Hoàn [Quân Tử Hằng Thường 2021][Hàn Trương] Thanh Dạ

Cố Tiểu Hoành

VIC-tim of naming
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
196
Số lượt thích
1,526
Location
AVAK's home
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu Thiên
#1
Toàn Chức Cao Thủ đồng nhân

Sản phẩm thuộc project Quân Tử Hằng Thường - Mừng SN Trương Tân Kiệt 11/01/2021

[Hàn Trương] Thanh Dạ

Edit: Vic
Beta: @FanPD
__________________________________________________________

______________________________​
Ngoài song mưa rơi, bên trong leo lắt ánh đèn hạt đậu.

Trương Tân Kiệt chỉ mới nằm xuống, vừa lim dim mắt chợt bắt được một tia vang động bé nhỏ vang lên ngoài mưa gió, choàng tỉnh bật dậy.

Âm thanh đó lẫn trong tiếng mưa, rất khó nhận ra, nhưng đủ sức khiến Trương Tân Kiệt cảnh giác.

Dược Vương Cốc ẩn sâu trong núi, đường xa mây thẳm, người biết đường vào thật sự chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Mà bất kể là ai trong số đó, đều là đối tượng phải thận trọng phòng bị.

Nhưng hơn hết thảy, trong ấn tượng của Trương Tân Kiệt, người đơn thương độc mã tới chơi giữa đêm mưa gió thế này, khắp chân trời góc bể, chỉ có một mà thôi.

Trương Tân Kiệt cầm lấy ngoại y, ngồi dậy, ngưng thần lắng nghe một lúc. Chỉ thấy gió thổi cỏ lay, âm thanh khác lạ kia đã biến mất.

Hắn nhíu mày, lên tiếng thăm dò, "Hàn... đương gia?"

Giọng nói chìm vào trầm lặng. Chỉ còn tiếng bước chân vang, một bóng dáng cao lớn in trên song cửa, đầu đội nón tre, vóc người khôi vĩ.

Gần như đồng thời, giọng đáp của một nam tử vang lên, "Là ta." Âm thanh trầm thấp, như bị đè nén.

Trương Tân Kiệt khẽ thở dài, bất đắc dĩ nói, "Chờ."

Nhanh chóng khoác áo ra mở cửa, người đến quả nhiên là đương gia Bá Đồ môn, Hàn Văn Thanh.

Hắn dù vội vàng nhưng đến tóc mai cũng không rối một sợi, vạt áo vẫn chỉnh tề.

So ra, Hàn Văn Thanh tệ hơn nhiều, y sam luộm thuộm, bộ dáng chật vật.

Lúc này bên ngoài trời đang mưa lớn, Hàn Văn Thanh tuy đội nón tre, người vẫn bị xối ướt. May mà trong cốc cây cối rậm rạp, đi trên đường vẫn được che chắn ít nhiều.

Cửa phòng vừa mở, một luồng gió lạnh mang theo những hạt mưa ùa vào.

Trong thung lũng âm u, cơn gió sũng nước mưa vương đậm mùi thơm hoa cỏ. Bất quá, giờ phút này, lẫn trong mùi thảo mộc, còn nhuốm vị máu tanh!

Trương Tân Kiệt là nhân vật cỡ nào, vừa bắt được mùi sắc mặt lập tức thay đổi, vội la lên, "Ngươi..."

Lời còn chưa dứt, đã thấy Hàn Văn Thanh kêu lên một tiếng, cả người đổ về phía trước. Trương Tân Kiệt giật mình, vô thức đưa tay đỡ lấy.

Hắn không phải kẻ dựa vào công phu để hành tẩu giang hồ, một thân võ nghệ quyền cước chỉ đủ tự vệ, chung quy vẫn không theo con đường rèn luyện nội lực thâm hậu hay ngoại công cứng ngạnh.

Lúc này hắn đang cắn răng dùng bả vai đỡ hơn nửa người Hàn Văn Thanh, chỉ thấy mùi máu tanh nồng nặc quanh chóp mũi. Hàn Văn Thanh gắng gượng, trầm giọng nói, "Vào trong..."

Quay đầu chạm phải ánh mắt u ám nặng nề của đối phương, Trương Tân Kiệt im lặng, thuận theo lời hắn.

Hàn Văn Thanh trời sinh lực lưỡng, Trương Tân Kiệt phải dùng đến bảy phần khí lực mới đưa hắn vào phòng, đỡ lên giường.

Trước tiên là tìm khăn lau, quay lại đã thấy Hàn Văn Thanh gỡ nón tre xuống, tự cởi ngoại y đen tuyền, lộ ra áo chẽn bên trong. Thấy hắn đưa khăn sạch đến thuận tay nhận lấy lau qua gương mặt.

Trương Tân Kiệt liếc nhìn, chỗ áo vốn che phần bụng trái giờ đã rách toạt, máu tươi từ miệng vết thương chậm rãi rỉ ra. Nơi miệng vết thương da thịt lẫn lộn, trông khá đáng sợ.

Chỉ là, thương tật trên thế gian này, hắn đã sớm nhìn thấy quá nhiều.

Lúc này Hàn Văn Thanh cởi nốt lớp áo trong. Biết hắn không thích lộn xộn liền gấp kỹ ngoại bào và áo chẽn, ngăn nắp đặt tại cuối giường. Trương Tân Kiệt xem xét vết thương trên eo, nghiêm mặt nói, "Nếu ngươi đến muộn thêm nửa canh giờ, chắc chắn thịt sẽ thối phải cắt bỏ."

Hàn Văn Thanh cau mày đáp, "Ừ."

"Nằm xuống."

Trương Tân Kiệt giơ tay ấn bả vai hắn, ý bảo Hàn Văn Thanh nằm xuống giường. Cử chỉ này làm động vết thương, Hàn Văn Thanh kêu lên một tiếng, nhăn mặt, nhưng vẫn ngoan ngoãn tuân theo. Hắn nằm xuống rồi Trương Tân Kiệt cũng không lý đến nữa, đứng dậy tự mình đi lấy hòm thuốc.

Trương Tân Kiệt trời sinh tính tình lạnh nhạt gò bó, lại ẩn cư trong núi nhiều năm, trong phòng tuy không đến mức không một vật dư thừa, nhưng tất cả đều ngăn nắp gọn gàng, sắp xếp đâu ra đó. Hắn quen cửa quen nẻo lôi hòm thuốc ra khỏi tủ, khi về tới bên giường lại thấy Hàn Văn Thanh trừng lên nhìn thẳng hắn, cả chớp cũng không thèm chớp.

Đây cũng chẳng phải lần đầu.

Đời đời truyền miệng, Dược Vương Cốc có thần y thánh thủ, có thể khiến khô cốt sinh nhục, có đủ tài cải tử hoàn sinh.

Trương Tân Kiệt chính là vị thần y ẩn dật trong cốc.

Thời niên thiếu vì chiến loạn, hắn cô thân trốn vào khe núi. Nhờ cơ duyên xảo hợp, kỳ ngộ thế ngoại cao nhân, lại thêm trong cốc thiên tài địa bảo, hắn chọn ẩn cư tại đây, tập trung tu học.

Mãi đến khi y thuật của hắn có chút thành tựu, liền định ngày tiến nhập nhân gian, hành y tế thế, cứu chữa không ít người đã cùng quẫn lại còn bị bệnh tật quấn thân, danh hiệu "Thần Y Thánh Thủ" từ đây mà có.

Thần y danh vang thiên hạ, người cầu hắn chữa tự nhiên không thiếu. Chỉ là sơn cốc mây che sương phủ, lại thêm trận pháp mê cục Trương Tân Kiệt khéo léo bày bố, khiến hành tung hắn khó dò . Kẻ đến cầu y hỏi thuốc chỉ có thể quanh quẩn vành ngoài, không cách nào tìm tới dược sư.

Không phải do Trương Tân Kiệt tâm địa sắt đá, mà do hắn thật sự không thích người khác quấy rầy sự tĩnh lặng trong cốc.

Bởi hắn là người đặt nặng quy củ.

Mỗi ngày thức sớm tập luyện, thong thả việc nhà, đọc sách tu dưỡng, lại luyện một chút trước khi ngủ, sự sự hàng ngày hàng tháng đều theo quy tắc mà làm. Ngay cả lịch trình rời cốc hành y hàng năm cũng nhất nhất bất di bất dịch.

Nếu có người tùy tiện ghé ngang, quấy nhiễu việc tu dưỡng, Trương Tân Kiệt không cách nào tha thứ cho sự đường đột.

... Ngoại trừ, Hàn Văn Thanh.

"... Lần sau còn đến như thế này, ta sẽ không cứu nữa."

Xử lí xong vết thương, Trương Tân Kiệt đứng lên, cau mày nói.

Khí sắc Hàn Văn Thanh rõ ràng đã tốt lên nhiều, vẫn chỉ nhắm mắt không đáp.

Trải bao năm, kể từ khi hai người quen biết, trên người Hàn Văn Thanh chưa khi nào thiếu vết thương đao kiếm. Trương Tân Kiệt thường phải chữa trị cho hắn, tình cảnh này cũng sớm đã thấy quá nhiều.

Lần đầu gặp nhau là khi Hàn Văn Thanh đi vào một ngôi miếu đổ nát, trông thấy hắn ngồi xếp bằng một góc, náu thân tránh gió tuyết bên ngoài. Trương Tân Kiệt đang vận khí điều tức, khẽ nhấc mắt liền nhận ra ngay kẻ mới tới phân cân thác cốt, tính mạng lắc lay.

Hắn đã quen nhìn sinh ly tử biệt, tâm tư từ sớm bình thản trước khói bụi hồng trần. Nhưng bằng vào khóe mắt đuôi mày của người kia, thân trọng thương vẫn tràn ngập ngạo khí, quật cường không ngã, liền biết mệnh y chưa tuyệt. Hắn tận tâm cứu chữa, trổ hết y thuật trị liệu, chỉ trong một đêm đã khiến vị hán tử dở sống dở chết khôi phục thần sắc hồng hào, nằm ngồi như thường.

Về sau Trương Tân Kiệt mới biết, vị anh hùng mặt lạnh cô độc dạ hành mình gặp trong đêm tuyết lớn ấy, chính là đại đương gia trẻ tuổi của Bá Đồ.

Trương Tân Kiệt không thường xuyên nghe ngóng chuyện giang hồ, nhưng vẫn biết Bá Đồ môn là một môn phái lớn trong võ lâm.

Rất thường, Bá Đồ môn nhiều năm tranh đấu, Hàn Văn Thanh lại là kiểu người dùng nắm đấm nói chuyện, quanh năm đối địch không ngừng, trên người hắn có bao giờ thiếu bớt vết thương.

Duy lần đó thọ thương quá nặng, chật vật chạy đến đây. Vừa khéo giữa nơi rừng núi, có ngôi miếu đổ nát tạm làm nơi nghỉ chân, hữu duyên gặp lúc Trương Tân Kiệt đơn độc trú thân.

Từ đó, Trương Tân Kiệt và Hàn Văn Thanh kết nên một mối nghiệt duyên, nhiều năm qua vẫn dây dưa bất định.

Lâu dần thành quen.

Cho dù Trương Tân Kiệt mỗi lần đều khó tránh việc oán trách, rốt cuộc vẫn không thể bỏ mặc.

Lúc này, nhìn Hàn Văn Thanh quay đầu trầm mặc lặng tiếng, Trương Tân Kiệt ưu tư, "Cao thủ võ lâm các ngươi đối chọi không ngớt, thú vị lắm sao?"

Hàn Văn Thanh lạnh lùng, "Đây chính là giang hồ."

Trương Tân Kiệt nói, "Khoái ý ân cừu, hiệp nghĩa vô song."

Hàn Văn Thanh trầm giọng, "Phải."

Vết thương của hắn được xử lý tốt, còn được đắp thêm thảo dược, khí sắc hắn đã khá hơn nhiều. Trương Tân Kiệt lại thấy đuôi tóc Hàn Văn Thanh vẫn còn ướt, nhíu mi nhận lại tấm khăn, tự mình lau khô cho hắn.

Khăn mềm trong tay lướt qua gương mặt như đao khắc, Hàn Văn Thanh nhắm mắt, mặc tình đối phương.

Trương Tân Kiệt tỉ mỉ lau đi vệt nước còn đọng trên tóc, giọng bình đạm, "... Vô địch thiên hạ?"

Hàn Văn Thanh kiên định, "Rồi sẽ đến ngày đó."

Trương Tân Kiệt gật đầu, trầm ngâm không đáp.

Căn phòng yên tĩnh trở lại, chỉ nghe tiếng gió mưa liên miên ngoài song, rì rì rào rào, kéo dài không dứt.

Dược Vương cốc ẩn sâu trong núi, khí hậu âm lãnh, thân thể không thể để trần quá lâu. Trương Tân Kiệt đem một bộ đồ sạch tới bắt Hàn Văn Thanh thay. Quay đầu lại thấy Hàn Văn Thanh đang mặc đồ của mình, vai eo và những mép nối ít nhiều bị chật, khó có thể nhịn cười.

Trương Tân Kiệt vốn thấp hơn Hàn Văn Thanh vài phần, thể trạng cũng có khác biệt. Trường sam của hắn, tuy Hàn Văn Thanh có thể mặc, nhưng rốt cục cũng không thể vừa in như tạc.

Nhìn khuôn mặt luôn lạnh nhạt lộ ra nụ cười, Hàn Văn Thanh cúi đầu nhìn lại mình, vận động tay chân mấy cái, cũng cười thành tiếng.

"Có đứng dậy được không? Đi nghỉ ngơi thôi." Trương Tân Kiệt cúi đầu nhìn hắn, mi mắt rũ xuống như che giấu tâm tình.

Hàn Văn Thanh đáp, "Được."

Trương Tân Kiệt xoay người nhấc một ngọn đèn, ngoáy đầu lại nói, "Phòng cho khách vẫn luôn được dọn dẹp, ngươi có thể..."

Lời còn chưa dứt, Hàn Văn Thanh đã tới bên cạnh, đưa tay vuốt mái tóc dài đen nhánh.

Tiếp đó bàn tay lướt tới khuôn mặt, chạm vào gò má lạnh ngắt của Trương Tân Kiệt.

Hàn Văn Thanh luyện nội lực dương cương, thân nhiệt luôn cao hơn người thường. Trương Tân Kiệt cảm nhận được những ngón tay ấm áp đang lướt qua da thịt, chợt mất tự nhiên mà lùi một bước, nghiêng đầu né tránh.

Nhưng Hàn Văn Thanh đã thả tay trước khi hắn kịp phản ứng.

Hàn Văn Thanh thu tay phải lại, chỉ cầm lên một lọn tóc dài của Trương Tân Kiệt, khẽ mân mê một lát rồi cũng thả ra.

Trương Tân Kiệt rũ rèm mi, vừa đủ che lại sóng lớn dấy lên nơi đáy mắt.

"Đi thôi."

Vì thế trong đêm khuya, bạch y y sư trong tay giữ ngọn đèn hạt đậu, nhẹ nhàng đẩy cửa bước ra ngoài mặc mưa bay gió tạt.

Hàn Văn Thanh theo sát phía sau, từng bước từng bước, một tấc không rời.

Dược Vương cốc mưa bụi mịt mù, gió thổi vần vũ cây cối ngã nghiêng. Khắp trời đất dư lại một ngọn đèn, lưu quang ấm áp giữa sơn cốc âm u tĩnh mịch.

-FIN-
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook