Ongoing [Phùng Hoa 2021] [Song Hoa] Đêm trắng tàn đông

Duẫn Thiên

Trùm đầu Bông đi buôn, loại phi pháp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
194
Số lượt thích
1,532
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Phồn Hoa Huyết Cảnh
#1


Đêm trắng tàn đông
Một sản phẩm thuộc project Tuyệt Địa Phùng Hoa 2021


Tác giả: Mạc hoa
Edit: Thin
CP: Song Hoa (Tôn Triết Bình x Trương Giai Lạc)
Thể loại: hướng nguyên

Mục lục
1-2-3-4
5-6-7-8
9-10-11-12
13-14-15-16
17-18-19-20
...​
 
Last edited:

Duẫn Thiên

Trùm đầu Bông đi buôn, loại phi pháp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
194
Số lượt thích
1,532
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Phồn Hoa Huyết Cảnh
#2
1.

"CMN bọn mày tưởng rằng cái tổ hợp Song Hoa chó má gì đó là vô địch à!"

Trên kênh thế giới có người tức giận phát một câu này.

"Ừ."

Lạc Hoa Lang Tạ đáp lại câu như vậy.

Sau đó bị nhấn chìm ở trong biển nước bọt mênh mông của quần chúng nhân dân.

"Vì sao không chiến với bọn kia đến cùng?" Trương Giai Lạc bày tỏ bất mãn.

"Thật ra tôi không đủ tự tin một chọi trăm trong đấu võ mồm." Tôn Triết Bình dừng một chút, lại nói: "À, huống gì không chỉ có một trăm."

"Vậy sao hồi đầu anh phải phản ứng?"

"Hồi đầu là một chọi một."

... Được rồi. Trương Giai Lạc cạn lời, tháo tai nghe xuống, đứng dậy đi lục tung tùng phèo kiếm đồ ăn, chờ đến khi cậu quay lại trước máy tính với một miếng khoai chiên ngậm trong miệng thì nhìn thấy thanh thông báo sáng nhấp nháy.

"Khi nào cậu xuất phát?" Đến từ Lạc Hoa Lang Tạ.

2.

Liên minh Vinh Quang thời kỳ đầu có giới hạn nghiêm ngặt về độ tuổi, phần lớn cũng là do áp lực đến từ xã hội, không ít phụ huynh coi eSport giống như hồng thủy mãnh thú, đối với các thiếu niên quyết chí bước vào giới tuyển thủ chuyên nghiệp mà nói, đây quả thật là rào cản rất lớn. Mà rào cản này lấy hình thức khá cụ thể chắn ngang trước mặt Trương Giai Lạc.

Nếu thiếu niên mười bảy tuổi Trương Giai Lạc muốn đăng ký vào Liên minh thì phải đi thay đổi tuổi tác. Mà đây là một việc gần như khó có thể làm được nếu không có sự giúp đỡ của cha mẹ, dĩ nhiên thiếu niên Tôn Triết Bình làm được, cho nên thiếu niên Trương Giai Lạc càng thêm lo lắng, bèn vứt bỏ mặt mũi vận dụng toàn bộ thủ đoạn một khóc hai nháo ba thắt cổ, mới được cho phép "Thử tạm nghỉ học một năm, nếu không có thành tựu sẽ quay về thi tiếp đại học".

Lúc Trương Giai Lạc hưng phấn báo tin này với hợp tác, trái lại Tôn Triết Bình không hề bất ngờ chút nào.

"Nhìn bộ dạng của cậu là biết ngay cha mẹ cậu thực sự sẽ không quá gây khó dễ."

"Ý gì?" Trương Giai Lạc nhíu mày, hiển nhiên cảm thấy trong lời này mang theo thâm ý.

"Ý tốt." Tôn Triết Bình không tiếp tục rối rắm về vấn đề này nữa, mà chuyển đề tài: "Sắp hết hạn đăng kí rồi, lúc này cậu chắc vẫn muốn ở đây nói nhảm?"

"A!"

Sau một tiếng này, Tôn Triết Bình có hỏi lại nhưng đối phương đã không còn phản ứng, mà Bách Hoa Liễu Loạn thì vẫn ngơ ngác đứng giữa thảo nguyên, hắn cười khổ một tiếng, biết Trương Giai Lạc là lại chưa logout đã chạy.

Sau khi điều khiển Lạc Hoa Lang Tạ đi xung quanh vài vòng, hắn ngồi xuống bên cạnh Bách Hoa Liễu Loạn, ở đây là dã ngoại, chưa tính tiểu quái, chỉ với tổ hợp trào phúng hai người bọn họ này thôi, một khi bỏ Bách Hoa Liễu Loạn lại đây, cậu chắc chắn sẽ bị đánh hội đồng.

Tôn Triết Bình có chút bất đắc dĩ mà gõ bàn phím, trong lòng chỉ hy vọng Trương Giai Lạc sớm quay lại một chút.

3.

Tôn Triết Bình cảm thấy, Trương Giai Lạc thật sự rất hợp với cái tên của cậu.

Hắn nói rằng nhìn Trương Giai Lạc thì biết cha mẹ cậu sẽ không quá gây khó dễ, thật ra còn có ý như thế này, bởi vì vừa nhìn liền biết, Trương Giai Lạc là đứa trẻ được lớn lên trong một gia đình hạnh phúc.

Sạch sẽ, vui vẻ, tươi tắn, như thể nắm giữ nguồn sinh khí vô tận, vĩnh viễn không bao giờ mỏi mệt. Tựa Bách Hoa Liễu Loạn vậy, dường như có sức sống vô hạn.

Thế nên làm một đứa nhỏ lớn lên trong gia đình hạnh phúc, chuyện Trương Giai Lạc xa nhà đương nhiên là việc trọng đại của gia đình, thẳng đến khi Tôn Triết Bình đã vào ở trong ký túc xá Bách Hoa, cậu vẫn còn chưa thể bước ra khỏi cửa chính.

"Rốt cuộc khi nào cậu xuất phát?" Đây là câu Tôn Triết Bình hỏi nhiều nhất trong khoảng thời gian này.

Trương Giai Lạc quay đầu nhìn hành lý càng ngày càng nhiều của mình, thật sự có chút khóc không ra nước mắt.

"Ngày mai!" Cậu gần như nghiến răng nghiến lợi mà trả lời: "Ngày mai tui nhất định phải xuất phát!"

4.

Ký túc xá tạm thời của Bách Hoa là một nhà trọ đằng sau câu lạc bộ, Trương Giai Lạc và Tôn Triết Bình được xếp vào một phòng riêng, so với những đội viên khác phải chen sáu mình vào một căn phòng dành cho ba người thì đây đã là quá tốt rồi, trong phòng ngủ có hai chiếc giường đơn, ở phòng khách ngoại trừ TV và sofa, còn chuẩn bị cho bọn họ hai cái máy tính.

Nhưng bất kể hoàn cảnh ra sao, đối với Trương Giai Lạc lần đầu tiên có không gian riêng mà nói cũng đã đủ làm cậu hài lòng, dù cho không gian này phải chia sẻ với người khác.

Mà khi cậu hào hứng dùng chìa khóa của mình mở cửa phòng dưới sự hộ tống của nhân viên câu lạc bộ, nhìn thấy Tôn Triết Bình đang ngồi cẩu thả trên sofa và ngậm điếu thuốc xem ti vi, loại cảm giác nhất định phải chia cho người khác không gian duy nhất kia thật sự mãnh liệt chưa từng thấy.

"Tới rồi?" Tôn Triết Bình hất cằm với cậu, xem như chào hỏi.

"Đậu móa!" Trương Giai Lạc ném hành lý sang bên cạnh.

Nhưng còn chưa chờ cậu tấn công trước một bước, Tôn Triết Bình đã nhìn cậu và người phía sau với vẻ mặt ngạc nhiên.

"Cậu mang theo nhiều đồ như vậy?" Nhân viên ở phía sau cũng xách một cái túi lớn trong tay.

"Ai cần anh lo!" Cậu có chút xấu hổ, đồ đạc mình mang đến đúng là hơi nhiều.

Mau mau để người khác đặt đồ xuống, sau đó tiễn ra ngoài, đóng cửa lại, thở phào một hơi rồi bắt đầu thu dọn, bận rộn xong hết nửa ngày, cậu mới chợt nghĩ đến một chuyện.

"Tại sao anh không tới đón tui?"

Tôn Triết Bình đang dựa bên khung cửa nhìn cậu bận túi bụi sững sốt một chút, nói: "Cậu mang theo nhiều người như vậy cũng xách không hết?"

Trương Giai Lạc suýt nữa là ném luôn cái khăn lau trong tay vào mặt Tôn Triết Bình.
 

Duẫn Thiên

Trùm đầu Bông đi buôn, loại phi pháp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
194
Số lượt thích
1,532
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Phồn Hoa Huyết Cảnh
#3
5.

Nhưng sinh hoạt của hai người không hề khó khăn như Trương Giai Lạc tưởng tượng lúc đầu, bởi vì mùa giải thứ hai đã sớm bắt đầu, và cũng để cho đoàn đội mau chóng tiến vào trạng thái, ngoài thi đấu ra hai người đều cần phải bỏ rất nhiều thời gian để ngâm mình ở trong phòng huấn luyện. Từ khi rời bỏ thế giới game online, không chỉ sàn đấu của giải thi đấu chuyên nghiệp, ngay cả một ít hệ thống huấn luyện trông cũng có vẻ khá lạ lẫm.

"Cảm nhận tiết tấu của anh thật sự có vấn đề." Trương Giai Lạc đứng ở sau lưng Tôn Triết Bình, sau khi nhìn hết nửa ngày thì nhận xét một cách nghiêm túc.

"Đó là thứ gì." Tôn Triết Bình sầm mặt hỏi một câu.

"Thứ anh không có." Sau khi nói xong trông tâm tình của Trương Giai Lạc khá tốt, ngâm nga câu hát quay về trước máy tính của mình.

"Ồ, giống như cậu không kéo dài được?"

Mức hao tổn quá nặng của đấu pháp Bách Hoa đã được bọn họ chính thức thảo luận.

"Móa anh mới không kéo dài được!" Lực sát thương của câu này còn mạnh hơn cả không có cảm nhận tiết tấu.

"Đấu trường chiến một trăm trận, tới hay không?" Tôn Triết Bình cười nhìn cậu.

"Đến em gái anh!" Trương Giai Lạc gào một tiếng, bây giờ đã là nửa đêm, nếu thật sự đánh với người này cả một trăm trận, đến trưa mai cũng đừng hòng ngủ.

"Còn bữa khuya, đi hay không?"

"Ặc..."

6.

Buổi đêm đầu mùa đông có vẻ đặc biệt yên tĩnh.

Không có ánh trăng, thế nên xung quanh trông cũng có vẻ đặc biệt u ám, ngọn sáng phát ra từ đèn đường kéo dài cái bóng của hai người, Trương Giai Lạc hà hơi, nhìn khói trắng bốc lên.

"Càng ngày càng lạnh." Cậu vô thức nói.

"Đi mua đôi bao tay đi."

"Hả?"

"Đừng để tay bị cóng." Tôn Triết Bình vừa nói, vừa lấy ra gói thuốc lá từ trong túi áo, ban nãy ở trong phòng huấn luyện hắn đã nhịn rất lâu.

"Anh hút chết luôn đi." Trương Giai Lạc bĩu môi, chân bước nhanh hơn.

Lúc Tôn Triết Bình đi chung với cậu, luôn có thể bước nhanh hơn hai bước, vĩnh viễn đứng ngay trước mắt cậu, thế nên tuy thời gian không dài, nhưng cậu đã quen với bóng lưng của Tôn Triết Bình. Cao hơn cậu một chút, vai rất rộng, tấm lưng mãi mãi thẳng tắp, lúc này một tay cầm thuốc lá, một tay khác thì đút trong túi quần.

Cậu chợt nghĩ đến, Lạc Hoa Lang Tạ ở trong game cũng luôn xông về phía trước, mà mình ở sau lưng hắn dùng đấu pháp Bách Hoa hỗ trợ tấn công, nhìn huyết hoa cùng kiếm ảnh tản ra ở trước mắt, thường sẽ có loại cảm giác yên tâm không rõ lí do.

Mặc dù đó rõ ràng chỉ là một nhân vật trong game, nhưng lúc này cậu lại có phần chồng hai bóng lưng kia thành một.

"Không biết tiệm kia có còn mở không." Nhận ra mình vẫn luôn chăm chú nhìn Tôn Triết Bình, cậu có hơi mất tự nhiên nói thầm một tiếng.

"Lần trước có hỏi, suốt đêm." Tôn Triết Bình đáp một câu, dụi tàn thuốc ở trên thùng rác bên cạnh.

"À." Cậu không nói gì nữa, huấn luyện cả ngày thật sự tiêu hao không ít tinh lực của cậu, giờ đã mệt đến mức cũng lười mở mồm.

Hai người trầm mặc một trước một sau đi trên phố, Trương Giai Lạc cảm thấy lại có một luồng gió lạnh tràn vào cổ, không khỏi run bắn lên, hắt hơi liên tiếp mấy cái to.

Tôn Triết Bình quay đầu liếc mắt nhìn cậu.

Sau đó Trương Giai Lạc liền bị một chiếc áo khoác ném từ đâu tới phủ kín đầu.

"Gì đấy?" Cậu sợ hết hồn, tay chân luống cuống mà kéo áo khoác trên đầu xuống.

"Mặc đi."

"Anh không lạnh à?" Cậu không khỏi kinh ngạc nói.

"Cậu nghĩ rằng tôi là cậu?" Tôn Triết Bình cười cười.

"Móa!" Trương Giai Lạc mắng một tiếng, nhưng vẫn mặc áo khoác vào.

Còn có mùi thuốc lá.

7.

Khởi đầu của Bách Hoa ở mùa giải thứ hai không hề tốt lắm.

Tuy rất muốn dành ra ít thời gian để huấn luyện trước mùa giải, nhưng bọn họ chỉ có thể đành chịu bó tay. Chiến đội Bách Hoa tuy đã sớm thông qua xét duyệt của Liên minh, nhưng hai vị át chủ bài của họ lại báo danh quá trễ, cho nên cả đội còn chưa kịp rèn luyện tốt đã phải đầu nhập thực chiến.

Tuy Bách Hoa Liễu Loạn ở trong game hô mưa gọi gió, nhưng trình độ của đối thủ gặp phải trong Liên minh và trong game là hoàn toàn khác nhau. Đầu tháng ba, Trương Giai Lạc chưa kịp điều chỉnh tốt bản thân, gần như vẫn luôn ở trạng thái ngơ ngác, trong đấu đơn ăn không ít thiệt thòi. Thế nhưng Lạc Hoa Lang Tạ dường như lại không chịu ảnh hưởng quá nhiều, mỗi trận lên thủ lôi đài đều thắng đẹp, suýt chút nữa là đã một chọi ba với Tru Tiên.

Trong cuộc phỏng vấn sau trận đấu, liền có phóng viên hướng về phía người đội trưởng là Tôn Triết Bình hỏi.

"Đội trưởng Tôn, tuy kết quả cuối cùng khá đáng tiếc, nhưng trạng thái của cậu dường như rất tốt, xin hỏi cậu cảm thấy đối thủ bây giờ và trong game có gì khác nhau không?"

"Với tôi mà nói, đối thủ gì đến đều giống nhau." Tôn Triết Bình thuận miệng đáp.

Phóng viên nhà thi đấu đều hơi ồ lên, cách nói này thật sự có chút kiêu ngạo, nhưng Trương Giai Lạc ngồi bên cạnh nghe thấy lại không khỏi bật cười, cậu biết ý tứ của Tôn Triết Bình cũng không phải giống như những phóng viên này đang nghĩ, hắn nói như vậy, thật sự chính là ý mặt chữ trên. Đối với hắn mà nói, bất luận đối thủ là ai, xông lên chém là được.

Lập tức có phóng viên tinh mắt chú ý đến vẻ mặt của Trương Giai Lạc, bèn dời lửa đạn sang.

"Nhưng đối với đồng đội của cậu mà nói, chưa chắn sẽ như vậy?"

Tôn Triết Bình nhíu mày, cười lạnh một tiếng, nhưng không trả lời.

Tay phóng viên kia ngay lập tức trở nên xấu hổ, trái lại Trương Giai Lạc liền tiếp lấy câu chuyện, cười nói: "Có phải nói tui không thế? Dĩ nhiên là tui không sánh được với đội trưởng của bọn tui rồi."

Một câu này khiến Tôn Triết Bình kinh ngạc liếc mắt nhìn cậu.

Trên mặt cậu treo lên nụ cười, bên dưới đáy bàn lại nhéo Tôn Triết Bình một cái, tuy không dùng lực mạnh lắm, nhưng cậu cũng cảm giác được ngay lúc đấy Tôn Triết Bình cứng ngắc cả người.

"Mọi người còn có câu hỏi nào không, không có thì dừng lại tại đây." Nhận thấy sắc mặt đội trưởng Bách Hoa đột nhiên đen lại, người phát ngôn tin tức của Liên minh vội vàng chạy ra giảng hòa, kết thúc lần phỏng vấn này.

"Cậu..." Ra đại sảnh, Tôn Triết Bình vừa định chất vấn, Trương Giai Lạc đã vội vã ngắt lời hắn.

"Sao anh chưa cảm ơn tui?"

"Hả?"

"Hả cái gì hả! Tui đã hi sinh hình tượng cá nhân để giúp anh giảng hòa đó!" Trương Giai Lạc bất mãn nói.

"Chẳng lẽ điều cậu nói không phải sự thật?" Tôn Triết Bình khoanh tay.

"Sự thật em gái anh!" Trương Giai Lạc mắng một tiếng, giận hờn đi lên trước, nhưng đi được hai bước đột nhiên thông suốt, lại dừng chân, quay đầu nhìn về phía Tôn Triết Bình, ánh mắt sáng long lanh hỏi: "Đã là sự thật, anh còn trưng cái mặt kia cho phóng viên xem để làm gì? anh cứ cho hắn nói đi chứ."

"Tôi..." Tôn Triết Bình há miệng, bị câu hỏi chặn kín họng.

Chuyện thành công khiến Tôn Triết Bình cứng họng này làm Trương Giai Lạc nhanh chóng vui vẻ, hoàn toàn quên mất bản thân hồi đầu là muốn hắn phải cảm ơn mình, thậm chí còn dùng tay làm chữ "V" với Tôn Triết Bình.

Nhìn bóng dáng gần như sắp bay nhảy của Trương Giai Lạc, Tôn Triết Bình chỉ biết cười khổ một tiếng.

"Cái tên này..."

8.

Tuy Tru Tiên xác thực là một đội yếu, nhưng dù sao cũng đã chinh chiến ở trong Liên minh một năm, bất ngờ bị đứa nhóc non nớt vắt mũi chưa sạch đánh thành ra như vậy, khiến cho số lượng báo chí thể thao điện tử vẫn còn chưa phong phú thời đó đều bình luận về vị cuồng kiếm sĩ này.

"Ê bọn họ nói anh giống Hàn Văn Thanh." Trương Giai Lạc nằm bò ra bàn, vừa xem báo chí vừa cắn ống hút hộp sữa bò.

"Ồ, cái tên bại bởi Diệp Thu mùa trước?" Tôn Triết Bình dựa lưng ghế, có vẻ không chút hứng thú đối với mấy tờ báo này.

"Người ta tốt xấu gì cũng là đệ nhất quyền pháp." Trương Giai Lạc lườm qua.

"Đợi đến khi tờ báo này bảo tôi là đệ nhất cuồng kiếm sĩ lại nói cho tôi biết." Tôn Triết Bình nhún vai.

"Tui nói cái anh này..." Trương Giai Lạc có chút tức giận.

"Có chuyện gì?" Tôn Triết Bình đứng lên, vươn tay giật lấy hộp sữa đã sớm uống xong từ lâu nhưng vẫn còn đang bị tra tấn trong miệng Trương Giai Lạc, bóp nát ném vào thùng rác.

"Có thể khiêm tốn chút được không?" Trương Giai Lạc ngồi thẳng dậy, nói cực kỳ nghiêm túc.

"Đó là thứ gì?"

Trương Giai Lạc vốn đang định trả lời rằng "Thứ anh không có" nhưng chẳng biết sao lại cảm thấy đoạn đối thoại có chút quen tai, vì thế tạm thời thay đổi hình thức, chuyển thành tận tình khuyên nhủ: "Anh là đội trưởng, dù sao cũng nên suy nghĩ cho hình ảnh chiến đội."

"Cậu cảm thấy đấu pháp của mình rất khiêm tốn rất biết điều?" Tôn Triết Bình liếc mắt nhìn cậu.

Trương Giai Lạc lập tức cảm thấy bị nghẹn một phen, chỉ lấy phong cách kỹ thuật mà nói, đến nay cậu còn chưa gặp qua ai dám kiêu căng hơn mình. Trong những trận đấu đơn của cậu, bất luận thắng thua, đều chỉ nhận được một đánh giá —— "Hoa lệ" .

"Vậy không bằng chúng ta tìm ra đấu pháp càng kiêu căng hơn?" Tôn Triết Bình cười nói.

"Đúng thế, gộp đấu pháp của chúng ta lại chính là ra đấu pháp kiêu căng hơn đấy, ví dụ như vừa bắt đầu tui liền lao về phía đối thủ, lại ném loạn lựu đạn, tốt nhất còn xin ít máu." Trương Giai Lạc tức giận đáp.

"Ồ cũng không tồi, thử xem?"

"Cút đi." Trương Giai Lạc đứng dậy, lật tờ báo sang một bên.

Tâm trạng của cậu còn lâu mới ung dung được như vẻ bề ngoài, mấy trận vừa rồi đúng là đánh chẳng ra gì, tuy bản thân đã tìm được cảm giác trong mấy lượt đấu gần nhất, nhưng đánh đoàn đội thì vẫn cứ chắp vá, làm tổng điểm của chiến đội không vượt nổi khu vực tầm trung và thấp, lại tiếp tục như thế, muốn đánh sâu vào vòng chung kết thật sự chỉ có thể là nói suông. Nhìn sâu vào thì mấu chốt chính là cả đội còn chưa rèn luyện tốt, thế nhưng vẫn có một vấn đề quan trọng hơn xuất hiện trong sự phối hợp của hai người bọn họ. Cho đến bây giờ, cậu và Tôn Triết Bình, cũng chỉ là một tổ hợp của một cộng một bằng hai, tuy trong game nhìn như bất khả chiến bại, nhưng đứng trước đối thủ có chiến thuật, có phối hợp thì khả năng chống chọi yếu hẳn đi.

"Có muốn vào game chơi một chút?" Tôn Triết Bình đột nhiên lại hỏi một câu.

"Hả?"

Chưa chờ Trương Giai Lạc lấy lại tinh thần, Tôn Triết Bình đã ngồi trước máy tính, lấy thẻ tài khoản ra đăng nhập Vinh Quang.

Trương Giai Lạc chần chừ một chút, vẫn nghe theo. Điều khiển Bách Hoa Liễu Loạn đứng tại chủ thành trung ương, mặc dù mới chỉ hai tháng không lên, nhưng đã có cảm giác như cách cả một đời.

"Vậy bây giờ chúng ta làm gì?" Trương Giai Lạc cảm thấy những người đi ngang qua bên cạnh Bách Hoa Liễu Loạn đã bắt đầu quăng tầm nhìn sang, có dấu hiệu bị vây xem.

"Cày phó bản?"
 

Duẫn Thiên

Trùm đầu Bông đi buôn, loại phi pháp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
194
Số lượt thích
1,532
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Phồn Hoa Huyết Cảnh
#4
9.

Mặc dù thấy là hành động thế này thật sự có chút kỳ quái, nhưng Bách Hoa Liễu Loạn vẫn đi theo sau Lạc Hoa Lang Tạ đến trước một phó bản level 50.

"Anh có nhu cầu?" Trương Giai Lạc chợt nghĩ đến một lý do. Tuy rằng câu lạc bộ đã nghiên cứu trang bị bạc cho họ, nhưng đó không phải là chuyện có thể hoàn thành trong ngày một ngày hai. Hiện tại trên người bọn họ ngoại trừ vũ khí ngoài cũng chỉ có vài món rải rác, trang bị chủ yếu vẫn là lấy trang bị cam làm chính, nếu vì muốn thay đổi thuộc tính mà cần thứ gì, vậy bây giờ chạy tới cày phó bản cũng có thể hiểu được.

"Không có." Thế nhưng Tôn Triết Bình trả lời một câu như vậy, rồi dẫn đầu tiến vào phó bản.

Sau một hồi cạn lời, Trương Giai Lạc cảm thấy lười để ý đến hắn, cũng đi vào theo.

Bọn họ đã từng cày qua phó bản này vô số lần, sau khi vào trong Trương Giai Lạc liền không nói hai lời mà gõ bàn phím, Bách Hoa Liễu Loạn tiến lên ném ra một quả lựu đạn lùa quái, đợi quái nhỏ xông hết về phía trước, cậu liền theo bản năng rút về phía sau, chuẩn bị hỗ trợ Lạc Hoa Lang Tạ tấn công.

Nhưng Lạc Hoa Lang Tạ lại không hề động đậy.

"Cậu đánh, tôi nhìn." Nhận thấy ánh mắt nghi hoặc do Trương Giai Lạc quăng tới, Tôn Triết Bình đơn giản nói.

"Đệch!" Trương Giai Lạc mắng một tiếng, nhưng quái nhỏ đã sắp vọt đến gần, không kịp đấu võ mồm với Tôn Triết Bình được, chỉ có thể bắn Đạn Đông Cứng cộng thêm Đạn Băng trước để khống chế cục diện, tiếp đó công kích phạm vi lớn.

Thuận tay giải quyết đám quái xong, cậu thở phào định nói chuyện với Tôn Triết Bình, bỗng thấy Lạc Hoa Lang Tạ dùng chiêu Đâm Xung Phong mở đường, chém tới đợt quái kế tiếp.

"Tôi đánh, cậu nhìn." Lần này Tôn Triết Bình nói như vậy.

Trương Giai Lạc chợt bừng tỉnh.

Từ sau khi cậu và Tôn Triết Bình gặp gỡ ở trong game, vẫn luôn là cùng tiến cùng lùi, cho dù là pk dã ngoại, cùng nhau đánh phó bản hay đấu trường, bất kể bị đánh hay là đi hội đồng, chưa từng có tình huống một người động thủ người còn lại đứng bên hóng hớt, hơn nữa bởi vì quang cảnh hỗn loạn trong chiến đấu, trình độ của đối thủ không đủ,... bọn họ hiếm khi sẽ đứng dưới góc nhìn đồng đội mà đi quan sát kỹ lưỡng người hợp tác của mình.

Nghĩ thông suốt điểm này, cậu cũng hăng hái cả lên, quay đầu hỏi Tôn Triết Bình.

"Cày xong phó bản còn làm gì?"

"Đấu trường, chiến một trăm hiệp."

"... Đệch."

10.

Dĩ nhiên bọn họ cũng không thật sự đến đấu trường chiến một trăm hiệp, nhưng bất kể là Tôn Triết Bình hay Trương Giai Lạc, đều hiểu rõ trong lòng rằng, muốn phá vỡ tình huống trước mắt thì phải xem hai người bọn họ có thể ra được kết quả một cộng một lớn hơn hai hay không. Nhận ra điều này, lần huấn luyện sắp tới, hai người đều rất ăn ý dành thời gian cùng nhau cày phó bản hoặc ngâm trong đấu trường, nhưng tâm lý lại hoàn toàn khác với trước đây.

Chúng ta chỉ quen thuộc đối phương, lại không đủ hiểu rõ.

Trong một lần đấu đơn ở đấu trường, Trương Giai Lạc đột nhiên nghĩ đến câu nói này, bởi vì cậu phát hiện trước đây mình chưa bao giờ nghiêm túc nhìn kỹ Lạc Hoa Lang Tạ như vậy, muốn đem mỗi một động tác, mỗi một thói quen đều nghiêm túc khắc sâu vào đầu óc. Mà đồng thời, cậu cũng phát hiện mình không hề hiểu rõ Tôn Triết Bình như bản thân đã nghĩ.

Cậu quay đầu, nhìn qua sườn mặt của người bên cạnh.

Tóc Tôn Triết Bình thực sự rất ngắn, hơn nữa trông mỗi sợi đều rất cứng, không chút thuận theo hệt như con người của hắn, có cảm giác dùng tay xoa sẽ bị đâm xót cả thịt, ánh mắt cương quyết, sống mũi rất cao, hầu kết nhô ra, đường nét môi cũng không có điểm nào mềm mỏng, cả người hắn giống như một cây đao ra khỏi vỏ vậy. Sắc bén, quyết tuyệt, hăng hái tiến lên, không có đường lui.

—— như thể một cây đao không vỏ.

Trương Giai Lạc có cảm giác nơi nào đó trong lòng mình thoáng run lên, đột nhiên cảm thấy hơi sợ, giống đang sợ hãi sẽ đến một ngày không có thanh đao nào không gãy, huống hồ còn sử dụng không chút kiêng dè như thế này.

Cậu vươn tay kéo lấy tay áo cánh tay đang nắm chuột của Tôn Triết Bình, Lạc Hoa Lang Tạ ở trên màn hình xoay một vòng, một chiêu Liệt Ba Trảm chém ra sau lưng mình.

Tôn Triết Bình đảo mắt, trước là nhìn cái tay đang lôi kéo ống tay áo của mình, sau giương mắt nhìn cậu, nhướng mày, dường như đang chờ cậu giải thích.

"Ừm..." Trương Giai Lạc nghĩ hết nửa ngày, mở miệng nói: "Sắp đến lễ giáng sinh rồi."

"Thông báo về hoạt động giáng sinh mới được phát vào tuần trước." Vẻ mặt Tôn Triết Bình như đang nói rõ đây là một câu thừa thãi.

"Đột nhiên tui nhớ là mình có quà cho anh." Trương Giai Lạc nhếch khóe môi.

Câu nói này thực sự khiến Tôn Triết Bình có chút giật mình, sau đó hắn liền nhìn thấy Trương Giai Lạc chậm chạp đứng dậy khỏi chỗ ngồi, rồi lượn qua một bên đi tìm cái túi không biết đựng thứ gì của cậu. Làm một tên trước nay ra ngoài không bao giờ mang theo túi, Tôn Triết Bình cảm thấy trong cái túi đeo vai kia của Trương Giai Lạc quả thật chính là một chiều không gian khác.

"A, tìm thấy rồi."

Mí mắt hắn giật giật, nhìn thấy Trương Giai Lạc lấy ra thứ gì đó từ trong túi, còn giấu ở sau lưng đi về phía hắn.

"Đưa tay."

Hắn vươn tay ra, liền thấy người trước mặt cầm trên tay một đôi găng tay len màu đen có cúc, kiểu lộ ngón, hắn ngẩn người, nhưng còn chưa đợi hắn kịp phản ứng lại, Trương Giai Lạc đã cẩn thận đeo găng tay vào cho hắn.

"Rất hợp." Kéo bàn tay đeo găng của hắn đến vỗ bộp bộp, Trương Giai Lạc hài lòng nói.

Lớp lông xù cọ trên lòng bàn tay khiến hắn nhất thời không nói nên lời, mất cả buổi mới hỏi được một câu: "Quà giáng sinh?"

"... Cũng không hẳn." Bị hỏi nghiêm túc như thế này, Trương Giai Lạc cũng có chút xấu hổ: "Không phải lần trước anh bảo tui mua đôi găng tay tránh để bị cóng sao, lúc tui mua cảm thấy cái này rất hợp với anh, liền tiện tay mua thêm."

"Ồ... Vậy có phải đáp lễ không?" Hắn cong ngón tay, cảm thấy bộ găng tay này vừa ấm áp, lại không quá ảnh hưởng đến thao tác.

"Tất nhiên là phải rồi!" Trương Giai Lạc lườm hắn một cái.

"..."

Tôn Triết Bình nhíu mày, trong mười tám năm cuộc đời của hắn, thật sự là không có quá nhiều kinh nghiệm mua quà tặng người khác để tham khảo.

11.

Tôn Triết Bình tặng cho Trương Giai Lạc một con thỏ.

Dĩ nhiên không phải thỏ thật, mà là một con thú bông sờ vào rất thoải mái. Trong lúc đi dạo loanh quanh, Tôn Triết Bình đã phát hiện ra nó sau tủ kính một cửa hàng bán đồ lưu niệm. Cách lớp kính, hắn cảm thấy con thỏ này rất giống Trương Giai Lạc.

Bề ngoài trông như vô hại, nhưng thực ra rất nhạy cảm, một khi nóng nảy còn có thể cắn người.

Nghĩ vậy, hắn đi vào trong cửa hàng bảo chủ tiệm gói nó lại, tiếp đó mặt không đổi sắc mà chịu đựng những câu dò hỏi mang theo thiện ý "Là tặng cho bạn gái sao? Có muốn dùng ruy băng màu hồng phấn không?", cuối cùng mang nó về ký túc xá.

Sau đó chào đón hắn, là ánh mắt đầy quái dị của Trương Giai Lạc.

"... Cảm ơn."

Cuối cùng Trương Giai Lạc vẫn nói cám ơn, đem nó đặt trên đầu giường.

12.

Khi đến hoạt động của lễ Giáng sinh, Vinh Quang tiến hành một lần cập nhập nhỏ, bổ sung thêm hiệu ứng tuyết rơi trên bản đồ sự kiện cố định. Ở trong những bản đồ này, sẽ có ông già Noel mang quà giáng sinh bay khắp nơi chạy khắp chốn, người chơi tìm được phải tấn công ông ấy liên tục, đên một combo nhất định sẽ rơi xuống quà giáng sinh tương ứng, điều phải chú ý chính là ông già Noel sẽ không tấn công mà chỉ biết chạy, hơn nữa tốc độ rất nhanh, nếu không nắm chắc thời cơ tốt bắn ra Đạn Lơ Lửng và Đạn Đông Cứng, muốn đánh được số lượng combo cao nhất là hết sức khó khắn.

Mà bây giờ Trương Giai Lạc đang điều khiển Bách Hoa Liễu Loạn đứng sau lưng Lạc Hoa Lang Tạ, chán nản nhìn ông già Noel quay cuồng ở trên trời.

"Chậc chậc, nếu không phải biết đây là thiết lập game, tui thật sự sẽ cho rằng anh đang ngược đãi người già."

Tôn Triết Bình không nói gì, tay cũng không dừng lại, chỉ thấy ông già Noel lại bị một chiêu Chém Ngược hất lên.

Bộ combo này Trương Giai Lạc đã hết sức quen thuộc, kể cả cách di chuyển của các ngón tay của Tôn Triết Bình sẽ ra sao khi sử dụng kĩ năng nào cậu cũng đều có thể chiếu lại một lần ở trong não, cho nên lúc này chỉ có thể buồn chán ngáp một cái.

"Có người." Tôn Triết Bình đột nhiên nói.

"Hử?" Do địa hình và vị trí đứng, lúc này Lạc Hoa Lang Tạ có tầm nhìn rộng hơn cậu, sau khi nhích thêm vài bước sang trái quả nhiên phát hiện đằng xa có một nhóm người đang tiến về phía mình.

"Đi ngang qua?" Cậu suy đoán một phen.

"Không giống." Ngón tay Tôn Triết Bình lại khẽ động, trong túi đeo của ông già Noel rơi ra một gói lấp lánh ánh vàng.

Bách Hoa Liễu Loạn tiến lên hai bước nhặt cái gói kia lên, hỏi: "Còn được mấy combo?"

"Cậu nhặt được nhiêu?"

"Năm cái, anh tiếp tục thử?"

"Chán." Tôn Triết Bình lướt bàn phím, đánh ông già Noel về lại mặt đất, bản thân hắn cũng không tiếp tục truy kích, ông già Noel sau khi bò dậy liền chạy về phía trước, vừa vặn chạy về phía người đến.

"Xem ra không phải là thấy ông già Noel mà tới." Trương Giai Lạc nói.

Đám người kia nhìn thấy ông già Noel vọt về phía mình, cũng không ra chiêu, trơ mắt bỏ qua.

Tôn Triết Bình cười lạnh một tiếng.

"Gần đây chúng ta không gây sự gì trong game nhỉ?" Trương Giai Lạc còn thản nhiên nói.

"Chỉ cần lúc trước cậu gây chuyện là đủ rồi."

"Nói cứ như mấy chuyện đó không có liên quan đến anh!"

"Coi chừng vũ khí của cậu, cẩn thận đừng để rớt."

"Trái lại tui hy vọng vũ khí của anh rớt cha cho xong, Táng Hoa? Tên kiểu gì thế, thực sự chưa từng thấy qua món vũ khí bạc nào có cái tên xui xẻo như này!"

"Vậy bọn họ cũng phải có bản lĩnh này."

"Tui thực sự muốn thử xem mình có bản lĩnh này không."

"Nói xong chưa?"

"Xong rồi."

Vừa dứt lời, đội ngũ kia đã đến ngay trước mặt.

Một tên đi đầu mở miệng liền khịa: "Yo, tổ hợp Song Hoa thua suốt mấy tháng nay sao? Không phải nói là không..."

Chưa đợi nói cho xong, một chiêu Chém Vỡ Núi đã đến trước mặt hắn.

"Đệch!" Người này là một kiếm khách, trình độ cũng xem là tốt, trong lúc gấp rút vẫn ra được một chiêu Đỡ Đòn.

Những người khác cũng không nghĩ đến Lạc Hoa Lang Tạ nói chặt liền chém, ngây ra một giây, vừa định động thủ, liền nghe thấy mấy tiếng súng vang, nhóm người đầu tiên nghe thấy tiếng viên đạn bắn trúng lên thân, sau đó là thanh âm lựu đạn nổ tung bên người, giây tiếp theo, xung quanh đã bị quang ảnh bao bọc.

"Giết Bách Hoa Liễu Loạn trước!" Có người hô một tiếng, người khác cũng phản ứng lại.

Thật ra bọn hắn hiểu rất rõ đấu pháp của hai người kia, cũng đã nghiên cứu replay thi đấu rất nhiều lần trong hơn hai tháng qua, nắm chắc trong lòng rồi mới dám mang đội ngũ đến khiêu khích. Đấu pháp Bách Hoa của Bách Hoa Liễu Loạn trên thực tế là quấy rối quần thể quy mô lớn, khiến phần lớn nghề đánh xa không thể bắn trúng chính xác, nghề cận chiến không chỉ giáp lá cà với tên điên Lạc Hoa Lang Tạ, còn phải chịu một lượng sát thương và debuff đến từ Bách Hoa Liễu Loạn, tuy có thể dùng bậc thầy pháo súng cùng pháp sư nguyên tố oanh tạc từ xa, nhưng người ta cũng đâu phải cọc gỗ sẽ đứng im. Thế nên mặc kệ Lạc Hoa Lang Tạ, ỷ vào số đông mà hốt Bách Hoa Liễu Loạn trước, hoặc chặt đứt liên kết giữa Bách Hoa Liễu Loạn và Lạc Hoa Lang Tạ mới là quan trọng nhất.

Nhưng lúc này đây, bọn hắn lại tính sai. Bởi vì bọn hắn phát hiện, tuy nói muốn bắt Bách Hoa Liễu Loạn, nhưng Lạc Hoa Lang Tạ vẫn luôn chắn trước mặt, bất kể cùng chọn phía nào xông lên, quấy rầy kiểu gì, cũng không thể chặt đứt được liên kết của hai người, một khi tản ra bọc hậu, bọn hắn liền có thể đột phá một góc ngay lập tức.

Đối với cảm nhận của đối thủ, Trương Giai Lạc lúc này hoàn toàn không rảnh đi quan tâm, cậu chỉ mãi nhìn tấm lưng ngay trước mắt mình. Dường như thao tác cũng không cần qua đại não, tự nhiên hệt như hô hấp vậy, cậu cảm thấy chỉ cần nhìn bóng lưng này là có thể biết ngay giây sau Tôn Triết Bình sẽ làm gì, Tôn Triết Bình muốn mình làm cái gì.

Bên dưới tuyết trắng mênh mông khắp chốn, trong quang ảnh của khói hoa chói mắt, sương máu giăng dưới lưỡi kiếm Táng Hoa bừng lên sáng rực, hệt như —— từng đóa từng đóa hoa nở rộ.
 

Duẫn Thiên

Trùm đầu Bông đi buôn, loại phi pháp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
194
Số lượt thích
1,532
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Phồn Hoa Huyết Cảnh
#5
13.

Chiến đội Bách Hoa đột nhiên bùng nổ ở giai đoạn cuối mùa giải, ngược lại giáng cho những người vốn không coi trọng bọn họ một cái bạt tai vang dội. Trước đây bọn hắn luôn cho rằng đây chỉ là một chiến đội có phong cách quá xốc nổi, không hề có tính ổn định, bất kể bọn họ có tay đội trưởng chém người như dưa, hay là vị đội phó đánh đến hoa lệ nhưng không trúng kia, toàn là phách lối còn kiêu căng.

Nhưng không thể phủ nhận là, phong cách này hút fan rất nhiệt. Trong mắt người chơi cuồng kiếm sĩ bình thường, chức nghiệp cuồng kiếm sĩ này phải chơi cho bén như thế, chính là phải chém người như chẻ dưa, Lạc Hoa Lang Tạ mỗi lần vào trận đều không phí dù chỉ một bước chân hay lời nói thừa mà lao thẳng lên đánh, thỉnh thoảng mở miệng thì nói câu nào là ác câu đó, làm người ta nghe mà sướng cả người. Mà đấu pháp xinh đẹp hoa lệ của Bách Hoa Liễu Loạn lại càng khiến các chuyên gia đạn dược bắt chước theo, đánh không trúng? Kệ nó, đánh cho đủ lóa mắt là được, nhất thời khắp nơi trong game đều bị nhóm chuyên gia đạn dược nổ như nấm sau mưa rào, ngay cả pháp sư nguyên tố cũng phải mặc cảm.

Đặc biệt là trong giai đoạn cuối mùa giải, tổ hợp Lạc Hoa Lang Tạ cùng Bách Hoa Liễu Loạn như thể cuối cùng đã tìm được bí quyết phù hợp, đột nhiên trở nên khó gặm đối với các đội lớn, hơn nữa điều khó chịu nhất chính là tổ hợp này vẫn đang tiến bộ không ngừng, nghiên cứu replay trận này, trận sau gặp lại đã thấy khang khác một cách rất kỳ lạ. Và sau mấy lượt thắng liên tục với điểm số cách biệt, chiến đội Bách Hoa rốt cục thực sự được xem trọng.

Trang chủ Thể Thao Điện Tử dành cả một bài dài để bình luận về chiến đội mới bước vào Liên minh năm đầu tiên này, nói rằng cuối cùng bọn họ đã tìm đúng vị trí, khung xương chiến đội tồn tại song song cả cương lẫn nhu do đội trưởng cùng đội phó tạo nên, vững như tường thành khó đổ. Hơn nữa bọn họ vẫn đang trong giai đoạn phát triển, nếu tiếp tục trưởng thành thêm, sẽ là mối uy hiếp đối với những đội mạnh hiện tại, thậm chí trở thành một đội ngũ có thể đánh thẳng đến quán quân.

Bài bình luận này dẫn đến rất sự quan tâm rất lớn, dĩ nhiên cũng có người khịt mũi xem thường, bởi vì trạng thái của Gia Thế ở mùa giải này tốt vô cùng, đội trưởng Diệp Thu của bọn hắn sau khi trải qua một năm mài sắc lại càng giống như mũi nhọn phóng không ngừng, dẫn dắt Gia Thế chạy thẳng một đường trên bảng xếp hạng tổng, cũng bỏ xa kình địch năm trước là Hoàng Phong cùng Bá Đồ vài hạng, về sau còn lập ra kỷ lục không ai có thể phá vỡ trong Liên minh mười năm tới. Bách Hoa mới tò te muốn giựt lấy quán quân của Gia Thế? Chuyện này thực đúng là nói vớ va vớ vẩn.

Chẳng qua lời này cũng không có bao nhiêu người cho là thật, trong mắt nhiều người, đây chỉ là lời chúc tốt đẹp đối với một chiến đội mới. Dĩ nhiên Bách Hoa cũng không phụ sự kỳ vọng, nắm cơ hội vượt lên ở bảng xếp hạng tổng, sau cùng đá bay Lam Vũ đã sa sút nghiệm trọng và chen vào vòng chung kết, còn Tru Tiên, chiến đội suýt cống hiến cho Tôn Triết Bình thành tích một chấp ba, đã trở thành đội đầu tiên bị K.O theo quy chế thi đấu mới được thử nghiệm ở mùa giải này.

14.

Mới vừa gia nhập Liên minh đã có thể giết vào vòng chung kết, đối với một đội mới mà nói đã là thành công rất lớn, ví dụ như chiến đội Luân Hồi cùng đăng ký tham gia giải đấu ở mùa thứ hai đã không thể làm được, tuy bọn hắn cũng đưa ra được một nhân vật thiện xạ gây nên sự chú ý, Nhất Thương Xuyên Vân và người điều khiển Trương Ích Vỹ, nhưng các phóng viên vẫn luôn cảm thấy hứng thú đối với tổ hợp Lạc Hoa Lang Tạ cùng Bách Hoa Liễu Loạn hơn.

Mà đối mặt với đủ loại câu hỏi của phóng viên về tổ hợp hai người này, đội trưởng của Bách Hoa Tôn Triết Bình khoanh tay, giương mắt nhìn mọi người, nói đơn giản một câu: "Còn chưa đủ."

"Còn chưa đủ gì?" Nhóm phóng viên chưa kịp phòng bị cứ thế bị đẩy lùi.

"Cậu ấy và tôi còn chưa rèn luyện đủ."

"Cậu ấy" ở đây đương nhiên là chỉ đội phó Trương Giai Lạc, vì thế mọi người đồng loạt dời tầm mắt, nhìn về phía người ngồi bên cạnh Tôn Triết Bình.

"Là anh ấy và tui còn chưa rèn luyện đủ." Trương Giai Lạc chống cằm cười, hơn nữa nhấn mạnh chỗ "anh ấy".

... Cho nên trọng điểm của mấy người rốt cuộc là cái gì? Nhóm phóng viên thi nhau chửi thầm trong bụng, nhưng cũng không biết khó mà lui, tiếp tục hỏi: "Ý kia của đội trưởng Tôn là, Phồn Hoa Huyết Cảnh còn chưa thành hình?"

"Phồn Hoa Huyết Cảnh? Tên ai đặt?" Tôn Triết Bình nhíu mày.

Nhóm phóng viên ngơ ngác nhìn nhau, cụm từ này xuất hiện lần đầu tiên ở trong một bài bình luận trên internet, tác giả tự xưng là fan não tàn Bách Hoa, dùng các loại từ ngữ trau chuốt hoa lệ mà tán tụng Lạc Hoa Lang Tạ cùng Bách Hoa Liễu Loạn ròng rã 10 ngàn chữ, lượng thông tin thực tế không có bao nhiêu, nhưng cái tên đấu pháp "Phồn Hoa Huyết Cảnh" hắn trao cho tổ hợp này lại được đón nhận nồng nhiệt, lưu truyền rộng rãi trên internet, về sau vài phóng viên cũng bắt đầu sử dụng, bây giờ có không ít truyền thông đều dùng tên gọi này. Thế nhưng ngoài dự tính của các phóng viên chính là, Tôn Triết Bình lại không hề biết gì hết?

"Tui vẫn luôn cảm thấy cái tên này rất hay." Trương Giai Lạc ở bên cạnh mở miệng nói.

"Cậu biết?" Tôn Triết Bình quay qua nhìn cậu.

"Ai bảo anh không xem báo."

"Tôi có xem."

"Anh chỉ xem đoạn bảo mình là đệ nhất cuồng kiếm sĩ."

"Là cậu đưa cho tôi xem."

"... Hơn nữa anh còn không lên mạng!"

"Không lên mạng tôi chơi Vinh Quang kiểu gì?"

"Anh không lướt diễn đàn! Hơn nữa còn không biết dùng Weibo!"

... Hình như bây giờ đang là họp báo? Tuy trong đoạn đối thoại này có vẻ cũng chứa khá nhiều tin tức, nhưng tại sao lại khiến người khác cảm thấy quái quái vậy? Với lại có còn ai nhớ câu hỏi không?

Nhóm phóng viên khóc không ra nước mắt.

15.

Dù sao chăng nữa, thành tích như vậy cuối cùng vẫn để Trương Giai Lạc thở phào một hơi, cậu hiện đang vác theo giao hẹn của cha mẹ trên lưng, tuy rằng đã sớm hạ quyết tâm bất kể kết quả thế nào cũng phải kiên trì, nhưng vẫn không muốn khiến cha mẹ quá khó xử.

Mà ông chủ Bách Hoa lại vô cùng thỏa mãn, cảm thấy mình đã đi được một nước cờ tốt. Bởi vì trong Liên minh lúc này căn bản không có cuồng kiếm sĩ cùng chuyên gia đạn dược nào nổi trội, thế nên dù Bách Hoa không thể vào được vòng chung kết, Lạc Hoa Lang Tạ và Bách Hoa Liễu Loạn đều đã giành được đủ sự chú ý và rất nhiều fan hâm mộ, hơn nữa hai người hiện tại cũng khóa chặt chiếc ghế tổ hợp tốt nhất của mùa giải này. Nếu hồi đầu đào được trong game mấy loại nhân vật như pháp sư chiến đấu, nhà quyền pháp, thầy trừ tà gì đó thì cho dù kỹ thuật có tốt, trình độ có cao đến đâu, cũng không đạt tới hiệu quả này.

Cho nên khi Bách Hoa giựt được tấm vé vào vòng chung kết, ông chủ liền quyết định chơi lớn, ký trước cho Tôn Triết Bình và Trương Giai Lạc hai tờ chi phiếu. Tuy con số không phải quá nhiều, nhưng cũng đủ để hai vị thiếu niên mười tám tuổi thổn thức một phen.

"Thật ra trước khi đến đây tui đã chuẩn bị sẵn là sẽ chịu đói." Trương Giai Lạc nằm ngang ở trên giường mình, gác chân lên tường, lại ngửa đầu ra bên ngoài giường, tầm mắt đảo điên trên dưới mà nhìn Tôn Triết Bình ngậm thuốc lá trên giường đối diện, cầm quyển tạp chí Thể thao điện tử lật xem.

"Hợp đồng Bách Hoa cho cậu hẳn là giống tôi, sao có thể đói." Tôn Triết Bình búng tàn thuốc trên ngón tay lên gạt tàn ở đầu giường, ánh mắt không dời khỏi tạp chí trước mặt.

"Anh đang xem gì đấy?" Cậu lại hiếu kỳ.

"Bình luận về phồn hoa huyết cảnh."

"Ui, anh chấp nhận cái tên này rồi?"

Lần này Tôn Triết Bình quay đầu qua, dùng ánh mắt có chút kỳ quái nhìn cậu: "Không phải là cậu nói thích cái tên này à?"

"Ặc... cũng đúng." Nói xong Trương Giai Lạc cảm thấy duy trì tư thế này có hơi tụ máu não, bèn co hai chân lại lăn một vòng, thế giới trước mắt liền quay về.

Tôn Triết Bình liếc mắt nhìn cậu, dời tầm mắt về lại.

"Anh nói tui có nên mua cổ phiếu hay đầu tư vào bất động sản chút hông?" Trương Giai Lạc chống người, nghiêm túc phiền não.

"Tùy cậu." Trong giọng nói có chút mất kiên nhẫn.

Trương Giai Lạc "Đệch" một tiếng, bò dậy khỏi giường, sau đó hai, ba bước nhảy sang giường của Tôn Triết Bình, thò tay giật lấy tạp chí trong tay hắn.

"Cẩn thận một chút!" Tôn Triết Bình cầm thuốc lá trong tay, sợ cậu bỏng, chỉ có thể nâng hết hai tay lên cao.

"Hình như quyển này tui chưa xem." Trương Giai Lạc đã giật lấy được tạp chí liền lật đến những bài bình luận có liên quan đến bọn họ, nhìn qua, lại hỏi Tôn Triết Bình: "Không phải là từ trước đến nay anh không bao giờ xem mấy thứ này à?"

Tôn Triết Bình dụi điếu thuốc vào gạt tàn, không nói gì, chỉ nhường ra một bên, đem cái đệm mình vốn đang dựa nhét ra phía sau Trương Giai Lạc. Trương Giai Lạc liền tựa đệm dựa, đổi sang một tư thế thoải mái, nghiêm túc xem bài bình luận kia.

Gió tháng năm thổi vào từ cửa sổ hé mở, mang theo chút ẩm ướt đầu hạ, hai người nằm chung với nhau có hơi nóng. Tôn Triết Bình lại nhích sang một bên, sau đó nhìn qua sườn mặt Trương Giai Lạc.

Không biết là nhìn thấy lời gì trong đấy, Trương Giai Lạc khẽ nhíu mày, tóc mái dài dài xõa ra, vuốt nhẹ lên đôi má ửng hồng theo nhịp thở lên xuống.

Tôn Triết Bình trầm mặc một hồi, đột nhiên hỏi: "Cậu rất sợ sau này sẽ đói?"

"Hả?" Trương Giai Lạc sửng sờ ngẩng đầu lên, không ngờ đề tài lại đột nhiên quay về.

"Đến lúc đó tôi nuôi cậu." Tôn Triết Bình cười.

16.

Đương nhiên là Trương Giai Lạc không cần Tôn Triết Bình nuôi, nhưng chuyện này cũng không đại biểu cậu không thể chiếm tiện nghi của Tôn Triết Bình. Cho nên sau khi cậu nộp toàn bộ tiền thưởng lên cho bố mẹ, liền bắt đầu cuộc sống đi theo Tôn Triết Bình ăn chực.

"Tôi gần như sắp quên mất ví tiền cậu ra sao rồi." Tôn Triết Bình như đang đăm chiêu mà nhìn cậu.

"Tin tui, trước nay anh chưa từng nhớ tới." Trương Giai Lạc vừa cắn ống hút của ly nước đá, vừa lướt gì đấy trên điện thoại, không ngẩng đầu.

"Tuần này tôi đã mời cậu ăn kem hai lần, ăn khuya bốn lần." Tôn Triết Bình kể ra một sự thật.

"Bởi vì câu lạc bộ có nhà ăn, anh muốn mời cái khác cũng đâu được." Trương Giai Lạc thuận miệng trả lời một câu, huơ huơ điện thoại trước mặt hắn rồi nói: "Anh xem, trận đấu của chúng ta và Hoàng Phong, 83% người trong bảng khảo sát này đều cho rằng chúng ta sẽ thua."

"Nếu trước trận đấu một ngày cậu không ở đây ăn kem, tôi cho là tỷ lệ thắng của chúng ta biết đâu sẽ cao hơn một chút."

Trong vòng khiêu chiến đầu tiên Bách Hoa sẽ phải nghênh chiến sân khách với chiến đội á quân năm ngoái Hoàng Phong, nhân vật át chủ bài Quét Đất Dâng Hương của bọn hắn được khen là đệ nhất thầy trừ tà trong Liên minh, dù năm ngoái bị Gia Thế đánh bại nên khí thế đi xuống, năm nay lại bị Bá Đồ lấn át, nhưng đội mạnh vẫn là đội mạnh, đấu cặp với một Bách Hoa tuy rất hot nhưng còn non trẻ, rõ ràng là một chướng ngại đáng gờm.

... Vốn là đến làm quen nhà thi đấu, tại sao đi ngang qua tiệm này lại vào trong ngồi thế?

Tôn Triết Bình nhìn ra bên ngoài cửa sổ, bây giờ đang là cuối tháng năm, thời tiết bắt đầu nóng lên, tuy ánh nắng không có chói mắt như giữa hè, nhưng cũng đủ để nướng chín cả mặt đường, xa xa dường như đã có tiếng ve kêu. Đây là một thành phố xa lạ, bọn họ ở một nơi chẳng hề quen thuộc, nhận thức này khiến hắn đột nhiên nổi lên chút nôn nóng không rõ lý do.

Hắn vô thức gõ bàn một cái, giây sau cảm thấy có thứ lành lạnh gì đấy đụng vào ngón tay. Quay đầu lại, nhìn thấy là Trương Giai Lạc đẩy một ly nước đá đến bên tay hắn.

Hắn vươn tay cầm lấy cái ly, cảm giác lạnh đến mức có chút nhói.

"Hôm nay anh không bình thường." Trương Giai Lạc tuyên bố.

"Thật sao?" Hắn hơi mất tập trung, trong tiệm không được phép hút thuốc, hắn cho rằng cảm giác nôn nóng của mình là vì nguyên nhân này.

"Anh đang lo lắng." Trương Giai Lạc sắc bén nói.

Sắc mặt Tôn Triết Bình âm trầm, ánh mắt bất thiện nhìn về phía đối phương: "Lo lắng cái gì?"

"Lo chúng ta sẽ thất bại." Trương Giai Lạc lại cắn ống hút, đây là một thói quen nhỏ cậu vẫn luôn không đổi.

"Ồ?" Tôn Triết Bình không giận còn cười: "Cậu lặp lại lần nữa?"

"Yo, đừng doạ tui Tôn Triết Bình, anh biết là bộ dạng kia vô dụng với tui." Trương Giai Lạc khoanh tay, cả người dựa vào lưng ghế, hất cằm, đây đều là những hành động thường ngày của Tôn Triết Bình.

Tôn Triết Bình siết chặt nắm tay hệt như đang cố gắng kiềm nén thứ gì đấy, nhưng Trương Giai Lạc nói đúng, chính hắn cũng rõ ràng hơn so với ai khác.

Đối với người này, hắn chỉ biết bó tay xin hàng.

"Anh xem, tui cũng đâu nói anh sợ thua, tui nói là anh lo sẽ thất bại." Trương Giai Lạc mặc kệ phản ứng của hắn, tiếp tục nói.

Tôn Triết Bình vẫn im lặng.

"Bởi vì tui biết anh không sợ thua."

Trương Giai Lạc mỉm cười, ý cười kia dưới ánh mặt trời có vẻ càng thêm chói mắt. Tôn Triết Bình ngẩn ngơ, cảm thấy nắm đấm mình đang siết chặt trong nháy mắt buông lỏng, thậm chí hắn còn cúi đầu xuống nhìn bàn tay của mình.

Đây là một đôi tay của tuyển thủ chuyên nghiệp, khô ráo, linh hoạt, lòng bàn tay có vết chai nhạt, dường như mỗi một đốt ngón tay đều tràn ngập sức mạnh, hắn cử động ngón tay, cảm giác như vậy càng thêm rõ ràng. Chỉ cần đôi tay này vẫn còn, hắn làm sao có thể sợ thua?

Nhưng lo lắng? Tôn Triết Bình suy ngẫm cái từ này, dường như có chút khác với sợ hãi, nhưng lại không khác nhau rõ đến vậy, hắn có chút hoang mang.

"Bây giờ anh là đội trưởng, đương nhiên phải suy nghĩ nhiều hơn một chút." Trương Giai Lạc chống cằm, vừa dùng cái thìa khuấy ly kem đã sớm nhão thành một đống, vừa nói: "Anh đổi góc độ mà nghĩ, anh sợ tui thua, anh lo tui thua, có phải sẽ khác nhau không?"

Những lời này nghe vào có vẻ không hợp lý chút nào, thế nhưng thuyết phục được Tôn Triết Bình. Hắn "Ồ" một tiếng sau đó nói: "Bây giờ tôi khá lo lắng cậu ăn đến đau bụng, để không chịu trách nhiệm, tốt nhất vẫn là cậu tự trả tiền."

"Cần mặt mũi không!"

"Đợi lúc cậu đói tôi sẽ nuôi cậu." Tôn Triết Bình cầm ly nước lên, dường như tâm trạng khá hơn không ít.

"Đệt." Trương Giai Lạc lại mắng một câu, buồn bực khuấy thìa hai cái, một lát sau giống như vừa nghĩ ra gì đó mà ngẩng đầu lên: "Được rồi, để cảm ơn anh đã mời tui, tui dạy cho anh một cách để bình tĩnh trước trận đấu."

"Hử?"

Đang muốn nói mình không có bị gì để cần bình tĩnh, Trương Giai Lạc đã kéo tay phải của hắn đặt ra giữa bàn, tiếp theo lần lượt co các ngón tay vào trong cho đến khi nó tạo thành một nắm đấm không quá chặt.

Sau đó hai bàn tay của Trương Giai Lạc giữ lấy nắm đấm này, nghiêng người về phía trước, thổi “Phù” một hơi.

Da đầu Tôn Triết Bình nổ tung một phen, hơi thở mang theo ấm áp gãi vào lòng bàn tay của hắn, thậm chí hắn còn có cảm giác đôi môi của Trương Giai Lạc cũng chạm nhẹ vào tay hắn một chút, sau đó lập tức tách ra.

"Rất hữu dụng." Trương Giai Lạc nghiêm túc nói: "Nhớ đó, lần này anh mời."
 

Duẫn Thiên

Trùm đầu Bông đi buôn, loại phi pháp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
194
Số lượt thích
1,532
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Phồn Hoa Huyết Cảnh
#6
17.

Sau khi kết thúc hai trận đấu, Bách Hoa rốt cuộc vẫn thua Hoàng Phong, dừng lại ở vòng chung kết đầu tiên. Nhưng dù là trên sân nhà hay sân khách, mức độ thu hút của cuộc đấu đều không kém cạnh bất kỳ trận nào của các tên tuổi lớn. Nhất là khi Bách Hoa đụng độ đương kim á quân Hoàng Phong mà không để mình rơi vào thế hạ phong, cả truyền thông lẫn dư luận đều không tiếc lời khen ngợi.

Trong buổi họp báo sau trận đấu, đội trưởng của Hoàng Phong, người điều khiển đệ nhất thầy trừ tà Quét Đất Dâng Hương cũng bày tỏ nếu tái chiến, hắn không chắc sẽ lại thắng thêm lần nữa. Mà đội trưởng Bách Hoa, Tôn Triết Bình đã bắt đầu được khen là đệ nhất cuồng kiếm, đối với các loại tiếc hận hoặc trào phúng từ phóng viên, đều chỉ cho một câu: "Mùa giải sau, chúng tôi sẽ mạnh hơn." Nhưng vẻ mặt của hắn lại khiến những phóng viên có mặt nơi đó cảm thấy ý tại ngôn ngoại của lời này chính là "Chờ xem."

Sau họp báo, Bách Hoa thuê xe đưa bọn họ đến thẳng sân bay. Trên đường đi, Trương Giai Lạc nhớ lại tình huống trong cuộc họp báo, không khỏi nghiêng người sang chọt chọt Tôn Triết Bình: "Nhìn không ra, đã có dáng vẻ của đội trưởng rồi ha?"

Tôn Triết Bình lơ cậu, nhắm mắt dưỡng thần.

"Anh nói, rốt cuộc Phồn Hoa Huyết Cảnh còn gặp vấn đề gì?" Thấy hắn không lên tiếng, Trương Giai Lạc vứt ra một cái vấn đề nặng kí.

Lần này Tôn Triết Bình không thể không mở mắt, nhìn cậu: "Đáng lẽ cậu phải biết rõ?"

Trương Giai Lạc im lặng, chính vì biết rõ, cậu mới muốn nghe thử ý kiến của Tôn Triết Bình.

Hoàng Phong lấy tư cách một đối thủ có thực lực mạnh đến với bọn họ rất đúng thời điểm, dưới thi đấu cường độ cao, chỗ thiếu sót sẽ nhanh chóng bộc lộ, là tổ hợp đang trong giai đoạn rèn luyện, một trận đấu ở cấp độ thế này đã đủ cho bọn họ nhận rõ nhiều vấn đề, huống gì còn chiến hai trận.

Vậy nên trong lòng Trương Giai Lạc hiểu rõ, vấn đề xuất hiện ở đâu.

Cậu quá dựa dẫm vào Tôn Triết Bình.

Bởi vì Phồn Hoa Huyết Cảnh là đấu pháp lấy Tôn Triết Bình làm chủ đạo, thế nên cậu cứ mải chạy theo bước chân hắn, dẫu phối hợp ăn ý đến mức nào, thì vẫn có cảm giác thiếu thiếu gì đó. Bởi vì Tôn Triết Bình đâu phải kẻ bất bại, hắn cũng có khuyết điểm, loại khuyết điểm nằm sâu trong bản tính, khó đổi và cũng chẳng chịu dời. Cây đao này sẽ không quanh co, sẽ không thỏa hiệp, rút ra tất thấy máu.

Cậu cần phải trở thành vỏ của cây đao này. Cậu bắt đầu nghĩ như vậy. Phồn Hoa Huyết Cảnh không nên chỉ là sự kết hợp giữa máy bay ném bom và máy xay thịt, nó phải là một không gian.

Do cậu cùng Tôn Triết Bình sáng tạo, độc nhất vô nhị, không gian mà không ai có thể tiến vào.

Người vào liền chết.

Cậu chợt độc ác nghĩ đến bốn chữ này .

18.

Nhưng người muốn ngay lập tức bắt đầu khóa huấn luyện mùa hè là Trương Giai Lạc, lại bị vấn đề thực tế ngăn cản.

Đó là lần đầu tiên trong cuộc đời chưa dài, cậu cảm thấy mùa hè rất lâu.

Tất nhiên, đây không phải nghỉ hè, là kỳ nghỉ hè. Cậu sửa lại trong lòng, mình xem như người đã ra xã hội, không thể lại nói từ ngữ ấu trĩ giống nghỉ hè vậy nữa.

Thế nhưng ở trong mắt cha mẹ, đây chính là nghỉ hè. Rời nhà gần một năm, cậu vẫn luôn bận sấp mặt, hoàn toàn không có cơ hội quay về nhà, bây giờ còn muốn tiếp tục huấn luyện trong kỳ nghỉ hè? Dùng ngón chân nghĩ cũng biết cha mẹ cậu sẽ không đồng ý.

Vì thế thiếu niên u buồn Trương Giai Lạc, chỉ có thể về nhà.

Lần này Tôn Triết Bình tiễn cậu đến sân bay, còn tiện tay đảm nhiệm trọng trách culi khiêng hành lí, cho nên dọc đường sắc mặt có phần không dễ nhìn.

Nhưng so với Tôn Triết Bình, vẻ mặt của Trương Giai Lạc càng biến ảo không ngừng, thậm chí hồn vía lên mây. Cậu cũng không biết mình đang hoảng sợ cái gì, chỉ thấy lòng rối bời, không thể bình tĩnh nổi, nhất định phải làm chút gì đó. Cho nên lúc cậu phát hiện ra, bản thân đã sắp bẻ luôn thẻ căn cước rồi.

Tôn Triết Bình quay về từ quầy hành lý kí gửi, nhìn thấy Trương Giai Lạc đứng bên ngoài đám đông, cầm thẻ căn cước ngây người.

"Thẻ lên máy bay." Hắn đưa thẻ qua.

"Ừ." Trương Giai Lạc buồn buồn đáp một tiếng, sau khi nhận lấy lại ngước lên nhìn hắn.

"Cậu..." Tôn Triết Bình bị nhìn liền sửng sốt, nhíu mày, không nhịn được mà hỏi: "... Có phải không muốn quay về?"

"Hả?" Trương Giai Lạc nghe vậy đầu tiên là sửng sốt một giây, sau đó cẩn thận sắp xếp lại suy nghĩ của mình, phát hiện đúng như Tôn Triết Bình nói, cậu thực sự không hề muốn đi, không đến mức chỉ muốn lăn một vòng tại chỗ để bày tỏ ý kiến.

Nhưng dù có hiểu được nguyên nhân cũng không thể làm cậu vui lên, trái lại khiến cậu càng thêm buồn rầu, thậm chí còn bắt đầu thở dài thở ngắn.

Tôn Triết Bình bị cậu làm cho đau đầu, thấy cũng sắp đến giờ rồi, liền dứt khoát túm cổ cậu như xách con mèo, sải chân bước tới chốt kiểm an.

"Ui ui ui! Tôn Triết Bình anh làm gì đấy!" Trương Giai Lạc giãy giụa mấy lần mới thoát ra được, sờ gáy mình hai cái, có chút nóng.

"Ngoan ngoãn ở nhà đi." Tôn Triết Bình xoa đầu cậu, nói: "Tôi đến tìm cậu.”

19.

Không có hệ thống huấn luyện chuyên nghiệp, Bách Hoa Liễu Loạn và Lạc Hoa Lang Tạ lại quay về hình thức gặp nhau hằng ngày trong game. Nhưng giờ nào phải xưa, chẳng những không thể hoành hành bá đạo như trước, còn phải lén lút chui vào những khu luyện cấp ngày xưa và những bản đồ hẻo lánh, nếu không chỉ có thể ở lì trong phó bản.

"Thật sự quá giống yêu đương vụng trộm." Tôn Triết Bình nhận xét.

"Cút cút cút." Trương Giai Lạc cắn răng.

Hồi đầu bọn họ cũng không có trốn tránh như thế này, mà là xuất hiện trong chủ thành một cách quang minh chính đại, thậm chí còn mong đợi tốt nhất là có tên dẫn theo đoàn đội trăm người đến gây sự, có thể thừa cơ tập luyện thêm.

... Nhưng thực tế là, bọn họ bị bao vây, bởi chính những fan của Bách Hoa.

"Tôi có thể chém họ không?" Tôn Triết Bình trầm mặc, nhắn tin cho Trương Giai Lạc.

"Chém em gái anh!" Trương Giai Lạc vừa spam bong bóng thoại cộng với emoji cười trên đầu Bách Hoa Liễu Loạn, vừa nhắn: "Miếng cơm manh áo đó có hiểu không?"

"Tôi hiểu, cho nên cậu xem, đằng kia có cô gái kêu chúng ta biểu diễn Phồn Hoa Huyết Cảnh." Tin nhắn từ Lạc Hoa Lang Tạ lại tới: "Chúng ta chỉ cần biểu diễn một chút, là có thể giải tán sạch sẽ đám người này rồi."

"Biểu diễn em gái anh! Mau giả bộ rớt mạng!" Nhắn câu này xong, Bách Hoa Liễu Loạn lập tức rớt mạng. Tiếp đấy trong tiếng thở than của đám người xung quanh, Lạc Hoa Lang Tạ dường như còn do dự vài giây, nhưng sau đó cũng biến mất theo.

Chuyện liền trở thành như lúc đầu nói.

"Này làm sao tìm được cơ hội đánh đoàn chiến đây." Trương Giai Lạc khổ não.

"Cậu thực sự muốn đi hành mấy con gà kia? Trình độ cỡ đó có đến một trăm tên thật thì nhiều nhất chỉ tính là đàn gà." Tôn Triết Bình hừ lạnh một tiếng.

"Vừa nãy là ai nói muốn chém đám đông hóng hớt?"

"Tôi."

Trương Giai Lạc yên lặng một hồi, lại nói: "Làm sao bây giờ? Đến đấu trường mở phòng?"

"Hai từ mở phòng này..."

"Càng giống yêu đương vụng trộm, tui hiểu." Trương Giai Lạc buồn bực.

Nhưng cuối cùng bọn họ chỉ có thể mở một phòng 1vs1 ở đấu trường. Đánh thẳng một mạch tới trưa, đến khi nhìn thấy người trong chiến đội đăng nhập, cũng lôi vào cùng luyện.

Cậu nghiêm túc nhìn Lạc Hoa Lang Tạ đấu với người khác giữa lôi đài, dường như thấy xem như vậy cũng có thể giết thời gian. Nhưng đồng thời, cũng có cảm giác trống rỗng trong lòng, không cách nào lấp kín.

Bởi vì thiết lập góc nhìn thứ nhất của Vinh Quang, so với Bách Hoa Liễu Loạn, cậu cảm thấy mình quen thuộc Lạc Hoa Lang Tạ hơn, một nhân vật game đã chiếm nhiều ánh mắt và tâm trí của cậu trong năm qua.

Thật sự chính là như vậy?

Cậu hơi sững sờ gõ bàn phím, cảm thấy có gì đó khác lạ.

"Anh nói đến tìm tui, là nói trong game?" Cậu gõ câu này vào thanh chữ, gửi Lạc Hoa Lang Tạ.

Thân hình Lạc Hoa Lang Tạ thoáng ngừng, lập tức bị người ta bắt được cơ hội gõ mạnh hai cái. Sau đó giống như hoàn hồn vậy, mãnh liệt phản công lại lần nữa, nội trong một phút đã kết thúc trận chiến, sau đó rời sân về bên cạnh cậu.

Cậu nhìn thấy tầm mắt của Lạc Hoa Lang Tạ hướng về phía mình, dường như có thể xuyên qua Bách Hoa Liễu Loạn mà thấy cậu ở sau.

"Tôi đặt được vé máy bay rồi, tuần sau tới." Tôn Triết Bình nói.

20.

Tôn Triết Bình không nói với Trương Giai Lạc thời gian bay, tức là không nhờ cậu đặt giùm khách sạn, cũng không nhờ cậu đến đón.

Cho nên khi Trương Giai Lạc nhận được điện thoại, Tôn Triết Bình đã ở dưới lầu nhà cậu. Giống tiện đường đi ngang qua vậy, mặc T-shirt và quần bò, hai tay bỏ trong túi quần, đứng dựa dưới bóng cây. Ánh nắng chói chang xuyên qua từng tầng lá chiếu lên mặt hắn, khiến Trương Giai Lạc không thấy rõ biểu cảm.

Đến khi cậu tới gần, mới nhìn thấy Tôn Triết Bình mỉm cười với mình, một nụ cười nhẹ với khóe miệng thoáng nhếch, giống nụ cười cậu vẫn thường thấy.

Đột nhiên cậu cảm thấy khoảng trống trong lòng mình như được lấp đầy, những tâm tư đó không có chỗ ẩn dấu dưới ánh nắng rực rỡ sau trưa hè. Nhận thức này khiến cậu hơi quẫn bách, đứng đờ ngay tại chỗ.

"Sao vậy?" Phát hiện cậu có gì đó bất thường, Tôn Triết Bình nhíu mày hỏi.

"Không có gì," Cậu đầu tiên trả lời một cách hoảng loạn, sau đó nhìn Tôn Triết Bình, kinh ngạc nói: "Anh đi thẳng từ sân bay đến? Không mang theo gì cả?"

"Đồ để ở khách sạn, tôi chỉ cầm theo thứ này." Tôn Triết Bình lấy từ trong túi ra một tấm thẻ tài khoản, huơ huơ.

"Vậy bây giờ chúng ta đi tìm quán net?" Trương Giai Lạc cảm thấy mình hơi ngốc.

"... Cũng được." Hiển nhiên Tôn Triết Bình cũng không ngờ tới đề nghị này của cậu, thoáng sửng sốt.

Đương nhiên bọn họ không cứ thế đi tìm tiệm net rồi ngồi xuống lập tức đăng nhập Vinh Quang, mà đi dạo trên phố. Hai người một trước một sau đi lung tung dọc theo vỉa hè, Trương Giai Lạc đầu tiên than thở một lát về chuyện sau khi quay về bị cha mẹ ép ăn và bây giờ mập lên một ký như thế nào, tiếp đó không nói gì nữa.

Thời tiết rất nóng, Trương Giai Lạc nhìn hai cái bóng thấp bé lúc gần lúc xa trên mặt đất, chợt cảm thấy tuy không gian đã thay đổi, nhưng khi hai người ở cạnh nhau vẫn chẳng hề khác biệt với lúc còn chung chiến đội. Tôn Triết Bình không phải là người hay nói, cuộc đối thoại của bọn họ luôn diễn ra trong một lúc rồi im lặng, song chưa từng có chuyện xấu hổ vì tẻ nhạt, giống như hiện tại vậy.

Khi đi ngang qua một sạp báo, Tôn Triết Bình dừng chân, mua hai tấm thẻ tài khoản.

"Hử?" Trương Giai Lạc có phần nghi hoặc mà nhìn hắn.

"Chơi clone không?" Tôn Triết Bình ném một tấm trong số đó cho cậu.

"Chơi clone? Bây giờ?" Trương Giai Lạc có hơi nghi ngờ là mình nghe lầm, theo cậu thì thời gian của 2 người khá vội vàng, vì nghĩ cách bù vào thiếu sót của Phồn Hoa Huyết Cảnh, cậu gần như sắp nuốt không trôi cơm.

"Ừ, cậu chơi cuồng kiếm sĩ, tôi chơi chuyên gia đạn dược." Tôn Triết Bình cười, lại nói: "Gần đây có tiệm net nào không?"
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook