một tháng tăng ba cân."

"Chu đội." Vương Kiệt Hi hoàn toàn bỏ qua lời của Hoàng Thiếu Thiên, "Cậu ta không mang thẻ phòng, phiền cậu đưa cậu ta về được không?"

"Anh thế nào lại biết tui không mang thẻ phòng?" Hoàng Thiếu Thiên dừng lại hỏi.

"Bởi vì sáng nay cậu mang thẻ phòng và thẻ tài khoản đều đưa cho Văn Châu, Văn Châu lại đưa Diệp Tu. Cậu giờ không đi mà chờ Diệp Tu, có khi anh ta sẽ mang cậu theo đâu."

"... Anh được lắm." Hoàng Thiếu Thiên xoay người chạy, "Chu Trạch Khải, từ từ đợi tui!"

"Làm sao anh biết?" Dụ Văn Châu ngồi một bên cười hỏi.

"Lừa cậu ta thôi. Lý Hiên nói đêm qua Hoàng Thiếu Thiên ra ngoài làm rơi thẻ phòng, hôm nay phân tổ mãi không gặp nên chưa kịp đưa."

Một lượt tiễn Hoàng Thiếu Thiên và Chu Trạch Khải, tiếp theo tới Tiêu Thời Khâm. Có thể thấy thời gian ăn khuya của đám trạch nam chơi game này vô cùng nhất trí.

Thời điểm Tiêu Thời Khâm xuất hiện có chút bất ngờ. Tuy nhiên hắn vừa thấy liền đầu hàng, giao đồ ăn ra.

"Cũng là của Tôn Tường?" Dụ Văn Châu hỏi, hắn chỉ thuận miệng đoán, Tiêu Thời Khâm xem ra không giống người có thói quen ăn khuya, là một trong những người chưa bị bắt bao giờ, hai cô gái ra ngoài mua sắm, còn Trương Tân Kiệt không thể nghi ngờ là người có cuộc sống vô cùng lành mạnh, Lý Hiên cũng không ở đây, Tôn Tường vị đồng đội trước đây có hiềm nghi lớn nhất.

"Đúng." Tiêu Thời Kham bất đắc dĩ thừa nhận.

Dụ Văn Châu cũng có chút kinh ngạc, "Tính cả anh hôm nay đã có ba phần ăn, có phải cậu ta nhờ cả đống người mua sau đó quên luôn không?"

"Không phải, cậu ta có thể ăn nhiều thế đó." Tiêu Thời Khâm cười khổ, "Tôi về trước đây, Tân Kiệt sắp kiểm tra phòng lần thứ nhất rồi."

"Thay hai chúng tôi xin nghỉ." Dụ Văn Châu nói.

Tiêu Thời Khâm vung tay ra hiệu đã hiểu.

Náo nhiệt qua đi, đã gần chín giờ. Tiêu Thời Khâm mang tin tức tới, "Tô Mộc Tranh và Sở Vân Tú còn chưa về đâu, có ở bên các anh không?"

Dụ Văn Châu ngẩng đầu nhìn, trả lời, "Đã về, đang lên."

Hai cô gái chớp mắt đã tới trước mặt bọn họ, nhìn thấy tờ giấy thì cười tới gập cả người.

"Bọn tôi không có ăn khuya." Tô Mộc Tranh vừa cười vừa nói, "Cả coca cũng chỉ uống loại không đường."

"Tân Kiệt sắp kiểm tra phòng, mau về đi." Dụ Văn Châu nhắc nhở.

"Đã chín giờ rồi á!" Sở Vân Tú bật điện thoại, "Ai ngại quá, đi dạo phố quá trớn rồi."

Cô định kéo Tô Mộc Tranh đi, nghĩ nghĩ gì liền quay lại nói, "Vừa nãy tôi thấy một cửa tiệm làm nhẫn rất đẹp, tôi gửi địa chỉ cho nhé."

Thứ mà cô nói là đặt làm nhẫn đôi, nên mới quay về muộn vậy. Sở Vân Tú cúi đầu gửi hình ảnh, Tô Mộc Tranh dắt tay cô nhắc cẩn thận cầu thang.

Nhóm QQ bắt đầu náo nhiệt, trừ hai người bọn họ và Diệp Tu thì những người khác đã về. Bọn họ vốn định chờ Lý Hiên, nhưng xem ra giờ không cần rồi, làm bạn cùng phòng với Trương Tân Kiệt, đương nhiên phải tự biết ngủ sớm dậy sớm, ăn uống điều độ.

Dụ Văn Châu gửi tin cho Diệp Tu báo nhiệm vụ đã hoàn thành, có thể tới lấy đồ rồi. Sau đó vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy vẻ mặt Vương Kiệt Hi đang suy ngẫm.

Hắn dùng ngữ khí thận trọng rõ ràng hỏi, "Chúng ta cũng đặt một cặp nhẫn đôi đi?"

Dụ Văn Châu nhìn Vương Kiệt Hi, nhớ tới rất nhiều năm trước từ Bắc Kinh về Quảng Châu, trên đường liền phân tích sắp xếp cặn kẽ dòng suy nghĩ của mình, sau khi hạ cánh lập tức gọi điện thoại, tín hiệu thông rồi mới phát hiện ra mình nóng vội thế nào.

Nhưng đầu dây bên kia, Vương Kiệt Hi nhẹ nhàng trả lời chắc nịch.

Hắn nở nụ cười, nói, "Được a."

---
* Quốc An, Hằng Đại: Bắc Kinh Quốc An (Beijing Guoan), Quảng Châu Hằng Đại (Guangzhou Evergrande) là hai đội bóng đá đang thi đấu tại giải Super League của Trung Quốc. Quốc An và Vi Thảo có trụ sở tại Bắc Kinh, Hằng Đại và Lam Vũ có trụ sở tại Quảng Châu.

- END
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook