Hoàn [Quân Tử Hằng Thường 2021][Hàn Trương] Lũ trẻ không hiểu sự lãng mạn của người lớn

An Dĩ Duyệt

Kết cỏ ngậm hành, bán manh mua chổi
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
293
Số lượt thích
1,614
Location
Bắc Kinh
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Phương Vương - chính phó Vi Thảo một vạn năm~
#1
Tác giả: Unknown
Raw: Ging
Convert: Ná Ná
Edit: Pông

Một sản phẩm thuộc project Quân Tử Hằng Thường - Mừng SN Trương Tân Kiệt 11/01/2021

LŨ TRẺ KHÔNG HIỂU SỰ LÃNG MẠN CỦA NGƯỜI LỚN



***​

Sáng sớm bảy giờ, Trương Tân Kiệt tự động tỉnh dậy. Hắn rời giường, thuận tiện đánh thức người đang nằm bên cạnh đang cọ cọ mình là Hàn Văn Thanh. Hai người rửa mặt trong đúng mười phút, sau đó ôm bụng rỗng mà chạy bộ dọc đê biển hết nửa tiếng.

Đây là thói quen của Trương Tân Kiệt sau khi tới Bá Đồ, cũng là thói quen mà bọn họ cùng nhau dưỡng thành.

Nếu thời tiết không ủng hộ, họ cũng sẽ tập trên máy chạy bộ trong câu lạc bộ trong ba mươi phút.

Đối diện máy chạy bộ là cửa sổ, bên ngoài tầm nhìn tương đối trống trải, phong cảnh bốn mùa khác biệt, hoa cỏ mùa xuân, thanh âm mùa hạ, lá cây rụng mùa thu, cành khô mùa đông, Hàn Văn Thanh sẽ bàn luận với Trương Tân Kiệt về trận đấu hôm trước, cũng như chuyện sáng nay sẽ ăn gì.

Bảy giờ bốn mươi phút tới căng-tin, có hôm là đồ Âu, hôm thì đồ Trung, điều này phụ thuộc vào trò chơi đoán số phân thắng bại để đưa ra quyết định, Hàn Văn Thanh thích dầu cháo quẩy, Trương Tân Kiệt chung tình với bánh mì và sữa.

Trương Tân Kiệt cũng đề nghị dùng phương pháp này để quyết định xem tối nay ai trên ai dưới, nhưng bị Hàn Văn Thanh dứt khoát từ chối, hắn nói, có chuyện có thể dùng trò đoán số qua loa mà định đoạt, có chuyện thì tuyệt đối không thể.

Hàn Văn Thanh khi nói những lời này vẫn là vẻ mặt vô cùng nghiêm túc khiến Trương Tân Kiệt không thể mở miệng phản bác.

Ước chừng tới tám giờ, cả hai cùng nhau bước vào phòng huấn luyện, một ngày cứ thế bắt đầu.

Căn cứ vào quy định chính thức thì thời gian huấn luyện còn một tiếng nữa, chiến đội này cũng toàn đảng cú đêm, bình thường hiện tại chưa có ai rời giường cả, phòng huấn luyện vì vậy mà im lặng bất thường. Hàn Văn Thanh và Trương Tân Kiệt đều là người nghiêm túc không thích nói chuyện, cả căn phòng rộng lớn chỉ có tiếng máy móc đang hoạt động cùng tiếng gõ bàn phím lách cách.

Tám giờ ba mươi phút, trong căn cứ mới bắt đầu náo nhiệt, nhóm đội viên lục tục tới.

"Đội trưởng sớm! Đội phó sớm!"

Thanh âm chào hỏi liên tiếp vang lên.

Hàn Văn Thanh nhíu mày gật đầu, không nói lời nào, hiển nhiên hắn cảm thấy đám người trẻ này hơi buông lỏng quá, đầu tóc rối tung bù xù.

Trương Tân Kiệt thì dễ gần hơn một chút, tay nâng kính mắt sau đó chào lại một tiếng "sớm", dặn dò bỏ bữa sáng không phải là một thói quen tốt.

Năm đầu tiên Trương Giai Lạc và Lâm Kính Ngôn tới Bá Đồ còn từng nói đùa, đây chính là kiểu mẫu mẹ hiền cha nghiêm điển hình đó!

Từ tám giờ sáng tới sáu giờ chiều là thời gian luyện tập khô khan, trong đó có một tiếng là thời gian nghỉ trưa ăn cơm, tuy nhiên không cố định mà tùy theo từng người. Hàn Văn Thanh và Trương Tân Kiệt bình thường sẽ kiên trì tới mười một giờ ba mươi mới đứng dậy đi ăn cơm.

Khẩu vị của Trương Tân Kiệt thiên về thanh nhạt, hắn không thích ăn cay, đồ có vị tanh nồng cũng không. Hàn Văn Thanh thì vừa khéo ngược lại, hắn có thể ăn cay, cũng thích ăn thịt, thịt gà, thịt lợn, thịt bò, thịt dê... Chỉ cần là thịt, không cần chế biến quá cầu kỳ xa hoa, hắn đều không từ chối, còn rau dưa, trước khi gặp Trương Tân Kiệt hắn không ăn, vì thế thời gian đó hắn bị táo bón là chuyện thường xảy ra.

Ai cũng không ngờ tới đội trưởng Bá Đồ nói một là một, hai là hai lại là một người kén ăn, bao gồm cả Trương Tân Kiệt khi đó mới tới. Năm đó cả một quãng thời gian dài hắn kiên trì giảng giải "Tầm quan trọng của việc kết hợp đồ ăn nhạt - mặn" và "Tính nguy hại của táo bón".

Đồng đội rất bội phục dũng khí của hắn, kính hắn như một nam tử hán, hắn lại rất bình tĩnh nói, kén ăn là tính tình của trẻ con, không cần sợ.

Sau đó phần lớn những câu nói chí lý vang dội của Trương Tân Kiệt đều được ghi lại trong lịch sử của Bá Đồ, được hậu nhân cúng bái.

Đối với việc này, Hàn Văn Thanh chỉ có thể giật giật khóe miệng, so tâm bẩn thì so không lại Trương Tân Kiệt, nhưng so quyền hạn, hắn lại là một đội trưởng tốt công tư rõ ràng.

Dưới áp lực dư luận rằng "Hàn đội là đứa trẻ kén ăn, chỉ ăn thịt không ăn rau nên táo bón", để bảo vệ hình ảnh đội trưởng uy nghiêm của mình, Hàn Văn Thanh bắt đầu theo Trương Tân Kiệt cùng nhau ăn rau, sau đó hắn không thể tự kiềm chế tình yêu dành cho măng, măng mùa hè, măng mùa đông đều yêu.

Không chỉ vì vị măng giòn, mà còn vì măng là cây trúc non mọc ra từ trong đất, có thể xem là cây trúc chưa lớn. Hắn cảm thấy Trương Tân Kiệt giống như cây trúc, còn phải là loại quế trúc ở lưu vực phía nam Hoàng Hà, phía bắc Lĩnh Nam, bởi vì đặc điểm loài cây đấy là thân trong thẳng không cành nhánh, thực hợp với tính cách yêu cầu mọi thứ phải tắc và đối xứng của Trương Tân Kiệt.

Hàn Văn Thanh lúc đầu thích ăn măng nguyên nhân là vì muốn hả giận, nhưng sau đó hắn bắt đầu so sánh, rốt cuộc đĩa măng trên bàn hay Trương Tân Kiệt trên giường ngon hơn, mà không cần lý do, đáp án lại là vế sau.

Đương nhiên ý nghĩ trong đầu này không thể để Trương Tân Kiệt biết.

Cơm trưa xong lại tiếp tục huấn luyện.

Đối với chuyện huấn luyện, thái độ của Hàn Văn Thanh và Trương Tân Kiệt luôn giống nhau, rất nghiêm cẩn, cẩn thận, tỉ mỉ.

Chỉ cần họ bước chân vào phòng huấn luyện, quan hệ sẽ không vượt quá hai chữ đồng đội.

Bởi vậy, so với chiến đội Vũ nào đó, đội viên đáng thương sinh ra bóng ma tâm lý vì hằng ngày phải chứng kiến chính phó nhà mình khoe ân ái, hội độc thân Bá Đồ hiển nhiên hạnh phúc hơn nhiều, bọn họ chỉ cần gánh lấy áp lực từ một mình Hàn Văn Thanh là đủ rồi.

Cơm tối bắt đầu từ sáu giờ, kết thúc lúc bảy giờ.

Sau đó là tới phần tổng hợp kết quả huấn luyện ngày hôm ấy, nếu hôm đó phải thi đấu thì sẽ là kiểm điểm.

Việc vừa cần giao tiếp nói chuyện, vừa cần logic này đều giao cho Trương Tân Kiệt.

Hàn Văn Thanh sẽ ngồi uống một chén trà từ khi Trương Tân Kiệt bắt đầu nói cho tới khi kết thúc, giống như đại biểu một vị cán bộ kỳ cựu, ngồi nghiêm chỉnh nghe đồng chí Trương Tân Kiệt lên tiếng. Thỉnh thoảng hắn sẽ chen vào vài câu, chỉ ra trọng điểm, nhưng phần lớn thời gian vẫn là yên lặng nhìn Trương Tân Kiệt.

Hắn hiếm khi thất thần, nhưng một Trương Tân Kiệt tay cầm điều khiển chỉ vào màn hình lớn mà phân tích trận đấu thật sự quá mê người không chút kiêng dè.

Giống Chu Du, Gia Cát Lượng, "nụ cười biến cung nỏ thành cát bụi" của một mưu sĩ.

Hắn là đội phó của Bá Đồ, là Thạch Bất Chuyển của Đại Mạc Cô Yên, là Trương Tân Kiệt của Hàn Văn Thanh hắn.

Đây là may mắn cỡ nào!

Mười giờ tối, Trương Tân Kiệt sẽ tắt máy tính, căn dặn Hàn Văn Thanh không nên thức quá muộn, sau đó về phòng tắm rửa, đánh răng, lên giường cầm điện thoại lướt mạng, nếu trước mười một giờ mà Hàn Văn Thanh vẫn chưa quay lại, hắn sẽ gửi một tin nhắn ngắn gọn tưởng xã giao mà lại giống như gọi chồng: “Thời gian sắp tới rồi, tôi muốn khóa cửa.”

Sau đó kim giây tới số mười hai, hắn không chút ngập ngừng tắt đèn đi ngủ.

Tuy nhiên người dù sao cũng không phải máy móc, có thể tùy tiện thiết lập thời điểm ngủ tới giờ là sẽ ngủ ngay được, từ khi nhắm mắt cho tới lúc tiến vào mộng đẹp, cho dù là mười phút ngắn ngủn cũng có thể xảy ra vô số khả năng ảnh hưởng tới giấc ngủ.

Ví dụ như Trương Tân Kiệt nhất quyết đợi tới khi Hàn Văn Thanh trở về phòng, vậy là thời khóa biểu một ngày hoàn mỹ mà hắn cố gắng liền hỏng rồi.

Nhưng tới bảy giờ sáng hôm sau, bất kể đêm hôm trước xảy ra chuyện gì, Hàn Văn Thanh sẽ cùng Trương Tân Kiệt rời giường đúng giờ, bắt đầu lại một ngày mới.

Tống Kỳ Anh đã từng lặng lẽ nghiên cứu thời gian làm việc và nghỉ ngơi của chính phó đội nhà mình. Là một cậu thiếu niên mười bảy tuổi, dưới cái nhìn của hắn thì cuộc sống này ngàn ngày như một, không có chút vui vẻ nào, nhưng cũng không thể nói là buồn chán, giống như khung cửi thêu dệt một cách hoàn hảo, năm tháng cứ thế trôi đi, màu sắc và hình dáng cứ đơn điệu như vậy thôi.

Hắn không hiểu.

Sau đó hắn mang theo nghi vấn này hỏi những tiền bối gần ngang với Hàn Văn Thanh là Trương Giai Lạc và Lâm Kính Ngôn.

Trương Giai Lạc: "Năm tháng yên tĩnh, hiểu không?"

Tống Kỳ Anh: "Cái gì?"

Trương Giai Lạc cảm thán: "Mấy đứa trẻ tuổi a, sẽ không hiểu được sự lãng mạn của người lớn đâu."

Lâm Kính Ngôn ở bên cạnh gật đầu tán thành.

Vẻ mặt cùng giọng điệu của hai người tràn đầy hoài niệm và ước ao.

Tống Kỳ Anh như trước chấm hỏi đầy đầu, excuse me?

Sau này khi hắn có người mình yêu, cũng không có cách nào kìm chế mong muốn cùng người kia an ổn cả đời, lúc đó hắn mới hoàn toàn hiểu tại sao lại không hề khô khan, thậm chí so với hoa đỗ quyên ngày xuân còn xán lạn hơn.

Một ánh mắt, một vẻ mặt, một động tác chan chứa sự lãng mạn.

Nhưng chỉ hai bên mới có thể thấu hiểu lẫn nhau.

END
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook