13.
Chiến đội Bách Hoa đột nhiên bùng nổ ở giai đoạn cuối mùa giải, ngược lại giáng cho những người vốn không coi trọng bọn họ một cái bạt tai vang dội. Trước đây bọn hắn luôn cho rằng đây chỉ là một chiến đội có phong cách quá xốc nổi, không hề có tính ổn định, bất kể bọn họ có tay đội trưởng chém người như dưa, hay là vị đội phó đánh đến hoa lệ nhưng không trúng kia, toàn là phách lối còn kiêu căng.
Nhưng không thể phủ nhận là, phong cách này hút fan rất nhiệt. Trong mắt người chơi cuồng kiếm sĩ bình thường, chức nghiệp cuồng kiếm sĩ này phải chơi cho bén như thế, chính là phải chém người như chẻ dưa, Lạc Hoa Lang Tạ mỗi lần vào trận đều không phí dù chỉ một bước chân hay lời nói thừa mà lao thẳng lên đánh, thỉnh thoảng mở miệng thì nói câu nào là ác câu đó, làm người ta nghe mà sướng cả người. Mà đấu pháp xinh đẹp hoa lệ của Bách Hoa Liễu Loạn lại càng khiến các chuyên gia đạn dược bắt chước theo, đánh không trúng? Kệ nó, đánh cho đủ lóa mắt là được, nhất thời khắp nơi trong game đều bị nhóm chuyên gia đạn dược nổ như nấm sau mưa rào, ngay cả pháp sư nguyên tố cũng phải mặc cảm.
Đặc biệt là trong giai đoạn cuối mùa giải, tổ hợp Lạc Hoa Lang Tạ cùng Bách Hoa Liễu Loạn như thể cuối cùng đã tìm được bí quyết phù hợp, đột nhiên trở nên khó gặm đối với các đội lớn, hơn nữa điều khó chịu nhất chính là tổ hợp này vẫn đang tiến bộ không ngừng, nghiên cứu replay trận này, trận sau gặp lại đã thấy khang khác một cách rất kỳ lạ. Và sau mấy lượt thắng liên tục với điểm số cách biệt, chiến đội Bách Hoa rốt cục thực sự được xem trọng.
Trang chủ Thể Thao Điện Tử dành cả một bài dài để bình luận về chiến đội mới bước vào Liên minh năm đầu tiên này, nói rằng cuối cùng bọn họ đã tìm đúng vị trí, khung xương chiến đội tồn tại song song cả cương lẫn nhu do đội trưởng cùng đội phó tạo nên, vững như tường thành khó đổ. Hơn nữa bọn họ vẫn đang trong giai đoạn phát triển, nếu tiếp tục trưởng thành thêm, sẽ là mối uy hiếp đối với những đội mạnh hiện tại, thậm chí trở thành một đội ngũ có thể đánh thẳng đến quán quân.
Bài bình luận này dẫn đến rất sự quan tâm rất lớn, dĩ nhiên cũng có người khịt mũi xem thường, bởi vì trạng thái của Gia Thế ở mùa giải này tốt vô cùng, đội trưởng Diệp Thu của bọn hắn sau khi trải qua một năm mài sắc lại càng giống như mũi nhọn phóng không ngừng, dẫn dắt Gia Thế chạy thẳng một đường trên bảng xếp hạng tổng, cũng bỏ xa kình địch năm trước là Hoàng Phong cùng Bá Đồ vài hạng, về sau còn lập ra kỷ lục không ai có thể phá vỡ trong Liên minh mười năm tới. Bách Hoa mới tò te muốn giựt lấy quán quân của Gia Thế? Chuyện này thực đúng là nói vớ va vớ vẩn.
Chẳng qua lời này cũng không có bao nhiêu người cho là thật, trong mắt nhiều người, đây chỉ là lời chúc tốt đẹp đối với một chiến đội mới. Dĩ nhiên Bách Hoa cũng không phụ sự kỳ vọng, nắm cơ hội vượt lên ở bảng xếp hạng tổng, sau cùng đá bay Lam Vũ đã sa sút nghiệm trọng và chen vào vòng chung kết, còn Tru Tiên, chiến đội suýt cống hiến cho Tôn Triết Bình thành tích một chấp ba, đã trở thành đội đầu tiên bị K.O theo quy chế thi đấu mới được thử nghiệm ở mùa giải này.
14.
Mới vừa gia nhập Liên minh đã có thể giết vào vòng chung kết, đối với một đội mới mà nói đã là thành công rất lớn, ví dụ như chiến đội Luân Hồi cùng đăng ký tham gia giải đấu ở mùa thứ hai đã không thể làm được, tuy bọn hắn cũng đưa ra được một nhân vật thiện xạ gây nên sự chú ý, Nhất Thương Xuyên Vân và người điều khiển Trương Ích Vỹ, nhưng các phóng viên vẫn luôn cảm thấy hứng thú đối với tổ hợp Lạc Hoa Lang Tạ cùng Bách Hoa Liễu Loạn hơn.
Mà đối mặt với đủ loại câu hỏi của phóng viên về tổ hợp hai người này, đội trưởng của Bách Hoa Tôn Triết Bình khoanh tay, giương mắt nhìn mọi người, nói đơn giản một câu: "Còn chưa đủ."
"Còn chưa đủ gì?" Nhóm phóng viên chưa kịp phòng bị cứ thế bị đẩy lùi.
"Cậu ấy và tôi còn chưa rèn luyện đủ."
"Cậu ấy" ở đây đương nhiên là chỉ đội phó Trương Giai Lạc, vì thế mọi người đồng loạt dời tầm mắt, nhìn về phía người ngồi bên cạnh Tôn Triết Bình.
"Là anh ấy và tui còn chưa rèn luyện đủ." Trương Giai Lạc chống cằm cười, hơn nữa nhấn mạnh chỗ "anh ấy".
... Cho nên trọng điểm của mấy người rốt cuộc là cái gì? Nhóm phóng viên thi nhau chửi thầm trong bụng, nhưng cũng không biết khó mà lui, tiếp tục hỏi: "Ý kia của đội trưởng Tôn là, Phồn Hoa Huyết Cảnh còn chưa thành hình?"
"Phồn Hoa Huyết Cảnh? Tên ai đặt?" Tôn Triết Bình nhíu mày.
Nhóm phóng viên ngơ ngác nhìn nhau, cụm từ này xuất hiện lần đầu tiên ở trong một bài bình luận trên internet, tác giả tự xưng là fan não tàn Bách Hoa, dùng các loại từ ngữ trau chuốt hoa lệ mà tán tụng Lạc Hoa Lang Tạ cùng Bách Hoa Liễu Loạn ròng rã 10 ngàn chữ, lượng thông tin thực tế không có bao nhiêu, nhưng cái tên đấu pháp "Phồn Hoa Huyết Cảnh" hắn trao cho tổ hợp này lại được đón nhận nồng nhiệt, lưu truyền rộng rãi trên internet, về sau vài phóng viên cũng bắt đầu sử dụng, bây giờ có không ít truyền thông đều dùng tên gọi này. Thế nhưng ngoài dự tính của các phóng viên chính là, Tôn Triết Bình lại không hề biết gì hết?
"Tui vẫn luôn cảm thấy cái tên này rất hay." Trương Giai Lạc ở bên cạnh mở miệng nói.
"Cậu biết?" Tôn Triết Bình quay qua nhìn cậu.
"Ai bảo anh không xem báo."
"Tôi có xem."
"Anh chỉ xem đoạn bảo mình là đệ nhất cuồng kiếm sĩ."
"Là cậu đưa cho tôi xem."
"... Hơn nữa anh còn không lên mạng!"
"Không lên mạng tôi chơi Vinh Quang kiểu gì?"
"Anh không lướt diễn đàn! Hơn nữa còn không biết dùng Weibo!"
... Hình như bây giờ đang là họp báo? Tuy trong đoạn đối thoại này có vẻ cũng chứa khá nhiều tin tức, nhưng tại sao lại khiến người khác cảm thấy quái quái vậy? Với lại có còn ai nhớ câu hỏi không?
Nhóm phóng viên khóc không ra nước mắt.
15.
Dù sao chăng nữa, thành tích như vậy cuối cùng vẫn để Trương Giai Lạc thở phào một hơi, cậu hiện đang vác theo giao hẹn của cha mẹ trên lưng, tuy rằng đã sớm hạ quyết tâm bất kể kết quả thế nào cũng phải kiên trì, nhưng vẫn không muốn khiến cha mẹ quá khó xử.
Mà ông chủ Bách Hoa lại vô cùng thỏa mãn, cảm thấy mình đã đi được một nước cờ tốt. Bởi vì trong Liên minh lúc này căn bản không có cuồng kiếm sĩ cùng chuyên gia đạn dược nào nổi trội, thế nên dù Bách Hoa không thể vào được vòng chung kết, Lạc Hoa Lang Tạ và Bách Hoa Liễu Loạn đều đã giành được đủ sự chú ý và rất nhiều fan hâm mộ, hơn nữa hai người hiện tại cũng khóa chặt chiếc ghế tổ hợp tốt nhất của mùa giải này. Nếu hồi đầu đào được trong game mấy loại nhân vật như pháp sư chiến đấu, nhà quyền pháp, thầy trừ tà gì đó thì cho dù kỹ thuật có tốt, trình độ có cao đến đâu, cũng không đạt tới hiệu quả này.
Cho nên khi Bách Hoa giựt được tấm vé vào vòng chung kết, ông chủ liền quyết định chơi lớn, ký trước cho Tôn Triết Bình và Trương Giai Lạc hai tờ chi phiếu. Tuy con số không phải quá nhiều, nhưng cũng đủ để hai vị thiếu niên mười tám tuổi thổn thức một phen.
"Thật ra trước khi đến đây tui đã chuẩn bị sẵn là sẽ chịu đói." Trương Giai Lạc nằm ngang ở trên giường mình, gác chân lên tường, lại ngửa đầu ra bên ngoài giường, tầm mắt đảo điên trên dưới mà nhìn Tôn Triết Bình ngậm thuốc lá trên giường đối diện, cầm quyển tạp chí Thể thao điện tử lật xem.
"Hợp đồng Bách Hoa cho cậu hẳn là giống tôi, sao có thể đói." Tôn Triết Bình búng tàn thuốc trên ngón tay lên gạt tàn ở đầu giường, ánh mắt không dời khỏi tạp chí trước mặt.
"Anh đang xem gì đấy?" Cậu lại hiếu kỳ.
"Bình luận về phồn hoa huyết cảnh."
"Ui, anh chấp nhận cái tên này rồi?"
Lần này Tôn Triết Bình quay đầu qua, dùng ánh mắt có chút kỳ quái nhìn cậu: "Không phải là cậu nói thích cái tên này à?"
"Ặc... cũng đúng." Nói xong Trương Giai Lạc cảm thấy duy trì tư thế này có hơi tụ máu não, bèn co hai chân lại lăn một vòng, thế giới trước mắt liền quay về.
Tôn Triết Bình liếc mắt nhìn cậu, dời tầm mắt về lại.
"Anh nói tui có nên mua cổ phiếu hay đầu tư vào bất động sản chút hông?" Trương Giai Lạc chống người, nghiêm túc phiền não.
"Tùy cậu." Trong giọng nói có chút mất kiên nhẫn.
Trương Giai Lạc "Đệch" một tiếng, bò dậy khỏi giường, sau đó hai, ba bước nhảy sang giường của Tôn Triết Bình, thò tay giật lấy tạp chí trong tay hắn.
"Cẩn thận một chút!" Tôn Triết Bình cầm thuốc lá trong tay, sợ cậu bỏng, chỉ có thể nâng hết hai tay lên cao.
"Hình như quyển này tui chưa xem." Trương Giai Lạc đã giật lấy được tạp chí liền lật đến những bài bình luận có liên quan đến bọn họ, nhìn qua, lại hỏi Tôn Triết Bình: "Không phải là từ trước đến nay anh không bao giờ xem mấy thứ này à?"
Tôn Triết Bình dụi điếu thuốc vào gạt tàn, không nói gì, chỉ nhường ra một bên, đem cái đệm mình vốn đang dựa nhét ra phía sau Trương Giai Lạc. Trương Giai Lạc liền tựa đệm dựa, đổi sang một tư thế thoải mái, nghiêm túc xem bài bình luận kia.
Gió tháng năm thổi vào từ cửa sổ hé mở, mang theo chút ẩm ướt đầu hạ, hai người nằm chung với nhau có hơi nóng. Tôn Triết Bình lại nhích sang một bên, sau đó nhìn qua sườn mặt Trương Giai Lạc.
Không biết là nhìn thấy lời gì trong đấy, Trương Giai Lạc khẽ nhíu mày, tóc mái dài dài xõa ra, vuốt nhẹ lên đôi má ửng hồng theo nhịp thở lên xuống.
Tôn Triết Bình trầm mặc một hồi, đột nhiên hỏi: "Cậu rất sợ sau này sẽ đói?"
"Hả?" Trương Giai Lạc sửng sờ ngẩng đầu lên, không ngờ đề tài lại đột nhiên quay về.
"Đến lúc đó tôi nuôi cậu." Tôn Triết Bình cười.
16.
Đương nhiên là Trương Giai Lạc không cần Tôn Triết Bình nuôi, nhưng chuyện này cũng không đại biểu cậu không thể chiếm tiện nghi của Tôn Triết Bình. Cho nên sau khi cậu nộp toàn bộ tiền thưởng lên cho bố mẹ, liền bắt đầu cuộc sống đi theo Tôn Triết Bình ăn chực.
"Tôi gần như sắp quên mất ví tiền cậu ra sao rồi." Tôn Triết Bình như đang đăm chiêu mà nhìn cậu.
"Tin tui, trước nay anh chưa từng nhớ tới." Trương Giai Lạc vừa cắn ống hút của ly nước đá, vừa lướt gì đấy trên điện thoại, không ngẩng đầu.
"Tuần này tôi đã mời cậu ăn kem hai lần, ăn khuya bốn lần." Tôn Triết Bình kể ra một sự thật.
"Bởi vì câu lạc bộ có nhà ăn, anh muốn mời cái khác cũng đâu được." Trương Giai Lạc thuận miệng trả lời một câu, huơ huơ điện thoại trước mặt hắn rồi nói: "Anh xem, trận đấu của chúng ta và Hoàng Phong, 83% người trong bảng khảo sát này đều cho rằng chúng ta sẽ thua."
"Nếu trước trận đấu một ngày cậu không ở đây ăn kem, tôi cho là tỷ lệ thắng của chúng ta biết đâu sẽ cao hơn một chút."
Trong vòng khiêu chiến đầu tiên Bách Hoa sẽ phải nghênh chiến sân khách với chiến đội á quân năm ngoái Hoàng Phong, nhân vật át chủ bài Quét Đất Dâng Hương của bọn hắn được khen là đệ nhất thầy trừ tà trong Liên minh, dù năm ngoái bị Gia Thế đánh bại nên khí thế đi xuống, năm nay lại bị Bá Đồ lấn át, nhưng đội mạnh vẫn là đội mạnh, đấu cặp với một Bách Hoa tuy rất hot nhưng còn non trẻ, rõ ràng là một chướng ngại đáng gờm.
... Vốn là đến làm quen nhà thi đấu, tại sao đi ngang qua tiệm này lại vào trong ngồi thế?
Tôn Triết Bình nhìn ra bên ngoài cửa sổ, bây giờ đang là cuối tháng năm, thời tiết bắt đầu nóng lên, tuy ánh nắng không có chói mắt như giữa hè, nhưng cũng đủ để nướng chín cả mặt đường, xa xa dường như đã có tiếng ve kêu. Đây là một thành phố xa lạ, bọn họ ở một nơi chẳng hề quen thuộc, nhận thức này khiến hắn đột nhiên nổi lên chút nôn nóng không rõ lý do.
Hắn vô thức gõ bàn một cái, giây sau cảm thấy có thứ lành lạnh gì đấy đụng vào ngón tay. Quay đầu lại, nhìn thấy là Trương Giai Lạc đẩy một ly nước đá đến bên tay hắn.
Hắn vươn tay cầm lấy cái ly, cảm giác lạnh đến mức có chút nhói.
"Hôm nay anh không bình thường." Trương Giai Lạc tuyên bố.
"Thật sao?" Hắn hơi mất tập trung, trong tiệm không được phép hút thuốc, hắn cho rằng cảm giác nôn nóng của mình là vì nguyên nhân này.
"Anh đang lo lắng." Trương Giai Lạc sắc bén nói.
Sắc mặt Tôn Triết Bình âm trầm, ánh mắt bất thiện nhìn về phía đối phương: "Lo lắng cái gì?"
"Lo chúng ta sẽ thất bại." Trương Giai Lạc lại cắn ống hút, đây là một thói quen nhỏ cậu vẫn luôn không đổi.
"Ồ?" Tôn Triết Bình không giận còn cười: "Cậu lặp lại lần nữa?"
"Yo, đừng doạ tui Tôn Triết Bình, anh biết là bộ dạng kia vô dụng với tui." Trương Giai Lạc khoanh tay, cả người dựa vào lưng ghế, hất cằm, đây đều là những hành động thường ngày của Tôn Triết Bình.
Tôn Triết Bình siết chặt nắm tay hệt như đang cố gắng kiềm nén thứ gì đấy, nhưng Trương Giai Lạc nói đúng, chính hắn cũng rõ ràng hơn so với ai khác.
Đối với người này, hắn chỉ biết bó tay xin hàng.
"Anh xem, tui cũng đâu nói anh sợ thua, tui nói là anh lo sẽ thất bại." Trương Giai Lạc mặc kệ phản ứng của hắn, tiếp tục nói.
Tôn Triết Bình vẫn im lặng.
"Bởi vì tui biết anh không sợ thua."
Trương Giai Lạc mỉm cười, ý cười kia dưới ánh mặt trời có vẻ càng thêm chói mắt. Tôn Triết Bình ngẩn ngơ, cảm thấy nắm đấm mình đang siết chặt trong nháy mắt buông lỏng, thậm chí hắn còn cúi đầu xuống nhìn bàn tay của mình.
Đây là một đôi tay của tuyển thủ chuyên nghiệp, khô ráo, linh hoạt, lòng bàn tay có vết chai nhạt, dường như mỗi một đốt ngón tay đều tràn ngập sức mạnh, hắn cử động ngón tay, cảm giác như vậy càng thêm rõ ràng. Chỉ cần đôi tay này vẫn còn, hắn làm sao có thể sợ thua?
Nhưng lo lắng? Tôn Triết Bình suy ngẫm cái từ này, dường như có chút khác với sợ hãi, nhưng lại không khác nhau rõ đến vậy, hắn có chút hoang mang.
"Bây giờ anh là đội trưởng, đương nhiên phải suy nghĩ nhiều hơn một chút." Trương Giai Lạc chống cằm, vừa dùng cái thìa khuấy ly kem đã sớm nhão thành một đống, vừa nói: "Anh đổi góc độ mà nghĩ, anh sợ tui thua, anh lo tui thua, có phải sẽ khác nhau không?"
Những lời này nghe vào có vẻ không hợp lý chút nào, thế nhưng thuyết phục được Tôn Triết Bình. Hắn "Ồ" một tiếng sau đó nói: "Bây giờ tôi khá lo lắng cậu ăn đến đau bụng, để không chịu trách nhiệm, tốt nhất vẫn là cậu tự trả tiền."
"Cần mặt mũi không!"
"Đợi lúc cậu đói tôi sẽ nuôi cậu." Tôn Triết Bình cầm ly nước lên, dường như tâm trạng khá hơn không ít.
"Đệt." Trương Giai Lạc lại mắng một câu, buồn bực khuấy thìa hai cái, một lát sau giống như vừa nghĩ ra gì đó mà ngẩng đầu lên: "Được rồi, để cảm ơn anh đã mời tui, tui dạy cho anh một cách để bình tĩnh trước trận đấu."
"Hử?"
Đang muốn nói mình không có bị gì để cần bình tĩnh, Trương Giai Lạc đã kéo tay phải của hắn đặt ra giữa bàn, tiếp theo lần lượt co các ngón tay vào trong cho đến khi nó tạo thành một nắm đấm không quá chặt.
Sau đó hai bàn tay của Trương Giai Lạc giữ lấy nắm đấm này, nghiêng người về phía trước, thổi “Phù” một hơi.
Da đầu Tôn Triết Bình nổ tung một phen, hơi thở mang theo ấm áp gãi vào lòng bàn tay của hắn, thậm chí hắn còn có cảm giác đôi môi của Trương Giai Lạc cũng chạm nhẹ vào tay hắn một chút, sau đó lập tức tách ra.
"Rất hữu dụng." Trương Giai Lạc nghiêm túc nói: "Nhớ đó, lần này anh mời."